Nghe tiếng Đông Phương Nhiêu, Phương Diễn xoay đầu, thấy họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghe Vũ ca kêu, Phương Diễn đi nhanh tới.
Vũ ca đang ngồi cạnh Đông Phương Nhiêu, Phương Diễn đến tự động đứng lên nhường chỗ. Phương Diễn đi tới Đông Phương Nhiêu vươn tay kéo anh ngồi xuống, động tác rất tự nhiên, cũng bởi vì quá mức tự nhiên, ánh mắt Hạ Thác vẫn chăm chú nhìn bàn tay đó, mãi đến khi Đông Phương Nhiêu buông ra. Vũ ca kéo ghế ở bàn bên cạnh đặt ở vị trí trống ngồi xuống, trong lúc vô tình nhìn qua Hạ Thác, sao sắc mặt chợt khó coi vậy? Không phải không thoải mái chứ? Trong lòng có chút tò mò, cũng không có lên tiếng hỏi.
“Phương Diễn, mau ngồi xuống, em giới thiệu với anh người này.” Đông Phương Nhiêu vui vẻ nói. Chờ Phương Diễn ngồi Đông Phương Nhiêu mới nói tiếp, “Đố anh biết người ngồi trước mặt mình là ai? Bảo đảm anh đoán không ra đâu.” Bởi vì cô cũng không đoán được, lúc đầu chỉ đơn thuần muốn Phương Diễn đi cùng, ngay cả tên công ty thiết kế cũng chưa nói, cảm thấy mấy chuyện quá vụn vặt không cần thiết đề cập, hiện tại Phương Diễn làm sao đoán ra? “Hả?” Quả nhiên thấy Phương Diễn nhíu mày giống như không biết.
Đông Phương Nhiêu có chút đắc ý cười “Đây là giám đốc 'Công ty thiết kế Lan Khê' Hạ Thác tiểu thư, cũng là người sáng lập công ty, không ngờ phải không? Hạ tiểu thư tuổi còn trẻ mà có nhiều thành tựu, đạt rất nhiều giải thưởng đó, hơn nữa còn tự lập công ty, rất có năng lực .”
Nếu nói về năng lực, người bọn họ biết còn thiếu sao? Không nói đâu xa, vòng vòng đây thôi, bên cạnh Phương Diễn 28 tuổi, một tay nắm giữ hơn nửa mạch sống ngành giải trí, ai gặp cũng khom lưng cúi đầu chào, không thiếu người a dua nịnh hót; Ngô Minh Hạo bẳng tuổi Phương Diễn, đã là đạo diễn điện ảnh nổi danh quốc tế, quốc nội quốc ngoại tranh nhau sủng nịnh; Hay nói Ngô Hạ Ngự, lớn hơn bọn họ hai tuổi, năm nay 30, cũng là đạo diễn như Ngô Minh Hạo nhưng bất đồng thể loại phim, ở phương diện truyền hình chiếm một chỗ đứng vững chắc. Đặc biệt trong vòng luẩn quẩn, muốn thấy nhân vật trẻ tuổi thành công không ít. Như Đông Phương Nhiêu này, cũng mới 23 tuổi, một vai trong phim điện ảnh, một vai trong phim truyền hình nhanh chóng nổi tiếng cả nước, tên tuổi lan rộng sang các quốc gia khác, theo cách người ngoài nhìn không ai dám nói cô không thành công .
Nhưng Đông Phương Nhiêu đặc biệt cảm thấy Hạ Thác rất có năng lực, rất đáng kính trọng. Trong giới giải trí có quá nhiều thứ trắng đen không rõ, công danh lợi lộc đều là nhất thời, hôm nay là bộ dáng này, ngày mai hoàn toàn thoát xác. Phương Diễn tuy không phải là người trong giới, nhưng lĩnh vực kinh doanh có tương quan, hơn nữa ngày ngày nhìn riết quen nên thấy bình thường. Huống chi Ngô Minh Hạo, Ngô Hạ Ngự cùng Phương Diễn giống nhau ở chỗ đều có gia thế hùng hậu, có được thành tựu so với người bình thường dễ dàng hơn nhiều.
Còn Hạ Thác mới thật sự là tay trắng lập nghiệp, trước kia gì cũng không có, sau khi du học về nước mở ' Công ty thiết kế Lan Khê', một tay biến văn phòng làm việc thành vương quốc của những mẫu kiến trúc nổi tiếng, được người ngoài ngành đặc biệt chú ý, danh tiếng vang dội.
Người như vậy, sao không khiến Đông Phương Nhiêu than thở đây? Huống chi còn có dáng dấp xinh đẹp, tranh đua với người trong ngành giải trí vẫn còn được. Đây đều là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng Đông Phương Nhiêu.
Phương Diễn không phản ứng, ngược lại Hạ Thác nhẹ nhàng cười, nói: “Hách tiểu thư quá đề cao tôi rồi, nói về năng lực, tôi đâu dám so với vị bên cạnh. Năm đó một mình mở văn phòng ở Mĩ tự kiếm ra tiền, em nói đúng không, Phương niên trưởng?”
* Niên trưởng tương tự học trưởng, là đàn anh cùng trường.
Đông Phương Nhiêu ngạc nhiên, một đôi mắt từ Hạ Thác chuyển tới Phương Diễn lại từ Phương Diễn quay lại Hạ Thác, “Niên trưởng?” Đông Phương Nhiêu trợn to hai mắt, không trùng hợp vậy chứ? Thế.. .. . .
“Phương Diễn, anh là niên trưởng Hạ Thác?” Đông Phương Nhiêu kinh ngạc hỏi.
Phương Diễn vẫn không nói chuyện, vẻ mặt bình thản cái gì cũng không nhìn ra được, Hạ Thác gật đầu, đang ngồi năm người, có ba cặp mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm cô, “Thiệt đó, trước kia Phương niên trưởng ở trường nổi tiếng lắm, tuổi trẻ tài cao, làm rất nhiều việc người khác không dám. lúc Phương niên trưởng nói sẽ tạo dựng văn phòng ở Mĩ, nói là làm, bây giờ nhắc tới cũng phải khen một tiếng.” Dứt lời đôi mắt đẹp chuyển một cái, lại nói: “Khi đó Phương niên trưởng không nhờ cậy một ai, dựa vào đôi tay mình liều mạng xông pha bên ngoài, gần tốt nghiệp chúng tôi mới biết Phương niên trưởng là Phương thiếu của tập đoàn Phương thị, giữ bí mật thật kỹ nha, biết bao lâu mà vẫn không lộ ra chút xíu nào.”
Muốn xỉu, trước kia Phương Diễn còn tự mở văn phòng? Không phải anh là Phương thiếu của tập đoàn Phương thị, tốt nghiệp nước ngoài xong liền quay về quản lý cả Phương thị, tài sản công ty anh quản lý bây giờ tăng lên không chỉ gấp đôi, chẳng lẽ không phải tốt nghiệp ngành thương mại? Nếu quả thật như vậy, Đông Phương Nhiêu không thể không tặng hai chữ “thiên tài”, quay đầu ánh mắt nhìn Phương Diễn đã khác xưa, có kinh ngạc, nhưng nghi ngờ chiếm đa số.
“Phương Diễn, anh trước kia có công ty riêng hả?” Đông Phương Nhiêu hỏi, sau nghĩ một chút, lại hỏi, “Chuyên ngành đại học với thạc sĩ của anh là gì dạ?”
Vũ ca cùng phụ tá Hạ Thác nhìn cái này một chút nhìn cái đó một chút, hoàn toàn không có phần cho họ nói, vừa hứng thú vừa tò mò, cặp mắt Tinh Tinh sáng rõ ràng cho thấy nội tâm nhiều chuyện, kỳ vọng nghe được tin tức có tính chất càng bạo tạc càng tốt. Phải biết, chuyện của Phương đại gia không dễ dàng biết được, trăm năm khó gặp, ngàn năm có một, làm sao có thể ngẩn người xuất thần, trơ mắt bỏ qua đây? Lỗ tai hai người dựng thẳng, còn ước phải chi tai dài như thỏ a.
Phương Diễn chỉ vươn tay cưng chìu sờ sờ đầu Đông Phương Nhiêu, “Được rồi, sao có nhiều câu hỏi quá vậy?”
“Đại học học thiết kế, thạc sĩ trở về nước học, ừm, chuyên ngành quản lý thương mại.” Phương Diễn thỏa mãn lòng hiếu kỳ Đông Phương Nhiêu, cười nói, “Hài lòng chưa? Hách Giai Giai tiểu thư?”
Đông Phương Nhiêu gật đầu, đối với thái độ hợp tác Phương Diễn cảm thấy rất hài lòng, thật ra ở ngoài hai người rất ít biểu hiện ngọt ngào, cũng không biết Phương Diễn hôm nay bị sao mà thái độ cùng giọng nói tỏ ra thân mật như vậy, nhưng cũng không phải chưa từng có, ở nhà cũng thường xuyên thế này.
“Em không ngờ anh học thiết kế chuyên nghiệp, cuối cùng chạy về làm quản lý.” Đông Phương Nhiêu đẩy cánh tay đặt sau bả vai mình ra, trước mặt nhiều người, cô cũng biết mắc cỡ, lại nói, “Sớm biết để cho anh thiết kế luôn, thật quá lãng phí tài nguyên. .. .. .” Nhăn mày, có chút làm nũng.
“Em không thấy anh rất bận sao.” Phương Diễn mập mờ cười nói, “Ngày nghỉ của em còn không đủ xài, dám để anh lãng phí thời gian thiết kế hở?”
“ Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không ngờ Phương Diễn nói như vậy, người sáng suốt vừa nghe cũng biết chuyện gì xảy ra, Phương đại gia không biết xấu hổ, Đông Phương Nhiêu cô biết giấu mặt ở chỗ nào đây! Hai gò má lập tức ửng đỏ, trợn mắt nhìn Phương Diễn một cái, “Anh nói cái này làm gì? !” vẻ mặt hận không được nhào tới cắn Phương Diễn hai cái.
Phương Diễn nhìn Đông Phương Nhiêu cười, “Vậy em muốn sao? Bây giờ không phải có người thiết kế rồi? Hạ tiểu thư danh tiếng lẫy lừng, giúp em thiết kế cũng không có bôi nhọ em, khả năng này của anh rất lâu không đụng đến, đã sớm lục nghề. Anh xây nhà em dám ở không?” Nói xong đem ly nước chanh phục vụ viên mời vừa mang lên đến trước mặt Đông Phương Nhiêu, “Uống nước đi, em bị cảm phải uống nhiều nước, xong rồi chúng ta đi.”
Đông Phương Nhiêu tức quá trợn hai mắt nhìn anh, thời điểm cãi cọ anh luôn chiếm thế thượng phong, đưa tay nhận ly nước trái cây đưa lên miệng uống. Thật sự nếu sớm biết Phương Diễn tốt nghiệp ngành thiết kế, Đông Phương Nhiêu cũng không thể phiền anh. Phương Diễn là ai? Trên tay anh biết bao nhiêu chuyện? Sửa chữa nhà cửa loại chuyện nhỏ này còn phiền tới anh..., Đông Phương Nhiêu thật muốn phỉ nhổ mình.
Uống xong nửa ly, đám người đang ngồi không ai nói chuyện, có phần đăm chiêu, Đông Phương Nhiêu để ly xuống, “Không uống nữa.” Dẫn đầu đứng lên, “Đi thôi, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta cùng xem nhà.” Giải quyết càng sớm càng tốt. Dù Phương Diễn luôn nói ở chỗ anh không sao hết, Đại thiếu gia anh dĩ nhiên không sao, ngày ngày có người ấm giường ấm chăn anh còn so đo cái gì? Nhưng Đông Phương Nhiêu cảm thấy không tốt, sống chung hay sống thử mấy chữ này dường như không tồn tại trong hoạch định của cô, ở cùng Phương Diễn hai ba tháng là bất đắc dĩ, Đông Phương Nhiêu nghĩ hai người dù có thân mật hơn nữa vẫn nên có không gian riêng của mình.
Hiện tại không có vấn đề phát sinh là vì hai người khá bận, huống chi mối quan hệ chỉ mới bắt đầu, đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, rất nhiều vấn đề tiềm tàng đều bị hai người làm lơ, chờ cuộc sống sau này va chạm dần dần, mâu thuẫn tự nhiên sẽ bùng phát.
Bây giờ hai người ở chung nhà cũng không thể hoàn toàn nói không có vấn đề, vậy sau này? Càng không thể nào không có, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối sẽ không ngây thơ tin rằng mối tình này luôn điềm điềm mật mật hoàn toàn không có bất kỳ tranh chấp gây gổ gì.
Đông Phương Nhiêu không muốn lúc cãi nhau với anh, một nơi để đi cũng không có. Sống phụ thuộc vào đàn ông, bất kể phương diện nào cũng khiến phụ nữ có vẻ thấp kém. Cuộc sống từ nhỏ rèn luyện cô tính tình độc lập, không chấp nhận dựa dẫm vào ai, cho dù bạn trai cũng thế.
Nếu biết Đông Phương Nhiêu nghĩ đến chuyện gây gổ sau này, anh chắc lại muốn dạy dỗ cô một trận. Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không cố ý giựt chòm râu của anh, cô không có chán sống , nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng những chuyện chưa xảy ra, mau chóng sửa sang nhà cửa cho tốt rồi dọn đến ở.
Vũ ca đang ngồi cạnh Đông Phương Nhiêu, Phương Diễn đến tự động đứng lên nhường chỗ. Phương Diễn đi tới Đông Phương Nhiêu vươn tay kéo anh ngồi xuống, động tác rất tự nhiên, cũng bởi vì quá mức tự nhiên, ánh mắt Hạ Thác vẫn chăm chú nhìn bàn tay đó, mãi đến khi Đông Phương Nhiêu buông ra. Vũ ca kéo ghế ở bàn bên cạnh đặt ở vị trí trống ngồi xuống, trong lúc vô tình nhìn qua Hạ Thác, sao sắc mặt chợt khó coi vậy? Không phải không thoải mái chứ? Trong lòng có chút tò mò, cũng không có lên tiếng hỏi.
“Phương Diễn, mau ngồi xuống, em giới thiệu với anh người này.” Đông Phương Nhiêu vui vẻ nói. Chờ Phương Diễn ngồi Đông Phương Nhiêu mới nói tiếp, “Đố anh biết người ngồi trước mặt mình là ai? Bảo đảm anh đoán không ra đâu.” Bởi vì cô cũng không đoán được, lúc đầu chỉ đơn thuần muốn Phương Diễn đi cùng, ngay cả tên công ty thiết kế cũng chưa nói, cảm thấy mấy chuyện quá vụn vặt không cần thiết đề cập, hiện tại Phương Diễn làm sao đoán ra? “Hả?” Quả nhiên thấy Phương Diễn nhíu mày giống như không biết.
Đông Phương Nhiêu có chút đắc ý cười “Đây là giám đốc 'Công ty thiết kế Lan Khê' Hạ Thác tiểu thư, cũng là người sáng lập công ty, không ngờ phải không? Hạ tiểu thư tuổi còn trẻ mà có nhiều thành tựu, đạt rất nhiều giải thưởng đó, hơn nữa còn tự lập công ty, rất có năng lực .”
Nếu nói về năng lực, người bọn họ biết còn thiếu sao? Không nói đâu xa, vòng vòng đây thôi, bên cạnh Phương Diễn 28 tuổi, một tay nắm giữ hơn nửa mạch sống ngành giải trí, ai gặp cũng khom lưng cúi đầu chào, không thiếu người a dua nịnh hót; Ngô Minh Hạo bẳng tuổi Phương Diễn, đã là đạo diễn điện ảnh nổi danh quốc tế, quốc nội quốc ngoại tranh nhau sủng nịnh; Hay nói Ngô Hạ Ngự, lớn hơn bọn họ hai tuổi, năm nay 30, cũng là đạo diễn như Ngô Minh Hạo nhưng bất đồng thể loại phim, ở phương diện truyền hình chiếm một chỗ đứng vững chắc. Đặc biệt trong vòng luẩn quẩn, muốn thấy nhân vật trẻ tuổi thành công không ít. Như Đông Phương Nhiêu này, cũng mới 23 tuổi, một vai trong phim điện ảnh, một vai trong phim truyền hình nhanh chóng nổi tiếng cả nước, tên tuổi lan rộng sang các quốc gia khác, theo cách người ngoài nhìn không ai dám nói cô không thành công .
Nhưng Đông Phương Nhiêu đặc biệt cảm thấy Hạ Thác rất có năng lực, rất đáng kính trọng. Trong giới giải trí có quá nhiều thứ trắng đen không rõ, công danh lợi lộc đều là nhất thời, hôm nay là bộ dáng này, ngày mai hoàn toàn thoát xác. Phương Diễn tuy không phải là người trong giới, nhưng lĩnh vực kinh doanh có tương quan, hơn nữa ngày ngày nhìn riết quen nên thấy bình thường. Huống chi Ngô Minh Hạo, Ngô Hạ Ngự cùng Phương Diễn giống nhau ở chỗ đều có gia thế hùng hậu, có được thành tựu so với người bình thường dễ dàng hơn nhiều.
Còn Hạ Thác mới thật sự là tay trắng lập nghiệp, trước kia gì cũng không có, sau khi du học về nước mở ' Công ty thiết kế Lan Khê', một tay biến văn phòng làm việc thành vương quốc của những mẫu kiến trúc nổi tiếng, được người ngoài ngành đặc biệt chú ý, danh tiếng vang dội.
Người như vậy, sao không khiến Đông Phương Nhiêu than thở đây? Huống chi còn có dáng dấp xinh đẹp, tranh đua với người trong ngành giải trí vẫn còn được. Đây đều là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng Đông Phương Nhiêu.
Phương Diễn không phản ứng, ngược lại Hạ Thác nhẹ nhàng cười, nói: “Hách tiểu thư quá đề cao tôi rồi, nói về năng lực, tôi đâu dám so với vị bên cạnh. Năm đó một mình mở văn phòng ở Mĩ tự kiếm ra tiền, em nói đúng không, Phương niên trưởng?”
* Niên trưởng tương tự học trưởng, là đàn anh cùng trường.
Đông Phương Nhiêu ngạc nhiên, một đôi mắt từ Hạ Thác chuyển tới Phương Diễn lại từ Phương Diễn quay lại Hạ Thác, “Niên trưởng?” Đông Phương Nhiêu trợn to hai mắt, không trùng hợp vậy chứ? Thế.. .. . .
“Phương Diễn, anh là niên trưởng Hạ Thác?” Đông Phương Nhiêu kinh ngạc hỏi.
Phương Diễn vẫn không nói chuyện, vẻ mặt bình thản cái gì cũng không nhìn ra được, Hạ Thác gật đầu, đang ngồi năm người, có ba cặp mắt thẳng tấp nhìn chằm chằm cô, “Thiệt đó, trước kia Phương niên trưởng ở trường nổi tiếng lắm, tuổi trẻ tài cao, làm rất nhiều việc người khác không dám. lúc Phương niên trưởng nói sẽ tạo dựng văn phòng ở Mĩ, nói là làm, bây giờ nhắc tới cũng phải khen một tiếng.” Dứt lời đôi mắt đẹp chuyển một cái, lại nói: “Khi đó Phương niên trưởng không nhờ cậy một ai, dựa vào đôi tay mình liều mạng xông pha bên ngoài, gần tốt nghiệp chúng tôi mới biết Phương niên trưởng là Phương thiếu của tập đoàn Phương thị, giữ bí mật thật kỹ nha, biết bao lâu mà vẫn không lộ ra chút xíu nào.”
Muốn xỉu, trước kia Phương Diễn còn tự mở văn phòng? Không phải anh là Phương thiếu của tập đoàn Phương thị, tốt nghiệp nước ngoài xong liền quay về quản lý cả Phương thị, tài sản công ty anh quản lý bây giờ tăng lên không chỉ gấp đôi, chẳng lẽ không phải tốt nghiệp ngành thương mại? Nếu quả thật như vậy, Đông Phương Nhiêu không thể không tặng hai chữ “thiên tài”, quay đầu ánh mắt nhìn Phương Diễn đã khác xưa, có kinh ngạc, nhưng nghi ngờ chiếm đa số.
“Phương Diễn, anh trước kia có công ty riêng hả?” Đông Phương Nhiêu hỏi, sau nghĩ một chút, lại hỏi, “Chuyên ngành đại học với thạc sĩ của anh là gì dạ?”
Vũ ca cùng phụ tá Hạ Thác nhìn cái này một chút nhìn cái đó một chút, hoàn toàn không có phần cho họ nói, vừa hứng thú vừa tò mò, cặp mắt Tinh Tinh sáng rõ ràng cho thấy nội tâm nhiều chuyện, kỳ vọng nghe được tin tức có tính chất càng bạo tạc càng tốt. Phải biết, chuyện của Phương đại gia không dễ dàng biết được, trăm năm khó gặp, ngàn năm có một, làm sao có thể ngẩn người xuất thần, trơ mắt bỏ qua đây? Lỗ tai hai người dựng thẳng, còn ước phải chi tai dài như thỏ a.
Phương Diễn chỉ vươn tay cưng chìu sờ sờ đầu Đông Phương Nhiêu, “Được rồi, sao có nhiều câu hỏi quá vậy?”
“Đại học học thiết kế, thạc sĩ trở về nước học, ừm, chuyên ngành quản lý thương mại.” Phương Diễn thỏa mãn lòng hiếu kỳ Đông Phương Nhiêu, cười nói, “Hài lòng chưa? Hách Giai Giai tiểu thư?”
Đông Phương Nhiêu gật đầu, đối với thái độ hợp tác Phương Diễn cảm thấy rất hài lòng, thật ra ở ngoài hai người rất ít biểu hiện ngọt ngào, cũng không biết Phương Diễn hôm nay bị sao mà thái độ cùng giọng nói tỏ ra thân mật như vậy, nhưng cũng không phải chưa từng có, ở nhà cũng thường xuyên thế này.
“Em không ngờ anh học thiết kế chuyên nghiệp, cuối cùng chạy về làm quản lý.” Đông Phương Nhiêu đẩy cánh tay đặt sau bả vai mình ra, trước mặt nhiều người, cô cũng biết mắc cỡ, lại nói, “Sớm biết để cho anh thiết kế luôn, thật quá lãng phí tài nguyên. .. .. .” Nhăn mày, có chút làm nũng.
“Em không thấy anh rất bận sao.” Phương Diễn mập mờ cười nói, “Ngày nghỉ của em còn không đủ xài, dám để anh lãng phí thời gian thiết kế hở?”
“ Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không ngờ Phương Diễn nói như vậy, người sáng suốt vừa nghe cũng biết chuyện gì xảy ra, Phương đại gia không biết xấu hổ, Đông Phương Nhiêu cô biết giấu mặt ở chỗ nào đây! Hai gò má lập tức ửng đỏ, trợn mắt nhìn Phương Diễn một cái, “Anh nói cái này làm gì? !” vẻ mặt hận không được nhào tới cắn Phương Diễn hai cái.
Phương Diễn nhìn Đông Phương Nhiêu cười, “Vậy em muốn sao? Bây giờ không phải có người thiết kế rồi? Hạ tiểu thư danh tiếng lẫy lừng, giúp em thiết kế cũng không có bôi nhọ em, khả năng này của anh rất lâu không đụng đến, đã sớm lục nghề. Anh xây nhà em dám ở không?” Nói xong đem ly nước chanh phục vụ viên mời vừa mang lên đến trước mặt Đông Phương Nhiêu, “Uống nước đi, em bị cảm phải uống nhiều nước, xong rồi chúng ta đi.”
Đông Phương Nhiêu tức quá trợn hai mắt nhìn anh, thời điểm cãi cọ anh luôn chiếm thế thượng phong, đưa tay nhận ly nước trái cây đưa lên miệng uống. Thật sự nếu sớm biết Phương Diễn tốt nghiệp ngành thiết kế, Đông Phương Nhiêu cũng không thể phiền anh. Phương Diễn là ai? Trên tay anh biết bao nhiêu chuyện? Sửa chữa nhà cửa loại chuyện nhỏ này còn phiền tới anh..., Đông Phương Nhiêu thật muốn phỉ nhổ mình.
Uống xong nửa ly, đám người đang ngồi không ai nói chuyện, có phần đăm chiêu, Đông Phương Nhiêu để ly xuống, “Không uống nữa.” Dẫn đầu đứng lên, “Đi thôi, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta cùng xem nhà.” Giải quyết càng sớm càng tốt. Dù Phương Diễn luôn nói ở chỗ anh không sao hết, Đại thiếu gia anh dĩ nhiên không sao, ngày ngày có người ấm giường ấm chăn anh còn so đo cái gì? Nhưng Đông Phương Nhiêu cảm thấy không tốt, sống chung hay sống thử mấy chữ này dường như không tồn tại trong hoạch định của cô, ở cùng Phương Diễn hai ba tháng là bất đắc dĩ, Đông Phương Nhiêu nghĩ hai người dù có thân mật hơn nữa vẫn nên có không gian riêng của mình.
Hiện tại không có vấn đề phát sinh là vì hai người khá bận, huống chi mối quan hệ chỉ mới bắt đầu, đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, rất nhiều vấn đề tiềm tàng đều bị hai người làm lơ, chờ cuộc sống sau này va chạm dần dần, mâu thuẫn tự nhiên sẽ bùng phát.
Bây giờ hai người ở chung nhà cũng không thể hoàn toàn nói không có vấn đề, vậy sau này? Càng không thể nào không có, Đông Phương Nhiêu tuyệt đối sẽ không ngây thơ tin rằng mối tình này luôn điềm điềm mật mật hoàn toàn không có bất kỳ tranh chấp gây gổ gì.
Đông Phương Nhiêu không muốn lúc cãi nhau với anh, một nơi để đi cũng không có. Sống phụ thuộc vào đàn ông, bất kể phương diện nào cũng khiến phụ nữ có vẻ thấp kém. Cuộc sống từ nhỏ rèn luyện cô tính tình độc lập, không chấp nhận dựa dẫm vào ai, cho dù bạn trai cũng thế.
Nếu biết Đông Phương Nhiêu nghĩ đến chuyện gây gổ sau này, anh chắc lại muốn dạy dỗ cô một trận. Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên sẽ không cố ý giựt chòm râu của anh, cô không có chán sống , nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng những chuyện chưa xảy ra, mau chóng sửa sang nhà cửa cho tốt rồi dọn đến ở.
Danh sách chương