Đông Phương Nhiêu không có chuyện gì để nói cùng Phương Diễn, không hiểu tự nhiên anh chen vào ngồi ở đây là có ý gì? Đại khái chắc là có gì muốn nói với Ngô Hạ Ngự.
Bây giờ quan hệ thế nào khoan hãy nói, Hà Hoan đã đi rồi, không có đạo lý gì mình không đi, lưu lại quấy rầy hai người ôn chuyện. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, sáng mai còn có quảng cáo phải quay, nên đi về thôi.
“Hạ Ngự, cũng không còn sớm, hai người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi về nhà trước.” Đông Phương Nhiêu không do dự, đứng lên nói. Lời này là nói với Ngô Hạ Ngự, dù sao cũng là đi theo làm bạn gái Ngô Hạ Ngự, về tình về lý nên thông báo một tiếng.
Ngô Hạ Ngự chỉ gật đầu một cái, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt chăm chú trên người Đông Phương Nhiêu không rời.
“Hạ Ngự?” Ngược lại Phương Diễn chân mày cau lại, vô tình hay cố ý hỏi ngược lại.
Đông Phương Nhiêu không để ý đến anh. Hai người đã không liên lạc ba bốn tháng, Phương Diễn lại không ngừng có xì căng đan, quan hệ tình nhân giữa cô và anh sớm xong rồi. Nói cách khác, Đông Phương Nhiêu tìm bạn trai hay gì cũng không cần thiết giải thích với Phương Diễn, chớ đừng nói chi là đây chỉ là một cách gọi nho nhỏ. Mọi người thân thiết trong đoàn phim đều gọi như vậy đó thôi.
Thấy Ngô Hạ Ngự không có ý kiến, Đông Phương Nhiêu khom lưng muốn cầm túi, một khắc cũng không muốn ở chung một chỗ với Phương Diễn, không biết sao nhìn thấy anh đã cảm thấy bực mình.
Túi xách lúc ngồi xuống đặt bên cạnh, Phương Diễn lại ngồi ngay trên túi của cô.
“Ngại quá, Phương tiên sinh, xin dịch chỗ ngồi một chút được không? Anh đang đè lên túi xách của tôi.” Đông Phương Nhiêu không cách nào lấy túi, không thể làm gì khác hơn là một tay nắm túi, vừa hướng Phương Diễn nói.
“Phương tiên sinh?” Lúc này không cần Phương Diễn lên tiếng, Ngô Hạ Ngự cả kinh kêu lên. Lạnh nhạt như vậy, không phải thừa nhận giữa hai người xong rồi? Vậy hắn có thể yên tâm to gan theo đuổi cô rồi? Trong tích tắc tất cả suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ngô Hạ Ngự, không có chỗ nào mà không tốt đẹp. Ngô Hạ Ngự thanh âm kia vẻ mặt kia có bao nhiêu vui sướng đều toát ra, muốn che dấu cũng không được, mắt cong lên ánh cười, miệng toét ra cũng không khép được.
Phương Diễn sắc mặt vốn coi như bình tĩnh, nghe Đông Phương Nhiêu gọi, nhìn Ngô Hạ Ngự loại lòng dạ Tư Mã Chiêu, vẻ mặt người qua đường cũng hiểu. Lập tức giống như bị giội mực đầy đầu cổ, từ trong ra ngoài đen đuốc, không nói lời nào cũng không động đậy, tản ra vẻ người lạ chớ gần.
Đông Phương Nhiêu chân mày nhẹ nhàng nhíu, hai cái ghế không có ngăn cách, người kia hoàn toàn không có ý nhích ra, không khỏi có chút tức giận. Nhưng khí sắc Phương Diễn bây giờ không tính là tốt, Đông Phương Nhiêu cũng không muốn chọc giận anh, vì vậy tận lực đè thấp thanh âm nói lại lần nữa, “Phương tiên sinh, xin nhích ra một chút dùm được không?”
Người nọ vẫn không nhúc nhích. Chốc lát, quay đầu đối với Đông Phương Nhiêu cười nói: “Hách tiểu thư nếu muốn về nhà, vừa đúng tôi cũng định về, không bằng tôi cho cô đi nhờ một đoạn đường thế nào?”
Đông Phương Nhiêu tất nhiên không muốn, muốn cự tuyệt, bị Ngô Hạ Ngự đoạt trước, “Tôi nói này Phương Diễn, hôm nay Giai Giai là tôi mang đến, đưa về cũng nên là tôi đưa, anh đừng tranh với tôi chứ?” Rất là phẫn khái, dĩ nhiên ai nấy đều thấy là lời nói cười giỡn, chẳng qua hiện trường không ai cười nỗi “Này, bạn gái anh ở nơi nào rồi, bị nhiều lang sài hổ báo bao vây, anh còn không nhanh làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Nói xong cũng đứng lên kéo Đông Phương Nhiêu muốn đi, phát hiện Đông Phương Nhiêu bất động, quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt một chút: “Uy, vẫn chưa chịu dậy, chúng tôi muốn đi, anh ngồi lên túi Giai Giai muốn chúng tôi đi như thế nào?” Ngô Hạ Ngự cùng Phương Diễn từ trước đến giờ đều là dùng giọng điệu này nói chuyện, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhìn Phương Diễn mặt không chút thay đổi, trong lòng đang đánh trống, nhưng không muốn bỏ qua như vậy, có lẽ đây là cơ hội duy nhất, chỉ đành phải từng bước tiến tới gần, chuyện này khiến hắn tinh thần chán nản nhiều tháng rồi, lúc này thủ phải vân mở, tình cảm huynh đệ cũng không nói tới.
Sau đó Đông Phương Nhiêu ngồi xe Ngô Hạ Ngự trở về, dọc theo đường đi Ngô Hạ Ngự nói rất nhiều, Đông Phương Nhiêu không có tâm tình nói chuyện, chỉ cần nghe hắn nói cũng đủ rồi. Xe quẹo cua lái vào trong một hẻm nhỏ. Ngô Hạ Ngự đã tới nhà mới Đông Phương Nhiêu hai ba lần, từ trước đến giờ đối với nơi này đường xá vô cùng bất mãn.
“ Hách Giai Giai à, nói thế nào bây giờ cô cũng là đại minh tinh? Sao không đổi một chỗ tốt hơn một chút? Hết lần này tới lần khác chui vào mấy hang hốc này, bị truyền thông biết không tốt chút nào!” Hết quẹo trái rồi quẹo phải, đầu Ngô Hạ Ngự cũng lượn quanh choáng váng. Nhưng vẫn còn trong trạng thái hưng phấn vì Hách Giai Giai không có bất kỳ quan hệ gì cùng Phương Diễn nữa, miệng không dừng, tìm được lời thì nói.
“Ừm, tôi cũng muốn đổi nơi ở, anh xem chỗ nào tốt? Tây vòng? Hay Đông vòng?” Đông Phương Nhiêu tựa vào ghế thuận miệng đáp. Lúc ấy phải dọn nhà gấp, thấy tạm được liền dọn đến, thời điểm đẩy nhanh tốc độ quay phim không cảm thấy gì, gần đây về nhà nhiều, cô cũng hết sức chán nản hẻm nhỏ đầy khúc cua này. Thật tình thì tài lái xe của cô không tốt lắm, hơn nữa thường làm thêm giờ, cô sợ ngày nào đó không cẩn thận xảy ra tai nạn xe vậy thì xong đời.
Hơn nữa gần đây mấy cái quảng cáo nhận được không ít, cũng nên suy tính chuyện mua nhà. Quan trọng là bình thường quá bận không thể rút ra chút thời gian nào.
Ngô Hạ Ngự vừa nghe, mắt sáng lên, hay quá, thật là may mắn. Không khỏi hăng hái bừng bừng: “Cô muốn tiếp tục mướn phòng hay là mua nhà? Mướn phòng thì cũng như không, cô gần đây kiếm không ít đi, đại minh tinh ngay cả nhà cũng không có, nói ra không phải là làm trò cười cho thiên hạ, tốt nhất là.. .. . .” Máy hát vừa mở thì không tắt đài được, blalablabla.. .. . .
Đợi hắn nói xong, về đến nhà cái đề tài này cũng chưa kết thúc a.
“Mua nhà, tôi mua nhà!” Đông Phương Nhiêu vội vàng ngăn cản hắn, “Nói tôi nghe một chút giá thị trường nhà trong khu vực đi.”
Lời này nói trúng ngay ý muốn của Ngô Hạ Ngự, mua nhà, hắn muốn Đông Phương Nhiêu mua nhà nha! Mướn phòng tóm lại không phải ý đồ chính, một cô gái đơn độc ở rất không an toàn, huống chi nhìn đến tính chất công việc, hiện tại không có ai không nhận ra cô, nếu như đụng phải những paparazi hoặc người có ý đồ xấu, một cô gái sao có thể ứng phó.
“Không nên mua nhà của đông vòng, ở đó trị an từ trước đến giờ không tốt, còn nói đến nhà ở tây vòng.. .. . .” Nói tới đây, Ngô Hạ Ngự trong đầu có một ý niệm chợt lóe, hỏi: “Cô thích náo nhiệt hay yên tĩnh?”
“Yên tĩnh một chút đi.” Tính chất công việc quyết định, huống chi Đông Phương Nhiêu thích tĩnh không thích động.
“Tây vòng có một khu biệt thự cũng rất thích hợp, tôi thấy nơi đó trị an cái gì cũng rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cách thị khu không gần, bên cạnh có một hồ lớn rất đẹp.”
“Tốt như vậy, không phải là rất đắt sao? Nói trước, đắt quá tôi mua không nổi.” Trên tay có một chút xíu tiền, nhưng không thể một lần xài hết rồi đi ăn mày nha.
“Không mắc, giá cả nơi đó với cô mà nói tuyệt đối không có vấn đề.” Cố gắng nói tốt như vậy Ngô Hạ Ngự cũng cảm thấy mình làm bên bất động sản rồi, không khỏi ở trong lòng đổ mồ hôi hột. Cố gắng như vậy là có nguyên nhân, bởi vì hắn ở đó cũng mua một căn. Nếu như Hách Giai Giai mua nhà ở đó, hắn tin cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt!
* Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: nghĩa đen lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước. Nghĩa bóng mình lấy câu trong tiếng Việt cho dễ hiểu nè: Nhất cự li, nhì tốc độ, ba hành động, bốn chớp thời cơ. (~^v^~)
“A, vậy thì tốt.” Đông Phương Nhiêu gật đầu, biệt thự kia cô cũng có nghe nói qua, có chút ý hướng, đều tại không có thời gian xem qua.
“Hai ngày nay cô có rãnh không, bên kia tôi tương đối quen thuộc, nếu không tôi đi với cô một chuyến?” Ngô Hạ Ngự ân cần nói.
Đông Phương Nhiêu kỳ quái liếc hắn một cái, “.. .. .. Cái này, không cần đâu.” Làm phiền người ta quá không tốt.
“Cô là con gái thì biết cái gì, đến lúc đó người ta nói thiên hoa loạn trụy, cẩn thận cách mấy thì bị gạt cũng không biết.” Ngô Hạ Ngự hừ hừ, đối với đáp án này rất không hài lòng, cố gắng thuyết phục nữa.
“Quá làm phiền anh rồi.” Đông Phương Nhiêu còn có nghi ngờ.
“Hách Giai Giai, cô nói lời này tôi giận a.” Dứt lời, Ngô Hạ Ngự một mặt hổ giấy.
“.. .. . .” Thấy Ngô Hạ Ngự nhiệt tình, Đông Phương Nhiêu nhìn hắn, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.
“Rồi sao, cô gái à, lúc nên nghe lời nam nhân thì phải nghe chứ.” Đối với Đông Phương Nhiêu thuận theo rất hưởng thụ, Ngô Hạ Ngự nhếch miệng cười.
“.. .. . .” Chưa từng thấy qua có như vậy cũng tự đắc, tự vui vẻ, Đông Phương Nhiêu không chấp nhặt cùng hắn.
“Đúng rồi, ngày mai tôi có chút việc, buổi trưa có rãnh không, tôi dẫn cô đi xem nhà.. .. . .” Đông Phương Nhiêu xuống xe đang muốn đi, thấy Ngô Hạ Ngự từ trong xe thò đầu ra nói.
“Biết rồi.” Đông Phương Nhiêu bất đắc dĩ phất tay một cái, “Đến lúc đó điện thoại cho tôi.”
Vừa đúng trưa mai không có bất kỳ lịch trình nào. Khó được thanh tĩnh một ngày, xem ra phải cống hiến cho việc xem nhà rồi .
Bây giờ quan hệ thế nào khoan hãy nói, Hà Hoan đã đi rồi, không có đạo lý gì mình không đi, lưu lại quấy rầy hai người ôn chuyện. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, sáng mai còn có quảng cáo phải quay, nên đi về thôi.
“Hạ Ngự, cũng không còn sớm, hai người cứ nói chuyện tự nhiên, tôi về nhà trước.” Đông Phương Nhiêu không do dự, đứng lên nói. Lời này là nói với Ngô Hạ Ngự, dù sao cũng là đi theo làm bạn gái Ngô Hạ Ngự, về tình về lý nên thông báo một tiếng.
Ngô Hạ Ngự chỉ gật đầu một cái, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt chăm chú trên người Đông Phương Nhiêu không rời.
“Hạ Ngự?” Ngược lại Phương Diễn chân mày cau lại, vô tình hay cố ý hỏi ngược lại.
Đông Phương Nhiêu không để ý đến anh. Hai người đã không liên lạc ba bốn tháng, Phương Diễn lại không ngừng có xì căng đan, quan hệ tình nhân giữa cô và anh sớm xong rồi. Nói cách khác, Đông Phương Nhiêu tìm bạn trai hay gì cũng không cần thiết giải thích với Phương Diễn, chớ đừng nói chi là đây chỉ là một cách gọi nho nhỏ. Mọi người thân thiết trong đoàn phim đều gọi như vậy đó thôi.
Thấy Ngô Hạ Ngự không có ý kiến, Đông Phương Nhiêu khom lưng muốn cầm túi, một khắc cũng không muốn ở chung một chỗ với Phương Diễn, không biết sao nhìn thấy anh đã cảm thấy bực mình.
Túi xách lúc ngồi xuống đặt bên cạnh, Phương Diễn lại ngồi ngay trên túi của cô.
“Ngại quá, Phương tiên sinh, xin dịch chỗ ngồi một chút được không? Anh đang đè lên túi xách của tôi.” Đông Phương Nhiêu không cách nào lấy túi, không thể làm gì khác hơn là một tay nắm túi, vừa hướng Phương Diễn nói.
“Phương tiên sinh?” Lúc này không cần Phương Diễn lên tiếng, Ngô Hạ Ngự cả kinh kêu lên. Lạnh nhạt như vậy, không phải thừa nhận giữa hai người xong rồi? Vậy hắn có thể yên tâm to gan theo đuổi cô rồi? Trong tích tắc tất cả suy nghĩ thoáng qua trong đầu Ngô Hạ Ngự, không có chỗ nào mà không tốt đẹp. Ngô Hạ Ngự thanh âm kia vẻ mặt kia có bao nhiêu vui sướng đều toát ra, muốn che dấu cũng không được, mắt cong lên ánh cười, miệng toét ra cũng không khép được.
Phương Diễn sắc mặt vốn coi như bình tĩnh, nghe Đông Phương Nhiêu gọi, nhìn Ngô Hạ Ngự loại lòng dạ Tư Mã Chiêu, vẻ mặt người qua đường cũng hiểu. Lập tức giống như bị giội mực đầy đầu cổ, từ trong ra ngoài đen đuốc, không nói lời nào cũng không động đậy, tản ra vẻ người lạ chớ gần.
Đông Phương Nhiêu chân mày nhẹ nhàng nhíu, hai cái ghế không có ngăn cách, người kia hoàn toàn không có ý nhích ra, không khỏi có chút tức giận. Nhưng khí sắc Phương Diễn bây giờ không tính là tốt, Đông Phương Nhiêu cũng không muốn chọc giận anh, vì vậy tận lực đè thấp thanh âm nói lại lần nữa, “Phương tiên sinh, xin nhích ra một chút dùm được không?”
Người nọ vẫn không nhúc nhích. Chốc lát, quay đầu đối với Đông Phương Nhiêu cười nói: “Hách tiểu thư nếu muốn về nhà, vừa đúng tôi cũng định về, không bằng tôi cho cô đi nhờ một đoạn đường thế nào?”
Đông Phương Nhiêu tất nhiên không muốn, muốn cự tuyệt, bị Ngô Hạ Ngự đoạt trước, “Tôi nói này Phương Diễn, hôm nay Giai Giai là tôi mang đến, đưa về cũng nên là tôi đưa, anh đừng tranh với tôi chứ?” Rất là phẫn khái, dĩ nhiên ai nấy đều thấy là lời nói cười giỡn, chẳng qua hiện trường không ai cười nỗi “Này, bạn gái anh ở nơi nào rồi, bị nhiều lang sài hổ báo bao vây, anh còn không nhanh làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Nói xong cũng đứng lên kéo Đông Phương Nhiêu muốn đi, phát hiện Đông Phương Nhiêu bất động, quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt một chút: “Uy, vẫn chưa chịu dậy, chúng tôi muốn đi, anh ngồi lên túi Giai Giai muốn chúng tôi đi như thế nào?” Ngô Hạ Ngự cùng Phương Diễn từ trước đến giờ đều là dùng giọng điệu này nói chuyện, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhìn Phương Diễn mặt không chút thay đổi, trong lòng đang đánh trống, nhưng không muốn bỏ qua như vậy, có lẽ đây là cơ hội duy nhất, chỉ đành phải từng bước tiến tới gần, chuyện này khiến hắn tinh thần chán nản nhiều tháng rồi, lúc này thủ phải vân mở, tình cảm huynh đệ cũng không nói tới.
Sau đó Đông Phương Nhiêu ngồi xe Ngô Hạ Ngự trở về, dọc theo đường đi Ngô Hạ Ngự nói rất nhiều, Đông Phương Nhiêu không có tâm tình nói chuyện, chỉ cần nghe hắn nói cũng đủ rồi. Xe quẹo cua lái vào trong một hẻm nhỏ. Ngô Hạ Ngự đã tới nhà mới Đông Phương Nhiêu hai ba lần, từ trước đến giờ đối với nơi này đường xá vô cùng bất mãn.
“ Hách Giai Giai à, nói thế nào bây giờ cô cũng là đại minh tinh? Sao không đổi một chỗ tốt hơn một chút? Hết lần này tới lần khác chui vào mấy hang hốc này, bị truyền thông biết không tốt chút nào!” Hết quẹo trái rồi quẹo phải, đầu Ngô Hạ Ngự cũng lượn quanh choáng váng. Nhưng vẫn còn trong trạng thái hưng phấn vì Hách Giai Giai không có bất kỳ quan hệ gì cùng Phương Diễn nữa, miệng không dừng, tìm được lời thì nói.
“Ừm, tôi cũng muốn đổi nơi ở, anh xem chỗ nào tốt? Tây vòng? Hay Đông vòng?” Đông Phương Nhiêu tựa vào ghế thuận miệng đáp. Lúc ấy phải dọn nhà gấp, thấy tạm được liền dọn đến, thời điểm đẩy nhanh tốc độ quay phim không cảm thấy gì, gần đây về nhà nhiều, cô cũng hết sức chán nản hẻm nhỏ đầy khúc cua này. Thật tình thì tài lái xe của cô không tốt lắm, hơn nữa thường làm thêm giờ, cô sợ ngày nào đó không cẩn thận xảy ra tai nạn xe vậy thì xong đời.
Hơn nữa gần đây mấy cái quảng cáo nhận được không ít, cũng nên suy tính chuyện mua nhà. Quan trọng là bình thường quá bận không thể rút ra chút thời gian nào.
Ngô Hạ Ngự vừa nghe, mắt sáng lên, hay quá, thật là may mắn. Không khỏi hăng hái bừng bừng: “Cô muốn tiếp tục mướn phòng hay là mua nhà? Mướn phòng thì cũng như không, cô gần đây kiếm không ít đi, đại minh tinh ngay cả nhà cũng không có, nói ra không phải là làm trò cười cho thiên hạ, tốt nhất là.. .. . .” Máy hát vừa mở thì không tắt đài được, blalablabla.. .. . .
Đợi hắn nói xong, về đến nhà cái đề tài này cũng chưa kết thúc a.
“Mua nhà, tôi mua nhà!” Đông Phương Nhiêu vội vàng ngăn cản hắn, “Nói tôi nghe một chút giá thị trường nhà trong khu vực đi.”
Lời này nói trúng ngay ý muốn của Ngô Hạ Ngự, mua nhà, hắn muốn Đông Phương Nhiêu mua nhà nha! Mướn phòng tóm lại không phải ý đồ chính, một cô gái đơn độc ở rất không an toàn, huống chi nhìn đến tính chất công việc, hiện tại không có ai không nhận ra cô, nếu như đụng phải những paparazi hoặc người có ý đồ xấu, một cô gái sao có thể ứng phó.
“Không nên mua nhà của đông vòng, ở đó trị an từ trước đến giờ không tốt, còn nói đến nhà ở tây vòng.. .. . .” Nói tới đây, Ngô Hạ Ngự trong đầu có một ý niệm chợt lóe, hỏi: “Cô thích náo nhiệt hay yên tĩnh?”
“Yên tĩnh một chút đi.” Tính chất công việc quyết định, huống chi Đông Phương Nhiêu thích tĩnh không thích động.
“Tây vòng có một khu biệt thự cũng rất thích hợp, tôi thấy nơi đó trị an cái gì cũng rất tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cách thị khu không gần, bên cạnh có một hồ lớn rất đẹp.”
“Tốt như vậy, không phải là rất đắt sao? Nói trước, đắt quá tôi mua không nổi.” Trên tay có một chút xíu tiền, nhưng không thể một lần xài hết rồi đi ăn mày nha.
“Không mắc, giá cả nơi đó với cô mà nói tuyệt đối không có vấn đề.” Cố gắng nói tốt như vậy Ngô Hạ Ngự cũng cảm thấy mình làm bên bất động sản rồi, không khỏi ở trong lòng đổ mồ hôi hột. Cố gắng như vậy là có nguyên nhân, bởi vì hắn ở đó cũng mua một căn. Nếu như Hách Giai Giai mua nhà ở đó, hắn tin cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt!
* Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: nghĩa đen lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước. Nghĩa bóng mình lấy câu trong tiếng Việt cho dễ hiểu nè: Nhất cự li, nhì tốc độ, ba hành động, bốn chớp thời cơ. (~^v^~)
“A, vậy thì tốt.” Đông Phương Nhiêu gật đầu, biệt thự kia cô cũng có nghe nói qua, có chút ý hướng, đều tại không có thời gian xem qua.
“Hai ngày nay cô có rãnh không, bên kia tôi tương đối quen thuộc, nếu không tôi đi với cô một chuyến?” Ngô Hạ Ngự ân cần nói.
Đông Phương Nhiêu kỳ quái liếc hắn một cái, “.. .. .. Cái này, không cần đâu.” Làm phiền người ta quá không tốt.
“Cô là con gái thì biết cái gì, đến lúc đó người ta nói thiên hoa loạn trụy, cẩn thận cách mấy thì bị gạt cũng không biết.” Ngô Hạ Ngự hừ hừ, đối với đáp án này rất không hài lòng, cố gắng thuyết phục nữa.
“Quá làm phiền anh rồi.” Đông Phương Nhiêu còn có nghi ngờ.
“Hách Giai Giai, cô nói lời này tôi giận a.” Dứt lời, Ngô Hạ Ngự một mặt hổ giấy.
“.. .. . .” Thấy Ngô Hạ Ngự nhiệt tình, Đông Phương Nhiêu nhìn hắn, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.
“Rồi sao, cô gái à, lúc nên nghe lời nam nhân thì phải nghe chứ.” Đối với Đông Phương Nhiêu thuận theo rất hưởng thụ, Ngô Hạ Ngự nhếch miệng cười.
“.. .. . .” Chưa từng thấy qua có như vậy cũng tự đắc, tự vui vẻ, Đông Phương Nhiêu không chấp nhặt cùng hắn.
“Đúng rồi, ngày mai tôi có chút việc, buổi trưa có rãnh không, tôi dẫn cô đi xem nhà.. .. . .” Đông Phương Nhiêu xuống xe đang muốn đi, thấy Ngô Hạ Ngự từ trong xe thò đầu ra nói.
“Biết rồi.” Đông Phương Nhiêu bất đắc dĩ phất tay một cái, “Đến lúc đó điện thoại cho tôi.”
Vừa đúng trưa mai không có bất kỳ lịch trình nào. Khó được thanh tĩnh một ngày, xem ra phải cống hiến cho việc xem nhà rồi .
Danh sách chương