Bên trong U Minh Phong Bạo.

Cao Lãng và Tống Đế Vương tiến vào bên trong đất liền. Bao bọc bên ngoài cơ thể hai bọn hắn là một lớp linh khí mỏng màu vàng.

" Đừng có dại dột mà bỏ lớp linh khí bảo hộ bên ngoài ra. Nếu ngươi không muốn tiếp xúc với những hạt bụi màu tím này." Tống Đế Vương nhắc nhở.

" Nó là cái gì?"

Cao Lãng nhẹ đưa bàn tay ra, hắn có thể cảm nhận được lớp khói bụi màu tím này đang ăn mòn linh khí của mình. Rất chậm...

" Tử khí..."

Tống Đế Vương khẽ nói:

" Vùng đất bên trong này đã chết, nhưng những người bên dưới còn nguyện vọng chưa thực hiện xong. Tử khí giúp bọn hắn không thể chết. Đồng thời cũng cải tạo toàn bộ môi trường nơi đây."

Cao Lãng bình tĩnh câu thông với Tử Văn:" Ngươi phát hiện điều gì lạ thường sao?"

" Xung quanh ngươi có rất nhiều sinh vật chết. Thật nhiều... Số lượng phải lên tới hàng trăm triệu. Ngươi muốn xem sao?" Tử Văn đáp lại.

" Muốn!!"

" Một trăm điểm năng lượng."

" Ngươi... Nể mặt mũi tình cảm của chúng ta không thể miễn phí một lần sao?"

" Miễn phí không thể ăn."

Tinh...

Tiêu hao 100 điểm năng lượng.

Liên kết thần hồn của ký chủ, mở rộng tầm nhìn.

Chỉ trong nháy mắt, Cao Lãng lập tức cảm nhận được thần hồn của mình được cường hoá vô số lần.

Những thứ thần hồn của hắn không nhìn thấy được cũng dần dần hiện lên, bao trùm cả bên dưới lòng đất.

" Đây... Những chấm đỏ này là sao?" Cao Lãng run sợ.

Xung quanh dưới chân hắn kéo dài toàn bộ dải đất này, tất cả đều là chấm đỏ, hình dạng to nhỏ khác nhau.

" Mỗi một chấm đỏ tượng trưng cho một sinh vật chết. Bọn hắn không ở phía trên, mà đều nằm dưới chân của ngươi." Tử Văn mỉm cười.

Đi phía trước Cao Lãng, Tống Đế Vương như có cảm ứng khẽ liếc mắt về sau, bộ dạng không có thay đổi gì:

" Thần hồn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều. Còn chưa đến Nguyên Anh Cảnh thần hồn đã mạnh như vậy. Thú vị..."

" Những chấm đỏ đang né tránh chúng ta. Không. Phải là đang né tránh Tống Đế Vương đại nhân..."

" Hả... Hết rồi. Mới được có năm phút. Lừa đảo, trả lại điểm năng lượng cho ta." Cao Lãng tức giận quát.

" Vậy là đủ rồi, ngươi nghĩ ta chịu bán lỗ vốn cho ngươi?" Tử Văn chế nhạo.

Cao Lãng tiếc nuối thở dài, bước chân theo sau lưng Tống Đế Vương cũng càng trở nên cẩn thận hơn.

Vì theo như tầm nhìn Cao Lãng cảm nhận được vừa nãy, hướng đi của bọn hắn, là hướng về phía chấm đỏ lớn nhất.

"..."

Hai người tiến sâu qua các khu di tích đổ nát. Đi lên một cái tế đàn khổng lồ hình kim tự tháp.

Cộp... Cộp...

Que gậy gỗ trên tay Tống Đế Vương gõ nhẹ, một luồng linh khí từ bàn tay hắn truyền xuống mặt đất. Toàn bộ tế đàn chậm rãi sáng lên.

Ầm... Ầm...

Như có đồ vật ngủ say bị đánh thức, tử khí xung quanh tế đàn bị đẩy lùi ra xa. Hàng loạt các sinh vật bên trong bóng tối bỏ chạy lùi bước, không dám tiến vào bên trong tế đàn.

Từng nguồn năng lượng dưới chân tế đàn vận chuyển, chậm rãi chảy lên trên trước mặt bọn hắn. Một cánh cổng mờ mờ ảo ảo đang dần được ngưng thực.

" Nhìn tế đàn này cổ lão đến như vậy, nó vẫn còn hoạt động sao?" Cao Lãng không chắc chắn lẩm bẩm.

" Thứ này được xây dựng từ những tinh hoa văn hoá của các vị Luyện Khí Sư và Trận Pháp Sư cùng liên hợp chế tạo nên. Đừng nên coi thường nó như vậy." Tống Đế Vương trầm giọng nhắc nhở.

Bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn cảm ứng được một nguồn năng lượng vô cùng kinh khủng mập mờ sau cánh cửa. Gương mặt dần trở nên hứng thú.

" Năng lượng thật nhiều, nguồn năng lượng này phải bằng một phần hai mươi nguồn năng lượng của vị diện này." Tử Văn lẩm bẩm.

Toàn bộ sinh vật của vị diện có cùng lúc tu luyện bọn hắn cũng chưa chắc hấp thụ hết được một phần trăm nguồn năng lượng của vị diện.

Vậy nên một phần hai mươi nguồn năng lượng là một số lượng lớn vô cùng kinh khủng.

Chậm rãi chờ đợi đến khi cánh cửa được hình thành, Tống Đế Vương chậm rãi nói:

" Đi vào đi. Nên nhớ, dù ngươi lựa chọn như thế nào. Ngươi vẫn là người Địa Cung."

" Bí Cảnh này có bí ẩn gì sao?"

Cao Lãng trong lòng nổi lên mối nghi hoặc, cẩn thận bước qua cánh cửa vô hình.

"..."

Vù...

Tầm mắt Cao Lãng biến đổi.

Mới ban nãy hắn còn đang ở trong một tế đàn cổ lão, thì bây giờ hắn đã xuất hiện trước một cánh đồng cỏ xanh xinh đẹp.

Hình ảnh hai bên khác nhau một trời một vực.

" Giết... "

Leng keng...

Ầm...

Tiếng reo hò chém giết cùng tiếng binh khí vang lên, đánh thức cá nhân Cao Lãng còn đang chưa tỉnh ngộ.

Bấy giờ hắn mới để ý hình ảnh xung quanh mình. Ở xa xa trên cánh đồng, có hai đội quân đang giao chiến với nhau.

Trang phục Cao Lãng mặc bây giờ, là trang phục binh lính một trong hai đôi quân ấy.

Ngay cả gương mặt của hắn, cũng biến thành gương mặt một người khác.

" Là ảo giác sao?" Cao Lãng thầm nghĩ.

" Tử Văn... Tử Văn..."

Cao Lãng liên tục kêu gọi, rồi nhanh chóng phát hiện ra, hắn đang bị ngăn cách ở thế giới thực. Không thể nào liên hệ được với Tử Văn.

" Ngươi đang làm cái gì vậy. Tính đào ngũ sao, còn không mau cùng các huynh đệ lên chém giết?"

Một tiếng quát thất thanh đằng sau, kèm theo là tiếng kêu của yêu thú dữ tợn.

Sau lưng Cao Lãng, một tên tướng lĩnh trọng giáp thô bạo, cưỡi trên lưng một con yêu thú cấp bốn Tê Giác Vương to gấp mười lần tên tướng lĩnh ấy.

"..."

Bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn đang nghịch ngợm cho ngón tay chạm nhẹ lên một lớp màng mỏng.

Rụt ngón tay về, Tử Văn hứng thú lẩm bẩm:

" Là một thế giới hình thành bằng tinh thần cố gắng cưỡng ép đưa người ta lâm vào sâu bên trong giấc ngủ sao?"

" Thứ này ngăn cách với ta, nếu cố gắng cưỡng ép đi vào, chỉ khiến cho nó bị đổ vỡ thôi. Thật đáng tiếc, ai bảo ta mạnh vậy đâu? Nó không thể chứa đựng ta vào được."

" Theo tình hình thứ này có vẻ không gây tổn hại gì đến ngươi. Nó giống như là một hình thức truyền thừa. Vậy nên ngươi phải tự dựa vào sức mình rồi. Cao Lãng a..."

"..."

Tử Văn chậm rãi sử dụng hình thái tinh thần xuất hiện thế giới bên ngoài Cao Lãng.

Xung quanh Cao Lãng là một căn phòng khép kín không có lối ra. Mặt bốn bên bức tường đều khắc lấy hoa văn vô cùng cổ lão.

Giữa trung tâm căn phòng, là một viên ngọc hình tròn màu trắng bay lơ lửng trên không trung.

Bên trong viên ngọc trắng, từng nguồn năng lượng kinh khủng không có quy luật bay ra bên ngoài, sau đó liền bị một trận pháp bên ngoài viên ngọc ngăn chặn.

" Cả căn phòng này đều là một trận pháp dùng để phong ấn viên ngọc này..." Tử Văn cẩn thận nghiên cứu, ánh mắt nồng đậm vẻ tham lam:

" Phong thuộc tính thật nồng đậm, ắt hẳn nó là nguyên nhân hình thành thứ gọi là U Minh Phong Bạo bên ngoài kia đi."

" Thật chẳng biết nếu lấy thứ này, có đắc tội với người ta không nữa?"

Bàn tay Tử Văn vốn đưa tay ra định cầm lấy viên ngọc, chợt nhanh chóng rụt về chui vào cơ thể Cao Lãng.

Cùng lúc ấy, những dòng trận pháp bên ngoài viên ngọc hội tụ thành một con mắt lớn, dò xét xung quanh căn phòng này.

Xẹt... Xẹt...

Con mắt chậm rãi lại gần cơ thể Cao Lãng, từ bên ngoài nhìn vào, kích thước của con mắt phải lớn gấp mười lần cơ thể hắn.

Sau khi xác nhận người bên trong không gây ảnh hưởng được đến trận pháp, con mắt chậm rãi lùi về sau, dần dần biến mất.

" Nguy hiểm thật."

Tử Văn lau mồ hôi lạnh.

...

Bên trong thế giới tinh thần.

" Cạn chén..."

" Lên... Lên..."

" Uống đi... Uống..."

" Tốt... Ha ha ha..."

Đám binh lính ban nãy đã đánh xong một trận chiến, bọn hắn đang vui mừng tốt chức thành quả của cuộc thắng lợi.

Cao Lãng cũng là một thành viên tham gia bữa tiệc này.

Đến bây giờ hắn đã một phần xác nhận thân phận bản thân mình ở thế giới này.

Quý Lưu, người Long Hải Thành( toà thành Phía Đông đại lục cũ). Linh Đan Cảnh cửu trọng đỉnh phong, gia nhập quân ngũ hơn hai mươi năm. Chức vị gần với Tướng quân.

" Hạ Tướng quân..."

" Tướng quân..."

Đám binh lính tập nập kêu gọi. Tên tướng lĩnh có dung mạo dữ tợn ban nãy ngồi trên lưng yêu thú xuất hiện phía sau lưng Cao Lãng, chào hỏi các huynh đệ liền ngồi xuống bên cạnh hắn.

" Các huynh đệ, chúc mừng trận thắng dẹp loạn của chúng ta..."

" Chúng mừng..."

Vui vẻ ăn uống no say, Hạ tướng quân một tay vỗ vai Cao Lãng, cười nói:

" Trận chiến lần này ngươi biểu hiện rất tốt, quả không phụ sự kỳ vọng của ta. Ngươi yên tâm, qua đêm nay. Được diện kiến Hoàng đế bệ hạ, ngươi chắc chắn sẽ có thể đột phá Nguyên Anh Cảnh."

" Tạ tướng quân..."

Cao Lãng hưởng ứng nói.

Tuy trong thế giới tinh thần, nhưng toàn bộ võ kỹ của Cao Lãng đều không bị lu mờ. Lại thêm thế giới này giống như một quá trình trải qua ký ức, Cao Lãng phát hiện ra trên chiến trường hắn sử dụng võ kỹ gì thì đám người đều không ai nghi ngờ hắn.

Giống như đây chính là bản thân thực lực của Quý Lưu vậy.

Dò xét đám người, Cao Lãng hạ thấp giọng cẩn thận hỏi:" Tướng quân, Hoàng đế bệ hạ là người như thế nào?"

" Hoàng đế của chúng ta là thiên tuyển trăm nghìn năm mới có một. Ngài cũng là người hoàn thành việc mà chưa ai làm được. Thống nhất toàn bộ đại lục, việc mà chưa một hoàng đế nào làm được." Hạ tướng quân kính cẩn nói.

" Thiên tuyển?" Cao Lãng kinh ngạc hỏi lại.

" Phải... Thiên tuyển. Người được trời lựa chọn. Từ khi sinh ra đã được trời lựa chọn. Trăm nghìn năm mới xuất hiện một người như vậy. Dù cho là tư chất, hay là thiên tư ngộ tính. Học một biết mười không gì không biết." Hạ tướng quân giải thích.

" Kẻ đó vừa sinh ra, chính là phúc của muôn dân thiên hạ. Tu luyện giả trong thời của hắn vừa là vạn hạnh, cũng là bất hạnh."

" Vạn hạnh vì thiên tài xuất hiện lớp lớp, cường giả liên tục xuất hiện nhiều như mây. Bất hạnh vì tất cả thiên tài đều sống dưới chân Thiên tuyển." Cao Lãng nâng chén rượu lẩm bẩm.

" Một thế giới huy hoàng như vậy. Tại sao có thể nói hủy là hủy được đâu?"

" Rốt cuộc ta có được nhìn thấy bí mật này được hé lộ hay không?"

" Thú vị..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện