Cây cầu kia cũng được xem như là một địa điểm đẹp nổi tiếng của thành phố tập trung rất nhiều người, bất kể Xuân Hạ Thu Đông, trên sông đèn màu đều không tắt, rực rỡ xinh đẹp, là nơi hẹn hò lý tưởng nhất của các đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, chỉ không nghĩ đến Đàm Thư Lâm sẽ đem theo bạn gái của cậu ta đến đây tham gia náo nhiệt, cậu ta luôn xem thường những cuộc hẹn hò ở ngoài như thế này, cậu ta luôn cho rằng người nghèo mới làm những chuyện như vậy.
Hải Nhã đi đến trước mặt cậu ta, thế nhưng cậu ta lại kỳ lạ lùi về phía sau hai bước, giống như là gặp chuyện gì đó không vui, vẻ mặt muốn lập tức rời đi.
"Xin lỗi." Hải Nhã chậm rãi nói, "Chai rượu là tớ ném."
Đàm Thư Lâm vội vã nhìn cô một cái, nhanh chóng quay đầu, lại còn tức giận lẩm bẩm: “Ném bừa bãi…Không có giáo dục…”
Hải Nhã còn nói: "Không ném trúng đầu cậu thật đáng tiếc."
Cậu ta tức giận, cau mày trợn mắt nhìn cô: "Tôi lại trêu chọc gì cậu rồi à?! Sao lại nói chuyện như vậy?”
Hải Nhã nhún vai một cái, kéo cánh tay Tô Vĩ nhỏ giọng nói: "Đi thôi, đi về."
"Chúc Hải Nhã cậu cố ý phải không? Không làm tôi nổi giận cậu không vui có phải không?"
Đàm Thư Lâm bị cô chọc cho tức giận, chịu để cô đi mới lạ đó, giơ tay ra định tùm lấy cô, vừa mới vươn tay ra đã bị người đàn ông bên cạnh đã hất tay ra, sự chú ý của cậu ra chỉ tập trung trên người Hải Nhã, bỏ quên mất người đàn ông bên cạnh cô lúc nãy giờ, lúc này mới phát hiện Tô Vĩ đứng bên cạnh. Gương mặt này đúng thật là cơn ác mộng, tất cả những vận rủi gần đây của cậu ta hình như đều từ người này mà đến.
Cậu ta nhất thời giận dữ: "Tôi ×! Lại là anh!"
Lần trước ở quán rượu cậu muốn ấn anh ta lên đất rồi đánh một trận cho thông suốt, đáng tiếc lúc ấy quá nhiều người còn Lão Duy lại lôi kéo cậu không thả, sau đó cậu ta tức giận với lão Duy mấy ngày liên, Lão Duy cũng không để ý, chỉ nói: Ở đây, người này cậu không thể trêu vào.
Ở trong từ điển cuộc sống của Đàm Thư Lâm, không bao giờ có ba từ không thể trêu này, xung quanh yên tĩnh, cậu ta muốn đánh cho anh ta răng rơi đầy đất.
Cậu ta không nói hai lời đưa tay lên vung nắm đấm, nhưng đối phương căn bản không quan tâm, tùy tiện đón lấy nắm đấm đó, trong nháy mắt cậu ta bị lực của chính mình lảo đảo.
"Cậu muốn đánh người thì đánh đừng nói nhảm quá nhiều." Tô Vĩ khẽ cười lạnh, "Còn nữa, đừng đụng cô ấy."
Cái gì cô ấy? Cái nào cô ấy? Đàm Thư Lâm máu dồn lên não, nổi giận ngược lại dừng lại động tác, nhìn Tô Vĩ một lát, rồi quay sang nhìn Hải Nhã đang đứng bên cạnh, mất rất nhiều thời gian mới dần dần phản ứng kịp mọi chuyện, là một chuyện rất hoang đường, cậu ta hoàn toàn không tin nổi.
"Chúc Hải Nhã con mẹ nó đầu óc cậu bị hỏng rồi à? !" Đàm Thư Lâm không khống chế được nghẹn ngào rống to, "Cậu thật sự cùng tên lưu manh này ở chung một chỗ? !"
Hải Nhã vẫn yên lặng đứng bên cạnh nhìn, cho đến lúc này mới nói: "Tớ đã sớm nói với cậu rồi, cậu không tin thôi.”
Đàm Thư Lâm cũng không biết mình bị làm sao, giống như là không có cách nào kiềm chế được sự sỉ nhục này, hai tay khẽ phát run chỉ về phía cô, miệng nói; “Cậu điên rồi! Cậu tránh ra! Tránh ra!”
"Giọng của cậu qúa lớn rồi." Hải Nhã nói, "Rất ồn ào."
Đàm Thư Lâm lại lần nữa có cảm giác mãnh liệt cô bây giờ hoàn toàn là người xa lạ, không còn là cô bé luôn rụt cổ giống như đà điểu nữa, cô bé đó mặc váy chưa bao giờ ngắn quá đầu gồi, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại ân cần thục nữ ——Chúc Hải Nhã mà cậu ta quen như vậy hình như đã chết rồi.
Cậu thậm chí vào giờ phút này còn nghĩ đến một số chuyện thần kỳ xưa, người từ nơi khác đến chiếm thân thể của con người vậy, biến thành một người hoàn toàn khác xưa, Chúc Hải Nhã có phải cũng trở thành một người khác rồi không? Trên người cô lại có thể có mùi rượu, mái tóc đuôi ngựa trước giờ vẫn được chải cẩn thận cũng xõa ra, bị gió thổi bay hỗn độn sau lưng, cô lạnh lùng như vậy, thậm chí còn mang theo một chút thô bạo buông thả.
Cậu cảm thấy không có cách nào nhẫn nại, tiến lên túm lấy cô: "Cậu xem một chút bây giờ cậu ra bộ dạng gì?!”
Tay lại một lần nữa bị người khác đẩy ra, Tô Vĩ lạnh lùng nhìn cậu: "Đã nói cậu không được đụng đến cô ấy."
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là người này, Đàm Thư Lâm tức giận, nhấc chân lên đá, đối phương nhanh hơn so với cậu, trên bụng cậu ta bị đá trúng, đau đến khom lưng xuống, sau đó là một lực không có cách nào phản kháng được, cậu ta bị ném trên mặt đất, giống như một chú chó hoang bị đánh bại, kịch liệt thở hổn hển, dùng ánh mắt hắn rõ tơ máu nhìn chằm chằm mọi người.
Đàm Thư Lâm từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ chịu qua loại này sỉ nhục cùng chật vật này, cả người phát run dữ dội. Toàn bộ thế giới cũng tối xuống, cậu ta cảm giác mình cái gì cũng không nhìn thấy được, Chúc Hải Nhã liền đứng ở chỗ không xa, cô nhìn cậu, vẻ mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt cái loại đó lạnh lùng thương hại để cho cậu ta muốn nổi điên.
Cậu ta bị ngọn lửa đáu đớn này đả thương, nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ làm mình đau đớn này, nên không đắn đó nói: “Chúc Hải Nhã! Cậu cho rằng những ngày tháng yên tĩnh của cậu từ đâu mà đến? Người nhà cậu cứ ba ngày gọi một cú điện thoại! Nếu không phải tôi thay cậu lừa gạt… Cậu chờ đó! Chờ xem! Khi bọn họ biết toàn bộ mọi việc, sẽ có phản ứng như thế nào!”
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như trên đời chỉ có một mình cô đứng ở trước mặt mình, cậu không bỏ qua bất cứ biến hóa gì trên mặt cô, chỉ có cô lộ vẻ mặt hối hận khổ sở, cậu mới có thể được giải thoát.
Nhưng cô vẫn bĩnh tĩnh như vậy, bình tĩnh khiến cho cậu tuyệt vọng.
"Ừ, cậu đi nói."
Giọng nói của Hải Nhã lập tức bị gió thổi bay, cậu trơ mắt nhìn cả người cô giống như khói biến mất, đi theo cái tên lưu manh đó biến mất trước mặt mình. Đàm Thư Lâm rốt cuộc không còn sức lực nằm lại trên đất, đến một chút sức lực cũng bị đánh bại, lại giống như chó chết vải rách, trừ nằm lại như vậy, cậu ta không còn bất cứ phương pháp giải quyết nào.
Có một cánh tay kéo cậu ta dậy, là của bạn gái cậu Tiểu Đào, cô ấy rất lo lắng, vừa kéo vừa nói: "Dặn anh đừng trêu chọc anh ta! Anh bị đánh rồi này! Mau dậy đi! Đi!"
Đàm Thư Lâm hất tay cô ra: ". . . . . . Đừng đụng tôi."
Trong thân thể có một cảm giác đau đớn mãnh liệt mà xa lạ đang cắn nuốt , cậu ta rất nhanh lấy tay che mắt, trong hốc mắt bỗng nhiên bắt đầu nóng lên. Đây là vì sao? Không tìm được bất cứ lý do gì, nhưng nếu không để cho chúng nó phát tiết ra, chắc có lẽ cậu sẽ chết tại đây. Tuổi trẻ ngây thơ buông thả của cậu sắp kết thúc, cậu không muốn chấp nhận, từ chối tất cả những suy nghĩ liên quan.
Nếu như cuộc sống giống như một cuốn sách thật là tốt, những thứ làm người ta khó chịu sẽ nhanh chóng lướt qua, trang kế tiếp cậu sẽ nằm ngủ trên giường, đem hết tất cả mọi chuyện ngày hôm qua bỏ qua, vẫn là một cậu nhóc được hưởng hàng ngàn hàng vạn yêu thương không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Nhưng hiện tại cậu lại rơi vào khe hở của sự xấu hổ, một mình nằm trên đất bản thân chảy nước mắt cũng không biết lý do tại sao? Không biết qua bao lâu, Tiểu đào cũng không kéo cậu nữa, cũng không nói thêm bất cứ điều gì, Đàm Thư Lâm từ từ thả tay xuống, bốn phía tối đen như mực, chỉ còn một mình cậu, cô ấy có lẽ đã giận quá bỏ đi rồi. Cậu ôm bụng chẫm rãi bò dậy, phủi hết bụi bẩn trên người, điện thoại di động cũng rơi một bên, cậu tìm nửa này, mới tìm được số điện thoại Tiểu Đào, giống như là tìm kiếm sự an ủi vậy, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại.
Tiểu Đào không vui, trong điện thoại có ý quở trách cậu: 'Em kéo anh một lúc lâu anh cũng không để ý đến! Anh làm bạn trai mà như vậy sao? Còn nói yêu thương em cả đời, kết quả vì cô gái khác mà đánh nhau! Em về nhà rồi, anh đừng tìm em nữa!"
Đàm Thư Lâm chỉ cảm thấy cả người tống trải, lẩm bẩm nói: "Tiểu Đào, đến đây với anh, đừng đi."
cô lại cúp điện thoại.
Đàm Thu Lâm đối với âm thanh trống rỗng trong điện thoại sững sờ một lúc lâu, muốn phát giận như trước đây, đưa di động đập bể, nhưng tay giơ lên lại cảm thấy vô vị, cuối cùng vẫn đi một mình.
Cậu nhớ đến quầy rượu của mình, đã mở được mấy tháng, đều do Lão Duy tự mình xử lý, cậu chỉ quản lý mấy ngày, mỗi tháng chỉ đến chỗ lão Duy thu tiền, nhưng thời gian khác đều cùng Tiểu Đào ăn chơi trác tán. Có lẽ nên tìm chút chuyện để làm, chứng minh mình không phải một phế vật, Đàm Thư Lâm giơ tay lên vẫy taxi, đi đến quán bar Dạ Sắc.
Lão Duy từng nói với cậu, quầy rượu làm ăn cực kỳ phát đạt, cậu còn có chút không tin, đến lúc thật sự này đến đây mới biết rằng Lão Duy một chút cũng không nói quá, cả ngõ vào đậu đầy xe, ở cửa người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Đàm Thư Lâm rốt cuộc cũng có cảm giác thành tựu, bước nhanh vào quầy rượu, bên trong ánh đèn mờ, âm nhạc mê ly, bóng người nhốn nháo cậu lại cảm thấy xa lạ, giống như nơi này không phải là quầy rượu nho nhỏ ban đầu mình hao tổn tâm huyết thiết kế.
Lách đám người để đi vào, cậu cố sức đi vào, rất nhanh đã đến quầy rượu bên kia, người phục vụ rượu cậu cũng không biết, không biết lão Duy đã đổi hết từ lúc nào.
Cậu níu lấy một người bán rượu trẻ tuổi hỏi: "Lão Duy có ở đây hay không?"
Người bán rượu nhún vai: "Ông chủ hôm nay không tới."
Đàm Thư Lâm có chút không thoải mái, lách người vào toilet, nơi này hiệu quả cách âm khá hơn, cậu lập tức gọi điện thoại cho Lão Duy, còn chưa kịp ấn phim, đã nghe thấy tiếng cửa phòng toilet bị đẩy mạnh, một cô gái trẻ quần áo không chỉnh tề đi vào, liêu xiêu đỡ tường, giống như là uống say."
Đàm Thư Lâm vội vàng nói: "Đây là toilet nam! Của nữ ở bên cạnh."
cô gái này giống như không nghe thấy, liêu xiêu vịn tường đi mấy bước, bỗng nhiên lại ngã xuống đất, Đàm Thư Lâm bị sợ giật mình, nhanh chóng lay lay cô: "Này! cô làm sao vậy? Uống nhiều quá sao?"
trên mặt cô gái ửng hồng khác thường, trên người mùi rượu cũng không nặng, nhưng mà cả người lại giống như mơ màng do uống say như bình thường. Vốn là trên người mang một chiếc áo sơ mi mỏng maanh, bây giờ cúc áo đã bị mở ra gần hết, thấy rõ hơn một nửa bộ ngực. Đàm Thư Lâm không biết nên làm gì, chỉ đành phải đẩy cửa ra ngoài kêu: "Mau đến đây! Có người uống nhiều quá."
Có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở gần đó hút thuốc lá sang xem một cái, rối rít bật cười, chui vào toilet, đẩy Đàm Thư Lâm đi ra ngoài.
"Cậu đi đi. Để chúng tôi chăm sóc."
Đàm Thư Lâm bị đẩy ra ngoài cửa, thấy bọn họ còn sắp đóng cửa, cậu ta không khỏi giận: "Làm gì đó?! Sao lại đóng cửa?"
Có một người đàn ông nhìn về phía cậu cười lạnh, dơ nắm đấm lên: "Bớt lo chuyện của người khác! đi đi!"
Đàm Thư Lâm bị Tô Vĩ giáo huấn qua, đối với những tên lưu manh như thế này có chút ám ảnh, theo bản năng lùi hai bước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì. Cậu bó tay hết cách, chỉ đành xoay người lại đi tìm người bán rượu, đem tình huống nói hết với cậu ta, người bán rượu lại lộ ra nụ cười mập mờ: "Để cho bọn họ đi đi, đều vui sướng mà."
"Vui sướng cái gì vui sướng?" Đàm Thư lâm quả thật không thể tưởng tượng nổi, "Đây là chuyện vui sướng gì chứ?!"
Người bán rượu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Đến chỗ chúng tôi không để tìm vui sướng, cậu đến làm gì? Uống rượu giãi bày tâm sự?"
Đàm Thư Lâm còn muốn nói, người bán rượu đã xoay người đi, cậu đang cửa phòng toilet phân vân một lúc lâu, bên trong một chút xíu động tĩnh dù rất là nhỏ đều làm cậu cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đây cũng không phải là quán bar Sắc Dạ trong cảm nhận của cậu, mọi người hình như đối với loại chuyện như thế này khá quen rồi. Đàm Thư Lâm dùng sức vỗ cửa, kêu to: "Ra ngoài! Ra ngoài!"
Bên trong truyền ra từng trận tiếng cười, còn kèm theo tiếng khóc của cô gái, cửa vẫn đang đóng chặt, có người khách đi ngang qua thấy thế, cũng không để ý xoay người tránh ra.
Trong lòng Đàm Thư Lâm cam giác bất an càng ngày càng lớn, cậu nắm điện thoại di động, muốn gọi cho lão Duy, nhưng số mà cậu gọi luôn luôn bận, số trong danh bạ điện thoại không có bất cứ người nào có thể giải quyết được việc này, rõ ràng cậu không có bất cứ một người bạn nào có thể giúp đỡ.
Cậu chán nản ở trước cửa đi tới đi lui, cuối cùng hình như quyết định, mở điện thoại di động ra, ấn xuống ba con số 110 .
Hải Nhã đi đến trước mặt cậu ta, thế nhưng cậu ta lại kỳ lạ lùi về phía sau hai bước, giống như là gặp chuyện gì đó không vui, vẻ mặt muốn lập tức rời đi.
"Xin lỗi." Hải Nhã chậm rãi nói, "Chai rượu là tớ ném."
Đàm Thư Lâm vội vã nhìn cô một cái, nhanh chóng quay đầu, lại còn tức giận lẩm bẩm: “Ném bừa bãi…Không có giáo dục…”
Hải Nhã còn nói: "Không ném trúng đầu cậu thật đáng tiếc."
Cậu ta tức giận, cau mày trợn mắt nhìn cô: "Tôi lại trêu chọc gì cậu rồi à?! Sao lại nói chuyện như vậy?”
Hải Nhã nhún vai một cái, kéo cánh tay Tô Vĩ nhỏ giọng nói: "Đi thôi, đi về."
"Chúc Hải Nhã cậu cố ý phải không? Không làm tôi nổi giận cậu không vui có phải không?"
Đàm Thư Lâm bị cô chọc cho tức giận, chịu để cô đi mới lạ đó, giơ tay ra định tùm lấy cô, vừa mới vươn tay ra đã bị người đàn ông bên cạnh đã hất tay ra, sự chú ý của cậu ra chỉ tập trung trên người Hải Nhã, bỏ quên mất người đàn ông bên cạnh cô lúc nãy giờ, lúc này mới phát hiện Tô Vĩ đứng bên cạnh. Gương mặt này đúng thật là cơn ác mộng, tất cả những vận rủi gần đây của cậu ta hình như đều từ người này mà đến.
Cậu ta nhất thời giận dữ: "Tôi ×! Lại là anh!"
Lần trước ở quán rượu cậu muốn ấn anh ta lên đất rồi đánh một trận cho thông suốt, đáng tiếc lúc ấy quá nhiều người còn Lão Duy lại lôi kéo cậu không thả, sau đó cậu ta tức giận với lão Duy mấy ngày liên, Lão Duy cũng không để ý, chỉ nói: Ở đây, người này cậu không thể trêu vào.
Ở trong từ điển cuộc sống của Đàm Thư Lâm, không bao giờ có ba từ không thể trêu này, xung quanh yên tĩnh, cậu ta muốn đánh cho anh ta răng rơi đầy đất.
Cậu ta không nói hai lời đưa tay lên vung nắm đấm, nhưng đối phương căn bản không quan tâm, tùy tiện đón lấy nắm đấm đó, trong nháy mắt cậu ta bị lực của chính mình lảo đảo.
"Cậu muốn đánh người thì đánh đừng nói nhảm quá nhiều." Tô Vĩ khẽ cười lạnh, "Còn nữa, đừng đụng cô ấy."
Cái gì cô ấy? Cái nào cô ấy? Đàm Thư Lâm máu dồn lên não, nổi giận ngược lại dừng lại động tác, nhìn Tô Vĩ một lát, rồi quay sang nhìn Hải Nhã đang đứng bên cạnh, mất rất nhiều thời gian mới dần dần phản ứng kịp mọi chuyện, là một chuyện rất hoang đường, cậu ta hoàn toàn không tin nổi.
"Chúc Hải Nhã con mẹ nó đầu óc cậu bị hỏng rồi à? !" Đàm Thư Lâm không khống chế được nghẹn ngào rống to, "Cậu thật sự cùng tên lưu manh này ở chung một chỗ? !"
Hải Nhã vẫn yên lặng đứng bên cạnh nhìn, cho đến lúc này mới nói: "Tớ đã sớm nói với cậu rồi, cậu không tin thôi.”
Đàm Thư Lâm cũng không biết mình bị làm sao, giống như là không có cách nào kiềm chế được sự sỉ nhục này, hai tay khẽ phát run chỉ về phía cô, miệng nói; “Cậu điên rồi! Cậu tránh ra! Tránh ra!”
"Giọng của cậu qúa lớn rồi." Hải Nhã nói, "Rất ồn ào."
Đàm Thư Lâm lại lần nữa có cảm giác mãnh liệt cô bây giờ hoàn toàn là người xa lạ, không còn là cô bé luôn rụt cổ giống như đà điểu nữa, cô bé đó mặc váy chưa bao giờ ngắn quá đầu gồi, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại ân cần thục nữ ——Chúc Hải Nhã mà cậu ta quen như vậy hình như đã chết rồi.
Cậu thậm chí vào giờ phút này còn nghĩ đến một số chuyện thần kỳ xưa, người từ nơi khác đến chiếm thân thể của con người vậy, biến thành một người hoàn toàn khác xưa, Chúc Hải Nhã có phải cũng trở thành một người khác rồi không? Trên người cô lại có thể có mùi rượu, mái tóc đuôi ngựa trước giờ vẫn được chải cẩn thận cũng xõa ra, bị gió thổi bay hỗn độn sau lưng, cô lạnh lùng như vậy, thậm chí còn mang theo một chút thô bạo buông thả.
Cậu cảm thấy không có cách nào nhẫn nại, tiến lên túm lấy cô: "Cậu xem một chút bây giờ cậu ra bộ dạng gì?!”
Tay lại một lần nữa bị người khác đẩy ra, Tô Vĩ lạnh lùng nhìn cậu: "Đã nói cậu không được đụng đến cô ấy."
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là người này, Đàm Thư Lâm tức giận, nhấc chân lên đá, đối phương nhanh hơn so với cậu, trên bụng cậu ta bị đá trúng, đau đến khom lưng xuống, sau đó là một lực không có cách nào phản kháng được, cậu ta bị ném trên mặt đất, giống như một chú chó hoang bị đánh bại, kịch liệt thở hổn hển, dùng ánh mắt hắn rõ tơ máu nhìn chằm chằm mọi người.
Đàm Thư Lâm từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ chịu qua loại này sỉ nhục cùng chật vật này, cả người phát run dữ dội. Toàn bộ thế giới cũng tối xuống, cậu ta cảm giác mình cái gì cũng không nhìn thấy được, Chúc Hải Nhã liền đứng ở chỗ không xa, cô nhìn cậu, vẻ mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt cái loại đó lạnh lùng thương hại để cho cậu ta muốn nổi điên.
Cậu ta bị ngọn lửa đáu đớn này đả thương, nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ làm mình đau đớn này, nên không đắn đó nói: “Chúc Hải Nhã! Cậu cho rằng những ngày tháng yên tĩnh của cậu từ đâu mà đến? Người nhà cậu cứ ba ngày gọi một cú điện thoại! Nếu không phải tôi thay cậu lừa gạt… Cậu chờ đó! Chờ xem! Khi bọn họ biết toàn bộ mọi việc, sẽ có phản ứng như thế nào!”
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như trên đời chỉ có một mình cô đứng ở trước mặt mình, cậu không bỏ qua bất cứ biến hóa gì trên mặt cô, chỉ có cô lộ vẻ mặt hối hận khổ sở, cậu mới có thể được giải thoát.
Nhưng cô vẫn bĩnh tĩnh như vậy, bình tĩnh khiến cho cậu tuyệt vọng.
"Ừ, cậu đi nói."
Giọng nói của Hải Nhã lập tức bị gió thổi bay, cậu trơ mắt nhìn cả người cô giống như khói biến mất, đi theo cái tên lưu manh đó biến mất trước mặt mình. Đàm Thư Lâm rốt cuộc không còn sức lực nằm lại trên đất, đến một chút sức lực cũng bị đánh bại, lại giống như chó chết vải rách, trừ nằm lại như vậy, cậu ta không còn bất cứ phương pháp giải quyết nào.
Có một cánh tay kéo cậu ta dậy, là của bạn gái cậu Tiểu Đào, cô ấy rất lo lắng, vừa kéo vừa nói: "Dặn anh đừng trêu chọc anh ta! Anh bị đánh rồi này! Mau dậy đi! Đi!"
Đàm Thư Lâm hất tay cô ra: ". . . . . . Đừng đụng tôi."
Trong thân thể có một cảm giác đau đớn mãnh liệt mà xa lạ đang cắn nuốt , cậu ta rất nhanh lấy tay che mắt, trong hốc mắt bỗng nhiên bắt đầu nóng lên. Đây là vì sao? Không tìm được bất cứ lý do gì, nhưng nếu không để cho chúng nó phát tiết ra, chắc có lẽ cậu sẽ chết tại đây. Tuổi trẻ ngây thơ buông thả của cậu sắp kết thúc, cậu không muốn chấp nhận, từ chối tất cả những suy nghĩ liên quan.
Nếu như cuộc sống giống như một cuốn sách thật là tốt, những thứ làm người ta khó chịu sẽ nhanh chóng lướt qua, trang kế tiếp cậu sẽ nằm ngủ trên giường, đem hết tất cả mọi chuyện ngày hôm qua bỏ qua, vẫn là một cậu nhóc được hưởng hàng ngàn hàng vạn yêu thương không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Nhưng hiện tại cậu lại rơi vào khe hở của sự xấu hổ, một mình nằm trên đất bản thân chảy nước mắt cũng không biết lý do tại sao? Không biết qua bao lâu, Tiểu đào cũng không kéo cậu nữa, cũng không nói thêm bất cứ điều gì, Đàm Thư Lâm từ từ thả tay xuống, bốn phía tối đen như mực, chỉ còn một mình cậu, cô ấy có lẽ đã giận quá bỏ đi rồi. Cậu ôm bụng chẫm rãi bò dậy, phủi hết bụi bẩn trên người, điện thoại di động cũng rơi một bên, cậu tìm nửa này, mới tìm được số điện thoại Tiểu Đào, giống như là tìm kiếm sự an ủi vậy, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại.
Tiểu Đào không vui, trong điện thoại có ý quở trách cậu: 'Em kéo anh một lúc lâu anh cũng không để ý đến! Anh làm bạn trai mà như vậy sao? Còn nói yêu thương em cả đời, kết quả vì cô gái khác mà đánh nhau! Em về nhà rồi, anh đừng tìm em nữa!"
Đàm Thư Lâm chỉ cảm thấy cả người tống trải, lẩm bẩm nói: "Tiểu Đào, đến đây với anh, đừng đi."
cô lại cúp điện thoại.
Đàm Thu Lâm đối với âm thanh trống rỗng trong điện thoại sững sờ một lúc lâu, muốn phát giận như trước đây, đưa di động đập bể, nhưng tay giơ lên lại cảm thấy vô vị, cuối cùng vẫn đi một mình.
Cậu nhớ đến quầy rượu của mình, đã mở được mấy tháng, đều do Lão Duy tự mình xử lý, cậu chỉ quản lý mấy ngày, mỗi tháng chỉ đến chỗ lão Duy thu tiền, nhưng thời gian khác đều cùng Tiểu Đào ăn chơi trác tán. Có lẽ nên tìm chút chuyện để làm, chứng minh mình không phải một phế vật, Đàm Thư Lâm giơ tay lên vẫy taxi, đi đến quán bar Dạ Sắc.
Lão Duy từng nói với cậu, quầy rượu làm ăn cực kỳ phát đạt, cậu còn có chút không tin, đến lúc thật sự này đến đây mới biết rằng Lão Duy một chút cũng không nói quá, cả ngõ vào đậu đầy xe, ở cửa người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Đàm Thư Lâm rốt cuộc cũng có cảm giác thành tựu, bước nhanh vào quầy rượu, bên trong ánh đèn mờ, âm nhạc mê ly, bóng người nhốn nháo cậu lại cảm thấy xa lạ, giống như nơi này không phải là quầy rượu nho nhỏ ban đầu mình hao tổn tâm huyết thiết kế.
Lách đám người để đi vào, cậu cố sức đi vào, rất nhanh đã đến quầy rượu bên kia, người phục vụ rượu cậu cũng không biết, không biết lão Duy đã đổi hết từ lúc nào.
Cậu níu lấy một người bán rượu trẻ tuổi hỏi: "Lão Duy có ở đây hay không?"
Người bán rượu nhún vai: "Ông chủ hôm nay không tới."
Đàm Thư Lâm có chút không thoải mái, lách người vào toilet, nơi này hiệu quả cách âm khá hơn, cậu lập tức gọi điện thoại cho Lão Duy, còn chưa kịp ấn phim, đã nghe thấy tiếng cửa phòng toilet bị đẩy mạnh, một cô gái trẻ quần áo không chỉnh tề đi vào, liêu xiêu đỡ tường, giống như là uống say."
Đàm Thư Lâm vội vàng nói: "Đây là toilet nam! Của nữ ở bên cạnh."
cô gái này giống như không nghe thấy, liêu xiêu vịn tường đi mấy bước, bỗng nhiên lại ngã xuống đất, Đàm Thư Lâm bị sợ giật mình, nhanh chóng lay lay cô: "Này! cô làm sao vậy? Uống nhiều quá sao?"
trên mặt cô gái ửng hồng khác thường, trên người mùi rượu cũng không nặng, nhưng mà cả người lại giống như mơ màng do uống say như bình thường. Vốn là trên người mang một chiếc áo sơ mi mỏng maanh, bây giờ cúc áo đã bị mở ra gần hết, thấy rõ hơn một nửa bộ ngực. Đàm Thư Lâm không biết nên làm gì, chỉ đành phải đẩy cửa ra ngoài kêu: "Mau đến đây! Có người uống nhiều quá."
Có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở gần đó hút thuốc lá sang xem một cái, rối rít bật cười, chui vào toilet, đẩy Đàm Thư Lâm đi ra ngoài.
"Cậu đi đi. Để chúng tôi chăm sóc."
Đàm Thư Lâm bị đẩy ra ngoài cửa, thấy bọn họ còn sắp đóng cửa, cậu ta không khỏi giận: "Làm gì đó?! Sao lại đóng cửa?"
Có một người đàn ông nhìn về phía cậu cười lạnh, dơ nắm đấm lên: "Bớt lo chuyện của người khác! đi đi!"
Đàm Thư Lâm bị Tô Vĩ giáo huấn qua, đối với những tên lưu manh như thế này có chút ám ảnh, theo bản năng lùi hai bước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì. Cậu bó tay hết cách, chỉ đành xoay người lại đi tìm người bán rượu, đem tình huống nói hết với cậu ta, người bán rượu lại lộ ra nụ cười mập mờ: "Để cho bọn họ đi đi, đều vui sướng mà."
"Vui sướng cái gì vui sướng?" Đàm Thư lâm quả thật không thể tưởng tượng nổi, "Đây là chuyện vui sướng gì chứ?!"
Người bán rượu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Đến chỗ chúng tôi không để tìm vui sướng, cậu đến làm gì? Uống rượu giãi bày tâm sự?"
Đàm Thư Lâm còn muốn nói, người bán rượu đã xoay người đi, cậu đang cửa phòng toilet phân vân một lúc lâu, bên trong một chút xíu động tĩnh dù rất là nhỏ đều làm cậu cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đây cũng không phải là quán bar Sắc Dạ trong cảm nhận của cậu, mọi người hình như đối với loại chuyện như thế này khá quen rồi. Đàm Thư Lâm dùng sức vỗ cửa, kêu to: "Ra ngoài! Ra ngoài!"
Bên trong truyền ra từng trận tiếng cười, còn kèm theo tiếng khóc của cô gái, cửa vẫn đang đóng chặt, có người khách đi ngang qua thấy thế, cũng không để ý xoay người tránh ra.
Trong lòng Đàm Thư Lâm cam giác bất an càng ngày càng lớn, cậu nắm điện thoại di động, muốn gọi cho lão Duy, nhưng số mà cậu gọi luôn luôn bận, số trong danh bạ điện thoại không có bất cứ người nào có thể giải quyết được việc này, rõ ràng cậu không có bất cứ một người bạn nào có thể giúp đỡ.
Cậu chán nản ở trước cửa đi tới đi lui, cuối cùng hình như quyết định, mở điện thoại di động ra, ấn xuống ba con số 110 .
Danh sách chương