Thấy khác thường, Phương Diễn chăm chú nhìn Đông Phương Nhiêu lâu đến nổi cô căng thẳng, nghi sợ Phương Diễn lên cơn nhào đến cắn chết mình luôn, chỉ nhìn cặp mắt lạnh băng sắc bén kia, cũng đủ khiến lông mao dựng đứng hết cả lên.
Đông Phương Nhiêu kiên quyết cho là mình hỏi vấn đề này không có gì sai, không chịu yếu thế trừng lại.
“Em nghi ngờ anh?” hồi lâu, Phương Diễn mới hỏi ngược lại, thanh âm kia y như toát ra từ hầm băng, quanh thân hàn khí dày đặc kèm theo lửa giận ẩn nhẫn.
Đông Phương Nhiêu không ngờ anh chất vấn ngược lại, sửng sốt một chút, gật đầu, nói, “Phương Diễn, không phải em muốn nghi ngờ anh, mà do anh không đáng tin.”
Đúng vậy, quá không đáng tin.
Biết rõ hậu quả mình nói ra lời này, bất kể là ai có lỗi cũng không quay về điểm khởi đầu được nữa. Trong mối quan hệ này, không chỉ Phương Diễn thấy chán nản, Đông Phương Nhiêu cũng mệt mỏi. Cẩn thận lấy lòng anh, nghe lời anh, tận lực rút ra thời gian ở bên anh, đè nén tâm tình của mình, cố gắng không cãi nhau. Bây giờ xảy ra chuyện, Đông Phương Nhiêu không thể không thừa nhận cô mệt rồi, thật sự rất mệt.
Cần gì vì Phương Diễn hao tâm tốn sức như vậy? Dè dặt tới nỗi mất đi chính mình. Cho dù không phải Hạ Thác, cho dù hai người họ không có gì, không có cô ấy thì cũng có người khác.
Đông Phương Nhiêu không tin Phương Diễn suốt đời suốt kiếp chỉ có duy nhất một người bạn gái, điều này so với hái sao trên trời còn khó hơn trăm lần. Đến lúc đó, Đông Phương Nhiêu còn có thể bình tĩnh xử lý như hôm nay sao? Cô thấy không thể nào. Bởi vì ngay cả hiện tại, vừa nghĩ tới Phương Diễn có người khác, mình chỉ là thế thân, Phương Diễn nhất thời ham vui tìm đến hương thơm cỏ lạ mà thôi thì cô đã thấy cả người đóng băng, tim vỡ trăm mảnh.
Thế này rồi cô còn có thể trơ mắt nhìn mình càng lún càng sâu nữa sao? Đợi đến lúc không thể cứu vãn mới lui ra, Đông Phương Nhiêu không tưởng tượng được lúc đó cô sẽ biến thành dạng nào. Hoặc giả cô sẽ giống oán phụ la mắng quậy quá, hoặc giả cô sẽ đánh ghen chửi đổng, hoặc là cô sẽ một khóc hai náo ba treo cổ. Đây không phải cảnh mà Đông Phương Nhiêu muốn thấy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bi ai.
“Anh không đáng tin?” Phương Diễn lạnh giọng nói, “Hách Giai Giai, em sờ tim của mình xem rốt cuộc là anh không đáng tin hay căn bản từ trước tới giờ em chưa từng tin anh?” Lời nói ra, như dao găm đâm sâu tâm trái tim Đông Phương Nhiêu.
“Em.. .. . .” Đông Phương Nhiêu không còn lời nào để nói.
“Hách Giai Giai, em chỉ biết hỏi anh, em tự hỏi mình đi, rốt cuộc có tin anh không? Chuyện này em còn không rõ, trước hết trả lời câu hỏi của anh. Nếu như hôm nay anh không nói, em thật sự sẽ rời khỏi anh sao, em thật sự cái gì cũng không quan tâm không để ý, phải vậy không?” Phương Diễn nói một câu tiếp một câu..., tăng cường sức xoáy sâu tim cô, “Đừng nói những chuyện khác, anh không muốn nghe em nói những thứ đường hoàng kia, anh chỉ muốn biết phải, hay không?”
Đối với câu hỏi này Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không biết nên tỏ ra sắc mặt nào, không vì cái gì khác, chỉ vì Phương Diễn nói đều là thật. Tự mình nghĩ là một chuyện, bị người đâm xuyên lại là một chuyện khác, đặc biệt người này còn là Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu thấy cả người lạnh buốt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Tựa như trái tim bị người móc ra máu chảy đầm đìa, bốn phương tám hướng đều đau nhứt.
“Thế nào? Không trả lời được?” Phương Diễn cười nhẹ một tiếng, đối với Đông Phương Nhiêu mà nói, cười vào lúc này, không khác nào lăng trì. Bây giờ cái gì cũng không cần hỏi nữa, cũng không cần nói nữa, đã không cần thiết. Ngay lúc Đông Phương Nhiêu chất vấn anh cũng đã tự tay chặt đứt tất cả sợi dây kết nối giữa cô và Phương Diễn.
Anh là Phương Diễn, tôn nghiêm của anh, niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép giữ lại một người bên cạnh cho tới tận bây giờ chưa từng chân chính tín nhiệm anh.
“Hách Giai Giai, em thật sự là một tiểu quỷ nhát gan.” Phương Diễn cười nhạo nói.
“Phương Diễn, em không giống anh, có thể anh thấy rất buồn cười, nhưng trong mắt em tình yêu chỉ có hai người, đây không phải lẽ thường sao, nếu như không thể tuân thủ, còn nghĩa lý gì?” Việc đã đến nước này, trong lòng mặc dù đau, tim như chết lặng nhưng thật ra ... không sao cả, ngược lại càng thêm tĩnh táo để nói lời khách quan, “Hay là anh cảm thấy trong quá trình đang kết giao bất kể tình cảm trong lòng hay là thân thể bên ngoài, chỉ cần hai người vẫn còn ở cùng nhau là được, anh thừa nhận mối quan hệ này đã là vinh hạnh lớn cho em rồi. Nhưng với em không phải như thế. Anh xem lại mình đi, em với Ngô Hạ Ngự trong sạch, không có gì cả mà anh còn hết lần này tới lần khác muốn kéo đứt liên lạc giữa em và anh ấy, huống hồ anh đã làm ra chuyện như vậy?” Nói tới chỗ này, Đông Phương Nhiêu ngưng lại, nói thêm gì nữa cô sợ mình không khống chế được, đánh cắn anh. Hãy nói Phương Diễn thông minh, dừng ở đây, anh cũng nên hiểu .
“Hách Giai Giai, em ngược lại nói một chút, anh đã làm ra chuyện gì?” Nãy giờ Phương Diễn vẫn không hiểu nổi, lạnh băng hỏi ngược lại.
“Phương Diễn, biết vì cái gì mà em hỏi anh có mang nữ nhân về không? Em nghĩ anh hiểu mà.” Nếu Phương Diễn cố ý muốn đối kháng, Đông Phương Nhiêu cũng định vò đã mẻ lại sứt, chánh chủ không để ý, cô ở chỗ này nhăn nhó cái gì?
“Mùi hương phụ nữ trên gối cùng mùi thơm trên người Hạ Thác là một, hai người chỉ là đơn thuần quan hệ niên trưởng và học muội sao?” Đông Phương Nhiêu nhìn chằm chằm Phương Diễn, hỏi. Mở miệng nói tiếp: “Phương Diễn, thật ra em rất đần, đa số chuyện em cũng ngu ngu ngơ ngơ, muốn gạt em rất dễ tuyệt đối không cần hao tâm tốn sức, nhưng tại sao ngay cả che giấu một chút anh cũng không làm?”
Ngay cả lừa cô anh cũng lười, chẳng lẽ hy vọng cô làm như không thấy sao?
Cô không làm được, thật ra thì Phương Diễn ở ngoài thế nào cũng được, chỉ cần anh có thể gạt cô, gió thổi không lọt nửa điểm phong thanh không lộ, chỉ cần đừng truyền tới tai, cô cam tâm tình nguyện làm tiểu nữ nhân, dù sao cô không có nhiều thời gian chăm sóc anh, trước đó hai người cũng bắt đầu từ quan hệ tình nhân mà. Phương Diễn là ai cô rất rõ, cũng không bắt buộc Phương Diễn sẽ vì cô buông tha cả khu rừng, dù sao, hai người căn bản không thể đi tới cuối cùng, không nói tới tình cảm chợt sanh biến cố, chỉ một tập đoàn gia tộc sau lưng anh cũng sẽ không đồng ý hai người kết hợp. Nhưng vì cái gì ngay cả chuyện đơn giản Phương Diễn cũng không làm? Lẽ nào không biết, vì thích Phương Diễn, cô đã chịu bao nhiêu áp lực và gáng nặng?
“Em muốn rời khỏi anh?” Ai biết lời đã nói tới tình trạng này, Phương Diễn vẫn không ngay mặt trả lời, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Nhiêu, dường như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô.
Nói đến thế này, còn nói thế nào cho tốt?
Đông Phương Nhiêu từ trước đến giờ không phải là người quấn chết người không tha, nếu không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng nữa. Không giải thích, cô không thể làm gì khác hơn là cam chịu. cũng đã thế này, giải thích không giải thích thì thế nào? Cuối cùng nhất định là tan rã trong không vui, dù sao nhất định là chia tay, trước kia không muốn nghĩ không dám nghĩ, giờ khắc này trở thành sự thật, ngược lại thấy bình tĩnh đến đáng sợ.
“Phương Diễn, chúng ta hay là thôi đi.” Đông Phương Nhiêu lê tới mép giường, đưa lưng về phía Phương Diễn nói. Nói xong, Đông Phương Nhiêu xuống giường mang dép, chuẩn bị đến một căn phòng khác ngủ. Lời nói ra đơn giản nhẹ nhàng như chuyện sinh hoạt hàng ngày, giống như uống nước, ăn cơm, tùy tùy tiện tiện.
Thì ra đơn giản như vậy, không phải nói ra là được rồi sao? Đông Phương Nhiêu cười tự giễu trong lòng.
“Hách Giai Giai, em đừng thế!” Ai biết dép còn không tìm được, thắt lưng liền bị một đôi bàn tay dùng sức lôi kéo, Đông Phương Nhiêu chưa đứng thắng, liền ngã xuống giường.
Tay Phương Diễn siết chặt thắt lưng làm cô đau, anh dùng sức đặt thân Đông Phương Nhiêu đến giữa giường, phía dưới Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu nhìn sang hốt hoảng, sắc mặt trần đen, gân xanh nổi lên, anh nói: “Anh biết em đã sớm muốn rời khỏi anh, anh không đồng ý! Anh tuyệt đối sẽ không thả em đi!”
Xoạt một tiếng, Đông Phương Nhiêu cảm giác nửa người dưới lành lạnh, quần lót đã bị Phương Diễn cởi ra.
“Phương Diễn! Anh muốn làm gì?!” Đông Phương Nhiêu giãy giụa, hô to.
Nhưng đã chậm, Phương Diễn đâm thẳng không có bất kỳ khúc dạo đầu xoa dịu nào, miệng huyệt bị xé rách, một loại đau đớn truyền đến, Đông Phương Nhiêu đau nhói quát to một tiếng, lệ từ khóe mắt theo hai gò má chảy xuống, ngừng lại cũng không ngừng được.
Tại sao có thể như vậy?
Cái này khác gì cưỡng hiếp? Không có tình cảm, giống như một loại thổ lộ của động vật. Đông Phương Nhiêu chỉ cảm thấy có người không ngừng phát tiết trên người mình, nửa người dưới giống như nứt toạt ra, đau rát truyền khắp toàn thân. Đông Phương Nhiêu cắn chặt hàm răng, cứng rắn chịu đựng.
Cái này khác gì dã thú giao phối? Có gì khác đâu? !
Đông Phương Nhiêu nhận thấy trong lòng mình có một khối dần dần vỡ vụn. Lụm nhặt cũng không được, trống rỗng.
“Hách Giai Giai, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu, em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”
Người kia phát tiết đến khi trầm giọng gào thét, hết thảy trở về bình tĩnh. Anh nằm thở dốc trên người cô, thân anh rất nặng, ép cô hô hấp khó khăn.
Đưa tay đẩy người kia ra, anh mặc cho cô đẩy, một đôi tay cố định ngang hông Đông Phương Nhiêu thật chặc không buông ra.
“Phương Diễn, anh bỏ qua cho em đi.”
Phương Diễn, anh buông tha cho em đi.. .. . .
Phương Diễn, chia tay đi mà.. .. . .
Phương Diễn, đừng dây dưa với em nữa.. .. . .
Đông Phương Nhiêu cũng đếm không hết rốt cuộc mình nói qua bao nhiêu câu tương tự. Nhưng đáp án luôn là ——
“Không bao giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, Hách Giai Giai, em đừng nghĩ nữa!” Phương Diễn đầu tựa ngực Đông Phương Nhiêu, kiết chặc ôm thắt lưng cô, chân kẹp chân Đông Phương Nhiêu lại, giống như tư thế tìm kiếm an ủi..., cất tiếng nói buồn bực.
“Chúng ta bây giờ như vậy, tội tình gì?” Đông Phương Nhiêu lấy tay vuốt đầu Phương Diễn, tóc của anh vốn là như vậy, vừa thô lại vừa cứng, y như chủ nhân của nó, bá đạo cường ngạnh không cho phép ai đối nghịch với mình.
Một hồi lâu không nghe được thanh âm Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu cho là anh đã ngủ rồi, thân thể chồng chất, bàn tay muốn lặng lẽ đẩy bàn tay Phương Diễn cố tại thắt lưng mình ra.
Không ngờ Phương Diễn thu hẹp cánh tay lại, lập tức khoảng cách càng thêm khắn khít, cơ hồ là thân dán thân, thịt dán sát thịt, trừ phần đầu những nơi khác chặc chẽ gió cũng không luồn.
“Nếu như, anh nói anh và Hạ Thác đêm đó cái gì cũng không phát sinh, em tin anh sao?” Đông Phương Nhiêu không được tự nhiên giãy dụa muốn tạo khoảng cách, đầu Phương Diễn dời khỏi ngực đến cổ cô, tai dán tai, thấp giọng hỏi.
Đông Phương Nhiêu kiên quyết cho là mình hỏi vấn đề này không có gì sai, không chịu yếu thế trừng lại.
“Em nghi ngờ anh?” hồi lâu, Phương Diễn mới hỏi ngược lại, thanh âm kia y như toát ra từ hầm băng, quanh thân hàn khí dày đặc kèm theo lửa giận ẩn nhẫn.
Đông Phương Nhiêu không ngờ anh chất vấn ngược lại, sửng sốt một chút, gật đầu, nói, “Phương Diễn, không phải em muốn nghi ngờ anh, mà do anh không đáng tin.”
Đúng vậy, quá không đáng tin.
Biết rõ hậu quả mình nói ra lời này, bất kể là ai có lỗi cũng không quay về điểm khởi đầu được nữa. Trong mối quan hệ này, không chỉ Phương Diễn thấy chán nản, Đông Phương Nhiêu cũng mệt mỏi. Cẩn thận lấy lòng anh, nghe lời anh, tận lực rút ra thời gian ở bên anh, đè nén tâm tình của mình, cố gắng không cãi nhau. Bây giờ xảy ra chuyện, Đông Phương Nhiêu không thể không thừa nhận cô mệt rồi, thật sự rất mệt.
Cần gì vì Phương Diễn hao tâm tốn sức như vậy? Dè dặt tới nỗi mất đi chính mình. Cho dù không phải Hạ Thác, cho dù hai người họ không có gì, không có cô ấy thì cũng có người khác.
Đông Phương Nhiêu không tin Phương Diễn suốt đời suốt kiếp chỉ có duy nhất một người bạn gái, điều này so với hái sao trên trời còn khó hơn trăm lần. Đến lúc đó, Đông Phương Nhiêu còn có thể bình tĩnh xử lý như hôm nay sao? Cô thấy không thể nào. Bởi vì ngay cả hiện tại, vừa nghĩ tới Phương Diễn có người khác, mình chỉ là thế thân, Phương Diễn nhất thời ham vui tìm đến hương thơm cỏ lạ mà thôi thì cô đã thấy cả người đóng băng, tim vỡ trăm mảnh.
Thế này rồi cô còn có thể trơ mắt nhìn mình càng lún càng sâu nữa sao? Đợi đến lúc không thể cứu vãn mới lui ra, Đông Phương Nhiêu không tưởng tượng được lúc đó cô sẽ biến thành dạng nào. Hoặc giả cô sẽ giống oán phụ la mắng quậy quá, hoặc giả cô sẽ đánh ghen chửi đổng, hoặc là cô sẽ một khóc hai náo ba treo cổ. Đây không phải cảnh mà Đông Phương Nhiêu muốn thấy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy bi ai.
“Anh không đáng tin?” Phương Diễn lạnh giọng nói, “Hách Giai Giai, em sờ tim của mình xem rốt cuộc là anh không đáng tin hay căn bản từ trước tới giờ em chưa từng tin anh?” Lời nói ra, như dao găm đâm sâu tâm trái tim Đông Phương Nhiêu.
“Em.. .. . .” Đông Phương Nhiêu không còn lời nào để nói.
“Hách Giai Giai, em chỉ biết hỏi anh, em tự hỏi mình đi, rốt cuộc có tin anh không? Chuyện này em còn không rõ, trước hết trả lời câu hỏi của anh. Nếu như hôm nay anh không nói, em thật sự sẽ rời khỏi anh sao, em thật sự cái gì cũng không quan tâm không để ý, phải vậy không?” Phương Diễn nói một câu tiếp một câu..., tăng cường sức xoáy sâu tim cô, “Đừng nói những chuyện khác, anh không muốn nghe em nói những thứ đường hoàng kia, anh chỉ muốn biết phải, hay không?”
Đối với câu hỏi này Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không biết nên tỏ ra sắc mặt nào, không vì cái gì khác, chỉ vì Phương Diễn nói đều là thật. Tự mình nghĩ là một chuyện, bị người đâm xuyên lại là một chuyện khác, đặc biệt người này còn là Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu thấy cả người lạnh buốt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Tựa như trái tim bị người móc ra máu chảy đầm đìa, bốn phương tám hướng đều đau nhứt.
“Thế nào? Không trả lời được?” Phương Diễn cười nhẹ một tiếng, đối với Đông Phương Nhiêu mà nói, cười vào lúc này, không khác nào lăng trì. Bây giờ cái gì cũng không cần hỏi nữa, cũng không cần nói nữa, đã không cần thiết. Ngay lúc Đông Phương Nhiêu chất vấn anh cũng đã tự tay chặt đứt tất cả sợi dây kết nối giữa cô và Phương Diễn.
Anh là Phương Diễn, tôn nghiêm của anh, niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép giữ lại một người bên cạnh cho tới tận bây giờ chưa từng chân chính tín nhiệm anh.
“Hách Giai Giai, em thật sự là một tiểu quỷ nhát gan.” Phương Diễn cười nhạo nói.
“Phương Diễn, em không giống anh, có thể anh thấy rất buồn cười, nhưng trong mắt em tình yêu chỉ có hai người, đây không phải lẽ thường sao, nếu như không thể tuân thủ, còn nghĩa lý gì?” Việc đã đến nước này, trong lòng mặc dù đau, tim như chết lặng nhưng thật ra ... không sao cả, ngược lại càng thêm tĩnh táo để nói lời khách quan, “Hay là anh cảm thấy trong quá trình đang kết giao bất kể tình cảm trong lòng hay là thân thể bên ngoài, chỉ cần hai người vẫn còn ở cùng nhau là được, anh thừa nhận mối quan hệ này đã là vinh hạnh lớn cho em rồi. Nhưng với em không phải như thế. Anh xem lại mình đi, em với Ngô Hạ Ngự trong sạch, không có gì cả mà anh còn hết lần này tới lần khác muốn kéo đứt liên lạc giữa em và anh ấy, huống hồ anh đã làm ra chuyện như vậy?” Nói tới chỗ này, Đông Phương Nhiêu ngưng lại, nói thêm gì nữa cô sợ mình không khống chế được, đánh cắn anh. Hãy nói Phương Diễn thông minh, dừng ở đây, anh cũng nên hiểu .
“Hách Giai Giai, em ngược lại nói một chút, anh đã làm ra chuyện gì?” Nãy giờ Phương Diễn vẫn không hiểu nổi, lạnh băng hỏi ngược lại.
“Phương Diễn, biết vì cái gì mà em hỏi anh có mang nữ nhân về không? Em nghĩ anh hiểu mà.” Nếu Phương Diễn cố ý muốn đối kháng, Đông Phương Nhiêu cũng định vò đã mẻ lại sứt, chánh chủ không để ý, cô ở chỗ này nhăn nhó cái gì?
“Mùi hương phụ nữ trên gối cùng mùi thơm trên người Hạ Thác là một, hai người chỉ là đơn thuần quan hệ niên trưởng và học muội sao?” Đông Phương Nhiêu nhìn chằm chằm Phương Diễn, hỏi. Mở miệng nói tiếp: “Phương Diễn, thật ra em rất đần, đa số chuyện em cũng ngu ngu ngơ ngơ, muốn gạt em rất dễ tuyệt đối không cần hao tâm tốn sức, nhưng tại sao ngay cả che giấu một chút anh cũng không làm?”
Ngay cả lừa cô anh cũng lười, chẳng lẽ hy vọng cô làm như không thấy sao?
Cô không làm được, thật ra thì Phương Diễn ở ngoài thế nào cũng được, chỉ cần anh có thể gạt cô, gió thổi không lọt nửa điểm phong thanh không lộ, chỉ cần đừng truyền tới tai, cô cam tâm tình nguyện làm tiểu nữ nhân, dù sao cô không có nhiều thời gian chăm sóc anh, trước đó hai người cũng bắt đầu từ quan hệ tình nhân mà. Phương Diễn là ai cô rất rõ, cũng không bắt buộc Phương Diễn sẽ vì cô buông tha cả khu rừng, dù sao, hai người căn bản không thể đi tới cuối cùng, không nói tới tình cảm chợt sanh biến cố, chỉ một tập đoàn gia tộc sau lưng anh cũng sẽ không đồng ý hai người kết hợp. Nhưng vì cái gì ngay cả chuyện đơn giản Phương Diễn cũng không làm? Lẽ nào không biết, vì thích Phương Diễn, cô đã chịu bao nhiêu áp lực và gáng nặng?
“Em muốn rời khỏi anh?” Ai biết lời đã nói tới tình trạng này, Phương Diễn vẫn không ngay mặt trả lời, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Nhiêu, dường như muốn nhìn thấu cả linh hồn cô.
Nói đến thế này, còn nói thế nào cho tốt?
Đông Phương Nhiêu từ trước đến giờ không phải là người quấn chết người không tha, nếu không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng nữa. Không giải thích, cô không thể làm gì khác hơn là cam chịu. cũng đã thế này, giải thích không giải thích thì thế nào? Cuối cùng nhất định là tan rã trong không vui, dù sao nhất định là chia tay, trước kia không muốn nghĩ không dám nghĩ, giờ khắc này trở thành sự thật, ngược lại thấy bình tĩnh đến đáng sợ.
“Phương Diễn, chúng ta hay là thôi đi.” Đông Phương Nhiêu lê tới mép giường, đưa lưng về phía Phương Diễn nói. Nói xong, Đông Phương Nhiêu xuống giường mang dép, chuẩn bị đến một căn phòng khác ngủ. Lời nói ra đơn giản nhẹ nhàng như chuyện sinh hoạt hàng ngày, giống như uống nước, ăn cơm, tùy tùy tiện tiện.
Thì ra đơn giản như vậy, không phải nói ra là được rồi sao? Đông Phương Nhiêu cười tự giễu trong lòng.
“Hách Giai Giai, em đừng thế!” Ai biết dép còn không tìm được, thắt lưng liền bị một đôi bàn tay dùng sức lôi kéo, Đông Phương Nhiêu chưa đứng thắng, liền ngã xuống giường.
Tay Phương Diễn siết chặt thắt lưng làm cô đau, anh dùng sức đặt thân Đông Phương Nhiêu đến giữa giường, phía dưới Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu nhìn sang hốt hoảng, sắc mặt trần đen, gân xanh nổi lên, anh nói: “Anh biết em đã sớm muốn rời khỏi anh, anh không đồng ý! Anh tuyệt đối sẽ không thả em đi!”
Xoạt một tiếng, Đông Phương Nhiêu cảm giác nửa người dưới lành lạnh, quần lót đã bị Phương Diễn cởi ra.
“Phương Diễn! Anh muốn làm gì?!” Đông Phương Nhiêu giãy giụa, hô to.
Nhưng đã chậm, Phương Diễn đâm thẳng không có bất kỳ khúc dạo đầu xoa dịu nào, miệng huyệt bị xé rách, một loại đau đớn truyền đến, Đông Phương Nhiêu đau nhói quát to một tiếng, lệ từ khóe mắt theo hai gò má chảy xuống, ngừng lại cũng không ngừng được.
Tại sao có thể như vậy?
Cái này khác gì cưỡng hiếp? Không có tình cảm, giống như một loại thổ lộ của động vật. Đông Phương Nhiêu chỉ cảm thấy có người không ngừng phát tiết trên người mình, nửa người dưới giống như nứt toạt ra, đau rát truyền khắp toàn thân. Đông Phương Nhiêu cắn chặt hàm răng, cứng rắn chịu đựng.
Cái này khác gì dã thú giao phối? Có gì khác đâu? !
Đông Phương Nhiêu nhận thấy trong lòng mình có một khối dần dần vỡ vụn. Lụm nhặt cũng không được, trống rỗng.
“Hách Giai Giai, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu, em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”
Người kia phát tiết đến khi trầm giọng gào thét, hết thảy trở về bình tĩnh. Anh nằm thở dốc trên người cô, thân anh rất nặng, ép cô hô hấp khó khăn.
Đưa tay đẩy người kia ra, anh mặc cho cô đẩy, một đôi tay cố định ngang hông Đông Phương Nhiêu thật chặc không buông ra.
“Phương Diễn, anh bỏ qua cho em đi.”
Phương Diễn, anh buông tha cho em đi.. .. . .
Phương Diễn, chia tay đi mà.. .. . .
Phương Diễn, đừng dây dưa với em nữa.. .. . .
Đông Phương Nhiêu cũng đếm không hết rốt cuộc mình nói qua bao nhiêu câu tương tự. Nhưng đáp án luôn là ——
“Không bao giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, Hách Giai Giai, em đừng nghĩ nữa!” Phương Diễn đầu tựa ngực Đông Phương Nhiêu, kiết chặc ôm thắt lưng cô, chân kẹp chân Đông Phương Nhiêu lại, giống như tư thế tìm kiếm an ủi..., cất tiếng nói buồn bực.
“Chúng ta bây giờ như vậy, tội tình gì?” Đông Phương Nhiêu lấy tay vuốt đầu Phương Diễn, tóc của anh vốn là như vậy, vừa thô lại vừa cứng, y như chủ nhân của nó, bá đạo cường ngạnh không cho phép ai đối nghịch với mình.
Một hồi lâu không nghe được thanh âm Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu cho là anh đã ngủ rồi, thân thể chồng chất, bàn tay muốn lặng lẽ đẩy bàn tay Phương Diễn cố tại thắt lưng mình ra.
Không ngờ Phương Diễn thu hẹp cánh tay lại, lập tức khoảng cách càng thêm khắn khít, cơ hồ là thân dán thân, thịt dán sát thịt, trừ phần đầu những nơi khác chặc chẽ gió cũng không luồn.
“Nếu như, anh nói anh và Hạ Thác đêm đó cái gì cũng không phát sinh, em tin anh sao?” Đông Phương Nhiêu không được tự nhiên giãy dụa muốn tạo khoảng cách, đầu Phương Diễn dời khỏi ngực đến cổ cô, tai dán tai, thấp giọng hỏi.
Danh sách chương