Sau khi tạm biệt Nhược Uyển xong thì Lâm Âm và Vũ Dương bước lên máy bay, hiện tại trong lòng của Lâm Âm thật sự rất lo sợ. Mẹ của mình hiền như vậy, luôn bị Trang Sương Mi ức hiếp, bây giờ lại bị vướng tin đồn tư tình với Vũ lão gia, càng có cái cớ để Trang Sương Mi nhục mạ Ninh Tiếu hơn. Nghĩ đến, bàn tay của Lâm Âm siết chặt... Ngồi bên cạnh, Vũ Dương chứng kiến hết những gì mà Lâm Âm đang bộc lộ... Qua những hành động này cậu có thể rút ra được một kết luận "Cô gái này thật sự rất yêu mẹ mình!"
- Trang tiểu thư, cô đừng lo... Có Vũ Dương ở đây, tôi sẽ không để mẹ cô và cha tôi bị vu oan.
Lâm Âm nhìn sang Vũ Dương, tuy bên ngoài nhìn anh ta rất phong lưu, đa tình và còn giỡn nhây.. Lại pha thêm chú điên điên khùng khùng, nhưng cô biết... Khi đã vào việc gì đó quan trọng, Vũ tam thiếu sẽ không làm mọi người thất vọng. Lâm Âm khẽ gật đầu một cái, cô nhắm mắt lại... Một lúc sau, Lâm Âm nói
- Tam thiếu, anh có nghĩ việc này do Thất Uông Lang làm ra không? - Có. Chẳng những vậy, nó còn liên quan đến Trang Sương Mi!
Lâm Âm siết chặt bàn tay lại, đôi mắt có chút nhướn lại. Vũ Dương nhìn thấy, bất giác nắm lấy tay của Lâm Âm... Ngay cả Vũ Dương cũng không nhận thức được bản thân đang làm gì. Cậu chỉ biết, hiện tại... Lâm Âm đang cần một lời an ủi. Vì thế, theo bản năng của một người đàn ông... Cậu chỉ biết nắm tay của cô
Khi bàn tay Vũ Dương chạm vào tay mình, Lâm Âm giật mình một chút. Nhưng tâm trạng hiện tại của cô đang rất phức tạp, nó còn phức tạp hơn cả tình yêu giữa nam và nữ.
Đến trưa, Vũ Dương và Lâm Âm cũng đã đến Ân Thành. Chưa kịp làm gì thì Lâm Âm đã bắt xe đến ngay Trang Gia. Vũ Dương biết tâm trạng hiện tại của cô rất lo lắng, anh cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo.
*CHÁT*
Chưa vào đến nhà chính, Lâm Âm đã nghe thấy tiếng đánh rất mạnh từ bên trong phát ra. Lâm Âm lo lắng chạy nhanh vào.... Và đúng như cô nghĩ, Trang Sương Mi vừa mới đánh mẹ cô một cái, khiến cho Ninh Tiếu ngã ra đất, khóe môi còn vương chút máu.
*CHÁT*
Lâm Âm tức giận đáp trả Trang Sương Mi một cái. Bà ta có chút kinh ngạc, vì từ trước đến giờ bà ta chưa thấy Trang Lâm Âm lại tức giận như vậy. Đứa con gái này luôn luôn dịu dàng, đoan trang, hiền thục... Lại có chút nhu nhược, chưa bao giờ... Chưa bao giờ bà ta dám nghĩ Trang Lâm Âm lại ra tay đánh mình. Với một sức lực khá là mạnh, Trang Sương Mi một tay ôm má, một tay chỉ về phía Lâm Âm
- Mày... Mày... Cái con nhỏ khốn kiếp này!
Bà ta định đưa tay đánh Lâm Âm, thì Vũ Dương đã siết chặt tay bà ta lại. Hất một cái không thương tiếc ra, làm bà ta chao đảo rồi ngã xoàng ra đất
Mấy hôm nay, Trang lão gia và Trang lão phu nhân đi lên chùa cầu phúc, nên trên dưới Trang gia điều do một mình Trang Sương Mi quản lí. Cũng vì thế mà bà ta đã năm lần bảy lượt tìm cớ đánh đập, nhục mạ Ninh Tiếu.
Lâm Âm nhìn thấy những vết thương trên gương mặt của mẹ mình mà cô đau nhói. Vũ Dương nhận ra được, sát khí của Lâm Âm đang chuẩn bị bùng nổ. Cậu ta biết có can cũng không được.... Chị em với nhau, nên tính cách của Lâm Âm và Nhược Uyển chắc cũng có "chút" gì đó giống nhau. Anh chỉ biết qua bên kia đỡ lấy Ninh Tiếu, dường như hiểu ý nhau... Lâm Âm liền đứng thẳng dậy, ánh mắt giết người nhìn về phía Trang Sương Mi
Bà ta nhìn thấy có chút run rẩy. Bà ta liên tục chỉ tay vào mặt Lâm Âm rồi run rẩy nói
- Mày... Mày... Mày không được qua đây... Mày biết tao là ai không? Lâm Âm... Mày... Mày....
- Tôi? Tôi biết bà là ai... Tôi cũng biết bà muốn gì. Trang Sương Mi!
Bà ta thật sự toát mồ hôi lạnh, lần đầu... Đây là lần đầu tiên Lâm Âm gọi thẳng tên bà ta với thái độ tức giận như vậy. Bà ta có chút kinh hãi nhìn... Tựa như không tin vào mắt mình.
- Mày... Mày....
- Trang Sương Mi, nhiều năm qua như vậy. Tôi đã rất nhân nhượng với bà.... Bà nghĩ, bà là người có quyền nhất ở cái nhà này hay sao? Bà nên nhớ.... Bà chỉ là một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ. Con gái của bà cũng chỉ là một đứa con gái bị cha bỏ rơi.... Nó chẳng khác gì là một đứa con hoang cả!
Trang Sương Mi nghe như vậy có chút tức giận. Bà ta định đứng lên để mắng lại, nhưng bà ta lại không tài nào đứng lên được... Vì bà ta đang bị Lâm Âm giữ lấy cổ
- Mày... Mày...
- Tôi nói cho bà biết, Trang Sương Mi... Bà với Phí Hân Hân chỉ giống như... Con chó lạc đường và được Trang gia thu nhận.
Không chỉ Trang Sương Mi kinh hãi, ngay cả Ninh Tiếu và Vũ Dương cũng ngạc nhiên không kém. Ninh Tiếu thấy Trang Sương Mi sắp không thở nổi liền gấp gáp nói
- A Âm... Mau... Mau thả cô con ra... Mau... Mau dừng tay lại...
- Chị không cần giả nhân giả nghĩa ở đây!
Lâm Âm nghe như vậy càng siết chặt cổ bà ta lại, cô nhìn mẹ mình rồi nói
- Mẹ, mẹ không cần nhân từ với loại người này.
Xong, cô quay sang nhìn bà ta, gằng giọng nói
- Bà nói đúng, bởi vì trên thế giới này không ai lại cử xử tốt với loại người khốn kiếp như bà.... Với lại, tôi đây... Đéo phải Thánh Mẫu!
- Trang tiểu thư, cô đừng lo... Có Vũ Dương ở đây, tôi sẽ không để mẹ cô và cha tôi bị vu oan.
Lâm Âm nhìn sang Vũ Dương, tuy bên ngoài nhìn anh ta rất phong lưu, đa tình và còn giỡn nhây.. Lại pha thêm chú điên điên khùng khùng, nhưng cô biết... Khi đã vào việc gì đó quan trọng, Vũ tam thiếu sẽ không làm mọi người thất vọng. Lâm Âm khẽ gật đầu một cái, cô nhắm mắt lại... Một lúc sau, Lâm Âm nói
- Tam thiếu, anh có nghĩ việc này do Thất Uông Lang làm ra không? - Có. Chẳng những vậy, nó còn liên quan đến Trang Sương Mi!
Lâm Âm siết chặt bàn tay lại, đôi mắt có chút nhướn lại. Vũ Dương nhìn thấy, bất giác nắm lấy tay của Lâm Âm... Ngay cả Vũ Dương cũng không nhận thức được bản thân đang làm gì. Cậu chỉ biết, hiện tại... Lâm Âm đang cần một lời an ủi. Vì thế, theo bản năng của một người đàn ông... Cậu chỉ biết nắm tay của cô
Khi bàn tay Vũ Dương chạm vào tay mình, Lâm Âm giật mình một chút. Nhưng tâm trạng hiện tại của cô đang rất phức tạp, nó còn phức tạp hơn cả tình yêu giữa nam và nữ.
Đến trưa, Vũ Dương và Lâm Âm cũng đã đến Ân Thành. Chưa kịp làm gì thì Lâm Âm đã bắt xe đến ngay Trang Gia. Vũ Dương biết tâm trạng hiện tại của cô rất lo lắng, anh cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo.
*CHÁT*
Chưa vào đến nhà chính, Lâm Âm đã nghe thấy tiếng đánh rất mạnh từ bên trong phát ra. Lâm Âm lo lắng chạy nhanh vào.... Và đúng như cô nghĩ, Trang Sương Mi vừa mới đánh mẹ cô một cái, khiến cho Ninh Tiếu ngã ra đất, khóe môi còn vương chút máu.
*CHÁT*
Lâm Âm tức giận đáp trả Trang Sương Mi một cái. Bà ta có chút kinh ngạc, vì từ trước đến giờ bà ta chưa thấy Trang Lâm Âm lại tức giận như vậy. Đứa con gái này luôn luôn dịu dàng, đoan trang, hiền thục... Lại có chút nhu nhược, chưa bao giờ... Chưa bao giờ bà ta dám nghĩ Trang Lâm Âm lại ra tay đánh mình. Với một sức lực khá là mạnh, Trang Sương Mi một tay ôm má, một tay chỉ về phía Lâm Âm
- Mày... Mày... Cái con nhỏ khốn kiếp này!
Bà ta định đưa tay đánh Lâm Âm, thì Vũ Dương đã siết chặt tay bà ta lại. Hất một cái không thương tiếc ra, làm bà ta chao đảo rồi ngã xoàng ra đất
Mấy hôm nay, Trang lão gia và Trang lão phu nhân đi lên chùa cầu phúc, nên trên dưới Trang gia điều do một mình Trang Sương Mi quản lí. Cũng vì thế mà bà ta đã năm lần bảy lượt tìm cớ đánh đập, nhục mạ Ninh Tiếu.
Lâm Âm nhìn thấy những vết thương trên gương mặt của mẹ mình mà cô đau nhói. Vũ Dương nhận ra được, sát khí của Lâm Âm đang chuẩn bị bùng nổ. Cậu ta biết có can cũng không được.... Chị em với nhau, nên tính cách của Lâm Âm và Nhược Uyển chắc cũng có "chút" gì đó giống nhau. Anh chỉ biết qua bên kia đỡ lấy Ninh Tiếu, dường như hiểu ý nhau... Lâm Âm liền đứng thẳng dậy, ánh mắt giết người nhìn về phía Trang Sương Mi
Bà ta nhìn thấy có chút run rẩy. Bà ta liên tục chỉ tay vào mặt Lâm Âm rồi run rẩy nói
- Mày... Mày... Mày không được qua đây... Mày biết tao là ai không? Lâm Âm... Mày... Mày....
- Tôi? Tôi biết bà là ai... Tôi cũng biết bà muốn gì. Trang Sương Mi!
Bà ta thật sự toát mồ hôi lạnh, lần đầu... Đây là lần đầu tiên Lâm Âm gọi thẳng tên bà ta với thái độ tức giận như vậy. Bà ta có chút kinh hãi nhìn... Tựa như không tin vào mắt mình.
- Mày... Mày....
- Trang Sương Mi, nhiều năm qua như vậy. Tôi đã rất nhân nhượng với bà.... Bà nghĩ, bà là người có quyền nhất ở cái nhà này hay sao? Bà nên nhớ.... Bà chỉ là một người đàn bà bị chồng ruồng bỏ. Con gái của bà cũng chỉ là một đứa con gái bị cha bỏ rơi.... Nó chẳng khác gì là một đứa con hoang cả!
Trang Sương Mi nghe như vậy có chút tức giận. Bà ta định đứng lên để mắng lại, nhưng bà ta lại không tài nào đứng lên được... Vì bà ta đang bị Lâm Âm giữ lấy cổ
- Mày... Mày...
- Tôi nói cho bà biết, Trang Sương Mi... Bà với Phí Hân Hân chỉ giống như... Con chó lạc đường và được Trang gia thu nhận.
Không chỉ Trang Sương Mi kinh hãi, ngay cả Ninh Tiếu và Vũ Dương cũng ngạc nhiên không kém. Ninh Tiếu thấy Trang Sương Mi sắp không thở nổi liền gấp gáp nói
- A Âm... Mau... Mau thả cô con ra... Mau... Mau dừng tay lại...
- Chị không cần giả nhân giả nghĩa ở đây!
Lâm Âm nghe như vậy càng siết chặt cổ bà ta lại, cô nhìn mẹ mình rồi nói
- Mẹ, mẹ không cần nhân từ với loại người này.
Xong, cô quay sang nhìn bà ta, gằng giọng nói
- Bà nói đúng, bởi vì trên thế giới này không ai lại cử xử tốt với loại người khốn kiếp như bà.... Với lại, tôi đây... Đéo phải Thánh Mẫu!
Danh sách chương