Edit: Ry
Âm nhạc vang lên, khán đài lập tức yên tĩnh.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi chảy ra, như cơn gió mát buổi sớm an ủi tâm trạng có phần nôn nóng của khán giả. Tiết tấu nhẹ nhàng tới một khúc nào đó trèo lên cao, gió mát dịu êm trở nên mạnh hơn. Nhịp điệu dịu nhẹ và âm thanh êm ái đưa người trong thính phòng vào thế giới của gió mà dương cầm dựng lên.
Ngón tay Túc Lê đặt trên phím đàn, đánh theo trình tự kí ức trong đầu. Nhưng lần này lại khác với khi cậu luyện tập. Mỗi lần đàn bản nhạc này, Túc Lê kiểu gì cũng sẽ nhớ tới gió trên Phượng Hoàng Thần Sơn.
Nếu để nói tỉ mỉ, thật ra gió chẳng có gì khác nhau. Xuân đi thu đến, gió lạnh gió mát, suy cho cùng đều là gió.
Thần Mộc Ngô Đồng rất cao, khi còn nhỏ quá nửa thời gian cậu dành trên ngọn cây, đứng ở đó có thể quan sát hơn nửa Phượng Hoàng Thần Sơn. Thấy được ngọn cây chập trùng giữa rừng núi, thấy được sương mù nặng nề nơi xa, thỉnh thoảng cũng thấy bầy chim hoảng hốt bay, tiếng yêu thú gào rống. Tất cả nương theo ngọn gió, từ đằng xa mang tới tai cậu.
Tưởng như nhẹ nhàng, lại không hề yên tĩnh. Đoạn dạo đầu của bản nhạc này luôn khiến cậu nhớ tới tháng ngày đó, lẻ loi đứng trên cây, nhìn náo nhiệt đằng xa không thuộc về mình. Bản nhạc dần tới cao trào, giống như náo nhiệt đang tới gần. Thời gian trôi, náo nhiệt trong tiếng gió chuyển từ rừng núi xa xa tới rừng ngô đồng, lại từ rừng ngô đồng tới gốc Thần Mộc. Cậu giờ đang đứng trên cao, nhìn chúng tiểu yêu chơi đùa bên dưới.
Xung quanh bỗng trở nên thật náo nhiệt, giống như cơn gió mang đến náo nhiệt, lại giống mỗi ngày mở cửa phòng hoa, gió đầu ngày chạm mặt chào hỏi.
Túc Lê không hiểu cái dốc tình cảm vào tiếng đàn mà cô giáo luôn nói, thật ra cậu cũng không giỏi thưởng thức âm nhạc, chỉ đơn thuần là thấy êm tai. Nhưng nếu nói bài nào là hay nhất, chắc có lẽ chính là <Tiếng Gió>.
Tiếng đàn chấm dứt, khán đài lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ban giám khảo dưới sân khấu cũng chăm chú quan sát đứa bé này. <Tiếng Gió> là một bản nhạc dịu dàng, nhưng cách đặt ngón phức tạp và tiết tấu nhẹ nhàng là thứ khiến nó khó có thể biểu diễn, cũng là bản nhạc sẽ thường được chọn để khoe kĩ thuật. Trên thực tế, tình cảm của nó thật sự rất khó diễn tả. Đúng như cái tên của nó, <Tiếng Gió>, rất đơn giản, nó chỉ đang miêu tả một cơn gió bình thường.
Một nhà diễn tấu dương cầm giỏi khi đàn <Tiếng Gió> sẽ trút tình cảm của mình vào, có thể là cơn gió vui vẻ mỗi sớm mai, cũng có khi là làn gió đêm man mát, hoặc ít hoặc nhiều đều biểu đạt tình cảm của chính mình. Nhưng thực tế thì tình cảm đó so với các bản nhạc khác vẫn sẽ có vẻ đơn điệu tầm thường, không sục sôi bằng, cũng không bi thương, động lòng người bằng. Thế nên <Tiếng Gió> mới trở thành bản nhạc để khoe kĩ thuật, rất ít người dùng nó để trình diễn.
Khi đứa bé trên sân khấu quyết định đàn <Tiếng Gió>, nhóm giám khảo cũng không mấy xem trọng. Có thể thằng bé sẽ rất có tài, dùng bản nhạc này để thể hiện kĩ thuật, nhưng làm sao để bày tỏ tình cảm vẫn là một ngưỡng cửa khó có thể bước qua. Khi vào đoạn dạo đầu, bọn họ đã thay đổi cái nhìn. Trong tiếng nhạc êm dịu ấy, họ nghe được sự náo nhiệt không giống bình thường, nó giống như một buổi sáng rất bình thường, ta đột nhiên được đưa vào rừng rậm với tiếng chim hòa ca, tiếng gió xào xạc qua tán cây, tiếng động vật chạy... Tất cả những âm thanh ấy hội tụ vào làn điệu nhẹ nhàng.
Náo nhiệt thật, náo nhiệt đến mức thể xác lẫn tinh thần đều được chữa lành, cả người chìm đắm trong khoảng rừng bình yên vô tư ấy.
Mà sự náo nhiệt này là do một đứa bé 3 tuổi mang tới.
Thầy Từ không kìm lòng được vỗ tay, còn cầm míc nói: "Bạn nhỏ, cháu học đàn bao lâu rồi?"
Túc Lê đàn xong, đang chuẩn bị đi xuống sân khấu, lại bị MC cản, nói là giám khảo còn hỏi mấy câu.
Học đàn bao lâu? Túc Lê sửng sốt, muốn hỏi bao lâu thì cậu không có đếm, đành phải nói: "Mấy tháng ạ?"
Lời này vừa ra, người trên sân khấu lẫn dưới sân khấu đều giật mình, mấy tháng?? Quý Minh cũng sốc: "Anh Úc, em trai anh mới học đàn có mấy tháng??!"
Túc Úc nhớ lại cái dương cầm dưới nhà hình như là mấy tháng trước được khênh vào: "Lúc mới mua dương cầm về nó còn gỡ hết ra cơ, hình như là mấy tháng trước thật."
Thầy Từ nghe vậy không biết có phải là đứa bé này không hiểu câu hỏi hay là quá ngây thơ. Ông không tiếp tục vấn đề này mà hỏi sang kĩ thuật của thằng bé. Đứa bé này có thể đàn <Tiếng Gió> tốt như vậy, tình cảm là yếu tố hàng đầu, nhưng cũng không thể làm lơ kĩ thuật mà thằng bé đã thể hiện. Tóm lại tài năng của thằng bé vẫn hết sức quá xuất chúng, là hạt giống tốt hiếm có.
Hỏi vài câu, thầy Từ cũng nắm được đại khái.
MC bắt đầu dẫn chuyện, chuẩn bị gọi thí sinh kế tiếp lên, thầy Từ thấy bé con mặc âu phục vẫn đứng nghiêm ở đó quá đáng yêu, thế là trêu ghẹo: "Thế cháu thấy mình sẽ thi được mấy điểm?"
Mấy điểm là sao?
Túc Lê không biết hình thức chấm điểm của cuộc thi này, nhưng hiểu điểm số là gì, bèn nghiêm túc đáp: "Đạt tiêu chuẩn là được ạ."
Mấy giám khảo nghe thế không khỏi cười thành tiếng. Túc Lê nghi hoặc nhìn họ, chẳng lẽ cậu nói sai rồi?
Cha ở nhà luôn nói với anh trai là không cần quá đặt nặng điểm số, đạt tiêu chuẩn là được.
Túc Lê vào cánh gà thấy mama, bèn hỏi: "Con nói sai ạ?"
Mẹ Túc cười ôm con vào lòng: "Bé bé nói không sai, nhà mình đạt tiêu chuẩn là đủ rồi. Trong mắt mama, bé bé luôn là 100 điểm."
Phần trình diễn của tổ này nhanh chóng kết thúc, lúc công bố điểm, không có gì bất ngờ khi <Tiếng Gió> có số điểm cao nhất, đồng nghĩa với Túc Lê giành thắng lợi ở tổ nhi đồng. Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là sau bao nhiêu phần trình diễn, thầy Từ cho <Tiếng Gió> số điểm cao nhất, khiến phóng viên tạp chí ở bên dưới lẫn khán giả đều kinh ngạc.
Nhà họ Túc thì đã chạy tới hậu trường từ nãy, tiếng khen vang khắp phòng nghỉ, khiến các thí sinh khác lẫn phụ huynh của họ đều cảm thấy khoa trương. Nhận thưởng xong, cả nhà chuẩn bị ra về, ra khỏi hậu trường lại thấy thầy Từ vội vã chạy tới.
Thầy Từ bày tỏ ý đồ với các phụ huynh, nói là thấy thiên phú của bạn nhỏ này quá tốt, muốn hỏi xem con học đàn ở đâu. Nghe phụ huynh nói thầy Từ mới biết Túc Lê là học đàn ở trường mẫu giáo, nói học mấy tháng không phải là đùa. Ông ngạc nhiên lắm, bèn nói thẳng là muốn nhận Túc Lê làm học trò.
Hai vợ chồng Túc Thanh Phong cũng từng nghe danh thầy Từ, nên khi thấy ông đề nghị nhận con mình làm học trò thì rất bất ngờ. Cô Lý nghe thế không ngừng nói đây là cơ hội cực tốt.
Ba Túc lại bảo: "Nhưng chuyện này chúng tôi cần hỏi ý kiến con."
Thầy Từ cười: "Túc Lê là một đứa bé ngoan, tình cảm cháu nó thể hiện trong bài Tiếng Gió rất đặc biệt, có thể thấy là có tình yêu với dương cầm."
Ba Túc ngạc nhiên: "Vậy sao? Nhưng chúng tôi vẫn phải hỏi ý kiến con."
Thầy Từ rất bất ngờ, trước giờ chỉ cần ông chủ động nhận học trò thì phụ huynh của các em đều đồng ý ngay, rất hiếm khi gặp ai nói phải hỏi ý kiến con trước. Nhưng cũng phải, Túc Lê rất lanh lợi và đáng yêu, có thể thấy môi trường trong gia đình rất tốt.
Ông bèn nhìn Túc Lê: "Bạn nhỏ, cháu có muốn làm học trò của bác không?"
Túc Lê khựng lại: "Cảm ơn bác, cháu không muốn ạ."
Thầy Từ không hiểu: "Tại sao vậy? Cháu có thể nói cho bác không?"
Túc Lê đơn giản đáp: "Cháu còn rất nhiều việc phải làm."
Thầy Từ càng khó hiểu: "Vậy... Tại sao cháu lại tới tham gia thi đấu?"
Túc Lê nói thẳng: "Anh cháu bảo đi thi sẽ được cộng điểm."
Thầy Từ: "?"
Ba Túc vội vàng hòa giải, cười nói: "Xin lỗi thầy, cháu nó không biết gì, thầy đừng coi là thật."
Ảnh cuộc thi được rất nhiều người đăng lên mạng, chủ yếu là vì <Tiếng Gió> xuất hiện trên sân khấu thật quá li kì, hơn nữa còn là do một bạn nhỏ chơi. Vừa đăng lên mạng đã bị người của giới dương cầm phát hiện, lại thêm bé thiên tài này được thầy Từ khen ngợi, rất nhanh đã hot ở trong giới, dần dà còn truyền ra ngoài.
[Đây là bé Túc Lê con nhà chị Túc mà! Là bé thiên tài trong <Cục Cưng Đáng Yêu> đó.]
Lần này thì ghê gớm rồi, blogger nghe tin chạy tới, nhanh chóng lan truyền sự kiện này. Dân mạng vẫn còn chưa nguôi ngoai với Cục Cưng Đáng Yêu đọc được, rất bất ngờ khi Túc Lê biết chơi dương cầm, tài năng này chưa từng được thể hiện trong chương trình.
[Hóa ra bé thiên tài trong tiểu thuyết là có thật.]
[Siêu thật đấy, bạn tui bảo cái bài <Tiếng Gió> này cho tụi nhỏ đàn là khó lắm á, có khi người lớn cũng chưa chắc đàn hay được.]
[Đây chả hiểu gì về dương cầm, nhưng đây còn biết là Lê Lê siêu đỉnh.]
-
Náo nhiệt trên mạng cũng ảnh hưởng tới nhà họ Túc, cả đống bên mời đi quay chụp quảng cáo, mẹ Túc lại để phòng làm việc từ chối hết. Cả nhà hiện đang bận bịu kiểm tra trận pháp, nghe Túc Lê nói có dấu hiệu của mảnh vỡ, mấy ngày nay đêm nào ba Túc cũng cho đám tiểu yêu đi thám thính xung quanh.
Theo ý Trần Kinh Hạc thì tu sĩ ra vào núi Tức Linh không nhiều, nhưng đều là Nhân tộc, người khả nghi tạm thời chưa thấy. Nhưng tu sĩ có tu vi cao luôn có rất nhiều thủ đoạn, muốn tránh né kiểm tra lẻn tới gần núi Tức Linh cũng không phải vấn đề, chỉ có thể kiểm tra xem vùng quanh đây có người khả nghi nào xuất hiện không. Kết quả đi nghe ngóng, thế mà có thật. Tin tức này do một tiểu yêu ở gần chân núi truyền lại, hắn nghe từ miệng thôn dân lên núi, nói là gặp một người đàn ông mặc đạo bào quanh quẩn dưới chân núi.
Trần Kinh Hạc nhanh chóng điều tra chuyện này, mục tiêu tạm được xác định là Phương Thủ Ý của Thiên Nguyên kiếm phái.
"Hồi trước ngài hỏi ta về Kiếm Tông, mà Phương Thủ Ý này là người của Thiên Nguyên kiếm phái." Trần Kinh Hạc nói đến đây bắt đầu suy luận: "Ngài nói thử, liệu có khi nào Phương Thủ Ý chính là người đưa mảnh vỡ giả cho Mạch Mạch?"
"Hắn xuất thân từ Kiếm Tông, đúng là rất có khả năng. Nhưng anh từng nói với ta Kiếm Tông chia làm mấy phái, thuật rèn đúc năm xưa chưa chắc đã lưu truyền được tới nay. Người này thuộc Kiếm Tông, lại chưa chắc đã biết thuật rèn kiếm, cái này còn cần bàn bạc thêm." Túc Lê cũng thấy lạ: "Phương Thủ Ý có lẽ không phải người kia. Nếu kẻ đó đến núi Tức Linh, nơi hắn nên tới nhất hẳn là trường mẫu giáo chứ không phải là quẩn quanh ở chân núi."
Bàn bạc một hồi, chưa rõ ý đồ của Phương Thủ Ý, Trần Kinh Hạc đành đi điều tra tiếp.
Chuyện này có hơi phiền, có lẽ phải đợi Phương Thủ Ý chủ động xuất hiện thì mới làm sáng tỏ được. Tới tối Túc Úc về nhà, đột nhiên lại có một sự kiện khác.
"Con nghĩ mình đang bị theo dõi." Túc Úc vừa vào nhà đặt cặp xuống là nói luôn: "Hai ngày rồi, con luôn có cảm giác ai đó nhìn con chằm chằm ở đoạn đường trước cổng thư viện, nhưng con không tìm được là ai."
Túc Lê vừa hay từ trong sân vào, nghe Túc Úc nói vậy không khỏi bận tâm: "Theo dõi? Là tu sĩ ạ?"
"Tóm lại không phải người thường, không thì anh đã tóm được rồi." Túc Úc lẩm bẩm: "Thế mà lại dám theo dõi, từ bé đến lớn đây là lần đầu bị người ta theo dõi."
Túc Lê: "?"
Ba Túc: "Anh lại còn tự hào nữa?"
Túc Úc: "Cũng không hẳn là tự hào, chủ yếu là cảm giác được người ta theo dõi khá mới lạ."
Túc Thanh Phong đánh cái bốp vào đầu con lớn: "Đây là chuyện nhỏ à! Mai đi học cầm pháp khí với phù chú cho tôi. Có thể tiếp cận anh mà không bị phát hiện chứng tỏ tu vi của người ta cao hơn anh."
Chuyện này khiến cả nhà đề cao cảnh giác, lại thêm vụ trận pháp hôm nọ, ba Túc quyết định ra cửa kiểm tra xem trận pháp quanh nhà đủ vững chắc chưa. Đồng chí Túc Úc là người trong cuộc lại thản nhiên về phòng học từ đơn, làm được hai bài tiếng Anh thì có tiếng gõ cửa.
Túc Úc mở cửa, thấy Túc Lê đứng bên ngoài, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, Ly Huyền Thính còn đi theo bên cạnh, hiển nhiên là có lời muốn nói.
"Bé bé sao thế?" Túc Úc cúi đầu nhìn hai bé nấm lùn: "Anh đang học, có chuyện gì đợi anh học xong rồi nói nhé."
Túc Lê lại mở hộp ra, lấy một xấp bùa, nhét vào tay cậu chàng. Bé con bập bẹ lại hết sức nghiêm túc nói: "Đây là phù hỏa ly, phù cự phong... Tất cả đều cho anh để phòng thân, còn đây nữa." Tiếp tục lấy ra một người máy đồ chơi.
Túc Úc cầm một đống phù chú, lại nhìn người máy trong tay em trai. Cậu nhớ đây là đồ chơi Túc Lê hay cầm nhất: "Cho anh à?"
"Đây là người máy có trận pháp được em cải tiến, nếu anh bị bao vây thì cứ ném nó ra..." Túc Lê cẩn thận dặn dò, sau đó đưa người máy cho Túc Úc.
Cậu chàng phức tạp cầm món đồ chơi em trai thích nhất: "Cho anh cái này làm gì, còn một đống bùa chú nữa."
Túc Lê ngửa đầu, ngọng nghịu giải thích: "Papa bảo con trai cũng phải biết bảo vệ bản thân."
"..."
"Thế bé bé nghe câu này chưa? Đàn ông đích thực thì không sợ gì hết." Túc Úc nhét trả đống bùa vào hộp cho em: "Mấy cái này bé bé giữ lại tự bảo vệ mình đi. Còn cái này, cho rồi thì không được lấy lại." Nói xong cất người máy vào túi. (Editor: Má nó cướp đồ chơi của em kìa =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
Túc Lê: "...?"
Túc Úc đưa Túc Lê tới phòng nhi đồng đọc sách, trở lại phòng mình thì hơn hở chụp ảnh người máy đăng lên vòng bạn bè ---
[Người máy em tao tặng nè.]
Lập tức có vài like, có cái là bạn cùng lớp, có cái là Yêu tộc. Túc Úc thỏa mãn nhìn bình luận, thấy Quý Minh like mới nhớ ra một việc, vội vàng gọi điện hỏi: "Cái băng rôn làm xong chưa? Sắp cuối tuần rồi mà sao không thấy nói gì vậy, có kịp thứ 2 mang tới trường mẫu giáo không?"
Quý Minh ở đầu kia nói: "Chuyển phát nhanh cũng cần 2-3 ngày chứ, mà mấy cái yêu cầu của anh bao nhiêu cửa hàng không làm được, mãi em mới tìm được một nhà đồng ý làm. Cùng lắm là thứ Bảy, lúc chơi bóng em mang cho anh."
-
Lúc này ở bên ngoài, Phương Thủ Ý đứng trên ngọn cây cách nhà họ Túc không xa, ánh mắt tập trung vào căn phòng sáng đèn trên lầu hai. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên tránh trận pháp, đáp xuống ở nơi ngoài phạm vi nhà họ Túc, đi vào trong rừng.
Đệ tử nhỏ đang chờ trong rừng hớt hải chạy tới: "Sư thúc, ban ngày ngài đi đâu vậy, con đi khắp cũng không tìm được ngài."
"Có chút việc." Phương Thủ Ý nói: "Ta nói con về trước rồi mà? Sao còn ở lại đây?"
Đệ tử vội nói: "Là thế này, sư thúc, sáng nay con nhận được tin, nói là cái người mà ngài muốn tìm có vẻ như từng xuất hiện ở một thôn làng gần thành phố S, sát vách bên này. Nên con mới sốt ruột chạy tới đây báo với ngài."
Phương Thủ Ý khựng lại: "Tin của ai?"
"Con không biết, người đó nói là trước kia được bên mình ủy thác nghe ngóng thông tin, đợt này mới có tin tức. Người kia còn mô tả trong thư là người sư thúc muốn tìm sau khi rời khỏi Cực Bắc đã lưu lạc tới phương Nam, lại thêm Yêu tộc ở Phương Nam quá đông nên mới tìm lâu như vậy." Đệ tử nói xong đưa thư cho Phương Thủ Ý: "Sư thúc xem, đây có phải người ngài muốn tìm không? Chúng ta có cần đi qua đó kiểm tra không?"
Trước khi xuống núi, y đã được sư phụ cố ý dặn dò, nói là sư thúc xuống núi muốn tìm con trai mất tích nhiều năm, thông tin trong thư này có vẻ rất thật, y thấy có thể đi thử.
Phương Thủ Ý đọc thư, lại nói: "Tra xem thư này từ đâu tới, tin tức trên này là giả."
Đệ tử sững sờ: "Giả?!"
"Con của ta, nếu đúng như Giao tộc nói thì quy ra tuổi của Nhân tộc, nó đã trưởng thành." Phương Thủ Ý nhìn ra phía đằng xa, trên thư ghi gặp được con hắn ở một thành phố khác, đứa bé đó chừng 4-5 tuổi, chưa gì tuổi đã không khớp rồi.
Đệ tử thấy sư thúc tối ngày cứ quanh quẩn gần nhà họ Túc, nghĩ đến lời đồn trong giới tu sĩ, bèn khuyên nhủ: "Sư thúc, bắt cóc trẻ em là phạm pháp đó!"
Phương Thủ Ý: "... Ta chỉ là có hoài nghi thôi."
Nhà họ Túc đúng là có rất nhiều chi tiết kì quái, mà trong nhà đó lại có một đứa trẻ vừa đúng tuổi, thật quá khiến người ta nghi ngờ. Trước đó hắn vì hoài nghi nên mới bám theo mấy ngày, cũng không thấy xung quanh thằng bé kia xuất hiện đứa nhỏ nào khác.
Đệ tử: "Ngài dọa chết con rồi."
Phương Thủ Ý nói: "Ta muốn đưa bái thiếp tới nhà họ Túc, có vài việc giáp mặt nói sẽ dễ hơn."
Đệ tử lại ngập ngừng mãi: "Sư thúc, có thể ngài không biết, nhưng nhà họ Túc không nhận bái thiếp!"
...
"Sao vậy?" Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, thấy hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ly Huyền Thính đang cầm lá bùa của Túc Lê, nghe vậy bỗng hoàn hồn: "A Ly, có thể mảnh vỡ đang ở ngay sát gần chúng ta, ta luôn có cảm giác đó."
"Kinh Hạc nhắc đến Kiếm Tông làm ta nhớ tới một chuyện." Túc Lê đặt sách trên chân, vừa giở cuốn <Bách khoa toàn thư Đại Số tiểu học> vừa nói: "Hẳn là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Năm đó có một lần ta theo Kinh Hạc rời khỏi Thần Sơn, đi tắt qua Kiếm Tông gặp một nhóm người. Khi đó thiên hạ coi thuật đúc kiếm của Kiếm Tông là nhất, ta thấy kĩ thuật vẫn còn kém nên nhiều lời mấy câu, nào ngờ người bên đó không chịu, phái đệ tử ra lí luận với ta. Ta bèn tỉ thí rèn kiếm với một trưởng lão có mặt khi đó, hạn là 7 ngày, dùng lò của chính bọn họ."
Ly Huyền Thính không biết chuyện này, lập tức cẩn thận lắng nghe: "Vậy kết quả thế nào?"
"Vị trưởng lão kia thua thảm hại, phôi kiếm ra lò chỉ có bề ngoài chứ không thể đấu kiếm. Ta dùng linh lực thăm dò có mấy giây trên phôi đã xuất hiện vết nứt. Thật ra phôi kiếm của lão cũng khá ổn, chẳng qua là có vài điểm cân nhắc không chu toàn. Trước khi đi ta có chỉ điểm lão một chút." Túc Lê nói đến đây bỗng im lặng: "Nhưng về sau giới tu đạo lan truyền lời đồn, nói là thuật rèn kiếm của Phượng Hoàng Thần Sơn là ăn trộm của Kiếm Tông."
Ly Huyền Thính ngây người: "Còn có chuyện đó ư?"
"Có chứ." Túc Lê nói: "Nhưng cũng không gây ra được sóng gió gì. Về sau tông chủ Kiếm Tông ra mặt làm sáng tỏ, nói tất cả là lời đồn thất thiệt. Đúng là có vài tu sĩ Nhân tộc lòng dạ tiểu nhân, nhưng ta rất có thiện cảm với tông chủ Kiếm Tông, có lẽ là vì y chỉ tập trung vào kiếm đạo. Kiếm Tông bây giờ chia năm xẻ bảy, đột nhiên ta cảm thấy vạn năm như một cái chớp mắt, không có gì có thể lưu lại.
Ly Huyền Thính bỗng hỏi: "A Ly nhớ Thần Sơn à?"
"Nhớ." Túc Lê lật sang trang, một bài toán mới tinh xuất hiện: "Nhưng không thể quá tham lam."
Mảnh vỡ có vẻ ở ngay gần, nhưng Túc Lê lại không cảm giác được dao động của nó. Chẳng mấy chốc lại tới cuối tuần. Ban đầu Túc Lê không biết chuyện theo dõi, nhưng hôm đó Túc Úc dẫn cậu tới nhà Bạch Quân, trên đường đi Túc Lê cũng nhận ra. Đúng là có người vẫn luôn bán theo họ, nhưng rất khó tả, cảm giác người đó không hề có ác ý.
Cho tới chạng vạng, Túc Lê học xong bài, ở nhà Bạch Quân đợi Túc Úc chơi bóng xong tới đón về, lại chợt cảm nhận được dao dộng của mảnh vỡ. Nó ở rất gần, hình như là ngay bên ngoài.
Cậu bèn nói với Bạch Quân một tiếng rồi đi ra. Vừa ra tới hẻm thì thấy một tu sĩ mặc áo bào xanh, đeo một thanh kiếm dài, tay cầm mảnh vỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Mảnh vỡ le lói ánh đỏ, Túc Lê biết ngay đây là người cậu vẫn luôn muốn tìm.
Cùng lúc đó, Phương Thủ Ý đang cầm mảnh vỡ xem xét, nó đột nhiên có dao động khiến hắn tò mò. Dao động này không giống kiểu bị trận pháp ở chân núi Tức Linh hấp dẫn, mà giống như là xúc động muốn thoát khỏi tay hắn. Hắn sở hữu mảnh vỡ này rất nhiều năm, đây là lần đầu thấy nó có phản ứng kịch liệt như vậy. Phương Thủ Ý quay lại, nhìn thấy đứa bé đứng trong hẻm nhỏ.
Bé con đứng không xa hắn lắm, chỉ cách mấy bước chân, mặc áo thun quần đùi, mặt mày vô cùng xinh xắn, đôi mắt trong veo nhìn hắn, sau đó là nhìn mảnh vỡ. Mà lí do khiến mảnh vỡ kích động như vậy có vẻ như là vì đứa bé này.
Một đứa trẻ?
Phương Thủ Ý thấy đứa bé kia khá quen, tiến lên vài bước muốn quan sát rõ hơn. Đột nhiên có một bóng người hiện lên trước mặt, chặn trước bé con, xách đứa nhỏ lên rồi vội vàng lùi lại mấy mét. Chớp mắt sau, một luồng linh lực đánh thẳng tới khiến hắn buộc phải lùi lại, tránh ở đầu hẻm.
"Hay lắm, dám bắt cóc trẻ con ở thôn Tức Linh hả." Túc Úc một tay xách em, dễ như trở bàn tay kẹp Túc Lê ở bên hông. Cậu chàng định đánh tiếp, một thứ màu đỏ bỗng rơi từ trên tay xuống cái cạch, tốc độ nhanh đến mức Túc Úc chỉ biết sững sờ.
Con hẻm ở trước nhà Bạch Quân không phẳng mà hơi dốc, thứ kia rơi xuống lập tức lăn xa, một cái băng rôn thêu viền vàng hiện lên. Ngoài cái khung màu vàng chói lòa thì chữ cũng được dát nhũ vàng kim tuyến, sáng lấp lánh lấp lánh.
Đập vào mắt Túc Lê là chữ trên băng rôn.
Phương Thủ Ý lại không để ý, vô tình tiến lên giẫm vào băng rôn, cúi đầu nhìn mới thấy mấy chữ lớn --- "Chúc mừng bạn nhỏ Túc Lê nhà ta giành được chiến thắng trong cuộc thi dương cầm thiếu nhi toàn thành phố".
Hắn vội lùi lại, nhưng một dấu chân đen đen vẫn in trên con chữ lấp lánh.
Túc Úc nhìn dấu chân của Phương Thủ Ý trên "băng rôn VIP" mà mình tốn cả mớ tiền đặt làm, gân xanh co giật trên trán.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cố ý đặt làm băng rôn định tuần sau treo trước cổng trường mẫu giáo, Túc Úc nắm chặt nắm đấm: Người anh em, chuyện này không xong đâu.
Âm nhạc vang lên, khán đài lập tức yên tĩnh.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi chảy ra, như cơn gió mát buổi sớm an ủi tâm trạng có phần nôn nóng của khán giả. Tiết tấu nhẹ nhàng tới một khúc nào đó trèo lên cao, gió mát dịu êm trở nên mạnh hơn. Nhịp điệu dịu nhẹ và âm thanh êm ái đưa người trong thính phòng vào thế giới của gió mà dương cầm dựng lên.
Ngón tay Túc Lê đặt trên phím đàn, đánh theo trình tự kí ức trong đầu. Nhưng lần này lại khác với khi cậu luyện tập. Mỗi lần đàn bản nhạc này, Túc Lê kiểu gì cũng sẽ nhớ tới gió trên Phượng Hoàng Thần Sơn.
Nếu để nói tỉ mỉ, thật ra gió chẳng có gì khác nhau. Xuân đi thu đến, gió lạnh gió mát, suy cho cùng đều là gió.
Thần Mộc Ngô Đồng rất cao, khi còn nhỏ quá nửa thời gian cậu dành trên ngọn cây, đứng ở đó có thể quan sát hơn nửa Phượng Hoàng Thần Sơn. Thấy được ngọn cây chập trùng giữa rừng núi, thấy được sương mù nặng nề nơi xa, thỉnh thoảng cũng thấy bầy chim hoảng hốt bay, tiếng yêu thú gào rống. Tất cả nương theo ngọn gió, từ đằng xa mang tới tai cậu.
Tưởng như nhẹ nhàng, lại không hề yên tĩnh. Đoạn dạo đầu của bản nhạc này luôn khiến cậu nhớ tới tháng ngày đó, lẻ loi đứng trên cây, nhìn náo nhiệt đằng xa không thuộc về mình. Bản nhạc dần tới cao trào, giống như náo nhiệt đang tới gần. Thời gian trôi, náo nhiệt trong tiếng gió chuyển từ rừng núi xa xa tới rừng ngô đồng, lại từ rừng ngô đồng tới gốc Thần Mộc. Cậu giờ đang đứng trên cao, nhìn chúng tiểu yêu chơi đùa bên dưới.
Xung quanh bỗng trở nên thật náo nhiệt, giống như cơn gió mang đến náo nhiệt, lại giống mỗi ngày mở cửa phòng hoa, gió đầu ngày chạm mặt chào hỏi.
Túc Lê không hiểu cái dốc tình cảm vào tiếng đàn mà cô giáo luôn nói, thật ra cậu cũng không giỏi thưởng thức âm nhạc, chỉ đơn thuần là thấy êm tai. Nhưng nếu nói bài nào là hay nhất, chắc có lẽ chính là <Tiếng Gió>.
Tiếng đàn chấm dứt, khán đài lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ban giám khảo dưới sân khấu cũng chăm chú quan sát đứa bé này. <Tiếng Gió> là một bản nhạc dịu dàng, nhưng cách đặt ngón phức tạp và tiết tấu nhẹ nhàng là thứ khiến nó khó có thể biểu diễn, cũng là bản nhạc sẽ thường được chọn để khoe kĩ thuật. Trên thực tế, tình cảm của nó thật sự rất khó diễn tả. Đúng như cái tên của nó, <Tiếng Gió>, rất đơn giản, nó chỉ đang miêu tả một cơn gió bình thường.
Một nhà diễn tấu dương cầm giỏi khi đàn <Tiếng Gió> sẽ trút tình cảm của mình vào, có thể là cơn gió vui vẻ mỗi sớm mai, cũng có khi là làn gió đêm man mát, hoặc ít hoặc nhiều đều biểu đạt tình cảm của chính mình. Nhưng thực tế thì tình cảm đó so với các bản nhạc khác vẫn sẽ có vẻ đơn điệu tầm thường, không sục sôi bằng, cũng không bi thương, động lòng người bằng. Thế nên <Tiếng Gió> mới trở thành bản nhạc để khoe kĩ thuật, rất ít người dùng nó để trình diễn.
Khi đứa bé trên sân khấu quyết định đàn <Tiếng Gió>, nhóm giám khảo cũng không mấy xem trọng. Có thể thằng bé sẽ rất có tài, dùng bản nhạc này để thể hiện kĩ thuật, nhưng làm sao để bày tỏ tình cảm vẫn là một ngưỡng cửa khó có thể bước qua. Khi vào đoạn dạo đầu, bọn họ đã thay đổi cái nhìn. Trong tiếng nhạc êm dịu ấy, họ nghe được sự náo nhiệt không giống bình thường, nó giống như một buổi sáng rất bình thường, ta đột nhiên được đưa vào rừng rậm với tiếng chim hòa ca, tiếng gió xào xạc qua tán cây, tiếng động vật chạy... Tất cả những âm thanh ấy hội tụ vào làn điệu nhẹ nhàng.
Náo nhiệt thật, náo nhiệt đến mức thể xác lẫn tinh thần đều được chữa lành, cả người chìm đắm trong khoảng rừng bình yên vô tư ấy.
Mà sự náo nhiệt này là do một đứa bé 3 tuổi mang tới.
Thầy Từ không kìm lòng được vỗ tay, còn cầm míc nói: "Bạn nhỏ, cháu học đàn bao lâu rồi?"
Túc Lê đàn xong, đang chuẩn bị đi xuống sân khấu, lại bị MC cản, nói là giám khảo còn hỏi mấy câu.
Học đàn bao lâu? Túc Lê sửng sốt, muốn hỏi bao lâu thì cậu không có đếm, đành phải nói: "Mấy tháng ạ?"
Lời này vừa ra, người trên sân khấu lẫn dưới sân khấu đều giật mình, mấy tháng?? Quý Minh cũng sốc: "Anh Úc, em trai anh mới học đàn có mấy tháng??!"
Túc Úc nhớ lại cái dương cầm dưới nhà hình như là mấy tháng trước được khênh vào: "Lúc mới mua dương cầm về nó còn gỡ hết ra cơ, hình như là mấy tháng trước thật."
Thầy Từ nghe vậy không biết có phải là đứa bé này không hiểu câu hỏi hay là quá ngây thơ. Ông không tiếp tục vấn đề này mà hỏi sang kĩ thuật của thằng bé. Đứa bé này có thể đàn <Tiếng Gió> tốt như vậy, tình cảm là yếu tố hàng đầu, nhưng cũng không thể làm lơ kĩ thuật mà thằng bé đã thể hiện. Tóm lại tài năng của thằng bé vẫn hết sức quá xuất chúng, là hạt giống tốt hiếm có.
Hỏi vài câu, thầy Từ cũng nắm được đại khái.
MC bắt đầu dẫn chuyện, chuẩn bị gọi thí sinh kế tiếp lên, thầy Từ thấy bé con mặc âu phục vẫn đứng nghiêm ở đó quá đáng yêu, thế là trêu ghẹo: "Thế cháu thấy mình sẽ thi được mấy điểm?"
Mấy điểm là sao?
Túc Lê không biết hình thức chấm điểm của cuộc thi này, nhưng hiểu điểm số là gì, bèn nghiêm túc đáp: "Đạt tiêu chuẩn là được ạ."
Mấy giám khảo nghe thế không khỏi cười thành tiếng. Túc Lê nghi hoặc nhìn họ, chẳng lẽ cậu nói sai rồi?
Cha ở nhà luôn nói với anh trai là không cần quá đặt nặng điểm số, đạt tiêu chuẩn là được.
Túc Lê vào cánh gà thấy mama, bèn hỏi: "Con nói sai ạ?"
Mẹ Túc cười ôm con vào lòng: "Bé bé nói không sai, nhà mình đạt tiêu chuẩn là đủ rồi. Trong mắt mama, bé bé luôn là 100 điểm."
Phần trình diễn của tổ này nhanh chóng kết thúc, lúc công bố điểm, không có gì bất ngờ khi <Tiếng Gió> có số điểm cao nhất, đồng nghĩa với Túc Lê giành thắng lợi ở tổ nhi đồng. Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là sau bao nhiêu phần trình diễn, thầy Từ cho <Tiếng Gió> số điểm cao nhất, khiến phóng viên tạp chí ở bên dưới lẫn khán giả đều kinh ngạc.
Nhà họ Túc thì đã chạy tới hậu trường từ nãy, tiếng khen vang khắp phòng nghỉ, khiến các thí sinh khác lẫn phụ huynh của họ đều cảm thấy khoa trương. Nhận thưởng xong, cả nhà chuẩn bị ra về, ra khỏi hậu trường lại thấy thầy Từ vội vã chạy tới.
Thầy Từ bày tỏ ý đồ với các phụ huynh, nói là thấy thiên phú của bạn nhỏ này quá tốt, muốn hỏi xem con học đàn ở đâu. Nghe phụ huynh nói thầy Từ mới biết Túc Lê là học đàn ở trường mẫu giáo, nói học mấy tháng không phải là đùa. Ông ngạc nhiên lắm, bèn nói thẳng là muốn nhận Túc Lê làm học trò.
Hai vợ chồng Túc Thanh Phong cũng từng nghe danh thầy Từ, nên khi thấy ông đề nghị nhận con mình làm học trò thì rất bất ngờ. Cô Lý nghe thế không ngừng nói đây là cơ hội cực tốt.
Ba Túc lại bảo: "Nhưng chuyện này chúng tôi cần hỏi ý kiến con."
Thầy Từ cười: "Túc Lê là một đứa bé ngoan, tình cảm cháu nó thể hiện trong bài Tiếng Gió rất đặc biệt, có thể thấy là có tình yêu với dương cầm."
Ba Túc ngạc nhiên: "Vậy sao? Nhưng chúng tôi vẫn phải hỏi ý kiến con."
Thầy Từ rất bất ngờ, trước giờ chỉ cần ông chủ động nhận học trò thì phụ huynh của các em đều đồng ý ngay, rất hiếm khi gặp ai nói phải hỏi ý kiến con trước. Nhưng cũng phải, Túc Lê rất lanh lợi và đáng yêu, có thể thấy môi trường trong gia đình rất tốt.
Ông bèn nhìn Túc Lê: "Bạn nhỏ, cháu có muốn làm học trò của bác không?"
Túc Lê khựng lại: "Cảm ơn bác, cháu không muốn ạ."
Thầy Từ không hiểu: "Tại sao vậy? Cháu có thể nói cho bác không?"
Túc Lê đơn giản đáp: "Cháu còn rất nhiều việc phải làm."
Thầy Từ càng khó hiểu: "Vậy... Tại sao cháu lại tới tham gia thi đấu?"
Túc Lê nói thẳng: "Anh cháu bảo đi thi sẽ được cộng điểm."
Thầy Từ: "?"
Ba Túc vội vàng hòa giải, cười nói: "Xin lỗi thầy, cháu nó không biết gì, thầy đừng coi là thật."
Ảnh cuộc thi được rất nhiều người đăng lên mạng, chủ yếu là vì <Tiếng Gió> xuất hiện trên sân khấu thật quá li kì, hơn nữa còn là do một bạn nhỏ chơi. Vừa đăng lên mạng đã bị người của giới dương cầm phát hiện, lại thêm bé thiên tài này được thầy Từ khen ngợi, rất nhanh đã hot ở trong giới, dần dà còn truyền ra ngoài.
[Đây là bé Túc Lê con nhà chị Túc mà! Là bé thiên tài trong <Cục Cưng Đáng Yêu> đó.]
Lần này thì ghê gớm rồi, blogger nghe tin chạy tới, nhanh chóng lan truyền sự kiện này. Dân mạng vẫn còn chưa nguôi ngoai với Cục Cưng Đáng Yêu đọc được, rất bất ngờ khi Túc Lê biết chơi dương cầm, tài năng này chưa từng được thể hiện trong chương trình.
[Hóa ra bé thiên tài trong tiểu thuyết là có thật.]
[Siêu thật đấy, bạn tui bảo cái bài <Tiếng Gió> này cho tụi nhỏ đàn là khó lắm á, có khi người lớn cũng chưa chắc đàn hay được.]
[Đây chả hiểu gì về dương cầm, nhưng đây còn biết là Lê Lê siêu đỉnh.]
-
Náo nhiệt trên mạng cũng ảnh hưởng tới nhà họ Túc, cả đống bên mời đi quay chụp quảng cáo, mẹ Túc lại để phòng làm việc từ chối hết. Cả nhà hiện đang bận bịu kiểm tra trận pháp, nghe Túc Lê nói có dấu hiệu của mảnh vỡ, mấy ngày nay đêm nào ba Túc cũng cho đám tiểu yêu đi thám thính xung quanh.
Theo ý Trần Kinh Hạc thì tu sĩ ra vào núi Tức Linh không nhiều, nhưng đều là Nhân tộc, người khả nghi tạm thời chưa thấy. Nhưng tu sĩ có tu vi cao luôn có rất nhiều thủ đoạn, muốn tránh né kiểm tra lẻn tới gần núi Tức Linh cũng không phải vấn đề, chỉ có thể kiểm tra xem vùng quanh đây có người khả nghi nào xuất hiện không. Kết quả đi nghe ngóng, thế mà có thật. Tin tức này do một tiểu yêu ở gần chân núi truyền lại, hắn nghe từ miệng thôn dân lên núi, nói là gặp một người đàn ông mặc đạo bào quanh quẩn dưới chân núi.
Trần Kinh Hạc nhanh chóng điều tra chuyện này, mục tiêu tạm được xác định là Phương Thủ Ý của Thiên Nguyên kiếm phái.
"Hồi trước ngài hỏi ta về Kiếm Tông, mà Phương Thủ Ý này là người của Thiên Nguyên kiếm phái." Trần Kinh Hạc nói đến đây bắt đầu suy luận: "Ngài nói thử, liệu có khi nào Phương Thủ Ý chính là người đưa mảnh vỡ giả cho Mạch Mạch?"
"Hắn xuất thân từ Kiếm Tông, đúng là rất có khả năng. Nhưng anh từng nói với ta Kiếm Tông chia làm mấy phái, thuật rèn đúc năm xưa chưa chắc đã lưu truyền được tới nay. Người này thuộc Kiếm Tông, lại chưa chắc đã biết thuật rèn kiếm, cái này còn cần bàn bạc thêm." Túc Lê cũng thấy lạ: "Phương Thủ Ý có lẽ không phải người kia. Nếu kẻ đó đến núi Tức Linh, nơi hắn nên tới nhất hẳn là trường mẫu giáo chứ không phải là quẩn quanh ở chân núi."
Bàn bạc một hồi, chưa rõ ý đồ của Phương Thủ Ý, Trần Kinh Hạc đành đi điều tra tiếp.
Chuyện này có hơi phiền, có lẽ phải đợi Phương Thủ Ý chủ động xuất hiện thì mới làm sáng tỏ được. Tới tối Túc Úc về nhà, đột nhiên lại có một sự kiện khác.
"Con nghĩ mình đang bị theo dõi." Túc Úc vừa vào nhà đặt cặp xuống là nói luôn: "Hai ngày rồi, con luôn có cảm giác ai đó nhìn con chằm chằm ở đoạn đường trước cổng thư viện, nhưng con không tìm được là ai."
Túc Lê vừa hay từ trong sân vào, nghe Túc Úc nói vậy không khỏi bận tâm: "Theo dõi? Là tu sĩ ạ?"
"Tóm lại không phải người thường, không thì anh đã tóm được rồi." Túc Úc lẩm bẩm: "Thế mà lại dám theo dõi, từ bé đến lớn đây là lần đầu bị người ta theo dõi."
Túc Lê: "?"
Ba Túc: "Anh lại còn tự hào nữa?"
Túc Úc: "Cũng không hẳn là tự hào, chủ yếu là cảm giác được người ta theo dõi khá mới lạ."
Túc Thanh Phong đánh cái bốp vào đầu con lớn: "Đây là chuyện nhỏ à! Mai đi học cầm pháp khí với phù chú cho tôi. Có thể tiếp cận anh mà không bị phát hiện chứng tỏ tu vi của người ta cao hơn anh."
Chuyện này khiến cả nhà đề cao cảnh giác, lại thêm vụ trận pháp hôm nọ, ba Túc quyết định ra cửa kiểm tra xem trận pháp quanh nhà đủ vững chắc chưa. Đồng chí Túc Úc là người trong cuộc lại thản nhiên về phòng học từ đơn, làm được hai bài tiếng Anh thì có tiếng gõ cửa.
Túc Úc mở cửa, thấy Túc Lê đứng bên ngoài, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, Ly Huyền Thính còn đi theo bên cạnh, hiển nhiên là có lời muốn nói.
"Bé bé sao thế?" Túc Úc cúi đầu nhìn hai bé nấm lùn: "Anh đang học, có chuyện gì đợi anh học xong rồi nói nhé."
Túc Lê lại mở hộp ra, lấy một xấp bùa, nhét vào tay cậu chàng. Bé con bập bẹ lại hết sức nghiêm túc nói: "Đây là phù hỏa ly, phù cự phong... Tất cả đều cho anh để phòng thân, còn đây nữa." Tiếp tục lấy ra một người máy đồ chơi.
Túc Úc cầm một đống phù chú, lại nhìn người máy trong tay em trai. Cậu nhớ đây là đồ chơi Túc Lê hay cầm nhất: "Cho anh à?"
"Đây là người máy có trận pháp được em cải tiến, nếu anh bị bao vây thì cứ ném nó ra..." Túc Lê cẩn thận dặn dò, sau đó đưa người máy cho Túc Úc.
Cậu chàng phức tạp cầm món đồ chơi em trai thích nhất: "Cho anh cái này làm gì, còn một đống bùa chú nữa."
Túc Lê ngửa đầu, ngọng nghịu giải thích: "Papa bảo con trai cũng phải biết bảo vệ bản thân."
"..."
"Thế bé bé nghe câu này chưa? Đàn ông đích thực thì không sợ gì hết." Túc Úc nhét trả đống bùa vào hộp cho em: "Mấy cái này bé bé giữ lại tự bảo vệ mình đi. Còn cái này, cho rồi thì không được lấy lại." Nói xong cất người máy vào túi. (Editor: Má nó cướp đồ chơi của em kìa =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
Túc Lê: "...?"
Túc Úc đưa Túc Lê tới phòng nhi đồng đọc sách, trở lại phòng mình thì hơn hở chụp ảnh người máy đăng lên vòng bạn bè ---
[Người máy em tao tặng nè.]
Lập tức có vài like, có cái là bạn cùng lớp, có cái là Yêu tộc. Túc Úc thỏa mãn nhìn bình luận, thấy Quý Minh like mới nhớ ra một việc, vội vàng gọi điện hỏi: "Cái băng rôn làm xong chưa? Sắp cuối tuần rồi mà sao không thấy nói gì vậy, có kịp thứ 2 mang tới trường mẫu giáo không?"
Quý Minh ở đầu kia nói: "Chuyển phát nhanh cũng cần 2-3 ngày chứ, mà mấy cái yêu cầu của anh bao nhiêu cửa hàng không làm được, mãi em mới tìm được một nhà đồng ý làm. Cùng lắm là thứ Bảy, lúc chơi bóng em mang cho anh."
-
Lúc này ở bên ngoài, Phương Thủ Ý đứng trên ngọn cây cách nhà họ Túc không xa, ánh mắt tập trung vào căn phòng sáng đèn trên lầu hai. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên tránh trận pháp, đáp xuống ở nơi ngoài phạm vi nhà họ Túc, đi vào trong rừng.
Đệ tử nhỏ đang chờ trong rừng hớt hải chạy tới: "Sư thúc, ban ngày ngài đi đâu vậy, con đi khắp cũng không tìm được ngài."
"Có chút việc." Phương Thủ Ý nói: "Ta nói con về trước rồi mà? Sao còn ở lại đây?"
Đệ tử vội nói: "Là thế này, sư thúc, sáng nay con nhận được tin, nói là cái người mà ngài muốn tìm có vẻ như từng xuất hiện ở một thôn làng gần thành phố S, sát vách bên này. Nên con mới sốt ruột chạy tới đây báo với ngài."
Phương Thủ Ý khựng lại: "Tin của ai?"
"Con không biết, người đó nói là trước kia được bên mình ủy thác nghe ngóng thông tin, đợt này mới có tin tức. Người kia còn mô tả trong thư là người sư thúc muốn tìm sau khi rời khỏi Cực Bắc đã lưu lạc tới phương Nam, lại thêm Yêu tộc ở Phương Nam quá đông nên mới tìm lâu như vậy." Đệ tử nói xong đưa thư cho Phương Thủ Ý: "Sư thúc xem, đây có phải người ngài muốn tìm không? Chúng ta có cần đi qua đó kiểm tra không?"
Trước khi xuống núi, y đã được sư phụ cố ý dặn dò, nói là sư thúc xuống núi muốn tìm con trai mất tích nhiều năm, thông tin trong thư này có vẻ rất thật, y thấy có thể đi thử.
Phương Thủ Ý đọc thư, lại nói: "Tra xem thư này từ đâu tới, tin tức trên này là giả."
Đệ tử sững sờ: "Giả?!"
"Con của ta, nếu đúng như Giao tộc nói thì quy ra tuổi của Nhân tộc, nó đã trưởng thành." Phương Thủ Ý nhìn ra phía đằng xa, trên thư ghi gặp được con hắn ở một thành phố khác, đứa bé đó chừng 4-5 tuổi, chưa gì tuổi đã không khớp rồi.
Đệ tử thấy sư thúc tối ngày cứ quanh quẩn gần nhà họ Túc, nghĩ đến lời đồn trong giới tu sĩ, bèn khuyên nhủ: "Sư thúc, bắt cóc trẻ em là phạm pháp đó!"
Phương Thủ Ý: "... Ta chỉ là có hoài nghi thôi."
Nhà họ Túc đúng là có rất nhiều chi tiết kì quái, mà trong nhà đó lại có một đứa trẻ vừa đúng tuổi, thật quá khiến người ta nghi ngờ. Trước đó hắn vì hoài nghi nên mới bám theo mấy ngày, cũng không thấy xung quanh thằng bé kia xuất hiện đứa nhỏ nào khác.
Đệ tử: "Ngài dọa chết con rồi."
Phương Thủ Ý nói: "Ta muốn đưa bái thiếp tới nhà họ Túc, có vài việc giáp mặt nói sẽ dễ hơn."
Đệ tử lại ngập ngừng mãi: "Sư thúc, có thể ngài không biết, nhưng nhà họ Túc không nhận bái thiếp!"
...
"Sao vậy?" Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, thấy hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ly Huyền Thính đang cầm lá bùa của Túc Lê, nghe vậy bỗng hoàn hồn: "A Ly, có thể mảnh vỡ đang ở ngay sát gần chúng ta, ta luôn có cảm giác đó."
"Kinh Hạc nhắc đến Kiếm Tông làm ta nhớ tới một chuyện." Túc Lê đặt sách trên chân, vừa giở cuốn <Bách khoa toàn thư Đại Số tiểu học> vừa nói: "Hẳn là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Năm đó có một lần ta theo Kinh Hạc rời khỏi Thần Sơn, đi tắt qua Kiếm Tông gặp một nhóm người. Khi đó thiên hạ coi thuật đúc kiếm của Kiếm Tông là nhất, ta thấy kĩ thuật vẫn còn kém nên nhiều lời mấy câu, nào ngờ người bên đó không chịu, phái đệ tử ra lí luận với ta. Ta bèn tỉ thí rèn kiếm với một trưởng lão có mặt khi đó, hạn là 7 ngày, dùng lò của chính bọn họ."
Ly Huyền Thính không biết chuyện này, lập tức cẩn thận lắng nghe: "Vậy kết quả thế nào?"
"Vị trưởng lão kia thua thảm hại, phôi kiếm ra lò chỉ có bề ngoài chứ không thể đấu kiếm. Ta dùng linh lực thăm dò có mấy giây trên phôi đã xuất hiện vết nứt. Thật ra phôi kiếm của lão cũng khá ổn, chẳng qua là có vài điểm cân nhắc không chu toàn. Trước khi đi ta có chỉ điểm lão một chút." Túc Lê nói đến đây bỗng im lặng: "Nhưng về sau giới tu đạo lan truyền lời đồn, nói là thuật rèn kiếm của Phượng Hoàng Thần Sơn là ăn trộm của Kiếm Tông."
Ly Huyền Thính ngây người: "Còn có chuyện đó ư?"
"Có chứ." Túc Lê nói: "Nhưng cũng không gây ra được sóng gió gì. Về sau tông chủ Kiếm Tông ra mặt làm sáng tỏ, nói tất cả là lời đồn thất thiệt. Đúng là có vài tu sĩ Nhân tộc lòng dạ tiểu nhân, nhưng ta rất có thiện cảm với tông chủ Kiếm Tông, có lẽ là vì y chỉ tập trung vào kiếm đạo. Kiếm Tông bây giờ chia năm xẻ bảy, đột nhiên ta cảm thấy vạn năm như một cái chớp mắt, không có gì có thể lưu lại.
Ly Huyền Thính bỗng hỏi: "A Ly nhớ Thần Sơn à?"
"Nhớ." Túc Lê lật sang trang, một bài toán mới tinh xuất hiện: "Nhưng không thể quá tham lam."
Mảnh vỡ có vẻ ở ngay gần, nhưng Túc Lê lại không cảm giác được dao động của nó. Chẳng mấy chốc lại tới cuối tuần. Ban đầu Túc Lê không biết chuyện theo dõi, nhưng hôm đó Túc Úc dẫn cậu tới nhà Bạch Quân, trên đường đi Túc Lê cũng nhận ra. Đúng là có người vẫn luôn bán theo họ, nhưng rất khó tả, cảm giác người đó không hề có ác ý.
Cho tới chạng vạng, Túc Lê học xong bài, ở nhà Bạch Quân đợi Túc Úc chơi bóng xong tới đón về, lại chợt cảm nhận được dao dộng của mảnh vỡ. Nó ở rất gần, hình như là ngay bên ngoài.
Cậu bèn nói với Bạch Quân một tiếng rồi đi ra. Vừa ra tới hẻm thì thấy một tu sĩ mặc áo bào xanh, đeo một thanh kiếm dài, tay cầm mảnh vỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Mảnh vỡ le lói ánh đỏ, Túc Lê biết ngay đây là người cậu vẫn luôn muốn tìm.
Cùng lúc đó, Phương Thủ Ý đang cầm mảnh vỡ xem xét, nó đột nhiên có dao động khiến hắn tò mò. Dao động này không giống kiểu bị trận pháp ở chân núi Tức Linh hấp dẫn, mà giống như là xúc động muốn thoát khỏi tay hắn. Hắn sở hữu mảnh vỡ này rất nhiều năm, đây là lần đầu thấy nó có phản ứng kịch liệt như vậy. Phương Thủ Ý quay lại, nhìn thấy đứa bé đứng trong hẻm nhỏ.
Bé con đứng không xa hắn lắm, chỉ cách mấy bước chân, mặc áo thun quần đùi, mặt mày vô cùng xinh xắn, đôi mắt trong veo nhìn hắn, sau đó là nhìn mảnh vỡ. Mà lí do khiến mảnh vỡ kích động như vậy có vẻ như là vì đứa bé này.
Một đứa trẻ?
Phương Thủ Ý thấy đứa bé kia khá quen, tiến lên vài bước muốn quan sát rõ hơn. Đột nhiên có một bóng người hiện lên trước mặt, chặn trước bé con, xách đứa nhỏ lên rồi vội vàng lùi lại mấy mét. Chớp mắt sau, một luồng linh lực đánh thẳng tới khiến hắn buộc phải lùi lại, tránh ở đầu hẻm.
"Hay lắm, dám bắt cóc trẻ con ở thôn Tức Linh hả." Túc Úc một tay xách em, dễ như trở bàn tay kẹp Túc Lê ở bên hông. Cậu chàng định đánh tiếp, một thứ màu đỏ bỗng rơi từ trên tay xuống cái cạch, tốc độ nhanh đến mức Túc Úc chỉ biết sững sờ.
Con hẻm ở trước nhà Bạch Quân không phẳng mà hơi dốc, thứ kia rơi xuống lập tức lăn xa, một cái băng rôn thêu viền vàng hiện lên. Ngoài cái khung màu vàng chói lòa thì chữ cũng được dát nhũ vàng kim tuyến, sáng lấp lánh lấp lánh.
Đập vào mắt Túc Lê là chữ trên băng rôn.
Phương Thủ Ý lại không để ý, vô tình tiến lên giẫm vào băng rôn, cúi đầu nhìn mới thấy mấy chữ lớn --- "Chúc mừng bạn nhỏ Túc Lê nhà ta giành được chiến thắng trong cuộc thi dương cầm thiếu nhi toàn thành phố".
Hắn vội lùi lại, nhưng một dấu chân đen đen vẫn in trên con chữ lấp lánh.
Túc Úc nhìn dấu chân của Phương Thủ Ý trên "băng rôn VIP" mà mình tốn cả mớ tiền đặt làm, gân xanh co giật trên trán.
[Tác giả có lời muốn nói]
Cố ý đặt làm băng rôn định tuần sau treo trước cổng trường mẫu giáo, Túc Úc nắm chặt nắm đấm: Người anh em, chuyện này không xong đâu.
Danh sách chương