Trong quán rượu thoáng chốc trở nên cực kỳ an tĩnh, không biết qua bao lâu,
đột nhiên có người tê tâm liệt phế hét lên một tiếng: “Đầu rơi!” Mọi người bấy
giờ mới như bừng tỉnh mộng, vừa lăn vừa bò gào khóc chạy khỏi cửa.
Đình Uyên thở dài cười cười, có chút oán trách: “Nhìn huynh xem, lần này phiền toái lớn rồi.”
Hắn lấy từ trong ngực một lá bùa vuông vắn, ném nhẹ về phía cây nến, lá bùa cuốn quanh trên ngọn lửa nhỏ, cũng không rơi xuống. Ngay sau đó, bóng tối ập tới bao phủ, bóng tối kia giống như một hình thể di động, lướt ngang qua Hạo Thiên lâu, chỉ trong nháy mắt, dị tượng biến mất, quán rượu vốn đang huyên náo bỗng nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị.
Sau lưng Đàm Xuyên thấm đẫm mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy tất cả mọi người đều duy trì tư thế chạy ra ngoài, ngay đơ tại chỗ chẳng khác nào pho tượng. Nàng không khỏi cảm thấy nghẹn họng, xem ra nàng chẳng những xem thường quốc sư Thiên Nguyên, mà còn đánh giá thấp cả nhị hoàng tử bí hiểm này nữa.
Đình Uyên nhặt khối đầu gỗ lên, đặt lại trên vai thái tử, nhẹ lời: “Ta ghét nhất là mấy thứ thần tiên ma quái này, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cứ cố định bọn họ một lát, chờ quốc sư tới xử lý là ổn thôi.”
Đàm Xuyên len lén chà xát lòng bàn tay vào quần áo, tay nàng đẫm mồ hôi, nàng phát giác chính mình đã gặp phải thử thách gay go nhất từ khi lọt lòng tới nay.
Trước khi tới nói cho cùng nàng vẫn ôm trong lòng một tâm lý cầu may, Tả Tử Thần nói thế nào cũng là kẻ tu tiên từ nhỏ, không đến mức dễ dàng bị người ta bắt được như vậy, nhưng lúc này xem ra, đó quả nhiên là một ý nghĩ cầu may quá rồi.
Nhất thời lại nghĩ tới việc Phó Cửu Vân đánh cược cùng Mi Sơn Quân, thắng thì có được lai lịch quốc sư, hành động này lúc ấy chỉ thấy ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại lại khiến nàng có một loại cảm giác kinh tâm động phách. Thái tử chết chẳng lẽ là do chàng? Cắt đầu đoạt hồn phách, một biện pháp quá mức cực đoan, ngoại trừ muốn thắp sáng hồn đăng, hồn phách con người chẳng dùng được vào việc gì khác. Mà chuyện hồn đăng nàng mang bên người, cũng chỉ có Phó Cửu Vân biết.
Chàng đã giết thái tử, có lẽ còn có ý định đối phó quốc sư, có điều nhận ra đối phương không dễ đối phó, cho nên mới tìm Mi Sơn Quân đòi lai lịch quốc sư? Lai lịch quốc sư chắc chắn không đơn giản, cho nên chàng mới từ bỏ kế hoạch bí mật ám sát, mà đổi thành cố gắng tiếp cận hoàng tộc Thiên Nguyên một cách công khai? Chàng… Chàng thật sự xuất thủ thay nàng báo thù ư?
Cổ tay run lên nhè nhẹ, nàng kiệt lực tỏ ra ung dung thản nhiên, thanh âm bình tĩnh: “Trước đó, ta muốn gặp vị cố nhân kia đã.”
Đình Uyên cười dài đứng dậy: “Mời đi theo ta.”
***
Bên dưới Hạo Thiên lâu năm trăm thước có một tòa cung điện bí mật, dọc theo những bậc thang bằng đá gấp khúc đi xuống dưới, bóng tối sâu hun hút làm cho người ta hoảng sợ.
Đình Uyên đưa giá cắm nến trong tay cho Đàm Xuyên, nói: “Công Tử Tề tiên sinh vang danh thiên hạ bỗng nhiên tới Cao Đô, hẳn là vì Đế Cơ ngươi? Phụ hoàng phái hai trăm người tới vây giết, cũng không thu hoạch được gì, người này nhất định rất lợi hại. Ta to gan phán đoán, liệu có phải Công Tử Tề tiên sinh giúp ngươi một tay trong chuyện của thái tử?”
Đàm Xuyên hờ hững nói: “Ai biết được? Nhị hoàng tử có thể tận lực nghĩ thêm vài khả năng, dù sao đoạn đường này vắng vẻ, rất nhàm chán.”
Đình Uyên cười cười, hoàn toàn không để bụng: “Vị cố nhân kia của Đế Cơ trong lúc ám sát quốc sư thất thủ bị bắt, tuy có hơi lỗ mãng, nhưng lá gan quả không nhỏ, tính tình cũng rất quật cường, ta thật không ngờ, hoàng tộc Đại Yến ai ai cũng đều rất có cốt khí, làm người ta phải kính nể.”
Bàn tay cầm nến của Đàm Xuyên chợt siết chặt, nếu người đó thật sự là Tả Tử Thần, có nên cứu hay không? Cứu bằng cách nào? Có một quốc sư nông sâu khó dò, còn có vị hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh này, bất cứ người nào cũng lợi hại hơn nàng gấp mấy lần. Nàng chỉ có thể tận lực trì hoãn, mong sao trong thời gian ngắn có thể tìm ra sơ hở của bọn họ.
Đình Uyên bỗng nhiên dừng lại giữa bậc thang, nàng không hiểu nên quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy hắn cười có phần quỷ dị, tỉ mỉ đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Đáy lòng Đàm Xuyên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi hắn: “Nhị hoàng tử có gì muốn nói sao?”
Hắn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Không, ta chỉ đang nghĩ, kế hoạch của Đế Cơ rất chu toàn, tiếc là thực lực không đủ, không thể giết chết quốc sư, thật là đáng tiếc.”
… Thế là có ý gì?
Đàm Xuyên chỉ thấy tim đập dồn dập, cố ý cười nói: “Cũng không nhất định, các ngươi không sợ ta không tuân thủ lời hứa sao?”
Hắn cũng cười: “Chuyện sau này, ai mà biết được?”
Rốt cuộc không ai nói thêm gì, đi đến tận cùng bậc thang, đó là cửa chính của cung điện ngầm. Trước cửa có một đoàn yêu thú dữ tợn quanh thân rực lửa đang nằm bò ra ngủ, thấy hai người đi tới, liền lắc la lắc lư đứng dậy, cực kỳ kiêu ngạo vểnh cao đầu, không để bọn họ vào mắt.
Đình Uyên chắp tay: “Đế Cơ, mời vào. Cố nhân và quốc sư đều chờ ở bên trong.”
Nàng đi vòng qua yêu thú, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa đá, nó liền lặng yên không tiếng động mà mở ra, làm cho nàng lắp bắp kinh hãi. Đình Uyên nhíu mày cười: “Thế mới nói, ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma quái này. Đế Cơ tự mình bảo trọng.”
Trong cung đèn đuốc sáng trưng, giường đá ghế đá không thiếu thứ gì, kiểu dáng xa hoa nhưng vẫn toát ra một hơi thở âm u lạnh lẽo. Đàm Xuyên vừa nhìn vừa đi, theo bản năng lấy tay nắm nắm túi Càn Khôn da trâu, hồn đăng vẫn ở bên trong, đây có lẽ là phần thắng duy nhất của nàng. Nàng phải tìm cách chọc giận lão, khi người ta tức giận là lúc dễ lộ ra sơ hở nhất, chỉ cần quốc sư có thể lộ ra chút nào sơ hở, thì nàng vẫn còn hi vọng bắt lão thắp sáng hồn đăng.
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, vang vọng từng đợt giữa nơi cung điện hoang vắng này, trái tim Đàm Xuyên như bị thứ gì siết chặt, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Một thanh âm khàn đục lạnh lùng vang lên: “Hồn phách thái tử rốt cuộc ở đâu? Có chịu nói hay không?”
Tiếng thét chói tai trở nên yếu dần, sau cùng biến thành tiếng nức nở, nghe lại không giống giọng của nam nhân, dường như là một nữ tử. Đàm Xuyên cất bước chạy, vạch tung tầng tầng lớp lớp màn lụa lạnh lẽo, chỉ thấy chính giữa điện đặt một bàn đá hình người, trên đó trói một nữ tử y phục tím. Một nam tử tóc bạc lẳng lặng ngồi trước bàn đá, trong tay nắm một quả tim người đỏ tươi còn đang đập, khi thì siết chặt khi thì buông lỏng. Tiếng gào thét của nữ tử kia cũng theo từng động tác của lão mà chợt mạnh chợt yếu, có vẻ như sắp tắt thở đến nơi.
Có lẽ là nghe thấy có người lạ tới, lão chậm rãi xoay người, đối diện thẳng với đôi mắt Đàm Xuyên. Mái tóc dài của lão đã bạc phơ như tuyết, khuôn mặt lại trẻ đến không ngờ, ngũ quan bình thường, song giữa hai lông mày lại tràn đầy u ám, làm người ta không rét mà run.
Lão quan sát từ trên xuống dưới một phen, thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên: “Đế Cơ Đại Yến?”
Người này tất nhiên chính là quốc sư Thiên Nguyên, Đàm Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, người áo tím bị trói chặt trên bàn đá nghe thấy hai chữ “Đế Cơ” lại run rẩy một trận, giãy giụa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng đầy oán hận, thì thào: “Người tới… Sao lại là ngươi?”
Trái tim Đàm Xuyên chợt buông lỏng, ngay sau đó lại bị nhấc lên, chỉ một thoáng đã thấy hoa đầu chóng mặt. Sao lại là Huyền Châu? Sao có thể là Huyền Châu?! Nghìn tính vạn tính, tính đủ mọi đường cũng không tính nổi người bị nhốt ở đây lại là Huyền Châu!
“Mời ngồi.” Quốc sư chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh mà còn lịch sự nhường chỗ ngồi cho nàng, “Thật không ngờ Đế Cơ Đại Yến còn nhỏ tuổi như vậy, tuổi nhỏ mà hành sự tàn nhẫn, khiến người ta bội phục.”
Đàm Xuyên liếc nhìn Huyền Châu một cái, không nói gì, im lặng ngồi xuống ghế đá. Lại thấy trong tay quốc sư còn nắm quả tim người đang đập loạn kia, trên tay áo nhuốm đầy máu tươi, tình cảnh này quả thật vô cùng kỳ dị, nàng chỉ thấy lồng ngực như bị thứ gì đè nặng, hô hấp có chút khó khăn.
Quốc sư ngồi đối diện nàng, vẻ mặt hờ hững: “Ta gần đây vẫn suy nghĩ, có lẽ nên thay đổi cách nhìn về hoàng tộc Đại Yến. Vua Bảo An phụ hoàng ngươi nhu nhược ích kỷ, không ngờ lại sinh được mấy người con có cốt khí. Ngay cả công chúa nước chư hầu mà còn kiên cường tới cỡ này, trúng oản tâm thuật của ta, còn có thể ngang ngạnh nhiều ngày như vậy. Hoàng tộc Đại Yến, quả không hổ từng được mệnh danh Thiết Huyết Thụy Yến.”
[oản tâm: khoét tim]
[Thiết Huyết Thụy Yến: nôm na là Nước Yến kiên cường]
Đàm Xuyên không thốt nổi một lời. Kẻ ngồi đối diện nàng đây, chính là quốc sư Thiên Nguyên, một nam nhân hoàn toàn khác so với tưởng tượng của nàng.
Từ lâu trước kia đã được nghe đến uy danh của quốc sư Thiên Nguyên, tinh thông các loại dị thuật, đối nhân xử thế trầm ổn tiếc lời như vàng, nàng từng nghĩ kẻ này hẳn phải là một ông lão kín đáo chặt chẽ mang vẻ mặt tang thương, ngờ đâu lão ta tuy đầy đầu tóc bạc, dung mạo lại trẻ trung dị thường, trông vào chỉ thấy bí hiểm, nhìn không ra hỉ nộ, quả thật khiến người ta sợ hãi.
Quốc sư không để ý nàng vẫn trầm mặc, tiếp tục nói: “Thiên Nguyên diệt Đại Yến, nhất thống Trung Nguyên chỉ là xu thế tất yếu. Đế Cơ không buông bỏ được quốc thù gia hận, cũng là lẽ thường. Ta thấy ngươi tuổi nhỏ, trong lòng có chút không nỡ, chỉ cần ngươi giao ra hồn phách thái tử, ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống, không truy cứu nữa.”
Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, lát sau mới thấp giọng nói: “Ngươi thả nàng ta trước, nàng không biết gì cả.”
Quốc sư nâng tay ném trái tim kia ra, nháy mắt liền nhập vào trong ngực Huyền Châu, ước chừng là đau đớn quá mức, Huyền Châu thở hổn hển vài tiếng rồi ngất xỉu. Vòng sắt kẹp chặt tay chân nàng ta trên bàn đá “leng keng” vài tiếng rồi rút lại, nàng ta mềm nhũn ngã gục xuống đất, vô cùng thê thảm.
Đàm Xuyên sửa sang lại y phục, suy tư chốc lát, nói thẳng: “Trước khi tới Thiên Nguyên, ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, chưa hề nghĩ tới chuyện còn sống mà rời đi. Ngươi cứ thế tin rằng ta sẽ nguyện ý giao ra hồn phách thái tử, tìm một con đường sống sao?”
Quốc sư nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nói: “Đế Cơ, dù cho ngươi giết Tả tướng, giết thái tử, thậm chí giết ta, giết hoàng thượng, tình thế của các quốc gia Trung Nguyên cũng sẽ không có gì thay đổi. Hoàng tộc Thiên Nguyên quốc ta mang trong mình dòng máu thượng cổ yêu ma, đã định trước sẽ nhất thống thiên hạ, gây dựng một đại địa Trung Nguyên hùng mạnh thịnh vượng hơn. Tả tướng của Đại Yến các ngươi là một kẻ thức thời, thấy được sự mục nát của Đại Yến, cũng hiểu được sự hùng mạnh của Thiên Nguyên. Ông ta chẳng qua chỉ lựa chọn con đường đúng đắn nhất, thậm chí không màng danh lợi. Ngươi có lập trường gì mà vì thù riêng giết ông ta trút hận?”
Đàm Xuyên cười cười, thấp giọng nói: “Ta không cần giải thích với ngươi, giống như ngươi cũng không cần giải thích với ta vì sao phải tôn thờ yêu quái. Ngươi có lập trường gì mà trách cứ ta?”
“Giữa yêu với yêu không có nghi kỵ ngờ vực tính toán lẫn nhau.” Quốc sư lấy ra một tấm khăn lụa, lau sạch sẽ vết máu trên tay, “Thái tử chính là bởi đơn thuần dễ dàng tin người khác, mới có thể mắc bẫy của ngươi. Bây giờ đại thế đã thành, ngay cả khi hoàng tộc Thiên Nguyên bị ngươi giết sạch chẳng còn ai, thiên hạ vẫn sẽ thuộc về Thiên Nguyên như cũ. Mọi chuyện ngươi làm, sẽ chỉ khiến cho ngươi và những người khác thêm thống khổ, không có ý nghĩa gì.”
Nàng khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Không sai. Ta mong sao Thiên Nguyên các ngươi sớm đạt được ý nguyện lớn lao, từ đó về sau yêu ma tàn sát bừa bãi, vĩnh viễn không có một ngày bình yên.”
Ánh mắt quốc sư chợt lóe lên, dường như đã tức giận.
“Ngươi ngẩng đầu, ” giọng nói khàn đục của lão giống như âm thanh của giấy ráp cọ xát trên mặt đất, quả thực rợn người, “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Nàng giận dữ ngẩng đầu hoàn toàn không sợ hãi, vừa mới chống lại đôi mắt lạnh lẽo yêu dị của lão, nàng liền thấy lồng ngực chợt lạnh, tựa như bị một thanh đao băng mỏng sắc bén nhẹ nhàng xỏ xuyên. Không có đau đớn, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, nàng chỉ thấy nơi nào đó trong ngực tựa hồ trở nên trống rỗng, mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Mà thứ đó, giờ phút này rõ ràng đang bị quốc sư nắm trong lòng bàn tay ——trái tim nàng, trái tim đầm đìa máu tươi, đang nảy lên một cách dữ dội. Lão dùng móng tay cắt nhẹ trên bề mặt, Đàm Xuyên chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé rách, cơ hồ muốn ngất lịm, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.
“Đế Cơ, ta không thích tranh luận với trẻ con. Bây giờ, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, hồn phách thái tử để ở đâu?” Lão thổi một hơi vào trái tim kia, nàng lại cảm thấy như ngàn vạn lưỡi đao lạnh buốt cắm vào trong ngực, bình sinh chưa bao giờ chịu qua nỗi đau đớn nào như vậy, thế nhưng lại không thể ngất đi, càng đau đớn, ý thức càng thêm tỉnh táo.
Đàm Xuyên siết chặt góc áo, móng tay từng ngón nứt toác cả ra, dùng hết thảy sức lực toàn thân chống chọi với nỗi đau đớn đáng sợ này, đột nhiên cười lạnh một tiếng, run giọng nói: “Được! Có thái tử một nước chôn cùng ta, ta cũng không chịu thiệt!”
Quốc sư im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay ném trái tim kia trở lại ngực nàng, đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ mang theo vẻ kính phục, những kẻ chịu đựng oản tâm thuật mà còn có thể nói chuyện, thật sự không nhiều. Nữ nhân lại càng ít ỏi.
“Ta biết ngươi quen biết Công Tử Tề, cũng biết rõ hắn rất có bản lĩnh, cho nên ngươi cái gì cũng không sợ, cho rằng hắn sẽ đến cứu ngươi.” Lão khàn khàn cười, “Không bằng chúng ta hãy đánh cược, cược xem trước khi hắn xông vào tòa cung điện ngầm của ta cứu ngươi ra, ta có thể hỏi được tăm tích hồn phách thái tử từ miệng ngươi hay không.”
Đàm Xuyên chậm rãi liếm vết máu trên bờ môi, đều là do chính nàng vừa mới cắn. Nàng yếu ớt cười một tiếng: “Nếu thế, ta thắng chắc rồi.”
Quốc sư ra ngoài, cửa đá của tòa cung điện bị phong ấn đóng kín, hết thảy đều trở về trạng thái tĩnh mịch khi trước. Đàm Xuyên không còn chút sức lực ngồi phịch xuống ghế đá, xoay cái cổ cứng ngắc quan sát xung quanh, được lắm, không cửa sổ không cửa ra vào, không nước uống không đồ ăn, an tĩnh tới mức chẳng khác nào một phần mộ. Người bình thường bị nhốt trong đây ba ngày, không cần đến cực hình gì, chỉ sợ cả tám đời tổ tông nhà mình cũng muốn gọi đến ấy chứ.
May mà nàng có bảo bối túi Càn Khôn da trâu.
Đàm Xuyên từ túi Càn Khôn lấy ra hai cái chăn, một cái trải lên giường đá, một cái dùng để đắp. Lại lấy ra bánh ngọt và túi nước, ăn chút ít cho đỡ sợ, tiện thể suy nghĩ kỹ lưỡng xem tiếp theo sẽ xử lý thế nào. Lúc Huyền Châu từ cơn hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt chính là hình ảnh nàng nửa nằm trên giường đá, trong miệng nhồi đầy bánh ngọt.
Thấy ánh mắt nàng ta hết sức tàn nhẫn oán độc, lại đặc biệt là lúc mình đang uống nước, Đàm Xuyên rất tốt bụng đưa cho nàng ta một túi nước: “Muốn uống à?”
Huyền Châu không nói một lời đoạt lấy túi nước, ngửa đầu uống một mạch hơn phân nửa, bị sặc liên tục ho khan, làm ướt cả tóc và vạt áo, so với lúc trước còn thê thảm hơn vài phần. Chờ nàng ta dần dần ngừng ho, Đàm Xuyên mới nói: “Được rồi, Huyền Châu. Cho ta biết vì sao lại là ngươi ở đây.”
Góc áo gửi kèm trong thư làm nàng tưởng rằng đó là Tả Tử Thần, bởi vì chỉ có hắn mới mặc y phục tím, ai biết vị tỷ tỷ này yêu ai yêu cả đường đi, lại cũng mặc nguyên một cây tím trên người. Nếu như… Nếu như biết trước là nàng ta, nàng có lẽ đã không tới để chịu khổ, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt cho khỏe.
Đình Uyên thở dài cười cười, có chút oán trách: “Nhìn huynh xem, lần này phiền toái lớn rồi.”
Hắn lấy từ trong ngực một lá bùa vuông vắn, ném nhẹ về phía cây nến, lá bùa cuốn quanh trên ngọn lửa nhỏ, cũng không rơi xuống. Ngay sau đó, bóng tối ập tới bao phủ, bóng tối kia giống như một hình thể di động, lướt ngang qua Hạo Thiên lâu, chỉ trong nháy mắt, dị tượng biến mất, quán rượu vốn đang huyên náo bỗng nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị.
Sau lưng Đàm Xuyên thấm đẫm mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy tất cả mọi người đều duy trì tư thế chạy ra ngoài, ngay đơ tại chỗ chẳng khác nào pho tượng. Nàng không khỏi cảm thấy nghẹn họng, xem ra nàng chẳng những xem thường quốc sư Thiên Nguyên, mà còn đánh giá thấp cả nhị hoàng tử bí hiểm này nữa.
Đình Uyên nhặt khối đầu gỗ lên, đặt lại trên vai thái tử, nhẹ lời: “Ta ghét nhất là mấy thứ thần tiên ma quái này, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cứ cố định bọn họ một lát, chờ quốc sư tới xử lý là ổn thôi.”
Đàm Xuyên len lén chà xát lòng bàn tay vào quần áo, tay nàng đẫm mồ hôi, nàng phát giác chính mình đã gặp phải thử thách gay go nhất từ khi lọt lòng tới nay.
Trước khi tới nói cho cùng nàng vẫn ôm trong lòng một tâm lý cầu may, Tả Tử Thần nói thế nào cũng là kẻ tu tiên từ nhỏ, không đến mức dễ dàng bị người ta bắt được như vậy, nhưng lúc này xem ra, đó quả nhiên là một ý nghĩ cầu may quá rồi.
Nhất thời lại nghĩ tới việc Phó Cửu Vân đánh cược cùng Mi Sơn Quân, thắng thì có được lai lịch quốc sư, hành động này lúc ấy chỉ thấy ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại lại khiến nàng có một loại cảm giác kinh tâm động phách. Thái tử chết chẳng lẽ là do chàng? Cắt đầu đoạt hồn phách, một biện pháp quá mức cực đoan, ngoại trừ muốn thắp sáng hồn đăng, hồn phách con người chẳng dùng được vào việc gì khác. Mà chuyện hồn đăng nàng mang bên người, cũng chỉ có Phó Cửu Vân biết.
Chàng đã giết thái tử, có lẽ còn có ý định đối phó quốc sư, có điều nhận ra đối phương không dễ đối phó, cho nên mới tìm Mi Sơn Quân đòi lai lịch quốc sư? Lai lịch quốc sư chắc chắn không đơn giản, cho nên chàng mới từ bỏ kế hoạch bí mật ám sát, mà đổi thành cố gắng tiếp cận hoàng tộc Thiên Nguyên một cách công khai? Chàng… Chàng thật sự xuất thủ thay nàng báo thù ư?
Cổ tay run lên nhè nhẹ, nàng kiệt lực tỏ ra ung dung thản nhiên, thanh âm bình tĩnh: “Trước đó, ta muốn gặp vị cố nhân kia đã.”
Đình Uyên cười dài đứng dậy: “Mời đi theo ta.”
***
Bên dưới Hạo Thiên lâu năm trăm thước có một tòa cung điện bí mật, dọc theo những bậc thang bằng đá gấp khúc đi xuống dưới, bóng tối sâu hun hút làm cho người ta hoảng sợ.
Đình Uyên đưa giá cắm nến trong tay cho Đàm Xuyên, nói: “Công Tử Tề tiên sinh vang danh thiên hạ bỗng nhiên tới Cao Đô, hẳn là vì Đế Cơ ngươi? Phụ hoàng phái hai trăm người tới vây giết, cũng không thu hoạch được gì, người này nhất định rất lợi hại. Ta to gan phán đoán, liệu có phải Công Tử Tề tiên sinh giúp ngươi một tay trong chuyện của thái tử?”
Đàm Xuyên hờ hững nói: “Ai biết được? Nhị hoàng tử có thể tận lực nghĩ thêm vài khả năng, dù sao đoạn đường này vắng vẻ, rất nhàm chán.”
Đình Uyên cười cười, hoàn toàn không để bụng: “Vị cố nhân kia của Đế Cơ trong lúc ám sát quốc sư thất thủ bị bắt, tuy có hơi lỗ mãng, nhưng lá gan quả không nhỏ, tính tình cũng rất quật cường, ta thật không ngờ, hoàng tộc Đại Yến ai ai cũng đều rất có cốt khí, làm người ta phải kính nể.”
Bàn tay cầm nến của Đàm Xuyên chợt siết chặt, nếu người đó thật sự là Tả Tử Thần, có nên cứu hay không? Cứu bằng cách nào? Có một quốc sư nông sâu khó dò, còn có vị hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh này, bất cứ người nào cũng lợi hại hơn nàng gấp mấy lần. Nàng chỉ có thể tận lực trì hoãn, mong sao trong thời gian ngắn có thể tìm ra sơ hở của bọn họ.
Đình Uyên bỗng nhiên dừng lại giữa bậc thang, nàng không hiểu nên quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy hắn cười có phần quỷ dị, tỉ mỉ đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Đáy lòng Đàm Xuyên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi hắn: “Nhị hoàng tử có gì muốn nói sao?”
Hắn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Không, ta chỉ đang nghĩ, kế hoạch của Đế Cơ rất chu toàn, tiếc là thực lực không đủ, không thể giết chết quốc sư, thật là đáng tiếc.”
… Thế là có ý gì?
Đàm Xuyên chỉ thấy tim đập dồn dập, cố ý cười nói: “Cũng không nhất định, các ngươi không sợ ta không tuân thủ lời hứa sao?”
Hắn cũng cười: “Chuyện sau này, ai mà biết được?”
Rốt cuộc không ai nói thêm gì, đi đến tận cùng bậc thang, đó là cửa chính của cung điện ngầm. Trước cửa có một đoàn yêu thú dữ tợn quanh thân rực lửa đang nằm bò ra ngủ, thấy hai người đi tới, liền lắc la lắc lư đứng dậy, cực kỳ kiêu ngạo vểnh cao đầu, không để bọn họ vào mắt.
Đình Uyên chắp tay: “Đế Cơ, mời vào. Cố nhân và quốc sư đều chờ ở bên trong.”
Nàng đi vòng qua yêu thú, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa đá, nó liền lặng yên không tiếng động mà mở ra, làm cho nàng lắp bắp kinh hãi. Đình Uyên nhíu mày cười: “Thế mới nói, ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma quái này. Đế Cơ tự mình bảo trọng.”
Trong cung đèn đuốc sáng trưng, giường đá ghế đá không thiếu thứ gì, kiểu dáng xa hoa nhưng vẫn toát ra một hơi thở âm u lạnh lẽo. Đàm Xuyên vừa nhìn vừa đi, theo bản năng lấy tay nắm nắm túi Càn Khôn da trâu, hồn đăng vẫn ở bên trong, đây có lẽ là phần thắng duy nhất của nàng. Nàng phải tìm cách chọc giận lão, khi người ta tức giận là lúc dễ lộ ra sơ hở nhất, chỉ cần quốc sư có thể lộ ra chút nào sơ hở, thì nàng vẫn còn hi vọng bắt lão thắp sáng hồn đăng.
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế, vang vọng từng đợt giữa nơi cung điện hoang vắng này, trái tim Đàm Xuyên như bị thứ gì siết chặt, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Một thanh âm khàn đục lạnh lùng vang lên: “Hồn phách thái tử rốt cuộc ở đâu? Có chịu nói hay không?”
Tiếng thét chói tai trở nên yếu dần, sau cùng biến thành tiếng nức nở, nghe lại không giống giọng của nam nhân, dường như là một nữ tử. Đàm Xuyên cất bước chạy, vạch tung tầng tầng lớp lớp màn lụa lạnh lẽo, chỉ thấy chính giữa điện đặt một bàn đá hình người, trên đó trói một nữ tử y phục tím. Một nam tử tóc bạc lẳng lặng ngồi trước bàn đá, trong tay nắm một quả tim người đỏ tươi còn đang đập, khi thì siết chặt khi thì buông lỏng. Tiếng gào thét của nữ tử kia cũng theo từng động tác của lão mà chợt mạnh chợt yếu, có vẻ như sắp tắt thở đến nơi.
Có lẽ là nghe thấy có người lạ tới, lão chậm rãi xoay người, đối diện thẳng với đôi mắt Đàm Xuyên. Mái tóc dài của lão đã bạc phơ như tuyết, khuôn mặt lại trẻ đến không ngờ, ngũ quan bình thường, song giữa hai lông mày lại tràn đầy u ám, làm người ta không rét mà run.
Lão quan sát từ trên xuống dưới một phen, thanh âm khàn khàn lần nữa vang lên: “Đế Cơ Đại Yến?”
Người này tất nhiên chính là quốc sư Thiên Nguyên, Đàm Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, người áo tím bị trói chặt trên bàn đá nghe thấy hai chữ “Đế Cơ” lại run rẩy một trận, giãy giụa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng đầy oán hận, thì thào: “Người tới… Sao lại là ngươi?”
Trái tim Đàm Xuyên chợt buông lỏng, ngay sau đó lại bị nhấc lên, chỉ một thoáng đã thấy hoa đầu chóng mặt. Sao lại là Huyền Châu? Sao có thể là Huyền Châu?! Nghìn tính vạn tính, tính đủ mọi đường cũng không tính nổi người bị nhốt ở đây lại là Huyền Châu!
“Mời ngồi.” Quốc sư chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh mà còn lịch sự nhường chỗ ngồi cho nàng, “Thật không ngờ Đế Cơ Đại Yến còn nhỏ tuổi như vậy, tuổi nhỏ mà hành sự tàn nhẫn, khiến người ta bội phục.”
Đàm Xuyên liếc nhìn Huyền Châu một cái, không nói gì, im lặng ngồi xuống ghế đá. Lại thấy trong tay quốc sư còn nắm quả tim người đang đập loạn kia, trên tay áo nhuốm đầy máu tươi, tình cảnh này quả thật vô cùng kỳ dị, nàng chỉ thấy lồng ngực như bị thứ gì đè nặng, hô hấp có chút khó khăn.
Quốc sư ngồi đối diện nàng, vẻ mặt hờ hững: “Ta gần đây vẫn suy nghĩ, có lẽ nên thay đổi cách nhìn về hoàng tộc Đại Yến. Vua Bảo An phụ hoàng ngươi nhu nhược ích kỷ, không ngờ lại sinh được mấy người con có cốt khí. Ngay cả công chúa nước chư hầu mà còn kiên cường tới cỡ này, trúng oản tâm thuật của ta, còn có thể ngang ngạnh nhiều ngày như vậy. Hoàng tộc Đại Yến, quả không hổ từng được mệnh danh Thiết Huyết Thụy Yến.”
[oản tâm: khoét tim]
[Thiết Huyết Thụy Yến: nôm na là Nước Yến kiên cường]
Đàm Xuyên không thốt nổi một lời. Kẻ ngồi đối diện nàng đây, chính là quốc sư Thiên Nguyên, một nam nhân hoàn toàn khác so với tưởng tượng của nàng.
Từ lâu trước kia đã được nghe đến uy danh của quốc sư Thiên Nguyên, tinh thông các loại dị thuật, đối nhân xử thế trầm ổn tiếc lời như vàng, nàng từng nghĩ kẻ này hẳn phải là một ông lão kín đáo chặt chẽ mang vẻ mặt tang thương, ngờ đâu lão ta tuy đầy đầu tóc bạc, dung mạo lại trẻ trung dị thường, trông vào chỉ thấy bí hiểm, nhìn không ra hỉ nộ, quả thật khiến người ta sợ hãi.
Quốc sư không để ý nàng vẫn trầm mặc, tiếp tục nói: “Thiên Nguyên diệt Đại Yến, nhất thống Trung Nguyên chỉ là xu thế tất yếu. Đế Cơ không buông bỏ được quốc thù gia hận, cũng là lẽ thường. Ta thấy ngươi tuổi nhỏ, trong lòng có chút không nỡ, chỉ cần ngươi giao ra hồn phách thái tử, ta sẽ thả cho các ngươi một con đường sống, không truy cứu nữa.”
Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, lát sau mới thấp giọng nói: “Ngươi thả nàng ta trước, nàng không biết gì cả.”
Quốc sư nâng tay ném trái tim kia ra, nháy mắt liền nhập vào trong ngực Huyền Châu, ước chừng là đau đớn quá mức, Huyền Châu thở hổn hển vài tiếng rồi ngất xỉu. Vòng sắt kẹp chặt tay chân nàng ta trên bàn đá “leng keng” vài tiếng rồi rút lại, nàng ta mềm nhũn ngã gục xuống đất, vô cùng thê thảm.
Đàm Xuyên sửa sang lại y phục, suy tư chốc lát, nói thẳng: “Trước khi tới Thiên Nguyên, ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, chưa hề nghĩ tới chuyện còn sống mà rời đi. Ngươi cứ thế tin rằng ta sẽ nguyện ý giao ra hồn phách thái tử, tìm một con đường sống sao?”
Quốc sư nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nói: “Đế Cơ, dù cho ngươi giết Tả tướng, giết thái tử, thậm chí giết ta, giết hoàng thượng, tình thế của các quốc gia Trung Nguyên cũng sẽ không có gì thay đổi. Hoàng tộc Thiên Nguyên quốc ta mang trong mình dòng máu thượng cổ yêu ma, đã định trước sẽ nhất thống thiên hạ, gây dựng một đại địa Trung Nguyên hùng mạnh thịnh vượng hơn. Tả tướng của Đại Yến các ngươi là một kẻ thức thời, thấy được sự mục nát của Đại Yến, cũng hiểu được sự hùng mạnh của Thiên Nguyên. Ông ta chẳng qua chỉ lựa chọn con đường đúng đắn nhất, thậm chí không màng danh lợi. Ngươi có lập trường gì mà vì thù riêng giết ông ta trút hận?”
Đàm Xuyên cười cười, thấp giọng nói: “Ta không cần giải thích với ngươi, giống như ngươi cũng không cần giải thích với ta vì sao phải tôn thờ yêu quái. Ngươi có lập trường gì mà trách cứ ta?”
“Giữa yêu với yêu không có nghi kỵ ngờ vực tính toán lẫn nhau.” Quốc sư lấy ra một tấm khăn lụa, lau sạch sẽ vết máu trên tay, “Thái tử chính là bởi đơn thuần dễ dàng tin người khác, mới có thể mắc bẫy của ngươi. Bây giờ đại thế đã thành, ngay cả khi hoàng tộc Thiên Nguyên bị ngươi giết sạch chẳng còn ai, thiên hạ vẫn sẽ thuộc về Thiên Nguyên như cũ. Mọi chuyện ngươi làm, sẽ chỉ khiến cho ngươi và những người khác thêm thống khổ, không có ý nghĩa gì.”
Nàng khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Không sai. Ta mong sao Thiên Nguyên các ngươi sớm đạt được ý nguyện lớn lao, từ đó về sau yêu ma tàn sát bừa bãi, vĩnh viễn không có một ngày bình yên.”
Ánh mắt quốc sư chợt lóe lên, dường như đã tức giận.
“Ngươi ngẩng đầu, ” giọng nói khàn đục của lão giống như âm thanh của giấy ráp cọ xát trên mặt đất, quả thực rợn người, “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Nàng giận dữ ngẩng đầu hoàn toàn không sợ hãi, vừa mới chống lại đôi mắt lạnh lẽo yêu dị của lão, nàng liền thấy lồng ngực chợt lạnh, tựa như bị một thanh đao băng mỏng sắc bén nhẹ nhàng xỏ xuyên. Không có đau đớn, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn, nàng chỉ thấy nơi nào đó trong ngực tựa hồ trở nên trống rỗng, mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
Mà thứ đó, giờ phút này rõ ràng đang bị quốc sư nắm trong lòng bàn tay ——trái tim nàng, trái tim đầm đìa máu tươi, đang nảy lên một cách dữ dội. Lão dùng móng tay cắt nhẹ trên bề mặt, Đàm Xuyên chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé rách, cơ hồ muốn ngất lịm, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.
“Đế Cơ, ta không thích tranh luận với trẻ con. Bây giờ, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, hồn phách thái tử để ở đâu?” Lão thổi một hơi vào trái tim kia, nàng lại cảm thấy như ngàn vạn lưỡi đao lạnh buốt cắm vào trong ngực, bình sinh chưa bao giờ chịu qua nỗi đau đớn nào như vậy, thế nhưng lại không thể ngất đi, càng đau đớn, ý thức càng thêm tỉnh táo.
Đàm Xuyên siết chặt góc áo, móng tay từng ngón nứt toác cả ra, dùng hết thảy sức lực toàn thân chống chọi với nỗi đau đớn đáng sợ này, đột nhiên cười lạnh một tiếng, run giọng nói: “Được! Có thái tử một nước chôn cùng ta, ta cũng không chịu thiệt!”
Quốc sư im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay ném trái tim kia trở lại ngực nàng, đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ mang theo vẻ kính phục, những kẻ chịu đựng oản tâm thuật mà còn có thể nói chuyện, thật sự không nhiều. Nữ nhân lại càng ít ỏi.
“Ta biết ngươi quen biết Công Tử Tề, cũng biết rõ hắn rất có bản lĩnh, cho nên ngươi cái gì cũng không sợ, cho rằng hắn sẽ đến cứu ngươi.” Lão khàn khàn cười, “Không bằng chúng ta hãy đánh cược, cược xem trước khi hắn xông vào tòa cung điện ngầm của ta cứu ngươi ra, ta có thể hỏi được tăm tích hồn phách thái tử từ miệng ngươi hay không.”
Đàm Xuyên chậm rãi liếm vết máu trên bờ môi, đều là do chính nàng vừa mới cắn. Nàng yếu ớt cười một tiếng: “Nếu thế, ta thắng chắc rồi.”
Quốc sư ra ngoài, cửa đá của tòa cung điện bị phong ấn đóng kín, hết thảy đều trở về trạng thái tĩnh mịch khi trước. Đàm Xuyên không còn chút sức lực ngồi phịch xuống ghế đá, xoay cái cổ cứng ngắc quan sát xung quanh, được lắm, không cửa sổ không cửa ra vào, không nước uống không đồ ăn, an tĩnh tới mức chẳng khác nào một phần mộ. Người bình thường bị nhốt trong đây ba ngày, không cần đến cực hình gì, chỉ sợ cả tám đời tổ tông nhà mình cũng muốn gọi đến ấy chứ.
May mà nàng có bảo bối túi Càn Khôn da trâu.
Đàm Xuyên từ túi Càn Khôn lấy ra hai cái chăn, một cái trải lên giường đá, một cái dùng để đắp. Lại lấy ra bánh ngọt và túi nước, ăn chút ít cho đỡ sợ, tiện thể suy nghĩ kỹ lưỡng xem tiếp theo sẽ xử lý thế nào. Lúc Huyền Châu từ cơn hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt chính là hình ảnh nàng nửa nằm trên giường đá, trong miệng nhồi đầy bánh ngọt.
Thấy ánh mắt nàng ta hết sức tàn nhẫn oán độc, lại đặc biệt là lúc mình đang uống nước, Đàm Xuyên rất tốt bụng đưa cho nàng ta một túi nước: “Muốn uống à?”
Huyền Châu không nói một lời đoạt lấy túi nước, ngửa đầu uống một mạch hơn phân nửa, bị sặc liên tục ho khan, làm ướt cả tóc và vạt áo, so với lúc trước còn thê thảm hơn vài phần. Chờ nàng ta dần dần ngừng ho, Đàm Xuyên mới nói: “Được rồi, Huyền Châu. Cho ta biết vì sao lại là ngươi ở đây.”
Góc áo gửi kèm trong thư làm nàng tưởng rằng đó là Tả Tử Thần, bởi vì chỉ có hắn mới mặc y phục tím, ai biết vị tỷ tỷ này yêu ai yêu cả đường đi, lại cũng mặc nguyên một cây tím trên người. Nếu như… Nếu như biết trước là nàng ta, nàng có lẽ đã không tới để chịu khổ, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt cho khỏe.
Danh sách chương