Khoảng nửa tiếng sau

Cuối cùng thì hai người, ông Thôi và Dư chân nhân đã tới biệt thự Vân Thượng Phong Hoa.

“Cha!”

Thôi Hữu Lượng nhìn thấy cha của mình lập tức thả lỏng.

Lúc đầu, hắn có chút lo lắng, nếu cha không chịu bỏ ra một tỷ mà muốn bỏ rơi đứa con trai là hắn, vậy hắn phải làm sao đây.

Ông cụ Thôi liếc nhìn hàng trăm tên côn đồ nhà họ Thôi, kẻ thì đứng, kẻ thì ngã xuống đất, không khác kẻ mất hồn, chẳng chút tinh thần, ông ta vừa bàng hoàng vừa tức giận.

Cũng may là con trai của ông ta không bị thương, xem như trong cái rủi có cái may vậy.

“Dư chân nhân! Ông cũng tới à!”

Sau khi nhìn thấy Dư chân nhân đứng gần cha hắn, Thôi Hữu Lượng như được cho một viên thuốc an thần, hắn hoàn toàn yên tâm.

Dư chân nhân rất giỏi, hắn đã tận mắt nhìn thấy, là chân nhân có thuật pháp thực thụ!

Trong mắt của người bình thường, chân nhân không khác gì thần tiên sống trên đời này cả.

“Họ Diệp kia, cho dù mày có một địch trăm đi nữa thì như nào chứ? Chẳng lẽ có thể đấu tay đôi được với pháp thuật của chân nhân sao?”

“Lần này mày chết chắc rồi!”

Diệp Lâm liếc nhìn hai người.

Sau khi bỏ qua ông cụ Thôi, anh xác định mục tiêu của mình là Dư chân nhân kia.

“Đó có lẽ là người mà nhà họ Thôi cung phụng, anh phải cẩn thận.” Bạch Vi Vi trầm giọng nhắc nhở.

Cái gọi là cung phụng chính là những gia tộc lớn sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mời kỳ nhân dị sĩ tới, tiếp đãi bọn họ như khách.

Khi gia tộc có vấn đề khó giải quyết, người được gia tộc mời về sẽ ra mặt hóa giải nguy cơ giúp bọn họ.

Xưa có Mạnh Thường Quân, ông ta chiêu mộ hơn một ngàn người, cho dù là gà, chó, trộm hay hạng người nào đi nữa đều được chiêu mộ để ông ta dùng.

Nay các gia tộc lớn trong Yến Kinh cũng chuộng việc chiêu mộ này, thậm chí khi tranh giành lợi ích cho gia tộc, bọn họ sẽ lén lút ra tay, âm thầm tranh đấu.

Có thể nói, chiêu mộ về gia tộc để cung phụng đã trở thành thứ tượng trưng thực lực của các gia tộc lớn.

Diệp Lâm vừa nhìn đã biết người này cũng là người tu luyện.

Bởi vì đại sư phụ của Diệp Lâm là một cao thủ đã từng trải qua độ kiếp.

Sau lần độ kiếp thất bại, ông ấy mất thần trí, lạm sát kẻ vô tội, cho nên đã bị phế bỏ tu vi, bị giam trong ngục số 0.

Khi Diệp Lâm đang nhìn chằm chằm Dư chân nhân, Dư chân nhân cũng đang quan sát Diệp Lâm.

Cho dù là với tu vi của Dư chân nhân cũng không nhìn ra chân khí trong cơ thể Diệp Lâm.

Điều này chỉ có hai nguyên nhân cơ bản: Hoặc là trong cơ thể Diệp Lâm không có chân khí, là một tên võ phu bình thường, hoặc là tu vi của Diệp Lâm đã vượt qua hắn ta, cho nên hắn ta không nhìn ra.

Dư chân nhân thấy Diệp Lâm chỉ độ tuổi hai mươi, chắc chắn là lý do đầu tiên.

Đối phương chỉ là người thường giỏi võ mà thôi.

Sau khi đưa ra phán đoán về Diệp Lâm, Dư chân nhân đã buông đề phòng.

“Lấy một địch trăm, thân thủ rất tốt!”

Dư chân nhân đi về trước, cười nói.

“Không biết sư phụ cậu là ai?”

Nghe nhắc tới sư phụ mình, Diệp Lâm cười: “Tôi có rất nhiều sư phụ. Ông muốn biết sư phụ nào của tôi đây?”

Nghe thế, Dư chân nhân ngây người, không hiểu hỏi: “Cậu có bao nhiêu sư phụ?”

“Hơn một trăm!”

“A...” Dư chân nhân không nhịn được bật cười thành tiếng, cho rằng Diệp Lâm đang khoác loác, ai lại có nhiều sư phụ tới vậy? Không phải lung tung quá rồi sao?

Thầm đoán sư phụ của đối phương chỉ là kẻ vô danh cho nên hắn không chịu nói.

“Được rồi!”

Dư chân nhân tiếp tục nói: “Thấy thân thủ của cậu không tệ, không bằng chúng ta biến việc lớn thành chuyện nhỏ đi.”

“Chỉ cần cậu quỳ xuống, nhận sai và xin lỗi nhà họ Thôi, từ nay về sau làm việc cho nhà họ Thôi, như vậy tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện