Lục Thiên Kiều nằm ngay ngắn trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng.
Chiến quỷ Giáp lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua lại trước mũi hắn thăm dò, rồi đẩy hai mí mắt lên nhìn thử, lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Chiến quỷ Ất gật đầu: “Mang thiếu gia đi, theo ý của phu nhân, đưa đến cửa ải Gia Bình.”
“Thiếu gia đang trong giai đoạn cuối cùng trước khi thức tỉnh, nếu có sơ xuất gì chỉ sợ khó giữ được mạng sống. Phu nhân việc gì phải nóng lòng như vậy?”
“Bộ tộc chúng ta sao có thể tham sống sợ chết, chui rúc dưới lòng đất? Cho dù có chết, cũng phải chết trên chiến trường! Phu nhân nhẫn tâm đưa con trai ruột của mình ra chiến trường, không chỉ bảo toàn danh dự cả đời của thiếu gia, cao hơn nữa là cho bộ tộc chiến quỷ ta. Thời điểm này, không được có lòng dạ đàn bà.”
Chiến quỷ Giáp xoay người ôm Lục Thiên Kiều như xác không hồn vác lên vai, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Vợ của thiếu gia.”
“Ta sẽ trông chừng thiếu phu nhân, trước khi mọi thứ biến thành tro bụi, quyết không để thiếu phu nhân rời khỏi hoàng lăng.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bị người khác đá văng ra thật mạnh, Tư Lan hoảng loạn xông thẳng vào trong, thấy Lục Thiên Kiều bị vác trên vai một tên Chiến quỷ, lập tức ra vẻ muốn xông lên tấn công.
Chiến quỷ Ất đưa tay ngăn cản lại: “Tiểu yêu quái, không nên tự tìm cái chết.”
Ai ngờ y lại vọt tới chân chiến quỷ Ất, chỉ nghe phịch một tiếng đã quỳ xuống, trầm giọng nói: “Tại hạ từng thề, bất luận tướng quân ở đâu, tại hạ thề chết cũng đi theo! Lần này cũng xin cho tại hạ đi theo tướng quân!”
Chiến quỷ Giáp ngạc nhiên: “Hay ngươi là thuộc hạ của thiếu gia năm xưa? Nhưng hình như ngươi không phải người.”
“Mười năm trước tướng quân cứu tại hạ, từ đó tại hạ đã lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ phá bỏ.”
Chiến quỷ Ất có vẻ khen ngợi gật đầu: “Rất tốt, báo đáp ân tình, là điều một người đàn ông thực thụ phải làm. Lần này thiếu gia đi cửa ải Gia Bình thật sự nguy hiểm đến tính mạng, có ngươi đi theo bên cạnh, chăm sóc thiếu gia, cũng có thể giúp thiếu gia vượt qua kiếp nạn này.”
“Đa tạ đã giúp tại hạ hoàn thành ý nguyện!”
… Không ngờ, tướng quân đã nói đúng. Vào lúc năm giác quan của tướng quân mất hết tri giác, bước vào thời kỳ nguy hiểm nhất trước khi thức tỉnh, bộ tộc Chiến quỷ nhất định sẽ phái người tới mang tướng quân đi. Lệ Triều Ương sẽ không khoan nhượng cho con trai của mình rút đầu rụt cổ trong hầm mộ âm u kéo dài hơi tàn, mỗi Chiến quỷ ở các triều đại đều phải vượt qua biến kiếp như vậy, hoặc thức tỉnh trên chiến trường giết chóc đẫm máu, hoặc nhận lấy cái chết.
Chiến quỷ là bộ tộc vô cùng coi trọng danh dự và tôn nghiêm, không gì sỉ nhục bằng cái chết hèn nhát. Con trai của Lệ Triều Ương lại càng không thể mang tới sự sỉ nhục này.
“Tiểu yêu quái, vợ của thiếu gia ở đâu?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng, thờ ơ nhưng lại khiến Tư Lan siết chặt nắm đấm lại. Y trả lời không chút do dự: “Tại hạ không biết. Từ lúc tướng quân mất cảm giác, cô ta đã bỏ đi rồi.”
Chiến quỷ Ất cười cười: “Đi rồi? Thực là một cô nương tuyệt tình… Cũng được, các ngươi cứ đi trước, ta sẽ tìm kiếm xung quanh hoàng lăng một lượt.”
Tên Chiến quỷ này tâm tính đa nghi hết sức.
Tư Lan im lặng đi phía sau Lục Thiên Kiều, chậm rãi ra khỏi lăng mộ dưới lòng đất.
Nếu Tân Mi bị y tìm ra … Không, không thể dễ dàng tìm ra như vậy, căn phòng đó vô cùng bí mật, xung quanh lại bố trí rất nhiều cơ quan cạm bẫy … Nhưng nếu thực sự bị tên Chiến quỷ đó tìm ra thì sao? Y làm sao mà ăn nói với tướng quân đây? Lưng Tư Lan đổ mồ hôi lạnh toát, lại nghĩ đến tính tình Tân Mi dễ khiến người ta phát điên, y chỉ nghĩ thôi đã tức muốn hộc máu, lại càng thêm lo lắng.
Tiểu nha đầu, cô ngàn vạn lần phải bảo trọng đấy!
***
Tư Lan không hề hay biết, lúc này Tân Mi đang ngoan ngoãn nghe lời y, ngồi trong mật thất ăn dưa hấu với Triệu quan nhân.
“Cô nương, nếu —— ta là nói nếu nha! Có người bắt tướng quân đi, hai người sắp phải sinh ly tử biệt, cô sẽ làm thế nào?”
Triệu quan nhân một tay cầm miếng dưa hấu, một tay cầm cây bút lông viết soàn soạt trên giấy, lão đang viết một kịch bản tình yêu mới nhất, kinh điển nhất.
Tân Mi không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Không làm gì cả, đón chàng trở về thôi!”
Triệu quan nhân bị chấn động đến độ cây bút lông run lên: “Ặc…… Cô không khóc? Không làm loạn lên? Không đau lòng, tuyệt vọng? Phản ứng bình thản như vậy, nhất định sẽ làm tổn thương trái tim yếu ớt của tướng quân cho mà xem!”
Tân Mi nhíu mày: “Triệu quan nhân, lần nào ngài nói cũng chẳng đúng gì cả!”
“Nói bậy nè, tướng quân vẫn là trai tân chính hiệu, rất ngây ngô, sao có thể so với một người đàn ông phong lưu, biết điều, lão luyện, hào phóng như ta chứ?! Cô lặp lại lần nữa đi, nếu tướng quân bị người khác bắt đi, sắp phải chết thê thảm, cô sẽ làm thế nào?”
“Đi đón chàng trở về. Ta sẽ không để cho chàng chết, không ai có thể khiến chàng chết được.”
… Thật là một phản ứng khí phách biết bao nhiêu!
Nước mắt Triệu quan nhân chảy ròng ròng trên khuôn mặt già nua, giống như là đã chạm đến linh hồn, tay y viết liên tục không ngừng: “Cô vừa nói câu kia như thế nào? Lặp lại lần nữa đi! Ta muốn ghi lại vào trong kịch bản mới của mình!”
“Là kịch bản của ta và Lục Thiên Kiều sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cô nương xem này, cuối cùng ta cho tướng quân chết trong cơn thịnh nộ của mẹ tướng quân, còn cô vừa mới mang thai cốt nhục của tướng quân, vì đau thương đến cực độ nên bị sảy thai. Sau đó hai người, một chết, một điên, kéo dài, kéo dài đến vô cùng tận, đến tận chân trời góc biển…”
“…”
Bốn phía đều không có người, nàng có thể cầm quả dưa hấu này đập bể cái miệng quạ đen của lão chuột béo đáng chết kia được không?
Nàng đưa tay tóm lấy mấy sợi râu chuột đang run rẩy bên miệng Triệu quan nhân, chợt nghe trên hành lang uốn lượn có tiếng bước chân thật vững vàng, hai người chợt ngẩn ra.
Tiếng bước chân ngừng ngay trước cửa, hai tiếng “Leng keng leng keng” khẽ vang lên, vô cùng lịch sự.
“Tân tiểu thư, xin mở cửa ra.”
Một giọng đàn ông xa lạ mà lạnh lùng.
Triệu quan nhân bị dọa tới mức lùi dần ra đằng sau, ra sức lắc đầu: tuyệt đối không được mở cửa cho y!
“Ta biết rõ cô ở bên trong, còn có một con chuột tinh nữa.”
Tân Mi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa. Trước cửa là một tên Chiến quỷ mặc y phục trắng toát, mặt mày lạnh lùng như ngọc, đôi mắt đỏ sậm, giống… À, giống hai trái vải.
Hai tay y chắp lại, hành lễ, lạnh nhạt nói: “Tại hạ Lệ Mẫn, phụng mệnh phu nhân, từ nay đến lúc thiếu gia thức tỉnh, phụ trách ở hoàng lăng này chăm sóc Tân tiểu thư.”
Tân Mi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Chuyện này… Phu nhân nhà ngươi là ai? Thiếu gia là ai?”
“Thiếu gia chính là chồng của tiểu thư, Phiêu kỵ tướng quân Lục Thiên Kiều. Còn phu nhân là mẹ của thiếu gia, Lệ Triều Ương đại nhân.”
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta không phải con nít, không cần người khác chăm sóc.”
Lệ Mẫn mặt không đổi sắc: “Bây giờ thiếu gia vì vinh quang của bộ tộc Chiến quỷ đã đến cửa ải Gia Bình trấn áp nông dân bạo loạn. Thức tỉnh thành công hay thất bại, chỉ trong mấy ngày này thôi. Xin Tân tiểu thư yên tâm đợi chờ ở hoàng lăng.”
Tân Mi chấn kinh : “Chàng không thể cử động, các ngươi lại mang chàng đi trấn áp nông dân bạo loạn?”
“Số mệnh của bộ tộc Chiến quỷ là chết trên chiến trường, cho tới bây giờ bất cứ ai cũng đều như vậy, Tân tiểu thư không cần ngạc nhiên. Cứ vậy đi, mời đi theo ta.”
Y khẽ nghiêng người, không quên đưa tay làm tư thế “Mời”.
Tân Mi đành phải ra khỏi phòng, Triệu quan nhân không biết bị dọa mất hồn từ khi nào đã hiện nguyên hình, biến thành một con chuột trắng béo ú, run run trốn trong tay áo nàng, thì thầm: “Cô nương! Ta thấy tên Chiến quỷ này không phải là người tốt, cùng họ với mẹ của tướng quân … A! Không chừng là con riêng đó? Cô phải cẩn thận! Nhất định là y ngày ngày ghen tị với anh trai mình, tất nhiên việc làm trước mắt là sẽ bắt cô đi tuẫn táng đấy!”
“Thì ra là thế!” Tân Mi rúng động, “Vậy chúng ta nên làm sao? Có chạy không? Triệu quan nhân, ngài xung phong chạy trước đi!”
“Chuyện này, chuyện này… Thật ra ta cũng chỉ đoán mà thôi…”
“Không phải đâu, ngài nhìn đôi mắt của y cũng màu đỏ kìa, nhất định là có quan hệ huyết thống với Lục Thiên Kiều. Bây giờ ngài là chuột, dễ dàng chạy trốn hơn, ngài chạy trước đi!” Nàng làm bộ muốn ném lão ra.
“Đừng a a a!”
Triệu quan nhân bị ném lên cao, chỉ nghe “Bịch” một tiếng đã va vào tường, đầu choáng váng, hoa hết cả mắt, nước mắt chảy ròng ròng bỏ chạy.
Lệ Mẫn đưa tay ấn ấn mấy sợi gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán xuống, giậm chân giận dữ, quay người cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tân tiểu thư, mắt đỏ là đặc thù của bộ tộc Chiến quỷ. Xin tiểu thư không nên phán đoán bừa bãi.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Nàng liên tục gật đầu, chuyện riêng tư trong nhà nhất định là không hy vọng bị người khác biết rõ.
… Vì sao y lại cảm thấy khó chịu như vậy?! Lệ Mẫn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nghĩ đến việc thiếu gia lựa chọn cô nàng này làm vợ nhất định là phải cần không biết bao nhiêu ý chí kiên cường lẫn sức mạnh của lòng dũng cảm, phải trải qua biết bao thử thách gian khổ tột cùng đây nữa!
Trong nháy mắt, y đối với Lục Thiên Kiều có một sự tôn kính khác thường.
“Như vậy… Các ngươi quyết định tuẫn táng như thế nào?” Tân Mi ở phía sau cẩn thận, dè dặt hỏi: “Giết trước rồi ném vào trong mộ? Hay là ném vào trong mộ cho ta chết dần chết mòn?”
“… Xin tiểu thư không nên nghĩ nhiều…”
Lệ Mẫn không còn đủ sức để giữ bình tĩnh nữa, đang tính nói chuyện tiếp thì chợt thấy dưới chân trống rỗng, thân là chiến quỷ vô cùng cảnh giác, lúc này y khẽ chống tay trên vách tường, nhảy lên như một chú chim khổng lồ. Bất chợt trên đỉnh đầu có một miếng đồng thau cứng ngắc thả xuống nện mạnh lên đầu, chụp y vào trong hố. Trên mặt đất chỉ nghe mấy tiếng “ken két”, những tấm đồng tầng tầng lớp lớp khép chặt lại, khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
“Cô nương! Bên này!” Triệu quan nhân đứng ở góc rẽ vẫy vẫy tay với nàng: “Nhanh lên! Cơ quan này chỉ có thể giữ chân y được một lát thôi!”
Tân Mi vội vàng chạy đi, qua một khúc cua quẹo, mới phát hiện Đào Quả Quả, Ánh Liên cũng đang ở đây, trên vách tường là mấy cục gạch gồ ghề, quả nhiên cơ quan mới vừa rồi là do bọn họ thiết lập nên.
“Chỗ này là do ta nói cho y, cơ quan cũng là do ta mở, cho nên ta không nợ cô gì cả.” Ánh Liên nghiêm mặt, nhón mũi chân nhẹ nhàng bay lên: “Đi nhanh đi!”
Tân Mi cảm động đến rơi nước mắt: “Hồng Liên tỷ tỷ, tỷ đúng là người tốt! Đợi Lục Thiên Kiều khỏe lại, muội nhất định sẽ nói với chàng chuyện của tỷ và Tư Lan! Tỷ cứ yên tâm!”
Ánh Liên bịt tai lại, đau khổ đến mức chỉ muốn thét chói tai. Lại nữa rồi! Mình cứu cô ta làm gì kia chứ?!
Cửa ra của đường hầm là trong khu rừng hoa đào lúc trước, lúc này trăng đã lên đỉnh đầu, một vầng trăng vàng óng, tròn trịa treo trên bầu trời. Trong rừng đám oan hồn dã quỷ đang mặc sức vui chơi, gió lạnh lẽo âm u thổi qua từng cơn, tiếng quỷ khóc oán hờn, thê lương.
Triệu quan nhân thở dài nói: “Trăng tròn tháng tới, không biết tướng quân còn sống hay không…”
Ánh Liên giận dữ, đạp mạnh lên cái đuôi của lão: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Lục ca ca nhất định sẽ sống!”
Nàng quay đầu sang liếc nhìn Tân Mi: “Ngươi còn không mau đi đi? Bị bắt lại là phải tuẫn táng đấy!”
Tân Mi gật gật đầu: “Ừ, ta đi, đi cửa ải Gia Bình đón Lục Thiên Kiều. Mọi người cứ chờ ta nhé, ta nhất định sẽ mang chàng trở về.”
“Mang cái gì chứ!” Triệu quan nhân kêu rên thảm thiết: “Cô đừng gây thêm chuyện rắc rối nữa được không? Ở đó là chiến trường! Cô muốn tìm đường chết sao? Cô cần phải tìm một nơi thật kín đáo trốn đi! Đợi sau khi tướng quân thức tỉnh sẽ đi tìm cô! Mối quan hệ của hai người như vậy mới gọi là bình thường chứ!”
Nàng chỉ khẽ cười, lấy lá bùa Thu Nguyệt từ trong ngực ra, đang tính gọi nó ra, chợt nghe phía sau một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Lệ Mẫn bị giam trong cơ quan, tay cầm một thanh trường đao, đầu tóc dính đầy bụi đất đánh xuyên qua một cái lỗ lớn, nhảy từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, đám tiểu yêu quái bỏ chạy mắt tăm mất tích, Lệ Mẫn cười lạnh bước tới: “Tân tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Tân Mi lấy từ trong ngực ra một cái bánh bao: “Xem ám khí của ta đây!”
Chiến bánh bao sượt sát quá gò má y, y khinh thường liếc qua, không thèm nói gì.
“Xem ám khí!”
Lần này là một miếng bánh nướng vịt quay.
“Xem ám khí!”
Một cây lược chải đầu bằng gỗ.
Lệ Mẫn nổi gân xanh đầy đầu, nhảy tán loạn: “Không được làm loạn!”
“Xem ám khí!”
Lần này là một túi bột phấn màu trắng bay vèo vèo tới, Ly Mẫn nhất thời chưa phát hiện ra, hít một hơi toàn bộ bột phấn vào người, ho sặc sụa, trong chốc lát bị nghẹn đến nước mắt nước mũi trào ra ràn rụa.
Tân Mi phóng lên lưng Thu Nguyệt, quay đầu lại cười: “Ngốc quá! Việc quân cơ há nề hà dối trá, ngươi không biết à?”
Thu Nguyệt vỗ cánh, trong nháy mắt phóng vút lên đám mây, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Chiến quỷ Giáp lặng im không một tiếng động đi đến bên cạnh hắn, đưa tay qua lại trước mũi hắn thăm dò, rồi đẩy hai mí mắt lên nhìn thử, lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
Chiến quỷ Ất gật đầu: “Mang thiếu gia đi, theo ý của phu nhân, đưa đến cửa ải Gia Bình.”
“Thiếu gia đang trong giai đoạn cuối cùng trước khi thức tỉnh, nếu có sơ xuất gì chỉ sợ khó giữ được mạng sống. Phu nhân việc gì phải nóng lòng như vậy?”
“Bộ tộc chúng ta sao có thể tham sống sợ chết, chui rúc dưới lòng đất? Cho dù có chết, cũng phải chết trên chiến trường! Phu nhân nhẫn tâm đưa con trai ruột của mình ra chiến trường, không chỉ bảo toàn danh dự cả đời của thiếu gia, cao hơn nữa là cho bộ tộc chiến quỷ ta. Thời điểm này, không được có lòng dạ đàn bà.”
Chiến quỷ Giáp xoay người ôm Lục Thiên Kiều như xác không hồn vác lên vai, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Vợ của thiếu gia.”
“Ta sẽ trông chừng thiếu phu nhân, trước khi mọi thứ biến thành tro bụi, quyết không để thiếu phu nhân rời khỏi hoàng lăng.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng bị người khác đá văng ra thật mạnh, Tư Lan hoảng loạn xông thẳng vào trong, thấy Lục Thiên Kiều bị vác trên vai một tên Chiến quỷ, lập tức ra vẻ muốn xông lên tấn công.
Chiến quỷ Ất đưa tay ngăn cản lại: “Tiểu yêu quái, không nên tự tìm cái chết.”
Ai ngờ y lại vọt tới chân chiến quỷ Ất, chỉ nghe phịch một tiếng đã quỳ xuống, trầm giọng nói: “Tại hạ từng thề, bất luận tướng quân ở đâu, tại hạ thề chết cũng đi theo! Lần này cũng xin cho tại hạ đi theo tướng quân!”
Chiến quỷ Giáp ngạc nhiên: “Hay ngươi là thuộc hạ của thiếu gia năm xưa? Nhưng hình như ngươi không phải người.”
“Mười năm trước tướng quân cứu tại hạ, từ đó tại hạ đã lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ phá bỏ.”
Chiến quỷ Ất có vẻ khen ngợi gật đầu: “Rất tốt, báo đáp ân tình, là điều một người đàn ông thực thụ phải làm. Lần này thiếu gia đi cửa ải Gia Bình thật sự nguy hiểm đến tính mạng, có ngươi đi theo bên cạnh, chăm sóc thiếu gia, cũng có thể giúp thiếu gia vượt qua kiếp nạn này.”
“Đa tạ đã giúp tại hạ hoàn thành ý nguyện!”
… Không ngờ, tướng quân đã nói đúng. Vào lúc năm giác quan của tướng quân mất hết tri giác, bước vào thời kỳ nguy hiểm nhất trước khi thức tỉnh, bộ tộc Chiến quỷ nhất định sẽ phái người tới mang tướng quân đi. Lệ Triều Ương sẽ không khoan nhượng cho con trai của mình rút đầu rụt cổ trong hầm mộ âm u kéo dài hơi tàn, mỗi Chiến quỷ ở các triều đại đều phải vượt qua biến kiếp như vậy, hoặc thức tỉnh trên chiến trường giết chóc đẫm máu, hoặc nhận lấy cái chết.
Chiến quỷ là bộ tộc vô cùng coi trọng danh dự và tôn nghiêm, không gì sỉ nhục bằng cái chết hèn nhát. Con trai của Lệ Triều Ương lại càng không thể mang tới sự sỉ nhục này.
“Tiểu yêu quái, vợ của thiếu gia ở đâu?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng, thờ ơ nhưng lại khiến Tư Lan siết chặt nắm đấm lại. Y trả lời không chút do dự: “Tại hạ không biết. Từ lúc tướng quân mất cảm giác, cô ta đã bỏ đi rồi.”
Chiến quỷ Ất cười cười: “Đi rồi? Thực là một cô nương tuyệt tình… Cũng được, các ngươi cứ đi trước, ta sẽ tìm kiếm xung quanh hoàng lăng một lượt.”
Tên Chiến quỷ này tâm tính đa nghi hết sức.
Tư Lan im lặng đi phía sau Lục Thiên Kiều, chậm rãi ra khỏi lăng mộ dưới lòng đất.
Nếu Tân Mi bị y tìm ra … Không, không thể dễ dàng tìm ra như vậy, căn phòng đó vô cùng bí mật, xung quanh lại bố trí rất nhiều cơ quan cạm bẫy … Nhưng nếu thực sự bị tên Chiến quỷ đó tìm ra thì sao? Y làm sao mà ăn nói với tướng quân đây? Lưng Tư Lan đổ mồ hôi lạnh toát, lại nghĩ đến tính tình Tân Mi dễ khiến người ta phát điên, y chỉ nghĩ thôi đã tức muốn hộc máu, lại càng thêm lo lắng.
Tiểu nha đầu, cô ngàn vạn lần phải bảo trọng đấy!
***
Tư Lan không hề hay biết, lúc này Tân Mi đang ngoan ngoãn nghe lời y, ngồi trong mật thất ăn dưa hấu với Triệu quan nhân.
“Cô nương, nếu —— ta là nói nếu nha! Có người bắt tướng quân đi, hai người sắp phải sinh ly tử biệt, cô sẽ làm thế nào?”
Triệu quan nhân một tay cầm miếng dưa hấu, một tay cầm cây bút lông viết soàn soạt trên giấy, lão đang viết một kịch bản tình yêu mới nhất, kinh điển nhất.
Tân Mi không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Không làm gì cả, đón chàng trở về thôi!”
Triệu quan nhân bị chấn động đến độ cây bút lông run lên: “Ặc…… Cô không khóc? Không làm loạn lên? Không đau lòng, tuyệt vọng? Phản ứng bình thản như vậy, nhất định sẽ làm tổn thương trái tim yếu ớt của tướng quân cho mà xem!”
Tân Mi nhíu mày: “Triệu quan nhân, lần nào ngài nói cũng chẳng đúng gì cả!”
“Nói bậy nè, tướng quân vẫn là trai tân chính hiệu, rất ngây ngô, sao có thể so với một người đàn ông phong lưu, biết điều, lão luyện, hào phóng như ta chứ?! Cô lặp lại lần nữa đi, nếu tướng quân bị người khác bắt đi, sắp phải chết thê thảm, cô sẽ làm thế nào?”
“Đi đón chàng trở về. Ta sẽ không để cho chàng chết, không ai có thể khiến chàng chết được.”
… Thật là một phản ứng khí phách biết bao nhiêu!
Nước mắt Triệu quan nhân chảy ròng ròng trên khuôn mặt già nua, giống như là đã chạm đến linh hồn, tay y viết liên tục không ngừng: “Cô vừa nói câu kia như thế nào? Lặp lại lần nữa đi! Ta muốn ghi lại vào trong kịch bản mới của mình!”
“Là kịch bản của ta và Lục Thiên Kiều sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cô nương xem này, cuối cùng ta cho tướng quân chết trong cơn thịnh nộ của mẹ tướng quân, còn cô vừa mới mang thai cốt nhục của tướng quân, vì đau thương đến cực độ nên bị sảy thai. Sau đó hai người, một chết, một điên, kéo dài, kéo dài đến vô cùng tận, đến tận chân trời góc biển…”
“…”
Bốn phía đều không có người, nàng có thể cầm quả dưa hấu này đập bể cái miệng quạ đen của lão chuột béo đáng chết kia được không?
Nàng đưa tay tóm lấy mấy sợi râu chuột đang run rẩy bên miệng Triệu quan nhân, chợt nghe trên hành lang uốn lượn có tiếng bước chân thật vững vàng, hai người chợt ngẩn ra.
Tiếng bước chân ngừng ngay trước cửa, hai tiếng “Leng keng leng keng” khẽ vang lên, vô cùng lịch sự.
“Tân tiểu thư, xin mở cửa ra.”
Một giọng đàn ông xa lạ mà lạnh lùng.
Triệu quan nhân bị dọa tới mức lùi dần ra đằng sau, ra sức lắc đầu: tuyệt đối không được mở cửa cho y!
“Ta biết rõ cô ở bên trong, còn có một con chuột tinh nữa.”
Tân Mi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa. Trước cửa là một tên Chiến quỷ mặc y phục trắng toát, mặt mày lạnh lùng như ngọc, đôi mắt đỏ sậm, giống… À, giống hai trái vải.
Hai tay y chắp lại, hành lễ, lạnh nhạt nói: “Tại hạ Lệ Mẫn, phụng mệnh phu nhân, từ nay đến lúc thiếu gia thức tỉnh, phụ trách ở hoàng lăng này chăm sóc Tân tiểu thư.”
Tân Mi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Chuyện này… Phu nhân nhà ngươi là ai? Thiếu gia là ai?”
“Thiếu gia chính là chồng của tiểu thư, Phiêu kỵ tướng quân Lục Thiên Kiều. Còn phu nhân là mẹ của thiếu gia, Lệ Triều Ương đại nhân.”
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta không phải con nít, không cần người khác chăm sóc.”
Lệ Mẫn mặt không đổi sắc: “Bây giờ thiếu gia vì vinh quang của bộ tộc Chiến quỷ đã đến cửa ải Gia Bình trấn áp nông dân bạo loạn. Thức tỉnh thành công hay thất bại, chỉ trong mấy ngày này thôi. Xin Tân tiểu thư yên tâm đợi chờ ở hoàng lăng.”
Tân Mi chấn kinh : “Chàng không thể cử động, các ngươi lại mang chàng đi trấn áp nông dân bạo loạn?”
“Số mệnh của bộ tộc Chiến quỷ là chết trên chiến trường, cho tới bây giờ bất cứ ai cũng đều như vậy, Tân tiểu thư không cần ngạc nhiên. Cứ vậy đi, mời đi theo ta.”
Y khẽ nghiêng người, không quên đưa tay làm tư thế “Mời”.
Tân Mi đành phải ra khỏi phòng, Triệu quan nhân không biết bị dọa mất hồn từ khi nào đã hiện nguyên hình, biến thành một con chuột trắng béo ú, run run trốn trong tay áo nàng, thì thầm: “Cô nương! Ta thấy tên Chiến quỷ này không phải là người tốt, cùng họ với mẹ của tướng quân … A! Không chừng là con riêng đó? Cô phải cẩn thận! Nhất định là y ngày ngày ghen tị với anh trai mình, tất nhiên việc làm trước mắt là sẽ bắt cô đi tuẫn táng đấy!”
“Thì ra là thế!” Tân Mi rúng động, “Vậy chúng ta nên làm sao? Có chạy không? Triệu quan nhân, ngài xung phong chạy trước đi!”
“Chuyện này, chuyện này… Thật ra ta cũng chỉ đoán mà thôi…”
“Không phải đâu, ngài nhìn đôi mắt của y cũng màu đỏ kìa, nhất định là có quan hệ huyết thống với Lục Thiên Kiều. Bây giờ ngài là chuột, dễ dàng chạy trốn hơn, ngài chạy trước đi!” Nàng làm bộ muốn ném lão ra.
“Đừng a a a!”
Triệu quan nhân bị ném lên cao, chỉ nghe “Bịch” một tiếng đã va vào tường, đầu choáng váng, hoa hết cả mắt, nước mắt chảy ròng ròng bỏ chạy.
Lệ Mẫn đưa tay ấn ấn mấy sợi gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán xuống, giậm chân giận dữ, quay người cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tân tiểu thư, mắt đỏ là đặc thù của bộ tộc Chiến quỷ. Xin tiểu thư không nên phán đoán bừa bãi.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Nàng liên tục gật đầu, chuyện riêng tư trong nhà nhất định là không hy vọng bị người khác biết rõ.
… Vì sao y lại cảm thấy khó chịu như vậy?! Lệ Mẫn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nghĩ đến việc thiếu gia lựa chọn cô nàng này làm vợ nhất định là phải cần không biết bao nhiêu ý chí kiên cường lẫn sức mạnh của lòng dũng cảm, phải trải qua biết bao thử thách gian khổ tột cùng đây nữa!
Trong nháy mắt, y đối với Lục Thiên Kiều có một sự tôn kính khác thường.
“Như vậy… Các ngươi quyết định tuẫn táng như thế nào?” Tân Mi ở phía sau cẩn thận, dè dặt hỏi: “Giết trước rồi ném vào trong mộ? Hay là ném vào trong mộ cho ta chết dần chết mòn?”
“… Xin tiểu thư không nên nghĩ nhiều…”
Lệ Mẫn không còn đủ sức để giữ bình tĩnh nữa, đang tính nói chuyện tiếp thì chợt thấy dưới chân trống rỗng, thân là chiến quỷ vô cùng cảnh giác, lúc này y khẽ chống tay trên vách tường, nhảy lên như một chú chim khổng lồ. Bất chợt trên đỉnh đầu có một miếng đồng thau cứng ngắc thả xuống nện mạnh lên đầu, chụp y vào trong hố. Trên mặt đất chỉ nghe mấy tiếng “ken két”, những tấm đồng tầng tầng lớp lớp khép chặt lại, khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
“Cô nương! Bên này!” Triệu quan nhân đứng ở góc rẽ vẫy vẫy tay với nàng: “Nhanh lên! Cơ quan này chỉ có thể giữ chân y được một lát thôi!”
Tân Mi vội vàng chạy đi, qua một khúc cua quẹo, mới phát hiện Đào Quả Quả, Ánh Liên cũng đang ở đây, trên vách tường là mấy cục gạch gồ ghề, quả nhiên cơ quan mới vừa rồi là do bọn họ thiết lập nên.
“Chỗ này là do ta nói cho y, cơ quan cũng là do ta mở, cho nên ta không nợ cô gì cả.” Ánh Liên nghiêm mặt, nhón mũi chân nhẹ nhàng bay lên: “Đi nhanh đi!”
Tân Mi cảm động đến rơi nước mắt: “Hồng Liên tỷ tỷ, tỷ đúng là người tốt! Đợi Lục Thiên Kiều khỏe lại, muội nhất định sẽ nói với chàng chuyện của tỷ và Tư Lan! Tỷ cứ yên tâm!”
Ánh Liên bịt tai lại, đau khổ đến mức chỉ muốn thét chói tai. Lại nữa rồi! Mình cứu cô ta làm gì kia chứ?!
Cửa ra của đường hầm là trong khu rừng hoa đào lúc trước, lúc này trăng đã lên đỉnh đầu, một vầng trăng vàng óng, tròn trịa treo trên bầu trời. Trong rừng đám oan hồn dã quỷ đang mặc sức vui chơi, gió lạnh lẽo âm u thổi qua từng cơn, tiếng quỷ khóc oán hờn, thê lương.
Triệu quan nhân thở dài nói: “Trăng tròn tháng tới, không biết tướng quân còn sống hay không…”
Ánh Liên giận dữ, đạp mạnh lên cái đuôi của lão: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Lục ca ca nhất định sẽ sống!”
Nàng quay đầu sang liếc nhìn Tân Mi: “Ngươi còn không mau đi đi? Bị bắt lại là phải tuẫn táng đấy!”
Tân Mi gật gật đầu: “Ừ, ta đi, đi cửa ải Gia Bình đón Lục Thiên Kiều. Mọi người cứ chờ ta nhé, ta nhất định sẽ mang chàng trở về.”
“Mang cái gì chứ!” Triệu quan nhân kêu rên thảm thiết: “Cô đừng gây thêm chuyện rắc rối nữa được không? Ở đó là chiến trường! Cô muốn tìm đường chết sao? Cô cần phải tìm một nơi thật kín đáo trốn đi! Đợi sau khi tướng quân thức tỉnh sẽ đi tìm cô! Mối quan hệ của hai người như vậy mới gọi là bình thường chứ!”
Nàng chỉ khẽ cười, lấy lá bùa Thu Nguyệt từ trong ngực ra, đang tính gọi nó ra, chợt nghe phía sau một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Lệ Mẫn bị giam trong cơ quan, tay cầm một thanh trường đao, đầu tóc dính đầy bụi đất đánh xuyên qua một cái lỗ lớn, nhảy từ bên trong ra.
Trong nháy mắt, đám tiểu yêu quái bỏ chạy mắt tăm mất tích, Lệ Mẫn cười lạnh bước tới: “Tân tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Tân Mi lấy từ trong ngực ra một cái bánh bao: “Xem ám khí của ta đây!”
Chiến bánh bao sượt sát quá gò má y, y khinh thường liếc qua, không thèm nói gì.
“Xem ám khí!”
Lần này là một miếng bánh nướng vịt quay.
“Xem ám khí!”
Một cây lược chải đầu bằng gỗ.
Lệ Mẫn nổi gân xanh đầy đầu, nhảy tán loạn: “Không được làm loạn!”
“Xem ám khí!”
Lần này là một túi bột phấn màu trắng bay vèo vèo tới, Ly Mẫn nhất thời chưa phát hiện ra, hít một hơi toàn bộ bột phấn vào người, ho sặc sụa, trong chốc lát bị nghẹn đến nước mắt nước mũi trào ra ràn rụa.
Tân Mi phóng lên lưng Thu Nguyệt, quay đầu lại cười: “Ngốc quá! Việc quân cơ há nề hà dối trá, ngươi không biết à?”
Thu Nguyệt vỗ cánh, trong nháy mắt phóng vút lên đám mây, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Danh sách chương