Ngày hôm sau, cảnh sát đến bệnh viện, bọn họ an ủi tôi vài câu, sau đó hỏi tôi một vài vấn đề rồi đưa cho tôi một số tiền, tiếc nuối nói với tôi đó đã là số tiền nhiều nhất mà bọn họ có thể lấy lại được.

Mọi chuyện được bỏ qua một cách dễ dàng, dẫu sao ngày xảy ra sự việc cũng là ngày tôi vẫn còn nằm viện, cộng thêm có bác sĩ làm chứng, hai mắt tôi còn bị mù tạm thời. Hai kẻ kia vẫn chứng nào tật nấy, nói không chừng đây là quả báo mà chúng nên nhận!

Tôi nghe cảnh sát giải thích, trong lòng có chút phức tạp, tôi biết hung thủ là ai...Nhưng tôi không thể nói ra cái tên này. Bởi vì người đó đang nắm lấy tay tôi, tay em ấy ấm áp khô ráo, cho dù bị cảnh sát hỏi chuyện, em ấy cũng chỉ nói ngày hôm đó đang ở cạnh chăm sóc tôi.

Cảnh sát lập án, nhưng không có ý định tiếp tục điều tra, có lẽ trong lòng bọn họ cũng vui mừng vì kẻ cặn bả không còn gieo họa nhân gian được nữa.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi vô lực dựa vào giường, Nero kéo tay tôi, áp lên mặt mình. Mặt Nero ấm áp như bàn tay của em vậy, tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy.

Tôi nghe thấy tiếng hít thở êm ái của em, Nero thấp giọng hít thở, âm thanh tựa như đang ngâm nga một bài thơ.

"Arle, anh sợ phải không?"

"Không biết."

Tôi trả lời rất thành thật, tôi quay đầu, nghĩ rằng lúc này mặt của em hẳn còn cách tôi một khoảng, có điều khoảng cách đó cũng không quá xa, bởi vì tôi càng nghe thấy giọng của Nero rõ hơn.

"Haiz, anh làm vậy khiến em có chút khổ sở, em cho rằng anh sẽ tin tưởng em."

Thanh âm của Nero trở lại như cũ, từ đầu đến cuối chỉ có một giọng điệu, tôi cũng không biết em ấy có thật sự khổ sở như lời bản thân vừa nói hay không nữa.

Tôi giật giật môi, nhưng không nói gì, bởi vì tôi biết, bây giờ tôi rất mê mang, mê mang đến không biết làm sao. Tôi đã từng nghĩ những kẻ kia không có quan hệ gì với mình cả, cho nên cái chết của một người xa lạ sẽ không khiến tôi quá khó chấp nhận. Nhưng những kẻ đó là bởi vì tôi mà chết, không biết tại sao, chỉ là tôi cảm thấy...

Có lẽ tôi là một người không quen suy đoán.

Lần nói chuyện này kết thúc bằng nụ hôn của Nero vào lòng bàn tay tôi.

Đối với tôi, tôi cảm thấy quan hệ giữa mình và Nero không giống như tình nhân, mà nó xen giữa tình bạn và tình nhân, quan hệ của chúng tôi là đặc thù như vậy, Nero chưa bao giờ vượt qua làn ranh đó, chúng tôi đã làm bạn với nhau rất nhiều năm. Tôi mờ mịt suy nghĩ, tại sao không thể làm bạn? Việc đó rất khó sao?

Tôi quen với việc ở chung với Nero, nhưng tôi yêu em ấy sao? Em ấy vừa khiến tôi vui sướng và cả...Sợ.

Quan hệ giữa chúng tôi cũng không ngang hàng, tôi chưa từng nghe nói loại quan hệ này có thể được lâu dài, vậy vào khoảnh khắc tình cảm này kết thúc, người đàn ông này sẽ có thể làm được gì?

Loại suy đoán này khiến lòng tôi không nhịn được mà run rẩy.

Để bắt kịp tiến độ của buổi triễn lãm vào mùa hè năm sau, chờ mắt khá hơn một chút, tôi đã không còn quá nhiều thời gian ở lại New York, lập tức cùng Nero quay về Paris, về chuyện Nero giết người lúc tôi bị thương cũng tạm thời bị xem như chưa từng xảy ra.

Vì buổi triển lãm tranh, tôi bận rộn đến thiếu chút nữa quên hết mọi thứ, thường xuyên ngủ lại phòng làm việc, có lúc còn không kịp thông báo cho Nero. Buổi triển lãm mặc dù rất thành công, nhưng khoảng cách giữa tôi và Nero tựa như không thể nào khép lại được, mặc dù Nero vẫn đối xử với tôi như mọi khi, cho dù vậy, tôi cũng không thể tiếp tục xem nhẹ việc Nero giết người được nữa.

Tác phẩm của tôi bỗng nhiên nổi tiếng, liên quan đến việc có không ít người gọi tôi là "Hoạ sĩ nổi bật trong thời đại mới."

Tôi thả hồn mình vào tự nhiên, tùy ý phát huy trí tưởng tượng phong phú, tạo nên những ảo cảnh thần kỳ...Cho đến khi cảnh sát...Nói đúng hơn là cố vấn cảnh sát gõ cửa phòng làm việc của tôi.

Lúc này tôi đang vẽ tranh và đã cắm cọc trong phòng làm việc được hai ngày, làm việc hết một đêm, tôi chải tóc một cách qua loa, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó mới hoàn toàn hồi hồn.

"Cộc cộc! Có ai không?"

"Có."

Tôi vốn dĩ muốn quát mấy câu, bây giờ cũng lười quát.

Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, mở cửa phòng Đứng bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, trông có vẻ lớn hơn tôi một chút, hắn có gương mặt anh tuấn góc cạnh, đôi mắt xanh thẳm toát lên sự hoạt bát, tóc đen uốn xoăn càng thêm khắc sâu vào ấn tượng của tôi.

"Anh là ai?"

"Will Graham, à, cố vấn...Cảnh sát Paris."

Tay trái hắn mở ví tiền, để lộ giấy chứng nhận bên trong, cho thấy thân phận của mình. Hắn chủ động đưa tay phải ra, có lẽ vì bị Nero ảnh hưởng, tôi cẩn thận quét nhìn hắn một lượt, người đàn ông này mặc áo caro quần jean, đối với một người cảnh sát mà nói, không khỏi có chút tùy tiện. Dĩ nhiên, tôi cũng không biểu hiện gì.

"Chào anh, tôi là Alfred Ernest, họa sĩ."

Tôi đưa tay ra, nhưng do dự ngừng giữa không trung. Bởi vì tay tôi dính màu còn chưa rữa, sẽ thật sự có lỗi nếu tôi làm dính màu lên tay người khác.

Không ngờ người đàn ông tên Will này lại kích động bắt tay tôi, lại còn lay lay.

"Không ngờ nha! Ngài, ngài chính là...Alfred...Tiên sinh Alfred! Tôi, tôi, tôi tôi là fan hâm mộ trung thành của ngài đó! Mỗi bức tranh ngài vẽ đều được tính toán rất kĩ lưỡng, tôi tôi tôi..."

Hắn đỏ mặt, ngay cả lời nói muốn cũng không hoàn chỉnh, biểu tình kích động không giống giả vờ. Tôi hơi không nhận nổi nhiệt tình này của hắn. Nói đến việc hắn không nhận ra tôi cũng là chuyện bình thường, hình tượng của tôi bây giờ không giống tới nửa phần khi đứng trước công chúng, ngược lại rất giống một tay họa sĩ chán đời.

"Tiên sinh Graham, có thể phiền anh vào trong rồi nói sau được không?"

Tôi dùng sức rút tay ra, khẽ mỉm cười.

Lúc này Will càng kích động hơn, sau khi nói cảm hơn thì lại hưng phấn theo tôi vào "thiên đường tư nhân"

Nói thế nào nhỉ, lúc là người bình thường, tôi rất yêu thích sự chỉnh tề, có lúc tôi còn dành ra hẳn một ngày chỉ để quét dọn cẩn thận. Nhưng lúc tôi là họa sĩ, tôi lại nhiệt tình để cho bản thân quên lãng tất cả mọi thứ trừ bút vẽ.

Giấy nháp không xài bị vứt đầy đất.

Cọ vẽ đặt lung tung, vốn dĩ tôi không quan tâm chúng nó nằm ở chỗ nào.

Vừa bước vào đã đập ngay vào mắt tác phẩm tranh rực rỡ sắc màu, lúc bấy giờ tôi đang vẽ bức tranh《 Thi thể bên dưới cây táo 》, mọi thứ đại khái đã gần xong, chỉ cần điều chỉnh độ sáng tối thêm một chút nữa là được. Chủ đề của bức tranh là một cô bé, cây táo và thi thể.

Bé gái chừng bốn năm tuổi đang tưới nước cho cây, vẻ mặt thiên chân vô tà (1), cô bé cầm bình nước nhỏ trong tay, thận trọng yêu thương cây táo con kia, mà phần gốc của cây con nối liền với một bộ thi thể, tựa như nó lớn lên từ trái tim của thi thể kia.

Will trợn to hai mắt, hồi lâu sau vẫn chưa dời tầm mắt, đây là một loại tử vong tràn đầy mị lực, sự sống và cái chết đan xen cùng một chỗ sẽ chói mắt giống như vậy.

Qua một lúc lâu, tôi bưng hồng trà lên, sẵn tiện gọi hắn, lúc này hắn mới phản ứng, ngượng ngùng tới phụ tôi dọn dẹp.

Miễn cưỡng dọn dẹp sơ, cuối cùng cũng có một chỗ để ngồi xuống.

"Tôi không có ý xúc phạm, tiên sinh Alfred." dường như Will đang cố bình phục hô hấp của mình, "Tôi dựa theo địa chỉ được lưu lại ở đồn cảnh sát lúc cậu còn học đại học để tìm tới đây. Mà hiện tại nguyên nhân chủ yếu để tôi đến đây là bởi vì ngài gần như đã trở thành nghi phạm trong một vụ án giết người. "

"Hả ——?"

Tôi nháy mắt vài lần, rất lâu sau mới phản ứng được Will đang nói cái gì.

Tôi, nghi phạm của vụ án mạng?

Ừ, có ý gì vậy.

Will cẩn trọng uống một hớp hồng trà, sau đó lấy một tấm hình ra, "Ngài biết chàng trai trong bức ảnh này không?"

Lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình này, tôi lập tức cảm nhận thấy nó giống như đang bắt chước bức tranh《 Nam hài 》 đã giúp tôi thành danh vậy, có thể thấy tác giả nắm rất rõ cảm xúc tôi đặt vào trong bức tranh này. Nhưng nhìn cẩn thận lại thì, vẫn có chỗ không đúng.

Bức tranh đó của tôi vẽ một đứa bé trai đã chết, cậu nhóc chết giữa một cánh đồng hoa hướng dương, khóe miệng nở nụ cười, tựa như đang vui vẻ vì có thể kết thúc khổ não của mình.

Mà đứa bé trai trong tấm hình này...Gương mặt màu xanh cứng ngắt, môi tím bầm, sắc thái không đúng.

Tay tôi run kịch liệt, thiếu chút nữa thì buông tay.

"Tôi không nhận ra, rất xin lỗi."

Tôi nhanh chóng trả lại hình cho hắn, Will không nhận.

"Cậu bé kia tên là An Địch, cảnh sát phát hiện thi thể cậu ta ở cánh đồng hoa hướng dương, nhưng thi thể đã từng được xử lý qua, cho nên. Không có bất kỳ tin tức gì, ban đầu chúng tôi chỉ cảm thấy đây là sự trùng hợp."

"Cho tới sau này, chúng tôi lại phát hiện thêm người thứ hai hy sinh."

Will ngừng lại, uống tiếp một hớp hồng trà nóng, làm như chỉ có vậy mới có thể khiến tâm trạng của hắn bình phục. "Bức vẽ thứ hai của cậu,《 Cô gái kẹo 》cũng bị phát hiện. Người chết..."

Yên lặng kéo dài.

"Thật không?"

Tôi có thể nói, cũng chỉ nói được câu này.

"Rầm rầm. Bình bịch."

Cửa bị gõ.

Tôi lên giọng: "Ai?"

"Cảnh sát New York."

Tôi kinh ngạc nhìn Will, Will di chuyển nửa thân dưới, chột dạ không ngẩng đầu, không nhìn vào mắt tôi. Tôi cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, điều này làm cho tôi nhức đầu không thôi.

Tôi mở cửa, cửa mở, viên cảnh sát dẫn đầu lấy giấy chứng minh ra.

"Kevin Smith. Tiểu đội trưởng đội ba hình cảnh New York."

Tầm mắt của vị cảnh sát da trắng vượt qua tôi chạm vào Will.

"Will, sao cậu lại ở chỗ này."

"Sao tôi không thể ở đây?" Will không vui nói: "Kevin, chúng ta đều đang điều tra, không phải sao?"

"Haiz, tôi chẳng qua chỉ hỏi có một câu."

Kelvin than thở, "Chào cậu, tiên sinh Alfred, làm phiền cậu. Có thể để tôi và hai nhân viên lục soát vào kiểm tra một chút không? Cũng chỉ là trò chuyện đơn thuần, xem một chút thôi, đừng lo lắng."

"Không thành vấn đề. Vào đi."

Tôi lui về sau một bước, để Kelvin và một nữ cảnh sát nữa đi vào. Will không quá vui vẻ khi thấy tôi cho Kelvin vào nhà, nhưng hắn vẫn không nói gì nhiều, nhường ra một chỗ.

"Tôi nghĩ cậu hẳn đã biết mọi thứ, thông qua...Will"

"Đúng vậy, anh cần trà không?" Tôi hỏi bọn họ.

"Không cần."

Cô gái xinh đẹp người Pháp nói, "Maria Elsa, rất hân hạnh được biết cậu."

"Tôi cũng vậy, rất hân hạnh được biết cô."

"Will từng làm việc ở đồn cảnh sát một thời gian, nhưng sau đó hắn lại từ chức vì vấn đề tâm lý. Nên tạm thời được xem như cố vấn, tiên sinh Alfred, xin yên tâm."

Kelvin tự thuật một cách ngắn gọn cho tôi.

"Trước mắt chúng tôi phát hiện có năm người chết. Dựa theo thời gian cậu ra tranh mà phát hiện, người tố cáo cũng không có vấn đề...Hiện giờ cậu là đối tượng tình nghi vô cùng đáng giá."

"Mặc dù vậy, nhưng bản thân tôi không biết chuyện gì cả, huống chi đã sắp tới buổi triển lãm của tôi rồi." Tôi lắc đầu, "Tôi không có biện pháp giúp ích cho các vị."

"Vậy tiên sinh Alfred còn nhớ bức tranh trước cậu vẽ gì không?"

Người hỏi là Maria.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, thở dài nặng nề, " Ừm. Nếu như tôi nhớ không nhần, thì là《 Bức tranh ráp từ xương người 》...Bức tranh đó dùng xương để tạo nên cảnh vật. Thời điểm vẽ nó, tổng cộng tôi vẽ hơn mười ngàn khúc xương, hy vọng hung thủ không thật sự làm ra chuyện như vậy."

"Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi không ngừng tìm kiếm." Will dừng một chút, "Tôi tin tưởng tiên Alfred sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng lúc này chúng tôi không được phép hành động theo suy nghĩ."

"Có chỗ bất thường, tôi biết."

Có lẽ vì đã kinh sợ quá nhiều, tôi ngược lại tỉnh táo hơn, "Tôi rất vui lòng hỗ trợ, nhưng gần đây tôi đang chuẩn bị cho buổi triển lãm của mình, gần như đều quên sạch mọi thứ. Thế nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp các vị."

Kelvin lấy một cuốn sổ và một cây viết từ trong túi ra, khẽ mỉm cười với tôi, "Hỏi một vài vấn đề, sẽ không mất quá nhiều thời gian của ngài, có thể không?"

"Được."

"Vấn đề thứ nhất, trước đây ngài có từng nhận được tin nhắn hoặc kiện hàng đe dọa không?"

"Chí ít là trong lúc đang vẽ thì không, địa chỉ công khai trước công chúng của tôi là nơi mà người đại diện chuẩn bị mở phòng làm việc, có thể sẽ được gửi qua bên đó cũng không chừng. Nhà ở chỗ đó tôi cũng không rành, bởi vì đã lâu rồi tôi chưa trở về."

"Được, vấn đề thứ hai, ngài có từng bị theo dõi chưa?"

"Không có, ít nhất là tôi không phát giác thấy gì."

...

Một chuỗi vấn đề được hỏi khiến tôi có chút bất an, ngay cả phương diện tình cảm cũng bị hỏi đến, trong tình huống đó, tôi chỉ có thể nói "không thể trả lời." để đáp lại anh ta. Cũng may Kelvin không quá mức để ý đến những chuyện đó, Will quan sát bức tranh tôi vẽ, tựa như bị hấp dẫn rất mạnh.

Sau khi kết thúc câu hỏi, Kelvin muốn xin thời gian ra tác phẩm của tôi, sau đó liền cũng hai người khác rời đi, sau khi bọn họ đi, tôi rốt cuộc cũng không thể tĩnh tâm được nữa. Càng đừng nhắc tới vẽ tiếp, tôi miễn cưỡng đợi một lát, tôi cắn răng. Thu dọn đồ vật, trở về nhà trọ của tôi và Nero.

Thật ra thì tôi không hề muốn quay về, chuyện lần đó cứ luôn quẩn quanh trong đầu tôi, không thể vứt ra, buổi triển lãm lần này cũng không đến mức quá bận rộn, hành động của tôi như vậy càng giống như cố ý quên đi em ấy. Nero gọi điện thoại, đưa thức ăn, tôi liền tránh không gặp...Tôi như vậy thật sự hết sức tệ hại.

Tay tôi run run, mới cắm chìa khóa vào cửa, nơi này vẫn sạch sẻ ngăn nắp như khi tôi rời đi. Tôi nhìn quanh bốn phía, sau đó đi vào phòng khách.

"Arle?"

Thanh âm khàn khàn phát ra từ phía ghế sofa, người nọ nằm trên ghế, dường như đã bị tôi đánh thưc. Nhiều ngày không gặp, tôi cảm thấy em ấy đã tiều tụy đi không ít, gương mặt cũng gầy xuống, râu không được cạo sạch sẻ. Tôi không thích bộ dáng này của em, trong mắt tôi người đàn ông này không nên có bộ dáng chán trường như vậy.

Em ấy không phải nghệ thuật gia.

Bất kì lúc nào em hẳn cũng nên ung dung ngắm nhìn mọi thứ, người này không giống em ấy, tôi không nhịn được thương tâm, nhưng lại vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ không giải thích được.

"Nero, xin lỗi đã đánh thức em."

Tôi đi tới bên cạnh em ấy.

"Không sao, em rất vui khi thấy anh quay về." Em ấy ngồi dậy, vẫn như cũ nở nụ cười với tôi, "Em cho là anh sẽ không quay lại."

"Điều này thật kỳ quái, không phải sao?" Tôi cảm thấy mình đang cười, "Anh cũng nghĩ giống vậy, Nero."

Em ấy sửng sốt, sau đó lại cười hỏi tôi, "Đói không? Em làm đồ tây cho anh ăn nhé."

Nói thế nào đây, tôi không hiểu tại sao em ấy phải đối tốt với tôi như vậy, em ấy không chút nguyên tắc nào mà cứ nhượng bộ khiến tôi càng cảm thấy bất an. Tôi nhịn không được kéo tay em.

"Sao vậy?"

Em nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, giống như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

"Anh..."

Tôi muốn mở miệng, nhưng không thể nào nói ra, ánh mắt em thâm thúy như đêm tối, tôi ngắm nhìn nó, sau đó sẽ không cách nào kềm chế. Nhưng mà, tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục như vậy được nữa, tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể nào quên được, giống như một tảng đá lớn đè nặng trong tim tôi, ngay cả đập cũng không đập nổi.

"....Nero, chúng ta....Chia tay đi."

Nero kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt của em khiến tôi nảy sinh cảm giác muốn trốn tránh, nhưng tôi vẫn lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt em.

"Arle...Anh nói đùa phải không?"

"Anh không có. Anh nghiêm túc." Sau khi nói ra lời này, tôi thậm chí lại dùng dũng khí nói tiếp: "Nero, chúng ta chia tay đi. Anh không muốn ở bên cạnh em ——"

Hình như em ấy không hề nghe tôi nói gì, em ấy chỉ trầm mặc, trầm mặc chăm chú nhìn tôi, như nhìn một con mồi bị khoá chặt.

Em ấy muốn giết tôi, em ấy muốn giết tôi.

"Nero, em muốn giết anh sao?" Tôi hỏi em.

"Tại sao?" Em ấy nghiềm ngẫm hai từ này, "Tại sao?"

"Anh chỉ là..." Tôi hít một hơi thật sâu, hốc mắt ê ẩm, "Nero, anh không thể nhịn được nữa. Khi đó...Còn bây giờ...Anh không thể nào ở bên cạnh em."

"Anh sợ, Arle."

Em ấy đột nhiên tiến lên một bước, tôi không thể không lui về sau.

"Anh không có."

"Đừng lừa gạt em, Arle, anh sợ. Anh sẽ không cứ vậy mà rời xa em."

Em ấy trở tay nắm lấy tay tôi, dùng sức kéo tôi lại gần.

"Nói cho em biết, Arle!" Nero nhìn chằm chằm vào mắt tôi, "Nói cho em biết!"

"Em buông tôi ra! Buông tôi ra!"

Tôi liều mạng giãy giụa, muốn rời khỏi em ấy, nhưng có giãy giụa cũng như không, tựa như việc tôi giãy giụa chỉ như một đứa bé đang đùa giỡn mà thôi.

"Ô ô...Ưm...Buông...Ô buông..."

"Em...Buông ra...Ô ô..."

Tôi giùng giằng đến mất hết khí lực, cũng không biết bởi vì thái độ cường ngạnh của em ấy, hay là nguyên nhân khác, mắt tôi chảy ra nước mắt sinh lý.

"Arle." Em nhân cơ hội ôm lấy tôi, dịu dàng an ủi tôi, "Anh sợ cái gì vậy? Tại sao anh không nói? Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết nó, được không?"

"Anh..." Tôi khóc lắc đầu, "Tôi không biết, Nero...Nero, tôi thật sự không biết...Ô ô...Tôi không biết..."

Hết chương 8.

Lời tác giả

Lý do vì sao công muốn chia tay. Chủ yếu là vì công cảm thấy tình cảm của mình và thụ quá phức tạp, yêu thích và sợ hãi trộn chung với nhau, cộng thêm việc thụ giết người, công cảm thấy mình không yêu thụ sâu sắc đến như vậy. Hơn nữa vì sợ, nên muốn chia tay với thụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện