Không gian xung quanh như đặc quánh lại vài phần, ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào càng khiến bóng tối trở nên dày đặc, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh toát, cánh cửa gỗ cứng ngắc cũ kĩ từ từ bật mở một cách khó khăn. Tia sáng lẻ loi truyền tới một cảm giác kì quặc.
Từ bên ngoài, một bàn tay đen ngòm thình lình đẩy mạnh cánh cửa, phía sau đó xuất hiện một người phụ nữ đôi mắt đỏ ngòm với cái lưỡi thè dài bị khuyết mất vài chỗ, cùng với âm thanh kinh tởm vang lớn trong phòng học đóng kín.
Cả bọn giật mình hét lớn một phen... phim này, dù tôi đã xem rồi, nhưng vẫn không khỏi giật mình.
Khải ngồi bên cạnh tôi, nhếch mép.
Kế bên tôi nữa, là Kha, cũng cười cười khi thấy hai vai tôi giật lên.
Cửa lớp tôi tự nhiên kêu cọt kẹt, thu hút sự chú ý của cả đám, tình huống này có phải hơi bị giống tình huống vừa rồi trong phim? Chẳng qua là để tiện việc xem phim qua cái máy chiếu với cái màn chiếu ở trên bục giảng, tụi nó đã đóng hết cửa, tắt hết đèn để chặn ánh sáng từ bên ngoài, và sẵn tiện loại bỏ luôn tạp âm.
Còn thầy Anh, là người mở máy tính, copy phim vào đó cùng chúng tôi xem.
Cả lớp hoàn toàn ngập chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ máy chiếu. Hiện tại... cánh cửa không ai động vào lại đột nhiên bật mở kia quả thật khiến cho người ta chết khiếp.
Hơn nữa, phim còn đang liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy hồi hộp.
Cảnh cửa đột ngột mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, như thể ánh sáng mặt trời gay gắt đột nhiên chiếu thẳng vào động dơi, khiến cho cả bầy nháo nhào cả lên.
“A!!!!!!!!!!”
“Aaaa!!!”
“AAA!!”
Tập hợp những tiếng hét thất thanh, hét kiểu nào cũng có.
“Im lặng!!!” tiếng của cô tổng giám thị vang lên, như giáng thêm một đòn vào tinh thần đang bị bóp méo của chúng tôi “Các em đang làm gì đấy?”
Tất cả thành viên bên 11A1 không nói không rằng không hẹn trước đồng loạt lặn xuống dưới gầm bàn.
Hình như cô không để ý, chỉ lo chăm chăm nhìn cái mặt của con ma vừa hiện ra trên màn hình.
Anh Anh liền đứng dậy cười xòa: “Tiết này là tiết tìm hiểu về điện ảnh, để tụi nhỏ xem phim là quá hợp lí rồi mà cô.”
Sau khi bị bà cô liếc một cái, Anh liền sải bước dài ra cửa lớp, kéo bà cô ra khỏi đó, rồi thuận tay đóng cửa lại.
Cả hai lớp chúng tôi cả thảy hoàn toàn không nhúc nhích, mắt chăm chú nhìn về phía cửa lớp, không một đứa nào nhúc nhích rục rịch.
Sau một hồi, Anh mới bước vào với nụ cười toe toét trên môi, vui vẻ nhấn nút play... một người phụ nữ tóc ngắn với cái trán đầy những đôi mắt xuất hiện....
'Đang làm gì đấy?'
'Mới ăn cơm xong, nên đang chán đây.' Tôi đáp lại tin nhắn của Khải.
Vừa mới nhấn nút gửi thì chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tôi bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy ra mở cửa.
Anh Nhây đứng bên ngoài bĩu môi khóc lóc, khuôn mặt vô cùng đáng thương:
“Ê mày, cho tao ở nhờ đêm nay đi, ông Anh ổng săn tao.”
“Tại sao ổng lại săn mày?”
Nó không thèm trả lời mà đẩy tôi qua một bên, đi thẳng vào trong nhà, trong khi tôi còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo nó. Mất thêm một lúc, tôi mới đóng cửa lại để chạy vào trong theo nó.
Anh Nhây đang nằm dài trên ghế sô pha, nó mặc mỗi cái áo thun với short jean.
Tôi lập tức mở miệng: “Mày làm cái trò gì mà tám giờ mấy tối chạy qua nhà tao? Còn nói cái kiểu như vậy?”
Nó bĩu môi, khuôn mặt méo mó khó coi hết sức: “Tao khổ quá mày.”
Tôi lấy chân đạp nó một cái: “Mày khổ kệ mày, kể tao nghe coi.”
Vừa lúc, điện thoại tôi rung lên một cái.
Tôi nhắn tin nhanh lại cho Khải rồi tiếp tục tra hỏi nó: “Giờ sao, nói mau.”
Anh Nhây liếc tôi một cái, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của nó khiến tôi thấy lạnh sống lưng.
“Được, vậy trao đổi thông tin đi. Tao nói cho mày nghe tại sao. Mày nói cho tao nghe mày đang nói chuyện với ai.”
Tôi cười khẩy: “Mày cũng nhiều chuyện quá đi. Đây là nhà tao, mày không nói thì tao không cho mày ở lại, không có trao đổi gì hết.”
Nó xoay người nằm sấp lại, gục đầu xuống cái gối kê lưng trên ghế: “Đến cả mày cũng ăn hiếp tao!!”
“Rốt cục là mày bị cái gì? Nhây vừa thôi nha, tao hỏi thì cứ kể đi. Giấu giấu diếm diếm làm quái gì?”
“Được rồi, tao kể cho mày nghe, mày tuyệt đối không được kể cho ai nghe hết.”
Tôi lập tức gật đầu: “Biết rồi, kể đi.”
Trong lòng tôi, bản tính tò mò như cào xé ruột gan phèo phổi...
Nó mở miệng định nói gì đó thì màn hình điện thoại tôi sáng lên, đồng thời nó rung lên một cái, khiến sự chú ý của cả hai dời hết sang nó.
Chữ Khải cùng với dòng tin nhắn khiến cả người tôi nóng ran.
Nó lập tức bắt thóp được tôi: “Ê, ê, cái đó là tên ai đó, còn không chịu khai hả?”
Thấy tôi im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, tay liên tục type, nó liền thẫn thờ: “Ê đừng nói... là Khải bên 11A1 nha?”
Bị nó nói trúng, mà tôi cũng không thể nói dối, chỉ có thể cười trừ.
“A!! (loại bỏ một nghìn câu không quan trọng) WTF! Làm sao mà...”
“Mày có cần làm lố vậy không? Chỉ là nhắn tin với nhau bình thường thôi mà.”
Nó lại đăm chiêu: “Mày lại điêu rồi, nếu chỉ là nhắn tin bình thường, tại sao lúc đầu tao hỏi, mày không trả lời luôn đi. Phải có cái gì đó mới giấu giấu diếm diếm như thế này chứ... rõ ràng bất bình thường, hai đứa bây...””Được rồi, tối nay mày muốn ở đâu?”
Nó lập tức thu vuốt, để ra cái mặt nịnh bợ: “Ok, không trêu mày nữa, tao hứa luôn. Cho tao tá túc... nha...”
Nó chớp chớp đôi mắt mà nó cho là vô tội.
Tôi xì một tiếng, ngoài mặt thì cười hiền lành: “Ok.”
Nhưng tay tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho thầy Anh: 'Nó đang ở nhà em.'
Thầy ấy nhanh chóng rep lại: 'Ok. Giữ nó ở lại đó cho anh.'
'Nhớ thưởng.'
'Một cây kem.'
'Ok.'
Tôi quay sang cười với nó: “Mày đi tắm đi.”
“Ờ thôi khỏi, cho tao ngủ nhờ được rồi.” Nó cười toe toét, vô cùng tin tưởng tôi nằm dài ra ghế, tự nhiên như đang ở nhà mình “Mày cứ làm gì thì làm đi, tao nằm đây tí rồi đi ngủ sau.”
Để mặc nó xem ti vi, tôi ngồi tiếp tục nhắn tin cho Khải: 'Dù gì đi nữa, cảm giác lúc đó cũng rất thích.'
Hắn ngay lập tức trả lời: '(y)'
Chuông cửa nhà tôi reo ầm lên.
Anh Nhây lập tức ngồi bật người dậy, tôi giật mình, cứ tưởng nó đã biết gì đó, ai ngờ nó lại nhếch mép: “Quào... đêm hôm thế này mà người ta không ngại đường xa chạy đến tận nhà mày như thế này thì thật là... tao như kì đà nhỉ? Vậy tao lên phòng mày ngủ trước nha. Đa tạ.”
Nói xong, nó lập tức chạy thẳng lên tầng trên, để lại tôi đứng đó không biết nên khóc hay nên cười trong cái tình huống ba chấm này.
Tôi chạy ra mở cửa cho Anh đi vào, Anh vừa xuất hiện liền nở một nụ cười lạnh khiến tôi cảm thấy giật mình...
Không biết lần này, giữa hai cái người rắc rối này lại xãy ra cái chuyện tầm cỡ gì nữa.
Sau đó... nó bị lôi đi trong cái nhìn đầy miệt thị của tôi.
“Đinh Nguyệt Hạ! Chờ đó, tao không trả thù mày, tao không bị gọi là Nhây!!!”
Tôi thở dài... tại sao trong lớp có bao nhiêu đứa, nó không chạy đi tá túc, lại tá túc ở nhà tôi, để mang họa vào thân như vậy.
Tôi lắc đầu, đóng cửa rồi vào nhà tiếp tục nhắn tin với Khải.
Dạo này hình như tôi đang mắc chứng bệnh gì đó, cứ hễ xa hắn một chút liền thấy nhớ, mà nhớ là phải cầm điện thoại lên nhắn tin ngay cho hắn.
Nhìn thấy hắn thì thôi, mà lúc rời xa lại không muốn đi... hình như tôi đang bị nghiện.
Tôi bất giác thở dài... thích người ta đúng là hành xác!
...
Sáng hôm sau, vừa vào lớp, tôi đã bị bâu kín không còn một lối thoát.
Khó khăn lắm mới làm tụi nó bình tĩnh lại được, tôi nuốt nước bọt trước mấy cái ánh mắt săm soi đến mức da mặt tôi sắp lủng đến nơi.
“Tụi mày... đang làm cái trò gì vậy?”
Như là chỉ chờ cho tôi nói ra câu này, cả đám tụi nó lập tức nháo nhào lên lần nữa, thử hỏi, cái này có còn là cái lớp học hay không...”Mày đang quen Khải hả?”
“Thiệt không? Là quen thiệt hả?”
Jen với Bảo Đô hét lên um sùm... cộng thêm miệng của mấy đứa kia nữa, mà vì tụi nó không địch lại hai đứa này nên thôi tạm bỏ đi.
“Tao nói này... cái tin đó mọc ở đâu ra vậy?” tôi nhíu mày khó chịu.
Danh Cục nhanh chóng chen lời: “Con Anh Nhây ấy.”
“Nghe nói tối nào ổng cũng qua nhà mày hả?” Phúc Lúc Nhúc phán thêm một câu nữa, khiến cho không khí trở nên thật quái dị.
“...”
“...”
“Tin đó...” tôi khó khăn nuốt nước bọt “Lại ở đâu ra vậy?”
“Tao làm chứng nè, ngày hôm qua tao qua nhà nó ở ké, tận mắt chứng kiến Khải sang nhà nó. Tao bị nó đá cho một phát ra đường...” Anh Nhây đứng lên bàn than thở, chủ yếu là để tập trung mọi sự chú ý lên nó. Nó vờ chấm nước mắt “Chứa trai mà đá bạn nó ra ngoài đường. Ngày hôm qua tao lăn long lóc dưới gầm cầu mà không có ai giúp đỡ hết... hức...”
Tôi vừa khóc vừa cười gào lên: “Ê, con kia, mày bịa chuyện chuyên nghiệp như thế thì đi mà viết tiểu thuyết ấy!!”
Sau đó, nó lặn mất tăm, để lại tôi với cái đám lố nhố.
Lâm có mấy lần muốn nhảy vào giải vây cho tôi, nhưng bất lực.
Tôi chịu không nổi phải gào lên: “Tao với Khải không có quen nhau!!!!”
Cả lớp im lặng trong chốc lát...
Vài giây sau,...
“Thôi mày xạo quá mày...”
“Điêu!”
“Quen hotboy mà xí hổ gì, cứ thẳng thắng khoe ra đi!!”
Tôi nuốt nước bọt, dù bên ngoài tỏ vẻ im lặng, nhưng tận sâu trong thâm tâm lại đang âm thầm nguyền rủa cái cặp đôi đáng chết đó hại tôi ra thành nông nỗi này.
Nếu anh Anh không săn lùng Anh Nhây như vậy, thì nó đã không chạy đến nhà tôi rồi bị bắt. Nhưng mà là tại nó chạy sang nhà tôi chứ đâu phải tôi bảo nó phải sang nhà tôi, sau đó tại sao bây giờ người bị hại lại là tôi.
Hôm qua tôi nói sai rồi, không phải nó tự chui vào hang cọp để chuốc họa vào thân... tôi quên mất nó là cái dạng đã bị ăn thịt liền khiến đứa khác cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Tôi làm gì mà đắc tội với nó để bây giờ thành ra thê thảm như thế này chứ...
Sau một hồi tra tấn tinh thần tôi bằng những hành động vô cùng bạo lực, vắt kiệt hết thông tin từ tôi, tụi nó mới buông tha cho tôi, nó đá tôi về chỗ ngồi không thương tiếc sau khi giáo viên vào lớp.
Đi theo cô Hương là hai thầy nữa, ấn tượng đầu tiên của tôi là...
“Trẻ và đẹp trai.”
Thằng Huy lầm bầm.
Đúng vậy, vừa trẻ vừa cao, vừa đẹp trai nam tính thế này... sao lại có dạng người hoàn hảo đến như vậy?
Hai thầy mỉm cười thân thiện với lớp tôi. Cô Hương đứng một bên vui vẻ giới thiệu: “Chào mấy em, đây là hai thầy trong đoàn giáo viên thực tập được điều đến trường chúng ta. Hai thầy sẽ phụ trách công tác chủ nhiệm cùng với bộ môn toán cho lớp, các em làm quen với các thầy đi.”Không để cô nói, cả lớp tôi lập tức nhao nhao lên, hỏi tới mức hai thầy không biết phải trả lời như thế nào.
Sau cùng, Jen đứng ra đại diện lớp tôi hỏi chuyện: “Thầy giới thiệu tên đi thầy.”
“Thầy là Tấn, còn đây là Hùng. Thầy hy vọng có một học kì vui vẻ với mấy đứa.”
“Vậy mấy đứa cứ thoải mái trò chuyện làm quen với mấy thầy ha, chắc cả nửa năm thấy mặt tui ngán lắm rồi phải không?”
Sau câu nói đầy trẻ con đó thì cô Hương ra khỏi lớp, cả lớp tôi lại được dịp nháo nhào lên một lần nữa.
Đang vui vẻ thì điện thoại tôi rung lên. Tôi vừa cười vừa mở xem tin nhắn của Khải: 'Lớp bà có thực tập sinh không?'
'Có. Hai thầy cực kì đẹp trai.'
Hắn mất một lúc lâu để type, nhưng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ: 'Chụp hình tui xem.'
Tôi trợn mắt 'Như vậy rất bất lịch sự.'
'Chỉ chụp lén cho tui xem thôi mà.'
Tôi bất đắc dĩ phải mở vào cam của mess.
Tôi len lén giơ điện thoại lên chụp hình, nhưng khi hai ổng vừa vặn trong tầm thì tôi tá hỏa khi thầy Hùng hướng thẳng ánh mắt về phía tôi.
Tôi giật mình hạ điện thoại xuống theo phản xạ... sau đó thầy Hùng đang đứng trên bục giảng đột nhiên kéo thầy Tấn hướng về phía tôi mà bước.
Trong lòng tôi khóc lên khóc xuống: 'Thôi chết chắc rồi, mình bảo đảm không bảo toàn tính mạng. Mới ngày đầu gặp mặt đã khiến cho người ta có ấn tượng không tốt như thế này, sau này làm sao cứu vãn nổi...'
Cứ ngỡ hai thầy sẽ sạc cho tôi một trận, không ngờ thầy Tấn choàng tay ngang vai tôi kéo tôi sát ổng, còn thầy Hùng cầm cái điện thoại của tôi giơ cao, nhắm đúng vị trí thấy được mặt của cả ba chúng tôi đang vô cùng thân thiết.
Giọng của thầy Hùng trầm trầm lần đầu tiên cất tiếng từ nãy đến giờ: “Cười nào.”
Tôi chỉ kịp ngơ ngác cười mỉm một cái, thầy đã chụp lại rồi tiện tay bấm nút gửi đi, sau đó đưa lại điện thoại cho tôi với một nụ cười dịu dàng: “Được rồi chứ?”
Tôi thật sự không dám nhận lấy cái nụ cười này...!!
Tôi cũng cười lại, nhưng mà là nụ cười méo xẹo.
Cả lớp tôi ồ lên đầy ngạc nhiên.
Sau khi hai thầy đã quay trở lại bục giảng để tiếp tục làm con mồi cho tụi con gái lớp tôi thì con Lâm quay sang mặt nặng mày nhẹ với tôi: “Ê con kia, mày làm như vậy là không có được đâu nghe chưa, đang quen với Khải còn mê trai trắng trợn như vậy...”
Tôi quẳng cái điện thoại qua cho nó. Minh cũng đọc cho vui... sau khi xem xong tấm hình hai thầy mới gửi... Khải seen và vẫn chưa rep.
Minh bật cười: “Không nhìn ra tên này cũng như vậy.”
Tôi và Lâm cùng nhíu mày: “Như vậy là như thế nào cơ?”
Minh cười đầy ẩn ý, cúi xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn sách viết bằng tiếng Anh trên tay: “Bí mật của tụi con trai, mà bà sẽ biết sớm thôi.”
Tôi khó hiểu chờ hắn rep.
'Sao ba người thân thiết như vậy? Làm thân nhau nhanh quá ha...'
Tôi phì cười, chẳng hiểu sao lại thấy cái giọng này của hắn nó hơi bị dễ thương, có phần giống như đang ghen??
Tôi liền nhắn lại: 'Bị thầy bắt gặp đang chụp lén, nên ổng lấy máy tui chụp luôn.'
'Bà nói lại coi, hai thầy đó đẹp trai hả?' lại hơi bị dễ thương rồi... càng làm tôi muốn trêu Khải.
'Ừm, dễ thương vậy mà :xxxxxx'
Rất lâu... rep rất lâu, như là đã xóa và type liên tục.
'Với tui thì ai đẹp trai hơn?'
A! Dễ thương!! Ghen rõ ràng luôn kìa!!
Tôi nhớ tới lời Minh nói ban nãy, không nhìn ra tên này cũng như vậy. Từ cũng... tức là Minh cũng hay ghen... mà ghen kiểu này chắc là đáng yêu chết người!!
Tôi thấy trong lòng vô cùng ấm áp, bao nhiêu lo lắng về chuyện quan hệ giữa hai chúng tôi một phát bay mất, cảm giác này rất an tâm và bình yên, nhưng tôi không nghĩ đến... một mối quan hệ giữa người và người, nó không đơn giản như tôi nghĩ.
Từ bên ngoài, một bàn tay đen ngòm thình lình đẩy mạnh cánh cửa, phía sau đó xuất hiện một người phụ nữ đôi mắt đỏ ngòm với cái lưỡi thè dài bị khuyết mất vài chỗ, cùng với âm thanh kinh tởm vang lớn trong phòng học đóng kín.
Cả bọn giật mình hét lớn một phen... phim này, dù tôi đã xem rồi, nhưng vẫn không khỏi giật mình.
Khải ngồi bên cạnh tôi, nhếch mép.
Kế bên tôi nữa, là Kha, cũng cười cười khi thấy hai vai tôi giật lên.
Cửa lớp tôi tự nhiên kêu cọt kẹt, thu hút sự chú ý của cả đám, tình huống này có phải hơi bị giống tình huống vừa rồi trong phim? Chẳng qua là để tiện việc xem phim qua cái máy chiếu với cái màn chiếu ở trên bục giảng, tụi nó đã đóng hết cửa, tắt hết đèn để chặn ánh sáng từ bên ngoài, và sẵn tiện loại bỏ luôn tạp âm.
Còn thầy Anh, là người mở máy tính, copy phim vào đó cùng chúng tôi xem.
Cả lớp hoàn toàn ngập chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ máy chiếu. Hiện tại... cánh cửa không ai động vào lại đột nhiên bật mở kia quả thật khiến cho người ta chết khiếp.
Hơn nữa, phim còn đang liên tục phát ra những âm thanh khiến người ta cảm thấy hồi hộp.
Cảnh cửa đột ngột mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, như thể ánh sáng mặt trời gay gắt đột nhiên chiếu thẳng vào động dơi, khiến cho cả bầy nháo nhào cả lên.
“A!!!!!!!!!!”
“Aaaa!!!”
“AAA!!”
Tập hợp những tiếng hét thất thanh, hét kiểu nào cũng có.
“Im lặng!!!” tiếng của cô tổng giám thị vang lên, như giáng thêm một đòn vào tinh thần đang bị bóp méo của chúng tôi “Các em đang làm gì đấy?”
Tất cả thành viên bên 11A1 không nói không rằng không hẹn trước đồng loạt lặn xuống dưới gầm bàn.
Hình như cô không để ý, chỉ lo chăm chăm nhìn cái mặt của con ma vừa hiện ra trên màn hình.
Anh Anh liền đứng dậy cười xòa: “Tiết này là tiết tìm hiểu về điện ảnh, để tụi nhỏ xem phim là quá hợp lí rồi mà cô.”
Sau khi bị bà cô liếc một cái, Anh liền sải bước dài ra cửa lớp, kéo bà cô ra khỏi đó, rồi thuận tay đóng cửa lại.
Cả hai lớp chúng tôi cả thảy hoàn toàn không nhúc nhích, mắt chăm chú nhìn về phía cửa lớp, không một đứa nào nhúc nhích rục rịch.
Sau một hồi, Anh mới bước vào với nụ cười toe toét trên môi, vui vẻ nhấn nút play... một người phụ nữ tóc ngắn với cái trán đầy những đôi mắt xuất hiện....
'Đang làm gì đấy?'
'Mới ăn cơm xong, nên đang chán đây.' Tôi đáp lại tin nhắn của Khải.
Vừa mới nhấn nút gửi thì chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tôi bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy ra mở cửa.
Anh Nhây đứng bên ngoài bĩu môi khóc lóc, khuôn mặt vô cùng đáng thương:
“Ê mày, cho tao ở nhờ đêm nay đi, ông Anh ổng săn tao.”
“Tại sao ổng lại săn mày?”
Nó không thèm trả lời mà đẩy tôi qua một bên, đi thẳng vào trong nhà, trong khi tôi còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo nó. Mất thêm một lúc, tôi mới đóng cửa lại để chạy vào trong theo nó.
Anh Nhây đang nằm dài trên ghế sô pha, nó mặc mỗi cái áo thun với short jean.
Tôi lập tức mở miệng: “Mày làm cái trò gì mà tám giờ mấy tối chạy qua nhà tao? Còn nói cái kiểu như vậy?”
Nó bĩu môi, khuôn mặt méo mó khó coi hết sức: “Tao khổ quá mày.”
Tôi lấy chân đạp nó một cái: “Mày khổ kệ mày, kể tao nghe coi.”
Vừa lúc, điện thoại tôi rung lên một cái.
Tôi nhắn tin nhanh lại cho Khải rồi tiếp tục tra hỏi nó: “Giờ sao, nói mau.”
Anh Nhây liếc tôi một cái, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của nó khiến tôi thấy lạnh sống lưng.
“Được, vậy trao đổi thông tin đi. Tao nói cho mày nghe tại sao. Mày nói cho tao nghe mày đang nói chuyện với ai.”
Tôi cười khẩy: “Mày cũng nhiều chuyện quá đi. Đây là nhà tao, mày không nói thì tao không cho mày ở lại, không có trao đổi gì hết.”
Nó xoay người nằm sấp lại, gục đầu xuống cái gối kê lưng trên ghế: “Đến cả mày cũng ăn hiếp tao!!”
“Rốt cục là mày bị cái gì? Nhây vừa thôi nha, tao hỏi thì cứ kể đi. Giấu giấu diếm diếm làm quái gì?”
“Được rồi, tao kể cho mày nghe, mày tuyệt đối không được kể cho ai nghe hết.”
Tôi lập tức gật đầu: “Biết rồi, kể đi.”
Trong lòng tôi, bản tính tò mò như cào xé ruột gan phèo phổi...
Nó mở miệng định nói gì đó thì màn hình điện thoại tôi sáng lên, đồng thời nó rung lên một cái, khiến sự chú ý của cả hai dời hết sang nó.
Chữ Khải cùng với dòng tin nhắn khiến cả người tôi nóng ran.
Nó lập tức bắt thóp được tôi: “Ê, ê, cái đó là tên ai đó, còn không chịu khai hả?”
Thấy tôi im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, tay liên tục type, nó liền thẫn thờ: “Ê đừng nói... là Khải bên 11A1 nha?”
Bị nó nói trúng, mà tôi cũng không thể nói dối, chỉ có thể cười trừ.
“A!! (loại bỏ một nghìn câu không quan trọng) WTF! Làm sao mà...”
“Mày có cần làm lố vậy không? Chỉ là nhắn tin với nhau bình thường thôi mà.”
Nó lại đăm chiêu: “Mày lại điêu rồi, nếu chỉ là nhắn tin bình thường, tại sao lúc đầu tao hỏi, mày không trả lời luôn đi. Phải có cái gì đó mới giấu giấu diếm diếm như thế này chứ... rõ ràng bất bình thường, hai đứa bây...””Được rồi, tối nay mày muốn ở đâu?”
Nó lập tức thu vuốt, để ra cái mặt nịnh bợ: “Ok, không trêu mày nữa, tao hứa luôn. Cho tao tá túc... nha...”
Nó chớp chớp đôi mắt mà nó cho là vô tội.
Tôi xì một tiếng, ngoài mặt thì cười hiền lành: “Ok.”
Nhưng tay tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho thầy Anh: 'Nó đang ở nhà em.'
Thầy ấy nhanh chóng rep lại: 'Ok. Giữ nó ở lại đó cho anh.'
'Nhớ thưởng.'
'Một cây kem.'
'Ok.'
Tôi quay sang cười với nó: “Mày đi tắm đi.”
“Ờ thôi khỏi, cho tao ngủ nhờ được rồi.” Nó cười toe toét, vô cùng tin tưởng tôi nằm dài ra ghế, tự nhiên như đang ở nhà mình “Mày cứ làm gì thì làm đi, tao nằm đây tí rồi đi ngủ sau.”
Để mặc nó xem ti vi, tôi ngồi tiếp tục nhắn tin cho Khải: 'Dù gì đi nữa, cảm giác lúc đó cũng rất thích.'
Hắn ngay lập tức trả lời: '(y)'
Chuông cửa nhà tôi reo ầm lên.
Anh Nhây lập tức ngồi bật người dậy, tôi giật mình, cứ tưởng nó đã biết gì đó, ai ngờ nó lại nhếch mép: “Quào... đêm hôm thế này mà người ta không ngại đường xa chạy đến tận nhà mày như thế này thì thật là... tao như kì đà nhỉ? Vậy tao lên phòng mày ngủ trước nha. Đa tạ.”
Nói xong, nó lập tức chạy thẳng lên tầng trên, để lại tôi đứng đó không biết nên khóc hay nên cười trong cái tình huống ba chấm này.
Tôi chạy ra mở cửa cho Anh đi vào, Anh vừa xuất hiện liền nở một nụ cười lạnh khiến tôi cảm thấy giật mình...
Không biết lần này, giữa hai cái người rắc rối này lại xãy ra cái chuyện tầm cỡ gì nữa.
Sau đó... nó bị lôi đi trong cái nhìn đầy miệt thị của tôi.
“Đinh Nguyệt Hạ! Chờ đó, tao không trả thù mày, tao không bị gọi là Nhây!!!”
Tôi thở dài... tại sao trong lớp có bao nhiêu đứa, nó không chạy đi tá túc, lại tá túc ở nhà tôi, để mang họa vào thân như vậy.
Tôi lắc đầu, đóng cửa rồi vào nhà tiếp tục nhắn tin với Khải.
Dạo này hình như tôi đang mắc chứng bệnh gì đó, cứ hễ xa hắn một chút liền thấy nhớ, mà nhớ là phải cầm điện thoại lên nhắn tin ngay cho hắn.
Nhìn thấy hắn thì thôi, mà lúc rời xa lại không muốn đi... hình như tôi đang bị nghiện.
Tôi bất giác thở dài... thích người ta đúng là hành xác!
...
Sáng hôm sau, vừa vào lớp, tôi đã bị bâu kín không còn một lối thoát.
Khó khăn lắm mới làm tụi nó bình tĩnh lại được, tôi nuốt nước bọt trước mấy cái ánh mắt săm soi đến mức da mặt tôi sắp lủng đến nơi.
“Tụi mày... đang làm cái trò gì vậy?”
Như là chỉ chờ cho tôi nói ra câu này, cả đám tụi nó lập tức nháo nhào lên lần nữa, thử hỏi, cái này có còn là cái lớp học hay không...”Mày đang quen Khải hả?”
“Thiệt không? Là quen thiệt hả?”
Jen với Bảo Đô hét lên um sùm... cộng thêm miệng của mấy đứa kia nữa, mà vì tụi nó không địch lại hai đứa này nên thôi tạm bỏ đi.
“Tao nói này... cái tin đó mọc ở đâu ra vậy?” tôi nhíu mày khó chịu.
Danh Cục nhanh chóng chen lời: “Con Anh Nhây ấy.”
“Nghe nói tối nào ổng cũng qua nhà mày hả?” Phúc Lúc Nhúc phán thêm một câu nữa, khiến cho không khí trở nên thật quái dị.
“...”
“...”
“Tin đó...” tôi khó khăn nuốt nước bọt “Lại ở đâu ra vậy?”
“Tao làm chứng nè, ngày hôm qua tao qua nhà nó ở ké, tận mắt chứng kiến Khải sang nhà nó. Tao bị nó đá cho một phát ra đường...” Anh Nhây đứng lên bàn than thở, chủ yếu là để tập trung mọi sự chú ý lên nó. Nó vờ chấm nước mắt “Chứa trai mà đá bạn nó ra ngoài đường. Ngày hôm qua tao lăn long lóc dưới gầm cầu mà không có ai giúp đỡ hết... hức...”
Tôi vừa khóc vừa cười gào lên: “Ê, con kia, mày bịa chuyện chuyên nghiệp như thế thì đi mà viết tiểu thuyết ấy!!”
Sau đó, nó lặn mất tăm, để lại tôi với cái đám lố nhố.
Lâm có mấy lần muốn nhảy vào giải vây cho tôi, nhưng bất lực.
Tôi chịu không nổi phải gào lên: “Tao với Khải không có quen nhau!!!!”
Cả lớp im lặng trong chốc lát...
Vài giây sau,...
“Thôi mày xạo quá mày...”
“Điêu!”
“Quen hotboy mà xí hổ gì, cứ thẳng thắng khoe ra đi!!”
Tôi nuốt nước bọt, dù bên ngoài tỏ vẻ im lặng, nhưng tận sâu trong thâm tâm lại đang âm thầm nguyền rủa cái cặp đôi đáng chết đó hại tôi ra thành nông nỗi này.
Nếu anh Anh không săn lùng Anh Nhây như vậy, thì nó đã không chạy đến nhà tôi rồi bị bắt. Nhưng mà là tại nó chạy sang nhà tôi chứ đâu phải tôi bảo nó phải sang nhà tôi, sau đó tại sao bây giờ người bị hại lại là tôi.
Hôm qua tôi nói sai rồi, không phải nó tự chui vào hang cọp để chuốc họa vào thân... tôi quên mất nó là cái dạng đã bị ăn thịt liền khiến đứa khác cũng bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Tôi làm gì mà đắc tội với nó để bây giờ thành ra thê thảm như thế này chứ...
Sau một hồi tra tấn tinh thần tôi bằng những hành động vô cùng bạo lực, vắt kiệt hết thông tin từ tôi, tụi nó mới buông tha cho tôi, nó đá tôi về chỗ ngồi không thương tiếc sau khi giáo viên vào lớp.
Đi theo cô Hương là hai thầy nữa, ấn tượng đầu tiên của tôi là...
“Trẻ và đẹp trai.”
Thằng Huy lầm bầm.
Đúng vậy, vừa trẻ vừa cao, vừa đẹp trai nam tính thế này... sao lại có dạng người hoàn hảo đến như vậy?
Hai thầy mỉm cười thân thiện với lớp tôi. Cô Hương đứng một bên vui vẻ giới thiệu: “Chào mấy em, đây là hai thầy trong đoàn giáo viên thực tập được điều đến trường chúng ta. Hai thầy sẽ phụ trách công tác chủ nhiệm cùng với bộ môn toán cho lớp, các em làm quen với các thầy đi.”Không để cô nói, cả lớp tôi lập tức nhao nhao lên, hỏi tới mức hai thầy không biết phải trả lời như thế nào.
Sau cùng, Jen đứng ra đại diện lớp tôi hỏi chuyện: “Thầy giới thiệu tên đi thầy.”
“Thầy là Tấn, còn đây là Hùng. Thầy hy vọng có một học kì vui vẻ với mấy đứa.”
“Vậy mấy đứa cứ thoải mái trò chuyện làm quen với mấy thầy ha, chắc cả nửa năm thấy mặt tui ngán lắm rồi phải không?”
Sau câu nói đầy trẻ con đó thì cô Hương ra khỏi lớp, cả lớp tôi lại được dịp nháo nhào lên một lần nữa.
Đang vui vẻ thì điện thoại tôi rung lên. Tôi vừa cười vừa mở xem tin nhắn của Khải: 'Lớp bà có thực tập sinh không?'
'Có. Hai thầy cực kì đẹp trai.'
Hắn mất một lúc lâu để type, nhưng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ: 'Chụp hình tui xem.'
Tôi trợn mắt 'Như vậy rất bất lịch sự.'
'Chỉ chụp lén cho tui xem thôi mà.'
Tôi bất đắc dĩ phải mở vào cam của mess.
Tôi len lén giơ điện thoại lên chụp hình, nhưng khi hai ổng vừa vặn trong tầm thì tôi tá hỏa khi thầy Hùng hướng thẳng ánh mắt về phía tôi.
Tôi giật mình hạ điện thoại xuống theo phản xạ... sau đó thầy Hùng đang đứng trên bục giảng đột nhiên kéo thầy Tấn hướng về phía tôi mà bước.
Trong lòng tôi khóc lên khóc xuống: 'Thôi chết chắc rồi, mình bảo đảm không bảo toàn tính mạng. Mới ngày đầu gặp mặt đã khiến cho người ta có ấn tượng không tốt như thế này, sau này làm sao cứu vãn nổi...'
Cứ ngỡ hai thầy sẽ sạc cho tôi một trận, không ngờ thầy Tấn choàng tay ngang vai tôi kéo tôi sát ổng, còn thầy Hùng cầm cái điện thoại của tôi giơ cao, nhắm đúng vị trí thấy được mặt của cả ba chúng tôi đang vô cùng thân thiết.
Giọng của thầy Hùng trầm trầm lần đầu tiên cất tiếng từ nãy đến giờ: “Cười nào.”
Tôi chỉ kịp ngơ ngác cười mỉm một cái, thầy đã chụp lại rồi tiện tay bấm nút gửi đi, sau đó đưa lại điện thoại cho tôi với một nụ cười dịu dàng: “Được rồi chứ?”
Tôi thật sự không dám nhận lấy cái nụ cười này...!!
Tôi cũng cười lại, nhưng mà là nụ cười méo xẹo.
Cả lớp tôi ồ lên đầy ngạc nhiên.
Sau khi hai thầy đã quay trở lại bục giảng để tiếp tục làm con mồi cho tụi con gái lớp tôi thì con Lâm quay sang mặt nặng mày nhẹ với tôi: “Ê con kia, mày làm như vậy là không có được đâu nghe chưa, đang quen với Khải còn mê trai trắng trợn như vậy...”
Tôi quẳng cái điện thoại qua cho nó. Minh cũng đọc cho vui... sau khi xem xong tấm hình hai thầy mới gửi... Khải seen và vẫn chưa rep.
Minh bật cười: “Không nhìn ra tên này cũng như vậy.”
Tôi và Lâm cùng nhíu mày: “Như vậy là như thế nào cơ?”
Minh cười đầy ẩn ý, cúi xuống tiếp tục nghiên cứu cuốn sách viết bằng tiếng Anh trên tay: “Bí mật của tụi con trai, mà bà sẽ biết sớm thôi.”
Tôi khó hiểu chờ hắn rep.
'Sao ba người thân thiết như vậy? Làm thân nhau nhanh quá ha...'
Tôi phì cười, chẳng hiểu sao lại thấy cái giọng này của hắn nó hơi bị dễ thương, có phần giống như đang ghen??
Tôi liền nhắn lại: 'Bị thầy bắt gặp đang chụp lén, nên ổng lấy máy tui chụp luôn.'
'Bà nói lại coi, hai thầy đó đẹp trai hả?' lại hơi bị dễ thương rồi... càng làm tôi muốn trêu Khải.
'Ừm, dễ thương vậy mà :xxxxxx'
Rất lâu... rep rất lâu, như là đã xóa và type liên tục.
'Với tui thì ai đẹp trai hơn?'
A! Dễ thương!! Ghen rõ ràng luôn kìa!!
Tôi nhớ tới lời Minh nói ban nãy, không nhìn ra tên này cũng như vậy. Từ cũng... tức là Minh cũng hay ghen... mà ghen kiểu này chắc là đáng yêu chết người!!
Tôi thấy trong lòng vô cùng ấm áp, bao nhiêu lo lắng về chuyện quan hệ giữa hai chúng tôi một phát bay mất, cảm giác này rất an tâm và bình yên, nhưng tôi không nghĩ đến... một mối quan hệ giữa người và người, nó không đơn giản như tôi nghĩ.
Danh sách chương