Dưới bóng đêm, rất nhiều triều thần hướng về phía Kim Loan điện mà đi, cấm quân dùng đao ngăn cản: "Thánh lệnh ở đây, các vị không được vào!"

"Hừ!" Vị quan đi đầu hừ lạnh, chắp tay hướng về phía Kim Loan điện, "Thánh thượng không nghe thấy ngoài cung dân chúng đang kêu cái gì sao? Tiêu gia cầm quyền làm dân chúng lầm than, hiện tại chẳng lẽ còn muốn làm rùa đen rụt đầu, không màng sinh tử dân chúng toàn thành sao?"

Hoàng thành đã bị phá, vận số Tiêu gia đã hết, mà quân địch công thành, câu đầu tiên lại là: "Thuận theo ý trời, diệt trừ hôn quân, tuyệt không làm dân chúng bị thương."

Hiện tại dân chúng đã bao vây Hoàng cung, từng tiếng hô lớn đều là, "Nghịch tặc Tiêu thị, đi ngược thiên đạo, làm dân chúng lầm than, ắt phải đền tội!"

"Đền tội!"

"Đền tội!"

"Đền tội!"

Quan viên giờ phút này cũng vội vã muốn vào điện, một khi Thiên tử một khi thần, bọn họ nếu không làm như thế, một khi Nghiệp triều khôi phục, tính toán nợ nần, chỉ e sẽ gặp tai hoạ.

Quan viên nhìn về phía thống lĩnh cấm quân, ngôn từ sắc bén: "Đoàn đại nhân vẫn muốn tử thử sao?"

Dân chúng khàn giọng hô hai chữ "Đền tội!" đã vang vọng qua từng lớp tường dày của hoàng cung, trong mắt Đoàn thống lĩnh hiện lên vẻ giãy dụa, lát sau vung tay lên, hạ lệnh: "Để các vị đại nhân vào đi."

Quan viên xông vào điện Kim Loan, đại điện trống trải chỉ còn một mình Tiêu Phái, ngay cả Tiến An một tấc không rời cũng không thấy bóng dáng.

Tiêu Phái chống bàn, một tay che đầu vai đầm đìa máy, bên chân hắn có một cây trâm nhuốm máu nằm lăn lóc, nhưng không ai để ý.

Hắn ngẩng đầu, châm biếm nhìn một đám quan viên vừa xông vào.

"Mới có thể đã chờ không kịp, muốn trẫm chết, quy phục nghịch tặc?"

Thần sắc Tiêu Phái lộ vẻ chán nản, nhưng khí thế của người đứng trên đỉnh cao vẫn không suy giảm, hắn lạnh lùng quét mắt qua từng khuôn mặt, "Quý khanh, Trần khanh, Cao khanh, Phùng khanh..."

Quan viên bị gọi tên ai nấy đều xanh mặt.

Đô Sát viện Ngự sử Cao Chiếu Niên sải bước tiến ra giữa điện, ông ta nghiêm mặt liệt kê từng tội trạng của Nguyên Võ đế từ lúc đăng cơ, "Nguyên Võ đế trầm mê luyện đan, sủng tín Yêm đảng (thái giám), khiến triều đình náo loạn, mà Hoàng thượng ngài..."

Thanh âm Cao Chiếu Niên trầm xuống, mắt sáng như đuốc, "Giết huynh giết cha, ý đồ soán vị, thấy kế không thành liền phát động chiến sự, đốt giết ấu đế, thậm chí mặc kệ dân chúng lầm than, ngôi vị Hoàng đế này ngài còn có mặt mũi ngồi sao?!"

Ông ta giơ ngón tay chỉ về hướng cửa cung, "Thỉnh Hoàng thượng thuận theo ý dân, nhanh chóng đền tội!"

"Ah~~" Tiêu Phái cười nhẹ một tiếng.

Sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, "Ha ha ha... Tốt... Tốt... Rất tốt...!"

Đầu vai hắn theo cử động của cơ thể mà chảy càng nhiều máu, theo cánh tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, con ngươi hắn đỏ quạch như cũng nhuốm máu, hắn cười nhìn một vòng quan viên trong điện, "Chư vị ái khanh thật đúng là trung can nghĩa đảm, đúng là quan phụ mẫu của dân."

Trong lời nói tràn đầy ý châm chọc.

"Rầm!!!------"

Đây là tiếng cửa cung bị phá ta, người trong điện giật mình chấn động.

Ngay sau đó là tiếng ngựa vó dồn dập như lôi đình, trong khoảnh khắc, quân Nguyệt Di đã vây quanh Kim Loan điện.

Tiêu Phái cách đám đông nhìn ra ngoài.

Tạ Vụ Hành ngồi trên lưng ngựa, bước qua dòng người đi vào Kim Loan điện, vì ngược sáng Tiêu Phái không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng khí thế quanh thân lại ngạo nghễ vô cùng làm người khác lo sợ.

Binh lính lùi sang hai bên tạo thành một con đường, Tạ Vụ Hành xoay người xuống ngựa, bước lên bậc thang ngọc thạch, giẫm lên ánh sáng bước vào điện.

Đèn đuốc sáng trưng chiếu lên giáp trụ của hắn, ánh mắt của mọi người cũng theo đó mà dịch chuyển lên, sau đó là một khuôn mặt khiến người khác sững sờ, sợ hãi không dám nhìn thẳng, trong lòng ai nấy đều là khiếp sợ không thể tin vào mắt mình.

Sao lại là... Tể tướng... hắn... hắn không phải đã chết sao?! Theo sát phía sau là sứ thần Nguyệt Di, cũng là thân tín của Nguyệt Di vương, hắn nói: "Ta phụng lệnh Vương thượng, tương trợ nhi tử của Nhân Tuyên đế, Lục Hoàng tử Đại Nghiệp triều Sở Dịch bình định, phục hồi Đại Nghiệp, bây giờ mệnh đã thành, Lục Hoàng tử kế nhiệm đại thống, các ngươi còn không mau quy phục!"

Lúc trước không phải hắn đã trúng tên chết ở vách núi sao, chuyện này tất cả mọi người đều biết, vậy mà hiện tại chính miệng Nguyệt Di sứ thần nói vậy, quan viên dù có đau lòng cũng kinh hãi ép xuống, dù có suy nghĩ gì thì hiện tại cũng là chuyện đã rồi.

Một người lại thêm một người, dần dần quỳ xuống, "Hiện tại Thiên hạ rung chuyển, dân chúng bất an, khổ không nói hết, kính xin Điện hạ kế thừa đại thống, lập lại kỉ cương, cứu tế dân chúng."

Bên tai là tiếng quan viên đồng loạt hô, Tạ Vụ Hành chậm rãi nhếch môi, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Tiêu Phái, nhìn biểu cảm hắn phẫn nộ cực điểm xong lại thất vọng bản thân mình vô năng, ý cười càng sâu.

Tiêu Phái nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Vụ Hành, hắn... hắn thế mà lại là trẻ mồ côi tiền triều! Hắn không chỉ tự tay nuôi dưỡng một mầm hoạ, mà còn từng bước giúp hắn cầm quyền, rồi chính mình bị phản phệ!

Hai tay Tiêu Phái chống bàn, hắn đứng bật dậy, quan binh trong điện lập tức rút kiếm.

Tạ Vụ Hành vẫy tay, ý bảo tất cả mọi người lui ra.

Cánh tay chụp ở mặt bàn của Tiêu Phái căng lên, kinh mạch nổi rõ, lại thêm dòng máu từ đầu vai hắn chảy xuống nhuộm đỏ cả một mảng, làm người ta nhìn mà thấy ghê sợ.

Tạ Vụ Hành đứng cách một cái bàn nhìn hắn, "Thấy người quen cũ, Hoàng Thượng không có gì muốn nói sao?"

"Tạ Vụ Hành!" Tiêu Phái gằn được câu mà cảm giác như muốn phun ra một ngụm máu, "Ngã xuống vực cũng nằm trong mưu kế của ngươi!"

Tạ Vụ Hành khẽ nhíu mày, nghiền ngẫm nhấn từng chữ: "Ta còn phải đa tạ ngươi giúp ta hoàn thành một bước mấu chốt này, để ta có thể quang minh chính đại trở về!"

Tiêu Phái cũng là người nhạy bén, lập tức phát giác ra lời của hắn không đúng, "Ngươi... cùng Triệu Minh... hắn không biết!"

"Không thì ngươi nghĩ, vì sao ta lại thả ngươi chạy, để ngươi gặp được Lưu Dụ?" Tạ Vụ Hành vui vẻ nhìn trò hề trước mắt, cũng không ngại nói nhiều thêm mấy câu, "Triệu Minh kia, chẳng qua cũng chỉ có ít binh ít tướng, vốn không làm được trò chống gì, nếu triều đình không nội loạn, sao hắn có thể làm ngư ông đắc lợi?"

"Cho nên ngươi tính kế để chúng ta tiêu hao binh lực, để Hoàng đế mất nước ta cùng Triệu Minh đối kháng! Lợi dụng ta để Nguyệt Di quân vào thành!" Tiêu Phái hiểu rõ những mưu kế này, trợn trừng mắt căm hận nói ra.

Hắn lại bị coi là con cờ trong tay Tạ Vụ Hành!

Ngay cả quân Nguyệt Di bên ngoài cũng vậy, Triệu Minh vẫn luôn làm ra thanh thế muốn khôi phục tiền triều, Nguyệt Di vương hẳn là cũng cho rằng binh mã Triệu Minh cũng nằm trong tay Tạ Vụ Hành, cho nên mới đồng ý để hắn mượn binh đoạt vị mà không hề có chút tà tâm nào.

Mà chỉ cần qua đêm nay, trong tay hắn là mười vạn binh mã Nguyệt Di, thêm quân triều đình đã quy thuận hắn, quân khởi nghĩa kia, ngoại trừ quy thuận, cũng chẳng thể làm gì!

Tạ Vụ Hành mỉm cười thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ đến tuyệt vọng cùng cực của hắn, "Tốt, nói nhiều như vậy, Hoàng Thượng hẳn cũng an tâm chịu chết rồi nhỉ?!"

Hắn lui về phía sau hai bước, cúi người.

Một khoảng lặng kéo dài, ngay sau đó là tiếng thân thể ngã xuống đất, ánh nến lưu ly chợt lung lay trước mắt.

Tạ Vụ Hành đứng thẳng, Tiêu Phái vô thanh vô tức đổ xuống long ỷ, hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh điện Kim Loan, không còn hơi thở, trước ngực hắn cắm một cây trâm cài mạ vàng đẹp đẽ.

Cửa điện mạ vàng của Kim Loan điện bị nặng nề đẩy ra, Tạ Vụ Hành cất bước đi ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống quan viên cùng tướng sĩ đứng dưới sân rồng.

"Vi thần, khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Quan viên trăm miệng một lời, hô to vạn tuế, đồng loạt quỳ xuống trước điện.

Tạ Vụ Hành nhàn nhạt nhìn văn võ bá quan quỳ gối bên dưới, ánh mắt sâu thẳm cũng không có điểm gì gợn sóng, liều chết đoạt được ngôi vị Hoàng đế này, hắn cũng không thấy kích động hay sung sướng gì, đối với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện phải làm mà thôi.

Hắn hờ hững nghe những tiếng hô vạn tuế kia, mãi đến khi nhìn thấy Trọng Cửu đánh một chiếc xe ngựa từ cửa Thái Hoà đi vào, ánh mắt bình tĩnh mới khẽ tràn ra ý cười.

Tạ Vụ Hành cất bước đi xuống thềm đá, quan viên nhường ra một con đường để hắn qua, trong lòng ai nấy còn đang hoang mang không biết bên trong xe ngựa là ai, chỉ thấy Tân Đế đã đứng trước xe ngựa, nâng tay tự mình đỡ nữ tử trong xe xuống.

Người từ xe ngựa xuống, không ai không nhận ra, chính là Ngũ Công chúa vừa đi Nguyệt Di hoà thân mấy ngày trước.

Tạ Vụ Hành nắm tay Vụ Nguyệt đi đến trước đại điện, nàng nhìn quan viên quỳ phục bên dưới mà cảm thấy có chút không chân thực, tiểu công chúa không biết phải làm sao, dọc theo đường đi, nàng nghe dân chúng hô tru sát Tiêu tặc, khôi phục Nghiệp triều rất nhiều.

Bàn tay lạnh lẽo được nắm chặt, Vụ Nguyệt giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành, tròng mắt nàng nóng lên, trái tim không kìm được đập mạnh.

Hắn thật sự làm được, qua nhiều năm như vậy, từ lúc còn là kẻ hèn bị người ta đánh đến mức chỉ còn thở thoi thóp, đến bây giờ, đứng trên vạn người, nhận quỳ lạy của bách quan, trở thành Tân Đế được vạn dân tôn thờ.

Từng bước này gian nan đến mức nào, hắn thật sự làm được rồi!

Cổ họng Vụ Nguyệt nghèn nghẹn, tất cả chua xót giờ phút này thành niềm vui sướng vô ngàn.

Tạ Vụ Hành mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho nàng, "Công chúa lại khóc rồi, ta cũng có thể dỗ dành nàng, không sao cả, chỉ cần Công chúa không xấu hổ là được."

Thanh âm hắn rất nhỏ chỉ đủ nàng nghe thấy, ánh mắt nàng cứng đờ, hoài nghi hắn nói thật hay giả, nhưng nàng nghĩ hắn thật sự dám làm.

Lúc trước thì thôi đi, nhưng bây giờ hắn là vua của một nước đấy. Vụ Nguyệt chớp mắt mấy lần, dùng sức ngăn không cho nước mắt chảy xuống, hai lỗ tai không nhịn được đỏ bừng.

Nàng trấn định nhìn qua những người dưới đại điện, người bọn họ quỳ bái là Tạ Vụ Hành, nàng muốn rút tay ra, đứng sang một bên, ai ngờ lại bị hắn nắm chặt hơn.

Vụ Nguyệt nhìn hắn, Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn văn võ toàn triều, bộ dáng lạnh lùng lúc này khác xa những lúc đùa giỡn nàng.

Tạ Vụ Hành mở miệng nói: "Tiêu tặc gây hoạ, làm loạn giang sơn Đại Nghiệp ta vài năm, Thiên mệnh phẫn nộ, dân chúng lầm than, hôm nay, Trẫm diệt trừ nghịch tặc, thuận theo ý trời, thừa kế đại thống, khôi phục vương triều Đại Nghiệp."

Tạ Vụ Hành hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua một vòng, "Hôn quân vô đạo, nhưng trẫm tin tưởng các khanh đều một lòng vì dân, phàm là người quy thuận, đều được đặc xá."

Ánh mắt hắn áp bức, quan viên phảng phất như gặp lại tên độc tài lúc trước, không ai dám phản đối Tể tướng khi ấy, bây giờ cũng vậy, dù có ý nghĩ cũng chỉ dám nói ở trong lòng.

"Hoàng ân mênh mông, chúng thần tạ chủ long ân!"

Tạ Vụ Hành nói tiếp: "Tạ Sùng Tạ tướng quân trung can nghĩa đảm, Tạ phu nhân lại như mẫu thân ruột thịt của Trẫm, nếu không nhờ có Tạ gia, khó có được ngày hôm nay, giang sơn Đại Nghiệp càng khó thấy được ánh sáng, đặc biệt truy phong Tạ tướng quân làm Vương gia khác họ, Tạ phu nhân làm Nhất phẩm cáo mệnh, mẫu phi của trẫm truy phong Văn Hiếu Thuần Hoàng thái hậu."

Vụ Nguyệt nghe hắn nói đến phụ thân cùng mẫu thân mình, lại có cả mẫu phi, nước mắt lại càng không giữ được, nàng không dám thất lễ trước mặt bao nhiêu người, miệng nhỏ khẽ mím, nước mắt lặng yên chảy dọc khuôn mặt.

Tạ Vụ Hành cảm giác được nàng run, chậm rãi nắm chặt tay nàng, "Ngũ công chúa được Thái hậu dưỡng dục, kim tôn ngọc quý, giữ nguyên địa vị Công chúa, phong hào Minh Nguyệt."

Dứt lời, bách quan đồng loạt hô: "Hoàng thượng anh minh, chúng thần khấu kiến Minh Nguyệt Công chúa."

"Triệu Minh có công giúp trẫm nhất thống Đại Nghiệp, phong Uy Sơn hầu, tướng sĩ quân khởi nghĩa, đều quy thuận về quân triều đình, luận công ban thưởng." Tạ Vụ Hành nói lời này là cho Nguyệt Di sứ thần nghe, cũng là ngăn chặn ý định của Triệu Minh, khiến hắn không thể có tư tâm, "Lập tức giục ngựa vượt tám trăm dặm, truyền ý chỉ của Trẫm tới Hiển Châu."

Tân đế vừa kế vị liền ban liên tục mấy đạo thánh chỉ, thủ đoạn sắc bén nhanh chóng, bách quan không dám không phục, dập đầu lĩnh chỉ: "Dạ!!!"

Trọng Cửu đúng lúc tiến lên nói: "Hoàng thượng còn cần nhanh chóng cử hành đại điển đăng cơ, ổn định dân tâm nữa ạ."

"Việc này còn cần cúng tế tổ tiên, Lễ bộ chọn giờ lành, không cần vội vàng mà tạm bợ."

Nghe Tạ Vụ Hành nói xong, mấy quan viên Lễ bộ lập tức đáp lời: "Chúng thần nhất định sẽ xử lý thích đáng."

Tạ Vụ Hành thản nhiên: "Theo ý Trẫm, đại điển đăng cơ cử hành cùng đại điển phong hậu."

Xung quanh lúc này, trời đã sáng, từng tia nắng sớm chiếu rọi lên từng lớp mái ngóc cung điện, lấp lánh tươi sáng.

Quan viên lễ bộ nhìn về phía Tân đế cùng Công chúa đứng trước điện Kim Loan, hai người đứng giữa chùm nắng sớm, tay nắm tay, quan viên rũ mắt cung kính hô: "Thần tuân chỉ."

Mấy ngàn tướng sĩ cùng bách quan lục tục rời khỏi Thái Hoà môn.

Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn về phía tiểu công chúa vẫn luôn nhìn mình, "Sao Công chúa cứ nhìn ta mãi thế."

Từ lúc nãy, cho tới tận bây giờ.

"Chàng quả có vài phần dáng vẻ Hoàng thượng nha." Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói, nước mắt chưa khô vẫn đong đầy bờ mi, bộ dáng rất kiêu ngạo tự hào.

Như tiểu yêu tinh nghịch ngợm, phảng phất giống như quay về lúc hắn còn làm Chưởng ấn. Lúc ấy tiểu công chúa cũng là như vậy, ánh mắt lấp lánh, vì hắn mà kiêu ngạo, hắn thích nàng như vậy.

Một đường này, nàng đều ở bên cạnh hắn.

Tạ Vụ Hành cong môi cười đến đẹp mắt, may mà không để cho Công chúa của hắn thất vọng.

"Không thì sao có thể xứng với Công chúa." Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, ánh mắt thâm tình quyến luyến.

Cuộc tranh đấu hôm nay, là vì hắn không thể đi ngược lại số mệnh, duy chỉ có người trước mắt, cả thể xác cùng tinh thần hắn đều khát vọng, là điều duy nhất hắn muốn theo đuổi.

"Rốt cuộc, cũng có thể đứng bên cạnh Công chúa."

Hắn rốt cuộc có thể quang minh chính đại, sạch sẽ không vướng bụi ôm ánh trăng sáng của hắn vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện