Lâm Tiểu Nê bụng mang dạ chửa đứng trong cơn mưa đông gần bốn mươi phút, vừa về đến nhà đã bị sốt cao, khiến Đinh Tuấn Kiệt sợ hãi gọi bác sĩ đến.

Bà Lâm sau khi nghe nói con gái mình bị sốt đã lo lắng vội vã đến ngay, và mang theo một ít thuốc dưỡng thai, đề phòng ngộ nhỡ chuyện xấu xảy ra. Vì chuyện này, bà Lâm mắng Tuấn Kiệt một trận, Tuấn Kiệt tự biết mình sai nên không giải thích gì cả.

Ngày thứ hai, Tiểu Nê tỉnh lại, tinh thần dường như có tốt hơn nhiều, nhưng vừa mở mắt ra cô đã nhìn lên trần nhà không nói năng gì.

Từ khi nghe xong câu chuyện giữa Tuấn Kiệt và Gia Nam, Tiểu Nê chỉ nói mỗi một câu: “Thì ra là như vậy!” rồi cứ đờ đẫn mãi tới giờ.

Đinh Tuấn Kiệt bưng thuốc đến giường của Tiểu Nê, cẩn thận bón từng tí một.

Bỗng nhiên Tiểu Nê chớp chớp mắt rồi hỏi: “ Anh đã từng yêu Lý Gia Nam?” Đinh Tuấn Kiệt thẫn người một lúc, thì ra từ lúc đó cô luôn canh cánh về vấn đề này, dường như cô còn rất đau khổ nữa thì phải. Anh cười đáp lại:” Anh từng nghĩ rằng anh yêu chị ấy.” Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Nê, anh nói tiếp: “ Nhưng sau này mới biết đó chỉ là sự tôn thờ mà thôi.”

Phần trả lời trước tuy có khiến cô lo lắng nhưng sau khi nghe từ “ sau này” mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mà sự tôn thờ không đủ để cấu thành tình yêu, do vậy Tiểu Nê chẳng cần phải ghen nữa.

Lúc này Tiểu Nê tóc tai bù xù ngồi trong chăn, vừa ôm gối vừa uống thuốc, sau đó cười với chồng rất tự nhiên. Đinh Tuấn Kiệt gõ nhẹ vào đầu Tiểu Nê, mắng cô là đồ ngốc.

Một tháng trước khi Tiểu Nê sinh em bé, bà Lâm đã phải chuyển đến nhà cô để tiện chăm sóc và trông nom cô, cũng là để Đinh Tuấn Kiệt có thể yên tâm làm việc. Cuối cùng vào một ngày tháng Năm, khi Tuấn Kiệt tròn 29 tuổi, lúc anh đang làm ở công ty thì nhận được điện thoại thông báo vợ anh đã sinh con rồi.

Anh háo hức, hớn hở đón nhận đứa bé mà anh mong chờ từ lâu.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy một sinh mệnh bé xíu mới ra đời, anh xúc động đến mức không diễn tả nỗi. Lần đầu tiên đưa đôi bàn tay run run đón đứa trẻ còn non nớt, tự nhiên anh có cái nhìn mới về cuộc đời. Đứa bé gái đỏ hỏn đáng yêu mình đang bế trên tay chính là con của mình – con của Đinh Tuấn Kiệt ư? Đứa bé đang há cái miệng nhỏ xinh, mắt thì đang nhắm lại khóc, trông nó mới đầy sức sống làm sao, mới thông minh làm sao!

Đứa bé đang khóc, tỏ rõ sự không hài lòng về sự tù túng trong suốt hơn chín tháng quá, và rồi cuối cùng thì nó cũng được hít thở bầu không khí trong lành. Nó khóc mới mạnh mẽ làm sao! Một sự nối tiếp mới kỳ diệu biết bao! Đó là một sự nghiệp vĩ đại biết bao!

Thời điểm đó, Đinh Tuấn Kiệt nhận thức được trách nhiệm nặng nề trên vai.

Đứa bé nắm chặt nắm tay múa may lung tung, Tuấn Kiệt có thể cảm nhận được cốt nhục của mình đang quẫy đạp qua lớp chăn mỏng, anh thầm nghĩ sao nó nhỏ mà hiếu động thế nhỉ? Đây là bản tấu chương của cuộc đời. Trong khoảnh khắc đó Đinh Tuấn Kiệt cho rằng mình sắp sửa ngất đi vì hạnh phúc. Bà Lâm nghĩ rằng đàn ông thì không biết bế trẻ con, bà lo sợ có chuyện gì không hay xảy ra với cháu mình nên vội vàng đón lại đứa bé, lúc này bà phát hiên trên mặt Đinh Tuấn Kiệt đang đầm đìa nước mắt.

Lâm Tiểu Nê sinh ra một bé gái rất đáng yêu.

Dường như tất cả mọi người ai cũng tin là đứa trẻ này lớn lên sẽ kế thừa được những gì tốt đẹp nhất của bố mẹ nó.

Đến đêm thứ ba, đứa bé có mặt trên thế gian này thì nó có cái tên cho riêng mình. Đinh Tuấn Kiệt chọn cho con gái của mình cái tên là Đinh Hiểu Lê, hy vọng sau này nó sẽ tươi mới, trong lành, tràn trề hy vọng như buổi bình minh vậy.

Đương nhiên là cái tên Hiểu Lê này dường như đến năm nó học tiểu học mới thật sự được gọi. Điều khiến Đinh Tuấn Kiệt không hài lòng chính là rất ít người nhớ đến tên chính thức của con gái mình. Khi ở nhà thì mọi người cứ nhìn thấy nó là tùy ý gọi theo ý của mình, do vậy tên gọi yêu của con gái anh càng ngày càng nhiều. Ví dụ như: Bé ngoan, cún con…

Nhưng có lẽ cái tên vớ vẩn, khó chấp nhận nhất là Tiểu Hao Tử do mẹ của bé đặt cho. Khi gọi con là Tiểu Hao tử không biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Anh có phản đối nhưng không hiệu quả, rồi dần dần anh cũng quen với cái tên Tiểu Hao Tử này, anh còn cảm thấy cái tên rất hợp với con gái bé nhỏ, non nớt của mình. Sau mỗi lần tắm cho đứa bé xong, trông nó vừa trắng, vừa mềm mại vô cùng đáng yêu.

Bà Lâm ở nhà con gái gần một năm để tiện chăm sóc cho cháu ngoại. Bà bận rộn cả ngày, mọi việc đều một tay bà làm nhưng bà rất vui. Tình yêu của Đinh Tuấn Kiệt dành cho con gái thật là ngoài sức tưởng tượng. Bà Lâm chưa bao giờ nhìn thấy người bố nào yêu con đến thế!

Khi Tiểu Hao Tử chưa đầy một tháng, rất hay khóc, tối mà khóc là y như rằng ngày không mở mắt ra được, bị gỉ mắt dính chặt lại. Da thịt đứa bé mới non nớt, mịn màng làm sao! Rồi lại phát bệnh ở ngay cùng da mắt n hạy cảm nữa chứ, đúng là không thể xem thương được.

Thế là mỗi ngày, khi bế con gái của mình, Tuấn Kiệt lại dùng chính lưỡi của mình liếm cẩn thận và nhẹ nhàng những gỉ mắt trên mắt con gái, động tác kiên nhẫn, tỉ mỉ ấy khiến cho bà Lâm vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Để đứa trẻ sau này có đôi mắt to,đẹp, sáng bà Lâm cho rằng không thể thiếu đi sự đùm bọc, yêu thương tinh tế của người cha. Bà thường lấy chuyện này để lên lớp chồng mình, vì Tiểu Nê từ khi sinh ra cho đến khi được hai tuổi, Lâm Quốc Quần hầu như không có nhà, bà nói khiến ông ngoại Tiểu Hao Tử toát mồ hôi hột.

Tiểu Nê ghen tị khi thấy chồng dành tình yêu cho con gái nhiều hơn cho mình, Tuy nhiên có người mẹ nào lại không muốn dành hết sự quan tâm cho con đâu?

Việc mà Tiểu Nê thích làm nhất sau khi con gái đầy tháng là cắt lông mi cho nó. Nghe bà Lâm nói, sau khi trẻ con đầy tháng, cắt lông mi ba lần cho nó thì sau này lớn lên lông mi sẽ vừa dài vừa cong.

Thế là con gái của Tuấn Kiệt có một đôi mắt sáng long lanh, thêm vào đó lại có đôi lông mi dài đẹp mê hồn. Từ bé trông nó đã rất đáng yêu, giống như búp bê vậy.

Khi Tiểu Hao Tử được tám tháng, còn chưa biết nói ,biết đi đã rất thông mình và hiếu đoongj, ai nhìn cũng thấy yêu.

Một hôm Tiểu Nê và bà Lâm có việc phải về nhà. Trước khi đi, hai người dặn Tuấn Kiệt rất kỹ, tuy Tuấn Kiệt đã thề sẽ chăm sóc con cẩn thận nhưng bà ngoại nó vẫn chưa yên tâm.Đi khỏi cửa rất lâu rồi mà bà còn áy náy: sao nó có thể chăm sóc tốt Tiểu Hao Tử được chứ.

Kết quả là hai mẹ con vừa đi, y như rằng Tuấn Kiệt đã làm mọi chuyện rối tung lên.

Trước khi ngủ Tuấn Kiệt đã phải quần một trận rất lâu với con gái, thế là anh chàng mệt, cứ ngủ gà ngủ gật. sau đó anh chỉ kịp nói với con gái mấy câu: “ Ngoan nào ,ngoan nào, để bố nghỉ một tí chứ!” rồi ngủ thiếp đi.

Một lát sau anh đã bị đánh thức bởi tiếng khóc ré của con bé, anh nghĩ mãi mới hiểu rằng đứa bé chưa được uống sữa. Anh lấy hết dũng khí bò ra khỏi chăn rồi đun sữa cho con.

Lúc đó là tháng Một, thời tiết trong đêm tháng Một lạnh buốt xương buốt thịt. Tuấn Kiệt ở tron bếp vừa lạnh lại vừa mệt, một tay bế con gái đã được ủ trong chiếc áo khoác, tay còn lại đun sữa. Anh không hiểu nổi con gái mình lại cứ liên tục khóc to thế. Anh vội vàng ôm con chạy vòng vòng quanh phòng trong lòng thầm nghĩ đúng là vất vả thật.

Đúng là con bé đói, nó uống từng hụm sữa to rồi lăn ra ngủ.

Đinh Tuấn Kiệt mệt quá, thiếp đi ngay bên cạnh con bé.

Vừa chợp mắt được một lúc thì con lại khóc.

Gắng gượng ngồi dậy thì ra con bé đã tè một bãi to ra giường.

Nói ra thật là buồn cười, Tuấn Kiệt – người đàn ông 30 tổi đến giờ vẫn chưa biết thay drap trải giường. Lúc đó là một giờ đêm, vừa lạnh vừa buồn ngủ, Đinh Tuấn Kiệt cũng không muốn thay drap ngay, anh ôm con chuyển sang vị trí khác ngủ tiếp.

Không ngờ sau hai tiếng con bé lại tè lần nữa, anh đành lấy chăn kê dưới người nó rồi ngủ tiếp.

Đêm hôm đó Tiểu Hao Tử tổng cộng tè bốn lần.

Buổi sáng hôm sau hai mẹ con Tiểu Nê gõ cửa một hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, liền lấy chìa khóa mở cửa vào. Vừa vào đến phòng khách thì nhìn thấy cảnh khóc dở mếu dở: hai bố con đang nằm trên sàn phòng khách.

Tiểu Hao Tử vẫn rất khỏe, bám lên trên đầu bố, mắt mở to nhìn bà ngoại và mẹ trở về. Con bé cười toe toét lộ ra hai chiếc răng sữa. Trông nó thật kháu khỉnh bụ bẫm đáng yêu.

Còn bố của nó thì ngủ say như chết, gọi mãi vẫn không tỉnh.

Bà ngoại sau khi vào xem phòng ngủ, đã không nhịn được cười nói với con gái: “ ở cả hai phòng ngủ, trên giường của mẹ và giường của bọn con đều ướt, xem ra bố của Tiểu Hao Tử tối qua đã phải chịu một đêm tương đối vất vả đây!” Hai mẹ con bế đứa bé, nó lại cứ thản nhiên phun “ mưa” như không biết tội khiến hai mẹ con không nhịn được cười.

Đúng lúc này, Tiểu Hao Tử bỗng nhiên há miệng, nói câu đầu tiên , tuy không rõ lắm nhưng vẫn có thể đoán được bé đang gọi “mẹ”

Sự kiện to lớn này khiến cho Tiểu Nê vui vô cùng. Cô nhấc bổng con bé lên và reo ầm nhà.

Bà ngoại của đứa bé cũng vội vàng chạy đến phía trước, trêu đùa với cháu: Gọi bà ngoại nào! Nhưng Tiểu Hao Tử vẫn gọi mẹ.

Tiểu Nê đá chồng: “ mau dậy đi! Con chúng ta đã có thể gọi mẹ rồi đấy! Tiểu Hao Tử đang gọi đấy!”

“ Thật à?” Đinh Tuấn Kiệt trở mình dậy rồi nói: “ Con hãy gọi bố ơi đi!”

“ Mẹ..” Tiểu Hao Tử vẫn gọi mẹ.

Đinh Tuấn Kiệt tố cáo với vợ: “ Nhanh bế nó đi! Con bé này tối qua đã hại anh cả đêm không ngủ được! Nhanh bế nó đi! Thật đáng ghét! Lại còn không gọi bố nữa…”

Lúc này thì khắp nơi đều là tiếng cười, mọi người đều đắm chìn trong niềm vui do bé Tiểu Hao Tử mang lại, chỉ có đương sự là bé Tiểu Hao Tử thì không rõ cái gì cả, con bé vịn bám khắp nơi trên ghế sofa, miệng phun “mưa” rồi gọi mẹ..mẹ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện