- Chị Uyển.... Em sai rồi... Xin chị hãy tha cho Diên gia... Chị Uyển....

Diên Mỹ khóc lóc, hai tay chấp lại, nước mắt nhòe cả màu kẻ mắt của cô ta. Hiện tại, trong cô ta còn đáng sợ hơn cả quỷ dạ xoa.

Nhưng Nhược Uyển lại thỏa mãn vì tình trạng hiện tại của Diên Mỹ, cô nhẹ nhàng nhìn xuống cô ta. Rồi tặc lưỡi lắc đầu

- Thật là tội nghiệp... Nhìn cô còn thảm hại hơn Phí Hân Hân lúc trước nữa kìa.... Còn thua cả một.... Mà thôi, so sánh với cô thì tội con cún lắm.

- Chị Uyển... Em sai rồi, em thật sự sai rồi... Cầu xin chị, tha cho Diên Thị... Tha cho cha mẹ em, cha mẹ em đều đã lớn tuổi.... Cung hình của chị... Thật sự... Thật sự họ chịu không nổi.... Chị Uyển... Em... Em... Em... Làm trâu làm ngựa gì cũng được... Mong chị... Mong chị tha cho họ...

Toàn thể các quan khách hôm nay trố mắt nhìn. Tuy nói ở Phong Thành này Diên gia không có tiếng nói, nhưng ít nhất đối với Diêm Thành, Diên gia cũng là một gia tộc lớn, có tiếng nói, không ngờ... Trang Nhược Uyển lại có thể khiến tiểu thư kiêu ngạo nhất của Diên gia - Diên Mỹ... Quỳ xuống dưới chân mình mà vang xin. Trong Diên gia có 3 người cháu gái, một là Diên Ngư, hai là Diên Mỹ, ba là Diên Phi... Nhưng từ nhỏ Diên Phi đã không nghe theo lời của Diên Xán, nên đã bị nhốt trong phòng suốt đời. Còn Diên Ngư thông minh nên không để lộ ra những biểu hiện thái quá kia, riêng Diên Mỹ thì luôn là đứa có tham vọng nhất, nên Diên Xán rất kì vọng vào cô ta... Cho nên, cho dù là em út... Nhưng Diên Mỹ rất kiêu căng và ngạo mạn, không xem hai người chị của mình ra gì. Muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng.... Xem như cô ta không còn thuốc chữa nữa rồi

Nhưng không ngờ, ngay vào ngày hôm nay.... Nhược Uyển lại có thể khiến coi ta vừa khóc lóc, vừa van xin, vừa quỳ gối như vậy. Xem ra, họ cũng xem thường cô quá rồi

- Tha cho Diên gia?.... Cô bảo tôi tha cho Diên gia sao? Nhược Uyển đột nhiên trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Cô bỗng dưng hét lên, làm cho nhiều người hoảng hốt, ngay cả Phí Hân Hân cũng bị dọa làm cho đứng hình. Mọi sự tập trung đều dồn vào Nhược Uyển, cô trừng mắt lớn đến bên cạnh Diên Mỹ, bàn tay siết chặt làm nắm đấm... Nhưng cô không đấm Diên Mỹ, cô chỉ dùng một tay bóp chặt cổ của cô ta... Rồi kéo sát vào mình, gương mặt ác quỷ của Nhược Uyển làm cho Diên Mỹ run rẩy.

- Cô nói cha mẹ của cô không chịu nổi cung hình của tôi? Cô bảo tôi tha cho họ? Haha... Vậy ai tha cho con tôi? Con tôi có lỗi gì.... Cô nói đi!

- Chị... Chị Uyển... Em... Em... Em sai... Sai.... Sai rồi.... Chị...

- Con tôi còn rất nhỏ. Nó còn chưa thành hình mà... Tại sao.... Tại sao cô lại cho người hạ thuốc con tôi?.... Cô có nghĩ đến hậu quả chưa... Diên Mỹ... Cô nói đi... Đứa bé có tội gì mà cô lại độc ác như vậy! Hả!

Nhược Uyển vừa dứt từ "Hả" liền bóp mạnh lấy cổ của Diên Mỹ, làm cô ta khồn tài nào thở được. Diên Mỹ cố lấy tay đẩy tay của cô ra, nhưng cô ta không làm được. Đôi mắt của Diên Mỹ nhìn sang cầu cứu Vũ Dạ Triệt, nhưng cô ta nhận lại chỉ là ánh mắt phát ra lửa đầy hận thù của Vũ Dạ Triệt. Dường như sắp mất hết ý thức, thì Diên Ngư mới đến... Diên Ngư cũng quỳ xuống cầu xin cô

- Chị Uyển... Đừng giết Tiểu Mỹ... Chị muốn giết, thì giết em đi... Chị đừng... Đừng làm hại Tiểu Mỹ... Con bé...

- Tiểu Ngư, trong Diên gia em là người tốt nhất. Chị không muốn làm tổn hại em, nhưng cô ta... Hiện tại chị sẽ không để cô ta chết một cách dễ dàng như vậy

Nói xong, Nhược Uyển từ từ thả lỏng bàn tay của mình ra, rồi nhìn Diên Mỹ với ánh mắt đầy kiêu ngạo. Cô nhếch môi mỉm cười

- Muốn chết sao? Đừng hòng.... Tôi sẽ để cho cô.... Chết dần, chết mòn!

Bốn từ "Chết dần, chết mòn" của Nhược Uyển làm không chỉ một mình Diên Mỹ sợ hãi. Ngay cả Diên Ngư và Vũ Dạ Triệt cũng run rẩy, nhất là Diên Ngư... Cô muốn cứu Diên Mỹ, nhưng mà... Cô không dám

Diên Ngư nhìn Diên Mỹ bị Tân Yết cùng Mộ Sa đưa đi mà chỉ biết khóc lóc, Diên Ngư quá vô dụng, cô không thể ngăn cản được đứa em của mình... Là Diên Ngư cô quá vô dụng, nhưng chợt... Diên Ngư nhớ đến cha mẹ của mình... Cô liền vừa quỳ đến bên cạnh Nhược Uyển, cô nói

- Chị Uyển.... Cha mẹ... Chị tha cho họ có được không... Họ đã lớn tuổi rồi... Chị Uyển...

- Diên Ngư, đến bây giờ em vẫn còn cầu xin giúp họ?.

- Chị Uyển. Dẫu sao họ vẫn là cha mẹ của em.

- Không, em sai rồi Diên Ngư...

Diên Ngư có chút bất ngờ, giọng nói này không phải là của Nhược Uyển mà là của Vũ Mục An, anh ta đứng ngay phía sau lưng của Diên Ngư

- Ý anh là gì...

- Thật ra, cả em... Diên Mỹ và Diên Phi, không có ai là con cháu của Diên gia cả.

- Không.... Không đúng... Không thể nào....

- Diên Xán bị vô sinh, vì ông ta muốn chiếm lấy Vũ Thị, nên mới nhận nuôi ba cô con gái... Chủ yếu là để tụi em bán mạng cho ông ta, đến đây quyến rũ ba anh em của anh... Sau đó chiếm lấy Vũ Thị và Vũ gia. Tiểu Ngư, em không phải con ruột của họ... Em cũng không cần cầu xin cho họ

Diên Ngư liên tục lắc đầu, không đúng.... Lời nói của Vũ Mục An không đúng, tuy rằng cha mẹ chưa bao giờ thật sự yêu thương mình, anh nhưng Diên Ngư vẫn tin rằng do bản thân chưa làm được điều mà cha mẹ mong muốn. Diên Ngư không tin, không thể nào là ngư vậy được!

- Tiểu Ngư, em có thấy cha mẹ nào... Lại thẳng tay đổ nước sôi vào con gái ruột của mình chưa?

Diên Ngư kinh hãi, đúng... Nhược Uyển nói đúng... Vì Diên Xán đã từng tự tay đổ nước sôi lên người của Diên Phi, làm cho Diên Phi bị bỏng nặng, nếu không vì Diên Ngư thông minh lại còn học nhanh, thì có lẽ gương mặt của Diên Phi đã bị hủy hoại hoàn toàn.

- Diên Ngư, em có thấy cha mẹ nào vì tiền mà bất chấp cả sự trong trắng của con gái mình không?

Diên Ngư một lần nữa đứng hình... Tại sao, tại sao Nhược Uyển lại biết được những việc này... Đúng như cô nói, Diên Xán từng ra lệnh cho cô và Diên Mỹ phải hạ xuân dược để lên giường cùng Vũ Dạ Triệt và Vũ Mục An, mục đích là để đường hoàng trở thành Vũ thiếu phu nhân.

- Tiểu Ngư... Em nghe anh nói, đừng cầu xin cho họ... Họ không xứng.

- Không... Không. Cho dù họ không là cha mẹ ruột thì sao chứ? Công nuôi dưỡng vẫn lớn hơn công sinh thành... Chị Uyển...

- Được rồi Tiểu Ngư, nể mặt em... Chị sẽ không hành hạ hai người họ, nhưng thả ra... Thì chị không làm được!

- Được... Được... Cảm ơn chị... Cảm ơn chị...

Vũ Mục An có chút không đành lòng nhìn Diên Ngư như vậy, anh dịu dàng đỡ cô lên, rồi đưa Diên Ngư về Vũ Trạch trước.

Tất cả các vị khách mời ở đây thật sự shock về những việc liên tiếp đến với họ.

Việc thứ nhất, Thật sự họ không dám tin rằng Vũ Dạ Triệt sẽ an phận với một người phụ nữ.

Việc thứ hai, Họ không nghĩ là Ảnh Hậu của họ lại từng mất con

Việc thứ ba, họ càng không ngờ Diên gia lại có đến ba tiểu thư... Nhưng lại toàn là con nuôi. Thì ra Diên lão gia là "Súng đạn lép"

Và như vậy, các phóng viên nhanh chóng nắm bắt tin. Nhưng không ai dám hỏi Nhược Uyển rằng cha đứa bé là ai, nhưng mà Phí Hân Hân lại muốn nhân cơ hội này hạ bệ cô, nên đã lên tiếng hỏi trước

- Chị Uyển, không biết cha của đứa con hoang của chị là ai?

Mọi người im lặng trông chờ vào câu trả lời của Nhược Uyển, nhưng cô lại không nói gì... Phí Hân Hân cười khinh bỉ, định nói tiếp thì...

- Là của tôi!

Vũ Dạ Triệt lạnh lẽo nói.

Suy nghĩ của mọi người giành cho Phí Hân Hân "Cho chừa cái tật miệng nhanh hơn não nhé cô gái"

Con tác giả "Hả dạ ta lắm:)) "

[...................còn..................]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện