Cả thế giới như sôi trào, quay cuồng, nhảy múa cuồng loạn.

Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đỏ tươi như máu, hắn không nhìn thấy gì, không nghe được gì, chỉ có cơ thể đang nằm trong lòng hắn là chân thật và mềm mại.

“Tân Mi…” Hắn ôm chặt lấy nàng, giống như chỉ cần buông tay thì nàng sẽ biến mất ngay lập tức, “Ta… Ta có chút…”

Hắn có chút bất thường, ngay bản thân hắn cũng phát hiện ra, nhưng không thể nhanh chóng tìm về lý trí giống như ngày xưa để tỉnh táo lại. Dòng máu cuồng loạn chảy khắp cơ thể, ngay cả hắn cũng không thể nói rõ, hắn bị mùi máu tươi kích thích, rốt cục đây là dục vọng trỗi dậy hay là sát ý đầy trời? Hắn cứ ôm nàng như vậy, hết lần này đến lần khác, dùng tay vuốt ve mái tóc dài phía sau lưng nàng.

Cúi đầu xuống nhìn gương mặt nàng, nàng bị giật mình nên đang trợn tròn mắt nhìn hắn, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, gò má mềm mại mịn màng, hàng lông mi dài, cong vút thật xinh đẹp——

Hắn yêu thích khuôn mặt này, người con gái này, chỉ cần nhìn thấy nàng thì từ sâu thẳm trong đáy lòng hắn liền cảm thấy vui sướng không gì sánh được.

Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ từ gò má của nàng trượt xuống dưới, cổ của nàng còn trắng mịn hơn nữa, hắn kìm lòng không đặng cúi đầu hôn lên cổ nàng. Nghĩ đến nàng, muốn được hôn nàng như vậy, muốn… Cứ như vậy làm cho sinh mệnh xinh đẹp của nàng kết thúc ngay trước ngực mình.

Cổ của nàng rất thanh mảnh, có lẽ chỉ cần bóp nhẹ một cái sẽ gãy ngay. Đôi vai cũng quá mảnh mai, khó lòng gánh vác trọng trách quá nặng nề. Đôi tay mềm mại, mịn màng, vậy thì ngay cả đao kiếm cũng không cầm được. Cho dù nàng có sức mạnh hơn người bình thường một chút… Nhưng nàng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nhược điểm của hắn, tất cả hoàng lăng cũng sẽ trở thành nhược điểm trí mệnh làm tổn thương đến hắn, càng yêu thích thì càng trí mệnh.

Người bình thường và tiểu yêu quái, không gánh vác nổi tình yêu của một Chiến quỷ. Một Chiến quỷ hoàn mỹ, không được có bất kỳ nhược điểm nào, bất luận là ở bên ngoài hay là bên trong.

Áo quần ướt đẫm nước bị cởi bỏ ra, thân thể tuyết trắng của nàng nở rộ trong lòng hắn.

Thật xinh đẹp biết bao nhiêu.

Lục Thiên Kiều xâm nhập thật sâu vào nàng, dục vọng trỗi dậy không thể kiềm chế, trong cơ thể hắn giống như có thứ gì đó đang bị thiêu cháy, bất chợt hắn kéo mạnh tóc nàng, khiến cho nàng ngửa đầu ra nhìn thẳng vào hắn, hắn muốn nhìn thấy nàng. Trước giờ hắn chưa bao giờ thô bạo quá mức như vậy nên trên mặt Tân Mi có chút bất mãn, nàng đưa tay túm lấy tóc hắn, kéo hắn cúi thấp xuống, trán chạm trán, hơi thở gấp gáp giao hòa cùng nhau.

Cho dù có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Nàng đã sống vì hắn vậy thì cũng nên chết vì hắn.

Đầu ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve xung quanh cổ nàng, chỉ cần siết chặt, vặn nhẹ một cái, như vậy nàng sẽ chết vào lúc đẹp nhất trong cuộc đời.

Một bàn tay siết lấy cổ nàng.

Hình như… Hình như có điều gì đó không ổn! Tân Mi bị siết cổ chỉ nhìn thấy trước mắt biến thành một màn tối tăm, hai cánh tay bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, bất luận giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. Nàng cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn, trên khuôn mặt hắn là một con mắt đỏ tươi như máu sôi trào, con mắt kia lại đen như mực, ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhìn nàng từ trên cao xuống.

“Lục, Lục Thiên Kiều…” Nàng gọi hắn một cách khó khăn

Dường như nghe thấy tiếng nàng gọi, hắn chậm rãi cúi thấp người, khẽ hé miệng ra hôn nàng.

Tân Mi liền há miệng cắn hắn, cả người nàng từ trên xuống dưới chỉ có miệng là cử động được, lần này là cắn thực sự khiến hắn chấn động cả người, như bừng tỉnh từ trong mộng, hắn khựng người, dừng lại một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay lau trên môi, đầu ngón tay dính một vết máu nho nhỏ. Rồi lại nhìn Tân Mi bị mình xô ngã cạnh bờ ao, hiện giờ nàng thở không ra hơi, ho khan không ngừng, mặt mày đỏ bừng.

Mùi máu tươi trên môi kích thích hắn, sắc mặt Lục Thiên Kiều bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên hắn đứng lên, biến mất trong chớp mắt.

“Này! Này, này…”

Tân Mi vừa ho sặc sụa đến muốn chết muốn sống lại vừa suy nghĩ muốn rớt nước mắt, chuyện này mới làm được có một nửa, sao chàng, chàng lại bỏ chạy như vậy chứ?!

Nàng vội vàng kéo áo quần lên chạy vào phòng ngủ, Lục Thiên Kiều không có ở đây, quần áo bị vứt bừa bãi ở ngưỡng cửa cũng không còn nữa, nàng để nguyên đầu tóc ướt đẫm tìm kiếm xung quanh hoàng lăng, nếu như nàng nhớ không lầm thì vừa rồi đôi mắt của hắn … Có phải là đã có sự biến hóa hay không? Một con mắt biến thành màu đen? Hắn còn siết cổ nàng như vậy, hay là lại bắt đầu biến thân? Nhưng… Biến thân đã qua rồi mà!

Tân Mi chạy thẳng đến con đường gần đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Tư Lan: “Tướng quân, mắt của ngài làm sao thế?”

Nàng vội vàng vòng qua bức tượng người và ngựa bằng đá kia, quả nhiên nhìn thấy Lục Thiên Kiều khoác áo khoác, chậm rãi bước từ trong đống tuyết ra đi về phía trước, tấm lưng kia… Có chút lạnh lẽo.

Tư Lan hỏi lại một lần nữa, hắn không thèm trả lời lấy một câu, chỉ chậm rãi đi lên phía trước, y vội vàng đuổi theo: “Tướng quân muốn ra ngoài sao? Thuộc hạ đi dắt Liệt Vân Hoa cho ngài.”

“Tránh ra.” Lục Thiên Kiều đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

Tư Lan đã hầu hạ hắn mười năm nay, chưa bao giờ bị hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nên nhất thời vô cùng sửng sốt.

“Tránh ra.”

Cùng với câu nói thứ hai hết sức lạnh lùng ấy là tiếng xé gió rít vô cùng sắc bén, cây roi dài màu đen múa lượn như ma quỷ, quất mạnh trước ngực Tư Lan, y không kêu nổi một tiếng đã hộc máu bay thẳng ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất không biết sống chết thế nào.

“Lục Thiên Kiều!”

Tân Mi kinh ngạc kêu lên, chàng ra tay giết Tư Lan sao?!

Cây roi dài trong tay hắn khẽ run lên, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đã từng mang một màu đỏ tươi sáng rực, bây giờ đã trở thành một mắt màu đen một mắt màu đỏ, vô cùng quỷ dị.

Giọng nói của hắn dường như cũng run run: “Em không được qua đây, quay về ngay.”

Sát ý không thể khống chế được, mọi chuyện đã khác hẳn so với trước đây, chỉ cần ngước mắt nhìn thêm một lần nữa thì hắn sẽ dùng cây roi dài đó đánh tất cả những người có mặt trong hoàng lăng thành tro bụi, giống như là gạt bỏ tất cả mọi nhược điểm của hắn, không chút lưu tình.

Tân Mi ngồi núp ở phía sau một người đá, thò đầu ra nhìn hắn gào lên: “Chàng, chàng có phải lại phát điên rồi hay không?!”

Một tiếng “Ầm” vang lên, cây roi dài quất trên tượng người bằng đá, cái đầu đá khổng lồ đứt bay trong nháy mắt, Tân Mi nhảy lên như một con thỏ, xoay người trốn tránh phía sau con ngựa đá, hoảng sợ đến độ hồn phách muốn bay về trời.

“… Quay về.”

Cây roi dài lại một cuốn lên đầu con ngựa rồi đập mạnh trên mặt đất, Tân Mi phản ứng vô cùng nhanh nhạy, chỉ nghe bịch một tiếng rồi lăn một vòng, tiếp tục trốn phía sau một con ngựa khác, lần này đợi một lúc lâu cũng không có cây roi nào cuốn tới bẻ đầu con ngựa này, nàng mang trong lòng sự sợ hãi lặng lẽ thò đầu ra lén lút nhìn, nhưng chỉ thấy tuyết trắng phủ kín con đường, ngập đầy đất, hai cái đầu của người đá và ngựa đá bị quăng trên mặt đất tạo thành mấy cái hố to, bóng người vừa xa lạ vừa lạnh lùng vừa rồi đã biến mất.

Chuyện này… Chuyện này rốt cục là sao?

Nàng chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm dấu chân trên nền tuyết, muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến cây roi dài đáng sợ kia thì cảm thấy do dự. Nếu như hắn nổi điên giống như lần trước ở quan ải Gia Bình thì tốt xấu gì cũng còn có thể dùng đá đập ngất đi, nhưng lần này, sát khí của hắn lại hướng về phía bọn họ trong khi vẫn hết sức tỉnh táo, nhưng sát ý lại ngập trời.

Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân là gì…

Nếu nàng tùy tiện đuổi theo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến cả hai người phải hối hận.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, rốt cục Tân Mi xoay người lại, đi đến bên cạnh Tư Lan lật người y lên xem thử — may mắn, may mắn quá, một roi kia quất cũng không mạnh lắm, có lẽ là y bị gãy mấy cái xương sườn nên bị hôn mê.

Nàng nhấc Tư Lan dậy, xoay người chạy vội vào trong, vừa chạy vừa gào khản cổ họng: “Triệu quan nhân! Hồng Liên tỷ tỷ! Đào Quả Quả! Mọi người mau tới đây, Tư Lan sắp chết rồi!”

Lục Thiên Kiều đột nhiên biến mất như vậy, khiến cho vô số lời đồn đãi nhảm nhí trở nên thịnh hành trong bầy yêu, một giả thiết cực kỳ thịnh hành đó là: Triệu quan nhân viết vở [oan duyên trời định] chọc giận tướng quân đại nhân, khiến đại nhân nhớ lại chuyện lúc trước vợ yêu của mình có mối quan hệ không rõ ràng với lão hồ ly chết tiệt và tên tiên nhân bà tám yếu bóng vía kia, lại phát hiện ra thuộc hạ trung thành của mình là Tư Lan trở thành tiểu tình nhân thỏ bạch của vợ mình nên giận dữ đánh y gần chết, giận dỗi bỏ đi.

Triệu quan nhân không ngăn nổi nước mắt dọc ngang khắp mặt, đấm ngực giậm chân hối hận vì đã viết một kịch bản xui xẻo như vậy.

***

Lại nói đến ngày hôm đó trên núi Bạch Đầu tuyết vẫn chưa tan, đến tối thì trời lại đổ mưa ầm ầm, hai người tuyết được đám linh quỷ đắp trong sân của Mi Sơn cư, bị mưa xối thủng lỗ chỗ.

Mi Sơn quân vừa ngồi uống rượu, vừa nghĩ đến món đậu hủ Mi Sơn của Tân Mi, kìm lòng không được, nước mắt rơi lã chã.

Cảm giác say bốc lên tới đỉnh đầu, y vắt hết đầu óc tìm tòi những câu thơ lai láng đã từng xem qua, định ngâm nga, ca tụng vài câu để giải tỏa sự ngột ngạt trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ được một câu “Hận không gặp gỡ khi chưa có chồng” (*) nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Hai người bọn họ vốn gặp nhau lúc còn là trai chưa vợ, gái chưa chồng, nhưng không biết làm sao lại lướt qua nhau, ôi số mệnh của tấm bia đỡ đạn thật đáng thương, chỉ có nước mắt ướt đẫm vạt áo mà thôi.

* Trích trong bài: Tiết phụ ngâm (Lời tiết phụ) của nhà thơ Trương Tịch đời Ðường (618 – 904)

Quân tri thiếp hữu phu,

Tặng thiếp song minh chu.

Cảm quân triền miên ý,

Hệ tại hồng la nhu.

Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi,

Lương nhân chấp kích Minh quang lý.

Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt,

Sự phu thệ nguyện đồng sinh tử.

Hoàn quân minh chu song lệ thùy,

Hận bất tương phùng vị giá thời…

Bản dịch thơ của Ngô Tất Tố

LỜI TIẾT PHỤ

Chàng hay em có chồng rồi,

Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.

Vấn vương những mối cảm tình,

Em đeo trong áo lót mình màu sen.

Nhà em vườn ngự kề bên,

Chồng em cầm kích trong đền Minh quang.

Như gương vâng biết ý chàng,

Thờ chồng quyết chẳng phụ phàng thề xưa.

Trả ngọc chàng, lệ như mưa,

Hận không gặp gỡ khi chưa có chồng.

Y dùng tay áo lau lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp màu vàng sáng lấp lánh, mở ra, bên trong là mấy cái bánh Trung thu lúc trước Tân Mi đưa tới. Mỗi một cái bánh Trung thu được y dùng một cái hộp thủy tinh nhỏ bọc kín lại, sau đó mỗi lần y uống rượu đều ôm cái hộp, sờ nắn cái này, vuốt ve cái kia một chút.

Đám linh quỷ nhân dịp trời mưa không lớn lắm, quét sạch tuyết đọng trong sân, tránh cho sáng sớm mai lại đóng băng, khiến đường trơn trượt rất khó đi. Thấy Mi Sơn quân đứng trước cửa sổ vừa uống rượu vừa khóc nức nở ngâm thơ, tất cả mọi người đều nhìn nhau rất ăn vòng qua tránh xa cái cửa sổ kia, không ai thèm quan tâm tới y. Lần trước có một linh quỷ có lòng tốt an ủi y hai câu, kết quả là bị y kéo lại nói nguyên một buổi chiều về Tân Mi, làm cách nào cũng không chịu ngừng, thế là từ đó không ai dám an ủi nữa.

“Ta cá hôm nay ông chủ sẽ lẩm bẩm về cô ấy một canh giờ.” Linh quỷ giáp đặt hai đồng tiền.

“Ta cá hai canh giờ.”

“Ba canh giờ.”

“…”

Cuối cùng lúc một tên linh quỷ hô lên “Mười canh giờ”, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một tiếng ngựa hí, một con ngựa toàn thân đỏ rực như lửa từ trên trời giáng xuống, vừa vặn dừng lại phía trước cửa sổ Mi Sơn quân đang đứng, phì phì hơi vào mặt y đầy khinh thường.

Mi Sơn quân giật nẩy mình, cảm giác say biến mất trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại, nước mắt tuôn đầy mặt nhìn người đàn ông lạnh lùng đang cưỡi trên lưng ngựa, run giọng nói: “Chào, tướng quân đại nhân… Ngài, ngài, ngài tới làm khách, ghé thăm tệ xá rách nát, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này…”

Lục Thiên Kiều lấy từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho y, lạnh lùng nói: “Điều tra cho ta việc này, báo đáp bằng mười vò rượu thần kính thiên.”

Tuy rằng rất muốn hỏi hắn vì sao Tân Mi không tới, nhưng vì nghĩ cho một miệng răng rơi máu chảy mà đành phải nuốt xuống … Nhìn sắc mặt Lục Thiên Kiều lạnh lùng hơn gấp vạn lần so với ngày thường, y không dám nói một lời, lập tức mở phong thư ra, vội vàng nhìn lướt qua, hắn muốn y điều tra về chuyện quyền thần Lục Cảnh Nhiên đã từng hô mưa gọi gió một thời ở Quỳnh quốc hai mươi năm trước rốt cuộc đã chết như thế nào.

Nói tới, người này… Hình như y chết vô cùng đột ngột, lúc ấy lão hoàng đế ở Quỳnh quốc tuy tuổi già nhưng lại có tính đa nghi rất nặng, rất không vừa mắt với vị thần tử quyền cao chức trọng này, nhưng chưa kịp xuống tay thì y đã chết. Sau đó lão hoàng đế thừa cơ hội này cho khám xét nhà, nên giết thì phải giết, nên thưởng thì phải thưởng, và Lục gia đã biến mất như vậy. Mãi đến khi tân đế Vinh Chính lên ngôi, mới ban chính danh.

Nhưng Lục Cảnh Nhiên này, nếu như y nhớ không lầm thì hình như là cha của chiến quỷ tướng quân thì phải?

Mi Sơn quân nghi ngờ liếc hắn một cái, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của hắn, lại thêm một con mắt màu đỏ một con mắt màu đen, khiến ruột gan vốn đã yếu bóng vía, nhỏ bé của y càng nặng nề thêm.

“Tại hạ sẽ điều tra, điều tra ngay, lập tức… Lập tức điều tra ngay!”

Y rớt nước mắt kêu quạ đen bé bỏng ra, cúi người xuống dùng giọng nhỏ nhất căn dặn: “Ngoan ngoãn nào, lần này ngàn vạn lần đừng có bay sang bộ tộc Chiến quỷ đấy, đám Chiến quỷ đó thật sự hung dữ lắm, chỉ cầm mạnh tay một chút thì cái mạng nhỏ của con sẽ không còn nữa đâu.”

Tiểu quạ đen liếc y đầy xem thường rồi bay mất, lần này thật sự điều tra rất nhanh, chưa tới một ngày đã bay về, ném một cuộn giấy vào tay Mi Sơn quân.

Y nhanh chóng co đầu rụt cổ cười duyên dáng, cung cung kính kính đưa cuộn giấy đến tay Lục Thiên Kiều.

Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ viết ngoáy:

[Quỳnh quốc năm thứ 32, Ly thị bộ tộc Chiến quỷ có một nữ Chiến quỷ tên Triều Ương biến thân thành Chiến quỷ hoàn mỹ trăm năm khó gặp vào năm hai mươi lăm tuổi, giết sạch toàn bộ gia đình chồng, từ trên xuống dưới một trăm ba mươi bảy người. Đây là chuyện lần đầu tiên chứng kiến, thật là kỳ dị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện