Khi cả bọn lết qua được quán ăn đã hơn đầu giờ chiều một tẹo.

Cũng nhờ cái đám con Anh Nhây đã tách nhóm rồi còn thân ai nấy chạy, mạnh ai nấy lo, cả đám chạy tứ phương tám hướng, theo phương châm đường nào cũng về la mã, nên có đứa còn đánh một cái vòng lớn giữa trưa nắng chang chang chỉ để đi... chụp hình hoa trồng bên đường.

Chờ tụi nó tập trung hết ở quán đã đóng cửa, rồi gọi điện nháo cả lên hết, Jen mới có thể tập trung đầy đủ quân số, tiến sang địa điểm cuối cùng của ngày.

Chỉ là đi ăn thôi, còn có thể nhộn tới mức như vậy!

Khi vào trong quán, cứ như đem một hơi thở mới tràn vào phòng.

Ban nãy im ắng bao nhiêu, thì bây giờ âm thanh như vỡ òa, mà náo loạn hết mức cần thiết, không đứa nào liên quan tới đứa nào... cụ thể là chửi con nhỏ sắp xếp kế hoạch ngày hôm nay.

Ban nãy chỉ là nói chuyện với Thủy Điệu, Jen nhà mình còn hung hăng được, bây giờ nếu là đối phó thì phải đối phó với hơn bốn mươi đứa, nó có ba đầu sáu tay cũng không địch lại, nên lặng thầm chui vào chỗ ngồi rồi khẽ lên tiếng: “Gọi món đi mấy đứa.”

...

Sau khi thức ăn vừa được đặt lên bàn, tụi nó như chết đói, nhào đến mà cấu xé không thương tiếc, thiếu điều gặm luôn cái dĩa nếu dĩa làm bằng vật liệu có thể ăn được.

Đang ăn thì điện thoại tôi rung, tôi vừa cho miếng thịt vào miệng vừa quẹt ngang khi thấy một chữ 'Mẹ'.

“Mẹ đang ở sân bay, khoảng hai tiếng nữa mẹ về, ra đón nha con.”

“Ok mom.” Tôi vừa nhai vừa trả lời.

“Nhớ ba mẹ không?” mẹ tôi cười.

“Ba mẹ nhớ con cứ nói, đừng ngại.” Nhai chóp chép.

“...”

“Gì vậy ạ?” tiếp tục cho thêm cá... nhai chóp chép.

“Con đang ăn hả?”

“Con đang đi chơi với bạn.” Nhóp nhép.

“Hèn gì nó chẳng thèm nhớ ba mẹ nó...”

“...” dỗi rồi... mẹ tôi lại dỗi rồi, chỉ cần tôi đặt nặng gì hơn gia đình lập tức dỗi... nhớ là nhiều khi mẹ tôi đâu có trẻ con như thế này, vẫn khí thế ngút trời khiến người ta giật cả mình khi mới gặp lần đầu ấy chứ...

Nhớ lần tôi kéo Khải đi gặp ba mẹ... chính tôi nhìn biểu cảm của mẹ còn thấy rét thì huống chi là Khải.

“Được rồi, mẹ còn không đi chuẩn bị thủ tục này nọ, hai tiếng nữa con sẽ đón hai người.”

Tôi có cảm giác Khải vừa áp sát tôi thêm một chút.

“Mẹ đang ngồi trên máy bay.”

“...”

Bên đầu dây có tiếng nhắc nhở tắt máy, mẹ tôi mới cười hớn hở: “Vậy bye con, lát nữa gặp lại, mẹ có mua cho con mấy bộ đầm hoàng gia.”

“...”

Con có thể không nhận không? Lần nào nhận quần áo của mẹ xong về con cũng vứt vào xó tủ...Sau khi tôi tắt máy, Khải lập tức cười với tôi... bằng nụ cười nguy hiểm: “Để tui đưa bà đi.”

Tôi mơ màng gật đầu: “Được.”

Tôi cảm thấy chuyện này rõ kì lạ... bình thường bạn trai thường không thể bình tĩnh đối mặt trước mặt phụ mẫu của bạn gái, tại sao Khải không những không sợ sệt, mà còn tỉnh bơ xem chuyện đó như thú vui? Đòi đi gặp ba mẹ tôi?? Tôi dè chừng nhìn hắn: “Sao lại muốn đi?”

“Muốn tìm người chống lưng trước... hèm... sau này tiện đôi đường.” Lúc đầu còn có vẻ nghiêm túc... sau đó lập tức lòi đuôi cáo.

Hắn nhếch môi cười tinh ranh.

“...” thì ra là tìm đồng minh trước... mẹ tôi... chắc sẽ không bán tôi đâu nhỉ?

...

“Con muốn về nhà ngủ, tối hôm qua ngủ trễ buồn ngủ quá.” Tôi ngáp dài một cái.

“Hai bác mới về nước chắc rất đói, chúng ta cùng dùng bữa tối thì thế nào ạ.” Khải lịch thiệp mỉm cười với đấng phụ mẫu.

“Được được, chúng ta đi ăn.” Mẹ tôi lập tức đá tôi sang một bên cười toe toét với Khải.

“...” tôi. Thế là tiêu tùng mùng một của tôi!!!

Ngồi trên bàn ăn, ba cái người đó thản nhiên cười nói, ăn uống vô cùng vui vẻ, trong khi tôi ngồi một bên như chờ thời...

Ba mẹ tôi còn chẳng buồn thắc mắc tại sao hắn lại có mặt ở sân bay, thản nhiên đón nhận điều đó như là lẽ tất nhiên.

Có khi nào tôi sắp bị thay thế rồi hay không?

Trong cái nhà này, tôi có còn chỗ đứng nữa hay không...!!!

Bây giờ tôi mới hiểu cảm giác của những đứa con cả khi mà ba mẹ có thêm đứa nữa...

“Con ăn cái này nè.” Ba tôi gắp vào chén của Khải một ít thức ăn.

Tôi nhìn ba cái người đó vui vẻ hạnh phúc bên nhau chỉ cảm thấy rất nhức đầu... hắn không tốn chút sức lực đã khiến cho ba mẹ tôi về phe của mình rồi, hắn mà lên kế hoạch trước... chắc hai người đó còn được gả sang nhà hắn trước cả tôi.

Tôi nhìn cái cảnh tình thân quý hơn vàng của ba người họ, lặng lẽ ăn, ăn một mình chẳng ai để ý đến thì buồn. Mà khi ba người đó chú ý đến tôi, tôi chỉ cầu cho bản thân biến mất cho rồi.

Khải quay sang mỉm cười với tôi: “Sao im lặng vậy, ăn nhiều vào.”

Mẹ tôi liền thêm vào: “Ăn cho nhiều làm cái gì, chỉ có càng ngày càng mập.”

Ba tôi cũng thêm vào: “Con cứ ăn đi, kệ nó.”

“...” tôi.

Tôi bị chèn ép!! Tôi đúng là thảm thương!

Tại sao tôi lại bị chính ba mẹ của mình đàn áp như vậy.

Vậy mà hắn chỉ tủm tỉm cười chứ không lên tiếng bênh vực cho tôi, thậm chí còn nhếch môi: “Béo phì quả thật không tốt, sẽ rất dễ bệnh.”

“...”

Sau khi ăn xong, ba mẹ tôi đi taxi về nhà, trong khi tôi và Khải đi riêng.

Thật ra, ba mẹ tôi ban nãy nói với tôi về nhà chuẩn bị qua nhà nội ngoại thăm ông bà chú bác, nên bây giờ chính xác hơn là tôi đang về nhà tắm rửa chuẩn bị này nọ để đi chúc tết.Quan trọng hơn, ba mẹ tôi còn vô cùng chu đáo dặn dò trước: “Khải con, muốn đi cùng không?? Nếu muốn thì cũng chuẩn bị đi rồi chúng ta hẹn nhau cùng đi.”

Cái con người đang có ý đồ đầy mình kia tất nhiên không thể từ chối.

Có ba mẹ tôi chống lưng cho rồi, bây giờ còn muốn cả ông bà tôi... thật quá quắt!

Tôi ngồi sau hắn trên xe, chỉ có thể lèm bèm: “Ê, lát nữa ở nhà đi.”

Còn nữa, để thể hiện thái độ chống đối của tôi dành cho hắn, tôi ngồi xa hắn cả khoảng lớn, thỉnh thoảng nói chuyện mới hơi chồm lên phía trước.

Khải chỉ im lặng không nói, nhưng không nhìn mặt hắn tôi cũng biết, hắn đang đắc chí tới mức nào.

Chỉ tại tôi xui xẻo, có một gia đình vô tâm... không cần đồng nào cũng có thể thản nhiên bán con gái mình đi...

“Nha... lát đừng đi mà... gia đình tui sẽ trêu cho chết luôn.”

Tôi lại hơi chồm người lên phía trước mè nheo.

Đột nhiên xe thắng gấp, tôi lao thẳng vào lưng hắn, cả người nhích lên một khoảng dính chặt người ta.

Tôi chỉ kịp “A!” lên một tiếng. Lúc đã bình yên lại rồi mới thấy là dừng đèn đỏ... nhưng hắn thắng gấp như thế rõ là cố tình còn gì!!

“Này!” tôi hét toáng.

Khải đột nhiên kéo tay tôi lên phía trước, ôm ngang bụng hắn.

Tôi giật mình, cả người nóng ran, mặt thì đỏ ửng. Tôi rút tay ra, nhưng Khải nắm gọn gàng tôi còn chẳng thể nhúc nhích.

Khải đột ngột quay sang, mặt liền áp sát tôi, tim tôi lúc này chỉ muốn nhảy ra ngoài. Hắn làm vẻ mặt tội nghiệp: “Thật sự không muốn tui đi hả?”

“Ugh...” tôi không biết nên trả lời như thế nào trong cái tình huống trớ trêu như thế này... rõ ràng, lúc nãy tôi rất kiên quyết với ý nghĩ ép buộc hắn ở nhà... tại sao bây giờ lại lung lay rồi...

“Im lặng được xem là muốn tui đi nha.” Khải mỉm cười rồi buông tay tôi ra, hắn rồ ga chạy khi đèn chuyển sang màu xanh.

Tôi vốn định rụt tay lại, nhưng lại nghe loáng thoáng giọng của ai đó phía trước: “Ấy, để yên đi, tui lạnh, cần giữ ấm.”

“...”

Tôi ngay lập tức rụt lại, dù cho hắn có ý ới...

Bắt đầu từ bây giờ, tôi nên có kế hoạch lật ngược tình thế... cứ để như thế này, sau này chắc hắn nói một tôi không dám làm hai.

...

Nhìn Khải đứng trước nhà tôi, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh thổi qua sau lưng.

Hắn mặc áo thun quần bò đơn giản, nhưng mà thứ gì mặc lên người hắn cũng đẹp, nên nhìn hắn như người mẫu ấy... tôi thế nào cũng bị dìm cho chìm ngỉm.

Dù cho bây giờ tôi có đang mặc một cái đầm... thậm chí còn chải chuốt một chút... phong cách xem như khác so với mọi khi... có lẽ vẫn chẳng thể sánh đôi với hắn.

Khải mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt không hề giấu diếm soi từ trên xuống, làm tôi thấy nhồn nhột, lập tức nóng bừng cau có mắng hắn: “Đừng nhìn nữa!! A!! Đã bảo đừng nhìn nữa.””Đẹp mà.” Hai chữ...

Chỉ hai chữ cũng đủ để làm tôi chết đứng.

Tôi cả người nóng hừng hực lại chui ra phía sau cửa nhà, để tránh tầm nhìn của hắn.

Khải không thèm quan tâm đến thái độ của tôi, cười toe toét, có vẻ rất vui, bình tĩnh tản bộ lại gần tôi.

Tôi đành nhắm nghiền mắt để tránh nhìn Khải, miệng lắp ba lắp bắp đánh trống lãng: “Ch... chờ Lâm một chút, n... nó đi chung với tụi mình.”

Mọi năm, tôi vẫn thường hay cùng con Lâm với ba mẹ mình sang nhà ngoại nhà nội, năm nay còn có thêm một người nữa... người có lẽ sau này sẽ rất thường xuyên đến thăm ông bà nhà tôi.

Giọng Khải hình như có chất cười: “Được, ngắm bà đốt thời gian.”

“Này!!”

Phải làm sao cho hắn... chững chạc lên một chút! Khải trẻ con này làm tôi cười không nổi mà khóc cũng không xong!!

Tôi với hắn đứng chờ một lát... đúng hơn là hắn tiếp tục trêu tôi, còn tôi vô cùng tốn calo nghĩ cách đối phó hắn, thì Lâm chạy xe đến, hôm nay nó cũng mặc một cái đầm cổ sơ mi dài ngang đùi vô cùng dễ thương...

Người ta với tôi cùng một phong cách... nhưng hiệu suất nó lại khác nhau một trời một vực...

Sau khi Lâm đến, chúng tôi cùng chạy sang nhà ba mẹ tôi, chờ hai người họ một lúc lâu mới bắt đầu đi.

Hai người đó... rõ ràng trong lúc ngồi trên xe để Khải chở sang nhà ba mẹ tôi, mẹ còn gọi hối tôi qua nhanh nhanh, kết quả qua rồi phải chờ tới tận nửa tiếng đồng hồ.

Ba đứa tôi cứ nghĩ sẽ nhanh lắm, nên đứng luôn bên ngoài cổng chờ, chẳng thể tin được chúng tôi phải ở ngoài đến tận nửa tiếng. Hàng xóm xung quanh đi qua đi lại, ai cũng nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Lúc tới nhà nội thì trời đã tối.

Tôi tiên phong mở cửa, vừa bước vào trong nhà đã bị đột kích.

Cả đám nhóc tì bé bé tí chạy như bay đến, ôm chân ôm eo tôi kín mít. Dù cho tụi nó thấp thấp ngang bụng tôi, nhưng vì một lực lượng hùng hậu, cộng thêm tụi nó còn phân bố đều ra, khiến tôi chẳng thể nhúc nhích nổi.

Khải đi theo phía sau nhìn thấy chỉ mỉm cười.

Tôi quay sang cầu cứu: “Cứu tao Lâm...”

“Truyền thống hằng năm mà, mày ráng mà chịu, ai bảo được thương quá làm gì.” Mọi người thản nhiên đi lướt qua tôi vào phòng khách, để lại tôi đáng thương với lũ trẻ quậy phá không chịu nổi.

Tụi nó nháo nháo lên dưới chân tôi: “Chị Hạ, chị Hạ!!!”

“Chị Hạ qua chơi!!”

Đám nhóc này đều là con của chú bác tôi sống cùng nhà ông bà nội. Nếu không phải vậy thì tôi đã túm cổ từng đứa một đá văng ra khỏi cổng rồi.

Tôi cố gắng đẩy từng đứa ra, nhưng hễ tách được đứa này ra khỏi người tôi, đứa kia lại bâu vào, ôm tôi chặt đến mức tôi có cảm giác xương mình hình như mới kêu lên cái rắc.Tôi hết cách phải hét lên: “Đứa nào muốn có tiền lì xì?”

“Em!”

“Em!!”

Tụi nó ngước mặt lên, khuôn mặt hào hứng với ánh mắt lấp lánh.

“...” chẳng hiểu sao mấy cái bản mặt này làm tôi nhớ tới hồi nhỏ tôi cũng từng như vậy.

Thời hồi đó trong xóm tôi có tới hai ba tiệm tạp hóa gì đó, chuyên bán mấy cây kiếm nhựa súng nhựa vân vân,... Mà tôi lại cực thích chơi mấy cái đó, cứ có tiền lì xì lại chạy đi mua mấy cái đó chơi. Tôi với con Lâm đã từng giận nhau cả ngày vì nó thích kiếm xanh, trong khi tôi đang dùng cây kiếm xanh... Nó thích kiếm xanh tôi chẳng hiểu sao nó lại mua cây màu hường, để rồi tới lúc hứng thì giành giật với tôi.

Ngày xưa tiền lì xì hiếm hoi, hai mươi ngàn là cao lắm... tôi nhớ mình từng nhìn chú mình với ánh mắt như thể nhìn một vị thần khi chú cho tôi tờ hai chục. Mà thời ấy cái gì cũng rẻ, kiếm nhựa có năm sáu ngàn một cây. Bây giờ cái gì cũng treo giá trên trời. Kiếm nhựa biến mất thay vào đó là kiếm có đèn chíu chíu.

Thời đó lấy kiếm lấy súng đập nhau rầm rầm, bây giờ vì sợ hỏng đèn mà không dám động đậy mạnh.

Thời đó đánh nhau chán lại ngồi chơi ô ăn quan, không thì lấy phấn vẽ đầy ra đất nhảy lò cò, để rồi bị bác tổ trưởng trong xóm đến nhà mắng vốn vì tội làm hỏng nét đẹp văn minh đô thị gì đó... Đúng thật thời đó khác với bây giờ rất nhiều.

Ờ lạc đề rồi.

“Đứa nào muốn tiền lì xì thì mau mau chạy theo mợ hai.” Mợ hai là mẹ tôi... Mẹ đã không cứu tôi, tôi không cam long chết một mình đâu!!

Tụi nó ngay lập tức hớn ha hớn hở chạy vào trong bếp nơi mẹ tôi đang giúp bà nội nấu ăn... nháo một trận trong đó.

Tôi nhếch mép thỏa mãn ngồi xuống ghế sô pha cạnh Khải.

Hắn đang điềm nhiên bỏ qua sự đời, vô tư xem tin tức từ ti vi và uống trà cùng với ông nội và ba tôi.

Thấy tôi ngồi chình ình cạnh Khải, ba tôi liền nhíu mày: “Vào bếp phụ việc mau, còn dám ngồi đó?”

“Ơ...” tôi tỏ ra bất mãn, suýt nữa theo thói quen giãy đành đạch, chẳng qua tôi vẫn còn giữ hình tượng trước mặt Khải.

“Con gái con đứa... không thấy con Lâm vào trong đó rồi hả?” ông nội tôi cười nhẹ thêm lời.

“Nhưng Khải cũng đâu có phải phụ việc...” tôi kể tội, không ngờ lại bị một câu cho cứng họng.

“Người ta ban nãy vào trong bếp mới bị mẹ đuổi ra đấy.” Mẹ tôi từ trong bếp đi ra phòng khách, bám theo đó là một đám nhóc ồn ào.

“...” tôi... chắc mặt tôi lúc này... nó kì quặc lắm.

Khải bên cạnh che miệng cười.

“...”

Tôi xì một tiếng rồi chạy vào trong bếp, nghe loáng thoáng sau lưng có giọng Khải: “Để con phụ nữa.”

“Ơ, con ngồi đó đi.”

“Thôi ạ.” Giọng hắn cười cười.

Tên này lúc đầu nói chuyện với tôi rõ lạnh lùng, tại sao dạo gần đây có thể thay tính đổi nết như vậy...

(Không phải vì chị thì vì ai?? Người ta đang cố làm bạn trai ấm áp cho phù hợp với gu bạn trai chị thích đấy!!!)

Bà nội tôi thấy tôi vào bếp liền vui vẻ ôm tôi một cái xoa xoa vài cái, nựng nịu vài cái: “Ui! Cháu gái của tui năm nay lớn quá rồi.”

Tôi đỡ lấy cái nắp nồi trên tay bà nội, cười toe toét: “Nội ra ngoài đi, để con làm cho.”

“Ừ, làm giỏi nha con.” Nội tôi vỗ đầu tôi rồi cũng ra phòng khách, thấy Khải, bà chỉ cười: “Chào con trai.”

“Thưa bà.” Khải khẽ cười, rồi vào trong bếp giúp tôi với Lâm.

Nấu nướng một lát thì mẹ tôi gọi vọng vào từ phòng khách: “Hai đứa ra đây lấy tiền lì xì này!”

Tôi liền hớn hở quăng hết mọi thứ cho Khải, kéo Lâm ra ngoài, đứng xếp hàng trước mặt mẹ tôi... bị bà quăng cho một câu đứng hình: “Ủa mẹ đâu gọi con, mẹ gọi Khải với Lâm mà?”

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện