Vy Vy đi theo đàn quạ vạch đường quả thật thấy gia đình nhà bác vẫn đang đứng đợi cô.
Vừa thấy Vy Vy bác gái đã chửi um lên.
“Chỉ nhờ nó đi tìm người giúp sửa xe thôi mà đi mãi mới về, sao không chết dí ở đâu đi về làm gì nữa.”
“Thế tìm được người nào chưa?” Bác trai giọng nghiêm nghị hỏi
Vy Vy lắc đầu, bác gái càng có cơ hội phát tiết.
Cô chị họ ngồi trong xe vẫn mải mê livestream chẳng quan tâm sự đời, nhưng khi đọc được các dòng bình luận của người hâm mộ khi chẳng may nghe thấy tiếng chửi của mẹ thì cô mới thò đầu ra khỏi xe trách móc.
“Mẹ thôi đi được không? Mẹ chửi nó thì ra chỗ khác mà chửi có biết con đang livestream bán hàng không? Người ta book cả triệu nhân dân tệ lận, nếu còn không bán được hàng thì mẹ chịu trách nhiệm được không?” Quát mắng mẹ xong thì cô lại kéo cửa xe lên, kéo rèm vào làm việc tiếp.
Thấy bản thân đã làm phật lòng tiểu công chúa của mình nên bác gái cũng không dám chửi bới lớn tiếng nữa.
Bác trai thì tìm đồ đạc trong cốp xe xem có thứ gì có thể sửa được không nhưng chẳng có thứ gì có thể sửa cả, chỉ toàn sản phẩm bán hàng của con gái.
Lúc này ở xa một chiếc xe hơi đi tới, một anh chàng khoảng độ tuổi 20 bước xuống xe.
Hỏi thăm tình hình chiếc xe một lúc thì may mắn thay anh ta biết sửa xe nên đã giúp đỡ gia đình nhà bác.
Bác trai và bác gái thì hớn hở vui mừng “Cậu là cứu tinh của gia đình chúng tôi đó.”
Cứu tinh sao? Vy Vy cảm thấy nghi hoặc tại sao lại có một người vô duyên vô cớ tình cờ xuất hiện ở đây để giúp đỡ gia đình nhà cô chứ?
Trông hắn ta cũng không giống ma quỷ, trên người cũng có hơi ấm. Khi giúp đỡ hắn ta sửa bánh xe thì cô vô tình chạm vào tay hắn ta, vẫn còn hơi ấm nhưng ấn đường hắn ta vô cùng đen.
Một lúc sau thì xe được sửa xong, Vy Vy cảm thấy bản thân mình không nên ở lại đây nên bèn viện cớ định rời khỏi nơi này cùng gia đình nhà bác.
Bác trai, bác gái đều trách móc Vy Vy khi đòi về thành phố khi đã cất công, thời gian tới tận nơi này rồi mà lại đòi về.
Anh chàng kia bèn có ý muốn đưa cô rời khỏi đây, lấy cớ là vừa gặp bà con ở làng khác đi qua nơi này chứ anh ta cũng đang sống chính thành phố cô đang sống.
Làm gì có chuyện tình cờ như vậy.
Thế nhưng khi thấy Vy Vy vẫn một mực muốn rời khỏi nơi này thì bác trai cũng đành nhờ anh chàng kia trở Vy Vy về.
Gia đình bác thật là dễ dãi, dù không quen hắn ta, chẳng biết con nhà ai mà cũng dám đưa cháu gái mình nên xe người lạ.
Không khuyên nhủ được gia đình nhà bác quay về, nên cô đành đi nhờ người đàn ông đó.
Trên xe hai người hỏi thăm đối phương thì cô mới biết hắn ta tên là Vũ Khang, người ở thôn kế bên nhưng đang học đại học ở Bắc Kinh.
Hắn ta rất nhiệt tình hỏi thăm cô, rất hay quan sát nét mặt của cô. Hắn ta rất trò chuyện rôm rả, luôn kiếm chuyện để nói.
Vy Vy thì vẫn còn khá lo lắng cho sức khỏe của ông nhưng bên tai luôn có người làm phiền nên vẻ mặt cô có chút không vui.
“Vy Vy cô sao vậy?”
Vy Vy chỉ lắc đầu cho qua, ánh mắt vô tình nhìn về bên khung cửa bên cạnh.
Thế nhưng một hình bóng quen thuộc bỗng phản chiếu thoáng qua kính cửa xe.
Chính là Du Hạo!
Ánh mắt hắn ta nhìn cô một cách âu yếm, nụ cười vẫn trên môi hắn. Hắn ta đẹp nhưng đẹp một cách đáng sợ.
Cô quay mặt lại nhìn vào Vũ Khang, nhưng hắn ta vẫn đang chăm chú nhìn trước lái xe.
Thấy Vy Vy vội quay lại nhìn mình, hắn ta có chút ngượng ngùng “Sao thế? Sao đột nhiên nhìn tôi như thế? Được người đẹp nhìn tôi có chút rung động đó nhé.”
Chẳng phải ông đã phong ấn Du Hạo ở trong làng rồi sao, tại sao hắn ta có thể ra ngoài được?
Cô nhìn lại tấm kính cửa xe nhưng gương mặt Du Hạo đã không còn, chỉ có khung cảnh thiên nhiên chạy qua cánh cửa.
Chẳng lẽ cô bị ám ảnh Du Hạo tới mức đi đâu cũng nhìn thấy hắn ta nhưng trước đây cô đâu có thấy hắn.
Rốt cuộc người đàn ông này là Vũ Khang hay là Du Hạo?
Vừa thấy Vy Vy bác gái đã chửi um lên.
“Chỉ nhờ nó đi tìm người giúp sửa xe thôi mà đi mãi mới về, sao không chết dí ở đâu đi về làm gì nữa.”
“Thế tìm được người nào chưa?” Bác trai giọng nghiêm nghị hỏi
Vy Vy lắc đầu, bác gái càng có cơ hội phát tiết.
Cô chị họ ngồi trong xe vẫn mải mê livestream chẳng quan tâm sự đời, nhưng khi đọc được các dòng bình luận của người hâm mộ khi chẳng may nghe thấy tiếng chửi của mẹ thì cô mới thò đầu ra khỏi xe trách móc.
“Mẹ thôi đi được không? Mẹ chửi nó thì ra chỗ khác mà chửi có biết con đang livestream bán hàng không? Người ta book cả triệu nhân dân tệ lận, nếu còn không bán được hàng thì mẹ chịu trách nhiệm được không?” Quát mắng mẹ xong thì cô lại kéo cửa xe lên, kéo rèm vào làm việc tiếp.
Thấy bản thân đã làm phật lòng tiểu công chúa của mình nên bác gái cũng không dám chửi bới lớn tiếng nữa.
Bác trai thì tìm đồ đạc trong cốp xe xem có thứ gì có thể sửa được không nhưng chẳng có thứ gì có thể sửa cả, chỉ toàn sản phẩm bán hàng của con gái.
Lúc này ở xa một chiếc xe hơi đi tới, một anh chàng khoảng độ tuổi 20 bước xuống xe.
Hỏi thăm tình hình chiếc xe một lúc thì may mắn thay anh ta biết sửa xe nên đã giúp đỡ gia đình nhà bác.
Bác trai và bác gái thì hớn hở vui mừng “Cậu là cứu tinh của gia đình chúng tôi đó.”
Cứu tinh sao? Vy Vy cảm thấy nghi hoặc tại sao lại có một người vô duyên vô cớ tình cờ xuất hiện ở đây để giúp đỡ gia đình nhà cô chứ?
Trông hắn ta cũng không giống ma quỷ, trên người cũng có hơi ấm. Khi giúp đỡ hắn ta sửa bánh xe thì cô vô tình chạm vào tay hắn ta, vẫn còn hơi ấm nhưng ấn đường hắn ta vô cùng đen.
Một lúc sau thì xe được sửa xong, Vy Vy cảm thấy bản thân mình không nên ở lại đây nên bèn viện cớ định rời khỏi nơi này cùng gia đình nhà bác.
Bác trai, bác gái đều trách móc Vy Vy khi đòi về thành phố khi đã cất công, thời gian tới tận nơi này rồi mà lại đòi về.
Anh chàng kia bèn có ý muốn đưa cô rời khỏi đây, lấy cớ là vừa gặp bà con ở làng khác đi qua nơi này chứ anh ta cũng đang sống chính thành phố cô đang sống.
Làm gì có chuyện tình cờ như vậy.
Thế nhưng khi thấy Vy Vy vẫn một mực muốn rời khỏi nơi này thì bác trai cũng đành nhờ anh chàng kia trở Vy Vy về.
Gia đình bác thật là dễ dãi, dù không quen hắn ta, chẳng biết con nhà ai mà cũng dám đưa cháu gái mình nên xe người lạ.
Không khuyên nhủ được gia đình nhà bác quay về, nên cô đành đi nhờ người đàn ông đó.
Trên xe hai người hỏi thăm đối phương thì cô mới biết hắn ta tên là Vũ Khang, người ở thôn kế bên nhưng đang học đại học ở Bắc Kinh.
Hắn ta rất nhiệt tình hỏi thăm cô, rất hay quan sát nét mặt của cô. Hắn ta rất trò chuyện rôm rả, luôn kiếm chuyện để nói.
Vy Vy thì vẫn còn khá lo lắng cho sức khỏe của ông nhưng bên tai luôn có người làm phiền nên vẻ mặt cô có chút không vui.
“Vy Vy cô sao vậy?”
Vy Vy chỉ lắc đầu cho qua, ánh mắt vô tình nhìn về bên khung cửa bên cạnh.
Thế nhưng một hình bóng quen thuộc bỗng phản chiếu thoáng qua kính cửa xe.
Chính là Du Hạo!
Ánh mắt hắn ta nhìn cô một cách âu yếm, nụ cười vẫn trên môi hắn. Hắn ta đẹp nhưng đẹp một cách đáng sợ.
Cô quay mặt lại nhìn vào Vũ Khang, nhưng hắn ta vẫn đang chăm chú nhìn trước lái xe.
Thấy Vy Vy vội quay lại nhìn mình, hắn ta có chút ngượng ngùng “Sao thế? Sao đột nhiên nhìn tôi như thế? Được người đẹp nhìn tôi có chút rung động đó nhé.”
Chẳng phải ông đã phong ấn Du Hạo ở trong làng rồi sao, tại sao hắn ta có thể ra ngoài được?
Cô nhìn lại tấm kính cửa xe nhưng gương mặt Du Hạo đã không còn, chỉ có khung cảnh thiên nhiên chạy qua cánh cửa.
Chẳng lẽ cô bị ám ảnh Du Hạo tới mức đi đâu cũng nhìn thấy hắn ta nhưng trước đây cô đâu có thấy hắn.
Rốt cuộc người đàn ông này là Vũ Khang hay là Du Hạo?
Danh sách chương