Mặc dù Lưu Dương đã được Trương Huyền chỉ điểm, nhưng hắn vẫn không cho rằng đối phương có năng lực, mà chỉ là nhờ may mắn mà thôi.
Dù sao cũng chỉ là trao đổi qua lại về quyền pháp, không thể coi là hắn có kỹ xảo gì.
Bởi vậy, từ sâu trong nội tâm, Lưu Dương vẫn xem thường vị lão sư trước mắt này, thậm chí không thèm để ý Trương Huyền chút nào.
- Lão sư!
Đi vào gian phòng, tuy ngoài mặt ôm quyền chào hỏi Trương Huyền, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút kính trọng nào.
- Ta đã thấy võ kỹ của ngươi!
Trương Huyền giả vờ như không thấy sự bất kính của hắn, mở miệng nói:
- Mới chừng ấy tuổi mà có thể tu luyện Phi Hoa Quyền tới tiểu thành, Thốn Long Quyền tới đại thành, xem ra cũng không tệ!
- Cái gì ? Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện. . . Thốn Long Quyền ?
Nghe nói như thế, một Lưu Dương ban đầu vốn không xem Trương Huyền ra gì, suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.
Theo lý thuyết, thực lực của hắn quá thấp, hẳn là lấy công pháp làm chủ, cho dù có tu luyện cũng chỉ là võ kỹ Phi Hoa Quyền bình thường thôi, chứ không phải Thốn Long Quyền!
Thốn Long Quyền là võ kỹ Phàm cấp hạ phẩm, uy lực mạnh hơn Phi Hoa Quyền nhiều lắm!
Hắn vì tăng thêm công lực mà gạt người nhà tu luyện thêm bộ quyền pháp này!
Từ sau khi luyện đến tiểu thành, chưa bao giờ dám thi triển trước mặt kẻ nào, trước đó trước mặt Trương Huyền cũng chỉ biểu diễn Phi Hoa Quyền, hắn một hơi nói ra bản thân Lưu Dương có tu luyện thêm Thốn Long Quyền, hơn nữa còn là đại thành. . .
Sao có thể nhìn ra được ?
- Trong Phi Hoa Quyền mà ngươi đánh ra có bóng dáng của Thốn Long Quyền! - Trương Huyền tất nhiên không thể nói là Thiên đạo Thư viện nói cho hắn biết, nên chỉ có thể nháy mắt nói láo.
- Cái này người cũng có thể nhìn ra. . . - Lưu Dương không tin.
Hai bộ quyền pháp này hoàn toàn không có gì giống nhau, trước đó khi biểu diễn cho lão sư Tào Hùng xem, Lưu Dương cũng đã từng đánh qua, đối phương hoàn toàn không thể nhìn ra chút sơ hở nào, người này là lão sư kém nhất học viện, chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra, thật hay giả vậy?
Trong lòng đang nghi hoặc, liền nghe được tiếng của lão sư ở đối diện vang lên lần nữa.
- Mặc dù ngươi đã tu luyện Thốn Long Quyền đạt đến đại thành cảnh giới, uy lực cũng không yếu, nhưng có phải mỗi lần luyện tập, đều cảm thấy dưới nách đau nhức, huyệt Kiên Tỉnh ngứa không?
- Cái này, cái này. . .
Lưu Dương liên tục lui về sau mấy bước, biểu hiện giống như gặp quỷ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Không phải không đúng, mà là quá đúng!
Thật giống như chính mắt lão sư nhìn thấy lúc hắn tu luyện sẽ như thế nào.
- Người. . . Làm sao người biết ? - Sắc mặt Lưu Dương trắng bệch, nhịn không được hỏi.
- Rất đơn giản, vì lúc ngươi tu luyện mắc phải một chút sai lầm! Nếu như tiếp tục tu luyện, ta có thể bảo đảm không đến ba năm, toàn bộ cánh tay của ngươi, các cơ bắp đều sẽ bị hoại tử, thần tiên cũng khó cứu! Kỳ thật không cần đến ba năm, ngươi bây giờ là không phải đã cảm thấy ban đêm lúc ngủ có chút cứng ngắc, thậm chí còn thường xuyên run rẩy ? - Trương Huyền nói.
- Ta. . . - Lưu Dương run rẩy.
Thật sự là y có bị như vậy, lúc ấy Lưu Dương chỉ cho là là tu luyện quá mệt mỏi, không mấy để ý, có nằm mơ cũng không ngờ, là do bản thân y tu luyện sai Thốn Long Quyền!
- Thốn Long Quyền, thân thể như rồng, giảng cứu thốn kình, nếu như ngươi đạt tới võ giả Bì Cốt cảnh tầng bốn, có chân khí thấm nhuần cơ bắp, thì khi tu luyện bộ võ kỹ này, mới không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng ngươi hiện tại chỉ ở cảnh giới vừa mới ngưng tụ chân khí, thân thể quá yếu! Gượng ép tu luyện loại võ kỹ này, sẽ chỉ làm thân thể bị thương, trải qua thời gian dài, thương thế sẽ càng ngày càng nặng! Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng ngươi không phải thuận tay trái, nhưng tay trái lại có công lực mạnh hơn tay phải. Tay phải của ngươi bởi vì trong lúc tu luyện Thốn Long Quyền đã bị tổn thương do phải chịu đựng một lực cực lớn, lại không ngừng nghỉ, sẽ thật sự biến thành tàn phế! - Trương Huyền nói.
- Lão sư cứu ta. . . - Giờ khắc này, Lưu Dương không còn sự kiêu ngạo như lúc vào cửa, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Nếu như nói vừa rồi Lưu Dương còn cảm thấy kiêu ngạo, thì giờ phút này, đã hoàn toàn hiểu rõ, vị lão sư trước mắt mình này, tuyệt đối là cao nhân trong cao nhân!
Bởi vì, tất cả những điều hắn nói đều đúng với hoàn cảnh của y, không nói ra, thậm chí y còn không để ý, nhưng Trương Huyền vừa nói ra, y liền hiểu rõ, tất cả những điều hắn nói đều là đúng!
Cao nhân như thế trước mặt, y còn có tư cách gì dám ngẩng mặt kiêu ngạo?
Buồn cười, lúc trước y còn vẫn cảm thấy bái hắn làm thầy là một sự thiệt thòi. . .
Bây giờ y mới biết, bản thân mình may mắn đến nhường nào!
Trước khi bái Tào Hùng làm lão sư, hắn cũng đã gặp các lão sư nổi danh khác trong học viện, cũng từng biểu diễn công phu cho bọn họ xem, đối phương thậm chí còn không nhìn ra y từng luyện qua Thốn Long Quyền, chứ đừng nói đến chuyện cánh tay phải của y có bị tổn thương hay không!
- Đầu tiên phải ngưng việc tu luyện Thốn Long Quyền lại, cố gắng tăng cao tu vi, còn thương thế do việc tu luyện gây ra, ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết! - Trương Huyền nói:
- Được rồi, ngươi đi gọi Triệu Nhã đến đây!
- Dạ! - Lưu Dương liền vội vàng gật đầu, không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa đi đến ngoài cửa, liền thấy ba người Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào đồng loạt nhìn qua.
- Ngươi rút chương trình học rồi? - Viên Đào vội vàng hỏi.
- Rút ? Vì sao phải rút? - Lưu Dương khoát tay phủ nhận, đại nghĩa lăng nhiên, không có chút nào đỏ mặt:
- Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Lưu Dương ta chắc là sẽ không rút lại khóa học này, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ta là người tùy tiện như vậy sao ? Thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, cả ngày cứ nghĩ đến rút rút rút, có thấy hổ thẹn với lão sư hay không vậy?
- . . . - Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào không nói được lời nào.
Vô sỉ, chỉ có thể nói là quá vô sỉ!
Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn rút học phần, nháy mắt một cái thì hất mặt dạy dỗ người khác, da mặt này dày bao nhiêu tấc vậy a?
. . .
- Điều này chứng tỏ rằng. . . Lão sư của bọn họ thật sự có chút bản lĩnh! - Nhìn thấy thái độ hai học sinh này lúc đi vào và đi ra là hoàn toàn khác nhau, Triệu Nhã vừa đẩy cửa đi vào vừa thầm nhủ trong lòng.
Kỳ thật đối với lời nói của Diêu Hàn thúc thúc, cũng không phải là không làm cho nàng dao động, chủ yếu là đối phương nói ra các "triệu chứng" của nàng, khiến cho nàng ôm hi vọng.
Dù sao, loại bệnh kia, nói ra quả thật rất xấu hổ, không thể để quá nhiều người biết.
- Ngồi xuống đi!
Triệu Nhã đi vào phòng, liền thấy Trương lão sư đang ngồi ngay ngắn ở tại chỗ.
- Lão sư, ngươi đã nói. . . Có thể giúp ta chữa bệnh. . . - Triệu Nhã đỏ mặt.
- Ừ! - Trương Huyền gật gật đầu:
- Chứng bệnh của ngươi rất đơn giản. . .
Kỳ thật, cách giải quyết vấn đề của Triệu Nhã kỳ thật sự không khó, cũng không phải là nàng mắc phải bệnh gì không tốt, mà là nàng có được Thuần m chi thể, là ước mơ mà ngàn vạn nữ tử tha thiết muốn có, âm khí nội thể vô cùng cường thịnh, chỉ cần làm chính xác theo những gì hắn nói, tu luyện chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh!
Đáng tiếc, toàn bộ Bạch Ngọc thành lại không ai phát hiện ra chuyện này, khiến cho nàng phải lựa chọn một môn công pháp âm tính!
Bộ công pháp này cho các nữ tử khác tu luyện đúng thật là không sai bí tịch, nhưng lại khiến cho thân thể Thuần m của Triệu Nhã đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
m khí nội thể càng để lâu càng mệt mỏi, thời thiếu niên, còn chưa cảm nhận được, nhưng khi thân thể phát dục lần nữa, những đặc thù của nữ tử hiện ra rõ ràng, sẽ thấy rất khó ngăn chặn, nếu như không kịp chữa trị, để cho nàng tiếp tục luyện nữa, không cẩn thận có thể triệt để biến thành một cái * * * lại nhu cầu cao đến nỗi không thể thỏa mãn.
Chính vì vậy, mới có thể xuất hiện loại cảm giác lúng túng kia.
- Chuyện này. . . - Triệu Nhã sửng sốt.
Nàng không biết mình là Thuần m chi thể, thậm chí ngay cả phụ thân của nàng cũng không biết!
Bất quá, nàng tu luyện Thuần m công pháp là thật!
Thật chẳng lẽ bởi vì loại công pháp này ?
- Nữ Công Bạch Ngọc Tố, mặc dù lợi hại thật, cũng không thích hợp với ngươi, muốn giải quyết triệt để chuyện này, cần phải tu luyện loại công pháp khác! - Giải thích xong, Trương Huyền nói tiếp.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện Bạch Ngọc Tố Nữ Công ? - Triệu Nhã giật nảy mình.
Bộ công pháp này là công pháp gia truyền của Bạch Ngọc thành, trừ người của Bạch gia, hầu như rất ít người biết, cho dù là đại quản gia Diêu Hàn, cũng không rõ lắm, trước mắt lão sư lại nói ra một hơi, Triệu Nhã thật sự không thể tin được.
- Có thể nhìn ra chứng bệnh của ngươi, tất nhiên ta cũng có thể nhìn ra loại công pháp mà ngươi đang tu luyện! - Trương Huyền nhìn xéo một góc bốn mươi lăm độ, mắt tràn đầy hâm mộ.
- Tu luyện công pháp lại từ đầu, thật sự có thể giải quyết sao? Vậy thì. . . Ta nên tu luyện loại công pháp nào? - Triệu Nhã đè nén khiếp sợ trong lòng, nhịn không được hỏi.
- Ngươi nên tu luyện một loại công pháp có thể phát huy được thực lực của ngươi! Chứ không phải loại công pháp tích lũy âm khí! Như vậy đi, ngày mai ta sẽ đến viện Tàng Thư Các, giúp ngươi tìm xem, coi có thể tìm thấy loại công pháp nào thích hợp hay không! - Trương Huyền nói.
- Đa tạ lão sư! - Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.
Mặc dù hôm nay không thể giải quyết vấn đề ngay lúc này, nhưng nói rõ cho nàng biết được nguyên do, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.
- Ừ! - Trương Huyền khoát khoát tay:
Nếu như Trương Huyền ở đây, chắc chắn có thể nhận ra vị này chính là lão Lưu, chính là người hôm qua luôn khuyên Vương Dĩnh rút khỏi khóa học.
Hắn xưng hô thiếu gia, người thanh niên này hẳn là chính là Vương Dĩnh ca ca, thiên tài nổi danh của học viện Hồng Thiên, học trưởng, Vương Đào!
- Trương Huyền ? Tên lão sư này khảo hạch được không điểm, có tư cách gì dạy muội muội của ta? Đáng giận! Hôm nay ta không đánh cho hắn một trận, cho hắn biết hậu quả của việc lừa gạt muội muội của ta, ta sẽ không tên Vương Đào!
Vương Đào vừa tiến lên, vừa tức giận gầm rú.
Dù sao cũng chỉ là trao đổi qua lại về quyền pháp, không thể coi là hắn có kỹ xảo gì.
Bởi vậy, từ sâu trong nội tâm, Lưu Dương vẫn xem thường vị lão sư trước mắt này, thậm chí không thèm để ý Trương Huyền chút nào.
- Lão sư!
Đi vào gian phòng, tuy ngoài mặt ôm quyền chào hỏi Trương Huyền, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút kính trọng nào.
- Ta đã thấy võ kỹ của ngươi!
Trương Huyền giả vờ như không thấy sự bất kính của hắn, mở miệng nói:
- Mới chừng ấy tuổi mà có thể tu luyện Phi Hoa Quyền tới tiểu thành, Thốn Long Quyền tới đại thành, xem ra cũng không tệ!
- Cái gì ? Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện. . . Thốn Long Quyền ?
Nghe nói như thế, một Lưu Dương ban đầu vốn không xem Trương Huyền ra gì, suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.
Theo lý thuyết, thực lực của hắn quá thấp, hẳn là lấy công pháp làm chủ, cho dù có tu luyện cũng chỉ là võ kỹ Phi Hoa Quyền bình thường thôi, chứ không phải Thốn Long Quyền!
Thốn Long Quyền là võ kỹ Phàm cấp hạ phẩm, uy lực mạnh hơn Phi Hoa Quyền nhiều lắm!
Hắn vì tăng thêm công lực mà gạt người nhà tu luyện thêm bộ quyền pháp này!
Từ sau khi luyện đến tiểu thành, chưa bao giờ dám thi triển trước mặt kẻ nào, trước đó trước mặt Trương Huyền cũng chỉ biểu diễn Phi Hoa Quyền, hắn một hơi nói ra bản thân Lưu Dương có tu luyện thêm Thốn Long Quyền, hơn nữa còn là đại thành. . .
Sao có thể nhìn ra được ?
- Trong Phi Hoa Quyền mà ngươi đánh ra có bóng dáng của Thốn Long Quyền! - Trương Huyền tất nhiên không thể nói là Thiên đạo Thư viện nói cho hắn biết, nên chỉ có thể nháy mắt nói láo.
- Cái này người cũng có thể nhìn ra. . . - Lưu Dương không tin.
Hai bộ quyền pháp này hoàn toàn không có gì giống nhau, trước đó khi biểu diễn cho lão sư Tào Hùng xem, Lưu Dương cũng đã từng đánh qua, đối phương hoàn toàn không thể nhìn ra chút sơ hở nào, người này là lão sư kém nhất học viện, chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra, thật hay giả vậy?
Trong lòng đang nghi hoặc, liền nghe được tiếng của lão sư ở đối diện vang lên lần nữa.
- Mặc dù ngươi đã tu luyện Thốn Long Quyền đạt đến đại thành cảnh giới, uy lực cũng không yếu, nhưng có phải mỗi lần luyện tập, đều cảm thấy dưới nách đau nhức, huyệt Kiên Tỉnh ngứa không?
- Cái này, cái này. . .
Lưu Dương liên tục lui về sau mấy bước, biểu hiện giống như gặp quỷ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Không phải không đúng, mà là quá đúng!
Thật giống như chính mắt lão sư nhìn thấy lúc hắn tu luyện sẽ như thế nào.
- Người. . . Làm sao người biết ? - Sắc mặt Lưu Dương trắng bệch, nhịn không được hỏi.
- Rất đơn giản, vì lúc ngươi tu luyện mắc phải một chút sai lầm! Nếu như tiếp tục tu luyện, ta có thể bảo đảm không đến ba năm, toàn bộ cánh tay của ngươi, các cơ bắp đều sẽ bị hoại tử, thần tiên cũng khó cứu! Kỳ thật không cần đến ba năm, ngươi bây giờ là không phải đã cảm thấy ban đêm lúc ngủ có chút cứng ngắc, thậm chí còn thường xuyên run rẩy ? - Trương Huyền nói.
- Ta. . . - Lưu Dương run rẩy.
Thật sự là y có bị như vậy, lúc ấy Lưu Dương chỉ cho là là tu luyện quá mệt mỏi, không mấy để ý, có nằm mơ cũng không ngờ, là do bản thân y tu luyện sai Thốn Long Quyền!
- Thốn Long Quyền, thân thể như rồng, giảng cứu thốn kình, nếu như ngươi đạt tới võ giả Bì Cốt cảnh tầng bốn, có chân khí thấm nhuần cơ bắp, thì khi tu luyện bộ võ kỹ này, mới không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng ngươi hiện tại chỉ ở cảnh giới vừa mới ngưng tụ chân khí, thân thể quá yếu! Gượng ép tu luyện loại võ kỹ này, sẽ chỉ làm thân thể bị thương, trải qua thời gian dài, thương thế sẽ càng ngày càng nặng! Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng ngươi không phải thuận tay trái, nhưng tay trái lại có công lực mạnh hơn tay phải. Tay phải của ngươi bởi vì trong lúc tu luyện Thốn Long Quyền đã bị tổn thương do phải chịu đựng một lực cực lớn, lại không ngừng nghỉ, sẽ thật sự biến thành tàn phế! - Trương Huyền nói.
- Lão sư cứu ta. . . - Giờ khắc này, Lưu Dương không còn sự kiêu ngạo như lúc vào cửa, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Nếu như nói vừa rồi Lưu Dương còn cảm thấy kiêu ngạo, thì giờ phút này, đã hoàn toàn hiểu rõ, vị lão sư trước mắt mình này, tuyệt đối là cao nhân trong cao nhân!
Bởi vì, tất cả những điều hắn nói đều đúng với hoàn cảnh của y, không nói ra, thậm chí y còn không để ý, nhưng Trương Huyền vừa nói ra, y liền hiểu rõ, tất cả những điều hắn nói đều là đúng!
Cao nhân như thế trước mặt, y còn có tư cách gì dám ngẩng mặt kiêu ngạo?
Buồn cười, lúc trước y còn vẫn cảm thấy bái hắn làm thầy là một sự thiệt thòi. . .
Bây giờ y mới biết, bản thân mình may mắn đến nhường nào!
Trước khi bái Tào Hùng làm lão sư, hắn cũng đã gặp các lão sư nổi danh khác trong học viện, cũng từng biểu diễn công phu cho bọn họ xem, đối phương thậm chí còn không nhìn ra y từng luyện qua Thốn Long Quyền, chứ đừng nói đến chuyện cánh tay phải của y có bị tổn thương hay không!
- Đầu tiên phải ngưng việc tu luyện Thốn Long Quyền lại, cố gắng tăng cao tu vi, còn thương thế do việc tu luyện gây ra, ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết! - Trương Huyền nói:
- Được rồi, ngươi đi gọi Triệu Nhã đến đây!
- Dạ! - Lưu Dương liền vội vàng gật đầu, không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa đi đến ngoài cửa, liền thấy ba người Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào đồng loạt nhìn qua.
- Ngươi rút chương trình học rồi? - Viên Đào vội vàng hỏi.
- Rút ? Vì sao phải rút? - Lưu Dương khoát tay phủ nhận, đại nghĩa lăng nhiên, không có chút nào đỏ mặt:
- Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, Lưu Dương ta chắc là sẽ không rút lại khóa học này, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ta là người tùy tiện như vậy sao ? Thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, cả ngày cứ nghĩ đến rút rút rút, có thấy hổ thẹn với lão sư hay không vậy?
- . . . - Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào không nói được lời nào.
Vô sỉ, chỉ có thể nói là quá vô sỉ!
Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn rút học phần, nháy mắt một cái thì hất mặt dạy dỗ người khác, da mặt này dày bao nhiêu tấc vậy a?
. . .
- Điều này chứng tỏ rằng. . . Lão sư của bọn họ thật sự có chút bản lĩnh! - Nhìn thấy thái độ hai học sinh này lúc đi vào và đi ra là hoàn toàn khác nhau, Triệu Nhã vừa đẩy cửa đi vào vừa thầm nhủ trong lòng.
Kỳ thật đối với lời nói của Diêu Hàn thúc thúc, cũng không phải là không làm cho nàng dao động, chủ yếu là đối phương nói ra các "triệu chứng" của nàng, khiến cho nàng ôm hi vọng.
Dù sao, loại bệnh kia, nói ra quả thật rất xấu hổ, không thể để quá nhiều người biết.
- Ngồi xuống đi!
Triệu Nhã đi vào phòng, liền thấy Trương lão sư đang ngồi ngay ngắn ở tại chỗ.
- Lão sư, ngươi đã nói. . . Có thể giúp ta chữa bệnh. . . - Triệu Nhã đỏ mặt.
- Ừ! - Trương Huyền gật gật đầu:
- Chứng bệnh của ngươi rất đơn giản. . .
Kỳ thật, cách giải quyết vấn đề của Triệu Nhã kỳ thật sự không khó, cũng không phải là nàng mắc phải bệnh gì không tốt, mà là nàng có được Thuần m chi thể, là ước mơ mà ngàn vạn nữ tử tha thiết muốn có, âm khí nội thể vô cùng cường thịnh, chỉ cần làm chính xác theo những gì hắn nói, tu luyện chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh!
Đáng tiếc, toàn bộ Bạch Ngọc thành lại không ai phát hiện ra chuyện này, khiến cho nàng phải lựa chọn một môn công pháp âm tính!
Bộ công pháp này cho các nữ tử khác tu luyện đúng thật là không sai bí tịch, nhưng lại khiến cho thân thể Thuần m của Triệu Nhã đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
m khí nội thể càng để lâu càng mệt mỏi, thời thiếu niên, còn chưa cảm nhận được, nhưng khi thân thể phát dục lần nữa, những đặc thù của nữ tử hiện ra rõ ràng, sẽ thấy rất khó ngăn chặn, nếu như không kịp chữa trị, để cho nàng tiếp tục luyện nữa, không cẩn thận có thể triệt để biến thành một cái * * * lại nhu cầu cao đến nỗi không thể thỏa mãn.
Chính vì vậy, mới có thể xuất hiện loại cảm giác lúng túng kia.
- Chuyện này. . . - Triệu Nhã sửng sốt.
Nàng không biết mình là Thuần m chi thể, thậm chí ngay cả phụ thân của nàng cũng không biết!
Bất quá, nàng tu luyện Thuần m công pháp là thật!
Thật chẳng lẽ bởi vì loại công pháp này ?
- Nữ Công Bạch Ngọc Tố, mặc dù lợi hại thật, cũng không thích hợp với ngươi, muốn giải quyết triệt để chuyện này, cần phải tu luyện loại công pháp khác! - Giải thích xong, Trương Huyền nói tiếp.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ta tu luyện Bạch Ngọc Tố Nữ Công ? - Triệu Nhã giật nảy mình.
Bộ công pháp này là công pháp gia truyền của Bạch Ngọc thành, trừ người của Bạch gia, hầu như rất ít người biết, cho dù là đại quản gia Diêu Hàn, cũng không rõ lắm, trước mắt lão sư lại nói ra một hơi, Triệu Nhã thật sự không thể tin được.
- Có thể nhìn ra chứng bệnh của ngươi, tất nhiên ta cũng có thể nhìn ra loại công pháp mà ngươi đang tu luyện! - Trương Huyền nhìn xéo một góc bốn mươi lăm độ, mắt tràn đầy hâm mộ.
- Tu luyện công pháp lại từ đầu, thật sự có thể giải quyết sao? Vậy thì. . . Ta nên tu luyện loại công pháp nào? - Triệu Nhã đè nén khiếp sợ trong lòng, nhịn không được hỏi.
- Ngươi nên tu luyện một loại công pháp có thể phát huy được thực lực của ngươi! Chứ không phải loại công pháp tích lũy âm khí! Như vậy đi, ngày mai ta sẽ đến viện Tàng Thư Các, giúp ngươi tìm xem, coi có thể tìm thấy loại công pháp nào thích hợp hay không! - Trương Huyền nói.
- Đa tạ lão sư! - Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.
Mặc dù hôm nay không thể giải quyết vấn đề ngay lúc này, nhưng nói rõ cho nàng biết được nguyên do, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn.
- Ừ! - Trương Huyền khoát khoát tay:
Nếu như Trương Huyền ở đây, chắc chắn có thể nhận ra vị này chính là lão Lưu, chính là người hôm qua luôn khuyên Vương Dĩnh rút khỏi khóa học.
Hắn xưng hô thiếu gia, người thanh niên này hẳn là chính là Vương Dĩnh ca ca, thiên tài nổi danh của học viện Hồng Thiên, học trưởng, Vương Đào!
- Trương Huyền ? Tên lão sư này khảo hạch được không điểm, có tư cách gì dạy muội muội của ta? Đáng giận! Hôm nay ta không đánh cho hắn một trận, cho hắn biết hậu quả của việc lừa gạt muội muội của ta, ta sẽ không tên Vương Đào!
Vương Đào vừa tiến lên, vừa tức giận gầm rú.
Danh sách chương