Lời Lê Viêm nói khi trước vẫn còn văng vẳng bên tai: Nể mặt hôm nay là tiệc mừng thọ của lão, không nên động đao động kiếm, có ân oán gì thì đợi ngày khác ra khỏi thành rồi tính.

Vậy nên mọi người mới không động thủ với Thẩm Độc.

Nhưng bây giờ tự lão nâng kiếm sát sinh, còn đổ máu.

Thẩm Độc không rõ cảm xúc trong lòng là gì, chỉ quay đầu liếc Trì Ẩm một cái, vì cách nhau rất gần nên nhìn thấy rõ ba cái khuyên bạc nho nhỏ trên tai trái gã.

Rõ là tà khí lồng lộn, nhưng cứ bày ra phong thái trầm ổn.

Không rõ tại sao, chỗ xỏ khuyên bạc hơi sưng đỏ như bị thương, hoặc mới xỏ khuyên không lâu.

Một nỗi nghi ngờ bỗng nhiên trỗi dậy nhưng Thẩm Độc vẫn tỉnh bơ, không nói thêm câu gì với Trì Ẩm nữa.

Đối với y mà nói, lễ rửa tay chậu vàng của Lê Viêm hiển nhiên là chuyện khiến người ta bất ngờ.

Tin tức này chẳng lộ ra ngoài tí nào, rốt cuộc là Lê Viêm nhất thời nổi hứng, hay là cố ý đợi đến tận hôm nay mới cho võ lâm biết? Đúc kiếm mấy chục năm, đao kiếm do lão rèn ra không biết đã gây nên bao nhiêu gió tanh mưa máu trên giang hồ. Giống như sự tồn tại đặc biệt của kiếm lư, ỷ vào sự che chở của những người được lão đúc kiếm cho mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Bây giờ cứ thế nói lui là lui….

Chỉ sợ đúng như Trì Ẩm nói, chưa chắc đã dễ dàng như vậy.

Từ trên người Lê Viêm, Thẩm Độc nhìn thấy nét mệt mỏi khi tung hoành trên giang hồ. Mặc dù không trực tiếp sát phạt nhưng lại gián tiếp tạo thành vô số giết chóc….

Một thanh kiếm cuối cùng, tên “Tuyết Lộc”.

Nhìn tên thì đây là một thanh kiếm vô cùng tốt, sau khi liếm máu hươu non đã thu góc cạnh sắc nhọn, trở thành một thanh kiếm ôn hòa nội liễm.

Mỗi một thanh kiếm Lê Viêm đúc đều được lão trao cho nội hàm độc đáo, đây cũng là nguyên nhân kiếm do lão chế tạo nổi danh giang hồ đến thế.

Nếu bàn đến việc ấy, kiếm này  ——

Chính là “Vô tranh kiếm”!

Rửa tay chậu vàng, thoái ẩn giang hồ, không đúc đao kiếm, không được giết chóc.

Thế nhưng thanh kiếm này dùng máu để mở linh tính, dùng máu để hoàn thành “vô tranh”, cuối cùng vẫn không tránh khỏi đổ máu.

Rốt cuộc lão định làm gì?

Xác hươu bị người ta đem đi, trên bàn thờ còn đặt mỗi thanh kiếm Tuyết Lộc dính máu, ánh mắt Thẩm Độc dán vào thanh kiếm, không biết do uống quá nhiều rượu hay bị thanh kiếm hấp dẫn mà bỗng thấy váng đầu hoa mắt.

Tiếng nghị luận tiếng chúc mừng bốn phía còn chưa dứt, việc đột nhiên xuất hiện thanh kiếm tốt này khơi dậy đàm luận nhiệt tình của vô số người, khiến người ta hiếu kỳ hơn nữa chính là vị lâu chủ Bát Quái lâu sao vẫn chưa tới.

Rượu ngon thức ăn ngon đã dọn lên nhưng sức hấp dẫn hiển nhiên không bằng thanh kiếm kia.

Trong lúc diễn ra yến tiệc, không ít người hiếu kỳ lượn qua lượn lại chỗ treo kiếm trên bàn thờ, quan sát hình dáng và cấu tạo kiếm, suy đoán uy lực kinh người của nó.

Mà chủ nhân thực sự của thanh kiếm, mặc dù thong dong đến chậm nhưng khi tiệc mừng thọ kết thúc cũng đã tới.

Huyền Hạc Sinh đúng là một kẻ lập dị.

Mấy năm trước người này đột nhiên xuất hiện, loáng cái đã trở thành Lâu chủ Bát Trận Đồ, đồng thời gây hấn với cả thiên hạ, bày bố đại trận, mời anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ tới phá trận, thậm chí lấy thần binh của kiếm lư ra làm phần thưởng. Có vô số người tới nhưng cuối cùng chẳng ai phá được đại trận mà hắn bố trí, tự dưng nâng cao danh tiếng cho Huyền Hạc Sinh, hắn thì ngồi mát ăn bát vàng, mình thì vất vả như trâu chó ngoài đồng.

Từ đó về sau, đại danh truyền khắp nam bắc, gần như có thể sánh vai với Bồng Sơn đệ nhất tiên – Cố Chiêu.

Chỉ là khi mọi người nhắc đến hắn, thường sẽ nhớ tới câu nói ngông cuồng sau khi đánh bại anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ năm đó —-

Tiếc ghê. Thẩm đạo chủ Yêu Ma đạo không đến, nếu không đã có thể thử uy lực của trận này rồi.

Nói cách khác, trong mắt Huyền Hạc Sinh, toàn bộ võ lâm người có thể thử được uy lực trận đồ của hắn, chỉ có mình Đạo chủ Yêu Ma đạo – Thẩm Độc!

Nhưng không phải phá trận, chỉ là kiểm tra uy lực trận pháp mà thôi!

Vênh váo không coi ai ra gì đến nhường nào?

Chỉ tiếc khi đó Thẩm Độc không lộ diện cũng không có đáp lại câu nói này.

Thế là trên giang hồ bắt đầu xuất hiện cái truyền thuyết “Vương bất kiến vương”.

Không ai biết lai lịch của Huyền Hạc Sinh, ngay cả người của Bát Trận Đồ cũng không rõ. Tất cả mọi người chỉ biết, khi xuất hiện hắn là một tên què, hình như chân bị thương nên lúc nào cũng phải ngồi xe lăn.

Trên giang hồ gọi hắn là “Tên thọt”.

Mặc dù sau đó được chữa lành, đi đứng nhanh nhẹn bình thường nhưng cái biệt hiệu này vẫn không biến mất, vẫn tồn tại trong miệng những kẻ mang lòng ác ý với hắn.

Việc này đã tạo thành hiểu lầm cực lớn, dẫn đến nhiều người trên giang hồ chưa từng gặp hắn cho rằng hắn thực sự là một tên què quặt yếu ớt.

Nên khi hắn xuất hiện ở Kiếm Lư, có rất nhiều người không kịp phản ứng.

Mãi cho đến khi chủ tiệc mừng thọ là Lê Viêm nhìn thấy hắn rồi đứng dậy, chắp tay với hắn chào một tiếng “Huyền lâu chủ”, mọi người mới tỉnh ngộ.

Người tới thân hình cao gầy, quần áo thoải mái phóng khoáng, dùng hai màu trắng đen hỗn hợp giống như trên tờ giấy màu trắng vẩy mực đen lên. Nhưng sắc mặt hơi tái, giữa mày mang cảm giác lạnh lẽo khó gần, làm giảm sự nho nhã trong cách ăn mặc.

Mái tóc dài búi gọn bằng nhánh gỗ mun, bên hông treo một miếng ngọc hình bán nguyệt.

Mười ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, tay phải cầm một cây thiết phiến (quạt sắt), vẻ hào hoa phong nhã khiến người ta không dám khinh thường.

“Trên đường gặp phải mấy tên trộm vặt, trộm mất cây thiết phiến chẳng đáng một xu này của tại hạ, mất bao công sức mới tìm thấy, không may trễ buổi lễ chúc thọ của Lê lão. Đến muộn quá, mong Lê lão thứ lỗi cho.”

Giọng nói thật là dễ nghe.

Có hơi lạnh lẽo xa cách, không nhiệt tình quá phận, cảm giác không kiêu ngạo không tự ti.

Thẩm Độc ngồi ở trong góc âm thầm đánh giá người nọ, không tốn bao nhiêu công sức đã nhìn ra nền tảng võ học của cái tên Huyền Hạc Sinh này rất kém, hô hấp nặng nề, tiếng bước chân nặng nhẹ không đều. Không biết là do công phu quá nông hay là bởi vì cái chân từng bị thương ngày xưa.

Khiến người ta chú ý chính là cổ của người này.

Lúc nói chuyện với Lê Viêm, hắn hơi nghiêng đầu, vì thế vừa khéo lộ ra một vết thương cũ vô cùng dữ tợn trên cổ.

Đó hoàn toàn là vết sẹo mà cho dù có dùng loại thuốc khứ mủ sinh cơ(*) tốt nhất cũng không thể chữa trị, thoạt nhìn vết sẹo vô cùng sâu, có thể đoán được vết thương năm đó đáng sợ cỡ nào.

(*) một loại thuốc trung y giúp tiêu độc, khử mủ, lành thương

Quả thật giống như chém đứt nửa cái cổ!

Người này có quá khứ thế nào, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Giống như đám người lần đầu tiên gặp Huyền Hạc Sinh, khi Thẩm Độc nhìn thấy hắn, trong lòng cũng sinh ra vô số thắc mắc.

Bốn phía bỗng nhiên nổi lên không ít xì xào bàn tán.

Nhưng nhìn Lê Viêm chắc hẳn đã từng gặp Huyền Hạc Sinh rồi, khuôn mặt không có tinh thần treo nụ cười, còn chìa tay mời hắn nhìn về phía bàn thờ: “Đây là bảo kiếm Huyền lâu chủ nhờ ta chế tác, sau luyện thành có tên là “Tuyết Lộc”. Hôm nay đã rửa kiếm, Huyền lâu chủ có thể mang về. Mong Lâu chủ nhận kiếm này có thể đạt thành mong muốn, cũng mong kiếm này có thể gặp được minh chủ.”

Đồng tử Huyền Hạc Sinh màu nâu đậm, giống như cỏ rêu khô héo lâu năm, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Tuyết Lộc kiếm bỗng tràn đầy sức sống.

Hắn tiến tới đưa tay gỡ kiếm xuống.

Ánh mặt trời chiếu vào thân kiếm tỏa ra thần quang khiến người ta ngóng nhìn.

Lúc này đây, không biết có bao nhiêu kẻ thèm rỏ dãi thanh kiếm âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ bản thân và thanh kiếm không có duyên.

Chỉ có Thẩm Độc tràn đầy hứng thú híp mắt một cái.

Y không thở dài, không nhúc nhích, và cũng không định đi tới bắt chuyện với Huyền Hạc Sinh, chỉ lặng lẳng nhìn vị lâu chủ Bát Trận Đồ tra kiếm vào vỏ, cất vào trong hộp kiếm.

Tiệc mừng thọ sau đó không còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Chắc tại Lê Viêm tuyên bố bản thân không đúc kiếm nữa, rất nhiều nhân sĩ giang hồ vốn đến vì thần binh lợi khí cũng bớt nịnh nọt nhiệt tình, sau đó tản đi hơn nửa, chỉ còn rất ít người ngồi lại.

Huyền Hạc Sinh có vẻ khá bận rộn, ôm kiếm cáo từ.

Sau khi hắn xoay người rời đi, Thẩm Độc cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chào tạm biệt Lê Viêm, cuối cùng dẫn theo ba người Diêu Thanh, Thôi Hồng và Bùi Vô Tịch rời đi.

Huyền Hạc Sinh đi phía trước, bọn họ theo phía sau.

Cứ đi như vậy, không quá hai khắc đã ra khỏi thành, đến một khu hoang dã vắng vẻ không người.

Lúc này Huyền Hạc Sinh dừng bước.

Chỉ có một mình hắn.

Thẩm Độc không biết lần này hắn một mình tới hay là đám người của Bát Trận Đồ đi cùng đã chết vì đám “trộm vặt” mà hắn nhắc đến khi nãy.

Suốt một đường bọn họ không che dấu hành tung của mình, Huyền Hạc Sinh đương nhiên đã phát hiện ra bị theo dõi phía sau. Lúc này đột nhiên dừng lại, ý muốn mọi người nói chuyện rõ ràng.

Quả nhiên.

Không đợi Thẩm Độc mở miệng, Huyền Hạc Sinh đã quay người lại nhìn bốn người theo mình một đường ở phía sau, bật cười lớn: “Năm đó Huyền mỗ bày trận, cùng Bát Trận Đồ cung kính đợi Đạo chủ nhiều ngày, Đạo chủ lại không chịu tới dự. Hôm nay tiệc ở Kiếm Lư tự dưng không mời mà tới, bám đuôi Huyền mỗ suốt một đường. Xem ra, cuối cùng Huyền mỗ cũng có cơ hội hoàn thành tâm nguyện nhiều năm rồi.”

“Huyền lâu chủ dự liệu như thần, bản Đạo chủ chẳng qua cũng chỉ nằm trong kế hoạch của Lâu chủ mà thôi.” Thẩm Độc chắp tay, tùy ý quơ Thùy Hồng kiếm trong tay một cái, nụ cười trên mặt khá là kỳ lạ: “Mấy năm trước ngươi đã nhờ Lê lão đúc cho mình hai thanh kiếm, vốn dĩ không cần thêm nữa. Nhưng thanh kiếm hôm nay cứ nhất quyết phải chọn ngày đại thọ sáu mươi của Lê lão để mở, chắc hẳn là mồi nhử đợi cá cắn câu. Vừa hay, bản Đạo chủ quả thực ái mộ thanh kiếm này, đành phải hẹn Lâu chủ thôi.”

“ Ha ha ha ….”

Huyền Hạc Sinh nhất thời cười vang, gió thổi tốc áo bào đen trắng của hắn, sinh ra khí khái phong lưu tiêu sái không bị trói buộc.

“Chỉ là đánh cược một lần thôi. Huyền mỗ mến mộ danh tiếng của Đạo chủ, đã có suy nghĩ kết giao đọ sức từ lâu, chỉ tiếc Yêu Ma đạo và Bát Trận Đồ trời nam đất bắc, không có cơ hội tiếp xúc. Cách đây không lâu Huyền mỗ nghe đồn thiền viện Thiên Cơ xảy ra chuyện lớn, Thẩm đạo chủ thần không biết quỷ không hay lẻn vào điện Thiên Phật, còn để lại tám chữ ngông cuồng. Người khác đều nói trình độ võ học của Thẩm đạo chủ cực cao, sợ rằng chẳng kém vị Tuệ tăng Thiện Tai hữu danh vô thực kia. Nhưng năm đó Huyền mỗ học trận pháp đã từng hỏi thăm thiền viện Thiên Cơ, biết được trận pháp lợi hại bên dưới chân núi ấy. Trận có tên là “Bể khổ”, có thể ra nhưng không thể vào, có thể quay đầu lại không thể chấp mê bất ngộ, xứng là trận pháp huyền diệu nhất thiên hạ. Tại hạ thực sự hiếu kỳ, Thẩm đạo chủ có bản lĩnh xuất thần nhập hóa cỡ nào mới có thể không tổn hại gì đi qua đó. Cho nên hôm nay tại hạ tới, Đạo chủ cũng tới rồi.”

Thẩm Độc hơi nhíu mày, không lên tiếng.

Huyền Hạc Sinh ném hộp kiếm đang ôm trong ngực về phía y, Bùi Vô Tịch sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Thẩm Độc đón lấy.

Thẩm Độc cảm thấy thú vị: “Điều kiện?”

Huyền Hạc Sinh gõ nhẹ thiết phiến cười: “Vậy mời Thẩm đạo chủ tới Bát Trận Đồ, thử trận của ta một lần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện