***

Sao Atlantis vô cùng giống với Trái Đất - hành tinh mẹ của loài người, cũng là đại dương rộng lớn bao quanh mấy mảng đại lục. Sự an ủi và yên bình mà hành tinh này mang lại cho tâm hồn của những con người vừa rời khỏi hành tinh mẹ năm đó là điều mà những nơi khác không thể cho được. Hiện giờ, tất cả các công trình kiến trúc trên Sao Atlantis đều được luật pháp của Liên Minh bảo vệ, không được tự ý dỡ bỏ.

Bởi vậy, căn cứ bí mật của đám Reiner vẫn như nhiều năm trước, lẳng lặng đứng sừng sững cạnh bờ biển. Nghe tiếng sóng vỗ vào vách đá, dọc theo cầu thang hình xoắn ốc rất dài, Lục Hằng chậm rãi đi về phía trước. Bước qua cánh cửa sắt đã gỉ trên đỉnh sân thượng, khi đẩy cửa ra còn vang lên âm thanh chói tai, dù vậy, bóng dáng xuất hiện trước mắt Lục Hằng vẫn chưa ngoảnh đầu lại.

Lục Hằng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Hewitt.

Áo khoác Hewitt bị ném bừa bãi ở một bên. Trên người hắn chỉ mặc áo ba lỗ luyện tập màu đen, lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc, thân mình tựa một con báo đen mạnh mẽ, chẳng qua hiện tại con mèo lớn này có hơi ỉu xìu, không năng động gì. Gió biển nóng ẩm thổi tung mái tóc đỏ hơi xoăn của Hewitt, hắn cũng lười phản ứng, im lặng nhìn về phương xa.

Hewitt bỗng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo áp lên mặt, hắn nghiêng đầu, thấy ngón tay thon dài của Lục Hằng cầm một chai rượu quen thuộc, đó là loại mà bọn họ rất hay uống thời niên thiếu. Hewitt nhận chai rượu, hai người vẫn cứ không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, đến tận khi chai rượu đã thấy đáy.

"Cái bọn trong quân đội khốn kiếp đó!" Hewitt ngửa đầu nốc hết ngụm rượu cuối cùng, rốt cuộc mở miệng.

Lục Hằng chỉ hơi nghiêng mặt nhìn hắn, không lên tiếng.

"Không một chi viện, chỉ mình Phong Lôi chấp hành nhiệm vụ ám sát Nữ vương. Ha......" Hewitt cười cười mỉa mai, "Trong mắt bọn gã, gì cũng không so được với cái vị trí kia. Cơ hội tốt như vậy lại bị chúng dùng làm lợi thế đấu tranh!"

"Thế nên là?" Lục Hằng hỏi.

Hewitt ngẩn người.

Lục Hằng nhếch khóe miệng, để lộ biểu cảm cười như không cười: "Thế nên là cậu không có lòng tin ư?"

"Sao có thể! Dù chỉ có Phong Lôi thì nhiệm vụ này cũng không thành vấn đề!" Đây cũng không phải vì ngông cuồng hay tự cao tự đại, tuy đầu óc Hewitt hơi choáng vì cồn, nhưng hắn vẫn biết rõ thực lực của Phong Lôi. Không được các Quân đoàn còn lại chi viện, cùng lắm là gặp thêm chút khó khăn khi làm nhiệm vụ thôi.

"Vậy tại sao cậu lại suy sụp như thế? Con đường chúng ta đi vốn không cần người khác hiểu, có thể không quên mong ước ban đầu, vậy là đủ rồi."

Hewitt nhìn Lục Hằng, đôi mắt không bị dao động tựa giếng cổ từ trước đến nay của cậu, giờ đây lấp lánh hệt như ngân hà. Hewitt bị ánh sáng rực rỡ ấy thu hút, xung quanh dường như không còn có thứ gì khác, ngay đến tiếng sóng biển ồn ào náo động, không lúc nào là không đang thể hiện sự tồn tại của bản thân cũng mất tăm. Hewitt chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Lục Hằng. Hắn chậm rãi ghé sang, muốn chạm vào vùng ánh sao đó. Nương theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, hắn không khỏi nín thở, lúc đang định chạm vào thì bị thứ gì ngăn lại.

Vào khoảnh khắc đó, Hewitt muốn phá hủy thứ cản trở đồ vật của hắn này. Có điều lý trí còn sót lại giúp hắn phục hồi tinh thần, tiếp theo Hewitt thấy bàn tay Lục Hằng đẩy trán hắn ra, trên mặt là vẻ ghét bỏ không chút giấu diếm.

Bầu không khí kì lạ có một chốc im lặng, Lục Hằng lại quay về với khuôn mặt không biểu cảm như ngày thường: "Cậu định làm gì đấy?"

Mặt Hewitt chợt đỏ bừng: "Cậu, trên mặt cậu có cái lá......"

Ánh mắt Lục Hằng làm Hewitt cảm thấy mình là một thằng bại não. Quả nhiên, lời cậu nói kế đó khiến Hewitt tí nữa là đào hố tự chôn mình.

Lục Hằng nói: "Trong phạm vi 1 km không có thảm thực vật nào cả."

Đêm đã khuya, ngân hà dưới màn đêm càng có vẻ sáng lạn, lung linh. Gió biển nóng ẩm nhẹ nhàng thoảng qua, Lục Hằng cong chân trái lên, tay phải chống trên mặt đất, hiếm khi bày ra tư thế thả lỏng, lẳng lặng ngắm nhìn sóng biển dưới bóng đêm. Chợt, cậu cảm thấy đùi phải của mình nằng nặng. Lục Hằng cúi đầu, thấy Hewitt nằm lên đùi mình.

"......"

Có lẽ dáng vẻ Lục Hằng nhìn chằm chằm người ta bằng cái mặt không cảm xúc quá có sức sát thương, cho nên Hewitt nghiêng người, ôm chặt eo cậu: "Tác dụng chậm của loại rượu này lớn quá, tôi có hơi say, cho tôi thư giãn cái."

Lục Hằng hơi sửng sốt, quyết định kệ khỏi so đo với một con ma men, dù là thật hay giả, hắn nói say thì cứ say đi.

Hewitt ôm vòng eo thon chắc của Lục Hằng, ở góc độ cậu không nhìn thấy nhếch khóe môi, cảm thấy tai mình lại bắt đầu nóng lên.

"Nói đi, chuyện cụ thể là thế nào?" Hai ngôi sao vệ tinh của Sao Atlantis trên không trung đã mất một nửa, hơi thở Hewitt rất đều, nhưng Lục Hằng biết hắn vẫn tỉnh.

"Viện Nghiên cứu số 1 đã ra một bản báo cáo phân tích, Nữ vương đang tiến hóa. Báo cáo được cho ra 7 ngày trước, suốt 5 ngày, nghị quyết chó má phía quân đội thảo luận ra chính là Phong Lôi chấp hành nhiệm vụ ám sát Nữ vương, không có tiếp viện." Hewitt cười cười châm chọc, "Cũng không thể nói là không có tiếp viện, Đài truyền hình Vũ Trụ muốn tiếp viện cho chúng ta tận 20 cỗ máy livestream tự động hoàn toàn cơ mà!"

"Livestream?"

"Không biết đồ đần nói ra, bảo ảnh hưởng của nhiệm vụ này rất lớn, vì tôn trọng quyền biết rõ sự việc của toàn thể công dân, cả quá trình chấp hành nhiệm vụ đều phải livestream." Hewitt lại bực bội vò tóc, "Ngu hơn nữa là thế mà cao tầng quân đội lại bỏ phiếu thông qua."

Sau khi biết được tin này, Hewitt đã lập tức gọi đến cao tầng quân đội xả một bụng tức, thế nhưng sự việc vẫn không thể xoay chuyển. Nữ vương tiến hóa, cơ hội nghìn năm có một như vậy, cho dù nguy hiểm hơn nữa thì Hewitt và Phong Lôi cũng sẽ không bỏ qua. Có lẽ đám cao tầng quân đội đó nắm chắc điểm này nên mới cắn chết không muốn cho tí tiếp viện nào. Về chuyện livestream, quân đội giải thích là không biết vì sao tin Nữ vương tiến hóa bị rò rỉ, bị bàn tán ồn ào hỗn loạn trên toàn mạng vũ trụ, vì bị dư luận đè nặng áp lực nên không thể không mở livestream.

Thật ra dụng ý của đám cao tầng quân đội đó rất rõ ràng. Không có tiếp viện, Hewitt chỉ có thể lựa chọn để các thành viên tinh nhuệ của Phong Lôi sử dụng thuốc số 1 để đi xuyên Lỗ sâu chấp hành nhiệm vụ. Hậu quả dùng thuốc số 1 gần như có thể dự kiến, dù thành công hay không thì người chấp hành nhiệm vụ đều chỉ có một con đường chết.

Nói như vậy, dù là vì nhiệm vụ thì trong Phong Lôi tất nhiên sẽ có tiếng lòng phản đối, danh tiếng của Hewitt cũng sẽ từ từ bị hạ thấp. Về sau lại nghĩ cách dần dần chia rẽ, nuốt chửng Phong Lôi, thu lực chiến mạnh mẽ này về cho mình dùng.

"An nguy của mấy nghìn hành tinh biên cảnh lại không bằng cuộc đấu quyền lợi của bọn chúng. Có điều nghĩ bằng góc độ khác thì đây cũng coi như là sự khẳng định dành cho lực chiến của chúng ta?" Hewitt thật ra lại rất biết cách tự an ủi.

"Đây là hậu quả cho việc hồi trước cậu không học hành 《Thông sử Nhân loại》 hẳn hoi ở Học viện quân sự." Lục Hằng nói ra một câu nghe chẳng liên quan gì.

Thế nhưng rất nhanh Hewitt đã hiểu ý cậu: "Phải đó, nếu nghe giảng môn này hẳn hoi với cậu thì có lẽ tôi sẽ không có chủ nghĩa lý tưởng như vậy."

Đấu tranh giành quyền lợi vẫn luôn xuyên suốt các góc trong toàn bộ quá trình phát triển nền văn minh của loài người. Dù là thời bình hay thời chiến, vì lợi ích của mỗi cá thể, lục đục với nhau mãi mãi là sự vận động chủ yếu, không bao giờ thay đổi.

"Có điều, nếu cậu không có một tấm lòng son như vậy, Phong Lôi cũng sẽ không trở thành vùng đất lý tưởng của tất cả những người lính ưu tú."

Hewitt nhìn Lục Hằng được ánh sao chiếu rọi. Có lẽ do uống rượu, gương mặt cậu có chút ửng đỏ, cùng với âm giọng trầm thấp, êm dịu của mình, ngay cả gió quanh cậu đều hơi dịu dàng hơn, thời khắc này, nỗi lòng tán loạn của Hewitt chợt lắng lại.

Không cảng (cảng trên vùng trời) cách đó không xa bỗng hiện ra một màn chiếu rất to, bắt đầu phát bộ phim xưa cũ 《Rời khỏi Trái Đất》. Trái Đất từng là hành tinh mẹ của toàn nhân loại, sau khi bị Tộc Trùng phát hiện, khi ấy loài người thua kém về mặt khoa học kỹ thuật, đối mặt với đại quân Tộc Trùng thì không hề có năng lực chống trả. Loài người bị bắt từ bỏ nhà cửa, vườn tược của mình, trong quá trình chạy trốn, loài người đã tiến hóa. Lúc ấy có một tiểu đội người tiến hóa tình cờ phát hiện Nữ vương đang tiến hóa, bọn họ được ăn cả ngã về không, dùng mạng mình trả giá cho việc ám sát Nữ vương, đổi lấy 200 năm trong cuộc đời mới mà con người lấy lại được.

"Ơ? Cảng này vẫn chiếu phim ngoài trời vào thứ 2 hàng tuần à. Lần cuối chúng ta cùng đến đây xem phim đã là chuyện của 20 năm trước rồi nhỉ." Hewitt thoáng chút hoài niệm.

Lục Hằng không tiếp lời, chỉ là lẳng lặng thưởng thức đoạn sử thi mạnh mẽ bao la kia. Hewitt ngắm sườn mặt tập trung của cậu thì cũng thả lỏng tâm tình, đắm chìm trong cốt truyện. Một chi tiết trong phim bỗng mang lại cho Hewitt một linh cảm.

"Reiner, tôi có một ý tưởng to gan. Trong giai đoạn tiến hóa cuối cùng, khả năng khống chế lưới tinh thần của Nữ vương là yếu nhất." Hewitt càng nói càng thấy kế hoạch này khả thi.

Lục Hằng gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.

"Chúng ta có thể ngụy trang thành sóng tinh thần của Nữ vương, phát lệnh rời hang ổ, ra ngoài thăm dò cho tất cả Trùng Cận vệ, rồi canh thời điểm lẻn vào ám sát Nữ vương."

"Kế hoạch này ổn đấy." Lục Hằng lập tức mở quang não, bắt đầu mô phỏng, suy đoán quá trình chấp hành nhiệm vụ.

Hewitt yên lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hằng. Giữa bọn họ, trước giờ đều là hắn đề ra ý tưởng, các chi tiết cụ thể trong quá trình thực hiện đều do Lục Hằng suy xét. Chỉ cần có Lục Hằng, dù là ý tưởng có khác người đến đâu thì cũng có thể thành công thực thi.

"Dựa theo suy nghĩ của cậu, trải qua tính toán, muốn ám sát Nữ vương đồng thời thành công rút lui, nhân số tối thiểu để chấp hành nhiệm vụ có thể giảm bớt còn 2 người." Hồi lâu sau, Lục Hằng ngẩng đầu dựng hai ngón tay thon dài lên với Hewitt.

Hewitt kích động nắm cái tay Lục Hằng vươn ra: "Quả nhiên, chỉ cần có cậu thì không việc gì là không thể!"

Kế hoạch của Lục Hằng là để cậu và Hewitt lại đi qua Lỗ sâu lần nữa, bắt chước sóng tinh thần của Trùng Cận vệ rồi tiếp cận hang ổ Nữ vương. Chờ đến giai đoạn tiến hóa cuối cùng, khi năng lực khống chế lưới tinh thần của nó yếu nhất thì lại để cậu bắt chước sóng tinh thần của Nữ vương, điều khiển toàn bộ Trùng Cận vệ rời khỏi hang ổ, Hewitt lại chịu trách nhiệm đi vào hang ổ ám sát Nữ vương.

Một khi Nữ vương bị giết, Trùng Cận vệ chắc chắn sẽ dần nhận ra, do đó cần có một người bắt chước sóng tinh thần của Nữ vương trong cả quá trình, để người vào hang ổ có thể thuận lợi rút lui. Mà nhiệm vụ của các thành viên Phong Lôi còn lại chính là canh tại các nơi khác của Lỗ sâu, đề phòng Trùng Cận vệ bị điều khiển rời khỏi hang ổ tiến vào khu vực của Liên Minh loài người qua Lỗ sâu. Dù sao thì phía này của Lỗ sâu cách mấy hành tinh có cư dân không xa, nếu để Trùng Cận vệ tiến vào thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Kế hoạch ám sát Nữ vương cứ thế được chốt hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện