Quyển hạ: VÔ HẠN GIANG SƠN
Mở đầu: Chia li đã lâu
Tác giả: Tinh Chử
Dịch: Hallie
Biên tập: Raph
---
Sau trận bão cát, quân phòng thủ biên ải của Cảnh Triêu nhặt được tên trùm sò của băng cướp cưỡi ngựa, gã đang nửa sống nửa chết.
Người này tên là Lương Tam, kẻ đứng đầu kêu gọi một nhóm bạo dân, tụ tập ngoài biên ải, tự lập làm vương, vô cùng uy phong. Đây chính là cái mà người ta gọi là ác nhân tự có ác nhân trị. Năm đó đại quân Tây U áp sát biên giới, thủ tướng Cảnh Triêu là Thẩm Kính Tùng đóng cửa không đáp lại, Bạch Long Hầu nhàn rỗi tiện tay dẹp sạch chiến trường, ép đám người ô hợp này đến đường cùng như chim ưng quắp thỏ, không thể không chạy trốn đến sa mạc phía Tây.
Sa mạc phía Tây mênh mông vô tận, không có nguồn nước, đồng cỏ, ai cũng nghĩ bọn cướp này chỉ có đường chết. Nào ngờ mấy năm sau, tên Lương Tam một mình cưỡi ngựa trở lại, bộ dạng gã còn vô cùng kì quái. Nửa người dưới của gã đã hóa thành xương trắng, chi gãy, máu thịt lẫn lộn, mục rữa hôi thối còn có một mùi hương kì lạ nồng đậm làm người ta buồn nôn, nhưng cũng có vài người ngửi không đã cơn.
Tuy Lương Tam trọng thương nguy kịch nhưng hắn vẫn không thấy đau, quên ăn quên uống, tinh thần phấn chấn, khoa chân múa tay lải nhải không ngừng. Gã kể gã đã đến một vùng đất thần tiên, có vàng bạc lót đường, rượu ngon chảy thành sông, hoa rơi cả ngày, đêm nào cũng có tiếng sênh ca. "Nhiều mĩ nhân lắm, nhiều trò vui lắm, nhiều hương thơm lắm."
Lương Tam cũng chẳng có kiến thức gì, miêu tả giống như Đông cung nương nương nướng một chiếc bánh khổng lồ. Mọi người chỉ cho rằng gã đã gặp ốc đảo trên sa mạc, bị ảo giác đến mất hết tâm trí, hoàn toàn không để ý đến gã. Vốn định cho dã một đao thật nhanh gọn, nhưng mùi hương kia quá quyến rũ, thủ quân thật sự không nỡ lòng, bèn nuôi gã trong cái vò gạo như nuôi heo, cho đến khi vò đầy dòi bọ. Thế mà giấu diếm được nửa tháng cũng kinh động đến Hoàng Tước quán, phải đem cả người lẫn vò về đế kinh.
Trác Hương mời hương sư khắp thiên hạ đến nghiên cứu mùi hương kì lạ trên người Lương Tam nhưng không một ai biết. Cuối cùng vẫn là Mai tướng nhìn ra manh mối, hắn nói: "Tuy ta không biết bình phẩm mùi hương, nhưng từng có xem một quyển tiểu thuyết chí dị. Trong đó viết Dược sư quốc có một thiên hương cực lạc, có thể làm cho người huyết nhục hóa thành bùn mà không ai hay biết, giống như được lên cõi thiên tiên."
Trác Hương nói: "Dược sư quốc? Đây là đất nước nào thế, tại sao ta chưa từng nghe đến?"
Mai Cựu Anh thần sắc nghiêm trọng: "Ngàn năm trước sa mạc phía Tây vẫn chưa khô hạn như ngày nay, Dược sư quốc dựng nước trên cồn cát Tây Hà. Tiền triều từng giao thương tấp nập với các nước bên bờ Tây Xích thủy. Dược sư quốc trấn thủ con đường buôn bán từ đông sang tây, các nước đều tụ tập lại, bản thân quốc gia này cũng có kì hương đặc trưng, thành trì thanh nhã sang trọng, độc nhất tứ hải, chẳng khác gì thiên đường ở nhân gian."
Trác Hương cười nói: "Phồn hoa như thế sao? Còn có vàng bạc lót đường, rượu ngon chảy thành sông, hoa bay cả ngày, sênh ca hằng đêm?"
Mai Cựu Anh ngạc nhiên nói: "Đại để có thể hình dung như thế."
Trác Hương trầm ngâm, nói: "Vậy thì đúng rồi, tên ngốc này thật sự đã đến Dược sư quốc. Nhưng nếu đã không ai biết cực lạc thiên hương, chắc là Dược sư cũng đã vong quốc từ lâu đúng không?"
Mai Cựu Anh đáp: "Thật ra không ai biết được Dược sư quốc đã vong quốc hay chưa, chỉ biết tám trăm năm trước, có một trận bão cát long trời lở đất, làm hỏng hết đường biên giới các nước. Sau bão cát, thương nhân trở lại sa mạc phía Tây, nhưng chẳng tìm được ốc đảo xanh kia nữa."
Trác Hương nói: "Vậy có thể tính là lúc đó chưa vong quốc. Tám trăm năm không động tĩnh, ta nghĩ cũng diệt vong rồi."
Mai Cựu Anh đáp: "Chắc là tên cướp này lạc vào di tích, hít phải ảo hương nên mới thấy lại cảnh xưa."
Trác Hương nói: "Mùi hương này thế mà có thể làm cho người ta thấy lại được tinh hoa báu vật lưu truyền à?"
Mai Cựu Anh trả lời: "Dược sư quốc dùng ảo hương lập quốc, cực lạc thiên hương cũng chỉ là một loại xoàng trong đó, nhưng đã khiến người ta sinh ra ảo giác, không phân biệt được thực hư." Hắn ngừng một lúc: "Đế Dã Già mà Già Lăng quân đang dùng, nghe nói phương thức điều phối cũng tương tự như cực lạc thiên hương, nhưng chỉ có tác dụng bằng một hai phần mười."
Trác Hương nghe thế thoáng rùng mình: "Cái gì? Đế Dã Già đã đủ lấy mạng ta rồi."
Trác Hương cười đáp: "Mùi hương đó không phải là thứ tốt, nhưng không dùng hương đó, y còn không sống nổi. Y nhờ mùi hương nên vẫn ôn lại được giấc mộng uyên ương với tình lang, không còn đau đớn nữa, mới thành tâm giúp ngài quản lí binh quyền, ổn định biên cương. Không biết đã làm cho ngài phí bao nhiêu tâm tư mà bây giờ ngài lại trách ta? Đúng là đã được cái tốt còn khoe mẽ."
Mai Cựu Anh bị chặn họng không nói được gì.
Trác Hương chẳng buồn kiêng dè tâm tư mỏng manh của hắn: "Khí thế hành đại sự của Mai tướng năm xưa đâu cả rồi? Nếu như Dược sư quốc thật sự đã hủy diệt trong một trận thiên tai thì số bảo vật khổng lồ kia của nó cũng đã bị cát bụi vùi lấp. Không phải từ sáng tới tối ngài than thiếu tiền sao? Nếu có được ngân khố của Dược sư quốc thì mấy năm tới không còn u sầu nữa."
Mai Cựu Anh đáp: "Chuyện này nhất định phải có một người kiên cường đáng tin cậy đến làm giúp."
Trác Hương cười như không.
"Ngoại trừ Thẩm Kính Tùng, ngài còn tin được ai khác à?"
***
Triều đình muốn ăn mảnh là chuyện tuyệt đối không thể.
Không biết nghe phong thanh từ đâu, có lẽ là từ quân đội biên phòng đang đóng giữ, cũng có lẽ là từ hương sư được gọi vào cung, tin tức hiện tại của Dược sư quốc như viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng. Thế gia hào cường, võ lâm môn phái nghe tin liền đến, chuẩn bị người ngựa chạy đến sa mạc phía Tây. Dư âm vượt qua Xích thủy, truyền đến tai của Địch vương. Địch vương động tâm rồi.
Địch vương có kiếm, có thể trảm thiên hạ.
Ba năm trước, thái tử Địch quốc trở về từ phương Đông mang theo một thanh kiếm. Kiếm sắc vô cùng, đánh đâu thắng đó.
Mũi kiếm chỉ lên, bốn mươi tám nước đều dè chừng quy phục.
Thanh kiếm này tất nhiên chỉ là phép ẩn dụ, ý nói đến ái tướng của Địch vương, người đàn ông phương Đông thần bí, đeo mặt nạ vàng.
Hôm nay, Nhất Kiếm Tây Lai*.
Chia li đã lâu, nay đã gặp lại.
[*Nhất Kiếm Tây Lai: Chiêu kiếm nổi tiếng của kiếm khách Tây Môn Xuy Tuyết, một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long. Nhân vật và chiêu kiếm này còn gắn với một nhân vật võ hiệp khác là Diệp Cô Thành. Đây là hai nhân vật võ hiệp có nhiều điểm chung, võ nghệ toàn tài. Sau này, Diệp Cô Thành muốn thích sát hoàng đế nên đã có một cuộc giao đấu ngoài ý muốn với Tây Môn Xuy Tuyết. Mặc dù đã có thể thắng, Diệp Cô Thành biết rằng mình sẽ phải đối mặt với quân đội triều đình phía sau, vậy nên đã lao vào mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, lựa chọn một cái chết danh dự. Tây Môn Xuy Tuyết hiểu ra, sau khi trận chiến kết thúc đã rời đi, mang theo di thể của Diệp Cô Thành.]
.
.
.
Raph: Mọi người đã đoán ra cây kiếm của Địch vương, vị Tây Môn Xuy Tuyết đang được nói tới này là nhân vật thân quen nào chưa? :v
Mở đầu: Chia li đã lâu
Tác giả: Tinh Chử
Dịch: Hallie
Biên tập: Raph
---
Sau trận bão cát, quân phòng thủ biên ải của Cảnh Triêu nhặt được tên trùm sò của băng cướp cưỡi ngựa, gã đang nửa sống nửa chết.
Người này tên là Lương Tam, kẻ đứng đầu kêu gọi một nhóm bạo dân, tụ tập ngoài biên ải, tự lập làm vương, vô cùng uy phong. Đây chính là cái mà người ta gọi là ác nhân tự có ác nhân trị. Năm đó đại quân Tây U áp sát biên giới, thủ tướng Cảnh Triêu là Thẩm Kính Tùng đóng cửa không đáp lại, Bạch Long Hầu nhàn rỗi tiện tay dẹp sạch chiến trường, ép đám người ô hợp này đến đường cùng như chim ưng quắp thỏ, không thể không chạy trốn đến sa mạc phía Tây.
Sa mạc phía Tây mênh mông vô tận, không có nguồn nước, đồng cỏ, ai cũng nghĩ bọn cướp này chỉ có đường chết. Nào ngờ mấy năm sau, tên Lương Tam một mình cưỡi ngựa trở lại, bộ dạng gã còn vô cùng kì quái. Nửa người dưới của gã đã hóa thành xương trắng, chi gãy, máu thịt lẫn lộn, mục rữa hôi thối còn có một mùi hương kì lạ nồng đậm làm người ta buồn nôn, nhưng cũng có vài người ngửi không đã cơn.
Tuy Lương Tam trọng thương nguy kịch nhưng hắn vẫn không thấy đau, quên ăn quên uống, tinh thần phấn chấn, khoa chân múa tay lải nhải không ngừng. Gã kể gã đã đến một vùng đất thần tiên, có vàng bạc lót đường, rượu ngon chảy thành sông, hoa rơi cả ngày, đêm nào cũng có tiếng sênh ca. "Nhiều mĩ nhân lắm, nhiều trò vui lắm, nhiều hương thơm lắm."
Lương Tam cũng chẳng có kiến thức gì, miêu tả giống như Đông cung nương nương nướng một chiếc bánh khổng lồ. Mọi người chỉ cho rằng gã đã gặp ốc đảo trên sa mạc, bị ảo giác đến mất hết tâm trí, hoàn toàn không để ý đến gã. Vốn định cho dã một đao thật nhanh gọn, nhưng mùi hương kia quá quyến rũ, thủ quân thật sự không nỡ lòng, bèn nuôi gã trong cái vò gạo như nuôi heo, cho đến khi vò đầy dòi bọ. Thế mà giấu diếm được nửa tháng cũng kinh động đến Hoàng Tước quán, phải đem cả người lẫn vò về đế kinh.
Trác Hương mời hương sư khắp thiên hạ đến nghiên cứu mùi hương kì lạ trên người Lương Tam nhưng không một ai biết. Cuối cùng vẫn là Mai tướng nhìn ra manh mối, hắn nói: "Tuy ta không biết bình phẩm mùi hương, nhưng từng có xem một quyển tiểu thuyết chí dị. Trong đó viết Dược sư quốc có một thiên hương cực lạc, có thể làm cho người huyết nhục hóa thành bùn mà không ai hay biết, giống như được lên cõi thiên tiên."
Trác Hương nói: "Dược sư quốc? Đây là đất nước nào thế, tại sao ta chưa từng nghe đến?"
Mai Cựu Anh thần sắc nghiêm trọng: "Ngàn năm trước sa mạc phía Tây vẫn chưa khô hạn như ngày nay, Dược sư quốc dựng nước trên cồn cát Tây Hà. Tiền triều từng giao thương tấp nập với các nước bên bờ Tây Xích thủy. Dược sư quốc trấn thủ con đường buôn bán từ đông sang tây, các nước đều tụ tập lại, bản thân quốc gia này cũng có kì hương đặc trưng, thành trì thanh nhã sang trọng, độc nhất tứ hải, chẳng khác gì thiên đường ở nhân gian."
Trác Hương cười nói: "Phồn hoa như thế sao? Còn có vàng bạc lót đường, rượu ngon chảy thành sông, hoa bay cả ngày, sênh ca hằng đêm?"
Mai Cựu Anh ngạc nhiên nói: "Đại để có thể hình dung như thế."
Trác Hương trầm ngâm, nói: "Vậy thì đúng rồi, tên ngốc này thật sự đã đến Dược sư quốc. Nhưng nếu đã không ai biết cực lạc thiên hương, chắc là Dược sư cũng đã vong quốc từ lâu đúng không?"
Mai Cựu Anh đáp: "Thật ra không ai biết được Dược sư quốc đã vong quốc hay chưa, chỉ biết tám trăm năm trước, có một trận bão cát long trời lở đất, làm hỏng hết đường biên giới các nước. Sau bão cát, thương nhân trở lại sa mạc phía Tây, nhưng chẳng tìm được ốc đảo xanh kia nữa."
Trác Hương nói: "Vậy có thể tính là lúc đó chưa vong quốc. Tám trăm năm không động tĩnh, ta nghĩ cũng diệt vong rồi."
Mai Cựu Anh đáp: "Chắc là tên cướp này lạc vào di tích, hít phải ảo hương nên mới thấy lại cảnh xưa."
Trác Hương nói: "Mùi hương này thế mà có thể làm cho người ta thấy lại được tinh hoa báu vật lưu truyền à?"
Mai Cựu Anh trả lời: "Dược sư quốc dùng ảo hương lập quốc, cực lạc thiên hương cũng chỉ là một loại xoàng trong đó, nhưng đã khiến người ta sinh ra ảo giác, không phân biệt được thực hư." Hắn ngừng một lúc: "Đế Dã Già mà Già Lăng quân đang dùng, nghe nói phương thức điều phối cũng tương tự như cực lạc thiên hương, nhưng chỉ có tác dụng bằng một hai phần mười."
Trác Hương nghe thế thoáng rùng mình: "Cái gì? Đế Dã Già đã đủ lấy mạng ta rồi."
Trác Hương cười đáp: "Mùi hương đó không phải là thứ tốt, nhưng không dùng hương đó, y còn không sống nổi. Y nhờ mùi hương nên vẫn ôn lại được giấc mộng uyên ương với tình lang, không còn đau đớn nữa, mới thành tâm giúp ngài quản lí binh quyền, ổn định biên cương. Không biết đã làm cho ngài phí bao nhiêu tâm tư mà bây giờ ngài lại trách ta? Đúng là đã được cái tốt còn khoe mẽ."
Mai Cựu Anh bị chặn họng không nói được gì.
Trác Hương chẳng buồn kiêng dè tâm tư mỏng manh của hắn: "Khí thế hành đại sự của Mai tướng năm xưa đâu cả rồi? Nếu như Dược sư quốc thật sự đã hủy diệt trong một trận thiên tai thì số bảo vật khổng lồ kia của nó cũng đã bị cát bụi vùi lấp. Không phải từ sáng tới tối ngài than thiếu tiền sao? Nếu có được ngân khố của Dược sư quốc thì mấy năm tới không còn u sầu nữa."
Mai Cựu Anh đáp: "Chuyện này nhất định phải có một người kiên cường đáng tin cậy đến làm giúp."
Trác Hương cười như không.
"Ngoại trừ Thẩm Kính Tùng, ngài còn tin được ai khác à?"
***
Triều đình muốn ăn mảnh là chuyện tuyệt đối không thể.
Không biết nghe phong thanh từ đâu, có lẽ là từ quân đội biên phòng đang đóng giữ, cũng có lẽ là từ hương sư được gọi vào cung, tin tức hiện tại của Dược sư quốc như viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng. Thế gia hào cường, võ lâm môn phái nghe tin liền đến, chuẩn bị người ngựa chạy đến sa mạc phía Tây. Dư âm vượt qua Xích thủy, truyền đến tai của Địch vương. Địch vương động tâm rồi.
Địch vương có kiếm, có thể trảm thiên hạ.
Ba năm trước, thái tử Địch quốc trở về từ phương Đông mang theo một thanh kiếm. Kiếm sắc vô cùng, đánh đâu thắng đó.
Mũi kiếm chỉ lên, bốn mươi tám nước đều dè chừng quy phục.
Thanh kiếm này tất nhiên chỉ là phép ẩn dụ, ý nói đến ái tướng của Địch vương, người đàn ông phương Đông thần bí, đeo mặt nạ vàng.
Hôm nay, Nhất Kiếm Tây Lai*.
Chia li đã lâu, nay đã gặp lại.
[*Nhất Kiếm Tây Lai: Chiêu kiếm nổi tiếng của kiếm khách Tây Môn Xuy Tuyết, một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long. Nhân vật và chiêu kiếm này còn gắn với một nhân vật võ hiệp khác là Diệp Cô Thành. Đây là hai nhân vật võ hiệp có nhiều điểm chung, võ nghệ toàn tài. Sau này, Diệp Cô Thành muốn thích sát hoàng đế nên đã có một cuộc giao đấu ngoài ý muốn với Tây Môn Xuy Tuyết. Mặc dù đã có thể thắng, Diệp Cô Thành biết rằng mình sẽ phải đối mặt với quân đội triều đình phía sau, vậy nên đã lao vào mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, lựa chọn một cái chết danh dự. Tây Môn Xuy Tuyết hiểu ra, sau khi trận chiến kết thúc đã rời đi, mang theo di thể của Diệp Cô Thành.]
.
.
.
Raph: Mọi người đã đoán ra cây kiếm của Địch vương, vị Tây Môn Xuy Tuyết đang được nói tới này là nhân vật thân quen nào chưa? :v
Danh sách chương