Liễu Vũ ghé vào trên đáy đỉnh, tuy không thể dùng mắt trực tiếp nhìn, nhưng cảm giác vẫn như cũ đem tình hình xung quanh tinh tường truyền lại đến trong đầu cô.

Cái phòng họp này so với Kim Loan Điện của hoàng đế xa hoa hơn nhiều, không chỉ diện tích kiến trúc lớn hơn, nó còn được làm thành từ ngọc thạch, so với hoàng đế còn khoa trương. Bốn phía không có người đứng gác duy trì trật tự, cũng không có người bưng trà rót nước, tất cả mọi người trong đại sảnh lớn như vậy đều là tới để mở họp, hơn nữa tất cả đều là người có tầm ảnh hưởng trong Cổ Đạo Tông.

Ở kế bên chỗ ngồi của Trương Tịch Nhan còn bày thêm một vị trí, Trương Kế Bình ngồi ở đó, trên ngọc bài đeo eo có viết sáu chữ “Cổ Đạo Tông Trương Kế Bình”, không có ghi chức vụ gì, cũng không có phận giới thiệu gì về thân phận, vừa nhìn liền thấy biết người này địa vị tự nhiên thực không bình thường.

Trương Tịch Nhan dẫm lên bậc thang ngồi vào vị trí của chính mình, đem Liễu Vũ cùng Lê Vị cùng đặt trên vị trí ngồi của mình, chia hai bên trái phải.

Hai người này, một người quá nhỏ, một người quá suy yếu, đều chỉ có thể luôn mang theo bên người mới có thể yên tâm được.

Người trên điện thấy lão tổ tiến vào, đứng dậy chấp tay hành lễ cho tới khi lão tổ ngồi xuống mới ngồi trở lại vị trí của mình. Lão tổ bọn họ vẫn như cũ trước nay luôn là phong cách ngắn gọn lưu loát, sau khi ngồi xuống liền cho bọn họ điểm danh tại thành đi kiểm kê, giám định vài thứ trên thuyền mà nàng đã mang về, sung nhập tông môn bảo khố, vẫn như cũ là dựa theo cựu lệ phân phối.

Ở đây không có nàng thì cũng có Trương Kế Bình ở trong tông môn chuẩn bị mọi việc lớn nhỏ, lại có Trương Kiều Nghiên chưởng quản hình phòng trấn tông môn, các phòng vẫn duy trì vận chuyển tốt đẹp, yêu cầu duy nhất cần nàng có mặt chính là việc của Thiên tộc.

Trương Kế Bình nói cho Trương Tịch Nhan, mấy năm gần đây có rất nhiều Thiên Long tộc cùng các bộ lạc giao hảo với Thiên Long tộc đi đến Thiên Cương giới. Nghe nói bọn họ phát hiện một thông đạo có thể đi thẳng đến Thánh Sơn Vu tộc, liên tiếp cùng Vu thần giao thủ, ở giữa còn mấy lần tranh đoạt đầu của Thần đế Quỷ giới mấy vạn năm trước đã ngã xuống mà dẫn đến chém giết, cuối cùng vẫn là Vu thần đoạt đi đầu Thần đế Quỷ giới. Số Thiên tộc đi vào Bất Chu Sơn chính là vì đầu của Thần đế Quỷ giới và Quỷ giới Thần đế lệnh đã mất tích nhiều năm.

Những tông phái, bộ tộc dựa vào Thiên tộc truyền nhau ở Vu tộc và Quỷ giới có thể ngốc đầu trở lại, lấy đó tổ chức quét sạch người Cổ Đạo Tông, Vu tộc và Quỷ giới khắp nơi, ngay cả người của Âm Dương Đạo Tông cũng bị liên lụy.

Trương Kế Bình nói: “Con nghe nói, Thiên Long tộc đã phái người đến Địa Linh giới đàm phán, căn cứ tin tức lén thám thính được, mục đích của bọn họ là vì hai bảo thuyền vận chuyển hàng hóa Cổ Đạo Tông có trang bị Vu thần mộc.

Âm Dương Đạo tông có thể làm sinh ý ở Vu tộc và Quỷ giới chính là bởi vì có Cổ Đạo Tông bán cho Du Thanh Vi hai bảo thuyền, có thuyền kia mới có thể tìm được bến tàu của Cổ Đạo Tông và Quỷ giới, tiến hành buôn bán tới lui. Thiên tộc muốn có được hai con bảo thuyền kia là để lấy thuyền dẫn đường, tìm được thông đạo đi Cổ Đạo Tông ở trong không gian loạn lưu.

Trương Kế Bình nói: “Thiên tộc quét sạch đến lợi hại, con đem đệ tử tông môn đã phái ra ngoài với Vu tộc và Quỷ tộc dựa vào chúng ta đều rút trở về, vì để phòng ngừa gian tế truyền tin tức ra bên ngoài nên đã phong tỏa bến tàu, chỉ có thể vào không thể đi ra. Trước mắt mọi đang tranh luận chính là, con muốn hôn tự đi tranh Âm Dương Đạo Tông, nhưng… Trương Kiều Nghiên không đồng ý.” Trương Kiều Nguyên là bà nội ba của mẹ hắn, còn nhỏ đã dám xốc đầu tổ tông, có thể quản mẹ hắn như là hài tử, đối với Cổ Đạo Tông mặc kệ là họ Trương hay là họ Liễu, không ai dám trước mặt bà hoành.

Bà nội ba Trương Kiều Nghiên nghe Trương Kế Bình nhắc đến mình, thu hồi lại ánh mắt lạnh toát đang bắn thẳng về Lê Vị. Đối với Trương Kế Bình nói: “Ngươi thân nhị đại tổ tông của Trương gia, xử lý sự vụ lớn nhỏ của Cổ Đạo Tông, nếu ngươi đi ra ngoài để cho Thiên tộc bắt được, chúng ta là cứu hay không cứu? Nếu cứu đó chính là hồ lô oa đi cứu gia gia, đi một người mất một người, đưa bao nhiêu mất đi bao nhiêu. Còn không cứu, tổ tông, ngài đến là cho con cháu đời đời của chúng ta suy xét lại thanh danh đi. Cho dù là không suy xét thanh danh cho chúng ta, vạn nhất ai ngươi không hình, đem chúng ta bán đi?”

Trương Kế Bình tức giận mà nói: “Ngươi còn biết ta là tổ tông của ngươi.”

Bà nội ba Trương Kiều Nghiên giơ tay chỉ về hướng nhóm Cổ người có hơn ngàn năm đạo hạnh đang ngồi, nói: “Số này ai không là tổ tông của ta? Ở Trương gia không đáng giá nhất chính là tổ tông, ngươi nếu không phải cùng Trương Tịch Nhan có quan hệ sâu xa, ta cũng mặc kệ ngươi. Ngươi nhìn bọn hắn xem, đưa đại một người đi ra, xem ta có cản hay không?”

Trương Kế Bình không nói. Nhưng bất quá, mơ hồ còn có điểm hưởng thụ, rốt cuộc tốt xấu gì chính mình cũng còn được để ý đến sống chết, không giống những con cháu đời sau của hắn, cùng nhặt được như nhau, còn hắn ngẫu nhiên còn được quản một chút.

Trương Tịch Nhan chờ bà nội ba phun xong Trương Kế Bình, mới nói: “Chúng ta hiện tại thực lực không thể chống lại Thiên tộc, vẫn lấy ngủ đông phát triển làm chủ. Ta lần này mang đồ vật trở về, các phòng hãy dựa vào đó để tăng lên thực lực. Tỷ thí tông môn năm nay, một trăm người đứng đầu sẽ cho gấp đôi khen thưởng.” Nàng nói xong, tay trái cầm cổ đỉnh chứa Liễu Vũ, tay phải bế lên thiếu Vu rời đi.

Mọi đứng dậy hành lễ: “Tiễn lão tổ.” Nhìn theo Trương Tịch Nhan đi ra đại điện, thấy nàng biến mất tại chỗ.

Mọi người đối với lão tổ như vậy đều tập mãi thành quen, mặc kệ bên ngoài loạn thành cái dạng gì, đánh nhau ra làm sao, chỉ cần không đánh tới trong tông môn, mọi người ai nên tu luyện thì tu luyện, nên gia tăng thực lực thì gia tăng thực lực, cuộc sống thường nhật vẫn theo lẽ thường mà trải qua.

……

Trương Tịch Nhan đối với việc bị Thiên tộc quét sạch sớm đã thành thói quen, ngoài ra có thể lý giải tâm tình Thiên tộc muốn diệt trừ Vu tộc.

Vu tộc hấp thụ là Địa Sát chi khí, đối với chủng tộc hấp thu Thiên Địa Linh khí và Thiên Cương chi khí sẽ có hại, việc đó giống như nhân gia có nháo quỷ, không trừ không yên ổn, không trừ không yên tâm. Tư tâm tới nói, nàng muốn đem Vu tộc an phận ở một góc trải qua cuộc sống an ổn, cùng Nhân tộc không va chạm, cho nên có thể được sẽ tránh, có thể không khai chiến sẽ tận lực không khai chiến. Đến nỗi đối mặt với Thiên tộc luôn chèn ép nếu không phải vì kéo dài hơi tàn cho Vu tộc thì sẽ không phản kích. Cẩu, trước sống sót mới là vương đạo.

Trương Tịch Nhan mang Liễu Vũ cùng Lê Vị trở lại nơi ở là Vân Hải Ngọc Các.

Vân Hải Ngọc Các to như vậy nhưng chỉ có một mình nàng ở, bên cạnh còn cố ý dùng sân để chứa dược liệu, có rất nhiều phòng để an trí cho Lê Vị. Lê Vị vô luận là bề ngoài hay là tuổi hồn phách so với Vu thần xác thực mà tính vẫn còn là trẻ con, nhưng hồn phách của cô ấy ta tu luyện hơn 7000 năm, trải qua tang thương nhân sinh đã hơn 5000 năm, không cần Trương Tịch Nhan nhọc lòng chiếu cố.

Nàng liền phòng cũng để Lê Vị tự chọn, nhưng quần áo vẫn phải chuẩn bị cho Lên Vị thêm vài bộ. Nếu là Trương Tịch Nhan chính mình thiếu quần áo, cứ việc tìm bà nội ba là được rồi, nhưng quần áo Lê Vị, Trương Tịch Nhan thật không dám tìm ba nội ba làm, thật sự là… hai người này có thù với nhau.

Chân thân Ô Huyền bị Lê Vị cầm đi hiến tế, bày trận tru sát diệt trừ Thiên tộc đuổi giết bộ lạc Hoa Tế, linh hồn của nàng ấy phá tan đại trận tiến vào luân hồi, không ngừng chuyển thế.

Lê Trùng Trùng cũng Lê Vị rời đi bộ lạc Hoa Tế là để đi tìm chuyển thế chi thân của Ô Huyền, muốn đem nàng ấy mang về lấy tinh huyết giúp nàng ta niết bàn trùng sinh.

Thời điểm bà nội ba còn trẻ, ra ngoài rèn luyện, gặp được Ô Huyền chuyển thế làm người, rất khuynh tâm, kết quả lại bị Lê Vị chen ngang, hơn nữa còn có thần hồn của Canh Thần thái tử Thiên Long tộc ở giữa làm khó dễ, cuối cùng dẫn tới chuyển thế Ô Huyền lại một lần chết thảm, thân thể hóa thành tro tàn, hồn phách lại một lần nữa tiến vào luân hồi.

Lê Vị vị tức giận bà nội ba đã quấy nhiễu cô ấy đi thu hồn phách của Ô Huyền mang về, lại biết được lai lịch của bà, liền gieo Hoa Thần Cổ cho bà, định cho bà một chút giáo huấn, cũng là muốn hỗ trợ bà tu luyện cổ thuật.

Bà nội ba kiên quyết không chịu, lọt vào phản phệ của Hoa Thần Cổ, huyết nhục tẫn khô, trở thành tim không đập cũng không có hô hấp, gầy thành da bọc xương như người chết, thẳng đến sáu mươi năm sau mới khôi phục lại bộ dáng con người.

Thù hận này, rất sâu. Trương Tịch Nhan khi nảy nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của bà nội ba bắn về phía Lê Vị, liền biết chuyện này vẫn chưa thể xong. Nàng nếu để bà nội ba làm quần áo cho Lê Vị, phỏng chừng quần áo kia làm ra tới mặc vào chắc mất đi nửa cái mạng.

Trương Tịch Nhan triệu phòng luyện khí đến Vân Hải Ngọc Các, để bọn họ làm thêm một số đồ trẻ sơ sinh cho Lê Vị. Lê Vị lúc còn nhỏ đã học được cách tự chiếu cố bản thân, vá áo, nấu cơm, luyện khí chế dược mọi thứ đều tinh thông, tay thiện nghệ, thập toàn thập mỹ. Nhưng hiện tại tay chân còn nhỏ yếu rất nhiều chuyện không thể làm được, chờ tuổi lớn thêm một tí thì tốt rồi.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng dàn xếp mọi thứ cho Lê Vị, liền mang theo Liễu Vũ trở lại nơi ở của mình.

Liễu Vũ ghé vào tiểu đỉnh yên lặng quan sát, lòng tràn đầy phun tào. Nàng phát hiện Trương đại lão quản một cái tông môn lớn như vậy, thế nhưng là một cái chưởng quầy phủi tay. Hơn nữa là một cái chưởng quầy phủi tay cho không. Người khác mở công ty xí nghiệp đều là vì kiếm tiền, còn vị đại lão này là chính mình kéo đồ vật có được từ người ở bên ngoài trở về phân cho thuộc hạ. Cô trước kia đã hiểu lầm Trương đại lão, Trương đại lão là một người rất tốt.

Nhìn Lê Vị lúc sinh ra, trên trận với Thiên Long tộc, rõ ràng đây là một cái phiền toái tinh, thế nhưng Trương đại lão lại mang về chỗ ở của mình dưỡng, thật không sợ phiền toái.

Liễu Vũ xem diễn ăn dưa ở trong lòng phun tào đến chính hoan, đột nhiên phát hiện chính mình bị Trương đại lão mang tới phòng ngủ để ở trên bàn.

Nhà này thoạt nhìn thực quen mắt, giống như trước kia cô đã từng tới? Liễu Vũ không quá xác định, liền bày ra một bộ dáng thật manh ghé vào đế đỉnh, ánh mắt dò hỏi: Trương đại lão có gì chỉ giáo nha.

Trương đại lão đổ một bình dược ra, đổ nước thuốc vào đỉnh cho cô phao tắm.

Liễu Vũ đối với một màn này mạc danh lại thấy rất quen thuộc, giống như trước kia Trương đại lão đã từng làm vậy cho cô. Cô mất trí nhớ, không quá xác định, vì thế quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, sau đó liền thấy Trương đại lão ngồi xuống.

Trương đại lão nhìn cô, bộ dáng muốn nói nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Liễu Vũ âm thầm rối rắm, nghĩ thầm: “Tôi là nên nói, có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng đi hay tiếp tục giả ngu đây. Vạn nhất Trương đại lão có chuyện muốn nói có thể làm người khó xử thì sao?” Cô quyết định không tự đào hố cho chính mình, tiếp tục lấy bất biến ứng vạn biến.

Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ, lấy ra điển tịch nhập môn Cổ Đạo Tông, hỏi: “Còn nhớ rõ sách này không?”

Liễu Vũ mắt nhìn, nói: “Giống như… có học qua, có một ít ký ức.”

Trương Tịch Nhan đem trang sách đầu tiên giới thiệu thành lập Cổ Đạo Tông đọc cho Liễu Vũ nghe.

Cái này Liễu Vũ có ấn tượng, cô rất kỳ quái, Trương đại lão đọc cái này cho cô nghe làm gì? Muốn nhận đồ đệ sao? Không đến mức đi, cô cảm thấy chiếc nhẫn cưới trên tay Trương đại lão cùng cô có quan hệ. Kiểu dáng kia là kiểu cô đặc biệt thích, hơn nữa luôn có lại cảm giác phi thường quen thuộc.

Trương Tịch Nhan nói, “Kỳ thật, năm đó từ nhân gian tiến vào âm hà, lại đến Bất Chu Sơn, chúng ta một hàng, không phải ba người mà là bốn người. Chị, Du Thanh Vi, Lộ Vô Quy, còn có một người nữa tên… Liễu Vũ.”

Dát? Liễu Vũ kinh ngạc hỏi: “Liễu Vũ? Tôi sao?” cô cũng là nhân vật cấp đại lão khai phái? Ha hả, thôi đi nga.

Liễu Vũ cảm thấy chính mình đặc biệt giống tùy tùng của đại lão thì đúng hơn.

B.A

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện