Edit: Ry

Ba Túc đi ra thì thấy Túc Úc mỗi tay xách một đứa, vòi nước ở đằng kia vẫn còn phun ào ào. Ly Huyền Thính thì đang cố gắng cứu Túc Lê, nhưng mà Túc Úc túm chặt quá, hắn kéo mấy cái cũng không được.

Chuyện này ầm ĩ tới tận tối, ba Túc nắm được đầu đuôi, nghiêm khắc giáo dục Túc Minh, lại dặn dò Túc Lê trước khi dùng linh lực phải biết quan sát tình huống xung quanh: "May mà lần này chỉ ngộ thương anh trai thôi, lỡ mà bắn ra ngoài làm ngộ thương người khác thì sẽ không tốt."

Túc Úc nghe thế xù lông luôn: "Cái gì là may mà chỉ ngộ thương anh trai thôi??"

Ba Túc: "Nói lộn."

Túc Úc: "Con thấy mình không có địa vị ở cái nhà này. Mấy lần trước Minh Minh chỉ chế giễu con, giờ nó ra tay luôn rồi đó. Hôm nay con phải cho nó biết cái gì gọi là uy nghiêm của anh lớn!"

Ba Túc: "...? Thế tối tắm cho em nó đi vậy?"

Túc Úc: "???"

Về sau vẫn là Bạch Quân gọi tới hỏi thăm tình trạng học bài của Túc Úc mới giúp dừng trận tranh luận này. Nhưng nhờ thế mà ba Túc cũng có nhận thức mới với độ nghịch của Túc Minh, bỏ ra nguyên một tối giáo dục con út, niệm tới độ Túc Lê ngồi cạnh nghe tí ngủ gật.

Chớp mắt đã tới sáng hôm sau, Túc Thanh Phong dẫn các con đi học, đưa từng đứa tới cổng trường rồi mới về đi làm. Buổi sáng Túc Lê không có tiết, cậu có thể tự học hoặc tu luyện, nhưng tới cửa lớp thì thấy trận cách âm dán trên đó đã bị phá.

Thủ pháp phá còn rất bạo lực, tờ giấy bị xé từ chính giữa khiến cả bức tranh trở nên nham nhở.

Phòng trống trên lầu 3 nằm ở góc trong cùng, thường rất hiếm có trẻ con tới đây, các thầy cô cũng sẽ không tới. Túc Lê nghĩ đến âm thanh hôm qua, sau đó nhìn sang phòng học dương cầm ở đầu kia.

Cậu đi tới quan sát, phát hiện trong phòng dương cầm không có ai. Bé con đi vòng qua đầu bên kia, gặp được mấy tu sĩ trẻ tuổi hôm qua dạy học cho mình, hỏi một chút mới biết phòng học kia không phải phòng bình thường, tầm chiều mới có học sinh vào đó học lớp dương cầm. Phòng học chính phải tới hành lang phía bên kia.

Tu sĩ nói: "Bây giờ tôi có thời gian, tôi có thể dẫn tiểu tiên sinh đi xem thử, lớp hôm qua hình như là lớp Ngôi Sao."

Lần này có tu sĩ dẫn đi, Túc Lê nhanh chóng tìm được nơi cần đến.

Vị tu sĩ kia len lén hé cửa sau của lớp cho cậu nhìn, Túc Lê không thấy được đứa bé mặc đồ xám hôm qua, đành phải đẩy cho cửa mở lớn hơn. Lần này thì khiến giáo viên đang dạy chú ý.

"Bạn bé ở cửa sau." Cô giáo vẫn nhớ Túc Lê, hiện lớp Ngôi Sao đang học thủ công: "Con đừng đứng ở cửa, vào trong xem thử đi."

Lớp thủ công luôn là lúc các bạn nhỏ thảo luận náo nhiệt nhất.

Túc Lê đành phải đi vào, sau đó mới nhìn thấy đứa trẻ mặc đồ xám ngồi khuất trong góc. Cậu bé vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, cúi gằm mặt vẽ gì đó. Tu sĩ phải đi lên giải thích với cô giáo, cô giáo kia cũng không hỏi, chỉ nói không quấy rầy những bé khác học là được, còn lấy cho Túc Lê một cái ghế.

"Con ngồi đây ngoan nhé, có gì thì nói với cô." Cô giáo xoa đầu Túc Lê, sau đó đi xem những bạn khác.

Túc Lê ngồi một lúc, sau đó tự kéo ghế của mình đi tới ngồi cạnh cậu bé mặc đồ xám, quan sát bức tranh đứa bé đó đang vẽ. Một mảnh màu lam được tô bằng bút sáp, dường như còn trộn lẫn những màu khác, trông thăm thẳm và ngột ngạt. Những đứa trẻ khác đều đang làm thủ công, chỉ có cậu bé này ngồi tô vẽ một bức tranh lạ.

"Cậu đang vẽ gì thế?" Túc Lê hỏi.

Đứa bé kia quay sang nhìn Túc Lê, không trả lời mà vẽ tiếp. Thằng bé như đang trút giận, nhấn bút sáp thật mạnh trên tờ giấy.

Suốt nửa tiếng, Túc Lê ngồi im xem đứa bé này lặp đi lặp lại động tác tô màu, thằng bé cũng không ngẩng lên nhìn cậu lấy một lần.

Thoáng cái đã tan học, Túc Lê đứng dậy định đi, đứa bé kia lại kéo cậu, nhét bức tranh mình vẽ cho cậu rồi chạy mất.

Mấy ngày sau đó, Túc Lê duy trì thời khóa biểu sáng tu luyện chiều lên lớp. Điều kì lạ duy nhất là mỗi lần cậu vẽ xong trận cách âm, hôm sau nó sẽ bị phá hủy, mà một vài trận pháp bên ngoài phòng học cũng có vấn đề. Người phá có vẻ không hiểu trận pháp, cách phá cũng không có kết cấu gì, rất dễ bị phát hiện. Ngoài ra thì do trận cách âm bị phá, thỉnh thoảng lúc lên lớp cậu sẽ nghe được âm thanh kì quái kia, nhưng vẫn không tìm được nơi phát ra.

Túc Lê nói chuyện này với Trần Kinh Hạc, tưởng là sẽ mau chóng được giải quyết. Kết quả Trần Kinh Hạc tra giám sát mới biết chỗ hành lang đó bị hỏng camera. Chuyện này lập tức khiến các phụ huynh cảnh giác, nhưng tốc độ máy quay bị phá hủy giống với tốc độ trận pháp bị phá hủy, hôm trước thay hôm sau sẽ hỏng.

Đợt này Trần Kinh Hạc bận đi làm, vừa hay ngày mai là cuối tuần, y bảo chiều nay sẽ tới.

"Tiểu tiên sinh nhớ các kí hiệu phiên âm rồi, hôm nay chúng ta sẽ học ngữ pháp nhé." Tu sĩ nói được một nửa bỗng ngáp.

Túc Lê: "Anh buồn ngủ à?"

Tu sĩ giật mình, xốc lại tinh thần: "Không, chắc là thói quen thôi."

Lúc dạy học, ban đầu là mấy tu sĩ cùng có mặt, về sau là vì thỉnh thoảng sẽ bị nhờ trông lớp nên giờ bọn họ chia ca. Túc Lê xem hết ngữ pháp trong sách giáo khoa, đột nhiên phát hiện bên dưới tài liệu giảng dạy của vị tu sĩ này có kẹp một trang giấy. Cậu tiện tay rút ra, trên đó vẽ một trận pháp rối tung, trông còn khá quen.

"Đây là trận ta vẽ." Túc Lê nhận ra ngay. Cái này là trận pháp cậu thử cải tiến sau khi học được sơ đồ mạch điện, là chuyện năm ngoái rồi.

Tu sĩ gãi đầu: "Là thế này ạ. Tôi là trận tu, đợt trước tiền bối trong nhà vẫn luôn nghiên cứu trận pháp của tiểu tiên sinh, thành ra đám chúng tôi cũng học theo. Mỗi ngày lấy ra học một lần, chỉ là..."

Túc Lê: "Chỉ là?"

Tu sĩ đáp: "Chỉ là tôi xem không hiểu."

"À." Túc Lê nhìn bức vẽ kia: "Không hiểu là bình thường, trận đồ này mới vẽ được một nửa, mà vài trình tự trận văn còn bị sai."

Tu sĩ sững sờ: "Bị sai?"

Từ từ, hóa ra trận pháp cả trăm trận tu trong gia tộc bọn họ bỏ công sức nghiên cứu bao tháng ngày chỉ là bán thành phẩm. Nhưng trưởng lão nhà hắn lại từ đó ngộ ra được tinh túy, một thứ bán thành phẩm có thể giúp người ta thông não, vậy thành phẩm sẽ như thế nào?!

"Nhìn chỗ này đi, vốn dĩ phải là móc lên, mà thực tế theo phương hướng thì chỗ này phải vẽ liền mạch." Túc Lê dùng bút khoanh phương hướng, còn đánh dấu lại mắt trận cho hắn: "Như vậy có hiểu không?"

Tu sĩ nhìn một hồi: "Tôi không hiểu tại sao lại vẽ theo hướng đó."

Túc Lê khựng lại, nghe thế là biết người này gặp vấn đề giống mấy tu sĩ trong công viên: "Anh nhìn chỗ này đi..."

Nói tới trận pháp là Túc Lê quên thời gian. Khi hai tu sĩ khác trông lớp xong chạy tới gặp cảnh này, nhìn tờ giấy kia là họ hiểu ngay. Hay lắm, thằng ranh này thật gian xảo, thế mà dùng trò này lừa tiểu tiên sinh giảng trận pháp cho mình. Sao trước đó họ không nghĩ ra chứ!? Túc Lê giảng một hồi, giải thích trận pháp này xong phát hiện hai tu sĩ khác cũng tới. Thấy mắt họ sáng như đèn pha, cậu mới ý thức được tại sao Trần Kinh Hạc có thể tìm được những người này tới dạy học cho mình. Hóa ra là có âm mưu, nhưng về tình về lý thì cũng đúng.

"Tiểu tiên sinh, tôi cũng có mấy trận pháp không hiểu."

"Tiểu tiên sinh, tôi..."

Túc Lê hơi suy tư: "Vậy giảng thêm hai cái nữa nhé."

Giảng tới hơn tiếng thì Túc Lê không nói nữa, bảo để hôm khác. Ba tu sĩ ôm mấy tờ giấy nháp như báu vật, nghe tiểu tiên sinh giảng một tiếng mà còn hơn cả họ nghiên cứu mấy tháng, nhất là những bản nháp này...

"Tiểu tiên sinh, mấy tờ giấy nháp này của ngài, chúng tôi có thể cho tu sĩ khác xem không?" Một người mở miệng: "Trận pháp Thượng Cổ đa số không trọn vẹn hoặc đã thất truyền, trận pháp hoàn chỉnh thì bị các gia tộc lớn độc chiếm. Hiện rất nhiều trận tu đều gặp bình cảnh, mà đống bản thảo này của ngài có thể giúp họ giải quyết rất nhiều vấn đề..."

"Không sao, mấy người cứ thoải mái." Túc Lê không quan tâm lắm.

Mấy tu sĩ nghe thế xúc động: "Tiểu tiên sinh, cái này không bình thường đâu. Ngài và chúng tôi không phải đồng môn, nhưng ơn chỉ bảo có thể sánh với sư..."

"Ta không nhận đồ đệ." Túc Lê cắt ngang. Cậu không quan tâm sự coi trọng của Nhân tộc với tông môn kế tục. Lúc ở công viên cũng thế, mấy tu sĩ kia cũng muốn đập đầu bái sư, đều bị cậu từ chối, sau mấy lần mới chịu thôi. Yêu quái không coi trọng kế tục như Nhân tộc, tu luyện vốn là tùy tâm, tại sao phải thêm nhiều gông xiềng cho bản thân như vậy, chỉ tổ gia tăng nhân quả: "Nếu không còn chuyện gì khác thì có thể học tiếp tiếng Anh không?"

Các tu sĩ nhanh tay thu dọn đống trận pháp, cầm sách tiếng Anh lên, càng ra sức giảng. Đợi đến lúc Túc Lê làm đề luyện tập, họ thì thầm bàn bạc: "Không thể tùy tiện lan truyền đống bản thảo này được, không tên không họ, lỡ bị tên nào xấu nhận vơ thì hỏng."

"Vậy tính sao giờ? Hay là về hỏi ý sư phụ?"

"Tôi nghĩ ra cách này." Vị tu sĩ cầm đầu nói: "Chúng ta tập hợp những bản thảo này lại, đóng thành sách, dùng danh nghĩa của tiểu tiên sinh công bố. Bạn thời đại học của tôi vừa hay là chủ biên của nhà xuất bản thành phố S..."

Tiếng hát vang vọng trường mẫu giáo, dưới sân có các giáo viên dẫn cả lớp dạo chơi, mấy phòng học trên lầu 3 trống rỗng, đến các tu sĩ cũng được gọi xuống lầu giúp đỡ.

Lúc Ly Huyền Thính tìm tới thì trong lớp chỉ còn mình Túc Lê, cậu mới làm bài tập xong, đang hí hoáy vẽ gì đó. Hắn lặng lẽ tới gần, phát hiện Túc Lê đang vẽ thân kiếm của mình, ngoài ra còn có một trận đồ hắn chưa từng thấy.

Túc Lê vẽ một lúc mới nhận ra Ly Huyền Thính ở sau lưng.

Ly Huyền Thính vẫn còn mặc đồng phục tiểu học, đeo cặp sách hơi cúi xuống nhìn tranh, mái tóc dài được buộc lên có vài sợi rơi xuống, vừa hay chạm tới vai cậu. Túc Lê bèn hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

"À, ta hơi lo chuyện trận pháp." Ly Huyền Thính biết chiều nay Trần Kinh Hạc sẽ tới, định tới trước xem thử: "Ngươi đang vẽ ta?"

"Không." Túc Lê nói xong khựng lại: "Ừ."

Cậu vẽ kiếm Huyền Thính, vậy là vẽ Ly Huyền Thính còn gì?

Ly Huyền Thính quan sát thân kiếm, sau đó nhìn sang trận pháp: "Ta chưa thấy trận pháp này."

Túc Lê chưa bao giờ giấu giếm trận pháp cậu thiết kế với hắn, kể cả phiên bản đã qua cải tiến hắn cũng có thể nhìn ra được trận đồ gốc. Nhưng cái trong tay Túc Lê hắn thật sự chưa thấy lần nào.

"Mới vẽ." Túc Lê chấm ngòi bút vào một chỗ trên trận đồ: "Buổi chiều giảng trận pháp cho mấy người kia làm ta đột nhiên có ý tưởng, đây mới là phác thảo thôi. Hiện giờ tiến độ tu luyện của cả ta và ngươi đều trì trệ, trước đó ta cho rằng ngũ giác của ta bị như vậy là vì năm đó độ kiếp thất bại. Nhưng đợt trước ngũ giác liên tiếp khôi phục, ta lại cho rằng nó liên quan tới thân kiếm của ngươi."

Chuyện này cậu đã từng thảo luận với Huyền Thính, tốc độ khôi phục ngũ giác của cơ thể này dường như chung nhịp thở với kiếm Huyền Thính.

"Chúng ta không thể trì hoãn việc tìm mảnh vỡ nữa." Túc Lê bổ sung trận văn: "Ngươi nói mảnh vỡ sẽ bị thần hồn của ngươi thu hút, dần xuất hiện. Nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là chúng phải ở gần ngươi. Đất trời này rộng lớn như vậy, mọi thứ luôn biến đổi, đợi chúng xuất hiện quá lâu, chi bằng dẫn chúng ra."

Ly Huyền Thính hiểu: "Có thực hiện được không?"

"Ta vốn cho là không được, nhưng vừa rồi giảng trận pháp cho họ, ta phát hiện trận pháp thời đại này có vài thứ khá hay, kết hợp với phương pháp đơn giản hóa linh lộ, có lẽ sẽ có đột phá." Túc Lê chưa từng dám nghĩ tới chuyện này. Trận pháp Thượng Cổ mạnh nhưng cũng vướng nhiều điều kiện hạn chế, cậu định tạo trận pháp chủ động tìm, nhưng điều kiện bày trận và vật liệu chưa chắc đã tìm được ở thế giới hiện tại.

Nhưng chính vì điều kiện ở hiện đại đơn sơ hà khắc hơn năm xưa, rất nhiều tu sĩ đã đơn giản hóa trận pháp, còn tạo đường ngang ngõ tắt, giúp Túc Lê mở rộng tư tưởng.

Ly Huyền Thính ngồi xổm bên cạnh, nhìn Túc Lê vẽ từng nét hoàn thiện trận đồ.

"Trận pháp bình thường có thể không làm được." Bé con suy tư: "Thiếu một vật dẫn, dùng thần hồn của ngươi thì quá liều lĩnh, mảnh vỡ lại đã hòa với cơ thể ta không lấy ra được... Ngoài kiếm ra thì còn gì nữa? Phượng Hoàng Thần Lực cũng được, nhưng không tốt lắm, có cách nào để khuếch tán thần lực ra không?"

"Kiếm trận, kiếm quyết." Ly Huyền Thính nói: "Cái này được không?"

Hai mắt Túc Lê sáng lên: "Được."

Nói xong cậu lại do dự: "Nhưng cái này vẫn cần thử, phải xem kiếm trận hay kiếm quyết nào phù hợp với trận pháp này. Ngoài ra ta không có kiếm thích hợp, để lát nữa bảo Kinh Hạc..."

Ly Huyền Thính cắt ngang: "Kiếm?"

"Ừ." Túc Lê nói xong mới nhớ ra, ngẩng lên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Ly Huyền Thính: "Ý ta là..."

"A Ly, có phải ngươi quên rồi không?" Ly Huyền Thính nhìn cậu, tay nhẹ nhàng giơ lên, một vệt sáng màu đỏ lập tức chui ra khỏi ngón tay Túc Lê, sau đó hóa thành kiếm Huyền Thính rơi xuống bàn.

"Kiếm Huyền Thính" trên mặt bàn giống hệt ảnh kiếm trong thần hồn của cậu, phần thân còn trống được ánh sáng xanh thẫm tụ lại lấp đầy. "Kiếm Huyền Thính" này sinh ra từ tâm nên nó không phải kiếm cho người trưởng thành, từ chuôi kiếm đến thân kiếm đều là kích thước phù hợp với một đứa bé, tiện cho Túc Lê sử dụng. Ly Huyền Thính nói: "Thân kiếm của ta dù chỉ có một mảnh thì nó vẫn là kiếm."

Túc Lê cầm chuôi kiếm, một loại cảm giác từ kiếm truyền tới biển ý thức của cậu, sự quen thuộc ấy đã hằn sâu trong thần hồn. Chỉ cần cậu cầm chuôi kiếm là có thể lên trời xuống đất, kiếm chỉ bát phương. Túc Lê không khỏi lùi lại mấy bước, múa thử một chiêu. Âm thanh quen thuộc và êm tai khi kiếm xé không gian khiến thần lực của cậu rung động, nôn nóng không kịp chờ đợi.

"A Ly, khống chế thần lực." Ly Huyền Thính thấy được trận pháp trong phòng bị kích thích vì thần lực của Túc Lê.

Cửa phòng học không đóng hẳn, có vài làn gió chui vào, thần lực vô tình tràn ra nhanh chóng khiến những người khác cảnh giác.

Trên hành lang, cậu bé mặc đồ xám lặng lẽ đứng bên ngoài, nhìn xuyên qua khe cửa, tập trung vào đứa bé đang cầm kiếm trong phòng. Đôi mắt như nước đọng của thằng bé lóe lên những gợn sóng, nhìn điệu bộ Túc Lê múa kiếm mà như thấy được ánh sáng.

Thằng bé hơi há miệng, âm thanh quái dị, khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng: "Kiếm."

Túc Lê lại nghe được âm thanh lạ kia, Ly Huyền Thính đã bước ra mở cửa lớp. Không có trận cách âm, ầm ĩ bên ngoài lập tức xộc vào, lại không có bóng dáng bất cứ ai.

"Ta nghe được." Ly Huyền Thính quay lại: "Âm thanh lạ mà ngươi nói."

Túc Lê gật đầu, cậu cũng nghe rất rõ, nhưng nó không dồn dập bất quy tắc như những lần trước...

Hình như nó nói kiếm?

Ly Huyền Thính: "Hẳn là vẫn chưa đi xa."

"Không cần." Túc Lê lại nhìn cầu thang đằng kia, có một vệt xám đang thò ra khỏi tường: "Ta biết là ai rồi, hẳn là sẽ còn trở lại."

Trần Kinh Hạc vội vàng chạy đến, y tưởng Túc Lê vẫn đang học nên tới phòng bảo vệ xem video trước. Y thậm chí còn dẫn theo nguyên một êkíp chuyên nghiệp để sửa chữa, tưởng là có người động tay động chân với giám sát, sau đó mới biết là hỏng thật. Trần Kinh Hạc tiếp tục dẫn người đi kiểm tra trận pháp, phát hiện trận pháp có dấu hiệu suy yếu, nhìn là biết có người đang âm mưu lẻn vào trường mẫu giáo.

Phong Yêu tới đón mấy đứa nhỏ, thấy Trần Kinh Hạc quanh quẩn chỗ trận pháp, bèn nói: "Trận pháp bên đó hôm qua tôi thấy vẫn bình thường."

"Tức là tối qua đã có người tới." Trần Kinh Hạc còn có nghi vấn: "Xem ra ta phải chuẩn bị một chút, bắt cho được kẻ đứng sau chuyện này."

Nói xong y nhìn về phía Phong Yêu: "Chiều nay cậu đi thi bằng lái mà đúng không? Sao về sớm thế?"

Phong Yêu nói: "Tôi thi trượt, thầy dạy lái bảo tôi đón xe về, tôi bay luôn."

Trần Kinh Hạc: "Sao lại trượt? Tuần trước ta thấy cậu làm bài thi thử điểm cao lắm mà?"

Để bảo đảm Phong Yêu lấy được bằng lái, tuần trước y tới nhà họ Túc còn cố ý mang theo chút tài liệu thi cho Phong Yêu. Lúc ấy Phong Yêu làm hết bộ đề, điểm còn rất cao, sao lại trượt được?

"Thi trên máy tính." Phong Yêu cũng không biết nói sao: "Tôi chưa dùng máy tính bao giờ."

Trần Kinh Hạc: "..."

-

Trần Kinh Hạc quyết định sắp xếp cho Phong Yêu học một lớp máy tính cấp tốc, bình thường thấy y vẫn dùng di động, không nghĩ tới việc người ta không biết dùng máy tính.

Hai người giải quyết xong chuyện trận pháp, lên lầu tìm Túc Lê, vừa tới cửa lớp đã nghe được âm thanh bên trong. Đúng lúc mấy cái tu sĩ xong việc cũng đi lên, tới cửa thì bắt gặp con non ở trong lớp đang cầm một thanh kiếm dài bằng mình, múa mấy chiêu đã thể hiện đứa bé này có kiến thức về kiếm.

Túc Lê đang thử kiếm. Đã rất lâu rồi cậu không cầm kiếm, một khi chạm vào thì không dừng được, thử lại từng chiêu thức năm xưa đã luyện như cháo chảy. Chỉ tiếc sau khi đầu thai, cơ thể mới của cậu vẫn chưa được linh lực tẩy rửa thành thể trạng của vạn năm trước, cũng chưa trải qua rèn luyện, kiếm quyết kiếm trận còn đỡ, bước di chuyển thì rối tinh rối mù.

Cậu còn đang nghĩ xem có nên cắt giảm thời gian nạp linh buổi sáng để luyện lại kiếm pháp không, bỗng thấy một đống người đứng ngoài cửa. Phong Yêu lạnh tanh đứng đằng trước, Trần Kinh Hạc thì vội vàng giấu cái gì đó sau lưng, mấy tu sĩ kia thì đờ đẫn ngơ ngác.

Túc Lê đành phải dừng, thanh kiếm lập tức biến thành vệt sáng chui vào lòng bàn tay cậu.

Tu sĩ tới đây là trận tu, nhưng trận tu chỉ là một hệ của đạo tu, chuyên tu trận pháp. Với đao kiếm mà các đạo tu thường sử dụng, họ cũng hiểu đôi phần. Vừa rồi nhìn có mấy chiêu, họ đã biết kiếm pháp tiểu tiên sinh đang dùng không hề đơn giản. Rõ ràng không có bất cứ linh lực nào, lại gây một cảm giác áp lực kì lạ.

Túc Lê thấy Phong Yêu bèn hỏi: "Phong Yêu, anh thi thế nào?"

Phong Yêu ngập ngừng: "... Ta thi trượt, phải nửa tháng nữa mới được thi lại."

Túc Lê ngẩn ra, cậu nhớ tuần trước mọi người đều nói Phong Yêu chắc chắn sẽ đỗ, hóa ra thi bằng lái khó vậy sao? Cậu đành an ủi: "Không sao, lần sau chắc chắn sẽ được."

Sau đó nhìn sang Trần Kinh Hạc, hỏi y: "Anh vừa mới giấu cái gì thế?"

Trần Kinh Hạc đáp: "Ban nãy thư kí gửi cho tôi mấy tài liệu, vừa rồi tôi đang xem."

Tu sĩ đứng sau lưng Trần Kinh Hạc liếc nhìn màn hình điện thoại của y, phát hiện đó rõ ràng là giao diện camera, lấy đâu ra tài liệu!

Các tu sĩ: "?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Tư liệu hình ảnh quý giá cho tộc Huyền Hạc + 1

Đã lưu trữ "Phượng Hoàng đại nhân luyện kiếm - giai đoạn con non.mp4"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện