Tô Nhan cũng không phải loại người lòng dạ độc ác, càng huống hồ có Trương Tinh Vũ ở đó, cho dù cô chịu oan ức, cũng nhất định sẽ không nghĩ tới chuyện báo thù.
Nhưng mà… Lâm Dương này thì khác.
Anh ta rõ ràng không phải là lương thiện.
Thành Bình run lẫy bẩy.
Hai anh em Trương Mậu Niên và Trương Bảo Húc càng hoảng sợ đến cực điểm.
Nhìn thấy các vị thiếu gia bị Lâm Dương đánh đến máu thịt bê bết, hai người đều sợ hãi muốn tè ra quần.
Bọn họ thật sự nghĩ không thông, không phải nói đứa con rễ nhà họ Tô này chỉ là một con tôm chân mềm, là một phế vật hay sao? Sao lại tàn nhẫn như vậy? Đương nhiên, tại hiện trường người chịu đòn đả kϊƈɦ lớn nhất chính là Trương Tỉnh Vũ.
Cô luôn cho rằng Lâm Dương chỉ là một anh chàng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng đến bây giờ mới nhận ra tên này cũng nóng nảy như vậy.
Chờ…đến khi thanh toán xong, cũng đã qua một giờ rồi.
Trong khi nhiều khách mời đang kinh ngạc, cũng bày tỏ cảm khái rằng thể lực của Lâm Dương này thực sự rất tốt.
“Sắp đủ rồi phải không?” Nhiễm Tái Hiền cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, nghiền răng hỏi.
“Ò, cũng tàm tạm rồi!”
Lâm Dương ném cái ghé xuống đắt.
Anh đã đập vỡ mười hai chiếc ghé.
Trêи mặt đất đều là những chiếc ghê đã bị gãy, còn có máu…
“Chuyện ngày hôm nay thật sự để cho Tái Hiền mở mang tầm mắt, tốt! Tết lắm!” Nhiễm Tái Hiền gật đầu lia lịa, trong mắt hiện rõ sự tức giận, rồi bỏ đi.
“Đợi một lát.”
Lâm Dương đột nhiên hét lên.
“Làm cái gì vậy?” Nhiễm Tái Hiền bước chân đình trệ.
“Ai cho ông đi?” Lâm Dương nói.
Ngay khi câu này được nói ra, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều biến sắc.
“Không lẽ đến cả tôi cậu cũng muốn đánh sao?” Nhiễm Tái Hiền cảm xúc kϊƈɦ động, giận dữ gào thét lên.
Mọi người ở hiện trường ai nấy đều phát điên rồi.
Đụng đến Tái Hiền sao?
Nhà họ Hạ của anh ta quả thực lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể ép Nhiễm Tái Hiền cúi đầu, còn chưa đến mức khiến ông ta quỳ xuống!
Lâm Dương là có ý gì?
Không lẽ anh ta thực sự dựa vào nhà họ Hạ để đuỏi cùng giết tận những người này sao?
Nhưng mà người nhà họ Hạ kia đến đây cũng chỉ vì Tô Nhan, liên quan gì đến anh ta? Anh ta như vậy cũng quá ngông cuồng rồi, phải không?
“Lâm Dương!” Ông cụ Trương không nhịn được mà gọi một tiếng.
“Lâm Dương, bỏ đi, đụng đến ông ta sẽ phiền phức hơn.” Hạ U Lan có chút khó khăn nói.
“Cô yên tâm, cho dù không dựa vào nhà họ Hạ của cô, tôi vẫn có thể động đến ông ta.” Lâm Dương bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không trở thành gánh nặng cho nhà họ Hạ của cô.”
“Nhưng mà…”
Hạ U Lan muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Dương tiến một bước về phía Nhiễm Tái Hiền.
Nhiễm Tái Hiền trợn tròn mắt.
“Hỗn xược, quá hỗn xược rồi!”
“Nhiễm Tiên sinh, cậu cũng muốn đụng đến sao? Cậu bị điên rồi à?”
“Cậu có biết điều này có ảnh hưởng tôi tệ đến thế nào không?”
“Lâm Dương! Cậu chẳng qua chỉ là hồ ly giả uy hồ thôi, đừng quá kiêu ngạo!”
Các vị khách toàn bộ đều phát điên lên, lần lượt mắng mỏ chỉ trích, giờ phút này không ai có thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Lâm Dương vẫn là chuyện ta ta làm, hoàn toàn không đề ý.
Nhiễm Tái Hiền hoàn toàn không ngờ rằng trêи thế giới này sẽ có một người vô pháp vô thiên như vậy!
Tuy nhiên, ngay khi Lâm Dương chuẩn bị ra tay với Nhiễm Tái Hiền, một đôi tay ngọc ngà từ phía sau đã nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Dương…
Lâm Dương dừng lại đi.
Đó là Tô Nhan.
Chỉ nhìn thấy cô nhẹ nhàng tựa đầu nhỏ vào lưng của Lâm Dương, nghẹn ngào nói: “Lâm Dương, đừng như vậy, làm ơn, dừng tay lại đi…”
Lâm Dương im lặng, hít sâu một hơi, rồi đặt cái ghế trong tay xuống.
Thấy vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là ông cụ Trương.
“Các người cũng tính là biết điều đó.” Nhiễm Tái Hiền khịt mũi lạnh lùng.
“Xin lỗi.”
Lâm Dương điềm đạm nói.
Nhiễm Tái Hiền đang chuẩn bị rời đi liền sửng sót: “Cậu nói cái gì?”
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi, ông mới có thể rời đi, nếu không, tôi không quan tâm cho dù ông là ai, có năng lực ra sao, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho ông nằm xuống.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu …” Nhiễm Tái Hiền gần như choáng váng.
“Nhiễm tiên sinh, chỉ là một câu xin lỗi mà thôi, có là gì đâu.” Hạ U Lan cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền toàn thân run lên, hận không thể liều mạng với Lâm Dương.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn phải cúi đầu.
“Cô gái, hôm nay coi như là tôi đã sai.” Nhiễm Tái Hiền nghiền răng nghiền lợi nói.
“Xin lỗi, lão tiên sinh, tôi cũng không muốn như vậy …” Tô Nhan cũng ngập ngừng nói.
: ï “Hừ!” Nhiễm Tái Hiền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ông cụ Trương, trầm giọng nói: “Trương Trung Hoa, hôm nay là lão huynh tôi không đúng, tôi ở đây xin lỗi ông.”
“Cũng không trách ai.” Ông cụ Trương mặt không cảm xúc đáp lại bốn từ.
“Tốt! Tết! Trương Trung Hoa, ông có một đứa cháu gái tốt, ông còn có một cháu rễ tốt! Nhiễm Tái Hiền tôi thừa nhận điều đó!
Thừa nhận!” Nhiễm Tái Hiền tức giận đến đỉnh điểm cười đáp lại, gật đầu lia lịa: “Chúng ta tương lai còn dài!”
“Cứ tự nhiên!” Ông cụ Trương thờ ơ nói.
Nhiễm Tái Hiền tức giận khit mũi, đập vỡ bình rượu Lại Mao mang theo trêи mặt đất, tức giận bước ra khỏi cửa.
Nhiễm Tái Hiền rời đi, người của các gia tộc khác ở hiện trường cũng vội vàng rời đi.
Lúc này, tiền sảnh của nhà họ Trương hoàn toàn yên tĩnh.
Các khách mời cũng cảm khái vô cùng.
Thật không ngờ, một nửa gia tộc của Quảng Liễu chạy đến đây, nhưng lại không xứng với một gia tộc nhà họ Hạ ở Yến Kinh.
Yến Kinh này thực sự là vùng đất Ngọa hỗ tàng long.
“Ông ngoại, thật xin lỗi vì đã làm cho bữa tiệc mừng thọ của ông trở thành thế này.” Lâm Dương bước đến, nói với vẻ mặt tràn đầy áy náy.
“Không sao đâu cháu, chỉ cần các cháu bình an vô sự là được rồi.” Trương Trung Hoa cười lớn ha ha, nhìn Lâm Dương càng ngày càng vừa lòng.
Cho dù đây chỉ là một cậu cháu rễ nhỏ bé, nhưng dáng vẻ mà anh xông pha tức giận vì tri kỷ như vậy rất đáng để người ta khâm phục.
Chỉ là… đứa trẻ này lệ khí quá nặng, không phải là chuyện tốt.
Lần này có nhà họ Hạ bảo vệ, lần sau thì sao?
Có vẻ như mình phải tìm thời gian để thuyết phục cậu nhóc này.
Trương Trung Hoa đang suy nghĩ.
“Được rồi, những người không được chào đón đã rời đi cả rồi, chúng ta mở tiệc thôi!” Trương Trung Hoa cười nói.
“Sự việc vẫn chưa kết thúc.” Lâm Dương nói một câu.
Ngay sau khi những lời này vừa rơi xuống, biểu cảm của Thành Bình, Trương Mậu Niên và những người khác ở bên này thay đổi rõ rệt.
“Hả? Tên nhóc, cậu còn muốn tính sổ với chúng tôi sao? Cậu còn muốn đánh chết bà lão này sao?” Bà cụ Trương tức giận nói.
“Lâm Dương, cậu không thể được đằng chân lên đằng đầu!
Càng huống hồ Hạ Tiểu thư không phải chống lưng cho cậu, cậu không được cáo giả oai hùm!”
Trương Mậu Niên nghiên răng.
Nhưng Trương Bảo Húc lại run rẫy điên cuồng.
Anh ta biết Lâm Dương hoàn toàn không cần Hạ U Lan chống lưng, bản thân anh ta …vốn không sợ những gia tộc đó!
Anh là vị tổng giám đốc Lâm đến từ tập đoàn Dương Hoal “Lâm Dương, bỏ đi! Đừng làm ông ngoại khó xử.”
Tô Nhan cũng bước đến thuyết phục một câu.
Lâm Dương liếc mắt nhìn ông cụ.
Tuy rằng trước đó ông cụ cũng tức giận sắp bùng nỗ, nhưng dù sao ông vẫn nghĩ đến tình cảm gia đình, tuy rằng không nói ra, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ không cam lòng.
Bỏ đi.
Lâm Dương lắc đầu.
Anh không cần phải làm ông cụ mắt vui, phàm chuyện gì cũng đừng làm quá tuyệt tình, dù sao hôm nay cũng là đại tiệc mừng thọ của ông cụ.
“Được rồi, hôm nay tôi tạm thời sẽ không tính toán với các anh, nhưng các anh làm cái gì, tôi đều biết, sau này sẽ nói!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cậu… khốn nạn!”
“Cậu thực sự cho rằng mình là cái thá gì?”
Thành Bình giận dữ hét lên.
Tuy nhiên, khi anh ta vừa dứt lời, Hạ U Lan ở bên này bất ngờ lao tới trực tiếp tát vào mặt từng người một.
Bốp bốp bốp…
Đám người Thành Bình bị đánh tơi tả.
Tô Nhan cũng sững sờ.
“Sau này nếu để tôi lại nghe được các anh xúc phạm Lâm Dương thì đừng trách tôi vô lễ!” Hạ U Lan hét lên.
Máy người mở miệng, sợ hãi không dám nói lại.
Bà cụ Trương thậm chí còn phát run vì tức giận, nhưng với cô gái này thì bà không thể làm gì được.
“Được rồi, được rồi, mở tiệc thôi!”
Ông cụ Trương trầm giọng nói.
Mọi người bây giờ mới giải tán ra.
Mọi người toàn bộ đều ngồi vào chỗ, chiêng trống vang khắp trời, bữa tiệc bắt đầu.
Nhưng lúc này, không ai có tâm trạng để ăn uống nữa rồi.
Gia đình của Tô Nhan cũng bàn tính dự định ra đi như thế này.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Trương Hoa Ca bất ngờ nhận được một cuộc gọi và sắc mặt của ông ta thay đổi rõ rệt.
“Cha, không hay rồi!”
“Sao vậy?” Trương Trung Hoa đang ngồi uống rượu thì sửng sốt.
“Nhiễm Tái Hiền xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?”
Trương Trung Hoa đột nhiên biến sắc.
Hạ U Lan, người đang uống rượu với Tô Nhan và Lâm Dương, cũng không khỏi run rầy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ấy cũng sáng lên.
Hạ U Lan liếc nhìn điện thoại, khuôn mặt xinh xắn tái nhọt.
“U Lan, sao vậy?”
Lâm Dương cau mày hỏi.
“Nhiễm Tái Hiền đã xảy ra chuyện, có vẻ như ông ta đã ngất đi vì quá kϊƈɦ động. Cú ngã này của ông ta đã trực tiếp kinh động đến những người ở Yến Kinh…” Hạ U Lan khàn giọng nói.
*Ý của cô là?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Nhà họ Hạ của chúng tôi đã bị người ta cảnh cáo rồi!”
Hạ U Lan đột nhiên đứng dậy và lo lắng nói: “Lâm Dương, anh nhanh đưa đám người Tô Nhan rời khỏi Quảng Liễu. Càng sớm càng tốt, nhà họ Hạ của tôi không thể ra tay, không thể làm cho nhà họ Khai sợ hãi. Bọn họ nhất định sẽ trả thù! Nếu tin tức này truyền ra, tôi sợ bọn họ đi rồi sẽ quay lại, nhanh đi! “
“Nhiễm Tái Hiền lúc đi đều rất tốt, không giống như huyết áp sẽ tăng lên.”
“Đa phần là Nhiễm Tái Hiền cố tình giả vờ chóng mặt, sau đó để nhà họ Khai thông báo về phía Yến Kinh, để hạn chế nhà họ Hạ của tôi, Lâm Dương, chuyện này ngoài tầm kiểm soát của tôi! Anh nhanh chóng đi đi!” Hạ U Lan lo lắng nói.
Lâm Dương nhắm mắt không nói gì.
Nhưng vừa lúc đó, một chiếc điện thoại khác đỗ chuông.
Hạ U Lan sửng sốt một lúc rồi kết nối điện thoại.
Sau một lúc, đôi mắt của cô ấy mở to, hét lên thất thanh: “Đây là… thực sao?”