Kết quả là hắn thật sự chở tôi về nhà Lâm... nói gì thì nói, hình như tôi có chút mất mát. Không phải là tôi muốn hắn chở tôi về nhà hắn hay gì, chẳng qua là tôi muốn hắn chở tôi đi ăn để đền bù thiệt hại cơ... dạo gần đây tôi đang thèm mỳ Ý...

Đùa tí. Tối hôm đó, Khải qua nhà Lâm để đưa lại cho tôi cái chìa khóa.

Lúc tôi kể cho Lâm nghe về chuyện hôm qua, nó trố mắt nhìn tôi với kiểu như không thể tin được, cái phản ứng của nó còn hơn là tận thế sẽ đến vào ngày mai vậy.

Tôi thật không biết nên làm cái biểu cảm gì khi nó như vậy...

Tận một lúc sau, nó mới trừng mắt lên: “Mày vừa hư cấu cái gì đấy.”

“...”

Vậy mà tối đó, khi tiếng chuông cửa vừa mới vang lên, nó thiếu điều xô tôi ngã từ trên giường xuống vì quá phấn khích.

Hình như Khải có phải đến tìm Lâm đâu, tại sao nó lại phản ứng như thể David Beckham đến nhà cầu hôn nó ý nhỉ? Đứng trên ban công nhìn xuống, đúng là Khải đứng cạnh chiếc xe.

Tôi liền thong thả đi xuống, trong khi Lâm cứ đẩy đẩy tôi vì sợ hắn phải chờ lâu. Hờ hờ... bạn bè kiểu gì đây trời?!

Tôi chui xuống nhà, Khải khoác trên người bộ đồng phục ban sáng, nhìn vẫn thẳng tắp và sạch sẽ.

Hắn đưa cho tôi chùm chìa khóa rồi không nói không rằng leo lên xe, cứ như định phóng đi rồi mà tần ngần mãi mới quay sang hỏi tôi: “Có cần tui cho đi ké về nhà không? Con gái đi đường đêm một mình không tốt.”

“Không cần?” tôi nói với ngữ điệu như đó là một câu hỏi hơn là một lời phủ định. Cái tên này rốt cục có ý đồ gì, tại sao cứ ngày này qua ngày kia làm tôi phải suy nghĩ vậy. Hắn thật ra là một người lạnh lùng hay là một anh chàng ấm áp đây?!

“Ờ. Vậy tui về. Ngủ ngon.”

“Ngủ...” 'vèo' “...”

Chữ ngon chưa kịp ra khỏi miệng thì hắn chạy mất tiu... hừ hừ... tên thô lỗ!

Tôi vào nhà, đóng cửa cẩn thận rồi mới lên phòng. Đứng tần ngần trước cửa mãi tôi cũng không dám vào. Biết phải đối diện với Lâm thế nào đây? Cảm giác của tôi lúc này còn kinh khủng hơn bạn trai lén lút đến nhà bị mẹ phát hiện ra vậy.

Nhưng khi tôi vào đến trong phòng nó cũng không ầm ĩ như tôi nghĩ.

Ấy... tôi đánh giá sai rồi! Nhìn kĩ lại mới thấy nó đang ôm cái điện thoại của tôi nhấn lấy nhấn để. Tôi liền phóng đến giật lấy từ tay Lâm, nó giật mình nên không kịp phản kháng, nhưng lại nhìn cái điện thoại trong tay tôi với nụ cười đáng sợ, giống như thể hiện là nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ý.

Tôi run rẩy nhìn vào màn hình... ơ... nó đang chat với Kha!!!

“Lâm!” tôi gầm lên “Mày... mày chết đi!!!”Tin trả lời lại của Kha khiến tôi đứng hình, tắt nguồn điện thoại rồi vứt nó xuống giường, lấy gối chằn lên, như thể nếu còn cầm nó thêm một chút nữa thì Kha sẽ nhảy ra từ trong màn hình vồ lấy cấu xé tôi.

Tôi nằm dài lên giường, úp mặt xuống gối mà hét, trong khi con bạn thì nằm lăn qua lăn lại cười như tinh tinh.

Chẳng qua là ban nãy lúc tôi xuống tiếp chuyện với Khải thì Kha nhắn tin cho tôi: 'Đang làm gì vậy?'

Lâm quậy phá nhắn lại hai từ: 'Nhớ ông.'

Cứ nghĩ Kha sẽ biết đó chỉ là trò đùa, ai ngờ hắn nhắn lại: 'Tui cũng nhớ bà.'

Aa!! Bảo tôi phải làm sao khi ngày mai đối mặt với Kha đây!!!! Tất cả là tại con bạn thân chết tiệt!!! Ai nói bạn thân là sẽ giúp đỡ nhau, có mà ăn hại nhau ý chứ!!

Sau một hồi bộc phát, tôi mới ngồi chỉnh tề lại trên giường, dù đầu tóc rối bù và cá khuôn mặt thì đỏ ửng không lý do.

Tôi lườm Lâm một cái rồi mở nguồn điện thoại, những tin nhắn từ Kha thi nhau chạy đến:

'Sao vậy?'

'Tự nhiên off?'

'Hé lô...'

'???'

'Ấy onl rồi.'

'*icon cười*'

Tôi thở dài, gắng gượng lắm mới viết được mấy chữ: 'Đùa tí chứ đang xem phim.' Đến cả nhấn phím gửi đi tay tôi cũng run bần bật.

Mãi một lúc sau, Kha mới nhắn lại: 'Ê, có chuyện này nhờ chút.'

'Hả?'

'Tuần sau đi ngoại khóa với câu lạc bộ bên tui không? Rủ cả lớp bà đi nữa đi.'

Tôi hào hứng hẳn lên, tình huống khó xử vừa rồi tôi đùng một cái quên béng hết thảy, nói chuyện với Kha vô cùng tự nhiên.

'Đi chứ! Đi đâu vậy?'

'Phát quà trung thu.'

...

“Đi đi! Có chuyến nào mà chị mày từ chối đâu.” Jenifer đập bàn cái bốp.

Mấy đứa xung quanh cũng nhao nhao lên, khiến bàn ghế ở giữa bị xô đẩy kêu kèn kẹt.

“Đi. Tao đi nha.”

“Tất nhiên tao tham gia.”

Hầu như cả lớp đều đi, trong đó có cả Minh và Lâm. Hai anh chị này thể nào cũng thừa dịp tốt mà bày tỏ sự quan tâm đến nhau... hừ hừ... đôi khi tôi thấy bản thân thật đáng thương.

Tôi đếm số người rồi nhắn tin qua cho Kha: 'Lớp tui có mười chín người.'

Gần như ngay lập tức, Kha trả lời: 'Tuyệt! Cảm ơn Hạ nha. Chắc là vui lắm.'

'Ừ. *icon cười*'

'À mà... tụi mình sẽ đi xe đạp đấy, bà nói với tụi lớp bà nha, để mọi người chia cặp trước luôn.'

Vậy là lẻ rồi.

Tôi lớn tiếng thông báo cả đám sẽ cùng nhau đi bằng xe đạp, cả lũ lại hú lên đầy hào hứng. Cô chủ nhiệm ngồi trên bục giảng cũng phải lắc đầu, thật không biết đây là lớp học đang trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm hay một vườn thú nữa.”Nhưng như vậy tụi mình sẽ bị lẻ đó.” Dũng còi nêu ý kiến, cũng chính là suy nghĩ của tôi.

“Để con Hạ đi với cái thằng rủ nó đi, còn lại bắt cặp là xong.” Lâm cười tít mắt, hình như đối với con này thì việc trêu tôi rất vui??

“Ê này...”

“Được đó.”

“Rồi, quyết định vậy nha.”

“Ok.”

“...” nhân vật chính là tôi hình như còn chưa nói gì cơ mà... miệng tôi còn mới mở được có một nữa...

Ây kệ... một lũ con nít!

Nhưng lúc này cũng không hiểu sao, tôi lại tò mò liệu Khải có đi hay không...

Ra chơi ngày hôm đó, có một cô gái sang lớp tìm tôi... cực kì xinh đẹp... cũng cực kì quen thuộc.

Cô nàng đứng trước lớp tôi mà làm mấy thằng con trai trong lớp bát nháo hết cả lên.

“Em ý kiếm thằng nào?”

“Thằng nào có bồ đẹp tao chém!!”

Kết quả tôi lại là đứa được nêu tên... tụi nó chém tôi chắc?!!

Cơ mà dạo này hình như tôi 'được' kiếm hơi bị nhiều nhờ.

“Mình là Băng, bạn đi nói chuyện với mình một tí nhé.”

...

Ở sân sau, tôi đứng đối diện Băng với một vẻ mặt hết sức... e dè và rụt rè. Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác khi đi với Băng, tôi hoàn toàn bị áp đảo, kể cả ngoại hình hay khí chất... thậm chí khi một mình đối mặt với Băng, tôi còn cảm thấy mình thua thiệt vài phần. Nhìn cô, tôi thấy hơi sợ.

Hơn nữa lần trước qua nhà Khải ở một đêm như vậy, trong khi hắn với cô nàng này... hình như là đang hẹn hò, tôi cũng ít nhiều cảm thấy tình huống này thật là kì quặc.

Không suy nghĩ nhiều nữa, tôi trực tiếp hỏi luôn, khi mà cô nàng kia đã hẹn tôi ra lại không nói gì hết mà lặng thầm đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Bạn tìm mình có chuyện gì sao?”

“Bạn với Khải là quan hệ gì vậy?” ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào như thiên thần. Xem ra lần này, Lâm nhà mình có đối thủ cạnh tranh hơi bị nặng kí cái danh hotgirl khối.

“Tụi này hả... bạn bình thường thôi à.” tôi trả lời ngay lập tức. Dù sao tôi và Khải cũng chẳng có gì mà phải nói dối.

“Thật may quá...” Cô vui ra mặt, nụ cười thiên thần xuất hiện “Thật ra mình thích Khải lâu rồi... mà cậu ta thì cứ lạnh lạnh lùng lùng. Hôm qua thấy cậu ta chở bạn về, mình có hơi ngạc nhiên.”

Tôi than trong lòng một câu... hừ hừ... thì ra là đến giằn mặt đánh ghen.

“Biết bạn không thích cậu ta, mình thấy rất nhẹ nhõm. Cảm ơn nha.” Băng trông như thật sự thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Tim tôi đập mạnh một cái. Dù là có chút cảm giác như thể cô ấy đang nói: “Chính vì vậy cô đừng có mà lén phén đến gần Khải, tôi thích cậu ta trước cô đó nha. Sau này cô có thích cậu ta cũng là người đến sau thôi. Cô mà làm vậy chính là kẻ thứ ba đi giành giật bạn trai người khác.”, nhưng tôi vẫn không khỏi không tim đập chân run.Nụ cười yếu ớt đó khiến tôi thấy như mình muốn bảo vệ Băng... dù tôi là con cái 100%.

Thật là thiên tài, nụ cười đó không dễ thực hiện đâu a. Khuôn mặt như thể sắp khóc đến nơi, khiến người khác không động lòng cũng không được.

Tự nhắc nhở cả hai đều là con gái, nếu không tôi đã trỗi máu anh hùng lên mà ôm lấy cô ấy, sau đó mếu máo kiên quyết đáp: “Nhất định sẽ không có chuyện mình thích hắn ta đâu. Bạn cứ yên tâm. Tên đó não mịn lắm.”

Dù sao tôi cũng chẳng thèm dính dáng gì tới tên đó nữa. Khải có quan tâm, ân cần với tôi thật, nhưng hắn đã là chậu có kệ, tôi cũng không có hứng đi gỡ kệ cướp chậu, nhất là cướp đi từ một người... nhìn từ trên xuống dưới cái gì cũng hơn tôi vài phần.

Ấy vậy mà cuộc đời xui rủi... tôi cứ phải dính tới hắn!!

Tối hôm đó, mẹ tôi nhắn tin cho tôi: 'Mai ba mẹ rảnh, con với thằng bé đó đi ăn tối với ba mẹ.'

Đọc hàng tin nhắn, mắt tôi hình như nhòe đi. Tôi hoàn toàn quên béng, bây giờ trong mắt ba mẹ tôi, thì tôi và hắn chính là một cặp... vô cùng nồng nhiệt.

Thảm nữa rồi...

Tôi rên lên một tiếng rồi quăng cái điện thoại qua một bên, thả mình xuống giường úp mặt xuống gối... nhè vào đó mà hét.

Hét cho đã, tôi mới ngồi dậy, ôm cái gối lớn trong người rồi gác cằm lên đó, sau đó mới lười nhác chuyển tiếp tin nhắn của mẹ cho Khải.

Hắn cũng chẳng thèm nhắn lại cho tôi như mọi hôm... hừ cái tên chết tiệt này... não đã mịn còn thô lỗ. Chẳng biết Băng thích cái gì ở hắn ta!!! (là ai ban nãy vừa khen người ta ân cần chu đáo vậy...)

Sau đó tôi còn nhắn lại cho hắn một tin: 'Tui chờ ông ở cổng sau trường.'

Đã nửa tiếng trôi qua mà lại không có một phản hồi nào...

“...”

Ít ra có chết rồi cũng phải ngoi lên cho tôi biết hắn rốt cục còn sống hay đã chết chứ!

...

Kết quả là cả chiều hôm sau, tôi chờ hắn như một con dở ở cổng sau, chẳng thấy Khải ở đâu hết.

Cái tên này thật đúng là khiến người ta tức chết!!

Sau này tôi không bao giờ nhờ hắn giúp đỡ cái gì nữa đâu, làm việc gì mà... chẳng có chút nào trách nhiệm cả!

Tôi lấy điện thoại ra tức tối gọi cho hắn sau nửa tiếng chờ đợi. Khải bắt máy với chất giọng ngáy ngủ: “Gọi có gì không?”

“...”

“Này...”

“...”

“A lô...? Cấn số à?”

Cạch...

Hắn gác máy rồi... là tôi gọi mà hắn lại tắt máy trước, như thế còn ra thể thống gì nữa! Đúng là đồ bất lịch sự thật chứ! Hắn thậm chí còn chẳng thèm nhớ việc tôi nhờ hắn!?!

Đột nhiên trong lòng tôi có một chút buồn dâng lên... cũng không biết tại sao, và không biết từ lúc nào, hình như có một cái gì đó nằng nặng và đen ngòm đang bao phủ trái tim tôi.Mắt tôi hơi cay. Tôi lại bấm số của Khải rồi chờ đợi. Không như lần trước, mãi một lúc sau hắn mới bắt máy. Tôi còn chưa kịp nói gì hết, hắn đã bùng cháy: “Này! Tui không giỡn với bà nha! Tui đang tắm đó!”

“Xin lỗi... tui chỉ nhờ ông một lần này nữa thôi. Sau này sẽ không phiền ông nữa đâu.” Giọng tôi run run, nghe như tủi thân sắp khóc, dù mắt ráo hoảnh, nhưng cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu nhòe nhòe đi.

Chẳng biết từ khi nào tôi lại trở nên yếu đuối như thế này... chỉ động một chút là bắt đầu xúc động.

“Hả? Có chuyện gì vậy? T... tui chỉ nói vậy thôi, bà...”

“Tắm xong qua nhà tui, tụi mình đến nhà hàng dùng bữa với ba mẹ tui.” Không để hắn nói nhiều lời, tôi chen ngang rồi tắt máy.

Nhìn vào chữ Khải trên màn hình, tôi bất giác thở dài, sau đó cất điện thoại đi.

Tôi ngước lên trời, hít sâu một hơi rồi thở ra chậm rãi, nhìn thẳng về phía trước, tôi bước về nhà... với một tâm trạng có chút tồi tệ.

Phía sau tôi có tiếng xe máy, hơn nữa cái xe đó còn bấm còi inh ỏi. Tôi liền đi nép vào lề đường, không ngờ chiếc xe đột ngột lách sang, ép tôi dừng lại. Tôi vốn định quay sang chửi, nhưng sau khi thấy chủ nhân của nó thì miệng tôi chẳng thèm nhúc nhích, ngoài một nụ cười như thường lệ.

“Hạ về hả? Tui chở về.” Kha mỉm cười với tôi.

“À... không cần đâu, tui tự về được, cũng gần mà.”

“Tui chở về cho, thuận đường hết đó!” Kha vừa nói vừa với tay túm lấy cái ba lô của tôi đeo luôn, sau đó mới hất mặt nhìn tôi, đồng thời cười tươi rói.

Tôi đến bó tay với cậu chàng này... thế là mỉm cười leo lên xe.

Ai ngờ cậu ta lại chở tôi đến tiệm trà sữa. Tôi liền chồm người lên phía trước thắc mắc: “Gì vậy?”

“Uống không? Bà có bận gì không?” Kha hơi ngửa người ra sau, nghiêng nghiêng về phía tôi.

“Hôm nay tui có tí việc, mai tui mời ông... công chở tui về.”

“Vậy hôm nay tui mời bà, công leo lên xe tui. Chị ơi cho em...”

Tôi trợn mắt nhìn Kha, cậu ta gọi tới ba ly... vậy mà tôi chỉ biết cười cười. Thật sự trước tên này, tôi chỉ có thể cười.

Kha giống như viên thuốc thần kì, chỉ cần ở bên cạnh cậu ta thì cuộc đời tôi tự nhiên lại tràn ngập niềm vui, giống như ánh sáng ấm áp soi rọi lên tất cả khiến mọi vật đều có màu hồng nhạt lấp lánh. Bên cạnh cậu ta, tôi thường xuyên nở nụ cười, dù bản thân có đang trong tình trạng tệ như thế nào.

Sau đó, Kha chở tôi về nhà, đứng trước cổng nhà, tôi mỉm cười với cậu ta: “Tạm biệt, và cả... cảm ơn cái này.”

Tôi lắc lắc ly trà sữa trên tay.

Kha cũng cười: “Không có gì. Thôi về nha, bà bận gì thì làm đi.”

“Ờ. Mai gặp.”

“Bye.”

Đợi đến khi chiếc xe đã khuất dạng sau cua rẽ, tôi mới đưa ly trà sữa lên hút rột một cái, mỉm cười rồi mới quay người bước vào nhà.

Vừa mới đóng cửa, một chiếc xe khác lại đỗ trước nhà tôi, nheo mắt nhìn kĩ lại mới phát hiện đó là Khải.

Dù cho có đang giận hắn, nhưng vì vừa rồi đã ở cùng Kha, tâm trạng tôi cũng tốt lên một chút, liền vui vẻ mở cửa cho hắn vào nhà.

Khải mặc sơ mi vừa vặn, quần jean đơn giản vậy mà trở nên vô cùng lịch lãm... tên này chắc không mặc gì cũng hoàn hảo như vậy.

Khải nhìn có vẻ lạnh lùng. Tôi cho là hắn tức giận việc tôi làm phiền hắn khi hắn đang tắm nên Khải mới có thái độ như vậy, rồi cũng chẳng quan tâm hắn mấy, chỉ bảo hắn ngồi chơi còn mình đi tắm rửa sửa soạn.

Một lát sau khi xong xuôi đâu đó xuống nhà, đã là hơn nửa tiếng sau đó. Tôi thấy hơi có lỗi khi bắt hắn chờ lâu như vậy, nên cười xuề xòa: “Hihi... thật ngại quá, xin lỗi bắt ông chờ lâu... ông biết mà... con gái ý, sửa soạn lâu lắm.”

Khải đang nhìn mấy bức tranh treo trên tường vô cùng chăm chú, nghe tôi nói hết cũng chẳng có phản ứng gì. Tôi thấy hơi khó xử cứ đứng tần ngần ở đó, mãi sau, hắn mới mở miệng nói, mà nói một cách đột ngột, khiến tôi giật cả mình:

“Sao hôm nay gặp ba mẹ bà mà bà không nói gì trước với tui hết vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện