Thẩm Sở Sở không nghĩ tới bản thân bất ngờ bị đẩy ngã. Cái người vừa rồi còn đang giúp cô xoa bóp chỉ trong chớp mắt liền áp lên người cô.

Nụ hôn của đối phương mang theo mong chờ cùng lực lượng, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua. Cô dần dần cũng muốn có nhiều hơn, đưa tay ra ôm lấy cổ đối phương. Thời điểm lưỡi cùng lưỡi giao triền, cả hai đều run rẩy. Loại cảm giác tuyệt vời này từ đầu lưỡi truyền thẳng tới tim, sau đó lại từ trong tim lan tràn toàn thân.

Thẩm Sở Sở cảm thấy tay mình có chút không biết để đâu, từ trên cổ Hàn Hàn Ngạn duỗi đi xuống, cởi ra áo khoác của đối phương, rồi còn muốn trực tiếp cởi áo anh. Mở nửa ngày mà vẫn không cởi được ra, cô có chút tức giận thở phì phò nói: "Ai thắt cà vạt cho anh mà khó cởi thế."

Hàn Hành Ngạn bị bộ dáng không theo lẽ thường của Thẩm Sở Sở làm cho sắp ngừng thở rồi, anh còn chưa nói gì đây, đã bị đối phương phàn nàn rồi. Anh chỉ cười rồi nói: "Phải phải phải, đều tại anh. Đến đây, anh chỉ cho em."

Chờ Hàn Hành Ngạn cầm tay Thẩm Sở Sở từng chút một dạy cô tháo cà vạt xong, động lực lúc trước của Thẩm Sở Sở đã không còn gì, sắc mặt cũng đỏ bừng. Hàn Hành Ngạn đã nhịn lâu như vậy tất nhiên không định tha cho cô. Môi lại một lần nữa bao phủ lên môi Thẩm Sở Sở, tay cũng không thành thật mà từ trên đầu trượt xuống eo Thẩm Sở Sở, sau đó luồn tay qua mép y phục tiến vào. Anh đã muốn làm vậy từ lâu rồi, hôm qua cũng nhịn cả một tối. Vuốt ve tấm lưng trơn bóng, sau đó lại hướng ra phía trước.

Anh cuối cùng cũng hiểu được câu nói mà mẹ mình thường nói lúc mua đồng phục: "Thân thể con gái mềm mại biết bao, sao con lại ghét bỏ như thế chứ?"

Ừm, thân thể của con gái quả nhiên là mềm mại.

Thẩm Sở Sở cảm thấy mình có chút ý loạn tình mê, tay Hàn Hành Ngạn giống như là đang châm lửa vậy, đi tới đâu là đốt tới đó, cả người cô đều phát sốt lên rồi.

Chỉ là, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thế nên nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Bị gián đoạn động tác, Hàn Hành Ngạn cau mày, đáp: "Hử?"

Thẩm Sở Sở nhìn vào trái tim hồng trên đầu Hàn Hành Ngạn, nhanh chóng lướt qua một cái, rồi nhịn nửa ngày mới lý nhí nói: "Không được. Hôm... hôm nay không được."

"Tại sao?" Hàn Hành Ngạn nghi hoặc hỏi. Ánh mắt bị xúc động kia làm cho Thẩm Sở Sở không khống chế được bản thân.

Tại sao? Đương nhiên là vì trên hệ thống viết là thời gian đêm đầu tiên không phải hôm nay! Nhưng lời này lại không thể dùng để giải thích. Hệ thống trước giờ luôn luôn chính xác, cô khá là tin tưởng.

"Em nói không được thì, thì, thì không được. Anh quay về đi."

Mặt Hàn Hành Ngạn đen thui, cơ thể lại áp xuống thấp hơn, trầm giọng nói: "Em cứ để anh thế này quay về, hửm?"

Thẩm Sở Sở cảm giác được thứ đang chọc vào cô, mặt càng đỏ hơn, cô không phải trẻ con, tất nhiên biết được đó là cái gì.

"Ừm... cái đó..." còn không chờ Thẩm Sở Sở nghĩ xem nói gì cho tốt, cô bỗng cảm thấy phía dưới có gì đó đang chảy ra. Nhất thời, mắt cô sáng lên. Quả nhiên, hệ thống không lừa cô.

"Dì cả của em đến rồi."

Lần này, mặt Hàn Hành Ngạn càng đen rồi: "Sở Sở, em là cố ý từ chối anh phải không? Dì cả của em lúc nào thì đến?"

Thẩm Sở Sở thành thật đáp: "Chính là vào một giây trước đó. Anh còn không đứng dậy sẽ dây ra người anh đấy."

Hàn Hành Ngạn mặt bình tĩnh nhìn vào bộ dáng đắc ý của Thẩm Sở Sở, cúi đầu mạnh hôn cô một lát, không lấy hơi mà cắn cắn môi cô. Sau đó mới buông cô ra.

Sau khi được giải phóng, Thẩm Sở Sở vội vàng đi tới va ly hành lý tìm băng vệ sinh đã chuẩn bị trước và đồ để thay, tiếp đó chạy luôn vào nhà tắm. Chờ đến lúc cô đi ra, Hàn Hành Ngạn vẫn đang ngồi ở đó chưa đi. Anh cúi đầu cầm điện thoại không biết đang tìm cái gì.

"Anh, anh, anh còn chưa đi a." Thẩm Sở Sở có chút tội lỗi nói. Trong lòng thầm nghĩ, chuyện này không trách cô được nha, cô vừa rồi cũng muốn đến mà. Đây không phải là do thân thể không cho phép sao.

Nhìn cô bạn gái có vẻ không dám đến gần, Hàn Hành Ngạn thở dài, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Thẩm Sở Sở bước nhanh qua, ngồi cạnh anh.

Hàn Hành Ngạn đặt điện thoại xuống, xoa tay cô, nhìn vào bụng cô rồi hỏi: "Có đau không? Anh bảo thư ký Vương đi mua đường đỏ, nghe nói cái đó giảm đau."

Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, rất là muốn nói, cô đến ngày thực ra cũng không đau lắm. Trừ ngày đầu tiên hơi hơi có chút đau ra thì sau đó đều không có cảm giác gì. Chỉ là, thấy dáng vẻ quan tâm của Hàn Hành Ngạn, cô cảm thấy mình cho dù không đau cũng phải nói là đau.

"Đau."

"Ừ, lát nữa đi ngủ anh xoa xoa cho em sẽ không đau nữa."

"A? Anh không về sao?" Thẩm Sở Sở ngây người nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Hàn Hành Ngạn nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của bạn gái, xoa xoa đầu cô, nói: "Em thế này anh sao yên tâm được, đừng lo, em nằm xuống một lát đã, chờ thư ký Vương đến anh gọi em."

Thẩm Sở Sở: "... Em thực ra không sao đâu, anh đi về xử lý công việc đi."

Hàn Hành Ngạn đáp: "Ngoan. Anh biết là rất khó chịu, trên mạng nói là đau giống như sinh con vậy. Em đừng nhịn, anh ở cạnh em."

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, em tuy là chưa từng sinh con, không biết sinh con đau đến mức nào, nhưng ít nhiều gì em cũng biết là loại đau này của cô không thể so được với nỗi đau sinh nở nha, thậm chí đau đớn lúc đeo đây cáp cũng không so được. Nhưng thấy Hàn Hành Ngạn có vẻ không cho từ chối, cô chỉ có thể vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó nằm trên giường làm một bệnh nhân.

Không bao lâu sau, thư ký Vương đã mua được đường đỏ về, anh ta dùng một ánh mắt đồng tình khẽ liếc qua sếp nhà mình, sau đó đặt đồ xuống rồi rời khỏi. Thẩm Sở Sở uống xong nước đường đỏ lại nằm xuống. Sau một lát, Hàn Hành Ngạn tắm xong cũng nằm xuống.

Hàn Hành Ngạn trước tiên ủ tay lại, nói: "Tay anh có chút lạnh, chờ chút đã."

Thẩm Sở Sở không biết vì sao, vốn là bụng không hề đau, bị anh cố ý quan tâm, cũng bắt đầu thấy đau đớn. Hoặc có thể nói, bởi vì có người quan tâm, cô cũng vô thức bắt đầu giả trang.

"Ừm."

Chờ tới thời điểm tay Hàn Hành Ngạn đặt lên bụng Thẩm Sở Sở, cả người cô đều trở nên nhạy cảm. Theo sự xoa nắn không ngừng của bàn tay to lớn kia, Thẩm Sở Sở cảm thấy giống như là trong tiểu thuyết vẫn nói, cảm giác có người không ngừng truyền nội lực cho mình vậy.

Thẩm Sở Sở thoải mái thở ra một tiếng: "Ưm..."

"Sao rồi, còn đau sao?" Giọng nói dịu dàng của Hàn Hành Ngạn vang lên bên tai.

Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, nói: "Không đau nữa, không đau nữa, tay anh có mỏi không, nghỉ một lát đi."

Hàn Hành Ngạn cười đáp: "Ừ, được. Đừng nói nữa, ngủ sớm đi."

Tuy là miệng đồng ý thế, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại.

Thẩm Sở Sở thực là quá thoải mái, rất nhanh liền ngủ mất, trước khi ngủ cô bỗng nhớ tới chuyện của chị Thái.

Chuyện lần này không quá giống với trước đây, vì cô không nắm rõ cách nghĩ của hai nhân vật chính của câu chuyện. Trước đây cứu vợ của đạo diễn Thường, cứu mẹ của Đổng Tử Nguyên, đều có thể coi là chuyện cứu mạng người khác, cô có thể bất chấp nguy hiểm bị người hoài nghi mà làm. Chuyện đưa ra một số kiến nghị về hôn nhân cho người khác, cô cũng có thể nói thẳng được. Bởi vì mọi người có trao đổi, cô biết được những gì khách hàng nghĩ.

Nhưng chị Thái lại không giống. Tình cảm giữa họ nói thân cũng không quá thân, quản quá nhiều sẽ khiến người ta ghét. Nhỡ đâu giống như cô nghĩ, cả hai người đều biết được tình trạng hôn nhân của nhau thì sao? Lúc đang mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, Thẩm Sở Sở nghĩ, dù sao chuyện này cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, cô vẫn là không cần lo việc không đâu.

Chỉ là, tuy Thẩm Sở Sở tối đó nghĩ như vậy, nhưng đến hôm sau, lúc cô nghe được nội dung chị Thái nói chuyện với một phó đạo diễn, cô lại có chút thay đổi chủ ý.

Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Hàn Hành Ngạn đã không còn ở bên cạnh. Thẩm Sở Sở vừa ngồi dậy, Hàn Hành Ngạn liền mở cửa, nói: "Bụng có còn đau không, có cần anh xin phép nghỉ chỗ đạo diễn không?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Đã không còn đau nữa rồi, tối qua cám ơn anh."

"Với anh còn nói cám ơn cái gì, rửa mặt xong qua ăn thôi."

Lúc Vương Thiến đến tìm Thẩm Sở Sở, nhìn thấy chính là một cảnh tình cảm ngược cẩu. Một tối không gặp, tình cảm của sếp với Hàn tổng giống như là thêm một bó củi vậy, nhanh chóng tăng nhiệt độ.

Khi dùng cơm thì anh nhìn em, em nhìn anh, cười cứ phải gọi là ngọt ngào.

Chờ sau khi Thẩm Sở Sở đi rồi, Hàn Hành Ngạn nhìn căn phòng trống, cảm thấy giống như là thiếu đi cả thế giới. Anh thực sự muốn đi theo Thẩm Sở Sở đến phim trường, nhưng cũng biết là Thẩm Sở Sở làm một nhân vật công chúng, tình cảm giữa họ không thích hợp để công khai bây giờ, vì vậy anh cũng không nhắc tới chuyện này.

Chẳng qua, trong lòng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

Thời điểm thư ký Vương tới, Hàn Hành Ngạn nói: "Đi xem xem đầu tư của bộ điện ảnh này có hợp lý không?"

Thư ký Vương nhìn sếp một cái, thấy biểu tình trên mặt sếp, anh hiểu được gật đầu. Cho dù hợp lý rồi, cũng không có ai lại đem khoản đầu tư đến tay đẩy đi cả. Sếp vì bạn gái mình thực sự là lao tâm nha.

Thẩm Sở Sở hôm nay vì có vấn đề trên người nên tần số vào nhà vệ sinh có chút bất thường. Mà nhà vệ sinh lại chính là nơi rất nhiều bát quái truyền ra, cô cũng có cơ hội được nghe không ít bát quái. Còn hiện tại đang nghe chính là một chuyện bát quái khiến cho tâm tình của người ta không tốt lắm.

"Khi nào sẽ cưới, tôi đến uống rượu mừng." Thẩm Sở Sở nghe được, giọng nói này là giọng của một vị phó đạo diễn của bọn họ.

"Sắp rồi, tháng sau sẽ cưới." Đây là tiếng của chị Thái.

"Ừm, cô cũng không dễ dàng. Anh ta xem ra đối với cô khá tốt."

"Đúng vậy, trước đây nghe chị nói anh ấy cùng vợ đang bàn thủ tục ly hôn, bây giờ đã ly hôn hay chưa? Chuyện này phải tìm hiểu cho rõ ràng đó."

"Ly hôn rồi. Tháng trước đã làm xong."

"Cũng phải, bọn chị đều sắp cưới rồi. Xem xem em hỏi cái gì vậy chứ."

Dần dần, tiếng nói chuyện cũng có chút xa xôi.

"... người kết hôn lần hai..."

"... Người phụ nữ đã ly hôn... không cần biết người khác nói sao, chỉ cần anh ta đối với chị tốt là được rồi."

"... chỉ cần đối phương không có con, tái hôn cũng không có gì khác biệt..."

Thẩm Sở Sở cứ như vậy khá lâu, mới nghiêm mặt mở ra cửa nhà vệ sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện