PN Đông chí, dương sinh, xuân lại đến (1/6)Dịch: Hallie/ Beta: Raph—
Tuyết lại rơi.
Đồng hoang mênh mông hiu quạnh, sông Luân Thiếp Na đông lại cứng ngắc. Người Cảnh gọi nó là Minh Xuyên để chỉ cái rét lạnh khắc nghiệt ở cực Bắc này. Vô vàn câu chuyện kì ảo chìm sâu dưới mặt băng dày cộm của Minh Xuyên như chú cá côn khổng lồ bơi lội trong bóng đêm rộng lớn được nhắc đi nhắc lại, nó bị lãng quên rồi lại được thêu dệt.
Tộc nhân lùa dê bò từ phía Nam đến đây, dựng trại đóng quân tạm tránh gió tuyết.
Gió lạnh từ rìa thế giới đến, thổi sâu vào đất liền. Trên nóc lều lụp bụp tiếng hạt tuyết rơi, bên trong lò lửa phập phồng, thảm vải tuy cũ nhưng mềm mại. Đêm dài đằng đẵng, họ ôm nhau quấn quýt, cả việc hoan ái cũng từ tốn, ấm áp.
Vốn đã mệt mỏi sau một màn làm tình cực lực, Thẩm Kính Tùng lại còn chẳng thể nhắm mắt vì một mối tâm sự. Y không phải người đa sầu đa cảm nhưng ở bên cạnh Ngọc Trần Phi gần một năm, mỗi ngày thức dậy cứ sợ mọi thứ chỉ là một giấc mộng hư vô. Chỉ cần không thấy hắn xung quanh sẽ lo lắng bất an, có thể nói là đã hiểu rõ bốn chữ "lo được lo mất".
Mới đầu Ngọc Trần Phi hờ hững với y nhưng chung quy cũng không đuổi y đi. Mỗi đêm Ngọc Trần Phi tỉnh dậy vì mất ngủ hoặc gặp ác mộng thì bên cạnh luôn có một vòng tay dịu dàng ôm ấp an ủi tinh tế, cứ thế chẳng trách đã sinh ra cảm giác yếu đuối quyến luyến. Tình ý của hắn dành cho Thẩm Kính Tùng khó mà chia cắt, tình cảm của Thẩm Kính Tùng dành cho hắn cũng là một mảnh si tâm, lại có sợi dây liên kết là Ngọc Dao, đến nay tuy chưa xem là hóa giải hiềm khích nhưng cũng dần dần hòa hoãn mối quan hệ.
Cho dù Thẩm Kính Tùng cam nguyện làm vợ, nhưng Ngọc Trần Phi cũng không bắt y cả ngày thêu thùa nấu nướng dọn dẹp quét tước như những người phụ nữ chăn nuôi bình thường. Thẩm Kính Tùng đã đem hết tài tướng soái cả đời cho Ngọc Trần Phi dùng, ban ngày bày mưu bố cục không cái nào là không vừa ý mình, đêm về tự bày gối chiếu uyển chuyển quyến rũ. Cho đến hôm nay Thẩm Kính Tùng đã chẳng còn chút gì e thẹn, bộ dạng si mê chẳng ngại tai mắt người khác, trên giường phóng đãng mê mẩn say sưa không thôi. Năm đó Ngọc Trần Phi mới gặp y đã thầm nghĩ, nếu có thể thuần phục được y, nếu có được y toàn tâm phụng nghênh sẽ là mùi vị thế nào. Nay xem ra quả nhiên không ai bì được. Thẩm Kính Tùng thật sự là người làm việc vô cùng hiệu quả.
Ngọc Trần Phi cùng ăn cùng ngủ với y, tất nhiên sẽ nghe đủ mọi lời chỉ trích. Di dân U tộc có thù không đội trời chung với y, nam nữ già trẻ hận không thể tự tay đâm y để hả giận. Tuy ngại mối quan hệ dây dưa không rõ ràng của y với tộc trưởng nên không dám động dao động thương thật, nhưng thường ngày y hay bị trúng mấy cú chọi, không cần quay đầu lại cũng biết là con nít nhà nào đó lại lấy y làm bia tập bắn. Thật ra với tai mắt và thân thủ của y, muốn tránh đi cũng chẳng có gì khó, bị bắn trúng một phát cũng chẳng có gì đau. Có đau cách mấy cũng chẳng bằng sinh li tử biệt, biết đâu cha của đứa nhỏ kia đã từng chết dưới tay mình.
Cổ ngữ có câu: người nhân từ không hợp nắm binh quyền, trên sa trường chỉ có địch và ta, không phải ngươi chết thì ta sống. Trận hỏa công năm đó tuy không muốn tàn sát cả thành nhưng đó vẫn là sự thật. Nay y chỉ phải ngày ngày sống trong ánh mắt căm thù như núi đao rừng kiếm, nhưng có thể sống dưới một mái nhà với Ngọc Trần Phi thì còn cầu chi khác nữa.
Câu chuyện chia thành hai phía. Ở U tộc, y bị người ta hô hào đòi đánh. Ở Cảnh Triêu danh tiếng cũng dần xuống dốc. Hôm đó y bỏ đi theo Ngọc Trần Phi, mặc cho hai người Mai – Trác thương tiếc danh tiếng của triều đình. Nói tới lại buồn cười, danh tiếng của Thẩm Kính Tùng không phải chỉ thuộc về riêng mình y. Dựng nên câu chuyện truyền kì khẳng khái hi sinh vì đại nghĩa tại ước chiến trên đỉnh tuyết sơn, nhưng chính chủ dăm ngày ba bữa lại nhảy nhót chạy ra làm trò mất mặt không thể cản được, lời nói bóng nói gió cũng dần dần khó áp chế. Nhớ đến chuyện y bị Ngọc Trần Phi dắt như dắt chó ở thành Kiếm Thủy, không biết đã bị chế giễu khó nghe đến thế nào.
Mắng y cũng không sao. Y đã sống đến chừng này tuổi, nửa đời lên voi xuống chó, danh tiếng có đáng là gì, cuộc sống vẫn là của mình. Nhưng mắng Tiểu Phi thì quả thật đã làm y không vui, đặc biệt là những kẻ bảo Ngọc Trần Phi chết đi. So với tự vẫn oanh liệt hi sinh cho tổ quốc, thì "tham sống sợ chết" hiển nhiên không phải là khí thế anh hùng. Nhưng có được bao nhiêu người hiểu, giữa lúc sống không bằng chết mà vẫn chọn sống tiếp là chuyện vĩ đại và đau khổ hơn cả cái chết.
Thật ra Thẩm Kính Tùng suy đơn giản và bình dị là: Tiểu Phi còn sống không được sao? Chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Nếu Thẩm Kính Tùng là tội nhân, thì chủ nợ phải còn sống, có như vậy y mới dùng cả đời này để trả nợ được. Vì dù sao được ở bên cạnh Tiểu Phi đã là đặc ân lớn nhất dành cho y rồi.
Huống hồ Ngọc Trần Phi đối xử với y thật sự rất tốt, tốt ngoài sức tưởng tượng. Thời buổi đó có nam nhân nào mà không có tam thê tứ thiếp. Ngọc Trần Phi bên trên có hai mươi mấy người anh, có thể thấy là hậu cung U chủ đời trước rất khá khẩm. Đến đời Ngọc Trần Phi, dân số U tộc giảm sút, đang đợi tăng vọt. Thân là tộc trưởng, hắn phải làm gương khai chi tán diệp, vậy mà cho đến nay vẫn chỉ mới có một đứa con trai, quả thật là con cháu thưa thớt.
Bây giờ Ngọc Trần Phi vẫn chưa đến tuổi ba mươi, tuy không còn phấn chấn hăng hái như lúc thiếu niên, nhưng lại đang độ xuân thu phồn thịnh, hào hoa trầm lắng súc tích, ai thấy cũng cảm mến. Người có dung mạo địa vị như hắn, tất nhiên không phải lo thiếu nữ tử để mắt. Người Tây U hào phóng, đa số thiếu nữ theo đuổi trước mặt mọi người đều bị hắn từ chối thẳng thừng. Lâu dần bèn có lời đồn người bên gối của hắn rất hung dữ, vì thế trưởng lão trong tộc trực tiếp đến tìm Thẩm Kính Tùng, lũ lượt bảo y phải "thả người", bên trái bảo sắc tàn tình tan, bên phải bảo quản lí nghiêm ngặt.
"Ta vốn không có nhan sắc, nên chắc chắn không lo sắc tàn tình tan." Thẩm Kính Tùng cười khổ với Ngọc Trần Phi, "Nhưng dù sao ta cũng lớn hơn đệ gần mười tuổi, đã không còn cường thịnh nữa. Nếu đệ muốn..." Giọng y run rẩy, cuối cùng đau khổ không nói tiếp được nữa. Biết rõ bản thân không có lập trường để trói buộc hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ngọc Trần Phi thân mật với người khác, y lại đố kị như bị nung nấu. Y xót xa ôm chặt lấy Ngọc Trần Phi, giống như sắp mất hắn.
Qua một lúc, tâm trạng bình ổn lại, y khàn giọng nói: "Được đệ xem trọng mấy năm, ta đã..." Y định nói ta đã biết thân biết phận rồi, nhưng mà làm sao đủ được! Cả đời này cũng không đủ, y muốn ở bên cạnh hắn cả trong kiếp sau cơ mà.
Ngọc Trần Phi cười lạnh, viết: "Huynh muốn thay lòng?"
Thẩm Kính Tùng thẫn thờ lắc đầu. Làm sao y thay lòng được? Ngọc Trần Phi thật thà đáp: Ta không muốn huynh chạm vào người khác. Tự ta cũng sẽ không chạm vào ai khác.
Thần sắc của Ngọc Trần Phi có chút khó hiểu và phiền muộn, vẫn điềm tĩnh tựa như lúc buông cương vào năm đó. Nếu hôm đó Thẩm Kính Tùng vẫn còn chút chần chừ, thì lúc này lại biết ơn hắn vì đã ưu ái thế này, thiêu thân bâu vào lửa, chết không hối tiếc.
Ngọc Trần Phi không muốn đụng chạm vào người khác, cũng chẳng muốn có thêm con, chỉ cưng chiều một mình Ngọc Dao, giống như muốn bù đắp lại toàn bộ của năm xưa. Thẩm Kính Tùng lại không khỏi thầm lo lắng. Cơ thể của Hợp loan nhi dù sao cũng không thuần âm, không dễ dàng mang thai như nữ tử bình thường. Y lại dùng Đế Dã Già lâu ngày, một năm nay có Ngọc Trần Phi ở bên cạnh, tuy cai thuốc không có gì trắc trở nhưng chung quy sớm đã hỏng căn cơ. Vì thế tuy đêm nào cũng hoan ái với Ngọc Trần Phi, nhưng vẫn không thấy động tĩnh.
Cho đến mấy ngày gần đây, ban ngày y thèm ngủ, ban đêm lại thèm yêu, không muốn ăn gì, tâm tình tuột dốc... cảm giác này quá quen thuộc.
Ngọc Dao bệnh triền miên, Thẩm Kính Tùng cũng đã trở thành một nửa đại phu, lúc này không cần phải làm gì rầm rộ, lặng lẽ tự bắt ra hỉ mạch cho mình, đã gần hai tháng, đến giờ vẫn không thể chợp mắt.
Tuy y thẫn thờ mở mắt không ngủ, nhưng cũng không trằn trọc trở mình làm phiền đến Ngọc Trần Phi. Thế mà Ngọc Trần Phi vẫn nhạy bén phát hiện ra y bất an, tỉnh giấc theo. Nắm lấy cằm y, mượn ánh đèn dò xét y. Đây là hành động nhỏ mà họ định ra, có chút cảm giác uy hiếp thân mật: Huynh lại có chuyện gì giấu ta? Mau nói thật cho ta biết....
Tuyết lại rơi.
Đồng hoang mênh mông hiu quạnh, sông Luân Thiếp Na đông lại cứng ngắc. Người Cảnh gọi nó là Minh Xuyên để chỉ cái rét lạnh khắc nghiệt ở cực Bắc này. Vô vàn câu chuyện kì ảo chìm sâu dưới mặt băng dày cộm của Minh Xuyên như chú cá côn khổng lồ bơi lội trong bóng đêm rộng lớn được nhắc đi nhắc lại, nó bị lãng quên rồi lại được thêu dệt.
Tộc nhân lùa dê bò từ phía Nam đến đây, dựng trại đóng quân tạm tránh gió tuyết.
Gió lạnh từ rìa thế giới đến, thổi sâu vào đất liền. Trên nóc lều lụp bụp tiếng hạt tuyết rơi, bên trong lò lửa phập phồng, thảm vải tuy cũ nhưng mềm mại. Đêm dài đằng đẵng, họ ôm nhau quấn quýt, cả việc hoan ái cũng từ tốn, ấm áp.
Vốn đã mệt mỏi sau một màn làm tình cực lực, Thẩm Kính Tùng lại còn chẳng thể nhắm mắt vì một mối tâm sự. Y không phải người đa sầu đa cảm nhưng ở bên cạnh Ngọc Trần Phi gần một năm, mỗi ngày thức dậy cứ sợ mọi thứ chỉ là một giấc mộng hư vô. Chỉ cần không thấy hắn xung quanh sẽ lo lắng bất an, có thể nói là đã hiểu rõ bốn chữ "lo được lo mất".
Mới đầu Ngọc Trần Phi hờ hững với y nhưng chung quy cũng không đuổi y đi. Mỗi đêm Ngọc Trần Phi tỉnh dậy vì mất ngủ hoặc gặp ác mộng thì bên cạnh luôn có một vòng tay dịu dàng ôm ấp an ủi tinh tế, cứ thế chẳng trách đã sinh ra cảm giác yếu đuối quyến luyến. Tình ý của hắn dành cho Thẩm Kính Tùng khó mà chia cắt, tình cảm của Thẩm Kính Tùng dành cho hắn cũng là một mảnh si tâm, lại có sợi dây liên kết là Ngọc Dao, đến nay tuy chưa xem là hóa giải hiềm khích nhưng cũng dần dần hòa hoãn mối quan hệ.
Cho dù Thẩm Kính Tùng cam nguyện làm vợ, nhưng Ngọc Trần Phi cũng không bắt y cả ngày thêu thùa nấu nướng dọn dẹp quét tước như những người phụ nữ chăn nuôi bình thường. Thẩm Kính Tùng đã đem hết tài tướng soái cả đời cho Ngọc Trần Phi dùng, ban ngày bày mưu bố cục không cái nào là không vừa ý mình, đêm về tự bày gối chiếu uyển chuyển quyến rũ. Cho đến hôm nay Thẩm Kính Tùng đã chẳng còn chút gì e thẹn, bộ dạng si mê chẳng ngại tai mắt người khác, trên giường phóng đãng mê mẩn say sưa không thôi. Năm đó Ngọc Trần Phi mới gặp y đã thầm nghĩ, nếu có thể thuần phục được y, nếu có được y toàn tâm phụng nghênh sẽ là mùi vị thế nào. Nay xem ra quả nhiên không ai bì được. Thẩm Kính Tùng thật sự là người làm việc vô cùng hiệu quả.
Ngọc Trần Phi cùng ăn cùng ngủ với y, tất nhiên sẽ nghe đủ mọi lời chỉ trích. Di dân U tộc có thù không đội trời chung với y, nam nữ già trẻ hận không thể tự tay đâm y để hả giận. Tuy ngại mối quan hệ dây dưa không rõ ràng của y với tộc trưởng nên không dám động dao động thương thật, nhưng thường ngày y hay bị trúng mấy cú chọi, không cần quay đầu lại cũng biết là con nít nhà nào đó lại lấy y làm bia tập bắn. Thật ra với tai mắt và thân thủ của y, muốn tránh đi cũng chẳng có gì khó, bị bắn trúng một phát cũng chẳng có gì đau. Có đau cách mấy cũng chẳng bằng sinh li tử biệt, biết đâu cha của đứa nhỏ kia đã từng chết dưới tay mình.
Cổ ngữ có câu: người nhân từ không hợp nắm binh quyền, trên sa trường chỉ có địch và ta, không phải ngươi chết thì ta sống. Trận hỏa công năm đó tuy không muốn tàn sát cả thành nhưng đó vẫn là sự thật. Nay y chỉ phải ngày ngày sống trong ánh mắt căm thù như núi đao rừng kiếm, nhưng có thể sống dưới một mái nhà với Ngọc Trần Phi thì còn cầu chi khác nữa.
Câu chuyện chia thành hai phía. Ở U tộc, y bị người ta hô hào đòi đánh. Ở Cảnh Triêu danh tiếng cũng dần xuống dốc. Hôm đó y bỏ đi theo Ngọc Trần Phi, mặc cho hai người Mai – Trác thương tiếc danh tiếng của triều đình. Nói tới lại buồn cười, danh tiếng của Thẩm Kính Tùng không phải chỉ thuộc về riêng mình y. Dựng nên câu chuyện truyền kì khẳng khái hi sinh vì đại nghĩa tại ước chiến trên đỉnh tuyết sơn, nhưng chính chủ dăm ngày ba bữa lại nhảy nhót chạy ra làm trò mất mặt không thể cản được, lời nói bóng nói gió cũng dần dần khó áp chế. Nhớ đến chuyện y bị Ngọc Trần Phi dắt như dắt chó ở thành Kiếm Thủy, không biết đã bị chế giễu khó nghe đến thế nào.
Mắng y cũng không sao. Y đã sống đến chừng này tuổi, nửa đời lên voi xuống chó, danh tiếng có đáng là gì, cuộc sống vẫn là của mình. Nhưng mắng Tiểu Phi thì quả thật đã làm y không vui, đặc biệt là những kẻ bảo Ngọc Trần Phi chết đi. So với tự vẫn oanh liệt hi sinh cho tổ quốc, thì "tham sống sợ chết" hiển nhiên không phải là khí thế anh hùng. Nhưng có được bao nhiêu người hiểu, giữa lúc sống không bằng chết mà vẫn chọn sống tiếp là chuyện vĩ đại và đau khổ hơn cả cái chết.
Thật ra Thẩm Kính Tùng suy đơn giản và bình dị là: Tiểu Phi còn sống không được sao? Chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Nếu Thẩm Kính Tùng là tội nhân, thì chủ nợ phải còn sống, có như vậy y mới dùng cả đời này để trả nợ được. Vì dù sao được ở bên cạnh Tiểu Phi đã là đặc ân lớn nhất dành cho y rồi.
Huống hồ Ngọc Trần Phi đối xử với y thật sự rất tốt, tốt ngoài sức tưởng tượng. Thời buổi đó có nam nhân nào mà không có tam thê tứ thiếp. Ngọc Trần Phi bên trên có hai mươi mấy người anh, có thể thấy là hậu cung U chủ đời trước rất khá khẩm. Đến đời Ngọc Trần Phi, dân số U tộc giảm sút, đang đợi tăng vọt. Thân là tộc trưởng, hắn phải làm gương khai chi tán diệp, vậy mà cho đến nay vẫn chỉ mới có một đứa con trai, quả thật là con cháu thưa thớt.
Bây giờ Ngọc Trần Phi vẫn chưa đến tuổi ba mươi, tuy không còn phấn chấn hăng hái như lúc thiếu niên, nhưng lại đang độ xuân thu phồn thịnh, hào hoa trầm lắng súc tích, ai thấy cũng cảm mến. Người có dung mạo địa vị như hắn, tất nhiên không phải lo thiếu nữ tử để mắt. Người Tây U hào phóng, đa số thiếu nữ theo đuổi trước mặt mọi người đều bị hắn từ chối thẳng thừng. Lâu dần bèn có lời đồn người bên gối của hắn rất hung dữ, vì thế trưởng lão trong tộc trực tiếp đến tìm Thẩm Kính Tùng, lũ lượt bảo y phải "thả người", bên trái bảo sắc tàn tình tan, bên phải bảo quản lí nghiêm ngặt.
"Ta vốn không có nhan sắc, nên chắc chắn không lo sắc tàn tình tan." Thẩm Kính Tùng cười khổ với Ngọc Trần Phi, "Nhưng dù sao ta cũng lớn hơn đệ gần mười tuổi, đã không còn cường thịnh nữa. Nếu đệ muốn..." Giọng y run rẩy, cuối cùng đau khổ không nói tiếp được nữa. Biết rõ bản thân không có lập trường để trói buộc hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ngọc Trần Phi thân mật với người khác, y lại đố kị như bị nung nấu. Y xót xa ôm chặt lấy Ngọc Trần Phi, giống như sắp mất hắn.
Qua một lúc, tâm trạng bình ổn lại, y khàn giọng nói: "Được đệ xem trọng mấy năm, ta đã..." Y định nói ta đã biết thân biết phận rồi, nhưng mà làm sao đủ được! Cả đời này cũng không đủ, y muốn ở bên cạnh hắn cả trong kiếp sau cơ mà.
Ngọc Trần Phi cười lạnh, viết: "Huynh muốn thay lòng?"
Thẩm Kính Tùng thẫn thờ lắc đầu. Làm sao y thay lòng được? Ngọc Trần Phi thật thà đáp: Ta không muốn huynh chạm vào người khác. Tự ta cũng sẽ không chạm vào ai khác.
Thần sắc của Ngọc Trần Phi có chút khó hiểu và phiền muộn, vẫn điềm tĩnh tựa như lúc buông cương vào năm đó. Nếu hôm đó Thẩm Kính Tùng vẫn còn chút chần chừ, thì lúc này lại biết ơn hắn vì đã ưu ái thế này, thiêu thân bâu vào lửa, chết không hối tiếc.
Ngọc Trần Phi không muốn đụng chạm vào người khác, cũng chẳng muốn có thêm con, chỉ cưng chiều một mình Ngọc Dao, giống như muốn bù đắp lại toàn bộ của năm xưa. Thẩm Kính Tùng lại không khỏi thầm lo lắng. Cơ thể của Hợp loan nhi dù sao cũng không thuần âm, không dễ dàng mang thai như nữ tử bình thường. Y lại dùng Đế Dã Già lâu ngày, một năm nay có Ngọc Trần Phi ở bên cạnh, tuy cai thuốc không có gì trắc trở nhưng chung quy sớm đã hỏng căn cơ. Vì thế tuy đêm nào cũng hoan ái với Ngọc Trần Phi, nhưng vẫn không thấy động tĩnh.
Cho đến mấy ngày gần đây, ban ngày y thèm ngủ, ban đêm lại thèm yêu, không muốn ăn gì, tâm tình tuột dốc... cảm giác này quá quen thuộc.
Ngọc Dao bệnh triền miên, Thẩm Kính Tùng cũng đã trở thành một nửa đại phu, lúc này không cần phải làm gì rầm rộ, lặng lẽ tự bắt ra hỉ mạch cho mình, đã gần hai tháng, đến giờ vẫn không thể chợp mắt.
Tuy y thẫn thờ mở mắt không ngủ, nhưng cũng không trằn trọc trở mình làm phiền đến Ngọc Trần Phi. Thế mà Ngọc Trần Phi vẫn nhạy bén phát hiện ra y bất an, tỉnh giấc theo. Nắm lấy cằm y, mượn ánh đèn dò xét y. Đây là hành động nhỏ mà họ định ra, có chút cảm giác uy hiếp thân mật: Huynh lại có chuyện gì giấu ta? Mau nói thật cho ta biết....
Danh sách chương