Đối với những người lý trí, cảm xúc có thể được phân nhỏ thành từng mảnh vụn. Tư Minh Minh làm thế nào để xác định rằng cuộc hôn nhân này vẫn có thể duy trì và cô không muốn dứt khoát cắt đứt Tô Cảnh Thu? Điều đó dựa trên sự phân tích lý trí của cô.

Cô chia cảm xúc của họ thành ba loại lớn, rồi cắt nhỏ thành hơn năm mươi mảnh, từng mảnh đối chiếu với nhau. Khi cô thấy số lượng các mảnh tích cực nhiều hơn số lượng các mảnh tiêu cực, cô cho rằng mối quan hệ này vẫn ở trạng thái có thể cải thiện được.

Nhưng cô không hoàn toàn dựa vào lý trí. Trong quá trình này, cô tự hỏi bản thân một câu hỏi đầy cảm tính: "Liệu mình có sẵn sàng kết thúc cuộc hôn nhân này mà không hề hối tiếc?" Cảm nhận đầu tiên của cô là không.

Lý trí và cảm tính đều nghiêng về phía Tô Cảnh Thu.

Khi Tư Minh Minh đã xác định được mục tiêu, cô bỏ qua những gánh nặng trong lòng, những cảm xúc buồn bã, phức tạp và cả sự phán xét đối với người khác. Cô chỉ muốn tập trung vào việc theo đuổi mục tiêu đó.

Vậy mục tiêu là gì?

Là một cuộc hôn nhân thoải mái.

Tư Minh Minh muốn tiếp tục thử, nhưng dường như cô lại không có nhiệt huyết mãnh liệt.

Khi nghe câu nói của Tô Cảnh Thu, cô có một ảo giác rằng mục tiêu này quá dễ đạt được. Cô mỉm cười tinh nghịch.

Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của Tô Cảnh Thu vang lên ngay phía sau mình. Một lát sau, anh đưa tay qua, kéo cô vào lòng. Cô không quay người lại, cũng không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh và nói: "Ngủ ngon."

Tô Cảnh Thu không ngủ được. Nhắm mắt lại, anh chỉ nghe thấy những lời của Cố Tuấn Xuyên. Sự độc đáo của tình yêu rất khó để chứng minh. Nó không thể so sánh được, chẳng hạn như ai cãi nhau ít hơn, ai sống thẳng thắn hơn, hay ai hy sinh nhiều hơn… Những thứ đó không thể định lượng, anh không thể tự minh chứng.

Điều này khiến anh cảm thấy bối rối.

Sáng hôm sau, mọi thứ lặp lại như ngày hôm trước. Mối quan hệ của họ không xa, nhưng cũng chẳng gần. Họ vẫn nói chuyện, nhưng mỗi người làm việc của mình. Chỉ khi Nhiếp Như Sương hay Vương Khánh Phương gọi điện, họ mới giả vờ thân mật. Nhưng khi cúp máy, mỗi người lại trở về vị trí của mình.

Vương Khánh Phương bị cảm kéo dài. Ban đầu chỉ là sổ mũi, sau đó chuyển thành sốt và ho. Tô Cảnh Thu lo lắng, khuyên mẹ đi bệnh viện, nhưng bà ấy chỉ phẩy tay: "Đi làm gì? Mẹ chưa từng cảm bao giờ chắc?"

"Nhỡ đâu…"

"Nhỡ đâu thì chết thôi." Vương Khánh Phương nói. Lúc này, không có Tư Minh Minh ở bên, bà ấy hạ giọng: "Hai đứa cãi nhau à?"

Tô Cảnh Thu theo phản xạ trả lời: "Không ạ."

Nhưng Vương Khánh Phương hiểu ngay. Bà ấy hiểu con trai mình, bình thường vô tâm vô tính, nhưng gặp chuyện thì lại như bây giờ: giả vờ vui vẻ, nhưng bên trong rệu rã. Lần cuối bà ấy thấy con trai như vậy là từ rất nhiều năm trước.

"Cãi nhau vì chuyện gì?" Vương Khánh Phương hỏi tiếp.

Dù thế nào, Tô Cảnh Thu cũng không nói ra được, chỉ lơ đễnh rồi vội vàng cúp máy. Trùng hợp, hôm đó Nhiếp Như Sương cũng gọi cho anh, hỏi ở nhà Tư Minh Minh có bắt nạt anh không. Nếu là trước đây, Tô Cảnh Thu chắc chắn sẽ kể lể một mạch, nhưng hôm đó anh lại không nói gì. Anh cũng biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

Nhiếp Như Sương hỏi Tư Minh Minh, nhưng cũng không khai thác được gì. Bà cảm giác đôi vợ chồng trẻ này có vấn đề. Dù có hiện đại đến đâu, bậc phụ huynh cũng chẳng thể hoàn toàn yên tâm về hôn nhân của con cái. Tuy vậy, bà thể hiện rõ lập trường: "Mẹ không biết hai đứa vì sao mà cãi nhau. Nhưng nếu con không vui, mẹ chắc chắn cũng không thể hài lòng. Bình thường quan hệ tốt thế nào cũng được, nhưng lúc quan trọng, mẹ chắc chắn đứng về phía con."

"Ồ." Tư Minh Minh đáp một tiếng. Cô chưa từng nghi ngờ sự che chở của Nhiếp Như Sương. Đó là thứ tình yêu mẫu tử rất "ngang ngược": yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cũng sẵn sàng trở mặt vì con gái.

"Liên quan đến nguyên tắc thì tuyệt đối không được dung túng," Nhiếp Như Sương nói thêm.

Nguyên tắc? Tư Minh Minh nhấm nháp hai từ này. Vấn đề của Tô Cảnh Thu có thể vi phạm nguyên tắc của người khác, nhưng có vi phạm nguyên tắc của cô không?

Mãi cho đến khi cúp máy, Tư Minh Minh vẫn thấy hơi mơ hồ. Cô ngửi thấy mùi thức ăn từ bếp. Đã một tuần trôi qua từ lần cuối cùng Tô Cảnh Thu nấu món xào bốc khói. Hôm nay là ngày cố định để anh ăn "xả láng."

Tư Minh Minh quan sát vài lần, dần nhận ra thói quen ăn uống này của anh. Bữa ăn xả láng khác hẳn ngày thường: nhiều dầu mỡ, nhiều tinh bột, thịt chủ yếu là bò, cừu, hoặc hải sản. Mùi thơm như ở quán Tứ Xuyên, chắc cũng không tệ.

Cô còn nhận thấy, trong ngày này, anh uống đồ uống có ga. Coca, Sprite, chưa tới mùa xuân mà đã thêm đá, lạnh buốt.

Sau bữa ăn, anh sẽ ăn bánh ngàn lớp. Lần trước là bánh ngàn lớp sầu riêng, lần này, có lẽ vì nguyên liệu trong nhà không đủ, anh tự chế ra bánh ngàn lớp chuối.

Trước đây, cô không để ý những điều này vì không có cơ hội. Nhưng sau trận cãi vã, ít nhất trong thói quen ăn uống, Tô Cảnh Thu đã bộc lộ con người thật của mình, còn Tư Minh Minh thì bắt đầu quan sát anh. Bữa ăn xả láng của anh giống như con người anh: không bị gò bó, buông thả bản thân.

Tư Minh Minh đã lâu không ăn cơm anh nấu, cuộc sống trở lại giai đoạn "tự làm tự ăn." Dù có chút vất vả, nhưng cô cảm thấy thoải mái.

Cô vào bếp, lấy cơm nguội hôm trước để làm cơm rang trứng. Hai người trong bếp trao đổi hoàn toàn bằng sự ăn ý. Cô với lấy trứng, anh nhường nửa bước; cô lấy bát, anh thuận tay đưa xuống giúp. Sau trận cãi nhau, họ lạnh nhạt với nhau lâu đến mức đã bắt đầu quen với sự thờ ơ này.

Nhưng bữa ăn xả láng hôm nay của Tô Cảnh Thu vẫn nhạt nhẽo, vì anh quên bỏ muối. Món ăn đầy dầu nhưng không có vị mặn. Anh ngồi một mình bên bàn ăn, chán nản ăn từng miếng, hoàn toàn đánh mất niềm vui thường ngày khi ăn bữa xả láng.

Điện thoại của anh hiện lên một số hình xăm, anh lật qua từng hình, chẳng thích cái nào.

Anh nảy ra ý định xóa hình xăm của mình.

Nếu trực tiếp xóa hình xăm này đi, trên cánh tay của anh sẽ để lại một khoảng trống kỳ quặc, trông chẳng khác nào một vết bẩn khó coi.

Vậy thì, chi bằng thiết kế một hình mới. Nhưng đầu óc của anh lúc này như một mớ len rối không cách nào gỡ được, chẳng thể nghĩ ra một hình xăm nào phù hợp. Anh lấy một tờ giấy ra vẽ nguệch ngoạc, nhưng thứ vẽ ra trông như một chiếc bánh trung thu bị người ta cắn mất một miếng lớn, thật xấu xí. Còn thợ xăm riêng của anh lại đang bị kẹt ở vùng Đông Bắc xa xôi, chẳng biết bao giờ mới về lại Bắc Kinh.

Sau khi ăn xong, anh lại nằm dài trên ghế sofa. Những ngày làm việc của anh thường như thế này: Tư Minh Minh làm việc trong phòng làm việc, còn anh thì giết thời gian ở ngoài phòng làm việc. Con phố nơi có quán bar và nhà hàng mà anh quản lý vừa gửi thông báo, nói rằng việc mở cửa lại tiếp tục bị hoãn, có tin tức gì mới sẽ báo ngay. Trong khi đó, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ trả lương tháng Hai.

Dù có tiền tiết kiệm, nhưng hàng loạt chuyện xảy ra khiến anh chẳng cảm thấy hài lòng chút nào. Đôi lúc anh còn nghi ngờ bản thân mình có bị trầm cảm không. Trong lúc nhàn rỗi, anh tìm kiếm trên mạng: Mất ngủ, cảm giác ngột ngạt, có phải là dấu hiệu của trầm cảm không?

Anh thật sự quá chán nản.

Đến mức còn đăng ký một khóa học trực tuyến giá 6,6 tệ, chủ đề là: Làm thế nào để cải thiện cảm giác hạnh phúc của bản thân. Nhưng khóa học này chẳng có nội dung thực chất, anh nghe được một lúc liền mất tập trung, rồi cứ thế nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi. Tờ giấy vẽ nguệch ngoạc lúc nãy cũng lặng lẽ rơi xuống đất.

Tư Minh Minh giữa giờ làm việc đi ra ngoài lấy nước, thấy tờ giấy dưới sàn liền cúi xuống nhặt lên, nhìn qua một chút rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống.

Khi Tô Cảnh Thu ngủ dậy, trời đã tối đen. Trong nhà tối om, không có ai, Tư Minh Minh cũng không thấy đâu. Anh gọi điện cho cô, nhưng cô không bắt máy. Theo phản xạ, anh lao vào phòng của cô để tìm, thấy quần áo trong tủ vẫn treo nguyên, đồ trang điểm trên bàn vẫn còn, không hiểu sao anh thở phào nhẹ nhõm.

Rồi ngay sau đó, cảm giác tủi thân lại ùa đến.

Khi Tư Minh Minh đi dạo trở về, vừa lên lầu đã thấy Tô Cảnh Thu ngồi trên ghế sofa. Nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy, bước đến ôm chặt cô.

Tư Minh Minh bỗng sững người, quên cả vùng vẫy, chỉ đứng im để mặc anh ôm mình. Áo phao trên người cô vẫn còn phảng phất cái lạnh cuối đông, từng chút một ngấm vào cơ thể anh.

Rất lâu sau, Tô Cảnh Thu mới lên tiếng: "Anh muốn nói chuyện."

"Được."

Tư Minh Minh vỗ nhẹ vai anh, ra hiệu anh buông cô ra. Sau đó, cô từ từ cởi áo phao treo lên giá, đi đến bàn ăn ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, chờ anh bước tới. Tư thế này của cô biểu hiện rõ ràng rằng cô sẵn sàng nói chuyện nghiêm túc.

Tô Cảnh Thu cũng đi qua, ngồi đối diện với cô, giống như những lần họ ngồi ăn cùng nhau trước đây.

Cú sốc lúc nãy khiến đầu óc anh tỉnh táo lại. Anh hỏi thẳng Tư Minh Minh: "Em thật sự nghĩ gì về hình xăm của anh?"

"Em nghĩ thế nào quan trọng sao?" Tư Minh Minh hỏi.

"Quan trọng." Tô Cảnh Thu đáp: "Rất quan trọng, Tư Minh Minh. Chúng ta là vợ chồng, trước đây còn tính sống thật tốt với nhau. Anh muốn nghe suy nghĩ thật sự của em, không muốn nghe em nói mấy lý thuyết lớn lao."

Nếu Tư Minh Minh không nhìn thấy tờ giấy vẽ nguệch ngoạc của Tô Cảnh Thu, có lẽ cô sẽ đợi thêm một thời gian, vòng vo thêm chút nữa, tiếp tục quan sát anh, chờ xem anh có thay đổi gì không. Nhưng cô đã thấy, biết rằng anh nhận thức được vấn đề, nên cô quyết định mở lòng.

"Trước tiên, quan điểm của em không thể đại diện cho tất cả mọi người." Tư Minh Minh nói: "Có thể nó hơi phiến diện, thậm chí là hẹp hòi, nhưng đó là suy nghĩ thật của em."

"Anh biết. Anh không quan tâm suy nghĩ của người khác." Tô Cảnh Thu nói.

Tư Minh Minh gật đầu: "Vậy được, em sẽ nói thẳng."

"Đầu tiên, xét về động cơ giữ lại dấu vết của người cũ, em nghĩ điều đó có thể thuộc một trong hai trường hợp sau: Một là không thể buông bỏ. Có thể đó là quãng thời gian rất đẹp, dù đã kết thúc, nhưng anh vẫn muốn giữ lại người đó và những ký ức liên quan, hoặc thỉnh thoảng hoài niệm, nên muốn giữ lại thứ này; hai là chiến lợi phẩm. Giống như sưu tập tem. Em không nói anh đang sưu tập tem, nhưng có người đúng là như thế. Một ngày nào đó mang những thứ người cũ để lại ra xem, đó là chiến tích của năm tháng đã qua, họ sẽ có được sự thỏa mãn về mặt tâm lý."

"Trường hợp thứ nhất là không quên được tình cũ, trường hợp thứ hai thì thật bẩn thỉu." Tư Minh Minh dừng lại một chút: "Đối với người hiện tại mà nói, trường hợp thứ nhất cũng là bẩn thỉu."

"Không phải là..." Tô Cảnh Thu định giải thích, nhưng Tư Minh Minh mạnh mẽ ngắt lời anh, hệt như khi cô tự tin áp đảo trong công việc: "Anh cũng đã nói rồi, đó là quá khứ của anh. Bảo anh xóa bỏ những thứ đó chẳng khác nào bảo anh phản bội lại quá khứ của mình. Nếu một người muốn chấp nhận anh, thì người đó cũng phải chấp nhận toàn bộ quá khứ của anh, bao gồm cả ảnh, quần áo, quà tặng, hay hình xăm do người cũ để lại. Không chấp nhận, nghĩa là nhỏ nhen, là xâm phạm sự riêng tư của anh, là can thiệp vào tự do của anh."

"Nhưng điều đó thật bất công với người hiện tại. Khi anh quyết định bắt đầu một mối quan hệ mới, thật ra anh đã phản bội lớn nhất đối với mối quan hệ cũ. Anh đã phản bội rồi, vậy mà vẫn muốn giữ lại những thứ đó, như thể giữ một sự chung thủy cảm xúc nào đó với người cũ. Hành động đó vô cùng trẻ con."

"Nếu anh chưa chuẩn bị để buông bỏ, thì đừng bắt đầu một mối quan hệ mới. Nếu anh đã bắt đầu mối quan hệ mới, thì phải dành đủ sự tôn trọng cho người hiện tại, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ - cả trong không gian tâm lý lẫn không gian vật lý."

"Anh có thể sẽ lại nói, là lỗi của anh khi để em biết chuyện này. Có những người giấu rất giỏi, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng để em nói với anh, liệu có được yêu thương trọn vẹn hay không, mỗi người đều cảm nhận rất rõ ràng. Rất rõ. Nếu người hiện tại của anh không lên tiếng, thì hoặc là người đó không quan tâm anh, hoặc là đang âm thầm chịu đựng."

"Âm thầm chịu đựng là một điều đáng sợ. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nó nổ tung thành một quả bom lớn."

Tư Minh Minh nói từ tốn, không hề quá khích, như đang kể chuyện của người khác, nhưng từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào điểm yếu của Tô Cảnh Thu, chặn đứng tất cả những gì anh định nói.

Đến tuổi này, hầu hết mọi người đều không còn là một tờ giấy trắng. Ai cũng mang trong lòng một hoặc hai câu chuyện không thể nói ra. Nhiều người và sự kiện để lại dấu vết trên cơ thể mỗi người, nhưng việc dọn dẹp sạch sẽ không có nghĩa là phản bội quá khứ. Dọn dẹp sạch sẽ, chính là để bản thân nhẹ nhàng tiến lên phía trước. Lý lẽ này, có lẽ là một "lý lẽ lệch lạc" của Tư Minh Minh, bởi vì cô chỉ nói theo cách nhìn của chính mình.

"Anh có thể không đồng tình với em, anh có thể có lý lẽ của riêng mình. Nhưng em nói thẳng luôn: Nếu trong nhà này còn bất kỳ thứ gì thuộc về người cũ của anh, hoặc là anh vứt nó đi, hoặc là anh dọn sạch em ra khỏi nhà. Tóm lại, em không chấp nhận bất kỳ vết nhơ nào trong thế giới tình cảm của mình."

"Em không biết người khác thế nào, nhưng em thì không chấp nhận."

"Em yêu cầu anh hoàn toàn tôn trọng em, Tô Cảnh Thu. Nếu giờ đây anh vẫn nghĩ rằng đáng lẽ anh không nên nói thật với em, không nên tự chuốc rắc rối cho mình, thì làm ơn hãy nói thẳng ra. Bởi dù em đã kết hôn với anh, và cũng có ý định sống lâu dài với anh, nhưng em luôn sẵn sàng cho khả năng ly hôn bất cứ lúc nào."

Tư Minh Minh chỉ nói như thế, không hề lấy bản thỏa thuận trong điện thoại ra. Cô thật sự rất giỏi, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nói lý lẽ, không hề để cảm xúc lấn át khi đối mặt với Tô Cảnh Thu. Dù vậy, cô cũng hiểu rằng trong quá trình này, cô đã từng đau lòng.

Chuyện về "người cũ" là một thứ rất kỳ lạ. Nhiều người khi yêu thường so đo: Anh ấy yêu tôi chứ? Anh ấy yêu tôi có hơn người cũ không? Tôi có phải là người thay thế không?

Tư Minh Minh không nghĩ nhiều đến những điều đó, vì cảm xúc của cô vốn chậm chạp và lý trí. Cô chỉ quan t@m đến cảm giác của mình. Dù anh không tốt với cô bằng với người cũ, nhưng nếu cô cảm thấy ổn, thì như vậy là đủ.

Cảm giác của con người vốn rất chủ quan.

Tô Cảnh Thu lặng lẽ lắng nghe, nghiêm túc suy ngẫm, hiểu và chấp nhận cảm xúc của Tư Minh Minh. Ban đầu, anh nghĩ hình xăm này đại diện cho quá khứ của anh, anh không muốn phản bội quá khứ đó, bởi vì anh luôn là một người đàn ông đàng hoàng, chưa từng có lỗi với ai. Anh trung thành với chính mình, nhưng không nhận ra rằng sự trung thành này lại gây tổn thương cho người hiện tại. Người hiện tại ở đây không chỉ là Tư Minh Minh, mà có thể là bất kỳ ai.

Tư Minh Minh đã giúp anh hiểu ra điều đó. Anh cũng đột nhiên nhận ra tại sao Vương Khánh Phương lại phản đối gay gắt việc anh xăm hình của bà ấy. Cả bà ấy và Tư Minh Minh đều muốn trút bỏ gánh nặng, đều muốn có sự tự do tuyệt đối trên con đường hướng đến tương lai.

Tô Cảnh Thu nhớ lại những ngày qua bên nhau, cũng hiểu rằng Tư Minh Minh đã chịu đựng một nỗi giằng xé nào đó. Giằng xé giữa việc trở thành một người rộng lượng, không can thiệp vào quá khứ và sự riêng tư của người khác, hay sống đúng với cảm xúc của bản thân và dũng cảm bày tỏ.

"Xin lỗi em, Tư Minh Minh." Tô Cảnh Thu nói: "Anh chân thành xin lỗi em. Anh thật sự… không còn quan t@m đến quá khứ đó nữa. Quá khứ ấy khiến người ta khó chịu, giờ anh mới hiểu."

Không có màn cảm động nào đầy nước mắt, anh lập tức muốn khoe với Tư Minh Minh hình xăm mới mà anh vừa thiết kế. Tư Minh Minh lắc đầu: "Xấu quá, xấu không chịu được. Anh tha cho cánh tay mình đi được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện