Thông báo hệ thống: "Tinh Ảnh, Thanh Mai Chử Trà nhận nhiệm vụ ám sát

Diệp Cô Thành, trong vòng 12 tiếng online có xác suất rơi được nhiệm vụ, đồng

thời không được vào khu an toàn."

Pháo Thiên Minh hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Lục Tiểu Phụng thong dong nói: "Loại nhiệm vụ khó như thế này đều là loại

có khả năng rơi, đó cũng là sức hấp dẫn của game mà. Dù sao cũng không thể vì

một mình ngươi không làm được mà cấm người khác làm, đúng không? Nếu

các ngươi chạy thoát được truy sát, chứng tỏ có là rất có tiềm lực. Đây chẳng

phải là để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn à? Đây không phải là nhà thiết kế đùa

bỡn với lũ hám lợi như các ngươi sao?"

Tinh Ảnh run lên: "Ta mới vừa vặn cấp 40, chết một lần là giải tán bang hội,

trở lại mặc đạo bào. Lục đại ca là đại hiệp mà, hơn nữa chúng ta cũng chưa

nhận nhiệm vụ cơ mà?"

Lục Tiểu Phụng uống rượu: "Nếu là các ngươi, ta sẽ chạy ngay chứ không

nhiều lời. Có khi còn kịp đấy."

Trước đó các game thủ chưa kịp phản ứng, nhưng chợt nhớ ra Diệp Cô

Thành là kẻ thù truyền kiếp của Tây Môn Xuy Tuyết, có mối quan hệ mập mờ

với Lục Tiểu Phụng. Hơn 300 người lao thẳng vào kỹ viện, quả nhiên thấy trong

phòng lớn nhất có hai người đang nói chuyện với Lục Tiểu Phụng. Ba bang chủ

hét lớn: "Tấn công!"

Tinh Ảnh kéo Pháo Thiên Minh nói: "Tránh đi!"

Hai người nhảy ra khỏi phòng, Túng Vân Thê nhảy vọt đi, chỉ trong nháy

mắt đã chạy tới bên cạnh trước khi mọi người vây quanh. Hai người lại nhảy lên

trên tường, khoảng cách gần nhất đã có hai mươi lăm thước.

"Mẹ nó Võ Đang thật lưu manh. Huynh đệ mau thổi còi báo động." "Túng

Vân Thê kiếp kia, báo ngay với nhân viên ngoại biên chặn bọn chúng lại cho

ta." "Chết tiệt, mau gọi người cản bọn chúng! Mẹ nhà nó! Võ Đang đâu có thua

kém gì? Nhanh hơn cả xe F1."

Hai người chạy thục mạng ra khỏi Hồ Châu thành nhỏ bé, định đến trạm

dịch nhưng không ngờ đã có rất nhiều đội ngũ từ hàng chục chiếc xe ngựa đổ

xuống, đành phải chạy về phía ngoại ô hoang vu. Điều này cũng nhờ có các

bang phái có giới hạn, nếu không vài vạn người cùng nhận được lệnh từ cấp

trên, có thể trực tiếp bao vây cả Hồ Châu thành.

"Báo cáo đại ca, bang phái chúng ta không có đệ tử Võ Đang nên không

đuổi kịp." "Báo cáo đại ca, cuối cùng cũng tìm được đệ tử Võ Đang nhưng vẫn

chưa đến cấp 30, không biết Túng Vân Thê." "Báo cáo đại ca, tìm được đệ tử

Võ Đang biết Túng Vân Thê rồi nhưng không online."

"Phía trước là nơi nào vậy?" Pháo Thiên Minh bị cuộc gọi làm phiền liên

tục. Trong lúc sử dụng khinh công hoàn toàn không có thời gian để nghe điện

thoại hay đọc tin nhắn.

"Ta đâu biết, ta chỉ biết bánh của Hồ Châu rất ngon." Tinh Ảnh cũng rất bực

bội, tại thằng nhóc này kéo ta vào nếu không cũng đâu bị truy sát như thế.

"Thật ra ta rất mâu thuẫn." Pháo Thiên Minh nói.

"Mâu thuẫn gì cơ?"

"Ngươi nói nếu chúng ta thật sự chạy thoát, chẳng phải bọn chúng sẽ hận

chúng ta cả đời sao? Có điều nếu không chạy, tuy ta là người theo chủ nghĩa hòa

bình nhưng cũng không có thói quen đi tự sát."

"Ngươi có nghĩ không, là có nhất định rơi nhiệm vụ, là xác suất bao nhiêu? 50% hay 1%, không chạy bị người ta vây ở điểm hồi sinh, chém đến cấp 10

cũng đã là nhẹ rồi.".

"Cũng đúng, xứng đáng là đại sư huynh, suy nghĩ kỹ càng hơn."

"Ngươi từng thấy đại sư huynh của môn phái nào bị người ta đuổi giết như

chó chưa?"

"Quả thật... chắc không ai đuổi theo nữa rồi, ta thở một hơi xem tin nhắn

trước đã."

Tinh Ảnh quay lại thấy vậy mắng: "Đệt mợ! Ngươi quay lại coi kìa." Pháo

Thiên Minh quay đầu lại, thấy một nam nhân mặc áo trắng cầm kiếm đang ráo

riết đuổi theo không bỏ, cách chừng năm mươi trượng, dần rút ngắn khoảng

cách.

"Đó là cái gì vậy, sao lại nhanh hơn cả Túng Vân Thê chứ?"

"Không biết! Giang hồ lắm kỳ nhân, dị sĩ. Môn phái ẩn cư thường có những

điểm độc đáo riêng. Thôi đừng nói nhiều nữa, tập trung chạy đi."

Ba người, hai chạy một đuổi một, khoảng cách bị rút ngắn còn 30 mét.

Pháo Thiên Minh bỗng tỉnh ngộ nói: "Chạy cái quái gì! Đánh chết hắn đi!"

"Đánh?... À đúng rồi, sao ta quên mất, ta quen chạy rồi, quên mất tại sao lại

phải chạy. Thịt hắn!"

Kẻ truy đuổi cũng không ngờ, thấy khoảng cách dần rút ngắn, đang mừng

thầm thì đột nhiên hai người dừng bước, hơn mười đường kiếm hoa lóe lên, kẻ

truy đuổi đang đà chạy tới, lao thẳng vào kiếm võng, chưa kịp rút kiếm ra đã bị

hai người hợp sức hạ gục, rớt xuống một món ám khí.

Tinh Ảnh nhặt lên xem, kinh ngạc nói: "Hàn Băng Phách, chẳng trách hung

tợn đến thế, là binh khí độc môn của môn phái ẩn Thiên Sơn."

"Đồng Mỗ?"

"Đó là Linh Thứu Cung. Đây là Lương Đại Đại, tức Thiên Sơn phái trong

Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn, truyền thuyết nói nữ nhân tóc trắng trốn tránh Chu

Bát Bì ở Thiên Sơn. Sau này không rõ thế nào lại lăn lộn với ai, sinh ra cô gái

tên Băng Xuyên gì đó, cuối cùng cô ta bị một tên họ Đường cưa đổ, binh khí

của cô ta chính là thứ này. Nghe nói võ công kiếm thuật của phái này tầm

thường, nhưng khinh công thì siêu việt, gọi là Bát Bộ Cản Thiền."

"Có chắc không nhầm lẫn? Nữ nhân tóc trắng phải là Đậu Nga trong Lục

Nguyệt Tuyết chứ? Nhiều người ghét bà ta lắm, nói năm đó không ai được ăn

dưa hấu, rau xanh đều đóng băng hết."

"Ta cũng không rõ lắm, hồi tiểu học học trong sách giáo khoa thôi. Nhưng

người này chắc chắn là Thiên Sơn phái không sai."

"Để ta xem tin tức trước đã, sắp đầy rồi."

"Ta cũng thế, 21 cuộc gọi nhỡ rồi."

"Tiểu tử, ta là Nhất Kiếm Đoạt Tâm, nếu... thì..."

"Huynh đệ, ta là Tử Phi Tử, nếu... thì..."

"Đệt mẹ mày, giao nhiệm vụ ra đây." Đây là Huyết Ảnh.

"Ngươi không sao chứ! Nói tọa độ đi ta tới ngay." Đây là Xa."Nói gì đi."

"Mẹ nhà nó, im lặng là chết à." Pháo Thiên Minh lật đật trả lời: "Tít."

"Nghe nói ngươi bị truy sát? Muốn ta tới chết chung thì nói một tiếng." Đây

là Mã."Không nói nghĩa là không cần ta qua nhé?" "Được thôi, vậy ta không tới

đâu." Pháo Thiên Minh gửi lại bức hình ngón giữa.

"Ta là Phích Lịch, cần giúp đỡ thì nói nhé, lưu ý: không tham gia truy sát

trên 100 người." Pháo Thiên Minh trả lời: "Ha ha."

Pháo Thiên Minh hỏi: "Mình chạy được bao lâu rồi?"

Tinh Ảnh vén tay áo nhìn đồng hồ nói: "Dưới 3 tiếng đồng hồ." Pháo Thiên

Minh kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay Tinh Ảnh. Tinh Ảnh giải

thích: "Trưởng thôn đưa tặng."

Pháo Thiên Minh vô cùng đồng tình, Tinh Ảnh hỏi: "Chắc ngươi cũng làm

nhiệm vụ đó chứ, tặng ngươi cái gì?"

Pháo Thiên Minh lập tức đáp: "Ta đâu có tài giỏi thế, ta chỉ dựa vào phương

pháp bình thường thôi, không có thưởng nhiệm vụ." Thấy vẻ nghi ngờ của Tinh

Ảnh, vội hỏi: "Đây là đâu?"

"Một cánh rừng thôi."

"Nhưng không có quái vật, bây giờ phải làm sao đây?"

Tinh Ảnh nhún vai nói: "Không biết, xem ra không thể quay đầu lại được,

chúng ta cứ đi về phía trước xem sao. Biết đâu gặp Diệp Cô Thành bị thương

nặng, sau đó chúng ta sẽ được lợi. Lạ thật, sao lại có sọ người."

Pháo Thiên Minh buồn bã hỏi: "Nếu gặp Diệp Cô Thành không bị thương,

liệu có thể nào là hắn sẽ giết chết chúng ta không?"

Tinh Ảnh đáp: "Chúng ta không nói cho hắn biết là được, ngu ngốc!"

Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn hy vọng vào những

đám thiết kế game của công ty "Nghe nói".

Tinh Ảnh bất đắc dĩ nói: "Bây giờ ta chỉ hy vọng phía trước không phải một

đám người chơi thôi. Chúng ta vừa đi vừa ăn chút gì đó."

Hai người giảm bớt độ đói bụng, sau đó từ từ đi về phía trước. Qua một con

đường nhỏ, bọn họ nhìn thấy một ngôi mộ lớn. Hai người đang quan sát xem

ngôi mộ này có phong thủy tuyệt học gì không thì từ trong ngôi mộ vang lên

một giọng nữ lạnh lùng: "Ai dám cả gan xâm phạm địa bàn của ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện