Lưu Vân thường nói chính mình ba điều đáng kiêu ngạo: một có cái xinh đẹp, hai có bạn tốt tri tâm, ba có cái tài nghệ phi phàm. Nàng còn có tam đại tiếc: một thân thế không rõ, hai không võ thuật, ba chưa có phu quân.

Tuy rằng tú bà nuôi nấng nàng thề son sắt nói nàng nguyên quán Sơn Đông, nhưng ở Diêu Hông phường cũng không phải không có Sơn Đông nữ tử, ai cũng đều da trắng cao kều, nói chuyện mạnh bạo bang bang, không giống nàng chút nào. Tập Ngọc từng nói khuôn nàng mặt thanh tú, không giống người Sơn Đông, hơi giống người Giang Nam, nhưng lại cũng không giống người Giang Nam ở cái chỗ khí chất chân thật như vậy.

Lưu Vân cũng phiền não một thời gian, nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu, vì sao cha mẹ đem mình bán đi kỹ viện. Đây là có lần cùng tú bà tán gẫu chuyện phiếm, nàng vô ý nói lên, chỉ nói khi đó nàng còn cuốn tã, một nam tử ôm nàng, dùng mười lượng bạc đem nàng bán cho Diêu Hồng phường. Cụ thể hỏi nam tử kia dung nhan ra sao, tú bà chỉ nói hắn nói giọng Sơn Đông, không kịp nhìn hình dánh, cầm tiền liền nhanh đi. Gặp đúng năm mất mùa hạn hán, thật sự không thể đem bán nữ nhi mới đến, vì thế thu nhận Lưu Vân, kết quả nàng quả thật xấu xí, con khỉ so với nàng còn đẹp hơn mấy phần, tú bà đành cho nàng làm nha hoàn phụ việc. Ai ngờ nàng mười lăm tuổi thay đổi hoàn toàn, mỗi lần nói đến việc này, tú bà liền không nhịn được kêu phúc, nếu không phải ngày đó đúng lúc nhìn Lưu Vân vừa phơi áo vừa hát, chỉ sợ Diêu Hồng phường hôm nay cũng không có danh mãn Giang Nam Giáng Hồng hoa tiên.

“Này, chẳng lẽ nam tử kia không lưu cho ta cái tín vật nào sao? Tỷ như bức thư, khuyên tai ngọc gì đó! Mụ mụ, không phải là ngươi tham tài vụng trộm thu lại chứ?”

Lưu Vân ngày đó hỏi như vậy tú bà, kết quả đổi lại nhiều cái phát tát, tú bà giận dữ nói:

“Ngươi coi lão nương là người nào? ! Lăn lộn hơn nửa đời người, loại chuyện thất đức lão nương có bao giờ làm? ! Nói cho ngươi biết, gì cũng không có! Cha ngươi không đức đã bỏ ngươi lại mà chạy. . . . . .Hừ, ngươi muốn mảnh tã lót còn ở lại? Lần khác ta đưa cho người. Nha đầu kia. . . . . .”

Nàng bị mắng, thấy ngày hôm sau tú bà liền phái người đưa tới một khối vải rách, rất cũ kỷ, vô cùng bẩn , tuy nhiên có thể nhìn ra đó là tơ lụa rất tốt, màu tím nhàn nhạt, mông lung, giống như có một tầng mây bao phủ. Cái màu ấy, cùng cái khăn che mặt của nữ tử gặp trên đường hôm nay màu sắc giống nhau. . . . . .

Lưu Vân bỗng nhiên kêu đau một tiếng, trên tay run lên, dao cắt vào tay nàng. Nàng kinh ngạc nhìn ngón tay chảy máu, chỉ cảm thấy trong lòng tim đập thình thịch, không rõ tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới chuyện cũ năm xưa. Nàng sớm đã quên, trước đây khi cô đơn ảo tưởng cha mẹ mình là quan lớn, sẽ có lúc cho xe ngựa sang trọng đến đón mình. Sau lớn hơn một chút cảm thấy thực vô căn cứ, liền mơ hồ căm hận phụ mẫu sinh ra nàng nhưng lại không nuôi nàng. Cho tới bây giờ, nàng cơ hồ rốt cuộc không muốn nhắc đến chuyện cha mẹ. Vì sao, hôm nay lại cảm thấy không yên? ” Lưu Vân, làm sao ngươi lại không cẩn thận?”

Vừa rửa xong đồ ăn, Tập Ngọc thấy nàng trên tay bị đao cắt cái lổ hổng lớn, máu tươi chảy ròng, nàng cũng đang ngẩn người, không khỏi chạy nhanh đi tới :

“Có đau hay không? Thái đồ ăn cũng có thể cắt tới tay, ngươi nha. . . . ”

Nàng cho vết thương vào miệng, cầm lại, sau đó lấy lụa cẩn thận băng bó lại.

Lưu Vân kinh ngạc nhìn nàng băng bó miệng vết thương, đột nhiên nói nhỏ:

“Tập Ngọc, ngươi xem mặt của ta, cảm thấy giống người nơi nào?”

Tập Ngọc không thể tưởng được nàng không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy, nghĩ nàng đùa giỡn cái gì, liền ra vẻ đứng đắn ngẩng lên nhìn nàng sau một lúc lâu, cười nói:

“Ngươi nha, giống người phương nam. Nhưng nhất định không phải Giang Nam, dù sao ta cảm thấy cho ngươi không giống người Sơn Đông. Nhà của ta trước kia có nhiều nha hoàn Sơn Đông, người người đều cao lớn, không giống tiểu tử nhà người bẻ cái là gẫy…..”

Nàng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì Lưu Vân lộ ra vẻ nghiêm chỉnh, nàng nghĩ nửa ngày, mới thở dài nói:

“Quả nhiên. . . . . . Chỉ sợ mụ mụ có một số việc không muốn nói cho ta biết. Người nọ, nhất định không phải cha ta. Tập Ngọc, ngươi nói ta không phải người Sơn Đông? Người ta đều có cha mẹ, ta lại không có, có đôi khi nhớ tới thấy thật bất công. . . . . .”

Tập Ngọc thấy thần khí âu sầu toát ra trên mặt nàng, nhịn không được nhẹ nhàng sờ sờ tóc của nàng, ôn nhu nói:

“Ngươi chính là ngươi, thân thế có gì trọng yếu . Cho dù cha mẹ ngươi không rõ, ngươi vẫn là Lưu Vân, không có gì thay đổi. Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều .”

Lưu Vân nhún vai:

“Cũng đúng, muốn thứ này thật cũng không phải. Chính là, hôm nay trên đường gặp được nàng kia, trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút cảm khái thôi. Nàng nói ta lớn lên giống cố nhân, có thể nàng biết phụ mẫu ta?”

Tập Ngọc trong đầu hiện ra đôi tay trắng muốt ôn nhu của nàng kia, cũng không biết nên nói cái gì. Nàng kia phục sức hoa mỹ, lời nói cao nhã, khí độ tất nhiên là bất phàm, chỉ sợ không phải người quan phủ, mà là một thế gia phu nhân trên gianh hồ. Lưu Vân cùng người như vậy có quan hệ gì đâu?

Lưu Vân bỗng nhiên hì hì cười, xoay người nhặt dao lên, dùng sống dao vỗ vỗ đầu óc của mình, cười nói:

“Không nghĩ nữa! Để ngươi buồn rầu với ta không phải rồi! Được rồi, đồ ăn đều rửa xong rồi, ngươi có thể ở lại hoặc đi ra ngoài. Ta muốn bắt đầu thể hiện thân thủ !”

Nàng nói nhanh, bắt đầu làm, động tác nhanh nhẹn thuần thục. Tập Ngọc bội phục nhìn nàng đánh giá cao thấp, ngọn lửa say mê không ngừng bùng cháy. Nàng nhịn không được nhớ tới lúc trước vừa cùng Niệm Hương bỏ trốn chật vật, nàng trước kia là đại tiểu thư mười đầu ngón tay không phải làm việc gì, nhưng là người cũng không thể không ăn cơm đi, cũng không thể mỗi ngày đi vào quán ăn, bọn họ không có nhiều tiền như vậy. Vì thế đành phải chính mình làm, thường xuyên là hai người bị hun khói , sau đó đồ ăn lúc mặn lúc nhạt, thậm chí không chín.

Nghĩ tới những thứ này, Tập Ngọc không nhị được bị thức ăn câu dẫn. Bên này Lưu Vân đang làm vài món đồ ăn.

Cửa phòng bếp đột nhiên truyền tới giọng nói của Hàn Dự Trần:

“Thơm quá! Lưu Vân cô nương quả nhiên hảo thủ nghệ! Làm cái gì đấy?”

Hắn mỉm cười hỏi, đi đến. Lưu Vân vội vàng trở mình cá, cũng không quay đầu lại nói:

“Nếu đến đây, thì giúp đi! Nhanh đi tìm Đoan Mộc Dung Tuệ lấy Thiệu Hưng nữ nhi hồng! Ta lập tức muốn dùng.”

Không ngờ giọng nói lạnh nhạt của Đoan Mộc Dung Tuệ vang lên bên cạnh:

“Cái bình thứ ba bên tay trái là Thiệu Hưng nữ nhi hồng tốt nhất.”

Lưu Vân kinh ngạc quay đầu nhìn qua làn khói, chỉ thấy hai người đi tới, Hàn Dự Trần không khách khí dùng chiếc đũa gắp một miếng thị trâu, nhâm nhi, ánh mắt sáng ngời, cười nói:

“Ta thật phục. Lưu Vân cô nương thật không phải đang khoác lác.”

Lưu Vân đắc ý nở nụ cười, vung cái xẻng nói:

” Vớ vẩn, ta Lưu Vân là loại người nào! Đọc sách vẽ tranh tuy rằng không được tốt lắm, nhưng nấu ăn không nhiều người qua được ta.”

Đoan Mộc lạnh nhạt nói:

“Cho nên ngươi từ nhỏ đã mệnh vất vả.”

Lưu Vân ngán ngẩm nói:

“Đúng, ta mệnh vất vả. Đại thiếu gia ngươi nếu thích, liền rời đi! Gặp mặt ngươi ta thật mất hứng!”

Hàn Dự Trần cười hoà giải, vài người ở phòng bếp nói một hồi lâu nhàn thoại, không đến một canh giờ, tất cả đồ ăn đều đã làm xong Biệt phủ Đoan Mộc Dung Tuệ cư nhiên không có một người nào, không có một cái bàn để người ta ăn cơm, mọi người chỉ có thể đem thức ăn đắt lên tảng đá lớn ở Trung Đình, Đoan Mộc lại từ kho rượu lấy hai bình lớn Lê Hoa trắng, vừa mở ra, mùi rượu xông vào mũi. Hàn Dự Trần liên thanh tán thưởng rượu ngon, thay bốn người rót rượu. Niệm Hương ngửi thấy hương, bưng lên uống một hớp lớn, lập tức mặt mày sáng sủa lại có bộ dạng hạnh phúc khiến Tập Ngọc nhìn một cách ngạc nhiên,

Lúc này trăng đã lên giữa Trung Đình, ban ngày trời tuyết nhiều, năm người đều choàng áo khoác, uống rượu dùng bữa ngắm trăng thưởng tuyết. Hình như là vì ánh trăng sáng quá, bầu trời màu lam bao la giống như một khối thủy tinh, chiếu đến màu tuyết, như hòa vào đó. Lưu Vân bưng ly rượu, chỉ cảm thấy chung quanh im lặng cực kỳ, chỉ có tiếng động của châu than giữ ấm chân, không khỏi thở dài:

“Nơi này rất an tĩnh. Ở trong này nghỉ ngơi một chút thật ra thoải mái, nhưng ở lâu, người khó tránh khỏi trở nên cô tịch quái dị.”

Hàn Dự Trần cười nói:

“Lưu Vân cô nương ám điều gì?”

Lưu Vân vốn không ý tứ kia, nghe hắn nói như vậy, cố tình nở nụ cười:

” Cứ cho là thế đi.”

Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói:

“Người phàm nhân ham mê lạc thú.”

Lưu Vân mân mê miệng, đang muốn phản bác, chợt nghe nơi cửa chính truyền đến tiếng đập cửa. Tất cả mọi người sửng sốt, bây giờ, tại sao có thể có người đến? Huống chi nơi đây lại là Đoan Mộc biệt phủ.

Đoan Mộc không đứng dậy, bưng ly rượu cất cao giọng nói:

“Đoan Mộc Dung Tuệ không vui bị người quấy rầy, mời trở về đi.”

Thanh âm của hắn tuy rằng không cao, lại trung khí mười phần, vẫn truyền đến ngoài cửa lớn, rành mạch.

Một lát sau, một thanh âm trầm trầm vang lên:

“Ngũ Thánh sơn Trang trang chủ Tần mỗ tới bái kiến Đoan Mộc Tam công tử, đêm khuya quấy rầy thật sự xấu hổ, nhưng lão phu quả thật có chuyện quan trọng muốn nhờ. Kính xin công tử mở cửa.”

Hàn Dự Trần cùng Đoan Mộc sắc mặt đều biến đổi, Ngũ Thánh sơn trang này danh hào trên giang hồ đại độc, chỉ có độc, thậm chí trong sơn trang thân thể bất cứ người nào cũng không thể tùy tiện chạm vào, trên giang hồ trả lại cho Ngũ Thánh sơn trang một cái tục xưng —— độc hang ổ. Đoan Mộc thế gia cùng Ngũ Thánh sơn trang từ trước đến nay không cùng xuất hiện, nước giếng không phạm nước sông, hôm nay trang chủ lớn nhất cư nhiên lại tới, rốt cuộc là có ý gì?

Hàn Dự Trần mơ hồ biết được một ít, hắn nhìn Đoan Mộc một cái, hai người đứng dậy đi mở cửa, còn lại Lưu Vân cùng Tập Ngọc hai người không hiểu ra sao, không biết đến đây là đại nhân vật nào.

Một lát sau, đã thấy đi theo phía sau Đoan Mộc rất nhiều người, im lặng mà thẳng bước đi lại đây. Lưu Vân trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, bởi vì nàng đã thấy nữ tử áo tím đi cùng những người đó! Nàng làm sao có thể đến? Nàng hỏi mình, nhịn không được nhìn xuống ngực, nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không thể khống chế.

Tập Ngọc bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, nói nhỏ:

“Có điểm không đúng, bọn họ hình như là hướng về phía ngươi đi tới, Lưu Vân!”

Lưu Vân sôi rốt cuộc ngồi không yên, đột nhiên đứng lên, muốn nói lại thôi, nhìn chăm chăm cô gái áo tím. Nàng cúi thấp đầu, nép vào người một người nam tử cao lớn oai hùng, phía sau còn có rất nhiều nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen xám, trong đó có người thanh niên mà sáng nay nàng đã đụng phải.

Cô gái áo tím kia nhìn thấy Lưu Vân, lập tức muốn lại, lại bị nam tử cao lớn kia ngăn cản, hắn cúi đầu thì thầm bên tai nàng gì đó, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cả người đều phát run, hiển nhiên kích động cực kỳ.

Đoan Mộc Dung Tuệ dẫn mọi người vào tiểu sảnh, Hàn Dự Trần đi tới nhìn Lưu Vân nói nhỏ:

” Lưu Vân cô nương, chúng ta cũng đi tới tiểu sảnh. Chỉ sợ nàng kia là vì ngươi mà đến. . . . . .”

Lưu Vân lầm bầm nói: “

Vì. . . . . . Vì ta? . . . . . . Vì sao?”

Lời tuy nói như vậy, nàng vẫn chậm rãi hướng tiểu sảnh đi đến, nhưng bước chân có chút hỗn loạn, hiển nhiên kích động không ngừng. Tập Ngọc nhẹ nhàng giúp đỡ nàng một phen, ôn nhu nói:

“Đừng sợ, chúng ta đều ở đâu.”

Đoan Mộc Dung Tuệ ngồi xuống, lại gọi Ngọc Đái bưng trà, rồi mới lên tiếng:

“Không biết Tần trang chủ tới chơi hay làm gì?”

Nam tử cao lớn kia dừng lại, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói như thế nào. Lưu Vân kinh ngạc nhìn mặt hắn, ước chừng năm mươi tuổi, bộ dạng k anh tuấn, trán rộng, da tay ngăm đen, hai mắt sáng ngời có thần, cằm liến phiên râu, ngay trên cổ cũng có, nhìn ra là râu quai nón. Nhìn hắn giống người gọi là oai hùng bức nhân, nói khó nghe hơn, chính là hung thần ác sát.

Hắn chư nói, chỉ nhìn thoáng qua Lưu Vân, Lưu Vân chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn ôn hòa, nhưng không thể nói thân thiết, thậm chí còn có một chút thâm trầm. Nàng không khỏi lui bước, trên lưng bỗng nhiên bị người đỡ, là Tập Ngọc. Tập Ngọc nhìn nàng mỉm cười, muốn nàng dũng cảm một chút.

“Ta hôm nay, tới đây vì một khách nhan của Đoan Mộc quý phủ. Việc này nói thì dài dòng, ta cùng với phu nhân mất năm gần đây luôn tìm kiếm một nữ nhi mười bảy năm trước mất tích. Vốn cảm thấy hi vọng xa vời, ta cũng trông cậy có thể tìm được, hy vọng cũng đã hết. Nhưng, hôm nay phu nhân đang trên đường gặp một cô gái diện mạo giống y đúc nàng lúc trẻ, hỏi tuổi cũng không kém bao nhiêu. Nhưng trên đường nhiều người nhiều miệng, không phải toàn người tốt, cho nên hỏi thăm một chút, biết được nàng đang ở Đoan Mộc phủ làm khách, bởi vậy tùy tiện tới chơi, chỉ hy vọng có thể xác nhận, không gây phiền toái gì.”

Hắn vừa nói xong, chợt nghe Lưu Vân cúi đầu kêu một tiếng cái gì, tất cả mọi người nhìn phía nàng, sắc mặt nàng trắng bệch, cả người đều phát run, không biết là khiếp sợ cái gì.

Đoan Mộc Dung Tuệ cũng có phần khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không lộ ra, cười nói: “

Một khi đã như vậy, tại hạ cũng coi như làm chuyện tốt. Không biết trang chủ nói tới ai?”

Tần trang chủ còn chưa nói chuyện, bên cạnh hắn cô gái áo tím rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên rung giọng nói:

” Lưu Vân cô nương! Ngươi. . . . . . Ngươi có thể lại đây cho ta xem sao? Ta. . . . . . Ta đã tìm ngươi mười năm!”

Lưu Vân không có động, nàng chính là không thể tin nhìn hai người kia. Phụ mẫu nàng? Thật là phụ mẫu nàng? ! Nàng mới trước đây từng vô số lần ảo tưởng cha mẹ đưa xe ngựa đến đón nàng, nhưng cũng chỉ là giấc mộng thôi, nay mộng thành thật sự, nàng cư nhiên cảm thấy không thể tin. Cô gái áo tím thấy nàng không đến, nhất thời nhịn không được, bước nhanh đi tới, bắt được tay nàng. Tay nàng lạnh như băng , trong lòng bàn tay cũng thật lạnh, Lưu Vân kinh ngạc nhìn nàng đem mình tay áo vén lên, lộ ra hơn phân cánh tay mảnh khảnh trắng muốt, nơi khuỷu tay bên trái, một cái bớt hình trăng lưỡi liềm.

Nàng kia vừa thấy bớt, nhất thời lệ rơi đầy mặt, một tay ôm lấy Lưu Vân, rung giọng nói:

” Đứa nhỏ đáng thương của ta! Mẹ rốt cuộc tìm được con! Đứa nhỏ số khổ của ta. . . . . .”

Nàng bỗng nhiên vén tấm khăn che mặt, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, làn da nàng trắng hơn tuyết, nhìn không ra tuổi. Mọi người ở đáy lòng thầm than một tiếng, trên đời lại có mỹ nữ như thế! Nàng xung quanh giống như bao phủ một tầng bạch quang, ngay cả mặt mũi dung đều không thể nhìn gần, một thân thanh nhã nhu uyển chuyển. Nhưng là, ai cũng đều có thể nhìn đi ra, Lưu Vân và người đó dung nhan có nét tương đồng, hai người cơ hồ là từ một bàn tay khắc ra, đứng chung một chỗ giống như tỷ muội bình thường.

Muốn nói các nàng không phải một mẹ sinh ra, ngu ngốc cũng sẽ không tin tưởng. Lưu Vân sững sờ, từng trong tưởng tượng cùng thân nhân gặp mặt vui mừng nhưng giờ phút này nửa điểm cũng tìm không thấy, nàng đáy lòng chỉ có một mảnh bất minh chết lặng.

Tần trang chủ ha ha nở nụ cười, đi tới vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai thê tử, ôn nhu nói:

“A Tử, đừng quá kích động, nàng sức khỏe không tốt. Con nay đã muốn tìm được, cuối cùng cũng giải quyết xong tâm sự của ta và nàng. Hôm nay liền mang con trở về sơn trang đi.”

Thái độ của hắn thật sự rất kỳ quái, tuyệt không kích động, cứ như không phải tìm con của mình, chỉ là làm cho thê tử vui vẻ. Ngay cả Đoan Mộc Dung Tuệ cũng nhìn ra, nhịn không được hơi hơi nhíu mày.

A Tử có chút sợ hãi ngẩng lên đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói:

“Lão gia. . . . . . Đứa nhỏ này. . . . . . Ngài thật sự nguyện ý thu nhập nàng sao?”

Lời này còn quỷ dị hơn, mọi người chỉ cảm thấy sự tình tựa hồ không có đơn giản như vậy. Quả nhiên, Tần Vĩ Nghĩa nhíu mày nói:

” Nàng nói gì? ! Hài tử của ngươi chính là đứa nhỏ này! Ta cùng ngươi tìm mười năm, chẳng lẽ còn là giả? . . . . . . Ngươi, ngươi tên là Lưu Vân đúng không?”

Hắn quay đầu hỏi Lưu Vân, thả mềm giọng điệu:

“Lưu Vân, cùng cha mẹ về nhà đi. Những năm gần đây, ngươi chịu khổ rồi. Về sau ngươi chính nữ nghĩa Tần gia! Ai cũng không dám khi dễ ngươi !”

Lưu Vân sợ run sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ:

“Ta. . . . . . Ta không muốn đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện