Edit + beta: Iris
Sau khi bị Đào Mộ lấy danh nghĩa "tham thảo" về kỹ xảo quay phim, Trần Bảo Đông mất hết hứng thú hóng chuyện. Hắn phất tay ra hiệu Đào Mộ quay lại trường quay để tiếp tục quay.
Đám người Thẩm Dục ngoan ngoãn ngồi đằng sau Trình Bảo Đông, yên lặng quan sát Đào Mộ quay phim. Chờ đến trưa còn ở đoàn phim ăn ké cơm hộp. Sau khi xác nhận Đào Mộ tan làm sẽ không đi chơi K với bọn họ, mới thất vọng rời đi.
Buổi tối quay xong, Đào Mộ dẫn hai tiểu ngốc về phòng thuê. Cơm tối thì đến tiệm cơm của Bình tỷ gọi vài món. Đang ăn giữa chừng, điện thoại của Đại Mao đổ chuông — — là của mấy cô gái quen nhau trên Weibo trước đó gọi tới.
"Cái gì, các cô đến trấn H rồi?" Đại Mao giật mình buông đũa: "Sao trễ vậy rồi các cô còn đến?"
Không biết bên kia điện thoại nói cái gì, Đại Mao bất đắc dĩ trả lời: "Được rồi. Các cô cứ đi xe điện đến cửa thành điện ảnh. Tôi đi đón các cô."
Sau khi cúp máy, Đại Mao giải thích với Đào Mộ: "Lúc trước chúng em có đăng một vài tin bát quái của giới giải trí ở Hoành Điếm trên Tieba và Weibo, rất nhiều dân mạng đều khá tò mò, một số người nhân lúc nghỉ hè nên muốn đến đây thể nghiệm. Em vừa nhận được điện thoại của fan gọi tới, cũng là nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, muốn trước khi khai giảng đến trấn H dạo chơi, thuận tiện thăm ban thần tượng. Nhưng chuyến bay hơi trễ, lúc đến trấn H cũng tối muộn rồi, các cô là con gái nên thấy sợ hãi, muốn nhờ em đi đón."
Tiểu Béo tự đắc: "Bây giờ chúng em cũng được coi như là danh nhân trong giới rồi. Mọi người đều rất tin tưởng chúng em ~"
Đào Mộ gật đầu: "Vậy các cậu đi đi. Tớ lên lầu nghỉ ngơi trước."
"Ừm!" Đại Mao Tiểu Béo đứng lên, cười nịnh với Đào Mộ: "Anh cứ nghỉ ngơi đàng hoàng đi, nào về chúng em sẽ mang bữa khuya cho anh."
"Vậy hai cân tôm hùm đất xào cay đi." Đào Mộ không chút khách khí chọn món. Sau khi hai tiểu ngốc đi rồi mới lên lầu.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra là tắm rồi nằm lên giường, vừa xem thế vận hội Olympic vừa đánh cược bên nước ngoài, còn phải chú ý thị trường dầu mỏ quốc tế. Trong lúc đó còn thỉnh thoảng xem các sổ sách thông tin liên quan đến các quy định tài chính. Nhìn một hồi thì cơn buồn ngủ ập đến, Đào Mộ nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lúc Đại Mao Tiểu Béo trở về thì thấy tình trạng của Đào Mộ.
Hai người biết gần đây Đào Mộ rất vất vả nên không đánh thức cậu, rón ra rón rén đi tắt máy tính, dọn dẹp sách vở, lại đem nồi tôm hùng đất xào cay bỏ vào nhà bếp, tắm cũng không dám tắm, cởi quần áo lên giường nằm, tắt đèn ngủ.
Đào Mộ ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Cả cậu cũng không ngờ tới mình lại ngủ ngon như vậy. Đại Mao Tiểu Béo sợ bên ngoài ồn ào làm phiền Đào Mộ nên đóng chặt cửa sổ. Trong phòng chỉ có một cây quạt điện đang thổi dưới chân giường Đào Mộ. Thế nên Đào Mộ không thấy nóng. Còn Đại Mao Tiểu Béo thì ngủ mà người đầy mồ hôi. Đến nửa đêm thì nóng đến tỉnh.
"Anh dậy rồi a!" Đại Mao Tiểu Béo nằm trên giường đu tàu, thấy bên Đào Mộ có động tĩnh thì cười hỏi: "Sáng nay anh muốn ăn gì, em kêu Phùng ca đưa lên."
"Sữa đậu nành với bánh quẩy đi!" Đào Mộ nói, thấy trong nhà bếp có một nồi tôm hùm đất xào cay, thuận miệng hỏi: "Hôm qua mấy giờ các cậu về, sao không kêu tớ dậy?"
"Kêu anh làm gì, hiếm khi thấy anh ngủ ngon." Đại Mao không cho là đúng nói: "Đúng rồi, hôm nay chúng em muốn dẫn mấy em gái đi nhận chứng chỉ diễn viên. Tối nay mọi người cùng ăn một bữa cơm đi?"
Tiểu Béo cũng làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Ba cô ấy đều vô cùng đẹp nha."
Đào Mộ nhíu mày: "Tớ không muốn đi."
"Đừng mà!" Đại Mao nóng nảy: "Chúng em đã khoe với mấy cô ấy là anh em của em đặc biệt soái, soái đến tận trời, các cô ấy đều rất mong gặp anh!"
Tiểu Béo tạo dáng õng ẹo: "Mộ Mộ cưa cưa, nể mặt em, đi đi mừ ~ moah ~~"
Đào Mộ bị làm cho tởm: "Đừng giở trò xấu với tớ! Không đi!" Cậu thà là đóng cửa trong phòng xem thế vận hội Olympic.
"Không thể không đi, em nói với anh, mấy cô ấy thật sự rất rất đáng yêu." Tiểu Béo trực tiếp lấy thịt đè người Đào Mộ, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Em cảm thấy anh nên tiếp xúc nhiều với bạn đồng trang lứa chút, chứ ngày nào cũng ở trong đoàn phim chung với mấy lão bánh quẩy đó, nghẹn khuất muốn chết."
"Đi thôi! Đi thôi! Đi ăn một bữa thôi mà. Sau đó chúng ta về liền. Anh muốn xem thế vận hội Olympic thì xem thế vận hội Olympic, muốn xem thị trường dầu mỏ thì xem thị trường dầu mỏ, chúng em rửa chân cho anh, mát xa cho anh nữa, được không?" Đại Mao thương lượng: "Dù sao thì anh cũng không thể nhịn cơm chiều mà đúng không? Ăn ở đâu mà chẳng được? Ăn với ai cũng như nhau mà? Có em gái ăn chung cũng có sao đâu. Đẹp ngon đan xen~"
Đào Mộ bị Đại Mao Tiểu Béo nài nỉ suốt, đành đồng ý.
Đại Mao Tiểu Béo hưng phấn chạy xuống dưới lầu, mượn điện tam lư* trong tiệm cơm của Bình tỷ để mua đồ ăn sáng và đưa Đào Mộ đến cửa thành điện ảnh.
*Điện tam lư: không biết đúng xe không nhưng search tiếng trung thì nó ra xe này.
Đào Mộ biết hai tiểu ngốc muốn đền bù sai lầm hồi hôm qua, nhịn không được mỉm cười.
Lúc Đào Mộ đến đoàn phim, đúng lúc gặp Vương Bác Viễn đang xuống xe bảo mẫu khiến Đào Mộ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì dựa theo lịch quay hôm nay, cảnh quay của Vương Bác Viễn là vào lúc 10 giờ. Bây giờ còn chưa được 7 giờ, Vương Bác Viễn tới hơi sớm.
Đào Mộ gật đầu chào hỏi Vương Bác Viễn: "Chào buổi sáng sư ca."
"Chào buổi sáng." Vương Bác Viễn nhìn Đào Mộ có vẻ suy tư.
Nói thật là tối qua hắn không ngủ được — — bị Đại Mao Tiểu Béo nói một hồi làm sâu trong lòng Vương Bác Viễn thoáng sinh ra tia xúc động, muốn xin Đào Mộ chỉ điểm hắn một chút.
Thật ra hôm qua nghe Đại Mao Tiểu Béo nói xong, hắn cũng muốn nói theo, đáng tiếc Đào Mộ chuyển đề tài đi. Thoáng chốc vụt mất cơ hội, hắn cũng ngại nói riêng nhờ Đào Mộ xào cổ giúp hắn. Nói thế nào thì giao tình giữa hai người không có sâu, mạo muội đưa ra yêu cầu sợ sẽ làm Đào Mộ khó xử — — dù sao đây cũng là chuyện tiền bạc.
Hơn nữa hắn cũng thấy vẻ cố kỵ trong mắt Đào Mộ. Quả thật loại chuyện này nếu kiếm được lời thì mọi người tất nhiên vui mừng, còn nếu thiệt hại, Vương Bác Viễn cũng không dám bảo đảm mình có giận chó đánh mèo Đào Mộ hay không. Nửa năm nay Vương Bác Viễn đã phải bồi thường một đống vào thị trường chứng khoán, thật sự không thể lăn lộn nổi nữa.
— — Cũng may Đào Mộ kịp thời ngắt ngang đề tài đó.
Nghĩ đến đây, Vương Băc Viễn không khỏi nhìn về phía Đào Mộ. Lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Chính là thiên phú ở thị trường chứng khoán của Đào Mộ rốt cuộc có thật hay không.
Phải nói Vương Bác Viễn rất thành thạo trong việc xào cồ tài chính, thì đương nhiên hắn nể nhất là các công ty môi giới chứng khoán. Mỗi khi mua vào hoặc bán ra, điều quan trọng nhất chính là lời khuyên của nhà môi giới chứng khoán. Đương nhiên đôi khi cũng nghe ngóng được một chút "thông tin nội bộ". Chỉ tiếc nửa năm nay thị trường trong nước cực kỳ hỗn loạn, những người môi giới chứng khoán cũng không đoán được tình thế, phá tan số tiền tiết kiệm của Vương Bác Viễn trong nhiều năm qua.
Điều này không khỏi khiến Vương Bác Viễn ảo tưởng — — nếu đổi lại là Đào Mộ làm cố vấn đầu tư cho hắn, hắn không những không mất mấy ngàn vạn trên thị trường chứng khoán, thậm chí còn có thể kiếm lại gấp bảy, tám lần... Đến lúc đó đừng nói là giới thiệu vài vai diễn cho Đào Mộ, ngày thường kêu anh chăm sóc cậu nhiều hơn, hay là kêu hắn cho Đào Mộ một phong bì đỏ lớn, hắn cũng sẵn sàng a!
Vương Bác Viễn suy nghĩ một hồi thì giật mình. Lập tức cười khổ, hắn đúng là mất tiền đến điên luôn rồi. Mấy tháng trước hắn còn không quen biết Đào Mộ. Cho dù Đào Mộ có xào cổ lợi hại đến đâu thì cũng không liên quan đến hắn!
Đào Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt như bảng màu của Vương Bác Viễn, một chốc thì ủ rũ, một chốc thì hớn hở, cử chỉ kia không giống như đang cố nhập diễn.
"Sư ca?" Đào Mộ mở miệng ngắt ngang yy của Vương Bác Viễn, chỉ vào phòng hóa trang nói: "Anh có việc gì không, tôi phải đi hóa trang."
"A? Ồ!" Vương Bác Viễn hồi thần, cười buồn bã: "Cậu đi đi."
Đào Mộ: "..."
— — Mặc dù Đào Mộ là người đến phim trường mỗi ngày sớm nhất, nhưng các suất diễn của cậu không liền mạch. Thường là một số cảnh vào buổi sáng, một số vào nửa đêm. Thời gian còn lại toàn là đứng chờ. Bởi vì khoảng thời gian tốt nhất đều dành cho những diễn viên đại già và gạo cội.
Hôm nay vẫn như vậy.
Sau khi quay cảnh đầu tiên trong buổi sáng, Đào Mộ đã trang điểm xong đứng đợi trên phim trường, âm thầm quan sát cảnh quay của Vương Bác Viễn và Quách Nhã Ngưng. Người quay phim phụ trách máy quay thứ hai đột nhiên cảm thấy bụng quặn thắt.
Hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện không thấy trợ thủ mình đâu, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Đào Mộ đang nghiêm túc quan sát phim trường, nhỏ giọng kêu: "Đào Mộ? Đào Mộ?"
"Hửm?" Đào Mộ quay đầu lại, nhướng mày nhìn người quay phim.
"Cậu biết quay camera không?" Đại ca quay phim khiêng camera đến, khẽ hỏi Đào Mộ. Có lẽ là do Đào Mộ đã thể hiện thành thạo chuyên nghiệp các chức năng khác nhau trong thời gian ở phim trường, thông thường cũng sẽ ra tay hỗ trợ. Mặc dù Đào Mộ chưa từng thể hiện kỹ năng nhiếp ảnh, nhưng người quay phim vẫn đặt niềm tin mù quáng vào Đào Mộ.
"Tôi đau bụng quá, thật sự không nhịn được nữa. Cậu giúp tôi cầm máy một lát được không?"
Nhân lúc diễn viên ở phim trường lại NG, đại ca quay phim ôm bụng năn nỉ Đào Mộ: "Năm phút thôi, cầm giúp tôi năm phút. Tôi chắc chắn về kịp."
Đại ca quay phim cũng không còn cách nào khác. Vốn dĩ đoàn phim có tới mười mấy người quay phim, hầu hết đều thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, một số ít trợ lý "lén đi giúp đỡ". Nhưng hiện tại hắn không tìm thấy ai hết. Vả lại, những chuyện như tiêu chảy này không ai đợi được — — hắn cũng không thể không kéo quần xuống, chỉ có thể tạm thời bắt lính, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
Đào Mộ nhìn thoáng qua đại ca quay phim đau bụng đến đổ đầy mồ hôi, khẽ mỉm cười: "Được. Năm phút."
"Cảm ơn." Đại ca quay phim giao camera cho Đào Mộ, đưa tay cầm lấy cuộn giấy, vội vã chạy về phía nhà vệ sinh.
Đào Mộ khiêng camera nhắm ngay vào nữ chính, chỉ chờ thư ký trường quay hô "action" thì chậm rãi bấm quay.
Trình Bảo Đông ngồi trước máy quay "í" một tiếng, bất giác ngồi thẳng dậy.
Tuy nhiên, trên màn hình máy theo dõi, một chùm ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống từ phía trên, đúng lúc rơi trên đỉnh đầu của nữ chính Quách Nhã Ngưng. Quách Nhã Ngưng trong trang phục cổ trang đứng nghiêng người trước ống kính, ánh nắng chói chang hắt xuống khiến dáng cô trở nên mềm mại và thanh tú hơn, thậm chí cả đạo cụ và nhung sức trên đầu cô cũng trông dễ thương hơn.
Vương Bác Viễn cao lớn trong bộ đồ màu xanh lam đứng bên cạnh Quách Nhã Ngưng, hơi cúi đầu nói lời thoại của mình. Quách Nhã Ngưng đón hùa theo động tác của Vương Bác Viễn, trên mặt cũng đầy ý cười.
Ánh nắng rực rỡ từ trên đỉnh đầu hai người đổ xuống, hình thành một vòng sáng bao lấy hai người trong cùng một khung hình. Tức khắc ống kính như được thêm một tầng filter, không chỉ phụ trợ cho hai người trông xa hoa lộng lẫy hơn, mà còn có cảm giác như một người tình lang nùng mật, một người ý thiếp như nước, một người phong nhã, một người dịu dàng, quả thực đẹp đến mức có thể lấy làm poster làm tuyên truyền.
Đây không phải là phong cách quay phim của lão nhị a!
Trình Bảo Đông vô thức nhìn về hướng cameras thứ hai, liền thấy Đào Mộ đang quay phim một mình.
"Sao lại là cậu?" Trình Bảo Đông vừa kinh ngạc vừa tò mò: "Cậu vậy mà còn biết quay phim?"
Vương Bác Viễn và Quách Nhã Ngưng nhìn nhau, không hẹn mà cùng mà đi đến máy theo dõi xem đoạn hồi nãy.
Xem xong, ánh mắt Quách Nhã Ngưng lập tức sáng lên: "Đào Mộ cậu được a, có thể quay tôi đẹp như vậy. Rốt cuộc có cái gì mà cậu không biết không?"
Đào Mộ khiêm tốn cười: "Ngưng tỷ mỹ nhan thịnh thế, đương nhiên quay góc nào cũng đẹp."
"Cậu bớt nịnh đi." Quách Nhã Ngưng cười, liếc Đào Mộ một cái: "Đừng có nói lời dễ nghe để dỗ tôi. Tôi đóng phim nhiều năm vậy rồi, camera có thể quay tôi đẹp được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Mà quan trọng hơn là, dưới ống kính của Đào Mộ, trông Quách Nhã Ngưng có một loại phong tình riêng không thể tìm thấy ở nơi khác. Nóng bỏng mà thâm tình, quyến rũ mà dịu dàng, mọi động thái như vui như giận. Nhất là năm nay Quách Nhã Ngưng đã 30 tuổi, thế nhưng trong ống kính nhìn như mới ngoài đôi mươi. Vẻ đẹp tuyệt trần, dung mạo vô song.
Quách Nhã Ngưng vừa thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của mình, vừa duỗi tay chọt Trình Bảo Đông: "Cho tôi một phần đoạn video này, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm."
Nói xong lại nhìn Đào mộ và khen ngợi: "Hôm qua thì tham thảo đến nỗi đạo diễn Trình á khẩu, hôm nay lại cho chúng ta xem kỹ xảo quay phim tinh tế. Tôi thấy cậu rất có hứng thú với nghề đạo diễn. Sao lúc trước lại đi báo danh khoa diễn xuất?"
Đào Mộ cười khiêm tốn: "Bởi vì lớn lên quá soái."
"Cũng đúng." Quách Nhã Ngưng gật gù, thật lòng nói: "Cậu lớn lên soái như vậy, nếu không lộ mặt trên màn ảnh thì tiếc lắm."
Trình Bảo Đông không phục hừ hừ hai tiếng. Không cách nào phản bác được.
Lúc đại ca quay phim trở ra từ nhà vệ sinh, thấy nhóm diễn viên không quay phim mà vây quanh trước máy theo dõi xem náo nhiệt. Đào Mộ giúp hắn cầm camera cũng bị vây ở chính giữa, bị mọi người lôi kéo hỏi này hỏi nọ.
Đại ca camera lòng nhảy dựng, vội chạy nhanh hơn: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Vừa rồi tôi đau bụng quá chịu không nổi nên mới nhờ Đào Mộ canh giùm một lúc. Đạo diễn Trình ngàn vạn lần đừng trách Đào Mộ, đều là tôi tự ý làm — — thật sự là nhịn không nổi nữa."
Trình Bảo Đông cười lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa a! Nếu không phải cậu đau bụng, chúng ta còn không biết người nào đó là chân nhân bất lộ tướng đâu. Tôi thấy không bằng cậu khỏi làm camera lão nhị nữa, Quách Nhã Ngưng nói Đào Mộ quay còn đẹp hơn cậu."
"Đó là sự thật mà!" Quách Nhã Ngưng trợn mắt liếc Trình Bảo Đông, cô căn bản không sợ hắn: "Đào Mộ vốn quay tôi rất đẹp. Đúng lúc nửa năm cuối tôi muốn ra album, định nhờ Đào Mộ quay một cái MV thật đẹp cho tôi."
Trình Bảo Đông cười ha ha: "Cô nói album của cô là dựa vào khuôn mặt để hát?"
"Nhàm chán!" Quách Nhã Ngưng oán hận trừng Trình Bảo Đông một cái. Cô chỉ là ngũ âm không được đầy đủ thôi mà. Ai nói diễn viên ngũ âm không đầy đủ thì không thể ra album? Pháp luật có quy định à? Trình Bảo Đông tiếp tục ha ha, nhưng lại không dám vuốt râu cọp (cọp mẹ).
Do vô tình trổ tài quay phim nên Đào Mộ lập tức chinh phục được nữ chính có già vị lớn nhất đoàn phim. Quách Nhã Ngưng dù bận hay không cũng đến chỗ Đào Mộ, hỏi thăm Đào Mộ làm thế nào quay cô đẹp như vậy.
— — Thật ra không chỉ mỗi Quách Nhã Ngưng, hầu hết bộ phận camera trong đoàn phim đều rất tò mò chuyện này. Đào Mộ cũng không giấu nghề, từ chiếu sách, kết cấu, tỉ lệ đến tri thức vật lý đều truyền thụ ra hết. Tuy nhiên cuối cùng kỹ năng này cũng cần phải có thiên phú — — cũng là quay phim chụp ảnh, nhưng Đào Mộ lại có khả năng quay được cảnh đẹp nhất, sáng chói nhất và cảm xúc nhất của diễn viên, người không có thiên phú thì tất nhiên kém hơn rất nhiều.
"Chỉ có thể nói là Tiểu Mộ cậu trời sinh ăn chén cơm này nha!"
Hỏi đến cuối cùng, một đám camera đại già không thể không khâm phục. Cũng may với điều kiện ngoại hình của Đào Mộ, cậu sẽ không đoạt chén cơm này với bọn họ. Nhóm camera chuyên nghiệp tuy hâm mộ, nhưng cũng không có ghen ghét.
Buổi tối tan tầm, Đại Mao Tiểu Béo lái điện tam lư của tiệm cơm Bình tỷ chờ bên ngoài thành điện ảnh đón người. Đào Mộ không chịu nổi độ ân cần của hai tiểu ngốc này: "Chẳng qua là một bữa cơm thôi mà. Tớ cũng đồng ý rồi, các cậu không cần đến đón tớ nữa chứ?"
"Mộ ca đóng phim vất vả như vậy, chúng em sao có thể nhẫn tâm để anh đi bộ về. Ngồi lên đi, vừa được gió thổi vừa ngắm cảnh, năm phút là đến nơi." Đại Mao Tiểu Béo nói, cố ý vỗ vỗ chiếc ghế lấy ở tiệm cơm Bình tỷ rồi đặt trên xe điện tam lư: "Mộ ca ngồi a!"
Đi bộ cũng chỉ tốn có mười phút mà!
Đào Mộ bất đắc dĩ thở dài, ngồi lên.
Quách Nhã Ngưng ngồi trong xe bảo mẫu, chuẩn bị về khách sạn thì kêu tài xế dừng xe, kéo cửa sổ xuống cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Đào Mộ giải thích: "Bạn học của tôi đến đón."
Đại Mao Tiểu Béo nhìn thấy Quách Nhã Ngưng, không khỏi nhớ đến cảnh hai người ngốc nghếch thổi phồng Đào Mộ, cảm thấy xấu hổ đỏ mặt: "Chào Ngưng tỷ."
"Các cậu thật thú vị." Quách Nhã Ngưng cười đánh giá một câu: "Lên xe đi, tôi chở các cậu về."
"Không cần, không cần. Chỗ chúng em ở gần đây lắm, lái năm phút là đến rồi." Đại Mao Tiểu Béo vội từ chối: "Hơn nữa thành điện ảnh H có rất nhiều paparazzi, nếu bị chụp được thì không tốt lắm đâu."
"Nghĩ nhiều rồi." Quách Nhã Ngưng cười nhạo: "Được rồi. Hôm khác mời cậu đi ăn."
Câu cuối đó là nói với Đào Mộ. Xem ra kỹ xảo quay phim của Đào Mộ đã dỗ cho Quách Nhã Ngưng cực kỳ thoải mái.
Nhìn xe bảo mẫu của Quách Nhã Ngưng rời đi, Đại Mao Tiểu Béo vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Hôm nay Mộ ca đã làm gì hả? Sao em có cảm giác thái độ của Quách Nhã Ngưng đối với anh thay đổi nhiều như vậy?"
Hôm qua lúc thăm ban còn tỏ thái độ không nóng không lạnh, sao hôm nay lại cười tươi như bạn già vậy.
"Giúp đại ca quay phim bị tiêu chảy cầm camera một chút." Đào Mộ nhàn nhạt nói.
Đại Mao Tiểu Béo lập tức bừng tỉnh — — kỹ năng quay phim của Đào Mộ thế nào thì bọn họ có biết. Lúc trước còn đi làm công ở Ảnh Lâu, không ít em gái đã bị chiêu đó của Đào Mộ làm cho mê mẩn đến thất điên bát đảo. Đáng tiếc Đào ca của bọn họ lại nghĩ không thông, không có chút hứng thú nào với mấy em gái chủ động đó.
"Nếu biết trước chiêu này dùng được, Mộ ca anh nên sớm dùng chiêu đó mới đúng. Bảo đảm mấy nữ minh tinh đó đều bị anh mê hoặc."
Đào Mộ cười khẽ, đoàn phim cấp cao rất nghiêm khắc. Sẽ không để người khác dễ dàng chạm vào đạo cụ. Ví dụ như ghế đạo diễn và camera, đều là những thứ không phải người ngoài muốn động là động. Hơn nữa Đào Mộ hoàn toàn không nghĩ rằng chỉ chụp vài tấm ảnh là có thể ôm đùi vàng — — so với ôm đùi, cậu vẫn cảm thấy hứng thú với việc tăng sức nặng của mình hơn.
"Không phải các cậu hẹn gái đi ăn sao? Chạy tới đón tớ kiểu này ổn không?"
Đại Mao Tiểu Béo không nhận ra Đào Mộ cố ý đánh trống lảng, nghe vậy cười nói: "Đã đón rồi. Đang chờ ở tiệm của Bình tỷ."
Trong lúc nói chuyện, điện tam lừa đã chạy thình thịch đến cửa tiệm cơm. Đại Mao khóa xe cẩn thận, ba người đẩy cửa tiệm cơm đi vào. Vừa nhìn đã thấy ba cô gái ngồi ở bàn tròn gần cửa sổ, Bình tỷ cầm menu nói chuyện phiếm.
"Cậu là Đào Mộ sao?" Thấy ba người đi vào, mấy cô gái lập tức đứng lên, đôi mắt vô thức dính chặt trên mặt Đào Mộ. Trong đó có một cô gái mặc áo thun trắng, quần cao bồi màu xanh, buộc tóc đuôi ngựa kinh ngạc nhìn Đào Mộ, ôm mặt nhỏ giọng thét lên: "Quả nhiên rất soái nha!"
Hai cô gái khác cũng bị độ soái của Đào Mộ làm cho không nói nên lời. Đứng cạnh nhau, cậu đâm tớ tớ túm cậu, nhìn nhau, đỏ mặt như chú chim cút nhỏ yêu nhau.
Đào Mộ từ nhỏ đã soái, đã sớm quen với loại phản ứng này của các cô gái đồng trang lứa. Đại Mao Tiểu Béo một bụng chua xót liếc nhau: "Giới thiệu với các cô. Đây là anh em của tớ Đào Mộ. Đào Mộ, đây là Vân Đóa, Ngô Hiểu Huyên, Trương Hàm Nhã. Các cô ấy đều đến từ trường tứ trung Yến Kinh, cũng vừa tốt nghiệp."
Mấy cô gái mắt sáng lấp lánh gọi Đào Mộ, đồng thời vẫy tay chào hỏi.
Đào Mộ cười nói: "Đợi lâu rồi. Ngồi xuống ăn đi."
Mọi người đều là bạn đồng trang lứa, tất nhiên có nhiều đề tài để nói. Huống chi Đào Mộ soái như vậy, cho dù không nói lời nào thì mấy cô gái cũng sẽ tìm đề tài để nói tiếp.
Đào Mộ không có thói quen giả bộ cao lãnh trong bữa ăn. Rất kiên nhẫn dặn dò một số chuyện khi đi dạo ở thành điện ảnh H — — đặc biệt là chú ý tiềm quy tắc khi trải nghiệm cuộc sống của diễn viên quần chúng.
"... Việc tuyển dụng diễn viên quần chúng đều được phỏng vấn ở chỗ đối diện khách sạn Thiên Hào và ở lối vào của bộ phận dịch vụ, có vài đoàn phim cũng sẽ phỏng vấn ở trong khách sạn. Nhưng các cô là con gái, ở nơi rồng rắn hỗn tạp này phải cố gắng tránh đi. Nếu thật sự cảm thấy hứng thú với cuộc sống của diễn viên quần chúng, các cô có thể dậy vào lúc bốn giờ sáng, đợi ở tầng dưới nhặt bồ câu. Nữ diễn viên quần chúng dễ tìm hơn. Đặc biệt là các cô gái đáng yêu xinh đẹp như các cô."
Ba cô gái đáng yêu xinh đẹp bị Đào Mộ khen tới sướng lân. Gật đầu như gà con mổ thóc. Cuối bữa tiệc còn trao đổi phương thức liên lạc với Đào Mộ.
Đào Mộ nghĩ mình chỉ còn ở trấn H cùng lắm là một tuần, đợi về Yến Kinh sẽ đổi acc nên cũng không từ chối.
Sau khi tiễn ba cô gái về khách sạn, Đại Mao Tiểu Béo cả bữa ăn đều bị ngó lơ, vẻ mặt u oán nhìn Đào Mộ.
Đào Mộ cũng đáp lại bằng vẻ mặt vô tội: "Tớ đã nói là tớ sẽ không tới — —"
Đại Mao Tiểu Béo cùng nói ha ha, nhưng sau khi về phòng thuê vẫn tuân thủ lời hứa, giúp Đào Mộ rửa chân với mát xa toàn thân. Chẳng qua lúc mát xa ấn mạnh, khiến Đào Mộ vừa đau vừa thoải mái.
Một tuần cuối Đào Mộ ở lại trấn H, ở trong đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》 như cá gặp nước.
Một phần là vì kỹ thuật diễn của cậu tốt, các diễn viên gạo cội cũng vui mừng dìu dắt người mới; về phương diện khác chính là kỹ thuật quay phim và kỹ năng PS* của cậu tốt, rất nhiều nghệ sĩ nữ rất thưởng thức Đào Mộ — — không sai, sau khi trổ tài kỹ xảo chụp ảnh quay phim cao siêu, Đào Mộ còn tìm cơ hội phô ra kỹ xảo PS cũng cao siêu của mình, lập tức chinh phục được các nghệ sĩ nữ trong đoàn phim.
*Hình như là Photoshop.
Ngoài ra, còn có Vương Bác Viễn vẫn luôn nhớ nhung kỹ năng xào cổ của Đào Mộ. Trong lúc quay phim không tự chủ được quan sát Đào Mộ, ý đồ thông qua các cuộc nói chuyện và các mặt khác để hiểu thêm bản tính của Đào Mộ — — không phải tìm hiểu với tư cách là một tiền bối dẫn dắt hậu bối có tiềm lực, mà là với tư cách địa vị bình đẳng khi nói đến chuyện giao dịch tài chính — — nói trắng ra là cố vấn đầu tư đó.
Bởi vì ôm tâm tư như vậy, nên thái độ ở chung của Vương Bác Viễn với Đào Mộ cũng thay đổi.
Đào Mộ là người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, nhìn mặt đoán ý và thấu hiểu lòng người là hai kỹ năng cơ bản nhất. Cậu vốn có tâm giao hảo với Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn, hiện giờ bản thân Vương Bác Viễn đã chủ động đi đến, cậu tất nhiên sẽ nắm chặt cơ hội.
— — Mặc dù không có đề cập tới vấn đề nhạy cảm là có làm cố vấn đầu tư hay không. Nhưng khi nói chuyện phiếm, Đào Mộ vẫn phân tích cái nhìn quan điểm của mình về thị trường chứng khoán trong nước với Vương Bác Viễn.
Bởi vì thị trường chứng khoán trong nước luôn chìm dưới đáy biển sâu, Đào Mộ thực sự không kiến nghị Vương Bác Viễn tiếp tục xào cổ vào thời điểm này — — chính cậu cũng định rút hết tiền khỏi thị trường chứng khoán trước khi thế vận hội Olympic kết thúc. Các nhóm đầu tư vào các nền tảng ngoại vi, sau khi kiếm được hũ vàng đầu tiên đã liên tục chuyển sang chiến trường kỳ hóa quốc tế.
Tuy nhiên Đào Mộ vẫn kiến nghị một số cổ phiếu cho Vương Bác Viễn, để Vương Bác Viễn hưởng thụ một chút sảng khoái trong tình trạng cổ phiếu thị trường lao dốc. Vương Bác Viễn bị thua thiệt mấy ngàn vạn, sau đó kiếm lại được gần trăm vạn. Dù vẫn đang trong tình trạng mất máu nhưng Vương Bác Viễn lại có cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Không ít diễn viên gạo cội trong đoàn phim vẫn lén chú ý tới Đào Mộ cũng đi theo cọ một đợt tiền lãi, kiếm tiền tiêu vặt, kê cao gối ngủ.
Cũng chính vì lý do này mà Đào Mộ ngày càng được nhiều người hoan nghênh, hôm đóng máy còn nhận được tiệc chia tay. Làn sóng phản hồi này đủ để Đào Mộ hiểu — — nhân mạch chừng này đã ổn rồi.
Quả nhiên trong tiệc chia tay, một số đại già hạng một và diễn viên gạo cội vừa uống rượu vừa trao đổi phương thức liên lạc với Đào Mộ. Đào Mộ vừa lời ngon tiếng ngọt dỗ mọi người vui vẻ, vừa lưu lại số điện thoại.
Trong khi đang bận, một tin nhắn văn bản gửi đến, kêu leng keng một tiếng.
Người gửi tin là một dãy số lạ. Trong tin nhắn chỉ có hai chữ — —
"Cứu mạng!"
Sau khi bị Đào Mộ lấy danh nghĩa "tham thảo" về kỹ xảo quay phim, Trần Bảo Đông mất hết hứng thú hóng chuyện. Hắn phất tay ra hiệu Đào Mộ quay lại trường quay để tiếp tục quay.
Đám người Thẩm Dục ngoan ngoãn ngồi đằng sau Trình Bảo Đông, yên lặng quan sát Đào Mộ quay phim. Chờ đến trưa còn ở đoàn phim ăn ké cơm hộp. Sau khi xác nhận Đào Mộ tan làm sẽ không đi chơi K với bọn họ, mới thất vọng rời đi.
Buổi tối quay xong, Đào Mộ dẫn hai tiểu ngốc về phòng thuê. Cơm tối thì đến tiệm cơm của Bình tỷ gọi vài món. Đang ăn giữa chừng, điện thoại của Đại Mao đổ chuông — — là của mấy cô gái quen nhau trên Weibo trước đó gọi tới.
"Cái gì, các cô đến trấn H rồi?" Đại Mao giật mình buông đũa: "Sao trễ vậy rồi các cô còn đến?"
Không biết bên kia điện thoại nói cái gì, Đại Mao bất đắc dĩ trả lời: "Được rồi. Các cô cứ đi xe điện đến cửa thành điện ảnh. Tôi đi đón các cô."
Sau khi cúp máy, Đại Mao giải thích với Đào Mộ: "Lúc trước chúng em có đăng một vài tin bát quái của giới giải trí ở Hoành Điếm trên Tieba và Weibo, rất nhiều dân mạng đều khá tò mò, một số người nhân lúc nghỉ hè nên muốn đến đây thể nghiệm. Em vừa nhận được điện thoại của fan gọi tới, cũng là nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, muốn trước khi khai giảng đến trấn H dạo chơi, thuận tiện thăm ban thần tượng. Nhưng chuyến bay hơi trễ, lúc đến trấn H cũng tối muộn rồi, các cô là con gái nên thấy sợ hãi, muốn nhờ em đi đón."
Tiểu Béo tự đắc: "Bây giờ chúng em cũng được coi như là danh nhân trong giới rồi. Mọi người đều rất tin tưởng chúng em ~"
Đào Mộ gật đầu: "Vậy các cậu đi đi. Tớ lên lầu nghỉ ngơi trước."
"Ừm!" Đại Mao Tiểu Béo đứng lên, cười nịnh với Đào Mộ: "Anh cứ nghỉ ngơi đàng hoàng đi, nào về chúng em sẽ mang bữa khuya cho anh."
"Vậy hai cân tôm hùm đất xào cay đi." Đào Mộ không chút khách khí chọn món. Sau khi hai tiểu ngốc đi rồi mới lên lầu.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra là tắm rồi nằm lên giường, vừa xem thế vận hội Olympic vừa đánh cược bên nước ngoài, còn phải chú ý thị trường dầu mỏ quốc tế. Trong lúc đó còn thỉnh thoảng xem các sổ sách thông tin liên quan đến các quy định tài chính. Nhìn một hồi thì cơn buồn ngủ ập đến, Đào Mộ nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lúc Đại Mao Tiểu Béo trở về thì thấy tình trạng của Đào Mộ.
Hai người biết gần đây Đào Mộ rất vất vả nên không đánh thức cậu, rón ra rón rén đi tắt máy tính, dọn dẹp sách vở, lại đem nồi tôm hùng đất xào cay bỏ vào nhà bếp, tắm cũng không dám tắm, cởi quần áo lên giường nằm, tắt đèn ngủ.
Đào Mộ ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Cả cậu cũng không ngờ tới mình lại ngủ ngon như vậy. Đại Mao Tiểu Béo sợ bên ngoài ồn ào làm phiền Đào Mộ nên đóng chặt cửa sổ. Trong phòng chỉ có một cây quạt điện đang thổi dưới chân giường Đào Mộ. Thế nên Đào Mộ không thấy nóng. Còn Đại Mao Tiểu Béo thì ngủ mà người đầy mồ hôi. Đến nửa đêm thì nóng đến tỉnh.
"Anh dậy rồi a!" Đại Mao Tiểu Béo nằm trên giường đu tàu, thấy bên Đào Mộ có động tĩnh thì cười hỏi: "Sáng nay anh muốn ăn gì, em kêu Phùng ca đưa lên."
"Sữa đậu nành với bánh quẩy đi!" Đào Mộ nói, thấy trong nhà bếp có một nồi tôm hùm đất xào cay, thuận miệng hỏi: "Hôm qua mấy giờ các cậu về, sao không kêu tớ dậy?"
"Kêu anh làm gì, hiếm khi thấy anh ngủ ngon." Đại Mao không cho là đúng nói: "Đúng rồi, hôm nay chúng em muốn dẫn mấy em gái đi nhận chứng chỉ diễn viên. Tối nay mọi người cùng ăn một bữa cơm đi?"
Tiểu Béo cũng làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Ba cô ấy đều vô cùng đẹp nha."
Đào Mộ nhíu mày: "Tớ không muốn đi."
"Đừng mà!" Đại Mao nóng nảy: "Chúng em đã khoe với mấy cô ấy là anh em của em đặc biệt soái, soái đến tận trời, các cô ấy đều rất mong gặp anh!"
Tiểu Béo tạo dáng õng ẹo: "Mộ Mộ cưa cưa, nể mặt em, đi đi mừ ~ moah ~~"
Đào Mộ bị làm cho tởm: "Đừng giở trò xấu với tớ! Không đi!" Cậu thà là đóng cửa trong phòng xem thế vận hội Olympic.
"Không thể không đi, em nói với anh, mấy cô ấy thật sự rất rất đáng yêu." Tiểu Béo trực tiếp lấy thịt đè người Đào Mộ, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Em cảm thấy anh nên tiếp xúc nhiều với bạn đồng trang lứa chút, chứ ngày nào cũng ở trong đoàn phim chung với mấy lão bánh quẩy đó, nghẹn khuất muốn chết."
"Đi thôi! Đi thôi! Đi ăn một bữa thôi mà. Sau đó chúng ta về liền. Anh muốn xem thế vận hội Olympic thì xem thế vận hội Olympic, muốn xem thị trường dầu mỏ thì xem thị trường dầu mỏ, chúng em rửa chân cho anh, mát xa cho anh nữa, được không?" Đại Mao thương lượng: "Dù sao thì anh cũng không thể nhịn cơm chiều mà đúng không? Ăn ở đâu mà chẳng được? Ăn với ai cũng như nhau mà? Có em gái ăn chung cũng có sao đâu. Đẹp ngon đan xen~"
Đào Mộ bị Đại Mao Tiểu Béo nài nỉ suốt, đành đồng ý.
Đại Mao Tiểu Béo hưng phấn chạy xuống dưới lầu, mượn điện tam lư* trong tiệm cơm của Bình tỷ để mua đồ ăn sáng và đưa Đào Mộ đến cửa thành điện ảnh.
*Điện tam lư: không biết đúng xe không nhưng search tiếng trung thì nó ra xe này.
Đào Mộ biết hai tiểu ngốc muốn đền bù sai lầm hồi hôm qua, nhịn không được mỉm cười.
Lúc Đào Mộ đến đoàn phim, đúng lúc gặp Vương Bác Viễn đang xuống xe bảo mẫu khiến Đào Mộ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì dựa theo lịch quay hôm nay, cảnh quay của Vương Bác Viễn là vào lúc 10 giờ. Bây giờ còn chưa được 7 giờ, Vương Bác Viễn tới hơi sớm.
Đào Mộ gật đầu chào hỏi Vương Bác Viễn: "Chào buổi sáng sư ca."
"Chào buổi sáng." Vương Bác Viễn nhìn Đào Mộ có vẻ suy tư.
Nói thật là tối qua hắn không ngủ được — — bị Đại Mao Tiểu Béo nói một hồi làm sâu trong lòng Vương Bác Viễn thoáng sinh ra tia xúc động, muốn xin Đào Mộ chỉ điểm hắn một chút.
Thật ra hôm qua nghe Đại Mao Tiểu Béo nói xong, hắn cũng muốn nói theo, đáng tiếc Đào Mộ chuyển đề tài đi. Thoáng chốc vụt mất cơ hội, hắn cũng ngại nói riêng nhờ Đào Mộ xào cổ giúp hắn. Nói thế nào thì giao tình giữa hai người không có sâu, mạo muội đưa ra yêu cầu sợ sẽ làm Đào Mộ khó xử — — dù sao đây cũng là chuyện tiền bạc.
Hơn nữa hắn cũng thấy vẻ cố kỵ trong mắt Đào Mộ. Quả thật loại chuyện này nếu kiếm được lời thì mọi người tất nhiên vui mừng, còn nếu thiệt hại, Vương Bác Viễn cũng không dám bảo đảm mình có giận chó đánh mèo Đào Mộ hay không. Nửa năm nay Vương Bác Viễn đã phải bồi thường một đống vào thị trường chứng khoán, thật sự không thể lăn lộn nổi nữa.
— — Cũng may Đào Mộ kịp thời ngắt ngang đề tài đó.
Nghĩ đến đây, Vương Băc Viễn không khỏi nhìn về phía Đào Mộ. Lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Chính là thiên phú ở thị trường chứng khoán của Đào Mộ rốt cuộc có thật hay không.
Phải nói Vương Bác Viễn rất thành thạo trong việc xào cồ tài chính, thì đương nhiên hắn nể nhất là các công ty môi giới chứng khoán. Mỗi khi mua vào hoặc bán ra, điều quan trọng nhất chính là lời khuyên của nhà môi giới chứng khoán. Đương nhiên đôi khi cũng nghe ngóng được một chút "thông tin nội bộ". Chỉ tiếc nửa năm nay thị trường trong nước cực kỳ hỗn loạn, những người môi giới chứng khoán cũng không đoán được tình thế, phá tan số tiền tiết kiệm của Vương Bác Viễn trong nhiều năm qua.
Điều này không khỏi khiến Vương Bác Viễn ảo tưởng — — nếu đổi lại là Đào Mộ làm cố vấn đầu tư cho hắn, hắn không những không mất mấy ngàn vạn trên thị trường chứng khoán, thậm chí còn có thể kiếm lại gấp bảy, tám lần... Đến lúc đó đừng nói là giới thiệu vài vai diễn cho Đào Mộ, ngày thường kêu anh chăm sóc cậu nhiều hơn, hay là kêu hắn cho Đào Mộ một phong bì đỏ lớn, hắn cũng sẵn sàng a!
Vương Bác Viễn suy nghĩ một hồi thì giật mình. Lập tức cười khổ, hắn đúng là mất tiền đến điên luôn rồi. Mấy tháng trước hắn còn không quen biết Đào Mộ. Cho dù Đào Mộ có xào cổ lợi hại đến đâu thì cũng không liên quan đến hắn!
Đào Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt như bảng màu của Vương Bác Viễn, một chốc thì ủ rũ, một chốc thì hớn hở, cử chỉ kia không giống như đang cố nhập diễn.
"Sư ca?" Đào Mộ mở miệng ngắt ngang yy của Vương Bác Viễn, chỉ vào phòng hóa trang nói: "Anh có việc gì không, tôi phải đi hóa trang."
"A? Ồ!" Vương Bác Viễn hồi thần, cười buồn bã: "Cậu đi đi."
Đào Mộ: "..."
— — Mặc dù Đào Mộ là người đến phim trường mỗi ngày sớm nhất, nhưng các suất diễn của cậu không liền mạch. Thường là một số cảnh vào buổi sáng, một số vào nửa đêm. Thời gian còn lại toàn là đứng chờ. Bởi vì khoảng thời gian tốt nhất đều dành cho những diễn viên đại già và gạo cội.
Hôm nay vẫn như vậy.
Sau khi quay cảnh đầu tiên trong buổi sáng, Đào Mộ đã trang điểm xong đứng đợi trên phim trường, âm thầm quan sát cảnh quay của Vương Bác Viễn và Quách Nhã Ngưng. Người quay phim phụ trách máy quay thứ hai đột nhiên cảm thấy bụng quặn thắt.
Hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện không thấy trợ thủ mình đâu, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Đào Mộ đang nghiêm túc quan sát phim trường, nhỏ giọng kêu: "Đào Mộ? Đào Mộ?"
"Hửm?" Đào Mộ quay đầu lại, nhướng mày nhìn người quay phim.
"Cậu biết quay camera không?" Đại ca quay phim khiêng camera đến, khẽ hỏi Đào Mộ. Có lẽ là do Đào Mộ đã thể hiện thành thạo chuyên nghiệp các chức năng khác nhau trong thời gian ở phim trường, thông thường cũng sẽ ra tay hỗ trợ. Mặc dù Đào Mộ chưa từng thể hiện kỹ năng nhiếp ảnh, nhưng người quay phim vẫn đặt niềm tin mù quáng vào Đào Mộ.
"Tôi đau bụng quá, thật sự không nhịn được nữa. Cậu giúp tôi cầm máy một lát được không?"
Nhân lúc diễn viên ở phim trường lại NG, đại ca quay phim ôm bụng năn nỉ Đào Mộ: "Năm phút thôi, cầm giúp tôi năm phút. Tôi chắc chắn về kịp."
Đại ca quay phim cũng không còn cách nào khác. Vốn dĩ đoàn phim có tới mười mấy người quay phim, hầu hết đều thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, một số ít trợ lý "lén đi giúp đỡ". Nhưng hiện tại hắn không tìm thấy ai hết. Vả lại, những chuyện như tiêu chảy này không ai đợi được — — hắn cũng không thể không kéo quần xuống, chỉ có thể tạm thời bắt lính, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
Đào Mộ nhìn thoáng qua đại ca quay phim đau bụng đến đổ đầy mồ hôi, khẽ mỉm cười: "Được. Năm phút."
"Cảm ơn." Đại ca quay phim giao camera cho Đào Mộ, đưa tay cầm lấy cuộn giấy, vội vã chạy về phía nhà vệ sinh.
Đào Mộ khiêng camera nhắm ngay vào nữ chính, chỉ chờ thư ký trường quay hô "action" thì chậm rãi bấm quay.
Trình Bảo Đông ngồi trước máy quay "í" một tiếng, bất giác ngồi thẳng dậy.
Tuy nhiên, trên màn hình máy theo dõi, một chùm ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống từ phía trên, đúng lúc rơi trên đỉnh đầu của nữ chính Quách Nhã Ngưng. Quách Nhã Ngưng trong trang phục cổ trang đứng nghiêng người trước ống kính, ánh nắng chói chang hắt xuống khiến dáng cô trở nên mềm mại và thanh tú hơn, thậm chí cả đạo cụ và nhung sức trên đầu cô cũng trông dễ thương hơn.
Vương Bác Viễn cao lớn trong bộ đồ màu xanh lam đứng bên cạnh Quách Nhã Ngưng, hơi cúi đầu nói lời thoại của mình. Quách Nhã Ngưng đón hùa theo động tác của Vương Bác Viễn, trên mặt cũng đầy ý cười.
Ánh nắng rực rỡ từ trên đỉnh đầu hai người đổ xuống, hình thành một vòng sáng bao lấy hai người trong cùng một khung hình. Tức khắc ống kính như được thêm một tầng filter, không chỉ phụ trợ cho hai người trông xa hoa lộng lẫy hơn, mà còn có cảm giác như một người tình lang nùng mật, một người ý thiếp như nước, một người phong nhã, một người dịu dàng, quả thực đẹp đến mức có thể lấy làm poster làm tuyên truyền.
Đây không phải là phong cách quay phim của lão nhị a!
Trình Bảo Đông vô thức nhìn về hướng cameras thứ hai, liền thấy Đào Mộ đang quay phim một mình.
"Sao lại là cậu?" Trình Bảo Đông vừa kinh ngạc vừa tò mò: "Cậu vậy mà còn biết quay phim?"
Vương Bác Viễn và Quách Nhã Ngưng nhìn nhau, không hẹn mà cùng mà đi đến máy theo dõi xem đoạn hồi nãy.
Xem xong, ánh mắt Quách Nhã Ngưng lập tức sáng lên: "Đào Mộ cậu được a, có thể quay tôi đẹp như vậy. Rốt cuộc có cái gì mà cậu không biết không?"
Đào Mộ khiêm tốn cười: "Ngưng tỷ mỹ nhan thịnh thế, đương nhiên quay góc nào cũng đẹp."
"Cậu bớt nịnh đi." Quách Nhã Ngưng cười, liếc Đào Mộ một cái: "Đừng có nói lời dễ nghe để dỗ tôi. Tôi đóng phim nhiều năm vậy rồi, camera có thể quay tôi đẹp được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Mà quan trọng hơn là, dưới ống kính của Đào Mộ, trông Quách Nhã Ngưng có một loại phong tình riêng không thể tìm thấy ở nơi khác. Nóng bỏng mà thâm tình, quyến rũ mà dịu dàng, mọi động thái như vui như giận. Nhất là năm nay Quách Nhã Ngưng đã 30 tuổi, thế nhưng trong ống kính nhìn như mới ngoài đôi mươi. Vẻ đẹp tuyệt trần, dung mạo vô song.
Quách Nhã Ngưng vừa thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của mình, vừa duỗi tay chọt Trình Bảo Đông: "Cho tôi một phần đoạn video này, tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm."
Nói xong lại nhìn Đào mộ và khen ngợi: "Hôm qua thì tham thảo đến nỗi đạo diễn Trình á khẩu, hôm nay lại cho chúng ta xem kỹ xảo quay phim tinh tế. Tôi thấy cậu rất có hứng thú với nghề đạo diễn. Sao lúc trước lại đi báo danh khoa diễn xuất?"
Đào Mộ cười khiêm tốn: "Bởi vì lớn lên quá soái."
"Cũng đúng." Quách Nhã Ngưng gật gù, thật lòng nói: "Cậu lớn lên soái như vậy, nếu không lộ mặt trên màn ảnh thì tiếc lắm."
Trình Bảo Đông không phục hừ hừ hai tiếng. Không cách nào phản bác được.
Lúc đại ca quay phim trở ra từ nhà vệ sinh, thấy nhóm diễn viên không quay phim mà vây quanh trước máy theo dõi xem náo nhiệt. Đào Mộ giúp hắn cầm camera cũng bị vây ở chính giữa, bị mọi người lôi kéo hỏi này hỏi nọ.
Đại ca camera lòng nhảy dựng, vội chạy nhanh hơn: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Vừa rồi tôi đau bụng quá chịu không nổi nên mới nhờ Đào Mộ canh giùm một lúc. Đạo diễn Trình ngàn vạn lần đừng trách Đào Mộ, đều là tôi tự ý làm — — thật sự là nhịn không nổi nữa."
Trình Bảo Đông cười lạnh một tiếng: "Đừng nói nữa a! Nếu không phải cậu đau bụng, chúng ta còn không biết người nào đó là chân nhân bất lộ tướng đâu. Tôi thấy không bằng cậu khỏi làm camera lão nhị nữa, Quách Nhã Ngưng nói Đào Mộ quay còn đẹp hơn cậu."
"Đó là sự thật mà!" Quách Nhã Ngưng trợn mắt liếc Trình Bảo Đông, cô căn bản không sợ hắn: "Đào Mộ vốn quay tôi rất đẹp. Đúng lúc nửa năm cuối tôi muốn ra album, định nhờ Đào Mộ quay một cái MV thật đẹp cho tôi."
Trình Bảo Đông cười ha ha: "Cô nói album của cô là dựa vào khuôn mặt để hát?"
"Nhàm chán!" Quách Nhã Ngưng oán hận trừng Trình Bảo Đông một cái. Cô chỉ là ngũ âm không được đầy đủ thôi mà. Ai nói diễn viên ngũ âm không đầy đủ thì không thể ra album? Pháp luật có quy định à? Trình Bảo Đông tiếp tục ha ha, nhưng lại không dám vuốt râu cọp (cọp mẹ).
Do vô tình trổ tài quay phim nên Đào Mộ lập tức chinh phục được nữ chính có già vị lớn nhất đoàn phim. Quách Nhã Ngưng dù bận hay không cũng đến chỗ Đào Mộ, hỏi thăm Đào Mộ làm thế nào quay cô đẹp như vậy.
— — Thật ra không chỉ mỗi Quách Nhã Ngưng, hầu hết bộ phận camera trong đoàn phim đều rất tò mò chuyện này. Đào Mộ cũng không giấu nghề, từ chiếu sách, kết cấu, tỉ lệ đến tri thức vật lý đều truyền thụ ra hết. Tuy nhiên cuối cùng kỹ năng này cũng cần phải có thiên phú — — cũng là quay phim chụp ảnh, nhưng Đào Mộ lại có khả năng quay được cảnh đẹp nhất, sáng chói nhất và cảm xúc nhất của diễn viên, người không có thiên phú thì tất nhiên kém hơn rất nhiều.
"Chỉ có thể nói là Tiểu Mộ cậu trời sinh ăn chén cơm này nha!"
Hỏi đến cuối cùng, một đám camera đại già không thể không khâm phục. Cũng may với điều kiện ngoại hình của Đào Mộ, cậu sẽ không đoạt chén cơm này với bọn họ. Nhóm camera chuyên nghiệp tuy hâm mộ, nhưng cũng không có ghen ghét.
Buổi tối tan tầm, Đại Mao Tiểu Béo lái điện tam lư của tiệm cơm Bình tỷ chờ bên ngoài thành điện ảnh đón người. Đào Mộ không chịu nổi độ ân cần của hai tiểu ngốc này: "Chẳng qua là một bữa cơm thôi mà. Tớ cũng đồng ý rồi, các cậu không cần đến đón tớ nữa chứ?"
"Mộ ca đóng phim vất vả như vậy, chúng em sao có thể nhẫn tâm để anh đi bộ về. Ngồi lên đi, vừa được gió thổi vừa ngắm cảnh, năm phút là đến nơi." Đại Mao Tiểu Béo nói, cố ý vỗ vỗ chiếc ghế lấy ở tiệm cơm Bình tỷ rồi đặt trên xe điện tam lư: "Mộ ca ngồi a!"
Đi bộ cũng chỉ tốn có mười phút mà!
Đào Mộ bất đắc dĩ thở dài, ngồi lên.
Quách Nhã Ngưng ngồi trong xe bảo mẫu, chuẩn bị về khách sạn thì kêu tài xế dừng xe, kéo cửa sổ xuống cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Đào Mộ giải thích: "Bạn học của tôi đến đón."
Đại Mao Tiểu Béo nhìn thấy Quách Nhã Ngưng, không khỏi nhớ đến cảnh hai người ngốc nghếch thổi phồng Đào Mộ, cảm thấy xấu hổ đỏ mặt: "Chào Ngưng tỷ."
"Các cậu thật thú vị." Quách Nhã Ngưng cười đánh giá một câu: "Lên xe đi, tôi chở các cậu về."
"Không cần, không cần. Chỗ chúng em ở gần đây lắm, lái năm phút là đến rồi." Đại Mao Tiểu Béo vội từ chối: "Hơn nữa thành điện ảnh H có rất nhiều paparazzi, nếu bị chụp được thì không tốt lắm đâu."
"Nghĩ nhiều rồi." Quách Nhã Ngưng cười nhạo: "Được rồi. Hôm khác mời cậu đi ăn."
Câu cuối đó là nói với Đào Mộ. Xem ra kỹ xảo quay phim của Đào Mộ đã dỗ cho Quách Nhã Ngưng cực kỳ thoải mái.
Nhìn xe bảo mẫu của Quách Nhã Ngưng rời đi, Đại Mao Tiểu Béo vẻ mặt mơ hồ hỏi: "Hôm nay Mộ ca đã làm gì hả? Sao em có cảm giác thái độ của Quách Nhã Ngưng đối với anh thay đổi nhiều như vậy?"
Hôm qua lúc thăm ban còn tỏ thái độ không nóng không lạnh, sao hôm nay lại cười tươi như bạn già vậy.
"Giúp đại ca quay phim bị tiêu chảy cầm camera một chút." Đào Mộ nhàn nhạt nói.
Đại Mao Tiểu Béo lập tức bừng tỉnh — — kỹ năng quay phim của Đào Mộ thế nào thì bọn họ có biết. Lúc trước còn đi làm công ở Ảnh Lâu, không ít em gái đã bị chiêu đó của Đào Mộ làm cho mê mẩn đến thất điên bát đảo. Đáng tiếc Đào ca của bọn họ lại nghĩ không thông, không có chút hứng thú nào với mấy em gái chủ động đó.
"Nếu biết trước chiêu này dùng được, Mộ ca anh nên sớm dùng chiêu đó mới đúng. Bảo đảm mấy nữ minh tinh đó đều bị anh mê hoặc."
Đào Mộ cười khẽ, đoàn phim cấp cao rất nghiêm khắc. Sẽ không để người khác dễ dàng chạm vào đạo cụ. Ví dụ như ghế đạo diễn và camera, đều là những thứ không phải người ngoài muốn động là động. Hơn nữa Đào Mộ hoàn toàn không nghĩ rằng chỉ chụp vài tấm ảnh là có thể ôm đùi vàng — — so với ôm đùi, cậu vẫn cảm thấy hứng thú với việc tăng sức nặng của mình hơn.
"Không phải các cậu hẹn gái đi ăn sao? Chạy tới đón tớ kiểu này ổn không?"
Đại Mao Tiểu Béo không nhận ra Đào Mộ cố ý đánh trống lảng, nghe vậy cười nói: "Đã đón rồi. Đang chờ ở tiệm của Bình tỷ."
Trong lúc nói chuyện, điện tam lừa đã chạy thình thịch đến cửa tiệm cơm. Đại Mao khóa xe cẩn thận, ba người đẩy cửa tiệm cơm đi vào. Vừa nhìn đã thấy ba cô gái ngồi ở bàn tròn gần cửa sổ, Bình tỷ cầm menu nói chuyện phiếm.
"Cậu là Đào Mộ sao?" Thấy ba người đi vào, mấy cô gái lập tức đứng lên, đôi mắt vô thức dính chặt trên mặt Đào Mộ. Trong đó có một cô gái mặc áo thun trắng, quần cao bồi màu xanh, buộc tóc đuôi ngựa kinh ngạc nhìn Đào Mộ, ôm mặt nhỏ giọng thét lên: "Quả nhiên rất soái nha!"
Hai cô gái khác cũng bị độ soái của Đào Mộ làm cho không nói nên lời. Đứng cạnh nhau, cậu đâm tớ tớ túm cậu, nhìn nhau, đỏ mặt như chú chim cút nhỏ yêu nhau.
Đào Mộ từ nhỏ đã soái, đã sớm quen với loại phản ứng này của các cô gái đồng trang lứa. Đại Mao Tiểu Béo một bụng chua xót liếc nhau: "Giới thiệu với các cô. Đây là anh em của tớ Đào Mộ. Đào Mộ, đây là Vân Đóa, Ngô Hiểu Huyên, Trương Hàm Nhã. Các cô ấy đều đến từ trường tứ trung Yến Kinh, cũng vừa tốt nghiệp."
Mấy cô gái mắt sáng lấp lánh gọi Đào Mộ, đồng thời vẫy tay chào hỏi.
Đào Mộ cười nói: "Đợi lâu rồi. Ngồi xuống ăn đi."
Mọi người đều là bạn đồng trang lứa, tất nhiên có nhiều đề tài để nói. Huống chi Đào Mộ soái như vậy, cho dù không nói lời nào thì mấy cô gái cũng sẽ tìm đề tài để nói tiếp.
Đào Mộ không có thói quen giả bộ cao lãnh trong bữa ăn. Rất kiên nhẫn dặn dò một số chuyện khi đi dạo ở thành điện ảnh H — — đặc biệt là chú ý tiềm quy tắc khi trải nghiệm cuộc sống của diễn viên quần chúng.
"... Việc tuyển dụng diễn viên quần chúng đều được phỏng vấn ở chỗ đối diện khách sạn Thiên Hào và ở lối vào của bộ phận dịch vụ, có vài đoàn phim cũng sẽ phỏng vấn ở trong khách sạn. Nhưng các cô là con gái, ở nơi rồng rắn hỗn tạp này phải cố gắng tránh đi. Nếu thật sự cảm thấy hứng thú với cuộc sống của diễn viên quần chúng, các cô có thể dậy vào lúc bốn giờ sáng, đợi ở tầng dưới nhặt bồ câu. Nữ diễn viên quần chúng dễ tìm hơn. Đặc biệt là các cô gái đáng yêu xinh đẹp như các cô."
Ba cô gái đáng yêu xinh đẹp bị Đào Mộ khen tới sướng lân. Gật đầu như gà con mổ thóc. Cuối bữa tiệc còn trao đổi phương thức liên lạc với Đào Mộ.
Đào Mộ nghĩ mình chỉ còn ở trấn H cùng lắm là một tuần, đợi về Yến Kinh sẽ đổi acc nên cũng không từ chối.
Sau khi tiễn ba cô gái về khách sạn, Đại Mao Tiểu Béo cả bữa ăn đều bị ngó lơ, vẻ mặt u oán nhìn Đào Mộ.
Đào Mộ cũng đáp lại bằng vẻ mặt vô tội: "Tớ đã nói là tớ sẽ không tới — —"
Đại Mao Tiểu Béo cùng nói ha ha, nhưng sau khi về phòng thuê vẫn tuân thủ lời hứa, giúp Đào Mộ rửa chân với mát xa toàn thân. Chẳng qua lúc mát xa ấn mạnh, khiến Đào Mộ vừa đau vừa thoải mái.
Một tuần cuối Đào Mộ ở lại trấn H, ở trong đoàn phim 《Giang hồ chi viễn》 như cá gặp nước.
Một phần là vì kỹ thuật diễn của cậu tốt, các diễn viên gạo cội cũng vui mừng dìu dắt người mới; về phương diện khác chính là kỹ thuật quay phim và kỹ năng PS* của cậu tốt, rất nhiều nghệ sĩ nữ rất thưởng thức Đào Mộ — — không sai, sau khi trổ tài kỹ xảo chụp ảnh quay phim cao siêu, Đào Mộ còn tìm cơ hội phô ra kỹ xảo PS cũng cao siêu của mình, lập tức chinh phục được các nghệ sĩ nữ trong đoàn phim.
*Hình như là Photoshop.
Ngoài ra, còn có Vương Bác Viễn vẫn luôn nhớ nhung kỹ năng xào cổ của Đào Mộ. Trong lúc quay phim không tự chủ được quan sát Đào Mộ, ý đồ thông qua các cuộc nói chuyện và các mặt khác để hiểu thêm bản tính của Đào Mộ — — không phải tìm hiểu với tư cách là một tiền bối dẫn dắt hậu bối có tiềm lực, mà là với tư cách địa vị bình đẳng khi nói đến chuyện giao dịch tài chính — — nói trắng ra là cố vấn đầu tư đó.
Bởi vì ôm tâm tư như vậy, nên thái độ ở chung của Vương Bác Viễn với Đào Mộ cũng thay đổi.
Đào Mộ là người như thế nào. Từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, nhìn mặt đoán ý và thấu hiểu lòng người là hai kỹ năng cơ bản nhất. Cậu vốn có tâm giao hảo với Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn, hiện giờ bản thân Vương Bác Viễn đã chủ động đi đến, cậu tất nhiên sẽ nắm chặt cơ hội.
— — Mặc dù không có đề cập tới vấn đề nhạy cảm là có làm cố vấn đầu tư hay không. Nhưng khi nói chuyện phiếm, Đào Mộ vẫn phân tích cái nhìn quan điểm của mình về thị trường chứng khoán trong nước với Vương Bác Viễn.
Bởi vì thị trường chứng khoán trong nước luôn chìm dưới đáy biển sâu, Đào Mộ thực sự không kiến nghị Vương Bác Viễn tiếp tục xào cổ vào thời điểm này — — chính cậu cũng định rút hết tiền khỏi thị trường chứng khoán trước khi thế vận hội Olympic kết thúc. Các nhóm đầu tư vào các nền tảng ngoại vi, sau khi kiếm được hũ vàng đầu tiên đã liên tục chuyển sang chiến trường kỳ hóa quốc tế.
Tuy nhiên Đào Mộ vẫn kiến nghị một số cổ phiếu cho Vương Bác Viễn, để Vương Bác Viễn hưởng thụ một chút sảng khoái trong tình trạng cổ phiếu thị trường lao dốc. Vương Bác Viễn bị thua thiệt mấy ngàn vạn, sau đó kiếm lại được gần trăm vạn. Dù vẫn đang trong tình trạng mất máu nhưng Vương Bác Viễn lại có cảm giác thỏa mãn lạ thường.
Không ít diễn viên gạo cội trong đoàn phim vẫn lén chú ý tới Đào Mộ cũng đi theo cọ một đợt tiền lãi, kiếm tiền tiêu vặt, kê cao gối ngủ.
Cũng chính vì lý do này mà Đào Mộ ngày càng được nhiều người hoan nghênh, hôm đóng máy còn nhận được tiệc chia tay. Làn sóng phản hồi này đủ để Đào Mộ hiểu — — nhân mạch chừng này đã ổn rồi.
Quả nhiên trong tiệc chia tay, một số đại già hạng một và diễn viên gạo cội vừa uống rượu vừa trao đổi phương thức liên lạc với Đào Mộ. Đào Mộ vừa lời ngon tiếng ngọt dỗ mọi người vui vẻ, vừa lưu lại số điện thoại.
Trong khi đang bận, một tin nhắn văn bản gửi đến, kêu leng keng một tiếng.
Người gửi tin là một dãy số lạ. Trong tin nhắn chỉ có hai chữ — —
"Cứu mạng!"
Danh sách chương