Tin tức Park Yong Jun đến Giang Thành giống như một quả bom hạng nặng, làm nỗ tung toàn bộ giới y học Trung Quốc.
Cho dù là giới y học Thế Giới giờ phút này cũng xôn xao, rất ồn ào.
Diễn đàn chính của Giang Thành đã bị spam.
“Âm mưu! Đây rõ ràng là âm mưu của người Hàn Quốc!”
“Lạc thần y đột nhiên bị thương, sau đó Park Yong dJun liền tới!
Trêи đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
“Đúng vậy, đây chắc chắn là kế hoạch được chuẩn bị trước của người Hàn Quốc, mục đích chính là muốn làm lung lay địa vị của Trung Y chúng ta, muốn dùng Hàn Y để thay thế địa vị của Trung Y trêи Quốc Tết”
“Quá vô sỉ!”
Vô số người ném đá dữ dội trêи mạng.
Quản trị viên web cũng vô cùng tức giận và không xóa bài đăng, thế cho nên số lượng bài đăng trêи diễn đàn Giang Thành diễn ra với tốc độ hơn 10..
bài mỗi giờ.
Nhưng mà tin tức này xuất hiện không lâu, lại có một tin tức khác khiến cho mọi người hết sức kinh hãi được lan truyền.
Một bài đăng lá cải!
“Các vị, đã có bằng chứng xác thực! Cậu của tôi là người của cục tuần bổ thành phố Giang Thành, căn cứ theo cảnh sát điều tra, hai người làm Lạc thần y bị thương là dân thất nghiệp lang thang của Giang Thành chúng ta! Bọn họ chịu sự sai khiến của người khác đi hại Lạc thần y, nghe nói lần này không chỉ có Lạc thần y bị ám toán, mà thần y Tần Bách Tùng cũng gặp tai nạn!
Dưới đây là tin tức của hai người dân thất nghiệp lang thang kia! Tin tức chắc chắn là thật, mọi người có thể đi điều tra, ngày thường hai người bọn họ làm công việc kiếm sống bình thường, làm sao có thể lập tức móc ra được máy trăm vạn?”
Phía dưới bài đăng có vài hình ảnh, đúng là chứng minh thư của hai người đó.
Thông tin này xuất hiện, toàn bộ diễn đàn hoàn toàn nỗ tung.
Baidu, Weibo, NetFish và các phương tiện truyền thông khác đều đăng lại tin tức này.
Mặc dù bài đăng này xuất hiện không đến mười phút đã bị xóa bỏ, nhưng tin tức đã bị lan rộng ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ mạng bắt đầu lên án công khai Hàn Y, vô số người chửi ầm lên, vô số người tẫy chay dữ dội.
Bài đăng ‘bằng chứng xác thực này đã được đăng lên trêи Weibo, nháy mắt đứng đầu hot search.
Trong văn phòng nào đó ở Yến Kinh.
“Sao lại thế này? Các người làm ăn kiểu gì không biết?”
Một ông cụ dáng người cao lớn mặc quân phục liên tục đập bàn, tức giận rít gào về phía người đàn ông trung niên trước mặt.
“Trung Quốc to lớn lại bị mấy vai hề nhảy nhót này làm cho gà bay chó sủa! Các người đều là đồ ăn hại sao?”
“Đại thống lĩnh, tôi…”
“Câm miệng!” Ông cụ trực tiếp rồng lên ngắt lời người đàn ông nói: “Nghĩ biện pháp khắc phục cho tôi! Dù thế nào cũng nhất định phải giữ được tỉnh hoa văn hóa của đất nước, giữ được bộ mặt của Trung Y1”
“Dạt Đại thống lĩnh!”
Một con phố cổ ở tỉnh Hoài Thiên.
Một ông cụ đang kéo vali hành lý, vội vã rời khỏi hiệu thuốc.
“Đại sư, ngài đi đâu vậy?”
Chủ nhiệm vội vàng chạy tới giúp ông cụ xác vali hành lý, vội vàng hỏi.
“Mau, đưa tôi đến nhà ga, tôi muốn đến Giang Thành, mau lên!” Ông cụ run rầy kêu.
Sắc mặt của chủ nhiệm đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị cung kính, lập tức hô: “Lập tức chuẩn bị xe, trực tiếp đưa đại sư đến Giang Thành… Không! Tôi sẽ tự mình đưa đi!”
Trước một nhà thuốc.
Bảy tám người nam nữ mặc quần áo thời Đường khom lưng về phía lò thuốc.
Một lát sau, một bà cụ hai bên tóc mai bạc trắng bước ra từ nhà thuốc.
Thân hình bà cụ còng xuống, lưng gù, không ngừng ho khan.
“Lão bắt tử Tần Bách Tùng kia bị có nặng không?” Bà cụ mỉm cười: “Được rồi, bà già này sẽ đi một chuyến.”
“Bà nội, tuổi của bà đã cao, thân thể không tốt, hay là để con đi thôi!”
Một cô gái trẻ mặc Hán phục màu xanh biếc từ bên trong đi ra, ôn nhu nói.
“Được, được, được!” Bà cụ gật đầu mỉm cười: “Con đi xem thử, cũng coi như là mở mang kiến thức về việc đời. Nhớ kỹ, đừng có để người ta làm nhục thứ mà tổ tiên truyền lại cho chúng ta!”
“Dạ, bà nội!”
Cô gái trẻ gật đầu nói.
Lâm Dương im lặng nhìn chăm chú vào bài đăng này, trêи mặt không có biểu cảm nhiều.
“Tại sao lại như vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói run rẩy của Lạc Thiên.
Hiển nhiên, cô không có cách nào tiếp thu tất cả những điều này.
“Trận chiến ngày mai, tôi đi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Nếu có người đứng trước mặt anh, chắc chắn có thể nhìn thấy lửa giận bộc phát trong mắt của anh.
Lạc Thiên bình tĩnh lại.
Nhưng cô lại trực tiếp từ chối.
“Không…Vẫn là tôi đi!”
“Vì sao?” Lâm Dương sửng sốt: “Đó là vua y học của Hàn Quốc.”
“Bởi vì là vua y học của Hàn Quốc cho nên càng không thể để anh đi! Anh không phải là đối thủ của vua y học, tôi cũng không phải đối thủ của ông ta, tôi thua, thật ra cũng không kỳ lạ gì, đến lúc đó nếu tôi bị mắng thì người khác cũng xem tôi là hạng đàn bà con gái cũng sẽ không mắng quá đáng, nhưng anh thua, vậy thì anh sẽ bị hủy hoại! Anh sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, cho nên để tôi đi!”
Cô gái này nghĩ như vậy sao? Lâm Dương hơi bắt ngờ.
“Cô cứ như vậy nhận định Trung Y chúng ta không bằng Hàn NV.
“Là chúng ta không bằng vua y học Hàn Quốc!”
“Cái đó thì chưa chắc, hơn nữa, thanh danh của Lâm Dương tôi ở Giang Thành như thế nào không phải cô không biết, trước kia tôi đã bị vô số người chửi rủa và xem thường, tôi sẽ sợ điều đó sao?” Lâm Dương cười nói.
Lạc Thiên im lặng một lát: “Anh…Không nên thừa nhận điều đó!”
Giọng nói vừa dứt, Lạc Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
“Lạc Thiên! Lạc Thiên!”
Lâm Dương kêu, gọi lại thêm vài cuộc, nhưng trước sau vẫn không nhận được phản hồi.
Một lát sau, tin nhắn thứ nhất gửi tới.
“Vua y học ra tay, sợ là ông cụ Tần và ông nội cũng không chắc có thể thắng nồi, giữa tôi và anh bất kể là ai cũng sẽ chắc chắn thua, cho nên để tôi đi!”
Bàn tay đánh chữ của Lạc Thiên sợ hãi đến run rẩy, trong câu này còn có vài lỗi chính tả.
Ánh mắt của Lâm Dương lạnh lùng.
Di động lại rung lên một hồi.
Kết nói cuộc gọi.
“Cậu Lâm.”
“Ông Tề?”
“Cậu xem tin tức chưa?”
“Đã xem rồi…”
“Tôi đã gửi đơn xin hiệp hội Trung Y, hiện tại bọn họ và lãnh đạo thành phố đang họp, nếu được thông qua, bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách của Lạc Thiên, tôi sẽ ra đấu với vua y học Hàn Quốc!”
“Nếu ông tin tôi, ngày mai để tôi đấu.”
“Đây là trận chiến thân bại danh liệt! Cậu còn trẻ!”
Ông Tề gần như run rầy hét lên.
Đồng tử của Lâm Dương hơi căng ra.
“Cậu là hy vọng của Trung Y, sau ngày mai, Trung Y của chúng ta sợ rằng không thể ngẳng đầu trêи Thế Giới được, nhưng tôi tin đó chỉ là phút đen tối ngắn ngủi, cậu chắc chắn sẽ là nhân tố quan trọng trong việc mang lại vinh quang cho Trung Y của chúng tai”
Ông Tề run rẩy nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Lâm Dương cầm di động, yên lặng nhìn chăm chú vào màn hình, hồi lâu vẫn không có động tác gì.
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Dương nắm di động trong tay rất chặt…
“Anh làm sao vậy?” Lúc này, Tô Nhan mở cửa bước vào, thấy kỳ lạ liền hỏi.
“Không có gì.” Lâm Dương cất di động, mỉm cười nói: “Đột nhiên anh nhớ tới, anh không thể tiếp tục lui về phía sau, dù sao…Phía sau anh không còn một bóng người.”
“Thần kinh.”
Tô Nhan bĩu môi mắng một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Dư luận vẫn đang sôi sục.
Diễn đàn Trung Quốc bùng nỗ dấy lên một làn sóng tẩy chay.
Có một số người nói rằng kỳ hạn của trận đấu sẽ bị hoãn lại, cũng có một số người muốn đuổi Hàn Y ra khỏi Trung Quốc.
Một số lượng lớn các kỹ thuật viên máy tính đã bắt đầu tấn công các diễn đàn lớn và trang web, sử dụng kỹ thuật của mình để thông báo cho mọi người biết toàn bộ quá trình và sự thật.
Khi biết được Hàn Y vì muốn đè ép Trung Y mà không từ thủ đoạn, rất nhiều người tức giận.
Không ít cư dân mạng nước ngoài cũng gia nhập vào, lớn tiếng chống lại.
Thua, không phải là điều đáng sợ!
Điều đáng sợ thực sự chính là không muốn chiến thắng quang minh chính đại!
Nhưng…Còn có nhiều lời chế giễu từ trang web của Hàn Thành áp đảo đánh úp lại.
“Cái gì? Một nước lớn như vậy lại không tìm được ai cạnh tranh cao thấp với ông Park Yong Jun?”
“Trung Y chẳng qua chỉ có như vậy.”
“Ha ha, ăn cắp ý tưởng từ Đông Y bảo giám của chúng ta, làm sao dám so với chúng ta?”
“Tôi tuyên bố, Hàn Y mới là y thuật vĩ đại nhất Thế Giới!”
Các loại ngôn ngữ dơ bẩn khiêu khích áp đảo đánh úp lại.
Trêи mạng dấy lên một cuộc chiến chửi rủa.
Sáng sớm hôm sau.
Ở sân vận động Giang Thành.
Trời vừa sáng, nơi này đã tụ tập hàng nghìn hàng vạn quần chúng.
Chính quyền thành phố nhận được tin tức, trước tiên bọn họ điều động một lượng lớn cảnh sát đến giữ gìn trật tự.
Vô số phóng viên từ các phương tiện truyền thông đã tập trung ở cổng lớn.
Máy chiếc xe đã bắt đầu chạy về phía cửa chính của sân vận động.
Hiệp hội y khoa Trung Quốc cử đại diện đến.
Đại diện của hiệp hội y khoa Quốc Tế cũng tới.
Ngoại trừ những người này, các bậc thầy Trung y từ các tỉnh cũng đến.
Nhưng sắc mặt của mỗi người đều không được tốt lắm.
Cuối cùng trận quyết đấu này, không hề bị trì hoãn.
Sở Y Tế Giang Thành và hiệp hội đã tổ chức hội nghị suốt đêm, cũng đưa ra quyết định, để giáo sư Tề Trọng Quốc của bệnh viện Trung Y, làm đại diện Trung Y của tỉnh Giang Nam, nghênh chiến vua y học Hàn Quốc.
Kết cục là Lạc Thiên đã bị đá ral Không phải là mọi người cảm thấy y thuật của Lạc Thiên không bằng Tè Trọng Quốc, ngược lại, Lạc Thiên là cháu gái của Lạc Bắc Minh, tài năng của cô chắc chắn không tưởng được, phần thẳng cũng nhất định lớn hơn so với Tề Trọng Quốc.
Vốn dĩ quyết sách của hội nghị là để Lạc Thiên tiếp tục tham chiến.
Nhưng…Chỉ một câu nói của Tề Trọng Quốc đã khiến cho tất cả mọi người thay đổi quyết định.
“Chúng ta không bảo vệ tốt Trung Y, đó là trách nhiệm của chúng ta, không thể để bọn trẻ chịu tội!”
Một lời nói làm cho tất cả đều im lặng.
Tất cả mọi người biết, Tề Trọng Quốc định ôm hết tiếng xấu và sự sỉ nhục vào người mình.
Xe dừng lại ở cửa.
Tề Trọng Quốc được hai bác sĩ thực tập của bệnh viện Trung Y ở xuống xe.
“Ông Tề!”
“Ông Tè!”
“Ông cụ Tê!”
Mọi người ở hai bên sôi nổi kêu gọi.
Có người hôc mắt đỏ lên, có người thì xúc động.
Tề Trọng Quốc mắp máy môi dưới, đôi mắt già nua đục ngầu, muốn nói ra tiếng, rồi lại không nói ra được một câu.
Cuối cùng ông thở dài, đi về phía sân vận động.
Lạc Thiên cũng tới.
Không chỉ có cô, mà Lạc Bắc Minh cũng tới.
Ông ta ngồi trêи xe lăn, bên cạnh là một hộ lý, thân thể của ông ta không thể nhúc nhích, theo lý mà nói thì ông ta không thể rời khỏi giường bệnh, nhưng ông ta khăng khăng muốn đến.
“Ông nội, chúng ta vào thôi.”
Giọng nói của Lạc Thiên khàn khàn, đẩy xe lăn của Lạc Bắc Minh vào trong.
Các đại diện y khoa khác cũng vào sân rồi.
Cục trưởng Hách của Sở Y Tế và nhóm lãnh đạo của Giang Thành đã đến hết.
Anna, Jesse và những người khác đều đã vào sân từ lâu.
Trận chiến này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Thế Giới.
“Ông Tè!”
Chỉ thấy cục trưởng Hách tiến lên vài bước, cầm tay Tề Trọng Quốc, thở dài liên tục: “Oan ức cho ông rồi.”
“Ông già này già rồi, nhìn cái gì cũng mờ nhạt, không sao, chỉ tiếc lần này để cho vai hề nhảy nhót kia dẫm lên đầu, sau khi chết còn đi gặp liệt tổ liệt tông như thế nào!” Tề Trọng Quốc cười khổ nói.
Cục trưởng Hách không nói gì.
“Ông Tè, ngài chỉ cần cố gắng hết sức có thể, bát kể là thắng hay thua, ngài vẫn là anh hùng của chúng tôi.”
Một người đàn ông trung niên đi tới nói.
Ông ta tên là Mạc Thanh, thành viên của hiệp hội Trung Y Trung Quốc, cũng coi như là đại diện của Yến Kinh.
“Hội trưởng Bạch bà ấy…Không tới sao?” Hai mắt Tề Trọng Quốc âm ướt, khàn khàn hỏi.
“Tình huống của hội trưởng Bạch đặc biệt, ngài cũng biết…” Vẻ mặt của Mạc Thanh khó xử.
“Thôi được rồi.”
Tề Trọng Quốc thở dài, khuôn mặt già nua kiên định: “Bất kể thắng hay thua, lão phu cũng sẽ cố gắng hết sức, thể hiện tinh hoa Trung Y của Trung Quốc chúng ta ra trước mắt Thế Giới!”
“Ngài bảo trọng!”
Mạc Thanh khom lưng nói.
Tề Trọng Quốc nhìn Mạc Thanh, rồi lại nhìn về phía mọi người xung quanh.
Vô số ánh mắt lộ vẻ khát vọng và chờ đợi.
Ông hít nhẹ một hơi, hơi gật đầu: “Cứ giao cho tôi!”
Giọng nói rơi xuống, hai bác sĩ bệnh viện Trung Y đỡ ông bên cạnh cũng rút lui, không quay đầu lại đi về phía trước.
Các bác sĩ đến xem ở hai bên tập thể khom lưng, tỏ vẻ kính trọng.
Nhóm người cục trưởng Hách cũng đều ngả mũ, đi theo Tề Trọng Quốc vào bên trong.
Hiện trường trang trọng và uy nghiêm.
Đám người nhốn nháo xung quanh cũng im lặng không ít.
Các phóng viên vội vàng ghi lại cảnh này.
Nhưng vào lúc này…
“Chờ một chút!”
Một tiếng gọi ầm ï vang lên.
Tề Trọng Quốc lập tức dừng lại.
Đột nhiên quay đầu lại.
Cục trưởng Hách, Mạc Thanh và đám người Lạc Thiên đều dừng bước, quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trời sinh anh tuần nhưng vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết đi ra từ trong đám người, bước về phía Tề Trọng Quốc.
Anh hét lón: “Trận chiến này! Đề tôi lên!”