Tô Nhan được đỡ đến ghế ngồi. Cô tựa vào ghé, tay day hai huyệt thái dương, từ từ hồi thần lại.

Mặt cô lúc này trắng bệch như giấy trắng, tay run rẩy, con ngươi rung lắc dữ dội. Cô đang cực kỳ sợ hãi.

“Cậu Lâm, cậu nhất định muốn đặt vào số 5 à?” Một cậu ấm đứng bên cau mày hỏi.

“Tôi chắc chắn đấy.” Lâm Dương gật đầu.

“Hahaha. Quả nhiên cậu Lâm không giống như những người bình thường khác. Thế mà cậu lại chọn trúng con này. Xem ra cậu Lâm đây cũng là một người có cách xem ngựa rất độc đáo.” Lục Mao cười to.

“Xem đi xem lại như thế, hóa ra cũng chỉ là một thằng ngu.”

Cậu Việt phun nước bọt, mặt lộ rõ vẻ coi thường.

Hễ là người có mắt nhìn thì ai cũng nhận ra là con ngựa số 5 hoàn toàn không có khả năng chạy. Chân nhỏ gầy yếu, tuổi đã cao, sức không bền. Chọn nó chẳng phải là xác định bỏ cuộc rồi còn gì.

Lâm Dương đang làm cái gì vậy chứ? Ra vẻ ngầu lòi xong lại tự đạp đổ công sức của mình à?

Nên bảo là đầu anh có vấn đề hay nên nói là anh buông thả bản thân quà đà đây?

“Để ý làm gì chuyện nó có ngu thật không chứ. Dù sao thì hợp đồng ở đây, chỉ cần nó thua thì tao sẽ có người này! Còn nếu nó dám không nghe lời vậy thì tao có thể thoải mái tống cỗ nó đi rồi. Ha ha. Còn nếu như nó làm theo vậy thì giải quyết cô nàng Tô Nhan kia chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao.” Khai Mạc híp mắt cười, vẻ mặt dữ tợn.

“Chúc mừng cậu Khai. Sau khi xong việc, cậu cũng đừng quên việc kia đấy.” Trương Mậu Niên cười cười nói nói đi tới.

“Được rồi. Vị kia đã đi rồi. Bao giờ người đấy tới, tôi sẽ dẫn anh qua đấy gặp. Với điều kiện của anh thì chắc không vấn đề gì đâu.” Khai Mạc cười, trả lời qua loa.

Trương Mậu Niên phấn khích cảm ơn: “Đa tạ cậu Khai.”

Mọi người đã đặt cược xong. Đa số đều chọn con tuần mã cao to, lông đen bóng. Có hai người biết xem ngựa thì chọn con hãn huyết bão mã giống cậu Khai. Chỉ có mỗi Lâm Dương là chọn cược vào con ngựa số 5 gầy yếu.

Các nài ngựa đã xoay mình nhảy lên lưng ngựa.

Tất cả ánh mắt đều dồn cả về phía đó.

Tô Nhan bám chặt vào cánh tay của Lâm Dương. Người cô vẫn không ngừng run rây.

“Lâm Dương, nếu như chúng ta thua thì phải làm sao bây giờ?”

Cô hỏi, giọng run run. Trong mắt ngập tràn nỗi hoảng sợ.

“Em yên tâm. Chúng ta sẽ không thua đâu.” Lâm Dương tự tin.

Tô Nhan chẳng tin chút nào.

Trông con ngựa số 5 như thế kia thì làm sao không lo được cơ chứ?

Nhưng chuyện đã thành ra như này, có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng thôi.

“Em Nhan này, anh thấy là cưng sớm thay đổi xưng hô, chọn chồng mới thôi chứ không lát nữa em lại phải cùng chịu tội với thằng đấy đáy.” Thành Bình che miệng, châm biếm.

Tô Nhan không hé răng nói nửa lời. Cô chỉ có thể nhắm mắt thầm cầu nguyện.

Lúc đấy, trọng tài đã gio súng lên bắn ra hiệu.

Rằm rập!

Tất cả ngựa đều được sổ lồng, lao ra ngoài như điên.

Quả nhiên là con ngựa lông đen cao to xông ra đầu tiên, vượt lên đầu trước.

Tiếp đó là con hãn huyết bảo mã, bám sát ngay phía sau. Còn những con ngựa khác cũng nỗ lực đuổi theo. Xem tình hình trước mặt, khả năng là con ngựa đen đó sẽ đoạt quán quân.

Nhưng hãn huyết bảo mã cũng không phải là giống ngựa tầm thường. Cho dù con này không phải là dòng thuần của hãn huyết bảo mã thì chỉ cần trong nó vẫn chảy dòng máu ấy thì vĩnh viễn, nó vẫn có ưu thế khác biệt với những thớt ngựa khác.

NT Thoáng chốc, con hãn huyết bão mã đã bắt đầu phát lực, tựa như đã khởi động xong xuôi, nó bắt đầu tăng tốc, vọt về phía trước, từng chút một vượt qua con ngựa đen đang dẫn đầu.

“Hay lắm. Được, được.”

Trương Mậu Niên liên tục vỗ tay.

Cậu Khai cười khà liên tục, vẻ mặt đắc ý.

Hai con ngựa cạnh tranh kịch liệt. Tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai con chúng nó.

Nhưng cũng có một số người không kìm được mà để ý sang con ngựa số 5.

Quả nhiên là nó đang đứng cuối, bị bỏ xa so với đám còn lại.

Tô Nhan lén mở mắt, nhìn một chút.

Chỉ nhìn tí xíu thôi nhưng cô cũng sợ run người, cơ thể lung lay như thể sắp ngã gục đến nơi rồi.

“Xem ra là chắc chắn Lâm Dương sẽ thua.” Lục Mao cười cọt.

“Em Nhan này, em cũng thấy rồi đấy. Lâm Dương xác định rồi.

Thằng đấy sắp phải gánh số nợ trị giá hai mươi triệu đấy. Với khả năng của nó thì cả đời cũng chẳng trả nổi đâu. Em còn trẻ, anh thấy là em vẫn nên suy nghĩ thêm về những người khác xem thế nào nhé. Anh thấy cậu Khai cũng được lắm đấy.”

Thành Bình ra vẻ khuyên nhủ.

` Hai mắt Tô Nhan trống rỗng, tựa như đã bay mắt hồn rồi.

Câu Khai, cậu Việt đều cười khẩy nhìn tình cảnh trước mặt.

Kết cục đã định rồi hay sao?

Khi ấy, đột nhiên Lâm Dương khẽ cử động ngón tay, một cây ngân châm lặng lẽ bắn về phía con ngựa số 5.

VùI Một cây ngân châm nhỏ được bắn ra, găm chính xác vào vị trí cổ của con ngựa số 5.

HíI Con ngựa số 5 dường như vừa được thức tỉnh, gồng người, lấy đà phát lực rồi phóng như điên về phía trước.

Toàn thể mọi người ở đây đều sửng sốt.

Tự dưng toàn thân con ngựa số 5 lại đỏ tưng bừng, bốn vó đạp mạnh, lao nhanh về đằng trước, chớp mắt đã vượt qua cả con ngựa đen lẫn con hãn huyết bảo mã, nhanh chóng vượt lên dẫn đầu, hướng thẳng về vạch đích.

Thay đổi diễn ra chỉ trong có năm giây.

Đến lúc mọi người sực tỉnh, hồi thần lại thì con ngựa số 5 đã dùng ưu thế đột ngột tăng tốc vượt qua vạch đích, giành được thắng lợi.

Cái gì gọi là nhanh như chớp giật?

Cái gì gọi là sải cánh phi thẳng lên trời?

Tất cả mọi người ở đây đều đơ hết cả ra.

Tô Nhan cũng ù ù cạc cạc chả hiểu chuyện gì.

Ai có thể tưởng tượng được một con ngựa đã già, vóc dáng gầy gò ốm yếu lại có thể đột ngột phát lực tăng tốc chiến thắng những thớt ngựa tốt khác bằng một tư thái mạnh mẽ, nghiền nát đối thủ như vậy chứ.

Ai cũng không thể chấp nhận được kết quả như thế này!

“Cảm ơn mọi người. Cảm ơn, cảm ơn.”

Lâm Dương tươi cười, thu lại hợp đồng, chìa khóa xe và đống đô la trêи bàn.

“Bà xã này, em cầm tờ hợp đồng này đi lấy lại tiêu đi.” Lâm Dương ném tờ giấy qua cho Tô Nhan.

Cô không đón lấy vì cô đã ngơ người rồi.

Cô ngắn người nhìn đống tiền tài đang chất đống trước mặt Lâm Dương, đầu không nghĩ được gì cả.

Chỗ này… Ít nhất cũng phải hơn trăm triệu ấy nhỉ?

Lâm Dương chỉ vừa mới cược đua ngựa có một lần mà đã biến anh trở thành một triệu phú có gia tài trăm triệu rồi sao?

Điên thật rồi!

Đúng là điên thật mà!

Tô Nhan cảm thầy đầu mình như vừa nỗ tung.

Cậu Khai tỉnh táo lại, rồi anh ta vội nhảy ra khỏi rào chắn, phi về phía thót ngựa kia.

Lúc này đây, con ngựa số 5 đã đổ gục, nằm rạp dưới đất, miệng sùi bọt mép. Tuy là nó chưa chết nhưng thể lực cũng cạn kiệt rồi.

Người thuần ngựa lẫn các nài ngựa đều cảm thấy giật mình.

“Con ngựa này mua ở đâu đấy?”

“Mua ở chợ buôn ngựa trong tỉnh.”

“Mua hết bao nhiêu?”

“Chưa đến hai mươi ngàn tệ…”

“Cái gì cơ?”

Khai Mạc thấy nghẹt thở.

Một con ngựa giá chưa đến hai mươi ngàn tệ. Thế mà nó lại vượt được thần mã trị giá cả triệu bạc sao?

Con ngựa này lại giỏi tới vậy cơ à? Nhưng mà, rõ ràng nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi mà…

“Được rồi. Cậu Khai, cậu Việt này, cược cũng cược xong rồi.

Ngựa các cậu cũng đã xem qua. Tôi không quấy rầy nữa, xin phép về trước nhé.” Lâm Dương ở bên kia lên tiếng.

“Sao cơ? Mày định trốn à?”

“Đứng lại!”

Mấy cậu ấm đều không chấp nhận kết quả như vậy nên lập tức ngăn anh lại.

“Các vị còn có vấn đề gì sao?”

“Thế nào, thắng tiền xong là đi luôn hả? Mới chơi có một ván sao đủ được.”

“Đúng vậy. Chúng ta phải tiếp tục, cược tiếp.”

Mấy người họ kêu lên. Rõ ràng là muốn chơi tiếp đòi số tiền thua cuộc về.

“Được thôi.” Lâm Dương sảng kɧօáϊ đồng ý.

“Lâm Dương, đừng mà!” Người Tô Nhan run lên. Cô lao tới ôm tay Lâm Dương, nói lắp ba lắp bắp: “Thắng rồi thì ngừng thôi, đừng có… đừng có mà chơi quá đà…”

“Đồng ý rồi mà. Thắng cái đi luôn, làm gì có chuyện đấy.”

“Này này, em gái, hiếm hôm nào vui thế này, chơi thêm đi.”

Những kẻ khác mồm năm miệng mười nói đế nào. Ngay cả Trương Mậu Niên cũng qua đây góp lời.

Kết quả như này, ai cũng không chấp nhận được. Làm sao có thể cho qua như vậy chứ?

Tô Nhan lúng ta lúng túng, bị mọi người xung quanh nói liên tục, cuối cùng vẫn phải chịu thua gật đầu đồng ý.

Dù sao Lâm Dương cũng vừa mới thắng cả trăm triệu xong, thua thì thôi, không sao cả.

“Cược như nào đây?” Lâm Dương cười hỏi: “Vẫn nguyên tắc cũ như lúc nãy à?”

“Không. Lần này chúng ta cược lớn hơn.” Khai Mạc suy tính một lúc rồi trầm giọng nói: “Nãy anh thắng bao nhiêu?”

“Khoảng một trăm linh năm triệu.”

“Thế thì chúng ta cược ba triệu đi.” Khai Mạc nói.

Một số người ở đấy cảm thấy nghẹt thở.

“Cậu Khai…” Có mấy cậu ấm bắt đầu nhấp nhỗồm.

Hơn trăm triệu? Cho dù bọn họ có là con nhà giàu thì cũng không có nhiều đến thế.

“Khả năng là có người theo được, có người không. Anh có theo được không?” Cậu Khai nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, hỏi.

` “Chuyện này, đương nhiên là không thành vấn đề rồi.” Lâm Dương cười đáp.

Tô Nhan không nói gì.

Cô chết lặng rồi.

“Nếu anh đã bảo là không thành vấn đè, vậy thì cứ thế đi. Ván này chỉ có tôi với anh cược thôi. Anh bỏ ba triệu, tôi cũng bỏ ba triệu, được không?”

“Được.”

Lâm Dương gật đầu đồng ý.

“Thế thì làm lại hợp đồng thôi.”

“Cậu đủ tiền à2”

“Đương nhiên rồi.”

Khai Mạc thản nhiên nói, tiện thể gật đầu với mấy cậu ấm khác.

Cả đám bọn họ lập tức hiểu ý. Người gọi điện thoại, người lập tức mở máy chuyển khoản.

Đám người bọn họ có thể dễ dàng bỏ ra ba trăm ngàn tệ nhưng ba triệu thì nhiều người không đủ khả năng. Có điều, nếu dồn tiền cho một người thì chuyện không thành ván đề.

Lâm Dương biết thừa ý của bọn họ. Họ muốn lấy lại tiền thua cược thông qua Khai Mạc.

Viết hợp đồng, kí tên, đặt tiền. Khai Mạc phất tay. Năm thớt ngựa mới được dẫn ra.

“Mời.”

Khai Mạc nghiêm túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện