Con trai trước đây chỉ thích than thở, hôm nay có phần khang khác, bà Tiêu lắc đầu: “Mặc dù con ở Tần gia nhưng sao họ có thể cho con nhiều tiền chứ?”

“Mẹ không cần lo lắng, con dựa vào bản thân mình”.

Tiêu Lâm dứt lời, một giọng nói vọng tới: “Còn ăn cả thịt? Tiêu Hình, nhà ngươi nợ nhà ta còn chưa trả, còn không trả thì Tiêu Tịnh sẽ bị bán đi đấy”.

Người tới chính là thất thiếu gia của Tề gia, họ cũng là địa chủ. Tiêu gia thuê đất của Tề gia trồng lúa, mỗi năm giao năm phần lương thực, nhưng năm ngoái bị hạn, không thu hoạch được nên cũng không giao được.

Tề gia là địa chủ ở đây, nổi tiếng ác độc, dựa vào chút tiền cho thuê nên ức hiếp đàn ông, hãm hiếp đàn bà và không coi ai ra gì.

Tiêu Hình hôm qua được gả vào Tần gia, thất thiếu gia của Tề gia nghe thấy vậy thì đoán chắc là Tiêu Hình có tiền.

Thấy Tần gia tới đòi tiền, Tiêu Lâm lạnh mắt: “Không biết thất thiếu gia muốn bao nhiêu?”.

Gã này được vào làm rể Tần gia, không làm gì sao được, Tề thất thiếu xòe tay ra: “Không nhiều không ít, 100 lượng”.


Bà Tần tái mặt, trước đây cùng lắm hắn ta đòi là năm lượng, rõ ràng là hắn ta đang nói khống lên.

Tề thiếu gia dẫn theo gia đinh tới, hắn đã nghĩ cả rồi, nếu Tiêu Hình không đồng ý thì đánh cho tới khi đồng ý thì thôi.

Thật không ngờ Tiêu Lâm lại trả lời vô cùng điềm tĩnh: “Được, một tháng sau ngươi tới lấy bạc”.

Hắn tính toán, một tháng là kỳ thi hương có kết quả rồi.

Tề thiếu thất đã chuẩn bị sẵn sàng đánh người bèn hét lớn: “Đừng có dụ ta, tới khi đó mà chỉ cần thiếu một lượng thôi thì mẹ và muội muội của người sẽ phải làm nô lệ đấy”.

Câu nói khiến cho Tiêu Lâm tức lắm, hắn bước tới tát cho Tề thiếu thất một bạt tai: “Làm nô, ngươi cũng xứng?”

“Bốp”, tiếng tát giòn giã vang lên khiến Tề thất thiếu đau tới mức hoang mang.

Tề thất thiếu đứng ngây ra một lúc mới phản ứng lại rồi hắn ta gầm lên: “Một tên ở rể như ngươi mà dám đánh bổn thiếu gia? Người đâu, đập chết hắn cho ta”.


Bà Tiêu và Tiêu Tịnh sợ tới mức lùi lại, Tiêu Lâm với cơ thể to lớn đứng trước mặt họ, nhìn đám gia đinh và gào lên: “Lên đi”.

Tề gia vốn là những kẻ xưng vương xưng bá ở đây, họ mà nói một thì không ai dám nói hai. Tề thất gia càng là một kẻ ngông cuồng hơn. Trong nhà không một ai dám động tới ngón tay của hắn ta.

Hắn ta ôm mặt, gầm lớn: “Đám vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì. Một gã tư sinh thì các ngươi sợ cái gì, đánh cho ta, đánh chết hắn cho ta”.

Tiêu Lâm với ánh mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Tề thất thiếu: “Ta đường đường là người của Tần Phủ, là cháu rể của đại tướng Tần Bát Phương mà các ngươi dám?”

Dứt lời Tề thất thiếu khựng người. Ánh mắt Tiêu Lâm càng đanh thép hơn. Hắn bước lên một bước: “Nhạc phụ của ta Tần Thắng là đại tướng quân phiếu kỵ, chức vị tương đương tam công, dưới một người trên vạn người”.

Đám đông giật mình, hóa đá. Tiêu Lâm lại bước tới, ép Tề thất thiếu phải lùi lại: “Nhà Tiêu gia đời đời trung liệt, chết nơi sa trường, vì nước quyên thân, vinh quang rực rỡ”, Tiêu Lâm nhìn hắn ta chăm chăm và trầm giọng.

“Làm nô? Ngươi tự xem lại Tề gia xem có tư cách gì mà làm vậy với Tiêu gia?”

Tề thất thiếu nuốt nước bọn: “Vậy…vậy thì đã làm sao?”

Tiêu Lâm nhìn hắn ta chăm chăm với ánh mắt hừng hực khiến hắn ta mất hết sự ngạo mạn: “Đám lưu manh Tề gia các người dám ức hiếp Tiêu gia bọn ta sao?”

Tề thất thiếu thấy run chân, vội lùi lại. Tiêu Lâm ép sát tới, gườm hắn ta: “Một trăm lượng, Tiêu Hình ta nhất định sẽ giao cho ngươi, ngươi dám nhận không? Tề gia dám không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện