Thật ra Tiêu Dao Du vẫn còn nhiều điều để nói, ví dụ như, ngay cả khi Kỳ Niệm Nhất không tu tiên thì khả năng một nữ tử như nàng lên ngôi cũng không cao lắm, nhưng sau khi nghĩ đến tính tình của Kỳ Niệm Nhất, nàng ta nhanh chóng nuốt lại những lời này.

Nói không chừng Kỳ Niệm Nhất sẽ chém chết những kẻ cản trở nàng đăng cơ.

Nàng ta xin rút lại lời đã nói lúc đầu, Mặc Quân thật biết nhận đồ đệ.

“Khó trách ngươi là kiếm tu lại giàu có như vậy...”

Giọng Tiêu Dao Du đang ganh tỵ thì bất ngờ bị Kỳ Niệm Nhất dùng đuôi kiếm chọc một cái: “Tiếp tục nói.”

Tiêu Dao Du tủi thân, tiếp tục bán sức làm việc cho kẻ có tiền:

“Vô Vọng Hải là một bí cảnh rất đặc biệt, nó đã bị người ta phong ấn vào ba trăm năm trước, bên trong là nhân tu và yêu tu đã sinh sống ở đó suốt ba trăm năm, chỉ có vào mà không có ra. Bởi vì ba trăm năm trước cho nên linh khí cực kỳ nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều linh binh lưu lại từ mấy trăm năm trước.”

“Ngoài việc tìm kiếm linh binh chân chính, thật ra cũng có rất nhiều người đến đây để ký khế ước với một con linh sủng.” Miệng Tiêu Dao Du ngậm một cây cỏ đuôi chó không biết tìm ở đâu ra.

“Ngươi cũng biết đó, sau khi hai tộc nhân và yêu thống trị biển cả, gần như tất cả yêu thú trên châu lục đều bị mang đến Yêu Vực, bình thường nếu tu sĩ nhân tộc muốn có một con linh sủng, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Vô Vọng Hải này.”

Dần dần từ phía đông xuất hiện một tia ánh sáng yếu ớt, tất cả những người muốn lên đảo đều nhìn chằm chằm vào ánh sáng mỏng manh đó, tim họ đập nhanh hơn một chút.

Trong đêm tối, giọng nói lạnh lùng của Sở Tư Niên vang lên ở bên cạnh.

“Cùng nhau?”

“Cùng nhau.”

Nàng trả lời rất sảng khoái.



Nàng vừa dứt lời, bên cạnh Sở Tư Niên truyền đến giọng nói có chút tủi thân của một thiếu niên: “Sư huynh, sư tôn nói lần này không phép ngươi chạy đến đội Thương Hoàn một mình.”

Sở Tư Niên khó hiểu nhìn hắn, sau lại chỉ vào nhóm người của Thanh Liên kiếm phái đang đi theo sau mình: “Ta không đến một mình.”

Ta dẫn theo một đám người đây này.

Ánh mắt Lư Thương Hải nhìn Sở Tư Niên, như thể đang nhìn đứa con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hắn kéo Sở Tư Niên qua một bên, hận sắt không thành thép mà nói: “Sư huynh, làm người trong đầu không thể chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, làm kiếm tu thì càng không thể.”

Ngay sau đó, tận mắt hắn nhìn thấy Sở Tư Niên duỗi tay nhận lấy khối đá mài kiếm do Kỳ Niệm Nhất lấy ra từ giới tử: “Cho ngươi.”

Lần trước khi hắn giúp nàng ngăn chặn Yến Hoài Phong, nàng đã hứa với hắn sẽ tặng quà đáp lễ.

Sở Tư Niên mỹ mãn nhận lấy.

Những người đứng xem bên kia không biết về giao dịch bí mật giữa hai người họ, khi nhìn thấy cảnh này, họ trực tiếp lý giải thành hình ảnh một phú bà bao nuôi một tiểu thịt tươi kiếm tu nghèo khổ.

Lư Thương Hải buồn bã và tức giận nghĩ, chết tiệt, tiểu kiếm cốt của Thanh Liên kiếm phái bọn họ là niềm hy vọng tương lai của kiếm tu Đông Châu, cuối cùng mất đi sự cương trực là do nghèo sao! Nghĩ như vậy, hắn lại kéo tay áo Sở Tư Niên, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, ngươi cảm thấy Kỳ sư tỷ có thể thích người như ta không?”

Trong căn phòng, nhóm người đông đúc đi theo tiểu cốt kiếm của Thanh Liên kiếm phái ngồi cạnh đội Thương Hoàn, nhìn từ bên ngoài, có vẻ lần gặp mặt này của Thanh Liên kiếm phái và Thương Hoàn chỉ là một cuộc gặp gỡ thân tình giữa hai đại môn phái vùng Đông Châu.

Bên phía nhóm người Tiên Minh, có người thấp giọng nói: “Xem ra Thương Hoàn cùng Thanh Liên có quan hệ tốt là thật, thiếu chủ, ngài nhìn kìa...”

Ngọc Sanh Hàn đặt cuộn giấy trong tay xuống, liếc nhìn một cái.

Kỳ Niệm Nhất ở trong đám đông, xung quanh nàng là những tu sĩ Đông Châu xuất sắc cùng trang lứa, mặc dù nàng ít nói nhưng phong thái của nàng vẫn khiến nhiều người tò mò lai lịch nàng ra sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện