Trên bầu trời Thâm Uyên không có chim muông, lấy vết nứt làm trung tâm, trong vòng hai mươi dặm không có người sinh sống, nếu không sẽ bị hút vào bên trong.

Giống như Lư Khám nói, chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh trở lên mới có thể có tư cách đối đầu với nó.

Cái miệng khổng lồ của Thâm Uyên tựa như một con Thao Thiết tham lam vô độ, vô tình cắn nuốt hết thảy thiên địa.

Không có ai biết bên dưới Thâm Uyên đến tột cùng là cái gì.

Từ đó về sau nhân loại chưa từng được thả lỏng. Nhưng những việc này đều cách nhóm tu sĩ trẻ tuổi, sắp sửa xuống núi lịch luyện, hoàn thành chặng cuối cùng của Thiếu Niên Du còn rất xa.

Ôn Hoài Du: “Tuy nói lão nhị từng đi Vô Vọng Hải, nhưng ta cảm thấy muội đừng hi vọng đệ ấy có thể nói ra được gì hữu ích.”

Yến Hoài Phong vừa nghe nhắc tới Vô Vọng Hải đã nhìn sang đây, sau khi hiểu rõ sự việc bèn ghét bỏ Ôn Hoài Du nói: “Huynh có thể đáng tin hơn được không, trước đây quà sinh nhật đều đưa thẳng cho muội ấy, năm nay lại còn bắt người ta trèo đèo lội suối đi Vô Vọng Hải tranh giành với người khác.”

“Cho nên.” Ôn Hoài Du lộ ra nụ cười hiền lành: “Nhị sư huynh đáng tin từng đích thân đi Vô Vọng Hải như đệ hãy nghĩ cách đi.”

Yến Hoài Phong: “Sư tôn ngoại trừ nói Niệm Niệm đi Vô Vọng Hải lấy kiếm, có còn nói gì khác không? Có đưa bản đồ hay là chỉ phương hướng không? Niệm Niệm phải lấy thanh kiếm nào?”

Hắn hỏi câu nào Ôn Hoài Du cũng đều lắc đầu.

“Cái gì cũng không nói?” Yến Hoài Phong cảm thấy đau trán.

“Sư tôn chỉ nói nếu sư muội đi thì tự nhiên sẽ biết bản thân muốn lấy kiếm gì.”



“Có lẽ là Lậu Ảnh Xuân.”

Yến Hoài Phong nói: “Sau khi Vân Dã vũ hóa để lại sáu thanh kiếm, đã cho Niệm Niệm hết năm thanh, thanh còn lại cuối cùng cũng chỉ có Lậu Ảnh Xuân.”

“Nếu là nó thì Niệm Niệm quả thật có thể dễ dàng tìm được.” Yến Hoài Phong nhìn thanh kiếm trúc bên hông Kỳ Niệm Nhất.

Bởi vì Lậu Ảnh Xuân cùng Bất Dạ Hầu là một cặp.

“Một trúc một mộc, một là Bất Dạ Hầu, hai là Lậu Ảnh Xuân. Bất Dạ Hầu nhẹ nhàng thanh thoát, thích hợp xuất kiếm nhanh; Lậu Ảnh Xuân chắc tay mộc mạc, thích hợp xuất kiếm chậm, một nhanh một chậm, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.”

“Nghe nói cặp kiếm này là thành phẩm cuối cùng của Vân Dã.”

Kỳ Niệm Nhất không khỏi vuốt ve bội kiếm bên người, cũng chính là thanh kiếm trúc Bất Dạ Hầu.

Đây là thanh kiếm đầu tiên Mặc Quân tặng cho nàng, lúc nàng mới học kiếm, ngày đêm đều mang theo Bất Dạ Hầu bầu bạn.

Thế nhân chỉ biết sáu thanh kiếm Vân Dã để lại, có năm thanh đều thuộc về Thương Hoàn Mặc Quân, chỉ duy nhất Lậu Ảnh Xuân còn chưa hiện thế.

Thậm chí cả hai đệ tử của Mặc Quân cũng cho rằng là như vậy.

Nhưng Kỳ Niệm Nhất biết, thanh kiếm lần này xuất hiện ở Vô Vọng Hải tuyệt đối không phải Lậu Ảnh Xuân.



Bởi vì Lậu Ảnh Xuân đã có chủ.

Chủ nhân của nó chính là vị hôn phu mười mấy năm chưa bao giờ gặp mặt của nàng - Ngọc Sanh Hàn.

Đúng vậy, vị sư tôn nàng chưa từng gặp mặt, trong mười mấy năm qua còn làm một việc thứ ba, chính là đính hôn cho nàng.

Thương Hoàn nằm ở vùng duyên hải, từ trên đỉnh núi cao ngự kiếm xuống là có thể nhìn thấy hải vực có diện tích rộng lớn vô ngần.

Thế nhưng Kỳ Niệm Nhất lại không biết ngự kiếm phi hành.

Kiếm tu phải kết Kim Đan xong mới có thể ngự kiếm.

Cho nên chuyến đi lần này, nàng phải thành thật đi từng bước một xuống núi.

“Vô Vọng Hải là chiến trường cổ của nhân tộc và yêu tộc mấy trăm năm trước, sau này hai tộc hòa đàm, phân chia vùng biển xong, Vô Vọng Hải bị hai tộc liên thủ dời núi lấp bằng, ruộng nương hóa biển cả, trở thành một hòn đảo cô độc nằm giữa hải vực rộng lớn như hiện tại.”

“Hành trình đi Vô Vọng Hải được nhiều người gọi là hành trình Tham Phong, không ít tu giả đều ở Vô Vọng Hải tìm được linh binh bản mệnh của mình.”

Yến Hoài Phong nói tới đây thì dừng lại, biểu tình phức tạp liếc nhìn Kỳ Niệm Nhất, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nghẹn trở về.

Linh binh bản mệnh? Vị sư tôn hờ kia muốn nàng tìm ra bản mệnh kiếm trong chuyến đi Vô Vọng Hải lần này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện