Trong lòng Vu Chu đập thình thịch, không chắc ý của cô, nhưng nhìn cô không hề lưu luyến mà đi, sợ sau đó mình không quét mặt được không vào được, liền bước nhanh theo sau cô, cũng đi đến phòng thu âm.

Nhưng vừa vào đã thấy ngượng ngùng, phòng thu âm này thật sự chỉ là một phòng thu âm, giống như vài phòng khách sạn xếp cạnh nhau, trên đó ghi số phòng thu âm, ngay cả phòng nghỉ cũng không có.

Tô Xướng trực tiếp vào 02, cũng không để ý đến nàng, Vu Chu muốn nhìn thử Hướng Vãn ở phòng nào, dưới số phòng thu âm có một ô kính có thể nhìn vào bên trong, nàng nhón chân nhìn sang phòng 03 bên cạnh, chỉ thấy được kỹ thuật viên âm thanh, không thấy được người đang thu âm bên trong là ai.

Nàng cảm thấy mình lén lút, vì thế xám xịt đi ra, ấn nút mở cửa bên trong, ra ngoài, chạy đến phòng tiếp khách đối diện.

Studio của Tô Xướng rất ít người, phòng tiếp khách cũng chỉ có một mình cô, đại khái là nguyên nhân vừa mới đưa vào sử dụng, quầy bar nhỏ cũng không có nhân viên phục vụ, chỉ ở trong tủ rượu bày một ít rượu tây nàng không mấy rành.

Nàng lấy điện thoại ra nhìn một chút, Hướng Vãn mười phút trước đã trả lời nàng, nói hôm nay đẩy nhanh tiến độ, có lẽ phải thu đến tối, hỏi nàng có chuyện gì quan trọng không.

Nàng vội vàng nói: "Không có gì, chỉ là xem em có bận không, vậy em ăn cơm thế nào?"

Hướng Vãn trả lời nàng: "Ê kíp đặt cơm hộp, cùng nhau ăn, sao thế?"

Vu Chu: "Hôm nay tôi tới, Tô Xướng hẹn tôi ăn cơm, vốn tưởng chúng ta có thể ăn cùng nhau."

Hướng Vãn phản hồi một cái biểu cảm "Ồ ~", sau đó trả lời nàng: "Ngày khác."

Vu Chu nhìn chằm chằm câu trả lời của cô nàng, nghĩ thầm hiện tại làm gì còn có người hiện đại dùng "Ngày khác", trông không đứng đắn lắm, nhưng nàng lại ngại nói, ai nha.

Nàng đặt điện thoại xuống, lấy sổ ghi chép trong túi xách ra, sổ ghi chép* nàng mang theo bên người thật sự là sổ ghi chép, không phải máy tính*, nàng có một thói quen lạc hậu lại quê mùa, chính là mang theo một quyển sổ bên người, ghi nhớ một ít tùy bút, duy trì cảm giác và vân vân.

*笔记本 (bǐjìběn) đều có nghĩa là sổ ghi chép hoặc máy tính xách tay.

Máy tính xách tay tiếng trung đầy đủ là 笔记本电脑 (bǐjìběn diànnǎo) nhưng được gọi ngắn gọn là 笔记本 (bǐjìběn).

Nhưng hiện tại nàng cũng không có linh cảm gì khác, vì thế liền thử viết tiếp "Giúp Tôi Vỗ Vỗ".

Không nghĩ tới dùng giấy và bút, ý tưởng lại lưu loát đến bất ngờ, nàng càng viết càng có hứng thú, ghé vào phòng nghỉ vùi đầu viết một buổi chiều.

Vì thế lúc Tô Xướng lại tới tìm nàng, liền nhìn nàng an tĩnh nằm trên bàn màu trắng sữa, vùi mình trong ánh chiều tà, giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc chấp bút viết chữ.

Cô vừa rồi ở phòng thu âm tinh thần không yên, cô không biết Vu Chu có thể ở lại một nơi xa lạ hay không, hoặc là nói, cô có chút sợ, Vu Chu lại đi mất.

Bởi vì nàng không đồng ý ở lại ăn cơm, sau đó một chút động tĩnh cũng không có.

Đường ra khỏi phòng thu âm đến phòng tiếp khách cũng chỉ có 40 giây, cô không nhanh không chậm đi tới, rất sợ ngẩng đầu nhìn thấy bàn ghế trống không.

Nhưng nàng ngoan ngoãn đợi mình cả buổi chiều, không ồn ào không náo loạn, nhìn rất yên ổn, yên ổn giống như bạn cùng bàn cố định thời trung học, mỗi ngày đi học bạn đều biết cô ấy sẽ ở nơi đó.

Tô Xướng đi qua, Vu Chu hình như đã viết đến mê mẩn, còn không nhận ra có người tới.

Cho đến khi ngón trỏ Tô Xướng gõ nhẹ mặt bàn của nàng hai cái, nàng mới ngẩng đầu, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhe răng trợn mắt.

"Úi...... Cổ, cổ cứng rồi." Nàng đau khổ nói.

Tô Xướng nhíu mày, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ, muốn theo bản năng đưa tay giúp nàng xoa bóp, lại dừng lại, cầm điện thoại theo thói quen gõ gõ ở trên mặt bàn, nói: "Đi thôi."

Vu Chu xoa cổ và bả vai hai cái, vận động mở rộng ngực, sau đó cất sổ đi.

Đeo túi lên lưng, hỏi cô: "Đi đâu?"

Tô Xướng không trả lời, dẫn nàng đi tới hành lang, giơ tay ấn thang máy.

Cho đến khi đến nhà hàng, Tô Xướng cũng không nói chuyện với nàng, hình như đã đặt chỗ trước, có nhân viên phục vụ gọi cô là cô Tô, sau đó quen thuộc đưa cô đến phòng nhỏ có cửa sổ sát đất.

Đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc mới nằm ở tầng 13, nhưng trang trí rất giống món ăn Pháp, bàn ghế gỗ trang nhã lại đơn giản, giấy dán tường trắng nõn, chỉ có thể nhìn ra giá trị xa xỉ trên đèn chùm và đèn tường.

Trang trí lớn nhất là cửa sổ sát đất, phía dưới là khu vực phồn hoa nhộn nhịp nhất Giang Thành, bây giờ trời còn chưa tối, có thể nhìn thấy ô tô giống như hộp diêm nhỏ bé, có thể tưởng tượng, ngày hôm đó tối xuống, ánh đèn dòng xe cộ sẽ là điểm xuyết tốt nhất cho bữa tiệc này.

Bởi vì trong dòng xe cộ bận rộn đi đi dừng dừng, có thể quan sát thoải mái hưởng thụ một hồi mỹ vị, bản thân cũng rất xa xỉ.

Nhân viên phục vụ lên thực đơn, liền lui ra ngoài.

Tô Xướng trước tiên lật menu rượu, mà Vu Chu ngồi đối diện không có ý tưởng gọi món, chán đến chết cắn móng tay.

"Cảm giác hơi đắt." Nàng không có gì để nói, muốn xem đánh giá của mọi người.

"Không rẻ," Tô Xướng cũng không ngẩng đầu lên, "Nhưng chị cũng sẽ không đổi chỗ."

Wow, chị rất lợi hại, Vu Chu trong lòng nằm liệt mặt vỗ tay.

Tô đại tiểu thư hình như có ý kiến với nàng, nàng là một kẻ ngốc cũng kịp phản ứng.

Tô Xướng buông menu rượu: "Vẫn là nên không gọi rượu, nếu không e rằng có thể ăn hết một khoản phí biên kịch của em."

? Vu Chu tay vịn mép bàn, xác nhận với cô: "Ý chị là, em mời á?"

Tô Xướng ngước mắt: "Nếu không thì sao?"

"Chị bảo em ở lại ăn cơm..." Vu Chu lúng túng nói.

"Em tới tìm chị."

Cười chết đi được, cãi thế nào được.

Vu Chu giơ tay sờ sờ cục mụn bên cạnh lông mày, cười gượng một tiếng, nói: "Không sao, muốn thì gọi đi, em sắp có phí nhuận bút rồi."

"Ồ, chuẩn bị cho chị mấy phần trăm?" Tô Xướng dịu dàng cười cười.

"Hả?"

"Không phải chị nâng đỡ lên sao?" Cô ngồi ở trên ghế, lưng tựa vào ghế, bất đắc dĩ, trào phúng, lại cố gắng điềm tĩnh hỏi nàng.

"Cộc cộc cộc", Tô Xướng thưởng thức đồ trang trí nhỏ trên bàn, nhẹ nhàng gõ.

Thoáng cái giống như kim giây, thúc giục Vu Chu nói chuyện.

Cô không biết Vu Chu tới tìm cô rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý gì, lấy cớ tìm hết cái này đến cái khác, cuối cùng mới nói, quan tâm chuyện cô bị điều tra thuế vụ. Nhưng cô có một chút chán ghét sự quan tâm lằng nhằng của Vu Chu, nếu cô căn bản không nghĩ rõ ràng.

Hai tháng này, cô vốn định quên nàng, nhưng người có năng lực bỏ rơi cô và rời xa cô hơn nửa năm này, tháng thứ ba còn chưa bước qua, đã chặn trước cửa studio của cô.

Sau đó đối với cô, nói gần nói xa.

Từ trước đến nay cô rất có hàm dưỡng, nhưng cô luôn không thể làm gì được Vu Chu khó nắm bắt.

Vu Chu lại rụt vai lại, giống như đang bị dạy bảo, tuy rằng từ đầu tới cuối người tổn thương người khác đều là nàng. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt bàn, nói: "Xin lỗi."

Một lời xin lỗi bất thình lình, lại làm cho Tô Xướng càng phiền não.

Nhưng cô đương nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài, chỉ kiên nhẫn hỏi: "Xin lỗi cái gì chứ?"

"Không nên lấy chị ra trút giận, chị và những chuyện đó căn bản không liên quan, cũng không nên, ừm, chính là, không quá để ý cảm nhận của người bên cạnh, thật ra chị nói rất có lý, mấy thứ đó, rất vô vị. Mặc kệ quan hệ của hai chúng ta, bạn bè cũng được, ờ, cái gì cũng được, cũng không nên dùng những thứ trên mạng kia ảnh hưởng đến hai ta."

Vu Chu nói rất chậm, lắp bắp, bởi vì thật ra là xúc động chạy tới, nàng còn chưa nghĩ đến việc vào cuộc thẳng thắn, bởi vậy những lời này, thật ra nàng không có chuẩn bị, nàng vừa nghĩ, vừa nói, cũng biết nói rất không đẹp.

"Em biết chị làm rất nhiều, Tô Xướng, chị đối với em rất tốt, em biết, chỉ là bản thân em quả thật có một chút vấn đề, em không điều tiết tốt." Nàng lại bổ sung.

"Bạn bè à?" Tô Xướng không để ý câu này của nàng, chỉ chọn một từ, nhẹ nhàng cười hỏi lại.

Vu Chu nhìn cô, trừng mắt nhìn, là rất không thích hợp, nhưng quan hệ lúc trước của hai người, chính là bạn bè mà...

Tô Xướng nặng nề thở dài một hơi.

Sau đó nói: "Biết tại sao chị muốn em ở lại ăn cơm không?"

Vu Chu lắc đầu.

"Trước khi gặp em vào buổi trưa, chị nhận được tin nhắn trong thang máy, chuyện Tường Không Văn Hóa bị điều tra thuế, đã bị phơi bày trên mạng."

"Hả?" Vu Chu có chút hoảng hốt, theo bản năng muốn lấy điện thoại.

Tô Xướng lấy ánh mắt trấn an ngăn nàng lại.

"Buổi chiều hôm đó em ở studio của chị, dư luận hẳn đã ồn ào huyên náo, nhất định sẽ có người nói, Tô Xướng hợp tác hàng năm với ông ta có vấn đề gì không, có điều tra Tô Xướng hay không."

"Hoặc là sẽ có tin nặc danh, nói Tô Xướng quả thật đã bị điều tra."

Mỗi một câu Tô Xướng nói, trái tim Vu Chu lại trầm xuống một tấc, nàng có chút luống cuống tay chân, đây là lần đầu tiên nàng và Tô Xướng thảo luận dư luận trên mạng, nhưng nàng phát hiện giọng điệu của Tô Xướng, giống như đang nói loại rượu nào ở đây hôm nay ngon hơn.

"Chờ đến lúc em trở về, vào buổi tối, có thể chờ chúng ta ăn xong bữa cơm này, có lẽ cũng có một ít tin tức lâu năm bị lật ra. Có thể là một tấm ảnh, tấm ảnh này có liên quan đến em."

Vu Chu hết hồn hết vía: "Em?"

Tô Xướng nghĩ một chút, "Không biết em có ấn tượng không, em từng đăng một tấm ảnh chị ở nhà trong vòng bạn bè, chị vừa gội đầu xong, mặc quần áo ở nhà, đang lau tóc, sau đó cười với em."

Sao lại không nhớ, Vu Chu nhớ rất rõ.

Lông mi của nàng khẽ phẩy, giống như có dự cảm đối với những lời tiếp theo.

"Tấm ảnh này, chính là tin tức bôi xấu chị năm xưa." Tô Xướng bình tĩnh nói với nàng.

Năm đó cô vừa tiếp nhận mấy nhân vật nổi tiếng trong Tường Không Văn Hoá, trong lúc nhất thời thanh danh lên cao, bởi vì đơn đả độc đấu, không có công ty chống lưng, tướng mạo lại nổi bật, có người đoán cô và ông chủ Tường Không có quan hệ bất chính.

Sau đó có người nặc danh đăng tấm ảnh po này lên, nói là đăng trong vòng bạn bè của ông chủ Không Tường.

Không biết đã truyền qua bao nhiêu tay, mới có sự sắp xếp vô lý như vậy.

Không biết người đăng bài là ai trong số những "đối thủ" lúc đó.

Hiện tại Tô Xướng cũng đủ mạnh mẽ, cho nên cô không có đối thủ, nhưng cũng có nghĩa là, trong quá trình cô leo lên đỉnh núi, cô đã phải đối mặt với từng "đối thủ" một.

Tin đồn tình ái kiểu này thuộc về "tin thì có, không tin thì không có", không gây ra tổn hại thực sự nào, chỉ đơn giản là bị người ta bàn tán vài câu. Nhưng từ trước đến nay, việc bịa đặt về một người phụ nữ là điều không tốn chi phí nhất. Đặc biệt là những người phụ nữ trẻ đẹp và có năng lực.

Lúc đó, Tô Xướng không có kinh nghiệm xử lý những loại chuyện kiểu này, không còn cách nào khác, cô đã chụp một bức ảnh cầm chứng minh thư theo hướng dẫn của diễn đàn và khiếu nại bài viết đó bằng tên thật.

Vu Chu có chút suy sụp: "Sao lúc đó chị không nói cho em biết?"

"Diễn đàn đó giờ không còn ai nữa, nhưng lúc đó khá sôi nổi, và lúc đó không có gì trong sạch cả, môi trường trên mạng không tốt, nói ra thì khá bẩn thỉu."

Tô Xướng cười một chút: "Có thể, cái bẩn thỉu đó sẽ không qua được ba đến năm năm."

"Có thể cũng sẽ không bị lật lại." Tô Xướng nhìn Vu Chu, người đang đau lòng đến mức không nói được gì, thêm vào câu này.

"Dù có bị lật lại cũng sẽ không gây ra sóng gió gì nữa, vì hiện tại môi trường mạng đã tốt hơn rất nhiều."

"Chị nói cho em những điều này, là vì..."

Tô Xướng mím môi: "Chị không biết em đến tìm chị với tâm lý gì. Có thể em chưa nghĩ thông, chỉ nghĩ rằng chị gặp chuyện nên đến an ủi chị."

"Nhưng chị không cần sự an ủi của em, chị có thể cho em biết tất cả những hậu quả mà chị có thể chịu đựng, và để em biết rằng khả năng chịu đựng của chị lớn hơn em nghĩ rất nhiều, vì vậy, chị không cần em an ủi."

"Chị khóc trước mặt em, suy sụp, không thể kiểm soát, không phải bởi vì chị thảm, cũng không phải vì những gì chị đã trải qua."

"Mà là bởi vì, chị không biết, khi cơn gió lốc tiếp theo đến, dù là gió lốc của em hay gió lốc của chị, liệu em có bản năng mà trốn tránh, rồi buông tay chị hay không."

"Chị không thể bị em vứt bỏ lần thứ ba nữa, Vu Chu."

Cô bình tĩnh nói với nàng.

"Em... em trước đây làm không tốt," Vu Chu nuốt nước bọt, cân nhắc từ ngữ, "nhưng em cũng muốn thử, để bản thân có những lựa chọn kiên định, nhưng em không biết, còn..."

"Không phải thử." Tô Xướng cắt ngang nàng.

"Sau khi chị chia tay với em, chị biết chị muốn ở bên em nhiều đến mức nào, vì vậy sự tiếp cận lần nữa của chị là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, chị hy vọng bây giờ em cũng suy nghĩ rõ ràng, chứ không phải vội vàng đến trước mặt chị, thể hiện sự quan tâm của em. Em rất mềm lòng, rất tốt bụng, thích nhận trách nhiệm, nhưng đôi khi, điều đó cũng khiến người ta khó phân biệt ranh giới giữa đồng cảm và tình yêu, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu."

Tô Xướng nói nhỏ.

"Em có biết sự khác biệt không?"

Vu Chu cắn môi.

Tô Xướng chăm chú nhìn đôi môi bị nàng cắn, nhẹ nhàng nói: "Chị rất mệt, công việc rất mệt, việc dằn co dây dưa với em cũng rất mệt, đã thử đủ cách mà vẫn không có hiệu quả tốt, vì vậy chị có thể sẽ nói một số sự thật có thể làm em tổn thương."

Đó chính là...

"Trước đây chị theo đuổi em, bao gồm cả việc ngồi đối mặt với em ở đây, từng khoảnh khắc, từng phút, từng giây, chị đều muốn phát sinh quan hệ với em."

Cô cầm thực đơn bên cạnh menu rượu, mở ra, xem qua các dòng chữ, tiếp tục nói: "Bây giờ chị sẽ gọi món, em có khoảng mười phút để suy nghĩ."

"Rốt cuộc có muốn ở lại, ăn bữa này không."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện