Edit: Ji
[Ngươi xem đi]
“Công tử, quận An Hán ở ngay phía trước.” Long Tương vừa nói xong, liền nhìn thấy phía ngã tư trước mặt có thủ vệ đi ngang qua, theo bản năng chạm vào đoản đao phía sau eo.
“Ai —— đứng lại! Các ngươi muốn làm gì!?” Thủ lĩnh quát lớn, yêu cầu bọn họ dừng xe.
“Long Tương.” Trong xe ngựa truyền đến giọng nói của Bách Lý Thừa An.
“Quân gia, ta đưa người nhà đến huyện An Hàn chữa bệnh.” Long Tương xuống xe, liên tục cúi đầu hành lễ, nắm tay tên lính kia nhét vào một thỏi bạc lớn: “Mong quân gia cho chúng ta qua.”
“Ồ…” tên lính kéo dài giọng, nhướng mi nhìn chiếc xe ngựa đổ nát, cân nhắc số tiền trong tay: “Tiểu tử ngươi cũng có mắt đấy, nhưng không phải là ta không muốn cho ngươi qua, mà là phía trên có lệnh truy bắt một tên tội phạm nguy hiểm đã trốn khỏi Đại Đô, chúng ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh! Xuống xe lục soát!”
Gã hét lớn, nhét số bạc vào túi tiền căng phồng rồi đập thanh đao trên tay vào bánh xe.
Long Tương nắm chặt nắm đấm, vừa định ra tay thì rèm xe ngựa đột nhiên bị người bên trong vén lên.
Một nữ tử đội mũ có rèm bước xuống xe, ôm một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, bé khóc đến không thở được, trên người, trên mặt có nhiều vết mẩn đỏ, mơ hồ mà gọi mẹ gọi cha, nàng vội vàng vỗ lưng an ủi nó, nhẹ nhàng nói: “Quân gia thứ lỗi, hài tử bị bệnh sởi, sốt đến mơ hồ rồi”.
Tên lính nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ và phát ban của cô bé, sợ bị lây nhiễm nên lùi lại vài bước: “Đi, đi, đi! Nhanh lên!”
“Ai, cảm ơn quân gia, quân gia vất vả rồi!” Long Tương nhanh chóng nhảy lên xe ngựa đỡ người nọ vào, quất roi, tiếp tục đi về phía trước.
“Lão đại, ngươi không phải muốn tìm trẻ nhỏ sao? Sao chúng ta lại thả họ đi?” Có người lo lắng hỏi.
Tên thủ lĩnh vỗ vào đầu gã nói: “Ngươi đúng là ngu xuẩn. Người phía trên muốn tìm là bé trai. Kia rõ ràng là một bé gái. Còn không nhìn thấy con mẹ nó đang bị bệnh sao? Trên tay nó đầy nốt mẩn đỏ của bệnh sởi, ngươi con mẹ nó muốn chết còn ta thì muốn sống!”.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, thẳng đến khi khuất khỏi tầm nhìn của binh lính, Long Tương mới thở phào nhẹ nhõm: “Công tử, đứa trẻ đã đỡ hơn chưa?”
“Vẫn còn sốt, cần đi tìm đại phu.” Bách Lý Thừa An vỗ vỗ Lương Hoàn trong ngực đang nói mơ, lo lắng nói: “Nếu tiếp tục sốt nữa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Khoảng ba mươi dặm nữa sẽ có một thành trấn, thuộc hạ sẽ đi tìm đại phu.” Long Tương trầm giọng nói.
Bách Lý Thừa An vỗ vỗ đứa bé trong lòng đang khóc nức nở, nhẹ nhàng dỗ dành: “Điện hạ, đừng khóc nữa.”
Lương Hoàn khó khăn mở mắt ra, dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước của gã, kêu lên: “Mẹ ơi…”
Bách Lý Thừa An dở khóc dở cười: “Điện hạ nhận nhầm người rồi, thần không phải.”
“Khó chịu…” Lương Hoàn đã sốt đến mơ hồ, nhăn cái mũi rầm rì: “Không cần mặc… váy nhỏ…”
“Chỉ mặc một lúc thôi.” Bách Lý Thừa An đặt chiếc khăn tay ướt lên trán nó: “Đợi khi tìm được chú rồi, liền cởi ra.”
“Muốn mẹ cơ…” Lương Hoàn mím môi, bắt đầu khóc: “A Hoàn không phải là đứa trẻ không có mẹ… A Hoàn có cha, sao lại không có mẹ… ta… Không cần chú, không cần Lương Diệp… Chỉ muốn mẹ của ta thôi…”
Bách Lý Thừa An thở dài, vỗ vỗ lưng nó: “Điện hạ, xin hãy kiên nhẫn một chút, một chút nữa sẽ ổn thôi.”
Lương Hoàn bị gã vỗ về yên lặng trong chốc lát, đôi mắt ngấn nước nhìn gã, nức nở nói: “Chị ơi?”
“Không phải chị”, Bách Lý Thừa An không quen tháo bông tai cùng trâm cài trên đầu xuống, ra hiệu im lặng với nó: “Gọi ta là chú.”
Lương Hoàn khịt mũi nói: “Anh ơi.”
Bách Lý Thừa An sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: “Điện hạ, không phải người sốt đến mơ hồ rồi chứ?”
Lương Hoàn nắm lấy ngón tay của gã, đặt lên khuôn mặt nóng bừng của mình: “Mẹ ơi.”
“…” Bách Lý Thừa An bất đắc dĩ thở dài.
Lúc Long Tương tìm được đại phu, Lương Hoàn đã nửa tỉnh nửa mê vì sốt, Bách Lý Thừa An và Long Tương vừa lạ vừa quen cho đứa trẻ uống thuốc xong, mới cùng nhau thở ra một hơi.
“Công tử, thuộc hạ đã gửi thư cho Bệ hạ theo cách mà Thôi đại nhân dạy, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, chúng ta có đi về phía đông nữa không?” Long Tương nhanh chóng liếc nhìn son môi trên miệng gã, không được tự nhiên mà cụp mắt xuống.
“Bệ hạ có lẽ có chuyện chậm trễ.” Bách Lý Thừa An nhẹ nhàng vỗ vỗ Lương Hoàn, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta và ngươi mang theo điện hạ quá nguy hiểm, nhất định phải giao điện hạ đến tay Bệ hạ cùng Vương gia.”
Bệnh của Lương Hoàn đến quá đúng lúc, điều này làm giảm đi rất nhiều khả năng thẩm vấn dọc đường, hơn nữa Long Tương rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác nên khả năng bị lộ rất thấp.
Long Tương liếc nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo, không quá tự nhiên hỏi: “Công tử, ngài luôn muốn mặc đồ nữ thế này sao?”.
“Việc phi thường được làm trong thời điểm phi thường.” Bách Lý Thừa An sắc mặt không thay đổi nói: “Sao, giả nhìn không giống sao?”
Long Tương lập tức đỏ mặt, lắc đầu điên cuồng.
Không phải là không giống, mà là… quá giống.
Bách Lý Thừa An trêu ghẹo: “Chắc cũng giống phải không? Điện hạ vẫn luôn kêu ta là mẹ.”
Long Tương vẻ mặt cứng đờ gật đầu.
Bách Lý Thừa An cười nhẹ: “Nhưng nếu thật sự là nữ nhân, e rằng mọi người sẽ không có khả năng chấp nhận ta.”
“Nếu công tử là nữ nhân, nhất định sẽ làm được việc lớn.” Long Tương khô khốc nói.
“Ngươi sai rồi, Long Tương.” Bách Lý Thừa An ngẩng đầu, mặt mày ôn hòa dưới ánh nến mang theo sự trang nghiêm: “Nếu ta là nữ nhân, có lẽ ngay cả cánh cửa thứ hai của gia tộc Bách Lý cũng không thể ra được”.
Cái gọi là thiên tài vô song, người đứng đầu của Tứ đại công tử, người trẻ tuổi nhất của nội các… rất nhiều danh hào, bọn họ sẽ không cho phép rơi vào tay một nữ nhân.
Long Tương kinh ngạc nhìn gã.
“Cách dễ dàng nhất để thiên hạ này đối phó với nữ nhân chính là dùng một nam nhân trói buộc họ lại.” Bách Lý Thừa An vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương: “Cho nên, mặc kệ ngươi nhìn thấy hay nghi ngờ điều gì, hãy quên hết đi, nếu không ta sẽ không giữ ngươi lại, có hiểu không?”.
Long Tương lập tức ôm quyền quỳ xuống đất: “Công tử đã cứu mạng thuộc hạ, thuộc hạ tuyết đối không hai lòng với công tử!”
Bách Lý Thừa An lạnh lùng nhìn người quỳ trên mặt đất, vỗ vỗ vào Lương Hoàn sắp tỉnh lại, một lúc lâu sau mới dịu dàng nói: “Ngươi là người trung thành nhất, bằng không ta sẽ không mang ngươi theo, đứng dậy đi.”
“Vâng.” Long Tương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
——
Thủ phủ của quận An Hán.
Hứa Tu Đức cay đắng xoa xoa tay, nhìn lão thần Vương Điền ngồi đối diện, hèn mọn cầu xin: “Vương gia, xin ngài giúp ta nói vài lời với Bệ hạ. Ngài nhìn ta xem, ta gầy đến mức nào rồi? Lão thần cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn trở lại Đại Đô, tiếp tục giúp bệ hạ giải quyết vấn đề.”
Gã từ phía đông quận An Hàn đến đây, rõ ràng nhìn thấy bi kịch của An Hán, từ miệng Văn Ngọc biết được Lương Diệp đã đến phủ quận thú, đang vui sướng khi người gặp hoạ Phùng Lam kia sắp chết đến nơi. Trước khi vào cửa, gã vẫn còn đoán xem kẻ xui xẻo nào sẽ tiếp quản, kẻ xui xẻo trong nháy mắt lại trở thành chính mình.
“Hứa đại nhân, Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, đây là được Bệ hạ coi trọng, nên mới giao phó cho ngài việc này. Người mà bệ hạ tin tưởng nhất trong triều đình chính là ngài, Hứa đại nhân.” Vương Điền cười nói.
Sắc mặt Hứa Tu Đức tức khắc như nuốt phải ruồi bọ, cười khổ: “Haha, hahaha, đúng, đúng, nhưng ta thực sự——“
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân.” Vương Điền đứng dậy vỗ vỗ bờ vai núc ních thịt của gã: “Mọi việc ngươi không thể cứ nhìn bề ngoài được, phải không?”
Hứa Tu Đức tròng mắt xoay liền hai vòng.
“Nghĩ mà xem, ngươi trước đây vốn là Hộ Bộ thượng thư, nhưng cuối cùng lại chọn nhầm người, bây giờ ngươi chỉ là thị lang của Lễ Bộ, dù ngươi có quay về, chẳng phải cũng chỉ quanh quẩn dưới chân Phùng Thanh sao?” Vương Điền chậm rãi nói: “Ngươi còn chưa hiểu rõ ý đồ của Bệ hạ sao?”
Hứa Tu Đức lau mồ hôi trên trán: “Phùng Lam… Bệ hạ muốn động vào Phùng gia?”
“Chậc chậc, cho dù Bệ hạ muốn động vào gia tộc nào, cũng sẽ không liên quan gì đến Hứa gia nhà các ngươi. Hơn nữa, Yến đại nhân và Bệ hạ đang sắp xếp mọi thứ cho ngươi ở Đại Đô, ngươi sợ bọn họ làm gì?” Vương Điền dùng sức siết chặt vai gã: “Chỉ là một quận, nếu ngươi giúp Bệ hạ xử lý tốt việc này, một ngày nào đó trở về Đại Đô, ngươi làm sao chỉ làm cái chức nho nhỏ Hộ Bộ thượng thư chứ?”.
Hứa Tu Đức nuốt khan nói: “Cái này, cái này… Lão thần thực sự là lực mỏng, không có khả năng đảm nhiệm việc này.”
“Vậy tại sao Hứa đại nhân lại mang tiền bạc lương khô trong xe đưa cho lưu dân chứ?” Vương Điền đứng dậy, nhìn ánh nến đang nhảy múa thở dài: “Nhìn xem, ngươi đói đến mức gầy đi hai vòng bụng rồi”.
Hứa Tu Đức đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó cười hắc hắc: “Đó là lòng tốt của Văn đại nhân, ta cũng không đành lòng”.
“Hứa đại nhân, nếu ngươi không đành lòng, thì hãy cướp lại đi.” Vương Điền chỉ điểm: “Lương thực và tiền bạc của dân chúng đều bị lũ chuột đó kéo về giấu vào tổ. Những con chuột đó không phải là chuột lớn, chỉ là cháu trai ngươi thôi. Đối phó với bọn chúng quá dễ dàng”.
Dù là chuột hay mèo đội lốt chuột thì gã cũng phải giải quyết mớ hỗn độn này.
Hứa Tu Đức từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nhăn nhó ôm lấy cái bụng gần như vô hình của mình, lẩm bẩm: “Để chuột nhìn thấy kho thóc, ngươi dám sao?”.
“Cáo già.” Vương Điền liếc nhìn cánh cửa đóng kín, cầm ấm trà lên uống mấy ngụm, Lương Diệp vốn ở trong phòng bước ra ngoài, Vương Điền không quay đầu lại nói: “Ta muốn Văn Ngọc của ngươi”.
Văn Ngọc luôn là người đi theo gã, Hứa Tu Đức có lẽ đã sớm nhận ra, gã cảm thấy Văn Ngọc có năng lực, lại cẩn thận để người của Lương Diệp nhìn chằm chằm mình, đỡ đến lúc đó có miệng mà không nói được.
“Đưa cho hắn đi.” Lương Diệp ngồi lên ghế: “Lão mập đó tâm địa gian xảo cũng không ít.”
“Dù sao, Hứa Tu Đức làm việc tốt hơn nhiều so với những người chỉ tìm kiếm danh lợi ở Đại Đô.” Vương Điền cầm lá thư trong tay: “Có phải Đại Đô truyền tin tới không?”
“Đại Đô bị phong ấn, Biện Thương khống chế triều đình, Thôi Kỳ và các quan viên khác do ngươi đào tạo đều bị cầm tù.” Lương Diệp nói: “Tất cả quân đội trong bảy quận phía tây Đại Đô, đều bị Biện Thương nắm giữ, ít nhiều cũng có hơn hai mươi vạn”.
Phía tây Bắc Lương rải rác các bộ lạc người Hồ, thường xuyên xâm lược, nhưng chưa bao giờ gây sóng gió lớn, sự phát triển các quận ở phía tây Đại Đô luôn ổn định hơn những quận ở phía đông.
“Tin tốt là Bách Lý Thừa An đã sớm mang Lương Hoàn trốn thoát.” Lương Diệp nói: “Nếu như càng kéo dài, Biện Thương cũng chưa chắc trấn áp được những thế gia đó”.
Nhưng Bắc Lương cũng không thể chịu đựng được sự hỗn loạn thêm nữa.
Vương Điền đau đầu, xoa xoa lông mày: “Biện Thương sao phải làm như vậy?”
“Ngươi cho rằng Biện Như Phong vào cung là ngẫu nhiên sao?” Lương Diệp cau mày: “Có Biện Vân Tâm cùng Thôi Ngữ Nhàn, bà ấy thật sự cam tâm tình nguyện tiến cung sao?”
Một nữ tướng quân đứng đầu một phương, mưu lược như vậy lại vào cung để tranh đấu với hậu cung sao, bà ấy và Lương Hoa đã thua ai?
“Ai gia biết ngươi hận, ngươi cảm thấy ai gia giết cha ngươi, bức chết Biện Hinh, quá ngây thơ rồi! Tử Dục, Tử Dục, ngươi mấy năm nay mơ màng hồ đồ có gì không tốt chứ? Có ai gia ở đây một ngày, ngai vàng của ngươi sẽ vững vàng một ngày, nhưng ngươi phải noi gương cha mình ——nhìn xem nước Lương sẽ sụp đổ như thế nào!”
Những lời của Thôi Ngữ Nhàn trước khi chết đột nhiên hiện lên trong đầu Vương Điền.
—————–
Ji nói: Có cái nước Lương như miếng tóp mỡ chẳng còn giá trị gì mà cứ tranh giành đi tranh giành lại, cuối cùng thằng boss chính bao giờ mới lộ diện đây? Ta đau cái tay đánh chữ này mà!