Thực ra Thẩm Độc cho rằng mình sẽ chết.
Chỉ cần y sơ ý một chút, không khống chế được cơ thể mình, trong đau đớn ập tới từng cơn mà mất đi thần trí, hoặc từ giữa không trung ngã xuống Bất Không sơn, tan xương nát thịt; hoặc kình lực trong kinh mạch chảy ngược, phá hủy bảy phần mười công lực y vất vả lắm mới khôi phục được, trực tiếp bị hòa thượng của thiền viện Thiên Cơ đuối theo tóm cổ.
Nhưng có lẽ y là tai họa lưu lại ngàn năm…
Y không chết được.
Đau nhức xâm nhập thần trí, làm y hận không thể vung một đao kết thúc bản thân, nhưng đau đớn không khiến y hôn mê, ngược lại giữ cho y tỉnh táo hơn.
Mưu kế trong đầu, ùn ùn kéo tới.
Tất cả những kẻ ở Yêu Ma đạo đều là hạng người gian trá, y có thể trở thành Đạo chủ Yêu Ma đạo, ngoại trừ một thân tuyệt thế võ công ra, không phải không còn cái khác.
Y không dối trá, nhưng rất xảo quyệt.
Cơ thể rơi từ trên cao xuống, nhanh chóng phân biệt được phương hướng hiện tại của mình.
Hơn hai mươi ngày nay trong phạm vi Bất Không sơn, ngoại trừ mấy hôm đầu bị thương quá nặng, y không hề nhàn rỗi. Nhờ việc theo dõi hòa thượng vài lần, đối với địa hình thiền viện Thiên Cơ, y cũng nắm chắc một chút.
Hiện giờ trên người bị thương, Lục Hợp Thần Quyết mơ hồ đưa ra điềm xấu cho y.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, y cũng không có năng lực thoát khỏi vòng vây truy kích, càng không cần nhắc tới mai phục xung quanh Bất Không sơn chờ y đi ra, đoạt tính mạng y, nhiều người cỡ nào!
Một khi ra ngoài, chắc chắn phải chết!
Thẩm Độc hiểu rõ giang hồ hiểm ác.
Nhiều người muốn lấy mạng y như vậy.
Bên ngoài chờ y, không phải thuộc hạ tuyệt đối trung thành của Yêu Ma đạo, chỉ là vô số người quen hoặc người xa lạ cầm đao trong tay!
Y không thể bước ra ngoài.
Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu, y xoay người, không chút do dự chạy trốn về phía tây nam. Nếu hòa thượng kia ở đây, sẽ lập tức phát hiện ra, phương hướng này ngược lại so với lối về nhà trúc.
Nhìn qua, giống như y muốn chạy ra khỏi Bất Không sơn.
Truy binh sau lưng, bị y quẳng xa tít.
Nhưng Thẩm Độc tâm cơ thâm trầm, cố tình để lại dấu chân lảo đạo lõm sâu, nhìn qua cứ tưởng một người bị thương nặng không kịp che giấu hành tung.
Không ai có thể nghĩ rằng, tới tận bây giờ mà y vẫn còn có sức ngụy trang hành tung của mình.
Cứ thế chạy một mạch ra ngoài hơn mười dặm(*), tới nơi núi rừng rậm rạp cỏ cây mới dừng bước, vận một chút kình lực còn sót lại, sử dụng khinh công siêu việt.
(*) 10 dặm = 5km.
Thân hình tung bay như thiên nga sải cánh, không ngờ thay đổi điểm đến.
Đến khi chạy loạn hồi lâu, trở về địa điểm ban đầu chọn một con đường hoang vắng, sắp đi được gần một vòng lớn, thậm chí còn đi qua Bất Không sơn lần nữa, mới quay về rừng trúc.
Trên núi loáng thoáng tiếng động ồn ào huyên náo.
Hiển nhiên chuyện điện Thiên Phật bị đục nóc và chuyện y chạy trốn đã làm cho thiền viện Thiên Cơ phải điều động nhân lực. Chẳng qua những âm thành này ở rất xa, càng đến gần vườn trúc càng yên tĩnh.
Có một giây phút, Thẩm Độc khó mà tin nổi.
Động tĩnh trên núi lớn như thế, ấy thế mà thiền viện Thiên Cơ không phái một người nào xuống đây tra xét, do bị phương hướng chạy trốn của y mê hoặc, hay căn bản là cảm thấy không có kẻ nào to gan, đi rồi còn dám quay lại? “Xào xạc…”
Gió núi ban đêm lạnh giá, thổi qua rừng trúc xanh mởn, gió đưa cành trúc la đà dưới ánh trăng soi, mảnh khảnh mà kiên cường.
Nhìn qua không một bóng người.
Nhưng giờ y không dám đi vào.
Địa hình quanh đây y hiểu rất rõ. Sau nhà cách đó không xa có một con dốc nhỏ, trên đất phủ đầy lá trúc. Thẩm Độc cố nén đau đớn trên người, giữa trời đông giá rén, cắn răng tìm một chỗ trốn đơn sơ.
Bùn đất hôi tanh, đông trúc trong lành, còn có cả mùi máu tanh ngọt trong cổ họng, tất cả bao vây y.
Trốn một lúc, đã qua hai canh giờ.
Trong hai canh giờ này, Thẩm Độc dường như quên mất mình đang ở Bất Không sơn – nơi nhân sĩ giang hồ nhìn mà không chạm tới được, giữa cơn hoang mang tưởng như thấy mình quay về ngày bé ngồi dưới vách đá dựng đứng.
Vừa đói, vừa lạnh.
Trời đất mênh mông, nhưng nơi để y nương thân chỉ có một góc nho nhỏ giữa rừng đá hỗn độn. Còn phải nhịn đau, chịu khổ, còn phải tranh giành, cướp đoạt, đấu đá lẫn nhau…
Hết thảy danh lợi, dục vọng, quyền lực, trước lằn ranh sống chết đều chỉ là cái thứ chó má thôi.
Vì tồn tại, y từng dấn thân vào bụi trần.
Vì tồn tại, y tình nguyên vùi đầu vào đất cát.
Bởi thế, thời khắc ấy, y cứ như vậy mà cắn răng chịu đựng. Mặc kệ luồng sức mạnh không thuộc về mình tàn phá trong tâm mạch, mặc kệ đau nhức toàn thân dồn dập, ngứa ngáy khắp người như bị kiến cắn…
Lục Hợp Thần Quyết, rốt cuộc vẫn phát tác sớm hơn dự tính.
Y vốn cho rằng mình sẽ có phản ứng đặc biệt nào đó, nhưng tất cả lo âu, phiền muộn, vào thời khắc bắt đầu phát tác đều biến mất, trong lòng bỗng bình tĩnh phẳng lặng.
Thanh đao trên đoạn đầu đài(1), lúc hạ xuống khiến người ta run rẩy trong lòng, kinh hãi trong tâm; một khi đã nhanh chóng, gọn gàng chặt đứt, ấy là trần ai lạc định(2), là kết thúc.
(1) Đoạn đầu đài: chỗ chém người.
(2) Trần ai lạc định: Bụi trần rơi xuống, ý chỉ đã kết thúc.
Giống như Thẩm Độc lúc này vậy.
Hai canh giờ trôi qua, thời khắc đêm tàn đã đến.
Trên đỉnh núi thiền viện Thiên Cơ, lục soát quá nửa đêm, phỏng chừng không tìm được tung tích của y, cũng không thấy ai bước đến rừng trúc này, đi vào căn nhà trúc kia.
Ngay cả hòa thượng vẫn hàng ngày đưa cơm cho y cũng không.
Thời điểm ánh bình minh bao phủ thế giới, bốn phía dần yên tĩnh lại.
Ánh đèn đuốc trên đỉnh núi thiền viện cũng bớt đi nhiều. Chỉ lác đác vài đốm lửa, đặt trên chỗ cao cao, dường như muốn rọi sáng đêm dài, hòa vào màn trời lúc hừng đông.
Nguy hiểm, có vẻ đã qua.
“Khụ…”
Lúc bấy giờ, cổ họng Thẩm Độc mới phát ra tiếng ho khan dữ dội đã bị đè nén suốt hai canh giờ, bàn tay vừa nhấc lên che miệng, máu tươi đỏ sẫm đã chảy dọc ngón tay trắng nhợt của y nhỏ xuống đất.
Cơ thể cuộn tròn thời gian lâu đã có chút tê cứng.
Đứng dậy từ sườn dốc, y suýt nữa lảo đảo ngã lăn, phải vịn tay vào thân trúc bên cạnh mới đứng vững được.
Đêm qua lúc đi y không tắt đèn.
Cây đèn dầu trong phòng đã cháy cả đêm, ánh lửa vốn chẳng sáng ngời nay càng mờ nhạt, thậm chí gần như không đốt.
Lúc Thẩm Độc đẩy cửa tiến vào, thấy như bước vào một khoảng không tăm tối.
Qua thật lâu sau, mắt y mới kịp thích ứng, dần dần có thể thấy rõ đồ vật trong nhà, vẫn y đúc đêm hôm qua.
Chỉ có một thứ không giống.
Đó là y.
Rời đi mang theo bảy phần công lực, trở về chỉ còn không tới bốn phần; lúc rời đi vết thương sắp lành, lúc trở về thảm không kém hồi mới đến đây.
Thậm chí còn bết bát hơn.
Bởi vì y cảm nhận rõ ràng, có một nguồn sức mạnh đang thừa cơ tàn phá bừa bãi trong cơ thể y…
Lục Hợp Thần Quyết, gọi là thần quyết, thực ra là tà pháp.
Công pháp lai lịch bất chính, lúc y tu luyện xảy ra rất nhiều sai sót. Mười năm nay, chịu vô số tra tấn, mỗi lần phát tác nhục nhã vạn phần, đau tới mức không muốn sống.
Tu luyện càng sâu, phản phệ càng mạnh.
Mà giờ…
Y đã tu luyện pháp quyết đến mức đại thành, lực phản phệ tàn bạo cực độ. Chưa nói đến chuyện tu vi y bây giờ bị tổn hại, khắp người thương tích, căn bản vô lực kháng cự phản phệ.
Nói cách khác, lần này phát tác, sẽ mãnh liệt và đau đớn hơn bất cứ lần nào trước đây!
Đặt vào hoàn cảnh hiện giờ của y, cũng hung hiểm và khốn cùng hơn bất cứ lần nào trước đây…
Hôm qua y mới truyền tin cho Cố Chiêu, không biết đối phương nhận được hay chưa, trả lời ra sao. Nên hiện tại, y không ra được, người khác cũng không thể vào.
Ngay cả thiền viện Thiên Cơ…
Y không dám đi vào.
Suy tư trăm bề một lúc, bày trước mặt y chỉ có một cây cầu độc mộc!
“Hòa thượng kia…”
Thẩm Độc còn nhớ, y từng hỏi, Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, thí thân cho cọp, hắn có tình nguyện độ y hay không. Sau đó hắn lắc đầu. Y không nhảy dựng lên bóp chết tươi hòa thượng đúng là quá nhân từ!
“Con mẹ nó cứ nói trời không tuyệt đường người, bây giờ chẳng phải đang bức ông đây đè hòa thượng kia sao!”
Trong thân toát lên cảm giác khác thường, kèm theo khí lạnh âm ỉ lan khắp kinh mạch, phủ khắp người. Dù ngoài miệng hùng hùng hổ hổ câu từ bậy bạ, nhưng vừa nghĩ tới hai cánh môi mỏng thơm mềm, bỗng thấy hơi hơi run rẩy.
Y thấy đôi chân của mình sắp nhũn đến nơi rồi.
Nhưng ngước mắt lên chỉ thấy lóe ra một tia sáng ngoan độc.
Ấm trà đặt trên mặt bàn.
Thẩm Độc biết, nước trong bình đã lạnh.
Nhưng y vẫn lê bước tới gần, chọn một cái chén trà sạch sẽ, trước tiên rót hơn phân nửa chén nước, sau đó nâng bàn tay run rẩy móc từ tay áo ra một chiếc bình lưu ly nhỏ cỡ ngón út.
Đầu ngón tay gẩy nhẹ, bẩy nắp bình ra.
Trong bình không đựng viên thuốc nào cả, chỉ chứa một ít chất lỏng không màu, nhìn qua không thể biết công hiệu là gì, lai lịch ra sao.
Y nghiêng bình, chất lỏng bên trong chảy sạch không thừa một giọt vào chén nước.
“Tí tách…”
Chỉ trong chốc lát, chất lỏng đã hòa cùng nước trà, không nhìn ra chút khác thường nào.
Làm xong hết thảy, trên trán Thẩm Độc đã toát một lớp mồ hôi lỏng, căn bản không đứng thẳng được nữa, nghiêng ngả vịn góc bàn ngồi bệt xuống đất.
Cơn nóng như sóng xô trào tới.
Y gắng gượng mở to mắt, nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng hôm nay hòa thượng kia nhất định sẽ đến sớm hơn mọi ngày một chút.
Dẫu gì cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không phản ứng?
Trên thực tế, y dự đoán thật sự không tệ.
Ánh bình minh vừa lò, chân trời rạng sáng tưng bừng, trên núi gõ chuông buổi sáng như thường lệ, nhắc nhở đệ tử trong thiền viện đã đến thời gian học bài buổi sáng.
Tiếng bước chân quen thuộc, vang lên vào nửa canh giờ sau.
“Kẽo kẹt” một tiếng, tà áo xanh nhạt xuất hiện trước cửa.
Đang ngồi xếp bằng dưới chân bàn, khổ sở chống đỡ, lúc này Thẩm Độc lại không chút hoang mang đứng dậy.
Ngoại trừ lớp mồ hôi mỏng trên trán, gò má xuất hiện rặng hồng khác thường, thoạt nhìn y không khác gì ngày xưa.
Thấy hắn tới, y còn cười cợt một tiếng: “Sao hôm nay đến sớm thế, ấy vậy mà không mang theo chút đồ ăn nào, định bỏ ta chết đói đấy à?”
Hòa thượng chưa từng tới vào thời gian này.
Chân trời phía đông hửng nắng, mang theo hơi nước lành lạnh chốn núi rừng, nhuộm đẫm tăng bào xanh nhạt của hòa thượng. Rõ ràng vô cùng bình thường, nhưng trong giây lát khi y tới gần, Thẩm Độc bỗng nảy sinh cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Do tất cả hòa thượng của thiền viện Thiên Cơ đều đem lại cho người ta cảm giác này sao?
Mắt y không chớp rơi trên người hòa thượng, đáy mắt như có cái gì đó nổi lửa; ánh mắt hòa thượng cũng khóa trên người y, ôn hòa không gợn sóng, nhưng bỗng dừng lại trên vạt áo đẫm máu tươi và sắc mặt tái nhợt khác thường của y.
Thấy thế Thẩm Độc khẽ bật cười.
Cảm giác trong người sắp làm y phát điên, đó là cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng đó, đồng thời khiến lý trí của y đạt tới cực hạn, đỉnh điểm.
Y vịn mép bàn, từ từ thẳng người, thong thả bước tới gần hòa thượng, từ từ nhấc chén nước trên án thư, sau đó đưa về phía hòa thượng.
Khóe mắt đuôi mày, nhẹ nhàng cong cong, lộ ra trào phúng ác liệt.
“Muốn uống nước không?”
“…”
Hòa thượng dừng bước, tâm như chỉ thủy(*), nhìn chăm chú đôi mắt Thẩm Độc, mơ hồ xuất hiện ý tứ không đồng tình. Đảo mắt xuống chén nước y cầm trong tay, hắn không nhận.
(*) Tâm như chỉ thủy: Tâm như nước lặng, ý chỉ tâm không chút tạp niệm, bình tĩnh, phẳng lặng.
“Không muốn uống?”
Mắt thấy đối phương thờ ơ không phản ứng, lớp ngụy trang hiền lành trên mặt Thẩm Độc vụt tắt.
Y nở nụ cười lạnh lùng, dứt khoát thu chén nước lại, ngửa cổ ngậm non nửa chén nước trong miệng, sấn tới hôn hòa thượng!
Tay duỗi ra tóm lấy, hòa thượng vốn đã đứng khá gần y, lập tức bị y kéo cho nghiêng ngả dán sát lại đây.
Thẩm Độc sấn tới.
Trong lúc hòa thượng còn chưa kịp phản ứng đã dán đôi môi lạnh lẽo của mình lên, đẩy nước trà trộn lẫn vài thứ gì đó vào miệng đối phương!
Chật vật nuốt xuống!
Hòa thượng vừa giận vừa sợ.
Đôi mắt vốn ôn hòa, cũng giống như hôm qua y mạo phạm hắn, kết một lớp sương mù dày đặc.
Hôm qua Thẩm Độc còn không coi chuyện đó ra gì, chứ nói gì đến bây giờ. Mặc dù y đang bị thương nặng, nhưng phản ứng rất nhanh, trước khi hòa thượng kịp phản kháng đã lanh tay lẹ mắt điểm huyệt mười hai huyệt đạo của hắn!
“Không muốn uống cũng phải uống!”
Thiên hạ này, kẻ có thể cự tuyệt Thẩm Độc y đây, không phải không có, mà tất cả đã chết! Chỉ là một con lừa trọc ngu ngốc, sao lần nào cũng dám tỏ thái độ kiêu căng?
Huyệt đạo đã đóng, cho dù hắn có sức cũng không dùng được.
Để thuận làm việc, y cũng không trói buộc hành động của đối phương, không chế trụ thân hình của đối phương. Bàn tay chỉ đẩy một cái, đẩy ngã hòa thượng vừa nhận ra nước trà có vấn đề ngã dựa vào tường.
Dược lực bá đạo thiêu đốt, tức thì nhuốm đỏ khuôn mặt hòa thượng.
Giờ đây, trong lòng Thẩm Độc tràn ra cảm giác bi ai khó giải thích.
Không có ai rõ công hiệu của thuốc này hơn y.
Mười năm qua, đây là loại thuốc y tự chế cho mình, Bùi Vô Tịch chưa từng uống. Tất cả, chỉ để quên đi bản thân, quên đi hết thảy lúng túng nhục nhã, để mọi chuyện kết thúc nhanh hơn.
Sau khi đút cho hòa thượng, trong chén còn sót lại một nửa.
Y rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy nước trong chén sóng sánh theo bàn tay y run rẩy, cuối cùng vẫn ngửa cổ uống cạn, sau đó tiện tay quẳng chén sang một bên.
Cất giọng nói, ngữ điệu điên cuồng rồ dại, tỉnh tỉnh mê mê.
“Biết ngươi lòng dạ từ bi, một con kiến cũng không nỡ giết, đứng trên tầng tầng mây trắng nên không muốn độ ta đây đang vùng vẫy trong đầm lầy bẩn thỉu, đại ma đầu giết người như ngóe. Cực chẳng đã, đành dùng hạ sách này.”
“Hòa thượng, chớ trách ta.”
“Có trách thì cũng phải trách ngươi, lòng dạ nhân từ, cứu giúp tà ma…”
Chuối thèm thịt: Cảnh báo cảnh báo!!! Chương sau có thịt, đem bát lại đây, xếp hàng mau lên.
Danh sách chương