Lại thêm một ngày bày quầy bán hàng, thạch vẫn bán tương đối tốt, một trăm sáu mươi cân thạch cũng chỉ bán một lúc là hết.
Hàn Đức Bình dựa theo lệ cũ lúc dọn dẹp quầy đưa một cân thạch, một cân mì lạnh cho ông chủ Vương.
Ông chủ Vương rất thích sự thiết thực của gia đình Hàn Đức Bình, còn hiểu đối nhân xử thế, ông chủ Vương nhận đồ xong liền nói "Tôi nói này Hàn huynh đệ, hôm nay tôi muốn bàn chuyện làm ăn với huynh."
Hàn Đức Bình không rõ nội tình "Ông chủ Vương, huynh đừng nói trịnh trọng thế, có chuyện gì huynh chỉ cần phân phó là được rồi."
Ông chủ Vương rất hài lòng với sự khiêm tốn của Hàn Đức Bình "Ha ha, tôi muốn đặt mua cái thạch này từ nhà huynh. Cái cửa hàng này của tôi đằng sau mặc dù có hai gian phòng, nhưng đều là dùng để sản xuất xì dầu. Nhà tôi thực ra ở sau ngõ hẻm đầu bên kia đường, hai mươi lăm này là mừng thọ của mẫu thân tôi, tôi muốn bày rượu đãi khách, huynh ngày đó đưa ba mươi cân mì lạnh, 50 cân thạch đến nhà của tôi đi."
Người ta là chiếu cố đến việc buôn bán của nhà mình, Hàn Đức Bình tất nhiên là vui vẻ đáp ứng rồi.
Quang Quang nói luôn "Vương bá bá, thạch nhà cháu bán cho người ta đều là mười văn tiền một cân, cha cháu cùng bá bá thân thiết , nhà chúng cháu bán cho bá tám văn tiền một cân được rồi."
Lâm thị đi tới cười nói "Khuê nữ tôi nói rất đúng, ông chủ Vương chiếu cố việc làm ăn của chúng tôi như vậy , chúng ta có qua có lại."
Ông chủ Vương liền khen ngợi Quang Quang thông minh lanh lợi, thanh khiết đáng yêu.
Thống nhất việc sáng sớm hai mươi lăm đem thạch và mì lạnh đến nhà ông chủ Vương xong, cả nhà vui mừng trở về.
Về nhà lại một khay sổ sách, hôm nay bán mì lạnh thạch tổng cộng kiếm lời hai lượng bạc, Lâm thị liền cảm khái nói "Nếu mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy là tốt rồi."
Quang Quang liền cười "Nhất định có thể, nương, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Lại bán thêm mấy ngày, bán mấy khách lẻ tẻ cũng gặp qua khách muốn đặt thạch và mì lạnh mang về, bởi vì khí trời nóng bức như này đồ vật không thể để lâu, khách nào ở gần Hàn Đức Bình liền đưa đến nhà người ta, ở xa thì lúc bọn họ đi chợ liền kêu người khác sáng sớm tới lấy.
Vào ngày hai mươi lăm, Lâm thị mang theo Hiếu Diên Hiếu Chính bày quầy bán hàng, Hàn Đức Bình liền dùng cái gùi đựng ba mươi cân mì lạnh, 50 cân thạch, Quang Quang xách một cái giỏ đi theo sau Hàn Đức Bình, trong giỏ xách là một thước vải bông toái hoa, hai mươi cái trứng gà, một bao đường đỏ, đây là đồ Lâm thị mua làm quà mừng cho thọ lễ của mẫu thân ông chủ Vương.
Hôm nay ông chủ Vương không đến cửa hàng, trong cửa hàng chỉ có hai tiểu nhị trông coi, Hàn Đức Bình và Quang Quang liền theo một tiểu nhị đi qua hai con đường, liền ngoặt vào một đầu trong ngõ nhỏ, bên trong toàn nhà lớn, có không ít hộ gia đình.
Đến trước cửa nhà ông chủ Vương, cửa nhà ông ấy đang mở rộng, đây là một toà có hai sân trong, không coi là quá xa hoa, nhưng ở nông thôn cũng không so được, theo Hàn Đức Bình biết nhà ông chủ Vương này so với nhà cậu của Hiếu Tông lớn hơn nhiều. Trong sân có không ít người đang bận rộn lấy bàn bày ra, xuyên qua trước mặt sân rộng là đến hậu viện, cái nồi lớn dựng tạm dưới cổng đình ở sân sau, ngay tại đó có đầu bếp đang bận rộn.
Bây giờ còn sớm, Vương gia còn chưa có khách tới cửa, ông chủ Vương đang đứng tại bên nhà bếp cùng đầu bếp nói cái gì đó, nhìn thấy Hàn Đức Bình đến liền lập tức tiến lên đón.
Sau khi giao hàng và tiền, ông chủ Vương mang theo Hàn Đức Bình và Quang Quang liền tiến vào chính phòng đi gặp mẹ cùng vợ con ông ấy.
Vương lão thái thái rất là hiền lành, cũng không có bởi vì bọn họ là nông dân mà xem thường, vợ ông chủ Vương họ Viên, gọi là Vương Viên thị, vợ chồng bọn họ có một nhi tử đang theo học ở trường huyện, phía dưới còn có một khuê nữ giống như Tiểu Miên, nhưng Quang Quang không nhìn thấy khuê nữ của họ đi ra.
Hai người đặt quà tặng xuống, sau đó xin phép quay lại quầy bán hàng, ông chủ Vương nói chờ lát nữa bọn họ dẹp quầy sớm chút thì tới ăn bữa cơm trưa, Hàn Đức Bình liên miên từ chối cũng không tiện liền mang theo tiểu khuê nữ ra về.
Quả nhiên đến trưa, ông chủ Vương liền gọi tiểu nhị đến mời người nhà Hàn Đức Bình đến uống rượu, tiểu nhị liên tục đến mời nên Hàn Đức Bình đành phải mang theo Hiếu Diên cùng đi, Lâm thị không có đi theo.
Bán xong hết đồ cũng đến buổi trưa, Hàn Đức Bình cũng chưa quay lại, Lâm thị liền đem xe cùng bàn ghế đem đến hậu viện tiệm xì dầu của ông chủ Vương nhờ cất giữ, ba mẹ con thu thập bát đũa và mấy đồ đơn giản bắt xe bò về nhà.
Đến buổi chiều, Ông chủ Vương sai tiểu nhị đánh xe la đưa cha con Hàn Đức Bình đã say về nhà đến, điều này lại khiến Lâm thị một trận bận rộn.
Buổi chiều Tiểu Liên tới gọi Hàn Đức Bình lên phòng trên, đáng tiếc Hàn Đức Bình nằm ở trên giường ngủ say như chết, gọi thế nào cũng bất tỉnh, sau đó Tiểu Liên cũng không đi, đứng tại trong phòng quan sát Lâm thị làm thạch.
Quang Quang trong lòng biết kẻ đến không thiện, rồi cùng Hiếu Chính dụ dỗ Tiểu Liên đi chỗ khác.
Tiểu Liên đi chưa được bao lâu thì mẹ nàng Giang thị lại tới nữa, nói là đến tìm Lâm thị tán gẫu, Lâm thị hết cách, chỉ có thể qua loa kết thúc công việc trên tay, bởi vì sợ kỹ nghệ làm thạch bị Giang thị học được, chỉ có thể làm như vậy.
Giang thị ngồi hơn nửa ngày trong phòng, thấy Lâm thị không còn làm việc cũng chỉ đành đi.
Quang Quang và Hiếu Chính liền đóng cửa lại, hai người canh giữ ở bên ngoài, bất kể là ai đến cũng đều không mở cửa, để Lâm thị có thể nghiêm túc làm việc.
Hàn Đức Bình dựa theo lệ cũ lúc dọn dẹp quầy đưa một cân thạch, một cân mì lạnh cho ông chủ Vương.
Ông chủ Vương rất thích sự thiết thực của gia đình Hàn Đức Bình, còn hiểu đối nhân xử thế, ông chủ Vương nhận đồ xong liền nói "Tôi nói này Hàn huynh đệ, hôm nay tôi muốn bàn chuyện làm ăn với huynh."
Hàn Đức Bình không rõ nội tình "Ông chủ Vương, huynh đừng nói trịnh trọng thế, có chuyện gì huynh chỉ cần phân phó là được rồi."
Ông chủ Vương rất hài lòng với sự khiêm tốn của Hàn Đức Bình "Ha ha, tôi muốn đặt mua cái thạch này từ nhà huynh. Cái cửa hàng này của tôi đằng sau mặc dù có hai gian phòng, nhưng đều là dùng để sản xuất xì dầu. Nhà tôi thực ra ở sau ngõ hẻm đầu bên kia đường, hai mươi lăm này là mừng thọ của mẫu thân tôi, tôi muốn bày rượu đãi khách, huynh ngày đó đưa ba mươi cân mì lạnh, 50 cân thạch đến nhà của tôi đi."
Người ta là chiếu cố đến việc buôn bán của nhà mình, Hàn Đức Bình tất nhiên là vui vẻ đáp ứng rồi.
Quang Quang nói luôn "Vương bá bá, thạch nhà cháu bán cho người ta đều là mười văn tiền một cân, cha cháu cùng bá bá thân thiết , nhà chúng cháu bán cho bá tám văn tiền một cân được rồi."
Lâm thị đi tới cười nói "Khuê nữ tôi nói rất đúng, ông chủ Vương chiếu cố việc làm ăn của chúng tôi như vậy , chúng ta có qua có lại."
Ông chủ Vương liền khen ngợi Quang Quang thông minh lanh lợi, thanh khiết đáng yêu.
Thống nhất việc sáng sớm hai mươi lăm đem thạch và mì lạnh đến nhà ông chủ Vương xong, cả nhà vui mừng trở về.
Về nhà lại một khay sổ sách, hôm nay bán mì lạnh thạch tổng cộng kiếm lời hai lượng bạc, Lâm thị liền cảm khái nói "Nếu mỗi ngày đều có thể kiếm nhiều như vậy là tốt rồi."
Quang Quang liền cười "Nhất định có thể, nương, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Lại bán thêm mấy ngày, bán mấy khách lẻ tẻ cũng gặp qua khách muốn đặt thạch và mì lạnh mang về, bởi vì khí trời nóng bức như này đồ vật không thể để lâu, khách nào ở gần Hàn Đức Bình liền đưa đến nhà người ta, ở xa thì lúc bọn họ đi chợ liền kêu người khác sáng sớm tới lấy.
Vào ngày hai mươi lăm, Lâm thị mang theo Hiếu Diên Hiếu Chính bày quầy bán hàng, Hàn Đức Bình liền dùng cái gùi đựng ba mươi cân mì lạnh, 50 cân thạch, Quang Quang xách một cái giỏ đi theo sau Hàn Đức Bình, trong giỏ xách là một thước vải bông toái hoa, hai mươi cái trứng gà, một bao đường đỏ, đây là đồ Lâm thị mua làm quà mừng cho thọ lễ của mẫu thân ông chủ Vương.
Hôm nay ông chủ Vương không đến cửa hàng, trong cửa hàng chỉ có hai tiểu nhị trông coi, Hàn Đức Bình và Quang Quang liền theo một tiểu nhị đi qua hai con đường, liền ngoặt vào một đầu trong ngõ nhỏ, bên trong toàn nhà lớn, có không ít hộ gia đình.
Đến trước cửa nhà ông chủ Vương, cửa nhà ông ấy đang mở rộng, đây là một toà có hai sân trong, không coi là quá xa hoa, nhưng ở nông thôn cũng không so được, theo Hàn Đức Bình biết nhà ông chủ Vương này so với nhà cậu của Hiếu Tông lớn hơn nhiều. Trong sân có không ít người đang bận rộn lấy bàn bày ra, xuyên qua trước mặt sân rộng là đến hậu viện, cái nồi lớn dựng tạm dưới cổng đình ở sân sau, ngay tại đó có đầu bếp đang bận rộn.
Bây giờ còn sớm, Vương gia còn chưa có khách tới cửa, ông chủ Vương đang đứng tại bên nhà bếp cùng đầu bếp nói cái gì đó, nhìn thấy Hàn Đức Bình đến liền lập tức tiến lên đón.
Sau khi giao hàng và tiền, ông chủ Vương mang theo Hàn Đức Bình và Quang Quang liền tiến vào chính phòng đi gặp mẹ cùng vợ con ông ấy.
Vương lão thái thái rất là hiền lành, cũng không có bởi vì bọn họ là nông dân mà xem thường, vợ ông chủ Vương họ Viên, gọi là Vương Viên thị, vợ chồng bọn họ có một nhi tử đang theo học ở trường huyện, phía dưới còn có một khuê nữ giống như Tiểu Miên, nhưng Quang Quang không nhìn thấy khuê nữ của họ đi ra.
Hai người đặt quà tặng xuống, sau đó xin phép quay lại quầy bán hàng, ông chủ Vương nói chờ lát nữa bọn họ dẹp quầy sớm chút thì tới ăn bữa cơm trưa, Hàn Đức Bình liên miên từ chối cũng không tiện liền mang theo tiểu khuê nữ ra về.
Quả nhiên đến trưa, ông chủ Vương liền gọi tiểu nhị đến mời người nhà Hàn Đức Bình đến uống rượu, tiểu nhị liên tục đến mời nên Hàn Đức Bình đành phải mang theo Hiếu Diên cùng đi, Lâm thị không có đi theo.
Bán xong hết đồ cũng đến buổi trưa, Hàn Đức Bình cũng chưa quay lại, Lâm thị liền đem xe cùng bàn ghế đem đến hậu viện tiệm xì dầu của ông chủ Vương nhờ cất giữ, ba mẹ con thu thập bát đũa và mấy đồ đơn giản bắt xe bò về nhà.
Đến buổi chiều, Ông chủ Vương sai tiểu nhị đánh xe la đưa cha con Hàn Đức Bình đã say về nhà đến, điều này lại khiến Lâm thị một trận bận rộn.
Buổi chiều Tiểu Liên tới gọi Hàn Đức Bình lên phòng trên, đáng tiếc Hàn Đức Bình nằm ở trên giường ngủ say như chết, gọi thế nào cũng bất tỉnh, sau đó Tiểu Liên cũng không đi, đứng tại trong phòng quan sát Lâm thị làm thạch.
Quang Quang trong lòng biết kẻ đến không thiện, rồi cùng Hiếu Chính dụ dỗ Tiểu Liên đi chỗ khác.
Tiểu Liên đi chưa được bao lâu thì mẹ nàng Giang thị lại tới nữa, nói là đến tìm Lâm thị tán gẫu, Lâm thị hết cách, chỉ có thể qua loa kết thúc công việc trên tay, bởi vì sợ kỹ nghệ làm thạch bị Giang thị học được, chỉ có thể làm như vậy.
Giang thị ngồi hơn nửa ngày trong phòng, thấy Lâm thị không còn làm việc cũng chỉ đành đi.
Quang Quang và Hiếu Chính liền đóng cửa lại, hai người canh giữ ở bên ngoài, bất kể là ai đến cũng đều không mở cửa, để Lâm thị có thể nghiêm túc làm việc.
Danh sách chương