Vu Chu suy nghĩ hai ba giây mới hiểu được lượng tin tức của những lời này, sau đó nàng vừa tên vừa họ gọi Hướng Vãn: "Hướng Vãn, cô mạo phạm tôi."

Hướng Vãn ngây thơ một nùi.

"Đừng giả ngu nữa, rõ ràng không có kém bao nhiêu, còn có thể bóp chết cô à?" Vu Chu tức giận.

Hướng Vãn lúc này mới mím môi, rất rụt rè nở nụ cười.

Như thế này, lại có một chút đáng yêu. Vu Chu hết cách, trừng mắt nhìn cô nàng một cái, đi về phía cửa thang máy.

Hướng Vãn đi theo, tò mò ngẩng đầu nhìn con số màu đỏ trên cửa thang máy, nhảy nhót.

Những con số nhảy lên và đôi mắt cô nàng chớp theo. Cười với Vu Chu.

"Sao vui thế, người xuyên không."

Nhân lúc chờ thang máy, nàng hỏi Hướng Vãn: "Có thật sự chật không? Nếu chật, ngày mai tôi mua cho cô mấy cái mới."

"Đừng đến hiện đại một chuyến, lại chết ngạt trong áo ngực." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Hướng Vãn nói: "Có chút khó thở, nhưng vẫn có thể kiên trì."

Vu Chu cười: "Sao cô lại kiên trì chuyện này, được rồi, ngày mai mua cho cô."

Nàng liếc mắt một cái, không được tự nhiên nói: "Mua cho cô lớn hơn 2 size luôn, cô mới 18, còn đang phát dục."

Bốn chữ cuối cùng, thật làm cho người ta đau lòng.

Hướng Vãn đáp, cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, bả vai cô nàng run rẩy, thấy Vu Chu dẫn đầu đi vào trong hộp sắt thép, sau đó vươn tay về phía cô nàng.

"Nhanh lên, vào đi. Lát nữa cửa kẹp cô đấy." Vu Chu ngoắc ngoắc ngón tay.

Hướng Vãn vội vàng chạy chậm vào trong.

Nhìn quanh bốn phía, trên dưới trái phải đều là gương đồng, cửa tự động đóng lại, cô nàng cảnh giác nhìn chằm chằm, sau đó thang máy đột nhiên rơi xuống, cô nàng nắm chặt tay Vu Chu, tay kia đỡ lấy tay vịn thang máy.

Lần đầu tiên có cảm giác mất trọng lượng như vậy, cô nàng rất không thích ứng, nhắm chặt hai mắt, hô hấp cũng dồn dập.

Vu Chu cảm nhận được nhéo nhéo tay cô nàng: "Nếu khó chịu thì xích lại gần một chút."

Hướng Vãn sáp lại, gió mát đầy cõi lòng, ôn hương nhuyễn ngọc. Vu Chu cầm tay cô nàng, vòng một vòng quanh bụng mình, tay phải cũng vươn tới, nắm cổ tay cô nàng.

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một ông chú đứng, mang theo một sọt đồ ăn, ánh mắt kỳ quái nhìn hai người.

Một cô gái khó chịu tựa vào cổ một cô gái khác, giống như uống say.

Vu Chu ỷ vào có khẩu trang, hợp tình hợp lý nhìn lại ông ấy, sau đó trong tầm mắt giao phong với ông chú, đặt tay lên vai Hướng Vãn, đỡ lấy cô nàng, nói: "Vợ ơi, tới rồi, chúng ta đi."

Ồ ồ, ông chú liếc nhìn, cùng hai người trao đổi vị trí, vào thang máy, ánh mắt nhìn trộm nhưng bị cửa tự động từ chối.

Hướng Vãn đầu óc choáng váng, ra khỏi đại sảnh, một cơn gió nóng thổi, mới khá hơn một chút.

Vẻ mặt cô nàng từ trên người Vu Chu đứng thẳng, nới rộng khẩu trang ra hô hấp: "Vợ, là cái gì?"

"Biệt danh tôi đặt cho cô."

"Tôi có biệt danh, gọi là A Tịch."

"À, đến thời hiện đại có thể thêm một cái nữa. Cái kia hơi quê mùa."

Hướng Vãn dừng bước, nghiêng đầu: "Cô gạt tôi."

"Trong phim truyền hình, cũng có "vợ", ý là phu nhân."

Vu Chu cũng dừng lại: "Co biết, vậy mà còn hỏi tôi?"

"Muốn nghe cô giải thích, vì sao lại gọi tôi như vậy."

"Vừa rồi ánh mắt ông chú kia cô không nhìn thấy, ông ta cho rằng tôi lừa cô, tôi dưới tình thế cấp bách, liền thế kia, kế sách tạm thời." Vu Chu rất vô tội.

Hướng Vãn không đồng ý: "Gọi chị em cũng có thể tỏ ra thân mật."

"Cái này......"

Hướng Vãn đi về phía trước: "Cô muốn hù dọa ông ta, chẳng qua là cô thích...... giở trò xấu."

"Tôi là les, như thế, không tốt." Câu cuối cùng từ trong bóng lưng Hướng Vãn đi tới.

Vu Chu nghẹn lời. Bỗng nhiên có chút buồn bực, tiểu thư thừa tướng này rất thông minh, tốc độ trưởng thành nhanh như vậy, về sau sợ là không lừa được cô nàng.

Vườn hoa của khu chung cư rất lớn, có núi có nước, có đình có cầu, hiển nhiên là một công viên nhỏ tinh xảo. Vu Chu với Hướng Vãn đi trên con đường lát đá giữa bãi cỏ, rất cảm thán ánh mắt của mình.

May mắn lúc ấy mua nhà ở một khu chung cư xanh hóa tốt như vậy, vườn lớn như vậy, cho dù bị phong tỏa không ra được, cũng rất có thể hưởng thụ cuộc sống.

Chỉ là khi mình ở một mình thường xuyên lười vận động, căn bản không xuống lầu.

Thì có chút phung phí của trời.

May mắn vị tiểu thư khuê các này tới, tư thái qua cây xuyên hoa cực kỳ xinh đẹp, bình thường khu chung cư cũng đi ra trời quang trăng sáng.

Nàng đút tay vào trong túi, đi ở phía sau Hướng Vãn, Hướng Vãn phát hiện, quay đầu lại chờ bước chân của nàng, hỏi: "Tại sao, cô luôn ở phía sau tôi?"

"Hả?" Câu hỏi này Vu Chu chưa từng nghĩ tới, nàng không quen sánh vai với người khác, chỉ thích nhìn bóng lưng người ta.

Hướng Vãn xoay người đối diện nàng: "Nếu là tỳ nữ bên người, tùy theo sau nửa bước, nha đầu thô sử, theo sau nhiều bước, sau đó nữa là gã sai vặt. Thân phận của cô và tôi không phân cao thấp khác biệt, nên đứng bên cạnh tôi."

Vu Chu có chút choáng váng, chưa từng có ai trịnh trọng nói với người khác quy củ về vị trí đứng, cũng chưa từng có ai để ý mình có đứng bên cạnh nàng hay không.

Vì thế nàng nhìn Hướng Vãn dưới ánh trăng, nhìn một hồi lâu.

Sau đó nói: "Không phải tôi không muốn đi qua, cô xem con đường lát đá này, hai người, nó đi không được."

Hướng Vãn cúi đầu nhìn lối tắt hẹp, nhíu mày: "Con đường này nên mở rộng một chút."

"Vâng, phủ thừa tướng phát tiền đi." Vu Chu cười.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn nàng, Vu Chu mỉm cười liếc nhìn cô nàng một cái, đi tới trước mặt cô nàng.

Hướng Vãn sửng sốt, lập tức đi theo, hai người từ trên gò núi nho nhỏ đi xuống, đi tới con đường thoáng rộng rãi đèn đường chiếu rọi.

Lần này song song đi cùng nhau, một người đút túi, một người rũ tay, chậm rãi tản bộ.

Sắp đi đến đầu, Vu Chu nâng cằm, chỉ chỉ phía tây: "Đây là cửa Tây, thấy không, cửa sắt màu đen kia. Vừa rồi chúng ta từ cửa Đông tới."

"Còn có cửa Nam và cửa Bắc, bốn cửa này chỉ cần cô không ra ngoài, cô đi dạo tuỳ ý. Trong tiểu khu có một quảng trường văn hóa, có một số người già thường chơi cờ viết chữ, khiêu vũ luyện kiếm, cô chán cũng có thể đi xem. Phía trung tâm hồ Nam là nơi tập thể hình, có một số dụng cụ tập thể hình và cầu trượt cho trẻ em chơi gì đó, nếu cô có hứng thú, ngày mai dẫn cô đi. Hôm nay mệt rồi."

Vu Chu cẩn thận giới thiệu, quay đầu trở về.

Nàng giới thiệu rất thoải mái, hơi có chút kiểu dáng "Mảnh đất tấc vuông này là giang sơn trẫm giành cho nàng".

Lúc này không phông bạt, còn đợi đến khi nào chứ, những giá trị phụ gia này đều thể hiện ở trong giá phòng. Bình thường cũng không dùng được.

Hai người đi bộ trở về, đối diện đi qua tốp năm tốp ba hàng xóm.

"Cô, đã từ chức quan, lấy đâu ra ngân lượng mua thêm căn nhà này?" Hướng Vãn nhìn hoa viên này, không thua kém gì phủ thừa tướng.

"Thật không giấu giếm," Vu Chu thở dài," Tôi là con nhà giàu."

"Giàu......"

Lại nữa rồi. Vu Chu liếc cô nàng một cái: "Cũng không khác gì cô."

"Tổ tiên che đậy?"

"Haizz."

"Không giống."

"Sao lại không giống?"

Hướng Vãn cùng nàng đứng ở cửa thang máy, lại bình tĩnh nhìn nàng.

"Được rồi. Tôi tiết kiệm được chút tiền, mẹ tôi bỏ ra số tiền lớn, vốn muốn mua một căn hộ nhỏ, ừm, Tô Xướng cũng bỏ ra chút tiền, đổi thành cái này."

Vu Chu dùng chân nhẹ nhàng đá gạch cẩm thạch ở chân thang máy.

Khi đó Tô Xướng nói, cô cũng muốn dọn tới, hai người ở nhà lớn một chút, thoải mái hơn một chút.

Nàng biết Tô Xướng rất biết kiếm tiền, gia cảnh lại giàu có, tiền tài trợ cũng không tính là gì, nghĩ hai người ở bên nhau vài năm, sớm muộn gì cũng phải ở bên nhau, sẽ không từ chối.

Sau đó chia tay, nàng muốn bán nhà, trả lại cả vốn lẫn lãi cho Tô Xướng.

Tô Xướng nói, không vội.

Không nói không cần trả, mà nói là, không vội.

Người môi giới cũng khuyên nàng, căn nhà này mua chưa đến hai năm, nếu như hiện tại bán ra, thuế phí rất cao, không có lời.

Sau đó quỹ của nàng thuận gió mà lên, kiếm được chút tiền, sau khi nghỉ việc lại kiểm kê tiền tiết kiệm, nói ra tiền tiết kiệm đi làm vài năm, hơn nữa phí bản quyền bán tiểu thuyết, mấy thứ linh tinh thêm một khối, gửi qua thẻ Tô Xướng thường dùng trước kia, còn thiếu không nhiều lắm, còn thiếu một chút lãi suất.

Tô Xướng không có bất kỳ hồi âm nào.

Không trả lời cũng rất tốt, trả lời cái gì cũng rất xấu hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện