Trời rất xanh, bị mây bao phủ từng đám từng đám lớn. Thỉnh thoảng có những chú chim bay qua, mấy chiếc lông vũ mềm mại lả lướt rơi xuống.

Ánh mắt Kỳ Hàm dõi theo một mảnh lông chim nhỏ, khóe miệng chậm rãi nở một đường cong dịu dàng, “Ta cần nàng giả trang thành nam tử đi cùng ta, đồng thời, võ công nàng cao cường như thế, cũng có thể bảo vệ ta. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Xuân Lệ kéo kéo khóe miệng, hắn là tướng quân mà? Cần gì phải để nàng bảo vệ? Còn bắt nàng giả trang thành nam nhân? Giả l.à.m t.ì.n.h nhân mới của hắn sao? Xuân Lệ thấy buồn cười, “Cớ gì?”

“Chỉ vì,” Hắn quay ánh mắt lại, như vô tình đánh giá nàng một lượt, nhàn nhã nói: “Chỉ vì nàng đã nhìn thấy sạch bách thân thể của ta.”

“……”

“Ha ha.”

“Không biết xấu hổ!” Cố tình cởi hết ra để người khác nhìn, cuối cùng còn dùng điều này để uy h.i.ế.p người ta.

Xuân Lệ hoàn toàn thất vọng, quả thực là nhị thiếu gia này vượt xa cả Kỳ phu nhân, làm mấy chuyện lừa người còn tệ hơn cả bà.

Nhưng mà nàng lại thấy mình đuối lý, thực sự đã nhìn thấy thân thể người ta, không cần phải chịu trách nhiệm mà chỉ giúp một tay cũng không thiệt, dù sao đi chơi cùng hắn cũng không phải là không thể, đối với nàng mà nói, chỉ cần rời khỏi Kỳ phủ là một khởi đầu tốt, ra ngoài nàng có tự do, chắc chắn việc trở về núi cũng dễ dàng.

Thực ra, trong lòng nàng còn ẩn chứa một ý nghĩ, bộ dáng Kỳ Hàm tuấn tú, đi cùng mỹ nhân thực sự là một niềm vui khó có được trong cuộc đời, cho dù hắn không thích nữ tử, nàng cũng không có ý định gì với hắn, nên cân nhắc lại, thực sự không có lý do gì để từ chối. Trong lúc do dự, nhị thiếu gia coi như nàng đã ngầm đồng ý.

*

Sau khi ăn trưa, Thúy Tảo đã thay cho Xuân Lệ một bộ nam trang, tóc được buộc thành kiểu nam, dải lụa dài thả xuống vai, nàng vốn đã cao, bộ quần áo hơi rộng mặc vào người trông thật nhã nhặn phóng khoáng.

Xuân Lệ vốn đã có vẻ đẹp thanh tú, bộ đồ xanh càng làm nổi bật đôi môi hồng và hàm răng trắng, như một tiểu công tử hào hoa phong nhã nhà bên.

Thực ra, nàng mãi cho đến khi bị mọi người vây quanh đi ra khỏi cổng Kỳ phủ, vẫn không hiểu tại sao từng bước lại theo Kỳ Hàm bước lên con đường ngắm nước ngắm non...

Có phải nàng quá mềm lòng? Hay là bị mê hoặc? Thôi thì, hồ đồ cũng tốt, quá thông minh có lẽ sẽ khiến lòng mình khó chịu.

Kỳ phu nhân vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng dáng, mới buông tay, cảm thấy hụt hẫng. Lão gia và Hàm nhi đều đi rồi, may còn có chất nhi ở cùng, còn về lão đại nhà bà, từ trước đến giờ không nằm trong phạm vi bà nghĩ tới.

Xuân Lệ biết lý do Kỳ Hàm không chọn cưỡi ngựa, hắn cố ý dẫn nàng đi qua phố phường, để mọi người biết rằng, Kỳ nhị thiếu gia đã thay đổi tình cảm, có người tình mới, cho dù đã cắt đứt với Lạc thần y, nhưng chứng đoạn tụ của hắn vẫn chưa thay đổi, không vì điều gì mà thay đổi.

Bên cầu Chu Tước cỏ dại mọc um tùm, hoa đỏ nở rộ, một người chèo thuyền mặc áo thô đang ghé thuyền bên bờ, nhiệt tình gọi: “Nhị thiếu gia, ngài đến rồi!”

“Làm phiền,” Kỳ Hàm mỉm cười đáp lại, lấy túi đồ trên vai Xuân Lệ kéo nàng lên thuyền.

Nàng vừa bước lên thuyền, cơ thể hơi không ổn, hắn nắm lấy cánh tay nàng giúp nàng giữ thăng bằng, quan tâm hỏi: “Có say thuyền không?”

Xuân Lệ cười, “Tuy ta chưa đi thuyền lớn bao giờ, nhưng thuyền nhỏ thì đã từng đi, không say đâu.”

Chiếc thuyền ô bồng lướt đi giữa thành Gia Định như một bức tranh thủy mặc, mặt nước lăn tăn vừa biếng nhác lại vừa mơ mộng.

Xuân Lệ và Kỳ Hàm ngồi cạnh nhau ở phía trước, do thuyền hẹp nên gần như sát lại với nhau. Cả hai đều không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng mái chèo xôn xao lướt trên mặt nước.

Xuân Lệ thích sự yên tĩnh như vậy, thuyền chậm rãi trôi đi, cảnh vật hai bên không ngừng thay đổi, những quán rượu hoa cỏ đường mòn, ánh sáng mặt trời cùng bóng mây, sao hôm nay lại cảm thấy đẹp hơn bình thường nhỉ?

Có lẽ là vì bên cạnh có thêm một nơi càng xinh đẹp hơn!

Xuân Lệ khẽ rũ mắt, thấy một góc áo trắng tinh của hắn. Sợ bị phát hiện, nàng nhanh chóng thu ánh nhìn lại.

Người trong tranh, tranh cùng nàng đồng hành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện