Thời gian vẫn còn rất sớm, Hải Nhã trở về ký túc xá một chuyến, Dương Tiểu Oánh đã ăn cơm xong, đang cầm từ điển từ từ lặng yên tra từ đơn. Kể từ Hải Nhã nói với cô muốn thì làm phiên dịch sau đó cô ấy hình như cũng quan tâm, ngoài thời gian làm thêm bên ngoài còn lại đều học từ đơn.

Có lẽ không ngờ Hải Nhã về sớm như vậy, Dương Tiểu Oánh rất kinh ngạc: "Cậu đi hẹn hò thời gian ngắn như vậy à?"

Hải Nhã đem mái tóc ướt mồ hôi tung lên trên đầu, mệt mỏi nằm soài trên giường, cô cái gì cũng không muốn nói, có lẽ ngủ một giấc sẽ tốt hơn, nhưng nằm lâu như vậy, vẫn không ngủ được, trong lòng chất chuyện, không thể nói được là ấy náy hay là sự trống rỗng sau khi được giải thoát.

"Tiểu Oánh. . . . . ." Cô không còn hơi sức mở miệng, "Trước đây cậu từng nói, sợ sau này mình cười bản thân mình bây giờ ngu ngốc, bây giờ cậu còn nghĩ như vậy nữa không?”

Dương Tiểu Oánh khẽ đổi sắc mặt: ". . . . . . Cậu đang nói tớ, chuyện tớ và Tiểu Trần?”

Hải Nhã lắc đầu một cái: "Cũng không chỉ riêng chuyện này, tớ chỉ là cảm thấy, lựa chọn rất khó, giống như làm sao cũng không đúng."

Dương Tiểu Oánh im lặng để từ điển xuống, qua rất lâu mới nói: "Cũng không phải đơn giản là chuyện đúng sai? Có đôi lúc. . . . . . Có đôi lúc tớ cũng đã hối hận ở chung một chỗ với Tiểu Trần, cảm thấy khi đó một lòng tốt cho anh ta khiến mình đặc biệt ghê tởm. Chỉ là, có lúc cũng sẽ hối hận, nếu quả như thật đồng ý anh ấy, cùng anh sống cùng chỗ, ít nhất bọn tớ sẽ điên cuồng một lần, không giống hiện tại, nửa vời như thế này."

Hải Nhã nghiêng đầu nhìn cô ấy: ". . . . . . Cậu vẫn không chịu liên lạc với anh ta?"

Dương Tiểu Oánh thở dài một cái: "Bây giờ nói gì cũng đã muộn. Thật ra thì tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, tớ luôn sợ mình làm chuyện sai lầm, đi lầm đường, đánh mất đi mình, chưa bao giờ thật sự tập trung vào làm cái gì, cho dù chưa đến mười năm, tớ phát đạt, có tiền, đặc biệt may mắn vì lựa chọn của mình bây giờ, nhưng mà hiện tại tớ một chút cũng không thấy vui vẻ."

Cái vấn đề này từ xa xưa đến nay vẫn luôn được người ta tranh luận, kết quả là thỏa mãn bản thân một ngày, hay là lâu dài, vì hạnh phúc của tương lai mà hi sinh niềm vui của bây giờ.

Cuộc sống giống như là đang lựa chọn đáp án, cũng không phải nói lựa chọn A, cũng không phải trong tương lai nhất định sẽ không thay đổi. Bất kể chọn cái nào, cuối cùng cũng sẽ phát triển theo chiều hướng không mong đợi, ai có thể nói được bản thân đến cuối cùng sẽ như thế nào? Sau giữa trưa túc xá nóng đến giống như lồng hấp, không có điều hòa, quạt máy thổi lên đều là gió nóng, Hải Nhã không thích ứng lật người, để ở trên bàn điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tô Vĩ gửi cho cô một tin nhắn, ngôn ngữ phong cách vẫn đơn giản như cũ, chưa bao giờ giải thích dư thừa, cũng không có một chút nào không quả quyết: "Tối nay có chuyện, cuộc hẹn hủy bỏ."

Trong lòng Hải Nhã bỗng nhiên trống không, muốn gọi điện thoại qua hỏi tình hình như thế nào, cũng không biết nói sao. Thân phận Tô Vĩ đặc biệt, chưa bao giờ nói chuyện của mình với cô, những chuyện trong bóng tối đó, cũng không phải là chuyện quang minh gì, anh hình như không muốn nói cho cô biết, hầu hết mọi lúc, anh đều muốn giữ hình tượng trước mặt cô, hai từ côn đồ không có một chút quan hệ nào.

Loại này thái độ như vậy cuối cùng là bảo vệ hay là một loại xa cách?

Hải Nhã kinh ngạc nhìn tin nhắn đó, chợt cảm thấy một cảm giác mệt mỏi khác thường.

Ký túc không có điều hòa, bàn ghế cũ nát, vách tường hiệu quả cách âm không tốt, bản thân lại không thích ứng với việc sử dụng chung phòng tắm và nhà vệ sinh - cô chưa bao giờ giống như lúc này cố gắng thích ứng với chúng nó, vứt bỏ tất cả các loại hưởng thụ, thoát khỏi trói buộc, chỉ muốn dùng sức lực của bản thân để sống. Nhưng anh lại vẫn như vậy, không hề muốn thay đổi.

Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm côn đồ không có nghề nghiệp gì cả đời?

Hải Nhã không muốn suy nghĩ đến vấn đề hiện thực khiến lòng người lạnh lẽo này, cả đời này lúc anh xúc động nói ra mọi chuyện, ngắn giống như những sinh vật phù du, giống như là nắm tay nhau đi đến hết quản đường đời. Nhưng mà trên thực tế vấn đề này còn khá lâu dài, mỗi mọt giây trôi qua đều không hề sai sót, dáng dấp khiến người khác kích động mà sinh ra lòng sợ hãi.

Khi cô 40 tuổi, vẫn có thể ngồi sau xe máy, bày ra sự phóng túng như tuổi thanh xuân lúc này sao?

Như vậy, trở về đi! Trở lại bên cạnh cha mẹ, mềm mại nhu thuận nhận lỗi, không có sự nóng nực khiến người ta phiền chán như thế này, âm thanh ồn ào, mùi vị khó chịu. gả cho Đàm Thư Lâm, làm một người vợ đúng mực, cứ như vậy cả đời.

Nhưng chú rối trên võ đài đã bắt đầu có ý thức của mình, vươn vái chân thực của mình ra, lại muốn quay về thời điểm bị trói chặt kia một lần nữa?

cô vẫn luôn mong ước sẽ có một người thật lòng yêu thương mình cả đời, tặng cô cả đời ngọt ngào. Nhưng nếu như người này vẫn không xuất hiện, cho cô một cảm giác giống như độc dược, mỗi lần chỉ cho một chút xíu, khiến cô nghiện. anh vẫn luôn như gần như xa như vậy, cô quyết tâm buông tha tất cả, lại không có được sự vui vẻ hoàn toàn.

Anh dịu dàng săn sóc, rất nhiều việc không cần phải nói ra miệng anh đều hiểu. vậy mà, từ trong đáy lòng, anh thật sự yêu cô sao?

Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, hình như cô đang tự mình diễn một vai trong vở kịch?

Trong óc đột nhiên đụng tới vấn đề này làm Hải Nhã cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô cự tuyệt tất cả các suy nghĩ có liên quan, vừa đúng lúc Dương Tiểu Oánh học thuộc xong từ đơn, Hải Nhã lập tức nói: “Tiểu Oánh, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi? Trong ký túc xá nóng chết tớ.”

Dương Tiểu Oánh hớn hở đồng ý, ngay đến cả cô cũng có chút không hiểu nổi nóng bức trong ký túc xá, có lẽ được hưởng thụ cùng Hải Nhã nhiều năm, hưởng thụ cảm giác mùa hạ mát mùa đông ấm do điều hòa, muốn một đại tiểu thư mềm yếu như Hải Nhã phải đột nhiên thích ứng với sự khổ cực trong gian phòng ký túc xá, vậy thì cũng quá ước vọng rồi.

Tuy nói không phải chủ nhật, nhưng giữa hè nóng bức khiến cho mọ người dồn hết trong các cửa hàng, Dương Tiểu Oánh dường như ngay lập tức chui vào tiệm bánh ngọt, rút khăn ướt lau mồ hôi trên mặt, vừa than thở: “Mùa hè ở thành phố cũng quá lợi hại rồi! tớ nghĩ bên ngoài có lẽ cũng phải đến 40 độ! Bên trong ký túc xá của chúng ta, ít nhất cũng 45 độ!”

“Vậy chúng ta ở chỗ này đợi đến lúc trời tối quay về cũng được.”

Hải Nhã không yên lòng lật thực đơn, cô cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng đến cửa hàng bánh ngọt này, mỗi lần Tô Vĩ cùng cô hẹn hò, cũng chọn chỗ này để gặp mặt. thực đơn có mấy tờ, trên mỗi trang đều viết đồ ngọt, cô đã sơm quen thuộc hết, chỗ ngồi gần cửa sổ kia hôm nay trống không, trước kia cô luôn ở đây chờ anh. Bây giờ suy nghĩ lại, cô là một cô gái luôn trễ hẹn, chẳng những không đến muộn, mà ngược lại lần nào cô cũng đến sớm, cho nên mỗi lần đều đến đúng giờ chờ anh.

Có lẽ Tô Vĩ cũng hiểu, tại sao mỗi lần cô đều đến trước một khắc, không có giống như cô mong đợi anh đến như vậy, bởi vì nhớ nhung, cho nên tình nguyện chờ đợi. Tiểu Vương Tử gian xảo nói: “Cuộc hẹn của tớ bốn giờ chiều, nhưng ba giờ đã đến. thời gian càng đến gần tớ càng thấy hạnh phúc. Đến bốn giờ, tớ sẽ đứng ngồi không yên, như vậy tớ mới cảm thấy hạnh phúc như vậy cũng đáng giá.”

Khi đó cô không thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói này, hiện tttại cô đã hiểu. “Cậu muốn ăn cái gì? Tớ muốn ăn vị xoài.”

Hải Nhã khép thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Oánh, cô ấy lại sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, không biết nhìn thấy người nào, Hải Nhã khua khua tay: "Tiểu Oánh? Cậu đang nhìn gì vậy?"

Cô cũng ngó đầu ra ngoài cửa sổ, cửa hàng này xây trong thành phố, bên ngoài có một lối đi nhỏ, người đến người đi, cô nhìn rất lâu, cũng không nhìn thấy ai quen cả.

"A. . . . . ." Dương Tiểu Oánh lấy lại tinh thần, mở trừng hai mắt, "Hải Nhã, lúc nãy hình như tớ nhìn thấy Tô Vĩ, anh ấy từ bên tầng bên kia chạy xuống.”

Hải Nhã không khỏi sửng sốt, đợi đến lúc cô phản ứng kịp, thì người đã ở bên ngoài cửa hàng, đang đi xuống thang máy, nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm.

Dương Tiểu Oánh đuổi theo luôn miệng giải thích: "Cũng có thể là tớ nhìn lầm á! Anh ấy mang theo một cô gái, không thể nào là Tô Vĩ chứ?"

". . . . . . Cô gái?" Hải Nhã mờ mịt nhìn cô.

Dương Tiểu Oánh lúng túng hơn: "Chưa chắc là anh ấy! tớ nhìn thoáng qua một cái, không thể khẳng định được.”

Hải Nhã im lặng trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Vĩ, bình thường điện thoại vang hai tiếng là anh đã nhận rồi, thế nhưng lần này vang lên gần nửa phút, trong loa phát ra âm thanh nhắc nhở: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Cô không cam lòng tiếp tục gọi, trong loa nhắc nhở: “Thuê bao quý khách gọi đã tắt máy.”

Bởi vì thấy cô gọi điện tới, cho nên dứt khoát tắt máy? Đây là tình huống gì? Hải Nhã cứng người.

Dương Tiểu Oánh rất hối hận, cô chỉ nhất thời buột miệng nói Tô Vĩ đem theo một cô gái thôi mà? Cô kéo Hải Nhã về, luôn miệng nói: "Do tớ nhìn nhầm thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!"

Hải Nhã lắc đầu một cái: ". . . . . . Là cô gái như thế nào?"

Dương Tiểu Oánh hối hận không thôi, ấp úng: "Tớ thật sự không nhìn rõ, thoáng cái đã đi rồi, hình như là tóc xoăn, dáng người không cao…”

Cô thật sự không dám nhìn vào mặt Hải Nhã, chỉ sợ Hải Nhã sẽ tức giận hoặc đau lòng, ai ngờ Hải Nhã rất bình tĩnh, cũng không nói gì. Trở lại tiệm bánh ngọt, cô tiếp tục cầm thực đơn nhìn, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, loại yên lặng quỷ dị ngược lại khiến Dương Tiểu Oánh đứng ngồi không yên.

"Hải Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Dương Tiểu Oánh vừa xấu hổ lại buồn bực, "Thật đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ nhìn lầm thôi."

"Không có gì." Hải Nhã cười cười với cô, “Tớ muốn vị ăn xoài, cậu ăn gì?"

Cô không quen nhìn Hải Nhã bình tĩnh như thế này, cũng giống như cô đối với Tiểu Trần trước đây… cố ra vẻ bình tĩnh không tỏ ra cảm xúc của chính mình. Có đôi lúc cô cảm thấy bản thân rất hiểu rõ Hải Nhã, có đôi khi, cô lại cảm thấy cô chưa từng thật sự hiểu cô ấy. cuối cùng là cô ấy yếu đuối hay kiên cường? Cảm tính hay lý trí? Bản thân cô và Tiểu Trần gây gỗ với nhau, cô sẽ tìm một chỗ để trút hết, chẳng hạn như lén khóc, hoặc là lén lút giấu người bên cạnh, nhưng mà cô chưa bao giờ thấy Hải Nhã khóc thầm, Hải Nhã và người khác không hề giống nhau sẽ cực kỳ chống đối, loại chống đối này sẽ không tự chịu đựng đau đớn mà dùng một phương pháp khác điên cuồng giải tỏa.

Nói thật, Dương Tiểu Oánh có chút sợ Chúc Hải Nhã như vậy.

Lần này ra ngoài đi dạo phố, tất cả mọi người có chút tẻ nhạt, tùy tiện ở trong khu phố ăn chút gì đó, sau đó lên xe điện ngầm đi về, lúc này có lẽ là chưa đến chín giờ, mới vừa xuống đến nơi thì đã mưa, không những không mát hơn chút nào, mà ngược lại càng nóng hơn, trong gió còn mang theo mùi tanh đặc biệt của mưa, làm người ta buồn phiền lại càng thêm khó chịu.

Dương Tiểu Oánh ăn một bụng kem, sau đó lại tham ăn mua thêm mấy xâu thịt nướng, bây giờ lại bị khí nóng bốc lên khiến cả người không thoải mái, nhìn xung quanh để tìm nhà vệ sinh, khu vực công cộng ở con đường phía sau cách 10 phút, còn quán M KFC lại cách đó cũng rất xa, cô gấp đến mức xoay quanh, dứt khoát cầm một cuộn giấy đi vào chỗ tối trong một ngõ, dặn Hải Nhã: "Trông chừng hộ tớ, có người nhớ chạy đến báo tớ."

Hải Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là con người có ba cái gấp, Thần Tiên cũng không còn biện pháp, cô theo lời đứng ở chỗ sáng, nhìn xung quanh, may ngõ này đã bị quy hoạch và chuyển đi nơi khác, xung quanh đây hầu hết các hộ gia đình đã chuyển đi, người bình thường cũng ít đến. Đợi gần mười phút, Dương Tiểu Oánh vẫn chưa thấy đi ra, Hải Nhã lo lắng hỏi: "Tiểu Oánh, cậu có xem không? Nếu không làm được, chúng ta đi bệnh viện xem một chút?"

không có người trả lời, Hải Nhã có chút buồn bực, cất cao giọng lại hỏi: "Tiểu Oánh? Cậu làm sao vậy?"

Vẫn không có ai trả lời, Hải Nhã đột nhiên có loại dự cảm xấu, đi đến chỗ đó, trước mắt chợt hoa lên, trong chỗ tối đi ra hai bóng người, là Dương Tiểu Oánh cùng một người đàn ông trung niên lạ không cao. cô ấy vẻ mặt hoảng sợ, quần cũng chưa mặc, cả người bị người đàn ông kia kéo vào trong ngực, trên cổ còn đặt một chiếc dao rọc giấy.

Hải Nhã hoảng sợ, cả người cũng cứng lại, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông kia, hung hãn nói: "Ném điện thoại tới đây! Mau!"

Hải Nhã lập tức lấy di động để bên chân ông ta, run giọng nói: "Ông.... ông đừng xúc động! Điện thoại di động và ví tiền đều đưa hết cho ông!"

cô định đem ví ném qua bên đó, người đàn ông kia hung ác gầm nhẹ: "Đừng tới đây! Điện thoại di động và ví để lại, các cô đi! không cho quay đầu lại!"

Hải Nhã đem ví đặt vào chỗ ông ta chỉ, Dương Tiểu Oánh cũng run rẩy đem ví của mình đặt xuống, sau đó cả người bị ông ta đẩy ra, lảo đảo chút nữa thì ngã xuống, Hải Nhã đỡ lấy cô ấy, kéo cô ấy chạy. Dương Tiểu Oánh có lẽ bị dọa đến mức hồ đồ, vừa chạy vừa run giọng nói: "Tớ.... Tớ xuýt chút nữa là kéo quần lên...."

Chưa nói hết lời, đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gào lên đau đớn, hai người cũng không dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy như điên về phía trước, vừa mới chạy được mấy bước, đầu ngõ đã có rất nhiều đàn ông chạy vào, làm cho con đường chật ních, hai người bắt buộc phải dừng lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.

không có ai nói gì với các cô, nhưng cũng không có ai nhường đường, ngươc lại càng lúc càng tiến đến gần, ép hai cô lùi lại chỗ khiếp sợ lúc nãy, mà người đàn ông lúc nãy cướp của các cô bị ba bốn người thanh niên trẻ tuổi đè xuống đất, vừa gào thét vừa gọi, nghe làm người ta rợn cả tóc gáy.

"Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được cháu trai này rồi!"

Phía sau có một người đàn ông hùng hùng hổ hổ đi tới, một cước đá vào trên đầu hắn, giọng nói này Hải Nhã hiển nhiên cảm thấy có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu rồi.

"Ông vẫn còn có chút tình cảm nha? Mọi người hai bên nhà đều đã bị bắt, vẫn không quên liên lạc với người tình? Đến, đem chị dâu tới đây, cảm ơn cô ta! Nếu không phải là cô ta giúp một tay, chúng ta cũng không biết bao lâu mới có thể tìm được lão Tiền!"

Người kia vẫy tay đối với người kia bên đường, Hải Nhã híp mắt nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy một bên gò má bị chiếu sáng, suýt nữa gọi ra - người này không phải tiểu Minh sao? Người có quan hệ rất tốt với Tô Vĩ là Tiểu Minh mà!

Còn phía bên kia dưới đèn đường, một người đàn ông khác hướng với cô là, Tô Vĩ. Anh một tay cầm thuốc lá, đứng bên cô gái tóc xoăn, một cô gái không cao, nhìn qua có lẽ hơn ba mươi tuổi, cô ta hình như bị hai người cầm lấy cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ, ngoảnh sang nhìn lão Tiền đang bị bắt bên kia, rồi lạnh ngoảnh sang nhìn Tô Vĩ, rõ ràng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Tô Vĩ hút xong nhả ra ngụm khói cuối cùng, vứt đầu thuốc lá trên mặt đất, lấy chân dẫm len, cười với cô ta: "Cảm ơn chị dâu giúp một tay, cuối cùng tìm được ông ta."

cô ta như bừng tỉnh hiểu ra: "Anh lừa tôi?! Phải trả tiền cái gì, là anh gạt tôi?!"

Tô Vĩ không trả lời, quay đầu lại nói: "Chặn lại miệng của cô ta lại."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện