Đây là bữa ăn tối khó trải qua nhất từ lúc Đông Phương Nhiêu chào đời đến nay. Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông ngồi đối diện cô, một trái một phải là Phương Diễn và Ngô Hạ Ngự.
Ngô Hạ Ngự chẳng biết tại sao trên bàn ăn lại tỏ ra rất ân cần với Đông Phương Nhiêu, nói chuyện hài hước chọc Đông Phương Nhiêu cười, thay Đông Phương Nhiêu gắp thức ăn, múc canh cho Đông Phương Nhiêu, nhất mực tận tình, chăm sóc chu đáo.
Đông Phương Nhiêu có khổ khó nói, cho tới nay cô đối với Ngô Hạ Ngự đơn thuần là tình bạn không hơn không kém, chưa hề vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước, va chạm cũng có mức độ giới hạn nhất định, dần dà Ngô Hạ Ngự cũng hiểu, kể từ sau buổi tối say xỉn gây ra xì căng đan ngày trước đã không đề cập tới lần nào nữa. Kết quả bây giờ đến nhà cô quan tâm săn sóc đủ đường khiến Đông Phương Nhiêu cả người mất tự nhiên, càng không thể chối từ.
Là ai một lần lại một lần nói với Phương Diễn người trong lòng là Ngô Hạ Ngự, là ai một lần lại một lần bày tỏ ở cạnh Ngô Hạ Ngự rất vui vẻ, tuyệt đối so với Phương Diễn chỉ có tốt hơn chứ không kém? Chính cô, đều là cô.
Giờ đây không biết làm thế nào mới ổn, nếu như biểu hiện ra ý từ chối hay không thích, đó chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao?
Đành phải giả bộ vui vẻ đón nhận tâm ý của Ngô Hạ Ngự, cười thật ngọt ngào thật tươi tắn, không để lọt chút sơ hở nào.
Đến nỗi ba cái người đối diện lúc ăn cơm không lo ăn cơm, đôi mắt láo lia nhìn Đông Phương Nhiêu đến Phương Diễn rồi đến Ngô Hạ Ngự, vòng tới vòng lui, tỏ ra nét mặt vô cùng thần bí.
Đông Phương Nhiêu chỉ im lặng, ăn một bữa cơm thôi mà, ba người nhàm chán này có thể nhìn ra gì chứ?
Phương Diễn trên người đóng một tầng lại một tầng hàn băng, từ lúc lên bàn ăn chưa nói câu nào, cứ yên lặng ăn cơm. Ngô Minh Hạo hôm nay cũng kỳ dị không có to mồm, cả bàn cơm chỉ nghe Ngô Hạ Ngự một người độc thoại, nói không ngừng.
Khiến Đông Phương Nhiêu rất muốn lấy giẻ lau bịt miệng Ngô Hạ Ngự lại.
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, Phương Diễn vẫn chưa đi, ngồi trên sô pha như pho tượng. Đôi mắt chăm chú nhìn Đông Phương Nhiêu không dời.
Đông Phương Nhiêu đứng ngồi không yên, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, mới phát giác khá nhiều.
Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông đề nghị giúp một tay, đều bị Đông Phương Nhiêu đuổi ra ngoài, để hai người này giúp có khi còn mất công thêm, Ngô Minh Hạo thì càng không trông cậy được. Ngô Hạ Ngự lần này bám đuôi như keo dính sắt đuổi thế nào cũng không đi, huống chi có Phương Diễn trong nhà, Đông Phương Nhiêu nghĩ sứt đầu mẻ trán một lần là đủ lắm rồi.
Đông Phương Nhiêu rửa chén, Ngô Hạ Ngự lau chén, phân công hợp tác.
Xong việc ra ngoài tụ họp với mọi người cùng ăn trái cây nói chuyện phiếm. Mấy người bọn họ nhiều chuyện ríu rít không thôi, Đông Phương Nhiêu xung phong làm người nghe, Phương Diễn khi rãnh rỗi cũng nói chen một hai câu, nhàn nhạt, không nhiều lời.
“Uy, Hạ Thác tháng trước đi Mỹ rồi, Phương Diễn anh biết không?” Nói nói, Ngô Minh Hạo lại kéo đề tài đến Hạ Thác. Lần trước Ngô Hạ Ngự nói Ngô Minh Hạo ở đại học yêu thầm Hạ Thác, chẳng lẽ là thật? Thấy Ngô Minh Hạo hiện tại nhắc tới Hạ Thác, ánh mắt tỏa ra tia sáng dịu dàng, chẳng lẽ bây giờ còn nhớ đến?
Đông Phương Nhiêu biết Hạ Thác sẽ tới Mĩ, chính là lần cuối trao đổi bản thiết kế cô ấy có nói qua, chỉ là không biết chính xác khi nào, thì ra là tuần trước.
“Sẵn đây nói luôn nhà này là do Hạ Thác thiết kế đấy.” Đông Phương Nhiêu lấy cớ nói cho có đóng góp. Mấy người ở trong nhà ngắm ngía lâu như vậy, nhìn là biết vừa mới sửa sang lại, rối rít lộ ra vẻ mặt khó trách là như thế. Đối với bản thiết kế Hạ Thác, rất khẳng định.
“Lần trước cùng Giai Giai gặp người thiết kế trùng hợp là Hạ Thác.” Phương Diễn nói tiếp, trên mặt nguội lạnh không thay đổi, “Mấy ngày sau Hạ Thác uống say ở quán rượu gọi tôi đến, cũng không biết làm sao có số điện thoại.”
Nghe đến đó, có người nhảy lên, tay chỉ chỉ Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu, “Anh. .. .. Anh cùng Hạ Thác.. .. . .” Ngô Minh Hạo rất kích động, cuối cùng rốt cục lớn tiếng nói, “Anh chia tay với Giai Giai không phải bởi vì Hạ Thác chứ? Không có liên quan đến tôi?”
Ngô Minh Hạo vẫn còn canh cánh trong lòng, sau hôm sinh nhật hắn liền tuôn ra tin tức Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn chia tay, lại liên tưởng một chút chuyện phát sinh, tội khôi họa thủ rất có thể chính là mình, chuyện cũng không thể nói rõ ràng? ! Kết quả bây giờ nhìn lại thì ra không phải?
Không thể nào? Phương Diễn và Hạ Thác?. .. .. . Hai người có gian tình mới dẫn đến đổ vỡ với Hách Giai Giai?
Lại còn lớn gan nói ra? ! Tất cả mọi người rất bội phục Phương Diễn có thể thẳng thắn đến vậy . Mặc dù hai người đã đường ai nấy đi, nhưng sau chia tay ít nhiều cũng kiêng kỵ một chút, nhìn bộ dạng Phương đại thiếu gia, nào có nửa điểm kiêng kỵ, đơn giản hận không thể để toàn thế giới đều biết.
Lại rối rít nhìn về phía Đông Phương Nhiêu, cô thần sắc tự nhiên ở đây nghe!
Hai người này thật phi thường!
Muốn cô thể hiện cái gì? Phương Diễn mở đầu mà, Đông Phương Nhiêu cũng biết anh muốn nói gì, chắc là muốn giải thích? Tuy nói trước kia anh cũng từng kể mối quan hệ của anh và Hạ Thác, cũng từng nói giữa hai người cái gì cũng không phát sinh, nhưng trên gối có mùi nước hoa, vẫn không nói rõ ràng. Hiện tại chia tay rồi mới trình bày lý do là muốn cô chết được minh bạch sao?
Quả nhiên, chỉ thấy Phương Diễn lạnh lung bỏ qua Ngô Minh Hạo “Tôi và Hạ Thác sao hả?” Hỏi ngược lại, nhãn lực kia vẻ mặt kia, khiến mấy người ngồi đối diện kinh hãi đồng loạt lắc đầu, Phương Diễn hôm nay uống lộn thuốc hở? Rõ ràng tự mình mở đầu, nổi nóng cái gì chứ? ! Nhìn anh tựa như được vớt ra từ hầm băng!
“Nói cho các người biết, đừng nghĩ tôi và Hạ Thác phát sinh cái gì? Tôi và cô ta cái gì cũng không có!” Phương Diễn cắn răng nghiến lợi nói, tựa hồ đã nhẫn nại tới cực điểm, chợt đứng lên, “Cô ta uống say, không biết nhà cô ta ở đâu nên tôi mới đưa về nhà mình, cô ta ngủ phòng ngủ chính, tôi ngủ phòng cho khách, đoán mò cái gì? !”
Lời này mặc dù hướng về phía Ngô Minh Hạo nói, nhưng Đông Phương Nhiêu hiểu, Phương Diễn muốn nói ai nghe.
Nhưng có ích gì, lúc ấy không nói rõ hiện tại mới đến phân trần thì có ích lợi gì nữa? !
Phương Diễn nói xong lời này liền cất bước ra ngoài, lưu lại bốn người trên sô pha nhìn nhau, chỉ nghe”Bang bang” hai tiếng, cánh cửa chính bị Phương Diễn đóng sập mạnh, tiếng vang rung trời, khiến Đông Phương Nhiêu hết sức lo lắng cho cánh cửa, còn định chạy đến xem có bị anh làm hư hay không.
Phương Diễn.. .. .. cuối cùng buông tay? Không thể diễn tả cảm giác lúc này, thở phào nhẹ nhõm, lại nhói đau.
Rốt cục.. .. . .
Chấm dứt.
Không khí đã hoàn toàn không phải là không khí lúc mới đến. Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông bọn họ cũng không dám làm phiền lâu, nhìn ra Đông Phương Nhiêu mệt mỏi, ngồi một hồi, liền kéo về.
Đông Phương Nhiêu buổi chiều ngủ quá nhiều, dẫn đến buổi tối tinh lực dư thừa, làm thế nào cũng không ngủ được, mở máy tính shopping online. Phần lớn đồ dùng hiện tại của cô đều mua qua Internet, cô không có thời gian ra cửa lại sợ bị mọi người nhận ra, mua sắm qua mạng có vẻ dễ dàng và thuận tiện rất nhiều.
Phụ nữ gặp chuyện buồn thường sẽ vung tiền đi mua sắm, tiền cứ thế bay ra khỏi ví, không biết sao tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Hơn nữa nhà mới của cô cần bổ sung thêm rất nhiều đồ dùng, Đông Phương Nhiêu điên cuồng đặt hàng, đến rạng sáng cơn buồn ngủ lại đến mới buông chuột máy vi tính, đánh răng đi ngủ.
Lại phiền Vũ ca rồi, đến lúc đó nhận hàng mệt nghỉ luôn.
Đông Phương Nhiêu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau khổ của Vũ ca bận rộn tiếp đón người giao hàng sẽ như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền ngủ mất .
Sau đó là nhiều cuộc điện thoại gọi đến, điện thoại bị Vũ ca ra lệnh cưỡng chế luôn mang bên người, mặc dù phụ tá Tiểu Lý cũng có điện thoại, thông qua hắn cũng có thể tìm được Đông Phương Nhiêu, nhưng không có điện thoại tóm lại rất bất tiện, Vũ ca mỗi lần muốn tìm Đông Phương Nhiêu đều phải tìm kiếm khắp nơi không biết đâu mà lần, gấp gáp phải đi loanh quanh vò đầu bứt tóc cho hả giận, tới bây giờ đã hết giới hạn chịu đựng rồi.
Lúc này cầm điện thoại di động trong tay, Đông Phương Nhiêu cũng thấy bình thường, giải khai tâm kết chứ sao. Hơn nữa người kia cũng buông bỏ rồi sẽ không tìm cô nữa.
Không lâu sau, báo chí lại có đề tài nóng, Phương Diễn và Lý Cảnh Điềm đoạn thời gian trước tình yêu cuồng nhiệt như keo như sơn, tuyên bố chia tay. Lý Cảnh Điềm đặc biệt mở cuộc họp ký giả thuyết minh chuyện này, được một thời gian ngắn, nhanh chóng bị những chuyện khác bao trùm. Dần dần cũng không có nhắc lại.
Mà tin tức liên quan Phương Diễn tựa hồ cũng đắm chìm theo chuyện lần này, trước kia thỉnh thoảng sẽ thấy, hôm nay cùng ai ước hẹn, ngày mai bị ký giả bắt gặp cùng người nào ở nơi nào, nhưng bây giờ tin gì cũng biến mất, ngược lại có một công tử họ Lục gần đây rất nổi tiếng, tin tức bay đầy trời. Hôm nay làm nữ minh tinh bụng lớn rồi bỏ rơi con người ta, ngày mai lại gian díu với phụ nữ có chồng bị bắt gặp tại trận, xe ký giả chấn giữ trước cửa, hình gì cũng tuôn ra ngoài, để truyền thông rửa mắt một lần như một tổ ong vò vẽ nghe mùi theo gió bu quanh.
Tin tức gần đây của Đông Phương Nhiêu cũng phai nhạt ít đi, dáng người tương đối, thần thái có vẻ sáng sủa rất nhiều. Đúng vậy, bốn năm tháng kia, ngày nào cũng bị xì căng đan bủa vây, ngủ đâu có yên .
Sau buổi liên hoan trong nhà Đông Phương Nhiêu, Ngô Hạ Ngự hẹn cô mấy lần, cô có lúc thật sự bận rộn không có thời gian, có lúc ít bận một chút nhận điện thoại Ngô Hạ Ngự, nhưng lại nghĩ đến thái độ của anh trong bữa cơm ngày đó, mơ hồ thấy bất an và mất tự nhiên, nên từ chối.
Ba tháng sau, phim truyền hình 《 Ngày mai 》bắt đầu tuyên truyền ở kênh hoàng kim trên TV, đoạn quảng cáo vừa phát song đã thu không ít phản hồi, liên tưởng đến 《 hạ điện y thủy 》không tuyên truyền nhiều cũng nổi đình đám, khán giả vô cùng mong đợi sự liên thủ lần này giữa Đông Phương Nhiêu và Ngô Hạ Ngự.
Đến thời điểm tuyên truyền cho phim《 Ngày mai 》, Đông Phương Nhiêu cùng Hạ Phỉ Phỉ và vài diễn viên chủ yếu trong đoàn phim bắt đầu chạy khắp nơi trên cả nước giới thiệu bộ phim. Đây cũng là điểm bất đồng lớn nhất với phim 《 hạ điện y thủy 》 , 《 hạ điện y thủy 》 phát sóng trước, tổ kịch căn bản cũng không có an bài tuyên truyền, chỉ truyền bá quảng cáo trên TV, qua internet, báo chí là xong, tuyệt đối các diễn viên không cần tốn sức bỏ tinh thần.
《 Ngày mai》 lại bất đồng, nhà sản xuất rất coi trọng vấn đề tuyên truyền, lúc ký hiệp ước phần ghi chú mục này chiếm vị trí đầu, nội dung là diễn viên có nghĩa vụ phối hợp tất cả hoạt động tuyên truyền với đoàn phim.
Vì vậy trước nửa tháng đã ra thông báo, yêu cầu Đông Phương Nhiêu sắp xếp thời gian phối hợp với lịch tuyên truyền của đoàn phim.
Kỳ hạn tuyên truyền đại khái khoảng nửa tháng, thời gian rất gấp rút, cả đoàn phim lên máy bay bay tới bay lui, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít. Đạo diễn nội cảnh vả Ngô Hạ Ngự đều đi theo, nhưng phần lớn ngồi ở dưới đài nhìn, lúc cần thiết sẽ xuất hiện trên màn ảnh.
Lúc này xì căng đan của Đông Phương Nhiêu và Ngô Hạ Ngự cũng phai nhạt.
Khi tuyên truyền hai người trao đổi cũng không nhiều, một là bận rộn, hai là Đông Phương Nhiêu trốn tránh, ba là hoạt động tập thể, đích xác rất khó dành ra một chút thời gian chỉ có hai người gặp gỡ.
Nửa tháng sau tuyên truyền kết thúc, nơi cuối cùng tuyên truyền là ở thành phố C, mọi người cùng nhau ngồi ăn bữa cơm giải thể , sau đó Đông Phương Nhiêu lại gia nhập vào một bộ phim điện ảnh, còn có liên tiếp ba bốn bộ phía sau đang chờ. Suy nghĩ một chút đại khái trong nửa năm tới cũng không thể cùng Ngô Hạ Ngự ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, có một số việc không xử lý cứ tồn đọng một chỗ cũng không phải chuyện tốt, lúc ăn cơm Ngô Hạ Ngự ngồi cạnh Đông Phương Nhiêu, cô kéo tay áo anh, lặng lẽ nói nhỏ : “Buổi tối chúng ta đến quán cà phê trong khách sạn ngồi một lát.”
Ngô Hạ Ngự nhất thời ánh mắt tỏa sáng, gật đầu một cái.
Đông Phương Nhiêu trong lòng khổ sở, Ngô Hạ Ngự là một người đàn ông tốt, anh đối với mình tâm tư gì cô cảm thụ được, nhưng tim cô không thể chứa được nhiều người, chỉ có thể phụ tấm chân tình của anh.
Ngô Hạ Ngự chẳng biết tại sao trên bàn ăn lại tỏ ra rất ân cần với Đông Phương Nhiêu, nói chuyện hài hước chọc Đông Phương Nhiêu cười, thay Đông Phương Nhiêu gắp thức ăn, múc canh cho Đông Phương Nhiêu, nhất mực tận tình, chăm sóc chu đáo.
Đông Phương Nhiêu có khổ khó nói, cho tới nay cô đối với Ngô Hạ Ngự đơn thuần là tình bạn không hơn không kém, chưa hề vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước, va chạm cũng có mức độ giới hạn nhất định, dần dà Ngô Hạ Ngự cũng hiểu, kể từ sau buổi tối say xỉn gây ra xì căng đan ngày trước đã không đề cập tới lần nào nữa. Kết quả bây giờ đến nhà cô quan tâm săn sóc đủ đường khiến Đông Phương Nhiêu cả người mất tự nhiên, càng không thể chối từ.
Là ai một lần lại một lần nói với Phương Diễn người trong lòng là Ngô Hạ Ngự, là ai một lần lại một lần bày tỏ ở cạnh Ngô Hạ Ngự rất vui vẻ, tuyệt đối so với Phương Diễn chỉ có tốt hơn chứ không kém? Chính cô, đều là cô.
Giờ đây không biết làm thế nào mới ổn, nếu như biểu hiện ra ý từ chối hay không thích, đó chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao?
Đành phải giả bộ vui vẻ đón nhận tâm ý của Ngô Hạ Ngự, cười thật ngọt ngào thật tươi tắn, không để lọt chút sơ hở nào.
Đến nỗi ba cái người đối diện lúc ăn cơm không lo ăn cơm, đôi mắt láo lia nhìn Đông Phương Nhiêu đến Phương Diễn rồi đến Ngô Hạ Ngự, vòng tới vòng lui, tỏ ra nét mặt vô cùng thần bí.
Đông Phương Nhiêu chỉ im lặng, ăn một bữa cơm thôi mà, ba người nhàm chán này có thể nhìn ra gì chứ?
Phương Diễn trên người đóng một tầng lại một tầng hàn băng, từ lúc lên bàn ăn chưa nói câu nào, cứ yên lặng ăn cơm. Ngô Minh Hạo hôm nay cũng kỳ dị không có to mồm, cả bàn cơm chỉ nghe Ngô Hạ Ngự một người độc thoại, nói không ngừng.
Khiến Đông Phương Nhiêu rất muốn lấy giẻ lau bịt miệng Ngô Hạ Ngự lại.
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, Phương Diễn vẫn chưa đi, ngồi trên sô pha như pho tượng. Đôi mắt chăm chú nhìn Đông Phương Nhiêu không dời.
Đông Phương Nhiêu đứng ngồi không yên, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa vào phòng bếp, mới phát giác khá nhiều.
Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông đề nghị giúp một tay, đều bị Đông Phương Nhiêu đuổi ra ngoài, để hai người này giúp có khi còn mất công thêm, Ngô Minh Hạo thì càng không trông cậy được. Ngô Hạ Ngự lần này bám đuôi như keo dính sắt đuổi thế nào cũng không đi, huống chi có Phương Diễn trong nhà, Đông Phương Nhiêu nghĩ sứt đầu mẻ trán một lần là đủ lắm rồi.
Đông Phương Nhiêu rửa chén, Ngô Hạ Ngự lau chén, phân công hợp tác.
Xong việc ra ngoài tụ họp với mọi người cùng ăn trái cây nói chuyện phiếm. Mấy người bọn họ nhiều chuyện ríu rít không thôi, Đông Phương Nhiêu xung phong làm người nghe, Phương Diễn khi rãnh rỗi cũng nói chen một hai câu, nhàn nhạt, không nhiều lời.
“Uy, Hạ Thác tháng trước đi Mỹ rồi, Phương Diễn anh biết không?” Nói nói, Ngô Minh Hạo lại kéo đề tài đến Hạ Thác. Lần trước Ngô Hạ Ngự nói Ngô Minh Hạo ở đại học yêu thầm Hạ Thác, chẳng lẽ là thật? Thấy Ngô Minh Hạo hiện tại nhắc tới Hạ Thác, ánh mắt tỏa ra tia sáng dịu dàng, chẳng lẽ bây giờ còn nhớ đến?
Đông Phương Nhiêu biết Hạ Thác sẽ tới Mĩ, chính là lần cuối trao đổi bản thiết kế cô ấy có nói qua, chỉ là không biết chính xác khi nào, thì ra là tuần trước.
“Sẵn đây nói luôn nhà này là do Hạ Thác thiết kế đấy.” Đông Phương Nhiêu lấy cớ nói cho có đóng góp. Mấy người ở trong nhà ngắm ngía lâu như vậy, nhìn là biết vừa mới sửa sang lại, rối rít lộ ra vẻ mặt khó trách là như thế. Đối với bản thiết kế Hạ Thác, rất khẳng định.
“Lần trước cùng Giai Giai gặp người thiết kế trùng hợp là Hạ Thác.” Phương Diễn nói tiếp, trên mặt nguội lạnh không thay đổi, “Mấy ngày sau Hạ Thác uống say ở quán rượu gọi tôi đến, cũng không biết làm sao có số điện thoại.”
Nghe đến đó, có người nhảy lên, tay chỉ chỉ Phương Diễn và Đông Phương Nhiêu, “Anh. .. .. Anh cùng Hạ Thác.. .. . .” Ngô Minh Hạo rất kích động, cuối cùng rốt cục lớn tiếng nói, “Anh chia tay với Giai Giai không phải bởi vì Hạ Thác chứ? Không có liên quan đến tôi?”
Ngô Minh Hạo vẫn còn canh cánh trong lòng, sau hôm sinh nhật hắn liền tuôn ra tin tức Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn chia tay, lại liên tưởng một chút chuyện phát sinh, tội khôi họa thủ rất có thể chính là mình, chuyện cũng không thể nói rõ ràng? ! Kết quả bây giờ nhìn lại thì ra không phải?
Không thể nào? Phương Diễn và Hạ Thác?. .. .. . Hai người có gian tình mới dẫn đến đổ vỡ với Hách Giai Giai?
Lại còn lớn gan nói ra? ! Tất cả mọi người rất bội phục Phương Diễn có thể thẳng thắn đến vậy . Mặc dù hai người đã đường ai nấy đi, nhưng sau chia tay ít nhiều cũng kiêng kỵ một chút, nhìn bộ dạng Phương đại thiếu gia, nào có nửa điểm kiêng kỵ, đơn giản hận không thể để toàn thế giới đều biết.
Lại rối rít nhìn về phía Đông Phương Nhiêu, cô thần sắc tự nhiên ở đây nghe!
Hai người này thật phi thường!
Muốn cô thể hiện cái gì? Phương Diễn mở đầu mà, Đông Phương Nhiêu cũng biết anh muốn nói gì, chắc là muốn giải thích? Tuy nói trước kia anh cũng từng kể mối quan hệ của anh và Hạ Thác, cũng từng nói giữa hai người cái gì cũng không phát sinh, nhưng trên gối có mùi nước hoa, vẫn không nói rõ ràng. Hiện tại chia tay rồi mới trình bày lý do là muốn cô chết được minh bạch sao?
Quả nhiên, chỉ thấy Phương Diễn lạnh lung bỏ qua Ngô Minh Hạo “Tôi và Hạ Thác sao hả?” Hỏi ngược lại, nhãn lực kia vẻ mặt kia, khiến mấy người ngồi đối diện kinh hãi đồng loạt lắc đầu, Phương Diễn hôm nay uống lộn thuốc hở? Rõ ràng tự mình mở đầu, nổi nóng cái gì chứ? ! Nhìn anh tựa như được vớt ra từ hầm băng!
“Nói cho các người biết, đừng nghĩ tôi và Hạ Thác phát sinh cái gì? Tôi và cô ta cái gì cũng không có!” Phương Diễn cắn răng nghiến lợi nói, tựa hồ đã nhẫn nại tới cực điểm, chợt đứng lên, “Cô ta uống say, không biết nhà cô ta ở đâu nên tôi mới đưa về nhà mình, cô ta ngủ phòng ngủ chính, tôi ngủ phòng cho khách, đoán mò cái gì? !”
Lời này mặc dù hướng về phía Ngô Minh Hạo nói, nhưng Đông Phương Nhiêu hiểu, Phương Diễn muốn nói ai nghe.
Nhưng có ích gì, lúc ấy không nói rõ hiện tại mới đến phân trần thì có ích lợi gì nữa? !
Phương Diễn nói xong lời này liền cất bước ra ngoài, lưu lại bốn người trên sô pha nhìn nhau, chỉ nghe”Bang bang” hai tiếng, cánh cửa chính bị Phương Diễn đóng sập mạnh, tiếng vang rung trời, khiến Đông Phương Nhiêu hết sức lo lắng cho cánh cửa, còn định chạy đến xem có bị anh làm hư hay không.
Phương Diễn.. .. .. cuối cùng buông tay? Không thể diễn tả cảm giác lúc này, thở phào nhẹ nhõm, lại nhói đau.
Rốt cục.. .. . .
Chấm dứt.
Không khí đã hoàn toàn không phải là không khí lúc mới đến. Ngô Hạ Ngự, Ngô Minh Hạo, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông bọn họ cũng không dám làm phiền lâu, nhìn ra Đông Phương Nhiêu mệt mỏi, ngồi một hồi, liền kéo về.
Đông Phương Nhiêu buổi chiều ngủ quá nhiều, dẫn đến buổi tối tinh lực dư thừa, làm thế nào cũng không ngủ được, mở máy tính shopping online. Phần lớn đồ dùng hiện tại của cô đều mua qua Internet, cô không có thời gian ra cửa lại sợ bị mọi người nhận ra, mua sắm qua mạng có vẻ dễ dàng và thuận tiện rất nhiều.
Phụ nữ gặp chuyện buồn thường sẽ vung tiền đi mua sắm, tiền cứ thế bay ra khỏi ví, không biết sao tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn. Hơn nữa nhà mới của cô cần bổ sung thêm rất nhiều đồ dùng, Đông Phương Nhiêu điên cuồng đặt hàng, đến rạng sáng cơn buồn ngủ lại đến mới buông chuột máy vi tính, đánh răng đi ngủ.
Lại phiền Vũ ca rồi, đến lúc đó nhận hàng mệt nghỉ luôn.
Đông Phương Nhiêu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau khổ của Vũ ca bận rộn tiếp đón người giao hàng sẽ như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền ngủ mất .
Sau đó là nhiều cuộc điện thoại gọi đến, điện thoại bị Vũ ca ra lệnh cưỡng chế luôn mang bên người, mặc dù phụ tá Tiểu Lý cũng có điện thoại, thông qua hắn cũng có thể tìm được Đông Phương Nhiêu, nhưng không có điện thoại tóm lại rất bất tiện, Vũ ca mỗi lần muốn tìm Đông Phương Nhiêu đều phải tìm kiếm khắp nơi không biết đâu mà lần, gấp gáp phải đi loanh quanh vò đầu bứt tóc cho hả giận, tới bây giờ đã hết giới hạn chịu đựng rồi.
Lúc này cầm điện thoại di động trong tay, Đông Phương Nhiêu cũng thấy bình thường, giải khai tâm kết chứ sao. Hơn nữa người kia cũng buông bỏ rồi sẽ không tìm cô nữa.
Không lâu sau, báo chí lại có đề tài nóng, Phương Diễn và Lý Cảnh Điềm đoạn thời gian trước tình yêu cuồng nhiệt như keo như sơn, tuyên bố chia tay. Lý Cảnh Điềm đặc biệt mở cuộc họp ký giả thuyết minh chuyện này, được một thời gian ngắn, nhanh chóng bị những chuyện khác bao trùm. Dần dần cũng không có nhắc lại.
Mà tin tức liên quan Phương Diễn tựa hồ cũng đắm chìm theo chuyện lần này, trước kia thỉnh thoảng sẽ thấy, hôm nay cùng ai ước hẹn, ngày mai bị ký giả bắt gặp cùng người nào ở nơi nào, nhưng bây giờ tin gì cũng biến mất, ngược lại có một công tử họ Lục gần đây rất nổi tiếng, tin tức bay đầy trời. Hôm nay làm nữ minh tinh bụng lớn rồi bỏ rơi con người ta, ngày mai lại gian díu với phụ nữ có chồng bị bắt gặp tại trận, xe ký giả chấn giữ trước cửa, hình gì cũng tuôn ra ngoài, để truyền thông rửa mắt một lần như một tổ ong vò vẽ nghe mùi theo gió bu quanh.
Tin tức gần đây của Đông Phương Nhiêu cũng phai nhạt ít đi, dáng người tương đối, thần thái có vẻ sáng sủa rất nhiều. Đúng vậy, bốn năm tháng kia, ngày nào cũng bị xì căng đan bủa vây, ngủ đâu có yên .
Sau buổi liên hoan trong nhà Đông Phương Nhiêu, Ngô Hạ Ngự hẹn cô mấy lần, cô có lúc thật sự bận rộn không có thời gian, có lúc ít bận một chút nhận điện thoại Ngô Hạ Ngự, nhưng lại nghĩ đến thái độ của anh trong bữa cơm ngày đó, mơ hồ thấy bất an và mất tự nhiên, nên từ chối.
Ba tháng sau, phim truyền hình 《 Ngày mai 》bắt đầu tuyên truyền ở kênh hoàng kim trên TV, đoạn quảng cáo vừa phát song đã thu không ít phản hồi, liên tưởng đến 《 hạ điện y thủy 》không tuyên truyền nhiều cũng nổi đình đám, khán giả vô cùng mong đợi sự liên thủ lần này giữa Đông Phương Nhiêu và Ngô Hạ Ngự.
Đến thời điểm tuyên truyền cho phim《 Ngày mai 》, Đông Phương Nhiêu cùng Hạ Phỉ Phỉ và vài diễn viên chủ yếu trong đoàn phim bắt đầu chạy khắp nơi trên cả nước giới thiệu bộ phim. Đây cũng là điểm bất đồng lớn nhất với phim 《 hạ điện y thủy 》 , 《 hạ điện y thủy 》 phát sóng trước, tổ kịch căn bản cũng không có an bài tuyên truyền, chỉ truyền bá quảng cáo trên TV, qua internet, báo chí là xong, tuyệt đối các diễn viên không cần tốn sức bỏ tinh thần.
《 Ngày mai》 lại bất đồng, nhà sản xuất rất coi trọng vấn đề tuyên truyền, lúc ký hiệp ước phần ghi chú mục này chiếm vị trí đầu, nội dung là diễn viên có nghĩa vụ phối hợp tất cả hoạt động tuyên truyền với đoàn phim.
Vì vậy trước nửa tháng đã ra thông báo, yêu cầu Đông Phương Nhiêu sắp xếp thời gian phối hợp với lịch tuyên truyền của đoàn phim.
Kỳ hạn tuyên truyền đại khái khoảng nửa tháng, thời gian rất gấp rút, cả đoàn phim lên máy bay bay tới bay lui, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít. Đạo diễn nội cảnh vả Ngô Hạ Ngự đều đi theo, nhưng phần lớn ngồi ở dưới đài nhìn, lúc cần thiết sẽ xuất hiện trên màn ảnh.
Lúc này xì căng đan của Đông Phương Nhiêu và Ngô Hạ Ngự cũng phai nhạt.
Khi tuyên truyền hai người trao đổi cũng không nhiều, một là bận rộn, hai là Đông Phương Nhiêu trốn tránh, ba là hoạt động tập thể, đích xác rất khó dành ra một chút thời gian chỉ có hai người gặp gỡ.
Nửa tháng sau tuyên truyền kết thúc, nơi cuối cùng tuyên truyền là ở thành phố C, mọi người cùng nhau ngồi ăn bữa cơm giải thể , sau đó Đông Phương Nhiêu lại gia nhập vào một bộ phim điện ảnh, còn có liên tiếp ba bốn bộ phía sau đang chờ. Suy nghĩ một chút đại khái trong nửa năm tới cũng không thể cùng Ngô Hạ Ngự ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, có một số việc không xử lý cứ tồn đọng một chỗ cũng không phải chuyện tốt, lúc ăn cơm Ngô Hạ Ngự ngồi cạnh Đông Phương Nhiêu, cô kéo tay áo anh, lặng lẽ nói nhỏ : “Buổi tối chúng ta đến quán cà phê trong khách sạn ngồi một lát.”
Ngô Hạ Ngự nhất thời ánh mắt tỏa sáng, gật đầu một cái.
Đông Phương Nhiêu trong lòng khổ sở, Ngô Hạ Ngự là một người đàn ông tốt, anh đối với mình tâm tư gì cô cảm thụ được, nhưng tim cô không thể chứa được nhiều người, chỉ có thể phụ tấm chân tình của anh.
Danh sách chương