Edit + beta: Iris
Trong thời gian ăn sáng, Đào Mộ giải thích sơ bộ về giải trí đại v cho Đại Mao và Tiểu Béo. Nhưng cũng không nói quá nhiều, dù sao thì vào năm 2008, hầu hết mọi người đều chơi blog, Tieba và Tweet, lãng lãng Weibo chỉ mới bắt đầu hoạt động, ngay cả Weixin còn chưa được cho ra mắt. Tất cả các phương tiện truyền thông còn đang trong giai đoạn mờ mịt, thậm chí có người còn chẳng biết truyền thông là gì. Trong tình huống như vậy, Đào Mộ có nói nhiều cũng vô ích.
Tuy nhiên, dù chỉ nói đôi câu vài lời, vẫn có thể gợi lên ham muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp của hai người trước mắt. Hai người hứng thú bừng bừng quấn lấy Đào Mộ hỏi đông hỏi tây cả buổi sáng, thậm chí còn làm theo kiến nghị của Đào Mộ, sửa lại tên Weibo tràn ngập hơi thở thời đại, không quá mức trung nhị.
“Mộ ca, Mộ ca, anh biết nhiều như vậy, giúp em nghĩ cái tên nào hay ho ngầu ngầu đi?” Tiểu Béo cười nịnh nọt, cầm máy tính chạy đến trước mặt Đào Mộ.
Đào Mộ cân nhắc một chút, đổi tên Weibo của Tiểu Béo thành Triều Dương* Quần Chúng.
*Triều Dương (朝阳): Mặt trời mới mọc.
Tiểu Béo: “...”
Tiểu Béo: “Tên này là sao, không có gì mới mẻ. Em không thích, anh đổi tên khác đi.”
“Không thích thật hả?” Thấy Tiểu Béo gật đầu khẳng định, Đào Mộ tỏ ra tiếc nuối. Cái tên giản dị nhưng đầy uy phong hiển hách, nghe một cái là khiến người ta sợ vỡ mật cùng với cảm giác thần bí như vậy, phỏng chừng chỉ có “shipper cơm hộp” đời sau mới có thể sánh được. Đáng tiếc Tiểu Béo không biết gu thẩm mỹ của mười năm sau nên hoàn toàn không lĩnh ngộ được thâm ý của Đào Mộ. Đào Mộ bị thúc giục chỉ có thể đổi tên Weibo khác — —
Đại Quan Nhân Ăn Dưa!
Tiểu Béo xoa cằm một hồi, cảm thấy cái tên này không tệ lắm, ít nhất có thể thể hiện sự muộn tao và chí hướng của hắn.
Đại Mao ở bên cạnh vui vẻ: “Còn của em nữa?”
Đào Mộ không thèm suy nghĩ đã trực tiếp gõ vào máy “Tiểu Lang Quân Trong Nhà Có Quặng”.
Bạn học Đại Mao cảm thấy cái tên này vừa điệu thấp vừa có nội hàm tiết lộ thân phận của hắn, cũng rất hài lòng.
Nháo một trận như vậy làm trễ giờ. Ba người vội vã chạy xuống đoàn phim, kết quả vừa mới ra khỏi cửa thì trời đổ mưa to. Mưa rào gió giật bùm bùm, xối ba người thành con gà rớt vào nồi canh. Sau đó mây tan sương tạnh — — trời giáng mưa to vừa khớp với thời gian Đào Mộ đi từ nhà trọ tới đoàn phim, một phút cũng không dư thừa.
Xui xẻo trùng hợp như vậy khiến Đào Mộ cảm thấy bất an. Lại lần nữa nhớ tới vòng tuần hoàn vận mệnh ác tính ở kiếp trước, sau khi trở lại Thẩm gia bị sự tác động của Thẩm Dục ảnh hưởng — —
Quả nhiên, ngay khi Đào Mộ vừa vào đoàn phim đã thấy mọi người vây quanh Thẩm Dục, và người nhà họ Thẩm đưa Thẩm Dục đến đoàn phim.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia từ trước đến nay đều luôn đặt Thẩm Dục trong lòng bàn tay mà cưng chiều, họ thật sự luyến tiếc con trai út ngoan ngoãn nghe lời, thế nên không màng công việc và học hành, cả nhà cùng nhau đưa Thẩm Dục từ Hỗ Thành đến Hoành Điếm, mỹ kỳ danh là thăm ban Thẩm Dục.
Nhà giàu số một Hỗ Thành đến đoàn phim, khiến toàn bộ đoàn phim đều sôi trào. Một nhóm lớn người tụ tập xung quanh người Thẩm gia, tư thế như thể bá tánh tầm thường bắt gặp gia đình hoàng đế cải trang đi tuần.
Đạo diễn Trần — Trần Ích Khiêm từ trước tới nay trong đoàn phim đều là nói một không nói hai cũng xu nịnh trước mặt cha Thẩm. Hắn khen ngợi diễn xuất của Thẩm Dục có linh hồn, là một nam chính xuất sắc. Còn nói người nhà họ Thẩm quan hệ hòa thuận, không giống với mấy đại gia tộc khác, chỉ hòa khí ở mặt ngoài. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là khen ngợi Thẩm Dục thiên tư trác tuyệt. Giọng điệu hệt như cấp dưới khen ngợi phóng đại trước mặt lãnh đạo rằng con trai lãnh đạo thông minh lanh lợi đến mức nào.
Nhưng người nhà họ Thẩm lại thích điều này. Vừa nghe mọi người khen ngợi bảo bối nhà bọn họ, sắc mặt liền hòa nhã hơn bình thường. Thẩm Dục — người được đám đông khen ngợi — kéo cánh tay cha Thẩm mẹ Thẩm, mỉm cười ngượng ngùng. Mặt mày linh động đáng yêu.
Đào Mộ liếc nhìn đám đông ồn ào từ xa, chuẩn bị trốn vào phòng thay đồ. Lại không ngờ Thẩm Dục đã nhìn thấy cậu, vung tay kêu to: “Đào Mộ, Đào Mộ, bên này.”
Nói xong, còn chạy ra khỏi đám người, túm chặt cánh tay Đào Mộ: “Để tớ giới thiệu người nhà của tớ với cậu. Tớ đã nói với họ rằng cậu đặc biệt lợi hại, đẹp trai, công phu đặc biệt tốt, động tác đặc biệt đẹp, bọn họ đều rất thích cậu.”
Thẩm Dục kéo Đào Mộ đến trước mặt Thẩm gia, khoác vai Đào Mộ như anh em tốt, cười hì hì nói: “Ba, mẹ, anh hai, chị, đây là Đào Mộ. Thế nào, con nói không sai đúng không, có phải cực kỳ đẹp, cực kỳ lợi hại không? Hơn nữa còn rất giống anh hai nha! Đôi mắt này rất đẹp đúng không?”
Điều tiếc nuối duy nhất của Thẩm Dục có lẽ là ngoại hình hắn không giống người nhà cho lắm. Hắn tuấn tú đáng yêu, đôi mắt tròn tròn, trông tinh tế hiền lành dễ thân. Hầu hết người nhà họ Thẩm đều là mắt phượng, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt chếch lên, khi cười sóng mắt lưu chuyển trông rất rực rỡ, khi nghiêm túc thì trông uy nghiêm, lạnh lùng, cực kỳ có khí thế. Khiến Thẩm Dục hâm mộ muốn hỏng. Đáng tiếc, di truyền này hắn không được thừa hưởng.
Người Thẩm gia mỉm cười nhìn Thẩm Dục, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch dung túng, nhìn sang Đào Mộ thì đổi lại là nụ cười lễ phép xa lạ mà chỉ có người thân cận mới phát hiện, đánh giá Đào Mộ từ trên xuống dưới. Thẩm gia bối cảnh thâm hậu, tính tình Thẩm Dục lại thiên chân thuần lương, đối xử với người khác đều hết lòng. Trong trường hợp này, khó tránh khỏi sẽ có một số người cố ý tiếp cận Thẩm Dục. Đặc biệt là hoàn cảnh phức tạp trong giới giải trí. Thẩm gia tài đại khí thô, không sợ có người tiếp cận Thẩm Dục để trục lợi, chỉ cần những người này không có ý xấu với Thẩm Dục, bọn họ sẽ sẵn sàng bỏ ra một số tiền để tìm bạn chơi cùng Thẩm Dục.
Kiếp trước tra tấn nhau mười năm, Đào Mộ biết chính xác những gì Thẩm gia nghĩ. Trước khi chết, Đào Mộ nghĩ đến cảnh người nhà họ Thẩm thiên vị sủng Thẩm Dục là ghen ghét đến phát điên, lòng đau như chảy máu. Nếu không đã không ôm tâm tư ngọc nát ngói lành, bằng mọi cách nhảy lầu tự sát trước mặt người Thẩm gia trong hôn lễ của Thẩm Dục.
Sau khi sống lại, gặp lại tình cảnh này lần nữa, Đào Mộ vốn nghĩ rằng bản thân đã quen nhưng thật ra không phải. Những cảm xúc hồi ức trong mơ vốn dĩ như giếng cổ không gợn sóng, nay đột nhiên bắt đầu kích động mãnh liệt.
Ủy khuất, không cam lòng, bất mãn, oán hận... Cảm xúc dao động kịch liệt như thủy triều dâng lên, Đào Mộ nắm chặt nắm đấm, liên tục kiềm chế bản thân, khó khăn lắm mới áp chế được cảm xúc muốn nổi dậy.
Không được, Thẩm Dục và những người đó ở kiếp trước ảnh hưởng quá lớn đối với cậu.
Đào Mộ biết rõ loại cảm xúc dao động này hẳn không phải là cảm xúc thật sự của cậu. Mà là bắt nguồn từ... — Đào Mộ bình tĩnh nhìn Thẩm Dục — hào quang cốt truyện?! Giống như kiếp trước vậy, mỗi lần cậu gặp Thẩm Dục đều như một con bò điên đỏ mắt bổ nhào vào Thẩm Dục, hoàn toàn đánh mất lý trí và IQ.
Không được, phải tránh xa Thẩm Dục và mấy người này!
Cậu không muốn lặp lại cuộc sống ngu xuẩn cuồng loạn, bị chúng bạn xa lánh như kiếp trước. Đào Mộ nhíu mày, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Ngay khi Đào Mộ thầm hạ quyết tâm, những người ăn dưa trong đoàn phim cũng đang dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Đào Mộ mặt vô cảm, sau đó lại nhìn sang người nhà họ Thẩm đang bình tĩnh đánh giá Đào Mộ. Lúc trước bọn họ chưa từng thấy người Thẩm gia nên không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn hai bên đối mặt nhau, ai có mắt cũng đều nhận ra Đào Mộ và người Thẩm gia thật sự rất giống nhau. Đặc biệt là khi so sánh với đại thiếu gia Thẩm gia, mặt mũi khí chất hai người giống hệt nhau. Nếu nói hai người họ là anh em ruột, chắc chắn không có ai nghi ngờ.
Hèn gì tiểu thiếu gia Thẩm gia cả ngày cứ nhắc mãi Đào Mộ trông giống anh hai hắn, này là rất giống đó!
Đáng tiếc vận mệnh không giống nhau!
Hôm qua ăn sinh nhật của Thẩm Dục, mọi người đã cảm thán câu này, bây giờ lại cảm thán thêm lần nữa. Luôn cảm thấy tiểu cô nhi không cha không mẹ này rất có duyên phận với Thẩm gia.
Mẹ Thẩm đánh giá Đào Mộ vài lần, cũng cảm thấy đứa nhỏ này quả nhiên có chút duyên phận với Thẩm gia, lập tức cười nói: “Thật sự rất giống. Con là Tiểu Mộ đúng không? Lần này bảo bảo về nhà đều luôn nhắc đến con, nói là con và nó đều có cùng ngày sinh. Các con có duyên như vậy, nhất định phải ở chung hòa hợp với nhau nha.”
Thẩm Dục ở bên cạnh tức giận dậm chân: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con là bảo bảo nữa. Con đã lớn rồi, không nên gọi bảo bảo. Nếu còn kêu bảo bảo, con sẽ tức giận.”
Thẩm Nghiên ôm em trai đang tức giận vào lòng, cười tủm tỉm xoa đầu hắn, quay đầu nói với Đào Mộ: “Bảo bảo nói muốn cậu ký hợp đồng với công ty — —”
Cô còn chưa nói xong, Đào Mộ đã bình tĩnh mở miệng: “Cảm ơn ý tốt của Thẩm thiếu gia, nhưng tôi đã thi đậu Học viện điện ảnh Bắc Kinh, trường có quy định học sinh chưa đến năm ba thì không thể nhận phim. Hơn nữa tôi là người Bắc Kinh, sau này sẽ ở Bắc Kinh dài dài. Công ty quản lý của Thẩm gia ở Hỗ Thành, có chút không tiện.”
Mọi người đều biết, công ty quản lý của Thẩm gia được thành lập vội vàng khi Thẩm Dục muốn tiến vào giới giải trí. Còn đặc biệt mời về một người đại diện kim bài rất có danh tiếng, mục đích là để chăm sóc Thẩm Dục, tránh cho mấy kẻ không đứng đắn bắt nạt. Có thể nói, công ty quản lý này được định sẵn là sẽ hoạt động quay xung quanh Thẩm Dục. Theo quan điểm thông thường, các nghệ sĩ khác muốn tiến vào công ty này sẽ rất khó có không gian phát triển. Dù sao thì không ai biết được hứng thú của Thẩm thiếu gia sẽ duy trì được bao lâu. Nên xét từ quan điểm chuyên nghiệp, Đào Mộ từ chối coi như là nói có sách mách có chứng, vừa nhìn là biết rất nghiêm túc.
Thẩm Nghiên hơi ngừng lại, không nói gì nữa.
Đào Mộ thuận thế lui ra khỏi đám đông. Trước khi đi vào phòng thay đồ thì bị người đại diện của Thẩm Dục ngăn lại.
Văn Thời Cận tươi cười dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm đánh giá thanh niên trước mắt. Luôn cảm thấy sau vài ngày không gặp, Đào Mộ đã có sự thay đổi lớn. Không phải là thay đổi về ngoại hình, mà là thay đổi từ trong xương.
Nghĩ đến đoạn video mà Trần đạo cho hắn xem, Văn Thời Cận hơi động. Trước kia là bị Thẩm Dục khuyên nên không còn cách nào, còn bây giờ là chính hắn muốn ký hợp đồng với cậu.
“Thật sự không muốn ký hợp đồng với công ty quản lý dưới trướng Thẩm thị? Cậu phải biết rằng tuy công ty này được thành lập vì Thẩm Dục, nhưng do bọn họ đã mời tôi nên tôi nhất định sẽ làm cho công ty trở nên lớn mạnh. Hơn nữa với nhân mạch và năng lực của tôi, cho dù là công ty ở Hỗ Thành hay Bắc Kinh, chỉ cần tôi muốn nâng cậu, chắc chắn sẽ cung cấp đủ tài nguyên cho cậu. Thế nào, cậu có muốn suy nghĩ lại không?”
Suy nghĩ lại cái gì? Để mấy người có thêm cơ hội phản bội tôi? Trân trọng IQ, rời xa nhân vật cốt truyện!
Đào Mộ lạnh lùng nhìn Văn Thời Cận đang hăng hái: “Văn tiên sinh tìm tôi hẳn là có chính sự đi?”
Văn Thời Cận không khỏi sửng sốt khi nhìn vào ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Đào Mộ. Trong ấn tưởng của hắn, Đào Mộ không phải là người như này. Cậu hẳn phải là người biết nắm bắt cơ hội, không màng tất cả bò lên trên. Xử sự khéo đưa đẩy, giỏi luồn cúi. Còn bây giờ... Không phải là lạt mềm buộc chặt đấy chứ?
Văn Thời Cận cười nhạo, nhướng mày: “Cậu biết tôi tìm cậu có việc? Vậy cậu đoán xem tôi tìm cậu làm gì?”
“Đoạn đánh diễn hôm qua khá tốt đi.” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng Đào Mộ lại dùng giọng điệu trần thuật: “Anh muốn nâng hồng Thẩm Dục, đoạn đánh diễn hôm qua có thể khiến mọi người xôn xao. Anh tới tìm tôi là muốn ký hiệp nghị bảo mật, sau đó nói với bên ngoài đoạn đánh diễn này là Thẩm Dục tự diễn.”
Văn Thời Cận cười khẽ, tán thưởng nhìn Đào Mộ: “Cậu quả nhiên rất thông minh. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu phối hợp, về thù lao chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu. Còn có...”
Văn Thời Cận trầm ngâm. Hắn là tới đàm phán với Đào Mộ, vốn là muốn lấy chuyện ký hợp đồng với Đào Mộ để làm điều kiện. Đáng tiếc Đào Mộ đã tỏ vẻ không muốn gia nhập công ty. Văn Thời Cận đương nhiên sẽ không nói chuyện này nữa: “Tôi có thể giới thiệu cậu với các đoàn phim khác, ít nhất là nam số ba.”
“Tôi từ chối.”
Văn Thời Cận nhíu mày: “Cậu không cần như vậy. Cậu là người thông minh, hẳn phải biết đồng ý chuyện này đối với cậu không có hại.”
“Tôi chỉ là không muốn anh làm việc vô ích mà thôi.” Đào Mộ nhìn Văn Thời Cận, bình tĩnh nói: “Tôi có thể ký hiệp nghị bảo mật. Nhưng mà có người chắc chắn sẽ không phối hợp với anh.”
Văn Thời Cận sửng sốt, chợt phản ứng lại: “Cậu là nói Thẩm Dục?”
Đào Mộ không nói.
Văn Thời Cận cười khẽ: “Vậy cậu không cần lo lắng. Thẩm Dục là đứa nhỏ rất nghe lời.”
“Đó là vì anh không hiểu hắn.” Đào Mộ mở cửa phòng thay đồ: “Loại người như Thẩm Dục, chắc chắn sẽ không chiếm công lao của đóng thế.”
Kiếp trước, động tác đánh võ của Đào Mộ không thành thạo xinh đẹp như vậy, Văn Thời Cận cũng nổi lên tâm tư này. Mà điều kiện của Văn Thời Cận khiến Đào Mộ động tâm, cho dù không cam lòng nhưng cậu vẫn đáp ứng. Không ngờ khi phóng viên thăm ban phỏng vấn, Thẩm Dục lại làm trò trước mặt mọi người, chính miệng thừa nhận động tác này là Đào Mộ đóng. Còn hắn ở trước màn hình chỉ tạo vài dáng.
Khi đó Đào Mộ mới biết, Thẩm Dục đã sớm biết chuyện này. Sở dĩ lúc ký hợp đồng hắn không nói gì là do muốn cho Đào Mộ kiếm thêm ít tiền. Dù sao người nói ra chân tướng là Thẩm Dục, Đào Mộ chỉ cần im lặng theo hiệp ước là được, tiền cũng đã lấy, không ai có thể truy cứu trách nhiệm.
Bây giờ sống lại, Đào Mộ không muốn nhận bố thí của Thẩm Dục, đương nhiên sẽ vạch trần chuyện này.
Trong thời gian ăn sáng, Đào Mộ giải thích sơ bộ về giải trí đại v cho Đại Mao và Tiểu Béo. Nhưng cũng không nói quá nhiều, dù sao thì vào năm 2008, hầu hết mọi người đều chơi blog, Tieba và Tweet, lãng lãng Weibo chỉ mới bắt đầu hoạt động, ngay cả Weixin còn chưa được cho ra mắt. Tất cả các phương tiện truyền thông còn đang trong giai đoạn mờ mịt, thậm chí có người còn chẳng biết truyền thông là gì. Trong tình huống như vậy, Đào Mộ có nói nhiều cũng vô ích.
Tuy nhiên, dù chỉ nói đôi câu vài lời, vẫn có thể gợi lên ham muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp của hai người trước mắt. Hai người hứng thú bừng bừng quấn lấy Đào Mộ hỏi đông hỏi tây cả buổi sáng, thậm chí còn làm theo kiến nghị của Đào Mộ, sửa lại tên Weibo tràn ngập hơi thở thời đại, không quá mức trung nhị.
“Mộ ca, Mộ ca, anh biết nhiều như vậy, giúp em nghĩ cái tên nào hay ho ngầu ngầu đi?” Tiểu Béo cười nịnh nọt, cầm máy tính chạy đến trước mặt Đào Mộ.
Đào Mộ cân nhắc một chút, đổi tên Weibo của Tiểu Béo thành Triều Dương* Quần Chúng.
*Triều Dương (朝阳): Mặt trời mới mọc.
Tiểu Béo: “...”
Tiểu Béo: “Tên này là sao, không có gì mới mẻ. Em không thích, anh đổi tên khác đi.”
“Không thích thật hả?” Thấy Tiểu Béo gật đầu khẳng định, Đào Mộ tỏ ra tiếc nuối. Cái tên giản dị nhưng đầy uy phong hiển hách, nghe một cái là khiến người ta sợ vỡ mật cùng với cảm giác thần bí như vậy, phỏng chừng chỉ có “shipper cơm hộp” đời sau mới có thể sánh được. Đáng tiếc Tiểu Béo không biết gu thẩm mỹ của mười năm sau nên hoàn toàn không lĩnh ngộ được thâm ý của Đào Mộ. Đào Mộ bị thúc giục chỉ có thể đổi tên Weibo khác — —
Đại Quan Nhân Ăn Dưa!
Tiểu Béo xoa cằm một hồi, cảm thấy cái tên này không tệ lắm, ít nhất có thể thể hiện sự muộn tao và chí hướng của hắn.
Đại Mao ở bên cạnh vui vẻ: “Còn của em nữa?”
Đào Mộ không thèm suy nghĩ đã trực tiếp gõ vào máy “Tiểu Lang Quân Trong Nhà Có Quặng”.
Bạn học Đại Mao cảm thấy cái tên này vừa điệu thấp vừa có nội hàm tiết lộ thân phận của hắn, cũng rất hài lòng.
Nháo một trận như vậy làm trễ giờ. Ba người vội vã chạy xuống đoàn phim, kết quả vừa mới ra khỏi cửa thì trời đổ mưa to. Mưa rào gió giật bùm bùm, xối ba người thành con gà rớt vào nồi canh. Sau đó mây tan sương tạnh — — trời giáng mưa to vừa khớp với thời gian Đào Mộ đi từ nhà trọ tới đoàn phim, một phút cũng không dư thừa.
Xui xẻo trùng hợp như vậy khiến Đào Mộ cảm thấy bất an. Lại lần nữa nhớ tới vòng tuần hoàn vận mệnh ác tính ở kiếp trước, sau khi trở lại Thẩm gia bị sự tác động của Thẩm Dục ảnh hưởng — —
Quả nhiên, ngay khi Đào Mộ vừa vào đoàn phim đã thấy mọi người vây quanh Thẩm Dục, và người nhà họ Thẩm đưa Thẩm Dục đến đoàn phim.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia từ trước đến nay đều luôn đặt Thẩm Dục trong lòng bàn tay mà cưng chiều, họ thật sự luyến tiếc con trai út ngoan ngoãn nghe lời, thế nên không màng công việc và học hành, cả nhà cùng nhau đưa Thẩm Dục từ Hỗ Thành đến Hoành Điếm, mỹ kỳ danh là thăm ban Thẩm Dục.
Nhà giàu số một Hỗ Thành đến đoàn phim, khiến toàn bộ đoàn phim đều sôi trào. Một nhóm lớn người tụ tập xung quanh người Thẩm gia, tư thế như thể bá tánh tầm thường bắt gặp gia đình hoàng đế cải trang đi tuần.
Đạo diễn Trần — Trần Ích Khiêm từ trước tới nay trong đoàn phim đều là nói một không nói hai cũng xu nịnh trước mặt cha Thẩm. Hắn khen ngợi diễn xuất của Thẩm Dục có linh hồn, là một nam chính xuất sắc. Còn nói người nhà họ Thẩm quan hệ hòa thuận, không giống với mấy đại gia tộc khác, chỉ hòa khí ở mặt ngoài. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là khen ngợi Thẩm Dục thiên tư trác tuyệt. Giọng điệu hệt như cấp dưới khen ngợi phóng đại trước mặt lãnh đạo rằng con trai lãnh đạo thông minh lanh lợi đến mức nào.
Nhưng người nhà họ Thẩm lại thích điều này. Vừa nghe mọi người khen ngợi bảo bối nhà bọn họ, sắc mặt liền hòa nhã hơn bình thường. Thẩm Dục — người được đám đông khen ngợi — kéo cánh tay cha Thẩm mẹ Thẩm, mỉm cười ngượng ngùng. Mặt mày linh động đáng yêu.
Đào Mộ liếc nhìn đám đông ồn ào từ xa, chuẩn bị trốn vào phòng thay đồ. Lại không ngờ Thẩm Dục đã nhìn thấy cậu, vung tay kêu to: “Đào Mộ, Đào Mộ, bên này.”
Nói xong, còn chạy ra khỏi đám người, túm chặt cánh tay Đào Mộ: “Để tớ giới thiệu người nhà của tớ với cậu. Tớ đã nói với họ rằng cậu đặc biệt lợi hại, đẹp trai, công phu đặc biệt tốt, động tác đặc biệt đẹp, bọn họ đều rất thích cậu.”
Thẩm Dục kéo Đào Mộ đến trước mặt Thẩm gia, khoác vai Đào Mộ như anh em tốt, cười hì hì nói: “Ba, mẹ, anh hai, chị, đây là Đào Mộ. Thế nào, con nói không sai đúng không, có phải cực kỳ đẹp, cực kỳ lợi hại không? Hơn nữa còn rất giống anh hai nha! Đôi mắt này rất đẹp đúng không?”
Điều tiếc nuối duy nhất của Thẩm Dục có lẽ là ngoại hình hắn không giống người nhà cho lắm. Hắn tuấn tú đáng yêu, đôi mắt tròn tròn, trông tinh tế hiền lành dễ thân. Hầu hết người nhà họ Thẩm đều là mắt phượng, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt chếch lên, khi cười sóng mắt lưu chuyển trông rất rực rỡ, khi nghiêm túc thì trông uy nghiêm, lạnh lùng, cực kỳ có khí thế. Khiến Thẩm Dục hâm mộ muốn hỏng. Đáng tiếc, di truyền này hắn không được thừa hưởng.
Người Thẩm gia mỉm cười nhìn Thẩm Dục, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch dung túng, nhìn sang Đào Mộ thì đổi lại là nụ cười lễ phép xa lạ mà chỉ có người thân cận mới phát hiện, đánh giá Đào Mộ từ trên xuống dưới. Thẩm gia bối cảnh thâm hậu, tính tình Thẩm Dục lại thiên chân thuần lương, đối xử với người khác đều hết lòng. Trong trường hợp này, khó tránh khỏi sẽ có một số người cố ý tiếp cận Thẩm Dục. Đặc biệt là hoàn cảnh phức tạp trong giới giải trí. Thẩm gia tài đại khí thô, không sợ có người tiếp cận Thẩm Dục để trục lợi, chỉ cần những người này không có ý xấu với Thẩm Dục, bọn họ sẽ sẵn sàng bỏ ra một số tiền để tìm bạn chơi cùng Thẩm Dục.
Kiếp trước tra tấn nhau mười năm, Đào Mộ biết chính xác những gì Thẩm gia nghĩ. Trước khi chết, Đào Mộ nghĩ đến cảnh người nhà họ Thẩm thiên vị sủng Thẩm Dục là ghen ghét đến phát điên, lòng đau như chảy máu. Nếu không đã không ôm tâm tư ngọc nát ngói lành, bằng mọi cách nhảy lầu tự sát trước mặt người Thẩm gia trong hôn lễ của Thẩm Dục.
Sau khi sống lại, gặp lại tình cảnh này lần nữa, Đào Mộ vốn nghĩ rằng bản thân đã quen nhưng thật ra không phải. Những cảm xúc hồi ức trong mơ vốn dĩ như giếng cổ không gợn sóng, nay đột nhiên bắt đầu kích động mãnh liệt.
Ủy khuất, không cam lòng, bất mãn, oán hận... Cảm xúc dao động kịch liệt như thủy triều dâng lên, Đào Mộ nắm chặt nắm đấm, liên tục kiềm chế bản thân, khó khăn lắm mới áp chế được cảm xúc muốn nổi dậy.
Không được, Thẩm Dục và những người đó ở kiếp trước ảnh hưởng quá lớn đối với cậu.
Đào Mộ biết rõ loại cảm xúc dao động này hẳn không phải là cảm xúc thật sự của cậu. Mà là bắt nguồn từ... — Đào Mộ bình tĩnh nhìn Thẩm Dục — hào quang cốt truyện?! Giống như kiếp trước vậy, mỗi lần cậu gặp Thẩm Dục đều như một con bò điên đỏ mắt bổ nhào vào Thẩm Dục, hoàn toàn đánh mất lý trí và IQ.
Không được, phải tránh xa Thẩm Dục và mấy người này!
Cậu không muốn lặp lại cuộc sống ngu xuẩn cuồng loạn, bị chúng bạn xa lánh như kiếp trước. Đào Mộ nhíu mày, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Ngay khi Đào Mộ thầm hạ quyết tâm, những người ăn dưa trong đoàn phim cũng đang dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Đào Mộ mặt vô cảm, sau đó lại nhìn sang người nhà họ Thẩm đang bình tĩnh đánh giá Đào Mộ. Lúc trước bọn họ chưa từng thấy người Thẩm gia nên không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn hai bên đối mặt nhau, ai có mắt cũng đều nhận ra Đào Mộ và người Thẩm gia thật sự rất giống nhau. Đặc biệt là khi so sánh với đại thiếu gia Thẩm gia, mặt mũi khí chất hai người giống hệt nhau. Nếu nói hai người họ là anh em ruột, chắc chắn không có ai nghi ngờ.
Hèn gì tiểu thiếu gia Thẩm gia cả ngày cứ nhắc mãi Đào Mộ trông giống anh hai hắn, này là rất giống đó!
Đáng tiếc vận mệnh không giống nhau!
Hôm qua ăn sinh nhật của Thẩm Dục, mọi người đã cảm thán câu này, bây giờ lại cảm thán thêm lần nữa. Luôn cảm thấy tiểu cô nhi không cha không mẹ này rất có duyên phận với Thẩm gia.
Mẹ Thẩm đánh giá Đào Mộ vài lần, cũng cảm thấy đứa nhỏ này quả nhiên có chút duyên phận với Thẩm gia, lập tức cười nói: “Thật sự rất giống. Con là Tiểu Mộ đúng không? Lần này bảo bảo về nhà đều luôn nhắc đến con, nói là con và nó đều có cùng ngày sinh. Các con có duyên như vậy, nhất định phải ở chung hòa hợp với nhau nha.”
Thẩm Dục ở bên cạnh tức giận dậm chân: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi con là bảo bảo nữa. Con đã lớn rồi, không nên gọi bảo bảo. Nếu còn kêu bảo bảo, con sẽ tức giận.”
Thẩm Nghiên ôm em trai đang tức giận vào lòng, cười tủm tỉm xoa đầu hắn, quay đầu nói với Đào Mộ: “Bảo bảo nói muốn cậu ký hợp đồng với công ty — —”
Cô còn chưa nói xong, Đào Mộ đã bình tĩnh mở miệng: “Cảm ơn ý tốt của Thẩm thiếu gia, nhưng tôi đã thi đậu Học viện điện ảnh Bắc Kinh, trường có quy định học sinh chưa đến năm ba thì không thể nhận phim. Hơn nữa tôi là người Bắc Kinh, sau này sẽ ở Bắc Kinh dài dài. Công ty quản lý của Thẩm gia ở Hỗ Thành, có chút không tiện.”
Mọi người đều biết, công ty quản lý của Thẩm gia được thành lập vội vàng khi Thẩm Dục muốn tiến vào giới giải trí. Còn đặc biệt mời về một người đại diện kim bài rất có danh tiếng, mục đích là để chăm sóc Thẩm Dục, tránh cho mấy kẻ không đứng đắn bắt nạt. Có thể nói, công ty quản lý này được định sẵn là sẽ hoạt động quay xung quanh Thẩm Dục. Theo quan điểm thông thường, các nghệ sĩ khác muốn tiến vào công ty này sẽ rất khó có không gian phát triển. Dù sao thì không ai biết được hứng thú của Thẩm thiếu gia sẽ duy trì được bao lâu. Nên xét từ quan điểm chuyên nghiệp, Đào Mộ từ chối coi như là nói có sách mách có chứng, vừa nhìn là biết rất nghiêm túc.
Thẩm Nghiên hơi ngừng lại, không nói gì nữa.
Đào Mộ thuận thế lui ra khỏi đám đông. Trước khi đi vào phòng thay đồ thì bị người đại diện của Thẩm Dục ngăn lại.
Văn Thời Cận tươi cười dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm đánh giá thanh niên trước mắt. Luôn cảm thấy sau vài ngày không gặp, Đào Mộ đã có sự thay đổi lớn. Không phải là thay đổi về ngoại hình, mà là thay đổi từ trong xương.
Nghĩ đến đoạn video mà Trần đạo cho hắn xem, Văn Thời Cận hơi động. Trước kia là bị Thẩm Dục khuyên nên không còn cách nào, còn bây giờ là chính hắn muốn ký hợp đồng với cậu.
“Thật sự không muốn ký hợp đồng với công ty quản lý dưới trướng Thẩm thị? Cậu phải biết rằng tuy công ty này được thành lập vì Thẩm Dục, nhưng do bọn họ đã mời tôi nên tôi nhất định sẽ làm cho công ty trở nên lớn mạnh. Hơn nữa với nhân mạch và năng lực của tôi, cho dù là công ty ở Hỗ Thành hay Bắc Kinh, chỉ cần tôi muốn nâng cậu, chắc chắn sẽ cung cấp đủ tài nguyên cho cậu. Thế nào, cậu có muốn suy nghĩ lại không?”
Suy nghĩ lại cái gì? Để mấy người có thêm cơ hội phản bội tôi? Trân trọng IQ, rời xa nhân vật cốt truyện!
Đào Mộ lạnh lùng nhìn Văn Thời Cận đang hăng hái: “Văn tiên sinh tìm tôi hẳn là có chính sự đi?”
Văn Thời Cận không khỏi sửng sốt khi nhìn vào ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Đào Mộ. Trong ấn tưởng của hắn, Đào Mộ không phải là người như này. Cậu hẳn phải là người biết nắm bắt cơ hội, không màng tất cả bò lên trên. Xử sự khéo đưa đẩy, giỏi luồn cúi. Còn bây giờ... Không phải là lạt mềm buộc chặt đấy chứ?
Văn Thời Cận cười nhạo, nhướng mày: “Cậu biết tôi tìm cậu có việc? Vậy cậu đoán xem tôi tìm cậu làm gì?”
“Đoạn đánh diễn hôm qua khá tốt đi.” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng Đào Mộ lại dùng giọng điệu trần thuật: “Anh muốn nâng hồng Thẩm Dục, đoạn đánh diễn hôm qua có thể khiến mọi người xôn xao. Anh tới tìm tôi là muốn ký hiệp nghị bảo mật, sau đó nói với bên ngoài đoạn đánh diễn này là Thẩm Dục tự diễn.”
Văn Thời Cận cười khẽ, tán thưởng nhìn Đào Mộ: “Cậu quả nhiên rất thông minh. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu phối hợp, về thù lao chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu. Còn có...”
Văn Thời Cận trầm ngâm. Hắn là tới đàm phán với Đào Mộ, vốn là muốn lấy chuyện ký hợp đồng với Đào Mộ để làm điều kiện. Đáng tiếc Đào Mộ đã tỏ vẻ không muốn gia nhập công ty. Văn Thời Cận đương nhiên sẽ không nói chuyện này nữa: “Tôi có thể giới thiệu cậu với các đoàn phim khác, ít nhất là nam số ba.”
“Tôi từ chối.”
Văn Thời Cận nhíu mày: “Cậu không cần như vậy. Cậu là người thông minh, hẳn phải biết đồng ý chuyện này đối với cậu không có hại.”
“Tôi chỉ là không muốn anh làm việc vô ích mà thôi.” Đào Mộ nhìn Văn Thời Cận, bình tĩnh nói: “Tôi có thể ký hiệp nghị bảo mật. Nhưng mà có người chắc chắn sẽ không phối hợp với anh.”
Văn Thời Cận sửng sốt, chợt phản ứng lại: “Cậu là nói Thẩm Dục?”
Đào Mộ không nói.
Văn Thời Cận cười khẽ: “Vậy cậu không cần lo lắng. Thẩm Dục là đứa nhỏ rất nghe lời.”
“Đó là vì anh không hiểu hắn.” Đào Mộ mở cửa phòng thay đồ: “Loại người như Thẩm Dục, chắc chắn sẽ không chiếm công lao của đóng thế.”
Kiếp trước, động tác đánh võ của Đào Mộ không thành thạo xinh đẹp như vậy, Văn Thời Cận cũng nổi lên tâm tư này. Mà điều kiện của Văn Thời Cận khiến Đào Mộ động tâm, cho dù không cam lòng nhưng cậu vẫn đáp ứng. Không ngờ khi phóng viên thăm ban phỏng vấn, Thẩm Dục lại làm trò trước mặt mọi người, chính miệng thừa nhận động tác này là Đào Mộ đóng. Còn hắn ở trước màn hình chỉ tạo vài dáng.
Khi đó Đào Mộ mới biết, Thẩm Dục đã sớm biết chuyện này. Sở dĩ lúc ký hợp đồng hắn không nói gì là do muốn cho Đào Mộ kiếm thêm ít tiền. Dù sao người nói ra chân tướng là Thẩm Dục, Đào Mộ chỉ cần im lặng theo hiệp ước là được, tiền cũng đã lấy, không ai có thể truy cứu trách nhiệm.
Bây giờ sống lại, Đào Mộ không muốn nhận bố thí của Thẩm Dục, đương nhiên sẽ vạch trần chuyện này.
Danh sách chương