Sau khi Tiểu Ngư Nhi được Trần Hán Thăng đưa đi xem kinh hỉ xong, từ đấy cô đã lưu thêm một hồi ức sâu sắc vào cuộc đời mình, cũng ước định cùng nhau trở về đây vào mùa xuân và mùa hè năm sau.

Có điều Trần Hán Thăng còn không hài lòng, lại bồi thêm một câu: "Không thể chỉ có hai người chúng được, sang năm cũng phải đưa Tử Bác theo, cậu ấy cũng vừa nói muốn xem tiếp đấy."

"Đúng nha, sang năm ba người chúng ta lại trở về."

Tiêu Dung Ngư tán thành nói.

"Cái gì, ai muốn xem cơ chứ."

Vương Tử Bác giận hờn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm mắng tên thiếu đạo đức Trần Hán Thăng, cái tên chỉ thích trêu chọc mình.

Sau khi rời khỏi khu đất hoang này, Trần Hán Thăng vẫn như cũ không đi cao tốc, mà đi tới chỗ khác, sau đó lấy ra một phong bì chứa 500 tệ: "Tớ đi ra ngoài làm ít chuyện."

Tiểu Ngư Nhi nhìn bóng lưng Trần Hán Thăng kỳ quái hỏi Vương Tử Bác: "Trong nhà Tiểu Trần có người thân thích ở chỗ này sao?"

"Tớ cũng không rõ." Vương Tử Bác đáp.

Chỉ chốc lát sau thì Trần Hán Thăng đã trở lại, nhiều nhất là 10 phút.

"Cậu đi thăm người thân nhanh như vậy?"

Tiểu Ngư Nhi hỏi.

"Không phải thân thích."

Trần Hán Thăng cuối cùng cũng hướng xe về phía cao tốc, đồng thời giải thích: "Tớ đi tới nhà Trương Vệ Vũ với Trương Vệ Lôi, cho mẹ già của bọn họ 500 tệ."

"Cậu vào nhà hai tên lưu manh kia làm gì, còn cho tiền nữa?"

Vương Tử Bác là biết Trần Hán Thăng cùng Trương Vệ Lôi từng đánh nhau, tính cách của Trần Hán Thăng từ trước tới nay không phải là lấy đức báo oán, tính cách Thánh Mẫu.

"Trong năm Trương Vệ Vũ tìm tới trường học của tao, nhờ tao tìm một chỗ làm việc."

Trần Hán Thăng kiên trì giải thích: "Tao giới thiệu cho bọn họ vào một xưởng điện tử, cái nhà xưởng ấy rất có tiềm lực. Tao tính rằng sau này còn có khả năng hợp tác cao, vì vậy tao để Trương Vệ Vũ làm gián điệp trong đấy."

"Gián điệp thương mại?"

Tiểu Ngư Nhi ngành học chính là thương vụ pháp luật, có chút từ ngữ cô có thể hiểu được.

Trần Hán Thăng cười cợt: "Nói như vậy cũng được, có điều gián điệp cũng phải chú ý sự quan tâm đấy."

Vừa nói xong, điện thoại của Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên, hắn xem xét một chút nói rằng: "Gián điệp gọi điện thoại tới, tớ đang lái xe không tiện, Tiểu Ngư Nhi cầm điện thoại giùm tớ với."

Tiêu Dung Ngư ấn xuống nút gọi, nghiêng thân thể để điện thoại lên tai Trần Hán Thăng.

"Này, tôi đang lái xe."

"······ "

"Không phiền phức không phiền phức, vừa vặn về nhà làm ít chuyện, thuận tiện đi thăm mẹ cậu."

"······ "

"Gần đây Trịnh tổng đang tăng ca, phỏng chừng hàng mẫu MP3 sắp có, tôi biết rồi, cực khổ rồi."

"······ "

Tổng cộng cũng nói không đến vài câu đã cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nhìn điện thoại di động đang trên tay Tiêu Ngư Nhi: "Cảm ơn, có điều nội dung cuộc điện thoại này phải bảo mật, chỉ có tớ và cậu biết đấy."

Tiểu Ngư Nhi mím môi nở nụ cười, trong lòng cô bây giờ rất vui vẻ bởi vì có thể cùng Trần Hán Thăng chia sẻ bí mật, tuy rằng bên trong xe đang bật nhạc khá lớn không thể nghe được nội dung cụ thể bên trong.

Xem cách cư xử của Trần Hán Thăng, đặc biệt là sau khi nghe xong hắn lại không vội vã lấy lại, làm cho trong lòng Tiểu Ngư Nhi một loại tín nhiệm ngọt ngào.

Đương nhiên, nếu Trần Hán Thăng không dấu giếm điều gì, cô cái kiêu ngạo như Tiểu Ngư Nhi sẽ càng không xem, cô để điện thoại lại vị trí ban đầu.

"Hô ······ "

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng phun ra một hơi, hắn đang dùng sức nắm lấy tay lái bây giờ mới hơi buông lỏng một chút.

Trong điện thoại di động của hắn thực sự có những thứ không nên xem, chẳng hạn như tin nhắn của Thương Nghiên Nghiên còn chưa xóa, có điều Trần Hán Thăng phán đoán cũng rất chuẩn xác, với tính cách của Tiểu Ngư Nhi chỉ cần bản thân tỏ ra bộ dạng thoái mái, cô sẽ không đi tra cứu nữa.

"Kỳ thực vẫn còn có chút mạo hiểm, tuy rằng hiểu rõ Tiểu Ngư Nhi."

Trần Hán Thăng trong lòng yên lặng nghĩ, cho dù là chủ động để Tiêu Dung Ngư cầm điện thoại, còn chủ động chia sẻ bí mật, chỉ cần làm dáng vẻ không quan tâm đến chiếc điện thoại này thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, nói chung đây cũng là một chiêu làm tăng thêm tình cảm của cả hhai người.

Tuy nhiên phải thận trọng khi dùng chiêu này lần thứ hai, bởi vì tâm tư của con gái thay đổi liên túc, nói thay là thay ngay, một ngày nào đó có thể chủ động lấy điện thoại ra xem.

Vì lẽ đó, trừ tin 10086 cùng 10000 còn lại đều nên bị xóa đi.

Vương Tử Bác là xem không hiểu thao tác của Trần Hán Thăng, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Tiêu Ngư Nhi nhìn Trần Hán Thăng càng ngày càng nhiều.

"Tử Bác."

Trần Hán Thăng gọi Vương Tử Bác đang thát thần trở lại.

"Sao?"

Vương Tử Bác vốn ngữ khí rất tùy ý, có điều cậu ta nhìn thấy Trần Hán Thăng đang rất nghiêm túc, cậu ta lập tức thay đôi ngữ khí: "Làm sao?"

"Tao dành thêm thời gian đi tới nhà Trương Vệ Vũ, đồng thời để lại ít tiền, mày biết mục đích là gì không?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Tao làm sao biết ······ "

Phản ứng đầu tiên của Vương Tử Bác là trả lời như vậy, có điều sau khi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: "Xem qua tình huống trong nhà bọn họ, cậu làm thế để cho hai người Trương Vệ Vũ yên tâm làm việc."

Trần Hán Thăng cười cợt: "Đây lý do bên ngoài, cậu nên nhập tâm nghĩ thêm một tý nữa đi?"

Vương Tử Bác yên lặng lắc đầu, kinh nghiệm xã hội của cậu ta cũng từng có rồi, nghĩ bao quát một lúc cũng không nghĩ được lý do nào khác, hai là nghĩ xã hội này cũng quá tươi đẹp.

"Tao đi một vòng nhà của Trương Vệ Vũ, đầu tiên là hình thức xã giao bình thường, biểu đạt sự quan tâm an ủi."

Trần Hán Thăng đang đeo kính râm không thấy rõ ánh mắt, thế nhưng nhìn khóe miệng có thể nhìn ra là tương đối nghiêm túc: "Chủ yếu đây là một loại áp lực."

"Áp lực?"

Vương Tử Bác không hiểu được.

"Hai người bọn họ là người truyền tin tức cho tao, nếu cho người khác biết chuyện này thì đây cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì cả."

Trần Hán Thăng ở trong kính chiếu hậu quan sát Vương Tử Bác một chút: "Tao có thể tìm tới nhà bọn họ, chí ít hai anh em họ Trương lúc làm việc có thể suy xét đến chuyện này."

"Như vậy có ác quá không?" Vương Tử Bác ngơ ngác nói.

"Đừng lo lắng, tao cũng sẽ không làm cái gì."

Trần Hán Thăng ung dung nói: "Chủ yếu là làm cho trong lòng người khác có chút kinh sợ, áp lực. Làm cho bọn họ lúc làm gì cũng phải suy nghĩ một chút trước sau, dù sao chúng ta cũng không thể đọc được trong tâm người khác nghĩ gì. Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Không rõ."

Vương Tử Bác lần này không khoe khoang gì nữa, cậu ta cũng nhận ra Trần Hán Thăng đang dạy mình một vài điều.

"Không nên coi 500 tệ là không nhiều, thế nhưng nếu tao cho bọn họ 5000 tệ xem chừng còn không hiệu quả bằng 500 tệ này."

Trần Hán Thăng cười híp mắt nói: "Tao cho bọn họ 5000 tệ, khả năng hai người sẽ đi ăn cơm, uông rượu sau đó đánh bài một lúc là hết, trong lòng không còn có nhiều sự cảm ơn. Thế nhưng tao cho mẹ của bọn họ 500 tệ, Trương Vệ Vũ lập tức gọi điện đến cảm ơn."

"Bởi vì chuyện này ý nghĩa lớn hơn nhiều so với tiền của bản thân, nếu như quan tâm tới người nhà bọn họ thì tâm lý cũng như ý nghĩ của họ sẽ hướng đến mình nhiều hơn."

Trần Hán Thăng lại nhìn cuống giải quyết 50% vấn đề nhân sinh trên tay Vương Tử Bác, khinh thường nói: "Những quyển sách ngu ngốc này có ý nghĩa gì, nếu như không có tiếp xúc xã hội, thì đọc đến đâu tin đến đấy mà thôi."

"Tử Bác, mày là một tờ giấy trắng, không bằng đàng hoàng tiếp thu cái xã hội thực sự này, gột rửa qua một lần, thất bại một lần. Giỏi lắm thì làm lại, chỉ cần làm được nhất định bất tử vạn năm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện