Rất không thích hợp.
Đây là một ngôi biệt thự ở giữa sườn núi. Mở cánh cổng lớn ra, Đông Phương Nhiêu vọt ra ngoài, khung cảnh xung quanh xa lạ cũng không khiến Đông Phương Nhiêu dừng lại suy nghĩ, xoay người sang phải chạy xuống dốc núi.
Hình như có gì đó không đúng, Đông Phương Nhiêu không khỏi kinh hoảng, cô cảm thấy mình thấp đi mấy phân. Trong ngoài nước người nào không biết Đông Phương Nhiêu xuất thân từ người mẫu, chiều cao 1m75, vóc dáng tỷ lệ hoàng kim. Nhưng vóc người này Đông Phương Nhiêu hoài nghi ngay cả 1m65 cũng không tới.
Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, những phát sinh này không thể giải thích được, Đông Phương Nhiêu liều mạng chạy về phía trước.
“Giai Giai. . . . . .”
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe sượt qua, Đông Phương Nhiêu bị kinh sợ, sợ người kia đuổi tới, gấp gáp co giò chạy nhanh hơn . . . . . .
“Giai Giai, Giai Giai. . . . . . Đừng chạy nhanh như vậy, đừng chạy . . . . . .”
Một chiếc xe dừng lại chặn trước mặt Đông Phương Nhiêu.
Bên trong là một người đàn ông.
“Giai Giai, em đừng chạy nữa, nhanh lên xe!” Khuôn mặt nam nhân nóng nảy, hòa lẫn lo lắng, đau lòng, sợ hãi ... đủ loại cảm xúc.
Đông Phương Nhiêu rất xác định hắn đang nói với mình.Nhưng mà. . . . . . Giai Giai? “Anh nhận lầm người rồi.” Cô không phải Giai Giai, cô là Đông Phương Nhiêu mà.
Lúc này Đông Phương Nhiêu đã chạy cách nơi đó một khoảng, cũng không sợ nữa, chung quanh bắt đầu có người đi bộ trên đường, Đông Phương Nhiêu vòng qua người đàn ông. Gương mặt của cô vô luận đi tới đâu bị nhận ra đều có thể trở thành một bản tin, Đông Phương Nhiêu không muốn ở chỗ này dây dưa.
Người đàn ông một phát bắt được cánh tay phải Đông Phương Nhiêu: “Đừng ở chỗ này cáu kỉnh, anh biết em chịu ủy khuất, kiên nhẫn một chút chúng ta trở về bàn lại, em không muốn bị ký giả biết em từ nơi đó đi ra chứ.”
Đông Phương Nhiêu không muốn, vô cùng không muốn.
Vì vậy có một tia do dự, Đông Phương Nhiêu bị người đàn ông xa lạ này kéo lên xe. Theo trực giác, cô nghĩ người này sẽ không làm hại mình, nhưng vậy thì sao, cô đâu có quen hắn.
Đông Phương Nhiêu từ từ bị kéo lên xe, người kia liền nhanh chóng xoay người chuyển tới vị trí cầm lái, đạp ga, thật nhanh hòa vào dòng xe.
“Giai Giai. . . . . . Em không sao chứ?” Hai người trầm mặc một hồi, người đàn ông hỏi.
Đông Phương Nhiêu cũng không trả lời, cô bị thứ cô thấy làm sợ ngây người.
Kính chiếu hậu phía trước soi vào mặt Đông Phương Nhiêu, một gương mặt xa lạ, lần đầu tiên trong đời Đông Phương Nhiêu gặp qua. Trong đôi mắt trong trẻo là vẻ hoảng sợ, môi mỏng không có huyết sắc, sắc mặt bởi vì bị kinh sợ mà trắng bệch. Đó không phải là Đông Phương Nhiêu, rồi lại tất nhiên là Đông Phương Nhiêu.
Trong xe không hề có người phụ nữ thứ hai.
“Giai Giai, em làm sao vậy? Không khỏe sao?” Người đàn ông vì lái xe không thể chiếu cố Đông Phương Nhiêu, nhưng có thể cảm giác được cảm xúc Đông Phương Nhiêu không yên ổn, biểu hiện bây giờ quá mức rõ ràng, không khỏi lên tiếng hỏi han.
Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, chậm rãi đem hai tay của mình duỗi tới trước mặt.
. . . . . . Quả nhiên không phải đôi tay của mình.
Đông Phương Nhiêu thời gian trước nhận phim võ hiệp, bởi vì sử dụng đao kiếm, thường xuyên cùng người khác so chiêu tập luyện, sợ thương tổn đến người khác hoặc là làm chính mình bị thương, móng tay sớm đã cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, mà bây giờ bàn tay này, chẳng những móng tay dài hơn mà còn sơn màu đỏ chót.
Đôi tay này không dài như tay mình, nhưng săn chắc, hơn nữa hình dáng thon thả khá xinh đẹp.
Đáng nói hơn là nước da, da Đông Phương Nhiêu bị mặt trời phơi thành màu mật ong khỏe mạnh, mà thân thể này có làn da trắng sữa đồng đều. So số tuổi, Đông Phương Nhiêu 16 tuổi vào giới giải trí, năm nay đã 28. Trong gương kia lại là một khuôn mặt tươi trẻ, thân hình nhỏ nhắn, cùng lắm là hai mươi mốt hai mươi hai.
Mình tại sao ở trong thân thể của cô ấy? Còn cô ấy bây giờ ở nơi nào? Mình thật sự ở trong thân thể này sao?
Quá nhiều vấn đề, Đông Phương Nhiêu không thể nào hiểu rõ.
Chuyện phát sinh quá quái dị, cô mới ngủ một giấc, thế nhưng ngủ đến xuất hồn nhập vào thân thể của người khác luôn.
“Giai Giai, hãy nghĩ đến ba cùng người mẹ bị bệnh liệt giường của em, còn em trai đang phải đi học nữa, em nhất định phải kiên cường, em không phải là sẽ không nổi tiếng, chẳng qua thiếu một cơ hội thôi. Hiện tại cơ hội tới, em đã thành công một nửa, đừng bỏ cuộc, thứ em bỏ ra nhất định sẽ được hồi đáp .”
Bên tai truyền đến tiếng nói của người bên cạnh.
“Nổi tiếng?” Nhạy cảm bắt được một chữ, nổi, giới giải trí vì chữ này mà chưa bao giờ thiếu người phấn đấu, sẽ không phải là. . . . . .
“Đúng vậy a, em sẽ mau chóng nổi tiếng, Giai Giai em nhất định có thể làm được.” Người kia quay đầu cho Đông Phương Nhiêu một nụ cười khích lệ.
“Ban đầu vì lấy được cơ hội này, em trăm phương ngàn kế đến gần Phương Diễn, cuối cùng anh ta cũng mắc câu, mặc dù. . . . . . Nhưng cũng không sao, muốn thành công nhất định phải bỏ ra, ban đầu anh ngăn cản, chính em cũng nói những lời này, không phải sao, Giai Giai?”
Bỏ ra?
Đông Phương Nhiêu rốt cuộc biết được nguyên nhân mà sự kiện tối qua phát sinh rồi.
Không phải cưỡng bách, không có cường bạo, hoàn toàn trên tinh thần tự nguyện, bất quá chỉ là một cuộc giao dịch. Tôi tình anh nguyện.
Chuyện như vậy trong giới giải trí quá nhiều.
Người bên cạnh tạm thời sẽ không làm tổn thương cô, chắc là người quản lý, tương tự như Lâm ca kiếp trước cũng là người quản lý tài chính kiêm bảo mẫu của cô. Đông Phương Nhiêu cảm kích Lâm ca, ít nhất anh chưa bao giờ quăng cô vào vùng đen tối của giới giải trí, luôn đối đãi với cô như em gái mình, luôn luôn bảo vệ và che chở.
“Giai Giai, là Vũ ca có lỗi với em, không có năng lực giúp em lấy được nhiều tài trợ nhận được vai diễn tốt, để em phải chịu nhiều ủy khuất, Vũ ca thật lòng xin lỗi em.”
“Chuyện không liên quan đến anh.” Nói không thèm để ý là gạt người, nhưng thị phi đúng sai Đông Phương Nhiêu còn phân biệt được, không có sự đồng ý của người kiếp trước, lúc cô tỉnh lại sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Tôi tình anh nguyện, có gì mà phụ lòng, có gì phải xin lỗi. Huống chi nghe lời hắn nói..., chính thân thể này đi câu dẫn trước, có liên quan gì tới hắn đâu, hắn chỉ không kiên quyết ngăn cản mà thôi.
“Không có lần sau .” Đông Phương Nhiêu tình nguyện chịu khổ cực, cũng không muốn đầu cơ trục lợi, dùng thân thể đổi lấy vinh dự, không đáng giá.
Vũ ca trịnh trọng gật đầu: “Không có lần sau.”
Vũ ca đưa Đông Phương Nhiêu đến cửa tiểu khu một ngôi nhà: “Giai Giai, hôm nay không có lịch trình, em nghỉ ngơi đi.”
Đông Phương Nhiêu biết được thân phận mới đồng thời gặp phải vấn đề đầu tiên, cô đâu biết nhà “mình” ở đâu.
“Vũ ca, tôi không mang chìa khóa.” Đông Phương Nhiêu trong lòng không được tự nhiên, nhưng nói chuyện đầy đủ khí lực, hai tay trống trơn, đừng nói chìa khóa, một xu cũng không có.
“Anh có, để anh đưa em lên.” Vấn đề được giải quyết thuận lợi, Đông Phương Nhiêu đi theo Vũ ca, lên lầu.
Đây là một căn phòng nhỏ, coi như sạch sẻ chỉnh tề, trên bệ cửa sổ có một chậu lan điếu màu xanh biếc, tràn đầy sức sống.
Vũ ca đưa Đông Phương Nhiêu vào nhà rồi rời đi, phòng ốc không lớn, không quá nửa canh giờ Đông Phương Nhiêu lật tung căn phòng, cả đáy hướng lên trời, tìm được vài vật phẩm hữu dụng, chi phiếu thẻ tín dụng ví tiền, laptop cùng vài cuốn sách, xem thử vài cái, có tiền để dành từ nhỏ đến lớn, thẻ căn cước, cái này vô cùng quan trọng, hoàn hảo bị Đông Phương Nhiêu tìm được, một cái chìa khóa dự phòng đặt trong hộc tủ. Một ngàn tiền mặt, tiền tiết kiệm thật ít ỏi. Một cuốn nhật kýchằng chịt chi chít chữ, Đông Phương Nhiêu còn chưa có đọc kĩ. Thứ Đông Phương Nhiêu có là thời gian, trước để xuống từ từ nhận thức, không vội.
Sắp xếp lại những thứ này, Đông Phương Nhiêu đến phòng tắm tắm rửa, từ trong tủ lạnh tìm được trứng gà, làm một chén mì ăn, sau đó không chút do dự nhào lên trên giường - ngủ.
Thân thể cùng tinh thần đồng thời bị tra tấn.
Mệt chết đi được.
Đông Phương Nhiêu bị một hồi tiếng gõ cửa vội vàng đánh thức .
“Giai Giai, em có ở bên trong không? Mau trả lời. . . . . .”
“Giai Giai, em không trả lời anh tự mở cửa vào nha. . . . . .”
Là Vũ ca.
Đông Phương Nhiêu chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức gay gắt, nhìn bên ngoài một chút, bóng tối rét đậm không biết bây giờ là lúc nào.
“Chờ một chút” Đông Phương Nhiêu hữu khí vô lực đáp một tiếng, từ trên giường bò dậy. Bật đèn, phát hiện đồng hồ báo thức đầu giường điểm 3 giờ 45 phút.
Ngoài cửa tiếng gõ rõ ràng yếu đi.
“Giai Giai, em nhanh lên một chút, chương trình sắp bắt đầu, sao đến giờ này em còn chưa xuống giường nữa. Vất vả lắm mới kiếm được cơ hội, đến trễ rất không tốt.”
Bên ngoài Vũ ca nói liên thanh một câu lại một câu cách cánh cửa truyền đến, Đông Phương Nhiêu từ tủ quần áo tìm y phục khoác lên người, đi tới cửa chính mở cửa cho hắn: “Anh ngồi xuống trước đi, em rửa mặt đã.”
Nói xong quay đầu vào phòng vệ sinh. Vũ ca sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ rằng Giai Giai sẽ trấn định, phản ứng lãnh đạm như thế, nếu là lúc trước, Giai Giai đã sớm phát hỏa.
“Được, em nhanh lên một chút.” Theo phản xạ thúc giục một câu, Vũ ca ngồi xuống ghế sa lon, lấy kinh nghiệm của hắn, chưa đến nửa giờ Giai Giai sẽ không bước ra .
Uốn éo mở ti vi, gấp cũng không được, xem TV chút rồi nói, trước kia lúc Vũ ca đợi Giai Giai đều giết thời gian bằng cách này.
Đông Phương Nhiêu chỉnh lý ổn thỏa rồi đi ra, có chút im lặng: “Uy, không phải hối muốn chết sao? .”
Như thế nào còn xem tivi, mới vừa rồi còn gấp đến độ lửa cháy tới mông.
Vũ ca hai mắt trợn to. Mới năm phút, có khi còn chưa tới. Mẹ ơi, TV mới bật, còn đang dò kênh tìm tiết mục thôi a. . . . . .
“Đi thôi, còn nhìn em làm gì?” Hoàn toàn không ý thức được mình đã thành “Dị vật” trong mắt Vũ ca, Đông Phương Nhiêu lấy túi đi ra trước. Vật dụng bên trong Đông Phương Nhiêu đã sửa soạn qua rất tốt, một chút tiền khoảng hai trăm đồng tiền mặt, thẻ căn cước, chìa khóa. Nhật ký thì đặt trong nhà, đây là kho tin tức trọng yếu không thể bỏ sót, có lẽ có thời gian sẽ đọc, mang theo lỡ mất thì sao, để trong nhà an toàn hơn. Điện thoại di động không thấy.
Xe Vũ ca đậu dưới lầu, ngày hôm qua Đông Phương Nhiêu trong trạng thái mâu thuẫn không có nhìn kỹ, hôm nay nhìn lại, là một chiếc xe phổ thông màu đen, dưới ánh đèn đường có chút cũ kỹ, nhưng điều này rõ ràng không thể gây chút chú ý nào cho Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu chẳng qua muốn một lần nữa sáng tỏ chuyện thân thể này vừa bước vào giới giải trí, hoặc là bước vào đã lâu vẫn xếp tầng chót trong giới giải trí, không có danh tiếng, không có hậu thuẫn, cũng không được trang bị kỹ năng tốt hay phương án kế hoạch hoàn thiện, nếu trễ liền mất cơ hội, muốn phất lên khó như lên trời.
“Lái xe đi.” Đông Phương Nhiêu kéo cửa ghế phó ra, ngồi vào, nói.
Xe chậm rãi đi phía trước, cuộc sống mới cũng bắt đầu. Đông Phương Nhiêu nhắm mắt thật chặt, mở ra lần nữa, bên trong đôi mắt là ý chí quật cường cùng kiên nghị, nếu kiếp trước cô có thể làm được , vậy thì kiếp này tất nhiên cũng có thể.
Cái vòng này, chỉ có đứng hàng đầu mới có thể tùy tâm sở dục.
Đông Phương Nhiêu phải làm cho tất cả mọi người biết đến cái tên mới này, Hách Giai Giai.
Đây là một ngôi biệt thự ở giữa sườn núi. Mở cánh cổng lớn ra, Đông Phương Nhiêu vọt ra ngoài, khung cảnh xung quanh xa lạ cũng không khiến Đông Phương Nhiêu dừng lại suy nghĩ, xoay người sang phải chạy xuống dốc núi.
Hình như có gì đó không đúng, Đông Phương Nhiêu không khỏi kinh hoảng, cô cảm thấy mình thấp đi mấy phân. Trong ngoài nước người nào không biết Đông Phương Nhiêu xuất thân từ người mẫu, chiều cao 1m75, vóc dáng tỷ lệ hoàng kim. Nhưng vóc người này Đông Phương Nhiêu hoài nghi ngay cả 1m65 cũng không tới.
Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, những phát sinh này không thể giải thích được, Đông Phương Nhiêu liều mạng chạy về phía trước.
“Giai Giai. . . . . .”
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe sượt qua, Đông Phương Nhiêu bị kinh sợ, sợ người kia đuổi tới, gấp gáp co giò chạy nhanh hơn . . . . . .
“Giai Giai, Giai Giai. . . . . . Đừng chạy nhanh như vậy, đừng chạy . . . . . .”
Một chiếc xe dừng lại chặn trước mặt Đông Phương Nhiêu.
Bên trong là một người đàn ông.
“Giai Giai, em đừng chạy nữa, nhanh lên xe!” Khuôn mặt nam nhân nóng nảy, hòa lẫn lo lắng, đau lòng, sợ hãi ... đủ loại cảm xúc.
Đông Phương Nhiêu rất xác định hắn đang nói với mình.Nhưng mà. . . . . . Giai Giai? “Anh nhận lầm người rồi.” Cô không phải Giai Giai, cô là Đông Phương Nhiêu mà.
Lúc này Đông Phương Nhiêu đã chạy cách nơi đó một khoảng, cũng không sợ nữa, chung quanh bắt đầu có người đi bộ trên đường, Đông Phương Nhiêu vòng qua người đàn ông. Gương mặt của cô vô luận đi tới đâu bị nhận ra đều có thể trở thành một bản tin, Đông Phương Nhiêu không muốn ở chỗ này dây dưa.
Người đàn ông một phát bắt được cánh tay phải Đông Phương Nhiêu: “Đừng ở chỗ này cáu kỉnh, anh biết em chịu ủy khuất, kiên nhẫn một chút chúng ta trở về bàn lại, em không muốn bị ký giả biết em từ nơi đó đi ra chứ.”
Đông Phương Nhiêu không muốn, vô cùng không muốn.
Vì vậy có một tia do dự, Đông Phương Nhiêu bị người đàn ông xa lạ này kéo lên xe. Theo trực giác, cô nghĩ người này sẽ không làm hại mình, nhưng vậy thì sao, cô đâu có quen hắn.
Đông Phương Nhiêu từ từ bị kéo lên xe, người kia liền nhanh chóng xoay người chuyển tới vị trí cầm lái, đạp ga, thật nhanh hòa vào dòng xe.
“Giai Giai. . . . . . Em không sao chứ?” Hai người trầm mặc một hồi, người đàn ông hỏi.
Đông Phương Nhiêu cũng không trả lời, cô bị thứ cô thấy làm sợ ngây người.
Kính chiếu hậu phía trước soi vào mặt Đông Phương Nhiêu, một gương mặt xa lạ, lần đầu tiên trong đời Đông Phương Nhiêu gặp qua. Trong đôi mắt trong trẻo là vẻ hoảng sợ, môi mỏng không có huyết sắc, sắc mặt bởi vì bị kinh sợ mà trắng bệch. Đó không phải là Đông Phương Nhiêu, rồi lại tất nhiên là Đông Phương Nhiêu.
Trong xe không hề có người phụ nữ thứ hai.
“Giai Giai, em làm sao vậy? Không khỏe sao?” Người đàn ông vì lái xe không thể chiếu cố Đông Phương Nhiêu, nhưng có thể cảm giác được cảm xúc Đông Phương Nhiêu không yên ổn, biểu hiện bây giờ quá mức rõ ràng, không khỏi lên tiếng hỏi han.
Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, hít sâu một hơi, chậm rãi đem hai tay của mình duỗi tới trước mặt.
. . . . . . Quả nhiên không phải đôi tay của mình.
Đông Phương Nhiêu thời gian trước nhận phim võ hiệp, bởi vì sử dụng đao kiếm, thường xuyên cùng người khác so chiêu tập luyện, sợ thương tổn đến người khác hoặc là làm chính mình bị thương, móng tay sớm đã cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, mà bây giờ bàn tay này, chẳng những móng tay dài hơn mà còn sơn màu đỏ chót.
Đôi tay này không dài như tay mình, nhưng săn chắc, hơn nữa hình dáng thon thả khá xinh đẹp.
Đáng nói hơn là nước da, da Đông Phương Nhiêu bị mặt trời phơi thành màu mật ong khỏe mạnh, mà thân thể này có làn da trắng sữa đồng đều. So số tuổi, Đông Phương Nhiêu 16 tuổi vào giới giải trí, năm nay đã 28. Trong gương kia lại là một khuôn mặt tươi trẻ, thân hình nhỏ nhắn, cùng lắm là hai mươi mốt hai mươi hai.
Mình tại sao ở trong thân thể của cô ấy? Còn cô ấy bây giờ ở nơi nào? Mình thật sự ở trong thân thể này sao?
Quá nhiều vấn đề, Đông Phương Nhiêu không thể nào hiểu rõ.
Chuyện phát sinh quá quái dị, cô mới ngủ một giấc, thế nhưng ngủ đến xuất hồn nhập vào thân thể của người khác luôn.
“Giai Giai, hãy nghĩ đến ba cùng người mẹ bị bệnh liệt giường của em, còn em trai đang phải đi học nữa, em nhất định phải kiên cường, em không phải là sẽ không nổi tiếng, chẳng qua thiếu một cơ hội thôi. Hiện tại cơ hội tới, em đã thành công một nửa, đừng bỏ cuộc, thứ em bỏ ra nhất định sẽ được hồi đáp .”
Bên tai truyền đến tiếng nói của người bên cạnh.
“Nổi tiếng?” Nhạy cảm bắt được một chữ, nổi, giới giải trí vì chữ này mà chưa bao giờ thiếu người phấn đấu, sẽ không phải là. . . . . .
“Đúng vậy a, em sẽ mau chóng nổi tiếng, Giai Giai em nhất định có thể làm được.” Người kia quay đầu cho Đông Phương Nhiêu một nụ cười khích lệ.
“Ban đầu vì lấy được cơ hội này, em trăm phương ngàn kế đến gần Phương Diễn, cuối cùng anh ta cũng mắc câu, mặc dù. . . . . . Nhưng cũng không sao, muốn thành công nhất định phải bỏ ra, ban đầu anh ngăn cản, chính em cũng nói những lời này, không phải sao, Giai Giai?”
Bỏ ra?
Đông Phương Nhiêu rốt cuộc biết được nguyên nhân mà sự kiện tối qua phát sinh rồi.
Không phải cưỡng bách, không có cường bạo, hoàn toàn trên tinh thần tự nguyện, bất quá chỉ là một cuộc giao dịch. Tôi tình anh nguyện.
Chuyện như vậy trong giới giải trí quá nhiều.
Người bên cạnh tạm thời sẽ không làm tổn thương cô, chắc là người quản lý, tương tự như Lâm ca kiếp trước cũng là người quản lý tài chính kiêm bảo mẫu của cô. Đông Phương Nhiêu cảm kích Lâm ca, ít nhất anh chưa bao giờ quăng cô vào vùng đen tối của giới giải trí, luôn đối đãi với cô như em gái mình, luôn luôn bảo vệ và che chở.
“Giai Giai, là Vũ ca có lỗi với em, không có năng lực giúp em lấy được nhiều tài trợ nhận được vai diễn tốt, để em phải chịu nhiều ủy khuất, Vũ ca thật lòng xin lỗi em.”
“Chuyện không liên quan đến anh.” Nói không thèm để ý là gạt người, nhưng thị phi đúng sai Đông Phương Nhiêu còn phân biệt được, không có sự đồng ý của người kiếp trước, lúc cô tỉnh lại sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Tôi tình anh nguyện, có gì mà phụ lòng, có gì phải xin lỗi. Huống chi nghe lời hắn nói..., chính thân thể này đi câu dẫn trước, có liên quan gì tới hắn đâu, hắn chỉ không kiên quyết ngăn cản mà thôi.
“Không có lần sau .” Đông Phương Nhiêu tình nguyện chịu khổ cực, cũng không muốn đầu cơ trục lợi, dùng thân thể đổi lấy vinh dự, không đáng giá.
Vũ ca trịnh trọng gật đầu: “Không có lần sau.”
Vũ ca đưa Đông Phương Nhiêu đến cửa tiểu khu một ngôi nhà: “Giai Giai, hôm nay không có lịch trình, em nghỉ ngơi đi.”
Đông Phương Nhiêu biết được thân phận mới đồng thời gặp phải vấn đề đầu tiên, cô đâu biết nhà “mình” ở đâu.
“Vũ ca, tôi không mang chìa khóa.” Đông Phương Nhiêu trong lòng không được tự nhiên, nhưng nói chuyện đầy đủ khí lực, hai tay trống trơn, đừng nói chìa khóa, một xu cũng không có.
“Anh có, để anh đưa em lên.” Vấn đề được giải quyết thuận lợi, Đông Phương Nhiêu đi theo Vũ ca, lên lầu.
Đây là một căn phòng nhỏ, coi như sạch sẻ chỉnh tề, trên bệ cửa sổ có một chậu lan điếu màu xanh biếc, tràn đầy sức sống.
Vũ ca đưa Đông Phương Nhiêu vào nhà rồi rời đi, phòng ốc không lớn, không quá nửa canh giờ Đông Phương Nhiêu lật tung căn phòng, cả đáy hướng lên trời, tìm được vài vật phẩm hữu dụng, chi phiếu thẻ tín dụng ví tiền, laptop cùng vài cuốn sách, xem thử vài cái, có tiền để dành từ nhỏ đến lớn, thẻ căn cước, cái này vô cùng quan trọng, hoàn hảo bị Đông Phương Nhiêu tìm được, một cái chìa khóa dự phòng đặt trong hộc tủ. Một ngàn tiền mặt, tiền tiết kiệm thật ít ỏi. Một cuốn nhật kýchằng chịt chi chít chữ, Đông Phương Nhiêu còn chưa có đọc kĩ. Thứ Đông Phương Nhiêu có là thời gian, trước để xuống từ từ nhận thức, không vội.
Sắp xếp lại những thứ này, Đông Phương Nhiêu đến phòng tắm tắm rửa, từ trong tủ lạnh tìm được trứng gà, làm một chén mì ăn, sau đó không chút do dự nhào lên trên giường - ngủ.
Thân thể cùng tinh thần đồng thời bị tra tấn.
Mệt chết đi được.
Đông Phương Nhiêu bị một hồi tiếng gõ cửa vội vàng đánh thức .
“Giai Giai, em có ở bên trong không? Mau trả lời. . . . . .”
“Giai Giai, em không trả lời anh tự mở cửa vào nha. . . . . .”
Là Vũ ca.
Đông Phương Nhiêu chỉ cảm thấy tứ chi đau nhức gay gắt, nhìn bên ngoài một chút, bóng tối rét đậm không biết bây giờ là lúc nào.
“Chờ một chút” Đông Phương Nhiêu hữu khí vô lực đáp một tiếng, từ trên giường bò dậy. Bật đèn, phát hiện đồng hồ báo thức đầu giường điểm 3 giờ 45 phút.
Ngoài cửa tiếng gõ rõ ràng yếu đi.
“Giai Giai, em nhanh lên một chút, chương trình sắp bắt đầu, sao đến giờ này em còn chưa xuống giường nữa. Vất vả lắm mới kiếm được cơ hội, đến trễ rất không tốt.”
Bên ngoài Vũ ca nói liên thanh một câu lại một câu cách cánh cửa truyền đến, Đông Phương Nhiêu từ tủ quần áo tìm y phục khoác lên người, đi tới cửa chính mở cửa cho hắn: “Anh ngồi xuống trước đi, em rửa mặt đã.”
Nói xong quay đầu vào phòng vệ sinh. Vũ ca sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ rằng Giai Giai sẽ trấn định, phản ứng lãnh đạm như thế, nếu là lúc trước, Giai Giai đã sớm phát hỏa.
“Được, em nhanh lên một chút.” Theo phản xạ thúc giục một câu, Vũ ca ngồi xuống ghế sa lon, lấy kinh nghiệm của hắn, chưa đến nửa giờ Giai Giai sẽ không bước ra .
Uốn éo mở ti vi, gấp cũng không được, xem TV chút rồi nói, trước kia lúc Vũ ca đợi Giai Giai đều giết thời gian bằng cách này.
Đông Phương Nhiêu chỉnh lý ổn thỏa rồi đi ra, có chút im lặng: “Uy, không phải hối muốn chết sao? .”
Như thế nào còn xem tivi, mới vừa rồi còn gấp đến độ lửa cháy tới mông.
Vũ ca hai mắt trợn to. Mới năm phút, có khi còn chưa tới. Mẹ ơi, TV mới bật, còn đang dò kênh tìm tiết mục thôi a. . . . . .
“Đi thôi, còn nhìn em làm gì?” Hoàn toàn không ý thức được mình đã thành “Dị vật” trong mắt Vũ ca, Đông Phương Nhiêu lấy túi đi ra trước. Vật dụng bên trong Đông Phương Nhiêu đã sửa soạn qua rất tốt, một chút tiền khoảng hai trăm đồng tiền mặt, thẻ căn cước, chìa khóa. Nhật ký thì đặt trong nhà, đây là kho tin tức trọng yếu không thể bỏ sót, có lẽ có thời gian sẽ đọc, mang theo lỡ mất thì sao, để trong nhà an toàn hơn. Điện thoại di động không thấy.
Xe Vũ ca đậu dưới lầu, ngày hôm qua Đông Phương Nhiêu trong trạng thái mâu thuẫn không có nhìn kỹ, hôm nay nhìn lại, là một chiếc xe phổ thông màu đen, dưới ánh đèn đường có chút cũ kỹ, nhưng điều này rõ ràng không thể gây chút chú ý nào cho Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu chẳng qua muốn một lần nữa sáng tỏ chuyện thân thể này vừa bước vào giới giải trí, hoặc là bước vào đã lâu vẫn xếp tầng chót trong giới giải trí, không có danh tiếng, không có hậu thuẫn, cũng không được trang bị kỹ năng tốt hay phương án kế hoạch hoàn thiện, nếu trễ liền mất cơ hội, muốn phất lên khó như lên trời.
“Lái xe đi.” Đông Phương Nhiêu kéo cửa ghế phó ra, ngồi vào, nói.
Xe chậm rãi đi phía trước, cuộc sống mới cũng bắt đầu. Đông Phương Nhiêu nhắm mắt thật chặt, mở ra lần nữa, bên trong đôi mắt là ý chí quật cường cùng kiên nghị, nếu kiếp trước cô có thể làm được , vậy thì kiếp này tất nhiên cũng có thể.
Cái vòng này, chỉ có đứng hàng đầu mới có thể tùy tâm sở dục.
Đông Phương Nhiêu phải làm cho tất cả mọi người biết đến cái tên mới này, Hách Giai Giai.
Danh sách chương