Edit: Ry

Phía Đông thị trấn có một hiệu sách, nằm ở cổng trường cấp 2, chủ hiệu sách là một người đàn ông trung niên, thường xuyên cầm ghế đẩu ngồi dưới cây cổ thụ trước tiệm hóng mát uống trà. Học sinh nghỉ hè hết, hiệu sách còn vắng hơn bình thường. Ông vừa pha trà xong thì thấy một cái xe đẹp quen thuộc dừng trước cổng. Chủ tiệm sững sờ: "Túc Úc đấy à? Lại tới mua sách luyện tập à?"

"Vâng, mấy quyển kia cháu làm xong hết rồi." Túc Úc lấy mũ xuống cho Túc Lê, còn tiện thể chải lại mái tóc bù rù cho em rồi mới đặt thằng bé xuống đất.

Từ lúc Túc Úc dừng xe chủ tiệm đã để ý trên thanh ngang còn một đứa bé đang ngồi, tới gần xem mới thấy mặt đứa nhỏ này cũng na ná Túc Úc. Bé con xinh xắn đáng yêu, mũi có một vệt đỏ, hẳn là do mũ tì xuống. Túc Úc đặt thằng bé xuống, bé con lảo đảo rồi ngồi bệt ra đất. Chủ tiệm đứng ngay cạnh nên tiện tay đỡ cậu bé dậy, giúp bé con phủi bụi trên quần, hỏi chuyện: "Em trai cháu đây à? Hai anh em trông giống nhau nhỉ."

Thấy bé con cau mày thì ông tò mò hỏi: "Bé ơi, cháu sao thế?"

Túc Lê giơ tay vỗ mông, nói: "Đau mông ạ."

Túc Úc: "Ngồi lâu là quen."

Túc Lê: "..."

Chủ tiệm: "Cháu không lắp ghế nhi đồng cho em à? Đằng trước có một tiệm bán xe đạp đó."

Túc Úc miệng bảo vâng, để Túc Lê túm quần mình, đi vào hiệu sách. Trong tiệm khá rộng rãi, ngoài cùng trưng bày văn phòng phẩm, bên trong mới là sách. Lần đầu Túc Lê tới hiệu sách, mới bước vào đã không thể dời mắt, nhất là một hàng kệ sách to lớn kia. Cậu xem lướt thì phát hiện toàn là sách mình chưa từng đọc.

"Qua bên đây." Túc Úc thấy Túc Lê có vẻ bị quầy bày đồ chơi bên cạnh văn phòng phẩm hấp dẫn, bèn xoay đầu em lại: "Mấy thứ ở cửa là để lừa trẻ con thôi."

Một lớn một nhỏ tiến vào khu bày sách, Túc Úc bắt đầu tìm kiếm sách luyện tập liên quan tới chương trình học cấp 3.

Túc Lê lùn, chỉ có thể nhìn sách ở tầng cuối cùng. Cậu vừa đi vừa nghỉ, phát hiện mình đọc cũng không hiểu tên của mấy cuốn sách này rốt cuộc là về cái gì. Vài giây sau đi tới một cái tủ sách nhỏ, còn có mấy người ngồi đọc sách ở đây.

Túc Lê ngó quanh, thấy có chị gái đang chọn sách, bèn bám vào kệ nhón chân lên xem. Đập vào mắt là mấy quyển <Tổng giám đốc bá đạo rơi vào lưới tình với yêu quái>, <Mộng tưởng hão huyền>, <Hot boy ngầu điên đảo>, cậu miễn cưỡng nhận ra được vài chữ, nhưng mà không hiểu sách này thuộc mục nào, mà mấy người xung quanh hình như đều đang đọc thể loại này.

Thiếu nữ đang chọn sách nghe được tiếng động, quay sang bắt gặp một nam sinh cao lớn hững hờ khoác áo, dáng người cao thẳng, đội mũ ngược, sườn mặt siêu đẹp trai, tay kẹp hai quyển sách luyện tập, hình như là đang lựa sách cấp 3.

Cô hơi đỏ mặt, định quay đi chỗ khác thì nhận ra bên cạnh chàng trai này còn có một bé con. Bé con còn chưa cao tới đầu gối nam sinh, mặc áo thun in hình chim nhỏ đáng yêu. Lúc này em đang kiễng chân, cánh tay múp múp bám lấy hộc tủ, với lấy tiểu thuyết trên giá, nhưng mà tay ngắn quá chỉ sờ được gáy.

"Đây, em muốn lấy quyển này à?" Thiếu nữ lấy quyển sách gần bé con nhất, đây là tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết tình yêu học đường.

Túc Lê sửng sốt, lễ phép nói cảm ơn chị.

Túc Úc đang lựa sách luyện tập giật mình nhìn xuống, lấy mất tiểu thuyết trong tay Túc Lê: "Hot boy ngầu điên đảo? Giỏi nha bé Lê, bé tí mà đã muốn làm hot boy rồi?"

Túc Lê hỏi: "Hot boy là gì ạ?" Còn ngầu điên đảo nghĩa là sao? Đây là sách Ngữ Văn tham khảo à?

Túc Úc: "..."

Cậu chàng nhét cuốn truyện về chỗ cũ: "Tóm lại không phải thứ em được phép đọc bây giờ."

Mấy phút sau đã chọn xong sách, trước khi đi Túc Úc còn tiện tay lấy thêm hai quyển sách tranh, gọi Túc Lê: "Bé Lê, về nào."

Túc Lê vẫn chưa thỏa mãn đi theo sau, tay tóm quần anh, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn khu tiểu thuyết: "Sách đó là sách gì thế ạ?"

Túc Úc: "Đã bảo là sách em không được đọc rồi."

Túc Lê: "Tại sao em không được đọc? Khó lắm ạ?"

Túc Úc: "Em còn quá nhỏ."

Túc Lê vặc lại: "Em không nhỏ."

Túc Úc: "Rồi rồi oắt con, lần sau dẫn em tới mua được chưa."

Thiếu nữ nhìn một lớn một nhỏ ra ngoài, bé con túm quần anh, đi hai bước ngoảnh lại nhìn một lần, hoặc là ngó nghiêng xung quanh, với cái gì cũng rất hứng thú. Cô không nhịn được chụp lại một tấm, sau đó chia sẻ cho chị em: Ở hiệu sách gặp một anh đẹp trai dẫn theo em trai nè, bé em cưng cực!!

Ra tới cửa, Túc Úc để ý thấy em trai đứng lại, dường như không muốn đi nữa.

"Sao đấy? Còn phải qua nhà Bạch Quân nữa."

Bé con ngẩng lên nhìn cậu, hết sức đáng thương mà nói: "Anh ơi, không đi xe đạp có được không?"

-

Nhà Bạch Quân ở gần công viên của thôn Tức Linh, hai anh em từ hiệu sách trên trấn về tốn tầm 10 phút, xuống xe là Túc Lê đứng im tại chỗ, có nói thế nào cũng không chịu đi nữa. Túc Úc đành phải bế thằng bé, đi vào hẻm nhỏ chỗ nhà Bạch Quân, sau đó gặp một người đàn ông mặc âu phục màu đen ở trước cổng.

Túc Úc khựng lại. Cậu ta nhớ là ở đầu ngõ cũng có một cái ô tô màu đen, nhà Bạch Quân có khách à?

Túc Lê quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn căn nhà nhỏ phía trước. Lát sau, một thanh niên ăn mặc gọn gàng bước ra, đằng sau là Bạch Quân.

Thanh niên kia nói: "Ông ngoại vẫn muốn em về thành phố, ở đây chỉ lãng phí thiên phú của em thôi."

Bạch Quân gật đầu: "Không cần ông lo đâu, em không có hứng thú với mấy cái đó, lần sau anh không cần tới nữa."

Thanh niên có vẻ bực bội: "Sao em cứng đầu quá vậy."

Nói rồi hắn chú ý trước cổng có hai người lạ: "Ơ, phải con nhà họ Túc không?"

Túc Úc không có ấn tượng gì với người này: "Anh là ai?"

"Em là Túc Úc à?" Thanh niên tự giới thiệu: "Anh là đệ tử của Tam Nguyên Quan, Bạch Nhất Niệm."

Túc Lê nghe vậy ngạc nhiên, giờ mới nhớ ra thanh niên này là ai. Hắn chẳng phải là người cậu gặp trong núi Tức Linh sao, tên là Bạch Nhất Niệm, hóa ra là họ hàng với Bạch Quân à?

Bạch Nhất Niệm nhìn Túc Lê, cứ cảm giác mình đã quên gì đó.

Bạch Quân thấy Bạch Nhất Niệm đã chào hỏi xong với Túc Úc, bắt đầu giục: "Anh bảo là còn có việc đúng không?"

"À ừ, phải đi tìm lão tổ tông." Bạch Nhất Niệm nhanh chóng dẫn người đàn ông mặc âu phục kia đi mất.

Đợi hắn đi rồi, Bạch Quân mới hỏi: "Sao hai anh em tới đây vậy?"

"Có việc tìm ông." Túc Úc nhìn theo hướng Bạch Nhất Niệm rời đi: "Ai vậy, Tam Nguyên Quan? Đạo sĩ à?"

"Đó là anh họ tôi, thay mặt bên nhà ngoại tới thuyết phục tôi về." Bạch Quân vẫy tay: "Lê Lê cũng tới à? Vào nhà ngồi đi."

Nhà Bạch Quân không lớn lắm, nhưng bố trí rất ấm áp.

Túc Úc tóm gọn việc nhà mình muốn mời Bạch Quân làm gia sư, anh rất bất ngờ: "Sao tự dưng chú lại muốn thuê tôi làm gia sư?"

"Thì do bé Lê thích ông đó?" Túc Úc nháy mắt ra hiệu cho Túc Lê.

Túc Lê đáp: "Dạ."

Túc Úc lại nói: "Ông dạy nó thì tốt quá, tới nhà tiện thể chỉ bài cho tôi luôn. Tôi mua sách cấp 3 theo lời dặn của ông rồi, nhưng mà đọc chả hiểu gì hết, lúc chuẩn bị giáo án ông tiện thể dạy tôi luôn đi."

Mới nghỉ hè được mấy ngày, Bạch Quân vẫn đang tìm việc làm thêm, nghe Túc Úc nói vậy thì cũng rung rinh: "Vậy cũng được."

Nhân lúc Túc Úc nói chuyện với Bạch Quân về việc học, Túc Lê nhìn quanh phòng khách nhỏ, gọi Ly Huyền Thính trong đầu: "Ngươi có phát hiện ra gì không?"

Lúc này Ly Huyền Thính trả lời ngay: "Ngươi đi sang phía bên trái đi."

Túc Lê theo lời Ly Huyền Thính dịch sang trái, sau đó tập trung cảm nhận. Nhà Bạch Quân rất bình thường, không có nhiều linh khí. Cậu chắc chắn Bạch Quân là người thường, nhưng Ly Huyền Thính lại nói trên người anh có mùi của rồng, khác với kết luận của cậu.

Hồi trước cậu bàn với Kinh Hạc về vật liệu đúc kiếm Huyền Thính, Kinh Hạc cũng không nhớ hết, nhưng mấy vật liệu mấu chốt đều được ghi lại. Trong đó cái quan trọng nhất chính là xương rồng. Vạn năm trước xương rồng đã là báu vật hiếm thấy, xương rồng dùng để đúc kiếm năm đó còn là Kinh Hạc vất vả tìm được từ bí cảnh, bí cảnh kia cũng là nơi cuối cùng có thông tin về rồng.

Nếu nhà Bạch Quân thật sự có manh mối về rồng thì đó là tin cực tốt với họ. Đúc lại kiếm Huyền Thính là chuyện bất khả thi, nhưng tìm được xương rồng làm nền tảng, rồi gom góp mảnh vỡ, một lần nữa tái hiện phong thái thời đỉnh cao của kiếm Huyền Thính cũng không phải việc khó.

"Mùi rồng ở đây nặng hơn mùi trên người Bạch Quân." Tiếng Ly Huyền Thính rất nhẹ: "Mùi nhạt lắm, tu sĩ bình thường sẽ không nhận ra."

Túc Lê khựng lại: "Vậy thì có thể là trong nhà này có thứ gì đó liên quan tới rồng."

"Thứ đó hẳn là có phong ấn, muốn tìm được rất khó." Ly Huyền Thính trầm giọng nói: "Đứa bé kia có vẻ cũng không biết trong nhà có thứ này."

Ánh mắt Túc Lê trở nên nghiêm túc: "Cũng không thể trực tiếp hỏi, để ta nhờ Kinh Hạc nghĩ cách, điều tra về Bạch Quân xem sao."

Bạch Quân nhận lời làm gia sư, Túc Úc lập tức gọi về nhà báo cáo, nhưng mới kết nối đã bị ba mắng cho một chập, cậu chàng quyết đoán cúp máy. Sau đó thì nhận được cuộc gọi của Quý Minh, nói là trời đẹp rủ cậu ta tới công viên chơi bóng.

Công viên mới xây dựng sân bóng rổ nên dạo này Quý Minh với Túc Úc chơi bóng cũng không tới sân vận động mà toàn chơi luôn ở công viên. Túc Úc nói: "Đợi tí, để tao đưa bé Lê về đã, tụi mày chơi trước đi."

Nói đến về nhà, Túc Úc tự dưng nhớ ra ông ba vừa nổi đóa với mình: "À thôi."

"Anh đang ở nhà thánh học hả?" Quý Minh: "Đi đi lại lại vậy phiền lắm, anh ở gần thì qua chiếm sân trước đi."

Bạch Quân thấy Túc Úc có vẻ xoắn xuýt, bèn đề nghị: "Để tôi đi với ông, tôi trông bé Lê cho. Ông nội tôi đang ở bên đó, tôi phải mang thuốc hạ huyết áp cho ông, hôm nay ông tôi lại bỏ không uống thuốc."

Túc Lê nghe thế ngây ra: "Em muốn về nhà."

Cậu phải về gọi cho Kinh Hạc nói chuyện này, điều tra xem nhà Bạch Quân có vấn đề gì.

"Không về." Túc Úc nói: "Về anh lại bị đánh, đi, anh dẫn đi công viên nghịch cát."

Công viên nằm ngay gần nhà Bạch Quân, đi bộ cũng không tới 5 phút. Tới nơi, Túc Úc lập tức chạy đi sân bóng rổ giành chỗ, Bạch Quân thì bế Túc Lê tới gốc cây đa gần sân bóng, ở đó có một dàn các ông đang tụ tập đánh cờ. Anh đi thẳng tới chỗ một ông lão tóc muối tiêu, vóc người vẫn rất rắn rỏi, giọng nói cũng dồi dào tinh thần, đang khoác lác với những người khác thời mình còn trẻ như thế nào.

Bạch Quân lạnh tanh đi tới, đặt lọ thuốc với bình nước ấm lên bàn.

Các ông lập tức cười bảo: "Ông Bạch, cháu trai ông lại mang thuốc tới cho ông kìa."

"Thuốc thang cái gì, không uống." Ông Bạch hừ hừ mấy tiếng, quay sang thấy Bạch Quân đanh mặt lại sợ: "Tí về uống không được à? Ở ngoài uống thuốc mất mặt lắm."

Bạch Quân rót nước cho ông, đổ sẵn viên thuốc ra: "Ông uống đi."

Ông Bạch đành phải ngoan ngoãn nghe lời cháu trai, chung quanh cười ầm lên.

"Ô, bé con nhà thầy Túc đúng không?" Một ông lão nhận ra Túc Lê: "Hôm nay thầy Túc không tới à."

Túc Lê thấy thế lễ phép nói: "Cháu chào ông ạ."

"Chu choa ngoan quá."

"Bé ơi qua đây ông cho con kẹo này."

Người già thích trẻ con, trước kia chuyện con nhà thầy Túc bị thiểu năng lan truyền trong thôn, bọn họ cũng thương hại đứa nhỏ này. Về sau nghe nói nhà họ lên TV, đứa bé kia không hề bị thiểu năng, trái lại rất thông minh, giờ thấy Túc Lê ngoan ngoãn lễ phép như vậy, họ lại càng thích.

Túc Lê và Bạch Quân ngồi dưới bóng cây râm mát, anh rút giấy bút từ trong cặp ra, viết mấy đề Toán cho Túc Lê làm, bé con cũng làm rất nhanh.

Được vài phút, Túc Lê ngẫm nghĩ, bỗng hỏi: "Anh có thể dạy em đọc hát tờ không?"

Bạch Quân nghe được âm tiết quỷ dị từ miệng đứa nhỏ, cảm giác quen không thể nói nổi: "Ai dạy em đọc hát tờ thế? Anh em à?"

Túc Lê gật đầu: "Đó là tiếng Anh ạ?"

"Phải đọc là cat." Bạch Quân buồn cười uốn nắn âm đọc cho Túc Lê, cười bảo: "Tiếng Anh không phải là học đọc từng từ, mà em phải học chữ cái rồi cách phát âm của từng chữ, như thế thì sau này gặp từ lạ Lê Lê vẫn có thể tự đọc." Thấy đứa nhỏ có vẻ không hiểu lắm, Bạch Quân viết ra bảng chữ cái tiếng Anh: "Mình học cái này trước nhé."

Bạch Quân dạy mấy nguyên âm trước, đột nhiên phát hiện tư thế ngồi của Túc Lê không đúng lắm, mông cứ chổng lên, bèn hỏi: "Mông của Lê Lê bị sao thế?"

Túc Lê đáp: "Đau ạ."

"Em ngã à?" Bạch Quân muốn hỏi cho kĩ, nhưng bé con nghe tới vấn đề này là ngậm miệng.

Anh đành phải kéo cặp sách tới làm đệm cho Túc Lê: "Em ngồi lên cặp của anh đi."

Bạch Dương chân nhân từ phòng bảo vệ ra thấy Túc Lê, lập tức đi tới, sau đó chứng kiến cảnh bé con theo một thiếu niên khác học bài. Trên giấy nháp, Túc Lê đang nắn nót vẽ lại mấy kí tự kì quái, Bạch Dương chân nhân thấy là phù văn mới lạ mình không nhận ra thì sinh lòng tò mò, đứng cạnh quan sát.

Các ông lão thấy Bạch Dương chân nhân ra ngoài, lại đứng ở chỗ bé con, thế là cũng tới xem. Chẳng mấy chốc quanh Túc Lê đã đầy người, các ông thấy một lớn một nhỏ học tiếng Anh thì nhao nhao khen là trẻ con bây giờ chăm học quá.

Bạch Dương chân nhân thấy thế nhíu mày: "Đây là gì?"

"Cái này gọi là tiếng Anh, cháu tôi lên tiểu học bắt đầu học."

"Tôi xem chả hiểu gì."

"Trông khó nhỉ."

Bạch Dương chân nhân tới đây tu thân dưỡng tính, thường ngày không có việc gì sẽ lên núi quan sát trận tụ linh cường đại kia, nên rất là yêu mến đứa bé đã bày trận. Thấy Túc Lê chăm chú học những phù văn kì quái đó, lão càng thêm tò mò. Đứa nhỏ này nghiêm túc như vậy chứng tỏ chúng rất quan trọng?

"Cái này quan trọng lắm à?" Bạch Dương chân nhân không khỏi hỏi người chung quanh.

Các ông tranh nhau nói: "Tất nhiên là quan trọng rồi." Tiếng Anh là môn chính đó, thi rất khó.

Bạch Quân không để ý, ngẩng lên mới thấy xung quanh tự dưng có cả đống người.

"Thầy giáo trẻ, lão đạo có thể dự thính không?" Ông lão râu tóc bạc phơ đứng gần nhất lên tiếng: "Sẽ không quấy rầy cậu dạy học đâu."

Túc Lê thấy Bạch Dương chân nhân, không khỏi ngừng bút, thấy lão cũng muốn nghe giảng thì im lặng đứng dậy kéo cặp ra, nhường chỗ cho Bạch Dương chân nhân: "Có thể ngồi đây."

Bạch Dương chân nhân gật đầu: "Cảm ơn, liệu ta có quấy rầy ngài không?"

Túc Lê lắc đầu.

Bạch Dương chân nhân thấy vậy mới yên tâm ngồi xuống.

Bạch Quân thấy ông lão kia ngồi, những người khác thì vẫn đứng xung quanh, ngây ra không biết nói gì. Anh cúi xuống đối diện với ánh mắt ham học của bé con, mà các ông cũng bắt đầu lên tiếng hỏi.

Bé con non nớt hỏi: "Anh ơi có học nữa không ạ?"

Bạch Quân: "Có... Chúng ta đổi sang chỗ khác ngồi cho thoải mái."

Túc Úc chơi bóng đến khi trời sắp tối, điện thoại bị phụ huynh gọi cả chục cuộc, mới chịu dắt xe đạp tới gốc cây đón Túc Lê. Sau đó thấy quanh gốc cây có cả đống người.

"Bé Lê." Túc Úc không chen vào được, đành phải đứng ngoài gọi: "Bé Lê, về ăn cơm!"

Túc Lê nghe vậy ngẩng đầu, nhận ra trời đã có màu cam. Bé con thu dọn giấy bút, đưa cho Bạch Quân: "Anh em gọi, mai anh sẽ tới dạy em chứ?"

Bạch Quân gật đầu: "Mai anh tới nhà dạy em học."

Bạch Quân không dạy nữa, các cụ cũng tản ra. Anh bế bé con đi tới, nhìn Túc Úc dắt xe đứng ngoài đám đông.

Túc Úc chỉ mặc cái áo thun, mà còn đã đẫm mồ hôi vì chơi bóng. Bạch Quân nhìn thanh ngang, đột nhiên nghĩ đến cái mông đau của Túc Lê, cau mày: "Đừng nói là ông để bé Lê ngồi ở đây rồi đạp tới hiệu sách nhé?"

Túc Úc rất đương nhiên: "Không thì ngồi đâu?"

Xe đạp của cậu làm gì còn chỗ nào khác để ngồi.

"Ngồi ở đó khó chịu lắm, thanh niên mấy đứa không hiểu đâu." Ông Bạch thấy thế hỏi một ông lão khác: "Lão Ngô, cái ghế cho cháu ông còn không?"

Ông lão được gọi là lão Ngô đi gỡ cái ghế nhi đồng trên xe xuống: "Dùng tạm đi, ban nãy thằng bé bảo đau mông đấy, ngồi cái này sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Bạch Quân cầm lấy: "Cháu cảm ơn ạ, mai cháu sẽ mang trả."

Lão Ngô cười bảo: "Không cần vội đâu."

"Từ từ..." Túc Úc nói chưa hết câu đã thấy Bạch Quân lắp cái ghế nhi đồng vào con chiến mã yêu dấu của mình, cái ghế màu đỏ pha với xanh lục, xấu mù cả mắt: "..."

Túc Úc nhăn nhó: "Xấu chết."

Đạp cái này ra ngoài thì làm gì còn mặt mũi nữa!

"Tôi thấy đẹp mà." Bạch Quân dứt khoát đặt Túc Lê lên ghế: "Lê Lê nhỉ."

Túc Lê gật như giã gạo, khó mà không đồng ý với Bạch Quân.

Túc Úc: "..."

[Tác giả có lời muốn nói]:

Bé Lê: Siêu đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện