Kiếp trước, Mộ Vãn bị xem như là thế thân của nàng, bị Tạ Thiên Hành lừa gạt tình cảm, bị Ngọc Sanh Hàn ép buộc bắt chước hình dáng của nàng, bị Yêu Hoàng giam nhốt ở Yêu Vực, bị chặt đứt kinh mạch, hủy hoại tu vi.
Phải chấp nhận tất cả mọi người đều nhìn một người khác thông qua chính bản thân mình, không thể theo đuổi những gì bản thân mong muốn, bị nhốt ở Thương Hoàn, trở thành phu nhân của đệ nhất tiên tôn Tạ Thiên Hành, tu vi cả đời lại không tiến thêm được một bước nào nữa.
Nàng ta, người được tái sinh, liệu có muốn giết nguồn cơn gây ra số phận như vậy của mình hay không? Mộ Vãn sửng sốt một chút, giọng nói lạnh lùng:
“Không muốn.”
“Ta không muốn giết ngươi.” Mộ Vãn cụp mắt xuống, giúp Kỳ Niệm Nhất xử lý vết thương trên vai.
“Ta tới để cứu ngươi.”
Câu cuối cùng, trầm thấp đến mức gần như chôn sâu vào trong bóng đêm.
Nhưng may mắn thay, đôi tai của người mù bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút.
Y tu tay cầm trường đao, nhưng cũng mang theo hòm thuốc.
Nàng ta chọn qua chọn lại ở bên trong, không biết thế nào lại mân mê sờ mó một phen, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng chạm vào vết thương của mình.
“Để loại bỏ độc còn sót lại cần khoảng ba ngày nữa, mấy ngày nay đừng tiết lộ chuyện ngươi bị mất đi linh lực, lúc gặp phải yêu thú thì đứng ở bên cạnh ta.” Mộ Vãn lạnh lùng nói.
Nàng ta khó hiểu nhìn Kỳ Niệm Nhất, người này lúc này vậy mà lại đang cười, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
[Người kỳ quái.] Mộ Vãn nghĩ thầm.
Tiêu Dao Du lén lút đi tới, vừa đúng lúc bắt gặp Mộ Vãn kéo cổ áo Kỳ Niệm Nhất ra, động tay động chân ở bên cổ nàng, nàng ta bị dọa sợ tới mức hít một tràng khí lạnh, ngay cả bản thân muốn nói gì cũng quên mất.
Mộ Vãn thu dọn xong hòm thuốc xoay người rời đi, để lại một câu cứng rắn: “Lời vừa nói, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
Là một người suýt nữa bị Kỳ Niệm Nhất dùng kiếm chém đứt mũi, ánh mắt Tiêu Dao Du vô cùng hoảng sợ nhìn Kỳ Niệm Nhất, lúc này lại vô cùng nghe lời gật đầu: “Ừ, rõ rồi.”
Tiêu Dao Du ngưỡng mộ nhìn Mộ Vãn nói xong lời hung ác liền nghênh ngang rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên khâm phục ai.
“Sao rồi?” Kỳ Niệm vuốt thẳng cổ áo, mặt không chút thay đổi.
“Vừa rồi có người trước khi trở về thành, nói mình nhìn thấy tung tích của tiểu kiếm cốt.” Tiêu Dao Du lúc này mới hoàn hồn, “Không phải ngươi đang tìm hắn hay sao?”
“Hắn ở đâu?”
Tiêu Dao Du mang vẻ mặt nghi hoặc, cũng vô cùng khó hiểu: “Hắn nói tiểu kiếm cốt cùng sư đệ bị đám yêu thú tách ra, hắn đi về phía bắc lãnh địa Xích Diện Thất Vĩ Hồ tìm sư đệ rồi, hình như... hình như bị Xích Diện Hồ nhìn trúng, muốn giữ hắn ở lại làm áp trại phu tế.”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Nàng nhớ ra rồi.
Thanh thần kiếm trong cuốn sách này vốn nên thuộc về nàng, sao lại bị Sở Tư Niên lấy đi?
Bởi vì giữa đường nàng phải cứu Yêu Hoàng nên bị vướng chân, mà Sở Tư Niên bị Xích Diện Hồ bắt đi. Đạp Vân Tỳ Hưu lại ở gần lãnh địa của Xích Diện Hồ nhất, sau khi hắn trốn ra, thừa dịp lúc Đạp Vân Tỳ Hưu rời khỏi cảnh giới để quyết chiến với Nhân Tu, nhặt được một thanh thần kiếm.
Nàng bị Yêu Hoàng làm lỡ việc.
Lần này nàng tuyệt đối sẽ không cứu Yêu Hoàng gì đó nữa.
Thời gian năm ngày, bọn họ sắp tới tòa thành kế tiếp.
Ở giữa đường gặp phải yêu thú rải rác tập kích vô số.
Mộ Vãn quả thật đã nghiêm túc giữ lời của mình, mỗi khi có yêu thú đánh tới, đều sẽ ở sát bên cạnh Kỳ Niệm Nhất.
Sau đó trơ mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất giẫm lên yêu thú, tay cầm kiếm trúc, thân ảnh bay qua bay lại giữa bầy yêu thú.
Mấy ngày mất đi linh lực khiến Kỳ Niệm Nhất cảm thấy vô cùng huyền diệu.
Lúc này toàn thân nàng trống rỗng, ngoại trừ thanh kiếm trong tay thì một tia linh lực cũng không có.
Ngược lại bởi vì như vậy, lĩnh ngộ kiếm pháp lại nâng lên một cấp độ cao hơn.
Phải chấp nhận tất cả mọi người đều nhìn một người khác thông qua chính bản thân mình, không thể theo đuổi những gì bản thân mong muốn, bị nhốt ở Thương Hoàn, trở thành phu nhân của đệ nhất tiên tôn Tạ Thiên Hành, tu vi cả đời lại không tiến thêm được một bước nào nữa.
Nàng ta, người được tái sinh, liệu có muốn giết nguồn cơn gây ra số phận như vậy của mình hay không? Mộ Vãn sửng sốt một chút, giọng nói lạnh lùng:
“Không muốn.”
“Ta không muốn giết ngươi.” Mộ Vãn cụp mắt xuống, giúp Kỳ Niệm Nhất xử lý vết thương trên vai.
“Ta tới để cứu ngươi.”
Câu cuối cùng, trầm thấp đến mức gần như chôn sâu vào trong bóng đêm.
Nhưng may mắn thay, đôi tai của người mù bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút.
Y tu tay cầm trường đao, nhưng cũng mang theo hòm thuốc.
Nàng ta chọn qua chọn lại ở bên trong, không biết thế nào lại mân mê sờ mó một phen, cuối cùng Kỳ Niệm Nhất cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng chạm vào vết thương của mình.
“Để loại bỏ độc còn sót lại cần khoảng ba ngày nữa, mấy ngày nay đừng tiết lộ chuyện ngươi bị mất đi linh lực, lúc gặp phải yêu thú thì đứng ở bên cạnh ta.” Mộ Vãn lạnh lùng nói.
Nàng ta khó hiểu nhìn Kỳ Niệm Nhất, người này lúc này vậy mà lại đang cười, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
[Người kỳ quái.] Mộ Vãn nghĩ thầm.
Tiêu Dao Du lén lút đi tới, vừa đúng lúc bắt gặp Mộ Vãn kéo cổ áo Kỳ Niệm Nhất ra, động tay động chân ở bên cổ nàng, nàng ta bị dọa sợ tới mức hít một tràng khí lạnh, ngay cả bản thân muốn nói gì cũng quên mất.
Mộ Vãn thu dọn xong hòm thuốc xoay người rời đi, để lại một câu cứng rắn: “Lời vừa nói, ngươi nhớ kỹ cho ta.”
Là một người suýt nữa bị Kỳ Niệm Nhất dùng kiếm chém đứt mũi, ánh mắt Tiêu Dao Du vô cùng hoảng sợ nhìn Kỳ Niệm Nhất, lúc này lại vô cùng nghe lời gật đầu: “Ừ, rõ rồi.”
Tiêu Dao Du ngưỡng mộ nhìn Mộ Vãn nói xong lời hung ác liền nghênh ngang rời đi, trong lúc nhất thời không biết nên khâm phục ai.
“Sao rồi?” Kỳ Niệm vuốt thẳng cổ áo, mặt không chút thay đổi.
“Vừa rồi có người trước khi trở về thành, nói mình nhìn thấy tung tích của tiểu kiếm cốt.” Tiêu Dao Du lúc này mới hoàn hồn, “Không phải ngươi đang tìm hắn hay sao?”
“Hắn ở đâu?”
Tiêu Dao Du mang vẻ mặt nghi hoặc, cũng vô cùng khó hiểu: “Hắn nói tiểu kiếm cốt cùng sư đệ bị đám yêu thú tách ra, hắn đi về phía bắc lãnh địa Xích Diện Thất Vĩ Hồ tìm sư đệ rồi, hình như... hình như bị Xích Diện Hồ nhìn trúng, muốn giữ hắn ở lại làm áp trại phu tế.”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Nàng nhớ ra rồi.
Thanh thần kiếm trong cuốn sách này vốn nên thuộc về nàng, sao lại bị Sở Tư Niên lấy đi?
Bởi vì giữa đường nàng phải cứu Yêu Hoàng nên bị vướng chân, mà Sở Tư Niên bị Xích Diện Hồ bắt đi. Đạp Vân Tỳ Hưu lại ở gần lãnh địa của Xích Diện Hồ nhất, sau khi hắn trốn ra, thừa dịp lúc Đạp Vân Tỳ Hưu rời khỏi cảnh giới để quyết chiến với Nhân Tu, nhặt được một thanh thần kiếm.
Nàng bị Yêu Hoàng làm lỡ việc.
Lần này nàng tuyệt đối sẽ không cứu Yêu Hoàng gì đó nữa.
Thời gian năm ngày, bọn họ sắp tới tòa thành kế tiếp.
Ở giữa đường gặp phải yêu thú rải rác tập kích vô số.
Mộ Vãn quả thật đã nghiêm túc giữ lời của mình, mỗi khi có yêu thú đánh tới, đều sẽ ở sát bên cạnh Kỳ Niệm Nhất.
Sau đó trơ mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất giẫm lên yêu thú, tay cầm kiếm trúc, thân ảnh bay qua bay lại giữa bầy yêu thú.
Mấy ngày mất đi linh lực khiến Kỳ Niệm Nhất cảm thấy vô cùng huyền diệu.
Lúc này toàn thân nàng trống rỗng, ngoại trừ thanh kiếm trong tay thì một tia linh lực cũng không có.
Ngược lại bởi vì như vậy, lĩnh ngộ kiếm pháp lại nâng lên một cấp độ cao hơn.
Danh sách chương